Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ

Chương 1: Tôi may mắn hay bất hạnh

Linny Hwang (Tiểu Băng)

25/12/2015

Tôi là một người bình thường hơn nhất thế gian này, cuộc sống bình thường, có thể đôi khi gặp may mắn trong việc học tâp như tôi không cần học bài chỉ cần lên trước khi thi 2 tiếng và ôn sơ qua bài là có thể thuộc, khi vào thi chỉ cần những cái gì mà tôi đã từng đọc qua tôi sẽ nhớ. Tôi là con người khá may mắn, quan điểm của tôi như vậy là tốt,

Hôm nay, tôi đi du lịch bằng ba lô đi ra vùng biển gần Nha Trang, bởi vì tôi may mắn nhận được phiếu đi du lịch ờ Nha Trang nhưng nó chỉ cho Phiếu khu resort ở khu vực Nha Trang nhưng không cho vé đi tàu, thế là tôi phải tự đi bằng ba lô. Cái hành trình này, tôi đã muốn đi lâu rồi.

Khi bắt xe đi ra Nha Trang không biết sao chiếc xe bị hư,chưa đến khu gần biển Nha Trang. Thế là mọi người chia nhau đi bộ đến khu du lịch Nha Trang vì còn có 2km nữa ah.

Tôi lại không quên biết ai,nên cứ đi 1 hồi thì lại lạc đường,không biết sao người chỉ dẩn nói đi theo đường thẳng bảng chỉ dẫn là đến nhưng tôi lại lạc vào rừng.

- oh my goh, đây là rừng chứ đâu phải là biển - tôi ca thán.

Nay giờ tôi chưa giới thiệu tôi là ai cho các bạn biết, tôi tên là Nguyễn Ngọc Thanh Trúc, năm nay 23 tuổi, tôi sinh năm 1991. Tôi biết mình đi sai đường nên đi ra ngoài theo hướng đi ngược lại và nhìn thấy bảng chỉ đường nó hướng vào rừng, nhưng đường ngược bảng chỉ dẫn là đường lộ. Vậy suy cho cùng là đường nào. Tôi tự quyết định,đi theo đường lộ này.

Tôi đi 1 chút vừa mệt vừa đói, may mắn là ba lô của tôi có nước và có bánh,ăn 1 ít nhưng vì đi lạc trong rừng nên tôi ra khỏi rừng trời cũng gần tối,nhìn điện thoại thì cũng 6h chiều, ở dưới quê nên vắng vẻ, Tôi đi con đường lộ 1 lúc thì trời đột mưa, tôi liền chạy nhanh đến 1 khu biển gần đó thấy 1 ngôi nhà, nói đây cũng không phải nhà mà là 1 căn chồi khá lớn nằm ngay tại biển. Đừng ở hiên chồi, trong căn chồi này có cửa nhưng tôi chỉ muốn núp mưa nên cũng chẵng để ý gì cả, tự nhiên cánh cửa căn chồi mở ra, 1 bà lão nhìn tôi và khẽ nói:

- Cháu cần trọ qua đêm không??? - nhìn tôi và nói.

- AH – Tôi đang phân vân thì bà lão đã đem tôi ba lô tôi vào trong nên tôi cũng đành bước theo.

Khi bước vào gian nhà thì tôi thấy trong gian nhà chồi này khá lớn, được chia làm 5 phòng nhỏ, những phòng nhỏ đều có cửa riêng, bà lão dẫn tôi đi vào 1 gian phòng nhỏ và đặt ba lô của tôi xuống nói rằng đây là phòng của tôi. Bà lão còn chỉ cho tôi 1 căn phòng khác bên ngoài cửa đi vào, đó là phòng tắm và phòng vệ sinh.

Tôi vào trong phòng cất đồ thì thấy rằng trong phòng có 1 chiếc giường nhỏ. Cất đồ trong phòng xong thì tôi nghe tiếng gõ cửa. Tôi liền ra mở cửa thì ra là bà lão, bà ân cần nói:

- Cô bé ra ngoài đây ăn cơm nào, ta mới chuẩn bị xong. Ah, quên nói,vừa thuê phòng vừa ăn cơm là 500 ngàn,cô bé đưa tiền trước nào - vừa nói vừa xoè tay ra.

- vậy ah - Tôi móc tiền ra và nghi ngờ, làm gì mà có giá mắc thế nhưng nhìn ngoài trời vẩn còn mưa mà lại tối đen như mực nên tôi đành cắn răng đưa cho bà lão 500 ngàn.

Nhận được tiền bà lão vui mừng, ánh mắt bổng sáng lên, tôi thấy rất kỳ lạ.



Tôi bước ra ngoài và bước đến bàn ăn cơm được đặt chính giữa các gian phòng, khi tôi bước đến cũng đã đến 9 người đang ngồi quanh cái bàn ( chiếc bàn dài,hình chữ nhật,mà lùn nó không có ghế).

Tôi hơi ngỡ ngàng vì sao nhiều người thế, bà lão từ trong bê 1 ít trái cây ra. rồi ông lão trong bếp cũng bê 1 nồi cơm nóng hổi ra. Trên bàn cũng có sẵn mấy món ăn. tôi liền ngồi ngay gốc cuối bàn.

Sau khi ăn uống, tôi mới được biết là 9 người này đi du lịch bằng ba lô xuống Nha Trang nhưng nữa đường bị mắc mưa nên mới vào đây trọ. họ gồm 5 nam và 4 nữ đi chung với nhau. họ chia nhau ra 2 căn phòng mà ngủ tại hiện tại có 2 gian phòng còn trống.

vì 1 phòng là phòng vệ sinh và phòng tắm, 1 phòng là cho ông bà lão, 1 phòng cho tôi nên chỉ còn 2 phòng.

- Các cô cậu cứ ở đây đi, tôi và ông lão đi qua nhà con gái ở cách 2 cây số, ta với ông lão phải mang đồ ăn cho con. Lát nữa, sẽ quay lại - bà lão nói rồi lấy áo mưa mặc vào cùng bước ra ngoài cửa cùng với ông lão.

Tôi cũng thấy bàng hoàng, giờ tôi đang ở chung với 9 người không quen biết, mà lại đến 5 nam nữa. Tôi cảm giác thấy có 1 ánh mắt cứ nhìn chằm chằm tôi. Cái tên đó nhìn như là háu đói vậy. Tôi liền chào mấy người ấy và đi nhanh vào phòng.

Trong phòng của tôi có 1 cái cửa sổ, tôi mở cửa sổ ra và thấy ngoài kia mưa rơi rất nhiều. tôi cảm thấy rất kỳ lạ là bản thân lại lo sợ một chuyện gì đó. Không gian yên tĩnh bao trùm nơi đây làm cho một người can đảm như tôi cũng cảm thấy run sợ, da gà bỗng nổi lên.

Đang mơ mang tôi nghe tiếng gõ cửa ở ngoài phòng, tôi nghĩ chắc bà lão gõ nên vội chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa thì có người liền nhanh tay ôm lấy tôi rồi người ấy đóng cửa lại liền đè tôi lên giường. Quần áo bị xé ra, vì nảy giờ tôi chưa bật đèn nên tôi cũng không biết người ấy là ai.

Hơi thở người ấy làm tôi sợ, vì người ấy đang cố gắng xé áo tôi. Rất may mắn là bình thường lúc nào tôi cũng mặc áo khoác nên công đoạn hơi khó khăn cho người đó.

Tôi y thức được liền nhanh tay cầm cái ba lô ở ngay trên đầu giường nện thật mạnh vào đầu tên sở khanh, hắn liền té xuống ôm đầu, tôi nhanh chân bay qua cửa sổ nhảy xuống và chạy.

Tôi cứ chạy và chạy, trên tay cầm ba lô. chạy được khoảng 10 phút thì ra ngoài gần bờ biển. Tôi liền đeo ba lô lên vai và nhìn lại đằng sau và thấy không có ai đuổi theo.

Tôi đi nhanh lên 1 chút thì thấy từ xa xa, gió thổi rất mạnh, mặt biển dâng lên một cơn lốc. Tôi suy nghĩ, đây là sóng thần ah nhưng ở Việt Nam là gì có sóng thần hay là bão.

Đang suy nghĩ thì gió càng mạnh hơn và thổi tôi bay ngày ra biển. Tôi không biết gió này lại lớn như thế. Tôi cảm thấy mình khó thở rồi ngất lịm từ lúc nào không biết. Có lẽ nào tôi đã chết ah. uh, chết cũng là cách để giải thoát cuộc đời này, thế cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Đến Lúc Nào Sẽ Trở Thành Ác Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook