Chương 13: Vô Đề
Yến Bắc
14/11/2022
Tiêu Thiên Sách nói xong, dừng một chút lại nói thêm một câu: “Thật sự không sao mà.
"Huhu..." Sau khi nghe được Tiêu Thiên Sách lời nói chắc chắn như vậy, Cao Vi Vi rút cuộc nhịn không được nhào thẳng tới lỏng ngực Tiêu Thiên Sách khóc rống lên, cô bị đè nén quá lâu quá lâu rồi, lo lắng quá lâu quá lâu rồi.
“Chu Kiệt chính là dòng dõi duy nhất của Chu gia, là người thừa kế, ba của hắn... Ba của hắn Chu Thiên Hạo càng là thủ phủ của Tiền Giang, phải trái hai lời gì cũng đều cho hắn ta mặt mũi nữa, hơn nữa trước đây bọn hắn chính là lập nghiệp nhờ thế lực ngầm, Vi Vi, các người đi nhanh lên, mau chóng rời khỏi thành phố Tiền Giang, đi nhanh lên..." Thẩm Vũ Tuyền sắc mặt vô cùng bất an nói.
Vừa nãy có mấy tên côn đồ chạy, cô rất chắc chắn có lẽ rất nhanh sẽ lại có đại quân của Chu gia giết tới. Đến lúc đó Cao Vi Vi với Tiêu Thiên Sách một người cũng đi không được.
Theo Thẩm Vũ Tuyền nhắc nhở, Cao Vi Vi cũng mới phản ứng được, tránh nẻ khỏi từ trong ngực Tiêu Thiên Sách, nói với Tiêu Thiên Sách: “Phải rồi, Vũ Tuyền nói rất đúng, Tiêu Thiên Sách anh đi nhanh lên, đi nhanh lên...”
Tiêu Thiên Sách sau một hồi im lặng, thở sâu nói với Cao Vi Vi: “Xin lỗi, tôi không thật sự không biết, khi em mang thai, thật sự thật sự rất xin lỗi..." Tiêu Thiên Sách hốc mắt đỏ hơn, trong ánh mắt kia xóa sạch sự phức tạp cũng nhiều hơn rồi.
Cao Vi Vi liều mạng lắc đầu, khóc cầu khẩn Tiêu Thiên Sách: “Đi trước đi,
nghe tôi có được không? Rời khỏi nơi này trước, đi trước đi...”
Thẩm Vũ Tuyền cũng chạy tới, khẩn thiết vô cùng nói với Tiêu Thiên Sách: “Nghe Vi Vi đi, anh đi nhanh lên, đi đi! Người của Chu gia đoán chừng sẽ lập tức tới ngay, bọn hắn có sòng bạc cách nơi này vô cùng gần, đi nhanh lên, tôi đến ứng phó...
Tiêu Thiên Sách im lặng rồi, thật ra dựa vào thân phận của anh, đừng nói một cái Chu gia nhỏ bé, coi như là tổ chức Hắc Thiên lừng danh ngoài khu vực, cũng là anh nói diệt liền diệt. Vì vậy một cái Chu gia hai tuyến thành thị lại là cái thả gì?
Tiêu Thiên Sách hít sâu một hơi, đang lúc muốn mở miệng nói với Cao Vi Vi không sao đâu thì đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng rống to tức giận ngập trời: “Muốn đi hả? Đi được sao? Hả?"
Theo tiếng nói vừa dứt, lập tức gần cả trăm tên lưu manh liền từ bốn phương tám hướng lao đến, chạy ở phía trước dẫn đường, thình lình chính là mấy tên lưu manh kia vài phút trước chạy trốn. Mà những người này đều vây quanh ở một người đầu trọc có mặt vết sẹo.
Cảnh tượng như vậy, Thẩm Vũ Tuyền với Cao Vi Vi sắc mặt đều là thay đổi mãnh liệt. Thẩm Vũ Tuyền càng nói với tên mặt thẹo: “Chu Chính Long! Ông đừng có xằng bậy, là chính Chu Kiệt ra tay trước, ba tôi ngày mai sẽ trở về, ông đừng có mà xằng bậy!”
“Chú, cứu con... Cứu con với...” Chu Kiệt nằm ở dưới chân Tiêu Thiên Sách không ngừng rú thảm với Chu Chính Long...
Cái tên gọi là Chu Chính Long kia mặt thẹo hừ lạnh một tiếng: “À, ba của cô Thẩm Khuynh Thiên đến nói với tôi còn tạm được, cô thì được coi là thứ gì đâu chứ? Hơn nữa đánh người của Chu gia tôi, còn muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!"
Thẩm Vũ Tuyền sắc mặt cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Chu Chính Long hoàn toàn không nể mặt cô. Lúc này Tiêu Thiên Sách nhìn Chu Chính Long nói: “Anh là ai?”
Chu Chính Long lúc này mới híp mắt nhìn Tiêu Thiên Sách, hốc mắt ông ta không khỏi co rụt lại, ông ta cảm nhận được trên người Tiêu Thiên Sách có
một sát khí mạnh mẽ đến cực điểm, trong lòng không khỏi bất ngờ chút: “Tôi là Chu Chính Long, chú của Chu Kiệt thúc, Chu Kiệt là anh đánh đúng không?”.
Tiêu Thiên Sách gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đánh!”
Chu Chính Long cười lạnh một tiếng, trên người sát khí ngưng tụ, nhìn chòng chọc vào Tiêu Thiên Sách nói: “Thật là can đảm! Tôi xem anh sát khí cả người, hẳn là đã từng đi lính, thấy qua máu, cũng là nhân vật số một. Nhưng mà anh không nên đụng vào người của Chu gia tôi! Vì vậy hôm nay anh đi không được!”
Tiêu Thiên Sách gật đầu: “Được thôi, tôi không đi, nhưng, để cho hai cô ấy đi đi! Bằng không tôi hiện tại sẽ đưa hắn ta đến Diêm Vương, ông có thể đánh cược thì tôi có gì không dám chứ...”
Tiêu Thiên Sách nói rất là bình tĩnh, ánh mắt cũng rất bình tĩnh nhìn Chu Chính Long. Chu Chính Long đang cười lạnh chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, sau một lúc lâu im lặng, gật đầu nói: “Được, có gan đó, tôi để hai cô ta đi, nhưng mà anh phải ở lại!”
Tiêu Thiên Sách gật đầu: “Tốt.”
“Tiêu Thiên Sách..." Cao Vi Vi chảy nước mắt lắc đầu với Tiêu Thiên Sách.
“Đi đi! Dẫn theo Tiểu Tiểu rời khỏi nơi này, đừng kéo dài, Tiểu Tiểu cần em, đi đi!" Tiêu Thiên Sách hét lớn một tiếng với Cao Vi Vi. Sau đó anh nhìn ảnh mắt báo cho Thẩm Vũ Tuyền biết, Thẩm Vũ Tuyền nhìn thật sâu Tiêu Thiên Sách một cái, sau đó cắn răng một cái lôi kéo Cao Vi Vi thút thít chạy hưởng bên ngoài...
Mà theo lúc hai người chạy đi phía bên ngoài, Chu Chính Long quả nhiên cũng ngồi xuống không chặn lại hai người bọn họ. Thế nhưng trên đường đi các cô lại thấy được càng ngày càng nhiều lưu manh đang hướng về phía Tiêu Thiên Sách bên kia...
Mấy chục tên. . . Trăm tên. . . Trên cả trăm tên. . . Càng ngày càng nhiều lưu mạnh vây quanh ở giữa Tiêu Thiên Sách, mà Tiêu Thiên Sách thì vẫn đứng tại chỗ, chỉ là mắt lạnh nhìn bên ngoài kia càng ngày càng nhiều người lao đến...
Bên ngoài người của Chu gia càng nhiều, anh thì càng bình tĩnh, anh càng
bình tĩnh, hơi thở trên người anh càng lạnh lẽo...
Sau mười phút, Thẩm Vũ Tuyền đã lôi kéo Cao Vi Vi đi ra ngoài cách đó rất xa, hai người mới dừng lại thở hồng hộc, Cao Vi Vi mang trên mặt nước mắt, Thẩm Vũ Tuyền ánh mắt cũng vô cùng phức tạp. Cô ta làm sao cũng không có nghĩ đến người đàn ông kia năm năm trước tổn thương Cao Vị Vi thật sự đã xuất hiện, nhưng Tiêu Thiên Sách lại hơi xúc động chút, trực tiếp đánh cho Chu Kiệt tàn phế, kiểu này Chu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh.
"Huhu..." Sau khi nghe được Tiêu Thiên Sách lời nói chắc chắn như vậy, Cao Vi Vi rút cuộc nhịn không được nhào thẳng tới lỏng ngực Tiêu Thiên Sách khóc rống lên, cô bị đè nén quá lâu quá lâu rồi, lo lắng quá lâu quá lâu rồi.
“Chu Kiệt chính là dòng dõi duy nhất của Chu gia, là người thừa kế, ba của hắn... Ba của hắn Chu Thiên Hạo càng là thủ phủ của Tiền Giang, phải trái hai lời gì cũng đều cho hắn ta mặt mũi nữa, hơn nữa trước đây bọn hắn chính là lập nghiệp nhờ thế lực ngầm, Vi Vi, các người đi nhanh lên, mau chóng rời khỏi thành phố Tiền Giang, đi nhanh lên..." Thẩm Vũ Tuyền sắc mặt vô cùng bất an nói.
Vừa nãy có mấy tên côn đồ chạy, cô rất chắc chắn có lẽ rất nhanh sẽ lại có đại quân của Chu gia giết tới. Đến lúc đó Cao Vi Vi với Tiêu Thiên Sách một người cũng đi không được.
Theo Thẩm Vũ Tuyền nhắc nhở, Cao Vi Vi cũng mới phản ứng được, tránh nẻ khỏi từ trong ngực Tiêu Thiên Sách, nói với Tiêu Thiên Sách: “Phải rồi, Vũ Tuyền nói rất đúng, Tiêu Thiên Sách anh đi nhanh lên, đi nhanh lên...”
Tiêu Thiên Sách sau một hồi im lặng, thở sâu nói với Cao Vi Vi: “Xin lỗi, tôi không thật sự không biết, khi em mang thai, thật sự thật sự rất xin lỗi..." Tiêu Thiên Sách hốc mắt đỏ hơn, trong ánh mắt kia xóa sạch sự phức tạp cũng nhiều hơn rồi.
Cao Vi Vi liều mạng lắc đầu, khóc cầu khẩn Tiêu Thiên Sách: “Đi trước đi,
nghe tôi có được không? Rời khỏi nơi này trước, đi trước đi...”
Thẩm Vũ Tuyền cũng chạy tới, khẩn thiết vô cùng nói với Tiêu Thiên Sách: “Nghe Vi Vi đi, anh đi nhanh lên, đi đi! Người của Chu gia đoán chừng sẽ lập tức tới ngay, bọn hắn có sòng bạc cách nơi này vô cùng gần, đi nhanh lên, tôi đến ứng phó...
Tiêu Thiên Sách im lặng rồi, thật ra dựa vào thân phận của anh, đừng nói một cái Chu gia nhỏ bé, coi như là tổ chức Hắc Thiên lừng danh ngoài khu vực, cũng là anh nói diệt liền diệt. Vì vậy một cái Chu gia hai tuyến thành thị lại là cái thả gì?
Tiêu Thiên Sách hít sâu một hơi, đang lúc muốn mở miệng nói với Cao Vi Vi không sao đâu thì đột nhiên nơi xa truyền đến một tiếng rống to tức giận ngập trời: “Muốn đi hả? Đi được sao? Hả?"
Theo tiếng nói vừa dứt, lập tức gần cả trăm tên lưu manh liền từ bốn phương tám hướng lao đến, chạy ở phía trước dẫn đường, thình lình chính là mấy tên lưu manh kia vài phút trước chạy trốn. Mà những người này đều vây quanh ở một người đầu trọc có mặt vết sẹo.
Cảnh tượng như vậy, Thẩm Vũ Tuyền với Cao Vi Vi sắc mặt đều là thay đổi mãnh liệt. Thẩm Vũ Tuyền càng nói với tên mặt thẹo: “Chu Chính Long! Ông đừng có xằng bậy, là chính Chu Kiệt ra tay trước, ba tôi ngày mai sẽ trở về, ông đừng có mà xằng bậy!”
“Chú, cứu con... Cứu con với...” Chu Kiệt nằm ở dưới chân Tiêu Thiên Sách không ngừng rú thảm với Chu Chính Long...
Cái tên gọi là Chu Chính Long kia mặt thẹo hừ lạnh một tiếng: “À, ba của cô Thẩm Khuynh Thiên đến nói với tôi còn tạm được, cô thì được coi là thứ gì đâu chứ? Hơn nữa đánh người của Chu gia tôi, còn muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!"
Thẩm Vũ Tuyền sắc mặt cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Chu Chính Long hoàn toàn không nể mặt cô. Lúc này Tiêu Thiên Sách nhìn Chu Chính Long nói: “Anh là ai?”
Chu Chính Long lúc này mới híp mắt nhìn Tiêu Thiên Sách, hốc mắt ông ta không khỏi co rụt lại, ông ta cảm nhận được trên người Tiêu Thiên Sách có
một sát khí mạnh mẽ đến cực điểm, trong lòng không khỏi bất ngờ chút: “Tôi là Chu Chính Long, chú của Chu Kiệt thúc, Chu Kiệt là anh đánh đúng không?”.
Tiêu Thiên Sách gật đầu: “Đúng vậy, là tôi đánh!”
Chu Chính Long cười lạnh một tiếng, trên người sát khí ngưng tụ, nhìn chòng chọc vào Tiêu Thiên Sách nói: “Thật là can đảm! Tôi xem anh sát khí cả người, hẳn là đã từng đi lính, thấy qua máu, cũng là nhân vật số một. Nhưng mà anh không nên đụng vào người của Chu gia tôi! Vì vậy hôm nay anh đi không được!”
Tiêu Thiên Sách gật đầu: “Được thôi, tôi không đi, nhưng, để cho hai cô ấy đi đi! Bằng không tôi hiện tại sẽ đưa hắn ta đến Diêm Vương, ông có thể đánh cược thì tôi có gì không dám chứ...”
Tiêu Thiên Sách nói rất là bình tĩnh, ánh mắt cũng rất bình tĩnh nhìn Chu Chính Long. Chu Chính Long đang cười lạnh chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, sau một lúc lâu im lặng, gật đầu nói: “Được, có gan đó, tôi để hai cô ta đi, nhưng mà anh phải ở lại!”
Tiêu Thiên Sách gật đầu: “Tốt.”
“Tiêu Thiên Sách..." Cao Vi Vi chảy nước mắt lắc đầu với Tiêu Thiên Sách.
“Đi đi! Dẫn theo Tiểu Tiểu rời khỏi nơi này, đừng kéo dài, Tiểu Tiểu cần em, đi đi!" Tiêu Thiên Sách hét lớn một tiếng với Cao Vi Vi. Sau đó anh nhìn ảnh mắt báo cho Thẩm Vũ Tuyền biết, Thẩm Vũ Tuyền nhìn thật sâu Tiêu Thiên Sách một cái, sau đó cắn răng một cái lôi kéo Cao Vi Vi thút thít chạy hưởng bên ngoài...
Mà theo lúc hai người chạy đi phía bên ngoài, Chu Chính Long quả nhiên cũng ngồi xuống không chặn lại hai người bọn họ. Thế nhưng trên đường đi các cô lại thấy được càng ngày càng nhiều lưu manh đang hướng về phía Tiêu Thiên Sách bên kia...
Mấy chục tên. . . Trăm tên. . . Trên cả trăm tên. . . Càng ngày càng nhiều lưu mạnh vây quanh ở giữa Tiêu Thiên Sách, mà Tiêu Thiên Sách thì vẫn đứng tại chỗ, chỉ là mắt lạnh nhìn bên ngoài kia càng ngày càng nhiều người lao đến...
Bên ngoài người của Chu gia càng nhiều, anh thì càng bình tĩnh, anh càng
bình tĩnh, hơi thở trên người anh càng lạnh lẽo...
Sau mười phút, Thẩm Vũ Tuyền đã lôi kéo Cao Vi Vi đi ra ngoài cách đó rất xa, hai người mới dừng lại thở hồng hộc, Cao Vi Vi mang trên mặt nước mắt, Thẩm Vũ Tuyền ánh mắt cũng vô cùng phức tạp. Cô ta làm sao cũng không có nghĩ đến người đàn ông kia năm năm trước tổn thương Cao Vị Vi thật sự đã xuất hiện, nhưng Tiêu Thiên Sách lại hơi xúc động chút, trực tiếp đánh cho Chu Kiệt tàn phế, kiểu này Chu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.