Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ
Chương 8: Thanh Trúc có tu vi 50 ngàn năm.
Linny Hwang (Tiểu Băng)
25/12/2015
- Bà nói gì thế, chắc bà già rồi nên quên mất chúng tôi hả - Thanh Hằng nói.
- Ta không biết các ngươi là ai cả, các ngươi tự nhiên nhân là tỳ nữ rửa rau của ta hả? – Thanh Lam quát.
- Bà nói xạo, rõ ràng là ta ở cung rửa rau gần 1 tháng rưỡi mà bà lại nói thế hả? – Thanh Hằng tức giận nói.
- Ngươi nói gì đó? Ta không biết ngươi – Thanh Lam lên tiếng.
- Các ngươi còn gì nói không hả ? – Thiên đế nói.
- Ta không thù oán gì với bà cớ sao bà lại hại ta, bà thật độc ác,…- Thanh Hằng ca thán, khóc nức nỡ cùng tuyệt vọng.
- Người đâu, lôi 2 đứa tỳ nữ ra ngoài đày xuống 18 tầng địa ngục – Thiên đế tức giận quát, không muốn đôi co nữa.
- Khoan đã – Thanh Trúc bình tĩnh nói.
- Ngươi còn gì để nói – Thiên đế hỏi.
- Vậy tỳ nữ biết 1 người nữa chứng minh chúng tỳ nữ là người rửa rau thì sao? – Thanh Trúc bình tĩnh nói.
- Ngươi còn ai nữa hả? cơ hội cuối cùng của ngươi đó – Thiên đế nói (ông này đạo đức giả vì ông biết không ai dám nhận đã quen biết 2 con tỳ nữ này đâu)
- Đó chính là Thanh Thuỷ, người đi theo thần gió – Thanh Trúc lên tiếng nói.
Thanh Thuỷ thấy nói đến mình liền bước lên và quỳ xuống nói:
- Thần là Thanh Thuỷ, tiểu thiếp của thần gió Nhân Phong, tham kiến thiên đế.
- được rồi, ngươi nói xem sao – thiên đế nhìn nàng hỏi.
- Thật ra, 2 vị này chính là tỳ nữ rửa rau dưới sự cai quản của tỳ nữ những lời cô nương này nói đều đúng cả - Thanh Thuỷ chân thành nói.
- To gan, ngươi là phận tiểu thiếp mà trước mặt chư tiên mà nói dối ah – Thiên đế tức giận nói.
- Tiện thiếp không nói dối – Thanh Thuỷ run sợ nói.
- Ngươi nghĩ ta và các thượng tiên có thể tin lời 1 đứa tiện nhân như ngươi hả? – Thiên đế nói.
- Bẩm thiên đế, thần có việc nói – Nhân Phong nãy giờ yên lặng chợt lên tiếng.
- Nhân phong, khanh có việc gì nói – thiên đế hỏi.
- Thật ra, thì đúng thật thần từng gặp 2 cô nương này trong cung rửa rau cùa mama Thanh Lam vào 2 tuần trước, lời của tiểu thiếp thần nói là đúng – Nhân Phong liền nói.
- Ngươi bị con ả tiện nhân này làm mê mệt đến nổi không biết đúng hay sai hả Nhân Phong, Ta từng nghe Lan Vân từng than vãn ngươi vì con tiểu thiếp bỏ rơi phu nhân ngươi, còn vì con này mà đánh phu nhân ngươi, ngươi đừng vì muốn bao che cho con này mà nói xạo nữa hả? – thiên đế hét lên nói.
- Ông đúng thật là 1 tên Thiên đế xấu xa, ông nghĩ là ai cũng như ông có thể vì lợi ít của gia tộc mà đánh đổi mạng người như cỏ rác hả? chúng ta là tỳ nữ, cũng là 1 thần tiên nhỏ trong cung đình, tuy cấp bậc không bằng các thượng tiên nhưng cũng là con người, cũng có lòng tự trọng. Ông là Thiên đế có thể xúc phạm chúng ta như thế hả - Thanh Trúc tức giận chỉ tay la thiên đế.
- Ngươi đâu, bắt ả kia vào trong lò luyện đan, cho ả ta bị lửa thiêu cho đến chết – Thiên đế tức giận ra lệnh.
- Đừng mà…
- Đừng mà….
- Đừng mà….
3 âm thanh của 3 chàng trai vang lên nhưng chưa kịp gì hết 2 tên lính của thiên đế tự nhiên bị văng ra xa khi đưa mũi kiếm vào cổ Thanh Trúc, các thượng tiên nhìn Thanh Trúc rồi lại nhìn nhau, còn thiên đế thì không ngờ tới nhưng bỗng quát:
- Thượng tiên Lý Khanh, bắt con yêu nghiệt này lại cho ta.
- Thần tuân chỉ - nói xong hắn lấy cái kim can định chưởng Thanh Trúc thì lại bị 1 lực đẩy ra, té ngã lăn vào bàn, thổ huyết.
Thiên đế ngỡ ngàng khi thấy thượng tiên của mình không làm được gì con yêu nữ kia, còn về Thanh Trúc thì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Từ xa có 1 tên lính chạy vào báo:
- Bẩm thiên đế, Phật tổ Như Lai xin được yến kiến.
- Mời ngài vào – thiên đế mừng rỡ.
Như Lai phật tổ đi vào cùng 2 người vị tăng sư khác, phật tổ mỉm cười nhìn Thanh Trúc và bước đến chổ thiên đế.
Thiên đế thấy phật tổ bước đến liền tươi cười nói
- May mắn phật tổ ghé thăm, mong người có thể giúp tại hạ giết con yêu nghiệp này, năm xưa nhờ người mới thu phục được tề thiên đại thánh. Hôm nay, lại gặp con yêu nghiệp này nữa, mong người hay giúp đỡ - Thiên đế vui mừng nói.
- Ta không cách nào diệt được nàng - phật tổ nói.
- Tại sao??? – Thiên đế ngỡ ngàng nói, các chúng tiên cũng bỡ ngỡ.
- Vì cô nương này được ta bảo hộ, với lại cô nương này có 50 ngàn tu vi trong người, trên đời này không ai có thể làm cô nương ấy tổn hại - Phật tổ nói.
- Tại sao phật tổ lại bảo hộ con yêu nghiệt này – Thiên đế hỏi.
- Ta còn không biết tại sao cô nương lại nhận được vòng bảo hộ của ta nữa. Cô nương này, ta không thể nào đoán được gì cả? - phật tổ nói.
- Chuyện này…. chuyện này..- thiên đế không biết nói sao.
- Ta khuyên ngươi đừng nên làm hại cô nương này, dù ngươi có làm gì thì cô nương này cũng không thể chết đâu - phật tổ thẳng thắn nói.
- Thiên đế, thần không truy cứu chuyện bị hạ độc nữa, chắc có người nào lầm lẫn thôi, thiên đế nên bỏ qua đi - Tiểu bạch chợt lên tiếng.
- Thôi cũng được, bữa tiệc đến đây chấm dứt, mọi người nên về đi – Thiên đế đau đầu nói.
- Ah, thiên đế còn người này có tu vi 50 ngàn năm, có cần phong thượng thần không? - Bắc Hoàng hỏi (ông này làm chức vụ phong thần cho các tỳ nữ có phép lên 10 ngàn năm)
- Được ngươi cứ phong đi – Thiên đế xua tay nói.
- Còn về cung điện thì sao - hắn hỏi thiên đế
- Cái này… cái này – Thiên đế đang suy nghĩ.
- Thiên đế cứ để Thượng tiên mới này ở chổ nhi thần 1 thời gian, chừng nào có cung sẽ di chuyển sau – Thanh Long yên lặng nãy giờ lên tiếng.
- Thôi cũng được, ta đau đầu quá nên các khanh cứ làm đi.
- Chúng thần xin cáo lui – cả đám người đều đi hết.
Thanh Trúc nãy giờ có thể hiểu rằng mình đã được phong làm thượng tiên, vậy mình cũng các người này cấp bậc ngang nhau ( ngang gì mà ngang, thanh trúc còn hơn bọn chúng nữa đó) nhưng mà là sao, tu vi 50 ngàn năm ở đâu ra vậy ta. Thanh Trúc đang suy nghĩ có người kéo Thanh Trúc lên áng mây đó chính là tên Thanh Long kia, hắn đang rất tức giận, mà tức giận gì đây, còn phật tổ kia cũng đi mất tiêu rồi, sao mà hỏi đây, chỉ có phật tổ mới giải đáp thắc mắc của Thanh Trúc được thôi. Khi Thanh Long kéo Thanh Trúc đi thì có 2 người nhìn hướng 2 người mà tức giận, 2 chiếc bàn đã bị vỡ tan tành.
Thanh Trúc vừa tới cung Như Ý thì bị cái ngươi vô duyên kéo vào phòng và đẩy Thanh Trúc té xuống và nói
- Ngươi muốn chết hả? – Thanh Long hét lớn.
- Ta chưa muốn chết, ngươi muốn ta chết ah – Thanh trúc hỏi.
- Ngươi tại sao lại đi đến đó được? – Thanh Long lại hỏi ( mà tên này toàn hay chuyên đề tài thật)
- Thì ta gọi mây thì đến thôi – Thanh Trúc thẳng thắn nói.
- Ngươi có thể gọi được mây hả, ngươi là ai? - Hắn mặt đỏ.
Hắn liền định nắm tay Thanh Trúc nhưng chưa kịp chạm vào bị văng ra xa, hắn đang có sát khí nên mới bị vòng bảo hộ của Thanh Trúc đánh bay ra, cánh cửa của cung thái cũng bị bể ra, các tỳ nữ liền chạy đến đỡ hắn. Thanh Long tức giận biến thành hình con rồng bay mất trong không trung.
Thanh Trúc bây giờ không hiểu gì cả, tự nhiên ở đâu ra mà cô lại có tu vi 50 ngàn năm, còn có thêm vòng bảo hộ của phật tổ nữa, phật ơi, chuyện này là sao, có ai giải thích được cho con hiểu không?
Thanh Long không có ở đây, cũng chẳng ai sắp xếp cho Thanh Trúc chổ ở khác nên Thanh Trúc lấy ba lô của mình rồi cô gọi đám mây để đi đến góc cây của lão cây ngày trước, còn vụ Thanh Hằng, Thanh Trúc nghĩ chắc không ai làm khó dể gì Thanh Hằng đâu, dù sao thì cô cũng làm rõ mọi chuyện rồi sao.
Thanh Trúc đến gốc cây, mang ba lô của mình ra. mở chiếc điện thoại lên và mở 1 bản nhạc.
Anh đem trao cho em nụ hồng,
nụ hồng mong manh như sương mai trong gió..
Em nâng niu đem hoa về giữ trong hồn,
mong sao hoa không phai sắc hương
Nhưng bông hoa kia mau phai tàn,
rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá..
Em nghe như trong tim rạng vỡ
nỗi đau làm nhạt nhòa một trời sương khói.
Anh như chim bay quên đường về
Âm thầm mình em, nơi đây với những bâng khuâng
Cánh chim ơi! còn mịt mù tận trời nào
vui chi nơi xa xôi ấy
Anh quên em như quên cánh hoa.
Nhưng sao nay anh quay trở về,
ta còn gì đâu hoa xưa đã héo trong tim
Mối duyên xưa dù này chỉ là mộng thôi,
em nay như trăng đã uá,
thôi anh ơi duyên ta đành lỡ....
Nhưng bông hoa kia mau phai tàn,
rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá..
Em nghe như trong tim rạng vỡ
nỗi đau làm nhạt nhòa một trời sương khói.
(Nụ Hồng Mong Manh - Nhạc Hoa - Lời Việt: Nhật Ngân)
Nghe bài này trong lòng Thanh Trúc cảm thấy buồn vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ, em gái, anh trai, không biết họ ở đó tốt không ? đối với nàng mà nói thì gia đình nàng là chổ dựa tinh thần cho nàng từ nhiều năm qua, nàng đang ngồi cùng bé cây, lâu lắm rồi nàng mới được trở lại nơi đây, mới có 2 tuần mà đối với nàng như 2 năm. Thanh Trúc nhìn bé cây và nói:
- Bé cây, không biết Lão cây giờ sao rồi, có sống tốt không? - sờ lên bé cây nói.
Không có tiếng trả lời, mà chỉ thấy bé cây xì xào rung lên, chắc bé cây muốn nói là Lão cây nhất định sẽ sống tốt.
Nàng đến được nơi bé cây là lúc 6h tối rồi nhưng nãy giờ tâm trạng đang buồn nên không để ý ngồi nghe bài hát “Nụ hồng mong manh” không biết bao lâu rồi, nhìn lại đồng hồ là 8h tối rồi, nàng nghe tiếng bụng nàng réo rắc, giờ phải làm sao đây. Lẽ nào lại quay về cung thái tử tìm Thanh Hoàn để tìm đồ ăn, nàng lại suy nghĩ thì chợt thấy 1 người đang bước về phía nàng, người ấy cáng bước cáng gần, Thanh Trúc giờ đã thấy người đó, chính không ai khác chính là tên thượng thần mà nàng gặp sáng nay,” sao hắn lại tới đây ” – nàng lại suy nghĩ.
- Này, sao ngươi lại ở đây – nàng hỏi.
- Ta tới đây tìm nàng - hắn nói.
- Hả? sao ngươi biết ta ở đây – Thanh Trúc hỏi.
- Thần giao cách cảm - hắn cười nói.
Chợt bụng nàng kêu lên, hắn chợt mỉm cười và bước gần nàng, bỏ cái giỏ đựng cơm giấu sau lưng nãy giờ ra đưa về phía nàng nói
- Nàng ăn đi - mỉm cười và mở cái giỏ ra.
Hắn tự nhiên bỏ mấy đĩa đồ ăn trên đám cây gần chổ Thanh Trúc nên nàng thấy có nhiều món như nấm đông cô xào, canh súp cà rốt,… cũng gần hơn 7 món, không nể nang gì cả Thanh Trúc liền ăn thật thoải mái.Hắn nhìn nàng ăn mà mỉm cười, hắn vội đưa nước trong bình rượu đưa cho nàng uống vì thấy nàng sặc, hắn cứ nhìn nàng chằm chằm, nếu gặp lúc trước nàng sẽ chửi hắn nhưng vì đang đói bụng liền lo ăn, không thèm chú ý hắn nữa.
Thanh Trúc ăn xong thì liền nhìn nhựng vì sao trên bầu trời và mơ ước:
- Ước gì có sao băng thì đẹp biết mấy – nhìn sao mà nói.
- Mong ước của nàng sẽ thành sự thật - Hắn nói.
- thật hả? – nàng hâm hỡ.
Chưa hết lời thì nhìn trên trời ngàn vì sao đang bay xuống, mưa sao băng tạo những vết sáng dài và đẹp, không gian trở nên ấm áp, vừa nhìn ngắm nó nàng vừa dựa vào vai ai đó mà nằm ngủ.
Chủ nhật nên tặng 2 chương cho mọi người nè, mình viết tiếp chương tiếp đây,không biết mọi người có thắc mắc người thượng tiên đó là ai không??? người ấy sẽ là ai??? tại sao biết Thanh Trúc mà nàng lại không biết ai.... ai đoán được đoán thử xem là ai.... 50 ngàn tu vi ở đâu ra...mọi người thử đoán xem nha....linny chờ mọi người đoán đó....
- Ta không biết các ngươi là ai cả, các ngươi tự nhiên nhân là tỳ nữ rửa rau của ta hả? – Thanh Lam quát.
- Bà nói xạo, rõ ràng là ta ở cung rửa rau gần 1 tháng rưỡi mà bà lại nói thế hả? – Thanh Hằng tức giận nói.
- Ngươi nói gì đó? Ta không biết ngươi – Thanh Lam lên tiếng.
- Các ngươi còn gì nói không hả ? – Thiên đế nói.
- Ta không thù oán gì với bà cớ sao bà lại hại ta, bà thật độc ác,…- Thanh Hằng ca thán, khóc nức nỡ cùng tuyệt vọng.
- Người đâu, lôi 2 đứa tỳ nữ ra ngoài đày xuống 18 tầng địa ngục – Thiên đế tức giận quát, không muốn đôi co nữa.
- Khoan đã – Thanh Trúc bình tĩnh nói.
- Ngươi còn gì để nói – Thiên đế hỏi.
- Vậy tỳ nữ biết 1 người nữa chứng minh chúng tỳ nữ là người rửa rau thì sao? – Thanh Trúc bình tĩnh nói.
- Ngươi còn ai nữa hả? cơ hội cuối cùng của ngươi đó – Thiên đế nói (ông này đạo đức giả vì ông biết không ai dám nhận đã quen biết 2 con tỳ nữ này đâu)
- Đó chính là Thanh Thuỷ, người đi theo thần gió – Thanh Trúc lên tiếng nói.
Thanh Thuỷ thấy nói đến mình liền bước lên và quỳ xuống nói:
- Thần là Thanh Thuỷ, tiểu thiếp của thần gió Nhân Phong, tham kiến thiên đế.
- được rồi, ngươi nói xem sao – thiên đế nhìn nàng hỏi.
- Thật ra, 2 vị này chính là tỳ nữ rửa rau dưới sự cai quản của tỳ nữ những lời cô nương này nói đều đúng cả - Thanh Thuỷ chân thành nói.
- To gan, ngươi là phận tiểu thiếp mà trước mặt chư tiên mà nói dối ah – Thiên đế tức giận nói.
- Tiện thiếp không nói dối – Thanh Thuỷ run sợ nói.
- Ngươi nghĩ ta và các thượng tiên có thể tin lời 1 đứa tiện nhân như ngươi hả? – Thiên đế nói.
- Bẩm thiên đế, thần có việc nói – Nhân Phong nãy giờ yên lặng chợt lên tiếng.
- Nhân phong, khanh có việc gì nói – thiên đế hỏi.
- Thật ra, thì đúng thật thần từng gặp 2 cô nương này trong cung rửa rau cùa mama Thanh Lam vào 2 tuần trước, lời của tiểu thiếp thần nói là đúng – Nhân Phong liền nói.
- Ngươi bị con ả tiện nhân này làm mê mệt đến nổi không biết đúng hay sai hả Nhân Phong, Ta từng nghe Lan Vân từng than vãn ngươi vì con tiểu thiếp bỏ rơi phu nhân ngươi, còn vì con này mà đánh phu nhân ngươi, ngươi đừng vì muốn bao che cho con này mà nói xạo nữa hả? – thiên đế hét lên nói.
- Ông đúng thật là 1 tên Thiên đế xấu xa, ông nghĩ là ai cũng như ông có thể vì lợi ít của gia tộc mà đánh đổi mạng người như cỏ rác hả? chúng ta là tỳ nữ, cũng là 1 thần tiên nhỏ trong cung đình, tuy cấp bậc không bằng các thượng tiên nhưng cũng là con người, cũng có lòng tự trọng. Ông là Thiên đế có thể xúc phạm chúng ta như thế hả - Thanh Trúc tức giận chỉ tay la thiên đế.
- Ngươi đâu, bắt ả kia vào trong lò luyện đan, cho ả ta bị lửa thiêu cho đến chết – Thiên đế tức giận ra lệnh.
- Đừng mà…
- Đừng mà….
- Đừng mà….
3 âm thanh của 3 chàng trai vang lên nhưng chưa kịp gì hết 2 tên lính của thiên đế tự nhiên bị văng ra xa khi đưa mũi kiếm vào cổ Thanh Trúc, các thượng tiên nhìn Thanh Trúc rồi lại nhìn nhau, còn thiên đế thì không ngờ tới nhưng bỗng quát:
- Thượng tiên Lý Khanh, bắt con yêu nghiệt này lại cho ta.
- Thần tuân chỉ - nói xong hắn lấy cái kim can định chưởng Thanh Trúc thì lại bị 1 lực đẩy ra, té ngã lăn vào bàn, thổ huyết.
Thiên đế ngỡ ngàng khi thấy thượng tiên của mình không làm được gì con yêu nữ kia, còn về Thanh Trúc thì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Từ xa có 1 tên lính chạy vào báo:
- Bẩm thiên đế, Phật tổ Như Lai xin được yến kiến.
- Mời ngài vào – thiên đế mừng rỡ.
Như Lai phật tổ đi vào cùng 2 người vị tăng sư khác, phật tổ mỉm cười nhìn Thanh Trúc và bước đến chổ thiên đế.
Thiên đế thấy phật tổ bước đến liền tươi cười nói
- May mắn phật tổ ghé thăm, mong người có thể giúp tại hạ giết con yêu nghiệp này, năm xưa nhờ người mới thu phục được tề thiên đại thánh. Hôm nay, lại gặp con yêu nghiệp này nữa, mong người hay giúp đỡ - Thiên đế vui mừng nói.
- Ta không cách nào diệt được nàng - phật tổ nói.
- Tại sao??? – Thiên đế ngỡ ngàng nói, các chúng tiên cũng bỡ ngỡ.
- Vì cô nương này được ta bảo hộ, với lại cô nương này có 50 ngàn tu vi trong người, trên đời này không ai có thể làm cô nương ấy tổn hại - Phật tổ nói.
- Tại sao phật tổ lại bảo hộ con yêu nghiệt này – Thiên đế hỏi.
- Ta còn không biết tại sao cô nương lại nhận được vòng bảo hộ của ta nữa. Cô nương này, ta không thể nào đoán được gì cả? - phật tổ nói.
- Chuyện này…. chuyện này..- thiên đế không biết nói sao.
- Ta khuyên ngươi đừng nên làm hại cô nương này, dù ngươi có làm gì thì cô nương này cũng không thể chết đâu - phật tổ thẳng thắn nói.
- Thiên đế, thần không truy cứu chuyện bị hạ độc nữa, chắc có người nào lầm lẫn thôi, thiên đế nên bỏ qua đi - Tiểu bạch chợt lên tiếng.
- Thôi cũng được, bữa tiệc đến đây chấm dứt, mọi người nên về đi – Thiên đế đau đầu nói.
- Ah, thiên đế còn người này có tu vi 50 ngàn năm, có cần phong thượng thần không? - Bắc Hoàng hỏi (ông này làm chức vụ phong thần cho các tỳ nữ có phép lên 10 ngàn năm)
- Được ngươi cứ phong đi – Thiên đế xua tay nói.
- Còn về cung điện thì sao - hắn hỏi thiên đế
- Cái này… cái này – Thiên đế đang suy nghĩ.
- Thiên đế cứ để Thượng tiên mới này ở chổ nhi thần 1 thời gian, chừng nào có cung sẽ di chuyển sau – Thanh Long yên lặng nãy giờ lên tiếng.
- Thôi cũng được, ta đau đầu quá nên các khanh cứ làm đi.
- Chúng thần xin cáo lui – cả đám người đều đi hết.
Thanh Trúc nãy giờ có thể hiểu rằng mình đã được phong làm thượng tiên, vậy mình cũng các người này cấp bậc ngang nhau ( ngang gì mà ngang, thanh trúc còn hơn bọn chúng nữa đó) nhưng mà là sao, tu vi 50 ngàn năm ở đâu ra vậy ta. Thanh Trúc đang suy nghĩ có người kéo Thanh Trúc lên áng mây đó chính là tên Thanh Long kia, hắn đang rất tức giận, mà tức giận gì đây, còn phật tổ kia cũng đi mất tiêu rồi, sao mà hỏi đây, chỉ có phật tổ mới giải đáp thắc mắc của Thanh Trúc được thôi. Khi Thanh Long kéo Thanh Trúc đi thì có 2 người nhìn hướng 2 người mà tức giận, 2 chiếc bàn đã bị vỡ tan tành.
Thanh Trúc vừa tới cung Như Ý thì bị cái ngươi vô duyên kéo vào phòng và đẩy Thanh Trúc té xuống và nói
- Ngươi muốn chết hả? – Thanh Long hét lớn.
- Ta chưa muốn chết, ngươi muốn ta chết ah – Thanh trúc hỏi.
- Ngươi tại sao lại đi đến đó được? – Thanh Long lại hỏi ( mà tên này toàn hay chuyên đề tài thật)
- Thì ta gọi mây thì đến thôi – Thanh Trúc thẳng thắn nói.
- Ngươi có thể gọi được mây hả, ngươi là ai? - Hắn mặt đỏ.
Hắn liền định nắm tay Thanh Trúc nhưng chưa kịp chạm vào bị văng ra xa, hắn đang có sát khí nên mới bị vòng bảo hộ của Thanh Trúc đánh bay ra, cánh cửa của cung thái cũng bị bể ra, các tỳ nữ liền chạy đến đỡ hắn. Thanh Long tức giận biến thành hình con rồng bay mất trong không trung.
Thanh Trúc bây giờ không hiểu gì cả, tự nhiên ở đâu ra mà cô lại có tu vi 50 ngàn năm, còn có thêm vòng bảo hộ của phật tổ nữa, phật ơi, chuyện này là sao, có ai giải thích được cho con hiểu không?
Thanh Long không có ở đây, cũng chẳng ai sắp xếp cho Thanh Trúc chổ ở khác nên Thanh Trúc lấy ba lô của mình rồi cô gọi đám mây để đi đến góc cây của lão cây ngày trước, còn vụ Thanh Hằng, Thanh Trúc nghĩ chắc không ai làm khó dể gì Thanh Hằng đâu, dù sao thì cô cũng làm rõ mọi chuyện rồi sao.
Thanh Trúc đến gốc cây, mang ba lô của mình ra. mở chiếc điện thoại lên và mở 1 bản nhạc.
Anh đem trao cho em nụ hồng,
nụ hồng mong manh như sương mai trong gió..
Em nâng niu đem hoa về giữ trong hồn,
mong sao hoa không phai sắc hương
Nhưng bông hoa kia mau phai tàn,
rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá..
Em nghe như trong tim rạng vỡ
nỗi đau làm nhạt nhòa một trời sương khói.
Anh như chim bay quên đường về
Âm thầm mình em, nơi đây với những bâng khuâng
Cánh chim ơi! còn mịt mù tận trời nào
vui chi nơi xa xôi ấy
Anh quên em như quên cánh hoa.
Nhưng sao nay anh quay trở về,
ta còn gì đâu hoa xưa đã héo trong tim
Mối duyên xưa dù này chỉ là mộng thôi,
em nay như trăng đã uá,
thôi anh ơi duyên ta đành lỡ....
Nhưng bông hoa kia mau phai tàn,
rụng tả tơi trên đôi tay em băng giá..
Em nghe như trong tim rạng vỡ
nỗi đau làm nhạt nhòa một trời sương khói.
(Nụ Hồng Mong Manh - Nhạc Hoa - Lời Việt: Nhật Ngân)
Nghe bài này trong lòng Thanh Trúc cảm thấy buồn vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ, em gái, anh trai, không biết họ ở đó tốt không ? đối với nàng mà nói thì gia đình nàng là chổ dựa tinh thần cho nàng từ nhiều năm qua, nàng đang ngồi cùng bé cây, lâu lắm rồi nàng mới được trở lại nơi đây, mới có 2 tuần mà đối với nàng như 2 năm. Thanh Trúc nhìn bé cây và nói:
- Bé cây, không biết Lão cây giờ sao rồi, có sống tốt không? - sờ lên bé cây nói.
Không có tiếng trả lời, mà chỉ thấy bé cây xì xào rung lên, chắc bé cây muốn nói là Lão cây nhất định sẽ sống tốt.
Nàng đến được nơi bé cây là lúc 6h tối rồi nhưng nãy giờ tâm trạng đang buồn nên không để ý ngồi nghe bài hát “Nụ hồng mong manh” không biết bao lâu rồi, nhìn lại đồng hồ là 8h tối rồi, nàng nghe tiếng bụng nàng réo rắc, giờ phải làm sao đây. Lẽ nào lại quay về cung thái tử tìm Thanh Hoàn để tìm đồ ăn, nàng lại suy nghĩ thì chợt thấy 1 người đang bước về phía nàng, người ấy cáng bước cáng gần, Thanh Trúc giờ đã thấy người đó, chính không ai khác chính là tên thượng thần mà nàng gặp sáng nay,” sao hắn lại tới đây ” – nàng lại suy nghĩ.
- Này, sao ngươi lại ở đây – nàng hỏi.
- Ta tới đây tìm nàng - hắn nói.
- Hả? sao ngươi biết ta ở đây – Thanh Trúc hỏi.
- Thần giao cách cảm - hắn cười nói.
Chợt bụng nàng kêu lên, hắn chợt mỉm cười và bước gần nàng, bỏ cái giỏ đựng cơm giấu sau lưng nãy giờ ra đưa về phía nàng nói
- Nàng ăn đi - mỉm cười và mở cái giỏ ra.
Hắn tự nhiên bỏ mấy đĩa đồ ăn trên đám cây gần chổ Thanh Trúc nên nàng thấy có nhiều món như nấm đông cô xào, canh súp cà rốt,… cũng gần hơn 7 món, không nể nang gì cả Thanh Trúc liền ăn thật thoải mái.Hắn nhìn nàng ăn mà mỉm cười, hắn vội đưa nước trong bình rượu đưa cho nàng uống vì thấy nàng sặc, hắn cứ nhìn nàng chằm chằm, nếu gặp lúc trước nàng sẽ chửi hắn nhưng vì đang đói bụng liền lo ăn, không thèm chú ý hắn nữa.
Thanh Trúc ăn xong thì liền nhìn nhựng vì sao trên bầu trời và mơ ước:
- Ước gì có sao băng thì đẹp biết mấy – nhìn sao mà nói.
- Mong ước của nàng sẽ thành sự thật - Hắn nói.
- thật hả? – nàng hâm hỡ.
Chưa hết lời thì nhìn trên trời ngàn vì sao đang bay xuống, mưa sao băng tạo những vết sáng dài và đẹp, không gian trở nên ấm áp, vừa nhìn ngắm nó nàng vừa dựa vào vai ai đó mà nằm ngủ.
Chủ nhật nên tặng 2 chương cho mọi người nè, mình viết tiếp chương tiếp đây,không biết mọi người có thắc mắc người thượng tiên đó là ai không??? người ấy sẽ là ai??? tại sao biết Thanh Trúc mà nàng lại không biết ai.... ai đoán được đoán thử xem là ai.... 50 ngàn tu vi ở đâu ra...mọi người thử đoán xem nha....linny chờ mọi người đoán đó....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.