Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ
Chương 10: Thú cưng trở thành Thái tử Gấu giới
Linny Hwang (Tiểu Băng)
25/12/2015
Thế là Thanh Hằng được Thanh Long cho làm tỳ nữ của Thanh Trúc, cuộc sống của Hằng bây
giờ rất tốt, ngày nào cô cũng cùng Trúc ăn uống chơi đùa rất vui vẻ.
Đang trong hoa viên chợt Trúc nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi.
- Hôm qua mình quên mất, bạn có thấy Tiểu Bạch không hả Hằng - vừa nói vừa bỏ bánh đậu xanh vào miệng.
- Ah, hôm qua, mình thấy Tiểu Bạch ở trong phòng cũ của bạn đó - Hằng nói.
- Uh, chắc giờ mình qua phòng cũ tìm tiểu bạch đây, bạn cứ ngồi đó đi - vừa nói nàng cầm bánh đậu xanh chạy đi.
Nhìn dáng nàng chạy đi, Thanh Hằng thầm nghĩ, nếu như, không có nàng thì bây giờ mình đã bị đày xuống 18 tầng địa ngục rồi, mình rất may mắn khi có 1 người bạn như nàng, mình từng ước mơ thành thượng tiên nhưng không biết bao lâu mới trở thành đây, cuộc đời biết đúng hay sai, sao mình không may mắn như nàng chứ, Thanh Hằng buồn bã nhìn theo nàng đi.
Thanh Trúc liền nhanh chân chạy đến phòng cũ ngày xưa nàng ở, trong phòng không có ai, nàng liền ngồi vào chiếc giường ngày xưa và nhìn nó.
Từ cửa sổ, một con gấu bắc cực nhảy vào, nó nhìn nàng, ánh mắt màu đỏ hình như nó đang giận.
- Này, Tiểu Bạch, ngươi tới rồi ah, đừng giận nữa nha, ta xin lỗi mà – Nàng ăn năn nói.
- Hứ - nó quay mặt đị không nói.
- Thôi mà, đừng giận nữa, tại ta quên mất, với lại có nhiêu chuyện xảy ra làm tâm trí của ta không nhớ đến gì hết – nàng mắt long lanh nói.
- Ta nhận lời xin lỗi này của Trúc - Tiểu Bạch nhìn mắt nàng long lanh nên cũng không còn giận nữa.
- Uh, ta đang ở phòng Phượng Hoàng, ngươi đi cùng ta đến phòng mới đi - vừa nói vừa ôm con gấu bắc cực vào phòng.
Tiểu Bạch để cho nàng ôm vào lòng, hắn thấy rất ấm áp, với hắn mà nói mới có mấy ngày không gặp nàng đã thấy nhớ nàng, nhớ vòng tay ấm áp của nàng. Nàng làm cho hắn cảm giác được hơi ấm, cảm giác được sự bình yên. Hắn ngã vào lòng ngực nàng nằm ( ngươi định ăn đậu hũ ah: linny Hwang Ta trong sáng nha ngươi: Tiểu Bạch ta khinh….:linny Hwang).
Thanh Trúc về đến phòng mình thì đã thấy Thanh Hằng đang chuẩn bị nước cho nàng tắm, đó là cái thùng bằng gỗ, trong thùng gỗ là mùi thơm của hoa hồng thoảng qua, cảm giác hơi ấm của nước trong thùng gỗ làm nàng muốn tắm ngay.
- Cảm ơn bạn nha Hằng – nàng nói.
- Không có gì, bạn tắm đi - Hằng nói, rồi vội bước ra ngoài.
Thanh Trúc định cởi quần áo ra tắm thì chợt nhớ ra có con gấu bắc cực ở đây, nàng liền nói:
- Này, tiểu bạch, ngươi là con gấu bắc cực đực hay cái thế - nàng hỏi.
- Ngươi không biết ta là giống đực hay giống cái hả? - hắn nói.
- Ta không phân biệt được, dù có nhìn cũng không biết đực hay cái – nàng nói.
- Hả? ta là giống đực ngươi biết không? - hắn tức giận nói.
- Ah, vậy ta đi tắm, ngươi đi ra ngoài đi, đứng đây làm gì – nàng liền nói.
- Ngươi….ngươi.. làm như ta muốn nhìn lắm ah - hắn nói và liền chạy ra ngoài.
Thanh Trúc tắm trong lòng vui mừng, lần đầu tiên tắm bằng nước ấm mà có hoa hồng, ở đây hơn 2 tháng lần đầu được tắm nước ấm hoa hồng, vì trước đây làm cung nữ thì toàn tắm nước lạnh. Làm thượng tiên cũng hay chứ bộ, giờ biết sao Thanh Hằng thích làm thượng tiên rồi.
Nàng suy nghĩ là bằng giờ ở thiên giới mình sẽ làm gì đây, trở thành 1 thượng tiên mình phải giúp nhân gian nhưng làm cách nào đây, nàng vừa tắm vừa suy nghĩ, đầu tiên là phải đến hỏi phật tổ là tại sao mình lại có 50 ngàn tu vi, còn học thần chú để sau này còn biết đi đâu cũng dể, nàng ngâm mình trong nước suy nghĩ và ngủ lúc nào không hay, ngoài cửa sổ có người biến vào, chàng trai chợt bước đến gần thùng nước nàng đang tắm khẽ lắc đầu và mỉm cười nói
- May mắn cho nàng là ta thấy đó, nàng mà để người khác thấy thân thể nàng là ta sẽ không biết mình sẽ làm gì đâu, nàng phải nhớ, tất cả của nàng là của ta nhớ không? – chàng trai nói.
Chàng trai bế nàng dậy,mặc đồ vào cho nàng, mặt chàng trai hơi đỏ khi tiếp xúc da thịt với nàng.
Thanh Trúc cảm nhận có người bế mình, mặc quần áo cho mình, nhưng buồn ngủ quá nên cũng không có mở mắt ra nhưng nàng thấy người đó rất nhẹ nhàng với nàng còn nghe người đó đang nói gì đó với nàng vậy.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy thấy mình trên giường thì hơi nghi ngờ nhưng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nàng nhanh chân đi đến phòng của tên thái tử Thanh Long, hắn đang ngồi phê tấu chương thấy nàng liền bỏ tấu chương xuống và nói
- Nàng đến rồi ah, đi với ta đến chổ này nha - hắn yêu cầu
- Được rồi, ngươi muốn ta đi đâu – nàng hỏi.
- Đi rồi sẽ biết - Hắn nói.
Thanh Trúc bị Thanh Long kéo đi lên áng mây, mây vẫn bay, bay đi rất nhanh, ngang qua tất cả các nơi, bay ngang qua khu rừng nguyên sinh rồi hạ xuống.
Cảnh xung quanh rất đẹp, có dòng suối róc rách, cỏ xanh mơn mỡn, trên trời có mây màu xanh trắng, tiếng chim hoạ mi hót ở đâu vọng lại, cảnh sắc này làm cho nàng thích thú, nàng liền ca thán:
- Đẹp thật, nơi này là đẹp nhất mà ta từng đi - chợt đưa tay chạm vào dòng nước.
- Ta biết nàng sẽ thích - hắn nói.
- Nhưng đây là nơi nào? – Nàng hỏi,vì thấy rằng dòng nước nàng mới chạm vào là dòng nước ấm, vậy đây chính là suối nước ấm.
- Nơi này được gọi là rừng Thanh Mỹ, là nơi tập trung tinh khí của trời đất - hắn liền nói.
- Vậy nơi này có thể tự đến được không? – Nàng lại hỏi và bỏ giày đưa chân xuống dòng nước ấm.
- Chỉ cần nàng cưới ta nàng sẽ được đến đây - hắn nói.
- Hả? có vụ này nữa ah – nàng thắc mắc.
- Vậy nàng đồng ý chứ? - Hắn mỉm cười hỏi.
- Ta…ta…nhưng ta không thích ngươi – nàng lại nói.
Hắn liền tiếng lại gần nàng, mặt sát nàng, hơi thở của hắn ngày càng dồn dập và mặt nàng, nhìn gần hắn rất đẹp, nếu nàng không tự chủ được chắc bị hắn cướp nụ hôn đầu rồi nhưng may mắn nàng liền nghiêng đầu đi và nói:
- Ta muốn đi về, ta buồn ngủ rồi – nàng nhìn đồng hồ và giả vờ uể oải nòi.
- Được, ta dẫn nàng về - hắn mỉm cười nói.
Nàng cũng tiếc nuối về nơi này nhưng không muốn vì có nơi mình thích mà hy sinh cả hạnh phúc của bản thân. Sau này, nàng sẽ tìm cách đến đây, nàng nghĩ.
Thanh Long liền độc thần chú kêu mây đến và hắn cùng nàng về lại cung Như Ý.
Khi nàng vừa về phòng Phượng Hoàng thì ngay trên bàn ăn của nàng có 1 người con trai đang ngồi, từ xa nhìn không rõ nhưng bước đến gần thì nàng hơi sững sờ, người trước mặt nàng là một người con trai đẹp lạnh lùng ánh mắt sắt bén, gương mặt trắng tô thêm đôi môi mọng đỏ, mũi cao còn đặt biệt đôi mắt màu xanh ngọc rất giống con Tiểu Bạch của nàng, hay người này là họ hàng của Tiểu Bạch, nàng vừa ngắm người vừa nghĩ.
- Trúc nhìn đủ chưa? - Hắn mở miệng.
- Sao ngươi biết ta tên Trúc? Ah, sao giọng của người giống tiểu Bạch thế - nàng bàng hoàng hỏi.
Ngoài phòng có tiếng đẩy cửa bước vào, người vào đã tự động quỳ gối và nói:
- Tham kiến sứ thần Tiểu Bạch – Thanh Hằng nói.
- Hả? sứ thần Tiểu Bạch – Thanh Trúc hỏi lại.
- Uh, đây là thái tử của Gấu giới, Tiểu Bạch, Thượng tiên không biết hả? - Hằng nói.
- Ta không biết? nàng nói, quay qua vị sứ thần hỏi.
- Ngài có việc gì đến tìm ta, hay ngài muốn tìm Tiểu Bạch.
- Ta là … - hắn nãy giờ im lặng chợt lên tiếng rồi cũng lắp bắp.
- Ta là …ý của sứ thần là sao? – Thanh Trúc nhanh nhẹn nói.
Hắn không nói gì cả, tự nhiên biến thành nguyên hình là con gấu bắc cực rồi mới lên tiếng
- Thế nào, giờ nhận ra chưa Thanh Trúc thượng tiên - hắn mắt loé sáng.
- Ngươi là Thái tử Gấu giới – Nàng hỏi.
- Chính ta - hắn nói và biến lại nguyên hình.
- Ah, tỳ nữ Thanh Hằng cô nương đứng lên đi, nãy giờ quỳ làm gì lâu thế? – hắn nhìn Hằng nói.
Nãy giờ lo nói chuyện với hắn mà nàng quên vụ Thanh Hằng, giờ nhìn lại thấy nàng ta vẫn quỳ liền vội đỡ dậy và nói.
- Xin lỗi Hằng, nãy Trúc không để ý - vội xoa chân nàng ấy.
- Không có gì, vậy tỳ nữ xin cáo lui và mang ít trà cho hại vị thưởng thức – Nàng ta nói và liền bước đi ra ngoài, trong lòng khó chịu.
- Này, sao ngươi không nói cho ta biết ngươi co thể biến thành hình người – Thanh Trúc hỏi.
- Vì ta chưa muốn nói - hắn lạnh lùng trả lời.
- Vậy giờ ngươi không làm thú cưng của ta nữa ah – nàng nhăn mặt hỏi.
- Ngươi quên là ta đã hứa là 500 năm làm sủng vật của ngươi ah, nên người phải chịu trách nhiệm với ta - Hắn nói.
- Trách nhiệm gì? tự nhiên ta chịu trách nhiệm với ngươi là sao? – nàng không hiểu nói.
- Thì người phải bên cạnh ta 500 năm, ngươi quên chúng ta đã giao kèo rồi ah - hắn tinh ranh nói.
- Cái này…nhưng ngươi không phải là thú, vậy ta không ở chung với ngươi được – nàng thẳng thắn nói.
- Không sao, mỗi khi ta đi ngủ sẽ biến thành con gấu trúc cùng ngươi ngủ, trong vòng 500 năm ngươi không được cưới chồng, được không? - Hắn yêu cầu.
- Chuyện đó đơn giản thôi – nàng đồng ý.
Hắn biến lại thành gấu bắc cực và nói:
- Này, ta buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ nào - hắn mắt sáng nói.
Nàng ôm hắn vào lòng và bước lên giường ngủ, nàng suy nghĩ, hắn có thể biến thành người, vậy nàng cũng phải đề phòng 1 tý nên đêm đó nàng không thể nào chợt mắt được nhưng mà ngươi nào đó vẩn ngủ ngon lành, nàng thầm oán trách mình.
Thật ra, hôm nay có 4 người mất ngủ, Tiểu Bạch thấy nàng không ngủ được lòng cũng lo lắng nhưng không dám mở mắt sợ nàng ngại.
Còn thái tử Thanh Long thì đang oán trách là sao không nhanh 1 chút đặt nụ hôn cho nàng, hắn đã chuẩn bị kỹ càng như thế nhưng nàng cũng có thể né trách hắn, lẽ nào vẽ đẹp của hắn đã xuống cấp phong phanh nên không thu hút được nàng.
Còn 1 người nữa thì nãy giờ đứng ngoài cửa sổ phòng nàng, lòng tức giận khi có người bắt nàng phải chịu trách nhiệm ở bên cạnh hắn 500 năm, vậy mà nàng cũng đồng ý, nàng muốn hắn tức chết ah, lòng hắn đau như ngàn vết đao đâm, nàng nhớ nàng là của hắn hiểu không? - Hắn tự nói với mình.
Đang trong hoa viên chợt Trúc nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi.
- Hôm qua mình quên mất, bạn có thấy Tiểu Bạch không hả Hằng - vừa nói vừa bỏ bánh đậu xanh vào miệng.
- Ah, hôm qua, mình thấy Tiểu Bạch ở trong phòng cũ của bạn đó - Hằng nói.
- Uh, chắc giờ mình qua phòng cũ tìm tiểu bạch đây, bạn cứ ngồi đó đi - vừa nói nàng cầm bánh đậu xanh chạy đi.
Nhìn dáng nàng chạy đi, Thanh Hằng thầm nghĩ, nếu như, không có nàng thì bây giờ mình đã bị đày xuống 18 tầng địa ngục rồi, mình rất may mắn khi có 1 người bạn như nàng, mình từng ước mơ thành thượng tiên nhưng không biết bao lâu mới trở thành đây, cuộc đời biết đúng hay sai, sao mình không may mắn như nàng chứ, Thanh Hằng buồn bã nhìn theo nàng đi.
Thanh Trúc liền nhanh chân chạy đến phòng cũ ngày xưa nàng ở, trong phòng không có ai, nàng liền ngồi vào chiếc giường ngày xưa và nhìn nó.
Từ cửa sổ, một con gấu bắc cực nhảy vào, nó nhìn nàng, ánh mắt màu đỏ hình như nó đang giận.
- Này, Tiểu Bạch, ngươi tới rồi ah, đừng giận nữa nha, ta xin lỗi mà – Nàng ăn năn nói.
- Hứ - nó quay mặt đị không nói.
- Thôi mà, đừng giận nữa, tại ta quên mất, với lại có nhiêu chuyện xảy ra làm tâm trí của ta không nhớ đến gì hết – nàng mắt long lanh nói.
- Ta nhận lời xin lỗi này của Trúc - Tiểu Bạch nhìn mắt nàng long lanh nên cũng không còn giận nữa.
- Uh, ta đang ở phòng Phượng Hoàng, ngươi đi cùng ta đến phòng mới đi - vừa nói vừa ôm con gấu bắc cực vào phòng.
Tiểu Bạch để cho nàng ôm vào lòng, hắn thấy rất ấm áp, với hắn mà nói mới có mấy ngày không gặp nàng đã thấy nhớ nàng, nhớ vòng tay ấm áp của nàng. Nàng làm cho hắn cảm giác được hơi ấm, cảm giác được sự bình yên. Hắn ngã vào lòng ngực nàng nằm ( ngươi định ăn đậu hũ ah: linny Hwang Ta trong sáng nha ngươi: Tiểu Bạch ta khinh….:linny Hwang).
Thanh Trúc về đến phòng mình thì đã thấy Thanh Hằng đang chuẩn bị nước cho nàng tắm, đó là cái thùng bằng gỗ, trong thùng gỗ là mùi thơm của hoa hồng thoảng qua, cảm giác hơi ấm của nước trong thùng gỗ làm nàng muốn tắm ngay.
- Cảm ơn bạn nha Hằng – nàng nói.
- Không có gì, bạn tắm đi - Hằng nói, rồi vội bước ra ngoài.
Thanh Trúc định cởi quần áo ra tắm thì chợt nhớ ra có con gấu bắc cực ở đây, nàng liền nói:
- Này, tiểu bạch, ngươi là con gấu bắc cực đực hay cái thế - nàng hỏi.
- Ngươi không biết ta là giống đực hay giống cái hả? - hắn nói.
- Ta không phân biệt được, dù có nhìn cũng không biết đực hay cái – nàng nói.
- Hả? ta là giống đực ngươi biết không? - hắn tức giận nói.
- Ah, vậy ta đi tắm, ngươi đi ra ngoài đi, đứng đây làm gì – nàng liền nói.
- Ngươi….ngươi.. làm như ta muốn nhìn lắm ah - hắn nói và liền chạy ra ngoài.
Thanh Trúc tắm trong lòng vui mừng, lần đầu tiên tắm bằng nước ấm mà có hoa hồng, ở đây hơn 2 tháng lần đầu được tắm nước ấm hoa hồng, vì trước đây làm cung nữ thì toàn tắm nước lạnh. Làm thượng tiên cũng hay chứ bộ, giờ biết sao Thanh Hằng thích làm thượng tiên rồi.
Nàng suy nghĩ là bằng giờ ở thiên giới mình sẽ làm gì đây, trở thành 1 thượng tiên mình phải giúp nhân gian nhưng làm cách nào đây, nàng vừa tắm vừa suy nghĩ, đầu tiên là phải đến hỏi phật tổ là tại sao mình lại có 50 ngàn tu vi, còn học thần chú để sau này còn biết đi đâu cũng dể, nàng ngâm mình trong nước suy nghĩ và ngủ lúc nào không hay, ngoài cửa sổ có người biến vào, chàng trai chợt bước đến gần thùng nước nàng đang tắm khẽ lắc đầu và mỉm cười nói
- May mắn cho nàng là ta thấy đó, nàng mà để người khác thấy thân thể nàng là ta sẽ không biết mình sẽ làm gì đâu, nàng phải nhớ, tất cả của nàng là của ta nhớ không? – chàng trai nói.
Chàng trai bế nàng dậy,mặc đồ vào cho nàng, mặt chàng trai hơi đỏ khi tiếp xúc da thịt với nàng.
Thanh Trúc cảm nhận có người bế mình, mặc quần áo cho mình, nhưng buồn ngủ quá nên cũng không có mở mắt ra nhưng nàng thấy người đó rất nhẹ nhàng với nàng còn nghe người đó đang nói gì đó với nàng vậy.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy thấy mình trên giường thì hơi nghi ngờ nhưng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nàng nhanh chân đi đến phòng của tên thái tử Thanh Long, hắn đang ngồi phê tấu chương thấy nàng liền bỏ tấu chương xuống và nói
- Nàng đến rồi ah, đi với ta đến chổ này nha - hắn yêu cầu
- Được rồi, ngươi muốn ta đi đâu – nàng hỏi.
- Đi rồi sẽ biết - Hắn nói.
Thanh Trúc bị Thanh Long kéo đi lên áng mây, mây vẫn bay, bay đi rất nhanh, ngang qua tất cả các nơi, bay ngang qua khu rừng nguyên sinh rồi hạ xuống.
Cảnh xung quanh rất đẹp, có dòng suối róc rách, cỏ xanh mơn mỡn, trên trời có mây màu xanh trắng, tiếng chim hoạ mi hót ở đâu vọng lại, cảnh sắc này làm cho nàng thích thú, nàng liền ca thán:
- Đẹp thật, nơi này là đẹp nhất mà ta từng đi - chợt đưa tay chạm vào dòng nước.
- Ta biết nàng sẽ thích - hắn nói.
- Nhưng đây là nơi nào? – Nàng hỏi,vì thấy rằng dòng nước nàng mới chạm vào là dòng nước ấm, vậy đây chính là suối nước ấm.
- Nơi này được gọi là rừng Thanh Mỹ, là nơi tập trung tinh khí của trời đất - hắn liền nói.
- Vậy nơi này có thể tự đến được không? – Nàng lại hỏi và bỏ giày đưa chân xuống dòng nước ấm.
- Chỉ cần nàng cưới ta nàng sẽ được đến đây - hắn nói.
- Hả? có vụ này nữa ah – nàng thắc mắc.
- Vậy nàng đồng ý chứ? - Hắn mỉm cười hỏi.
- Ta…ta…nhưng ta không thích ngươi – nàng lại nói.
Hắn liền tiếng lại gần nàng, mặt sát nàng, hơi thở của hắn ngày càng dồn dập và mặt nàng, nhìn gần hắn rất đẹp, nếu nàng không tự chủ được chắc bị hắn cướp nụ hôn đầu rồi nhưng may mắn nàng liền nghiêng đầu đi và nói:
- Ta muốn đi về, ta buồn ngủ rồi – nàng nhìn đồng hồ và giả vờ uể oải nòi.
- Được, ta dẫn nàng về - hắn mỉm cười nói.
Nàng cũng tiếc nuối về nơi này nhưng không muốn vì có nơi mình thích mà hy sinh cả hạnh phúc của bản thân. Sau này, nàng sẽ tìm cách đến đây, nàng nghĩ.
Thanh Long liền độc thần chú kêu mây đến và hắn cùng nàng về lại cung Như Ý.
Khi nàng vừa về phòng Phượng Hoàng thì ngay trên bàn ăn của nàng có 1 người con trai đang ngồi, từ xa nhìn không rõ nhưng bước đến gần thì nàng hơi sững sờ, người trước mặt nàng là một người con trai đẹp lạnh lùng ánh mắt sắt bén, gương mặt trắng tô thêm đôi môi mọng đỏ, mũi cao còn đặt biệt đôi mắt màu xanh ngọc rất giống con Tiểu Bạch của nàng, hay người này là họ hàng của Tiểu Bạch, nàng vừa ngắm người vừa nghĩ.
- Trúc nhìn đủ chưa? - Hắn mở miệng.
- Sao ngươi biết ta tên Trúc? Ah, sao giọng của người giống tiểu Bạch thế - nàng bàng hoàng hỏi.
Ngoài phòng có tiếng đẩy cửa bước vào, người vào đã tự động quỳ gối và nói:
- Tham kiến sứ thần Tiểu Bạch – Thanh Hằng nói.
- Hả? sứ thần Tiểu Bạch – Thanh Trúc hỏi lại.
- Uh, đây là thái tử của Gấu giới, Tiểu Bạch, Thượng tiên không biết hả? - Hằng nói.
- Ta không biết? nàng nói, quay qua vị sứ thần hỏi.
- Ngài có việc gì đến tìm ta, hay ngài muốn tìm Tiểu Bạch.
- Ta là … - hắn nãy giờ im lặng chợt lên tiếng rồi cũng lắp bắp.
- Ta là …ý của sứ thần là sao? – Thanh Trúc nhanh nhẹn nói.
Hắn không nói gì cả, tự nhiên biến thành nguyên hình là con gấu bắc cực rồi mới lên tiếng
- Thế nào, giờ nhận ra chưa Thanh Trúc thượng tiên - hắn mắt loé sáng.
- Ngươi là Thái tử Gấu giới – Nàng hỏi.
- Chính ta - hắn nói và biến lại nguyên hình.
- Ah, tỳ nữ Thanh Hằng cô nương đứng lên đi, nãy giờ quỳ làm gì lâu thế? – hắn nhìn Hằng nói.
Nãy giờ lo nói chuyện với hắn mà nàng quên vụ Thanh Hằng, giờ nhìn lại thấy nàng ta vẫn quỳ liền vội đỡ dậy và nói.
- Xin lỗi Hằng, nãy Trúc không để ý - vội xoa chân nàng ấy.
- Không có gì, vậy tỳ nữ xin cáo lui và mang ít trà cho hại vị thưởng thức – Nàng ta nói và liền bước đi ra ngoài, trong lòng khó chịu.
- Này, sao ngươi không nói cho ta biết ngươi co thể biến thành hình người – Thanh Trúc hỏi.
- Vì ta chưa muốn nói - hắn lạnh lùng trả lời.
- Vậy giờ ngươi không làm thú cưng của ta nữa ah – nàng nhăn mặt hỏi.
- Ngươi quên là ta đã hứa là 500 năm làm sủng vật của ngươi ah, nên người phải chịu trách nhiệm với ta - Hắn nói.
- Trách nhiệm gì? tự nhiên ta chịu trách nhiệm với ngươi là sao? – nàng không hiểu nói.
- Thì người phải bên cạnh ta 500 năm, ngươi quên chúng ta đã giao kèo rồi ah - hắn tinh ranh nói.
- Cái này…nhưng ngươi không phải là thú, vậy ta không ở chung với ngươi được – nàng thẳng thắn nói.
- Không sao, mỗi khi ta đi ngủ sẽ biến thành con gấu trúc cùng ngươi ngủ, trong vòng 500 năm ngươi không được cưới chồng, được không? - Hắn yêu cầu.
- Chuyện đó đơn giản thôi – nàng đồng ý.
Hắn biến lại thành gấu bắc cực và nói:
- Này, ta buồn ngủ rồi, chúng ta đi ngủ nào - hắn mắt sáng nói.
Nàng ôm hắn vào lòng và bước lên giường ngủ, nàng suy nghĩ, hắn có thể biến thành người, vậy nàng cũng phải đề phòng 1 tý nên đêm đó nàng không thể nào chợt mắt được nhưng mà ngươi nào đó vẩn ngủ ngon lành, nàng thầm oán trách mình.
Thật ra, hôm nay có 4 người mất ngủ, Tiểu Bạch thấy nàng không ngủ được lòng cũng lo lắng nhưng không dám mở mắt sợ nàng ngại.
Còn thái tử Thanh Long thì đang oán trách là sao không nhanh 1 chút đặt nụ hôn cho nàng, hắn đã chuẩn bị kỹ càng như thế nhưng nàng cũng có thể né trách hắn, lẽ nào vẽ đẹp của hắn đã xuống cấp phong phanh nên không thu hút được nàng.
Còn 1 người nữa thì nãy giờ đứng ngoài cửa sổ phòng nàng, lòng tức giận khi có người bắt nàng phải chịu trách nhiệm ở bên cạnh hắn 500 năm, vậy mà nàng cũng đồng ý, nàng muốn hắn tức chết ah, lòng hắn đau như ngàn vết đao đâm, nàng nhớ nàng là của hắn hiểu không? - Hắn tự nói với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.