Chương 21: Vô Đề
Yến Bắc
14/11/2022
Tứ trưởng lão Chiến Quốc gật đầu nói: "Đại trưởng lão, lời tôi nói đều là sự thật. Nửa năm trước lúc đối địch với tổ chức Hắc Thiên, tôi từng cùng điện chủ đó đánh một chưởng, hắn từng bước rút lui, còn tôi là bị ép lùi lại! Đương nhiên lúc đó tôi cũng không dùng toàn lực, nhưng mà, đối phương cũng không có!"
"A..." Trong phòng họp, đại trưởng lão và nhị trưởng lão hút khí. Bọn họ trăm triệu không thể ngờ tới, đối địch Thiên Thần điện lại phải trả cái giá đắt như vậy.
Quan chấp hành cấp cao đệ nhất của chiến bộ - Vạn Thiên Thánh cũng chua xót gật đầu: "Các vị trưởng lão, nguyên soái Chiến Quốc đều nói sự thật. Thiên Thần điện thật sự rất mạnh, tốc độ nổi lên của bọn họ quá nhanh, khác với những tổ chức thành danh đã lâu ở bên ngoài. Bọn họ nổi dậy mới có năm năm đã một đường chém giết đi lên. Ở chiến trường bên ngoài, mấy năm nay bọn họ đã mạnh mẽ tiêu diệt mấy trăm tổ chức!"
Vạn Thiên Thánh nói xong lại tạm dừng một chút, sau đó cắn răng tiếp tục mở miệng: "Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, xin tha thứ cho sự vượt phép của tôi. Tôi thật sự muốn nói ý tưởng thật sự trong lỏng. Tổ chức Thiên Thần điện này, hoặc là nói vị điện chủ đó, tôi cảm giác hắn ta có ý tốt với Long Quốc. Hơn nữa nguyên nhân của việc lần này là do ở cảnh nội chúng ta có một số người làm việc hơi quá đáng, chuyện lần này, người của Thiên Thần điện không sai, mà là chúng ta..."
Vạn Thiên Thánh nói xong liền chiếu một ảnh lên tường, là cảnh đêm qua Tiêu Thiên Sách đứng ở chuồng heo ôm bé gái đang hôn mê...
Vạn Thiên Thánh nhìn ảnh chụp cắn răng nói: "Bản thân ở bên ngoài làm nhiều việc có lợi cho Long Quốc như vậy nhưng vợ của mình lại ở trong Long Quốc bị bức bách đến như vậy! Mà con gái ruột của chính mình, mới cỏ bốn tuổi thôi, đã bị quăng vào chuồng heo, ăn cám! Các vị trưởng lão nói vậy là quá phận, nếu việc này xảy ra trên người tôi, tôi có thể làm việc quá phận hơn so với Thiên Thần điện điện chủ!"
"Cái gi? Trong Long Quốc lại xảy ra chuyện phát rồ như vậy!!! Bọn họ sao dám! Sao dám!" Đại trưởng lão nhìn Tiêu Thiên Sách ôm người đứa bé hôn mê trong chuồng heo liền mạnh mẽ vỗ bàn bang một tiếng, đứng lên.
Ánh mắt nhị trưởng lão cũng biến đổi, tức giận dâng lên trong lòng, mắng Vạn Thiên Thánh: "Vạn Thiên Thánh, người quản lý như vậy à!"
Vạn Thiên Thánh vội vàng cúi đầu: "Nhị trưởng lão, thật xin lỗi, là tôi không làm tròn bổn phận, làm bên dưới xuất hiện sự tình này..."
Nãy giờ tam trưởng lão không mở miệng, ông mặc áo Tôn Trung Sơn đen, tóc hoa râm, khuôn mặt hiền lành, ông mở miệng nói: "Được rồi, không nên trách Thiên Thánh, mấy năm nay Long Quốc phát triển quá nhanh, phát triển nhanh lại làm một số thứ theo không kịp. Mỗi ngày hắn cũng phải giám sát chín khu Long Quốc, cũng sút đầu mẻ trán rồi. Vừa nãy Thiên Thánh nói đúng ý tôi, tôi liền tiếp tục nói theo..."
Câu đầu tiên mà tiếp theo tam trưởng lão nói làm cho mọi người choáng váng, ông ta mở miệng cười: "Mọi người không nên nóng nảy như vậy, cũng đừng làm mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn, vì người này...tôi biết!"
"Cái gì? Lão Tam, ông biết Tiêu Thiên Sách?" Đại trưởng lão vô cùng kinh ngạc nhìn tam trưởng lão.
Ánh mắt tam trưởng lão lộ ra một tia hoài niệm, cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi biết cậu ta. Còn nhớ rõ năm trước tôi ở Bắc Phi bị nhốt lần kia, chính là cậu ta đã cứu tôi, không chỉ có tôi, còn cứu hơn tám trăm người Long Quốc. Là đứa trẻ không tệ...".
Tam trưởng lão nhìn vài người trong hội trường nói: "Hơn nữa, đứa nhỏ này cùng các người cũng có chút sâu xa..."
Mặt nhị trưởng lão hơi nghi hoặc: "Cùng chúng ta có chút sâu xa?"
Tam trưởng lão thở dài gật đầu: "Không sai, đứa nhỏ này sau khi xưng thần, chính là miêu hồng căn! Hắn là cháu trai của Tiêu gia Tiêu Chiến Thiên!"
"Không thể nào!" Chiến Quốc tứ trưởng lão nghe vậy đứng lên, ngàn lần không tin nói: "Anh ba đừng gạt tôi, tôi là anh em lâu năm của Chiến Thiên, hắn chỉ có hai đứa cháu, tuy tôi không nhớ tên là gì nhưng tuyệt đối không có ai tên là Tiêu Hàn Dạ!"
Tứ trưởng lão nói xong, đại trưởng lão, nhị trưởng lão và Vạn Thiên Thánh cùng nhận thức mà gật gật đầu. Đùa à, khai quốc đại tướng quân Tiêu Chiến Thiên bọn họ tự nhiên đều biết, hơn nữa Tiêu Chiến Thiên bây giờ cũng già rồi, là một trong mười nhân vật lớn ở Long Quốc! Bây giờ còn đang vì Long Quốc trấn thủ ở bên kia Tây Âu.
Tam trưởng lão chờ mọi người phản ứng xong, sắc mặt mới dần dần lạnh xuống, gật đầu: "Tôi không lừa các cậu, là sự thật. Hơn nữa chỉ là một cái tên mà thôi, tên là có thể đổi được. Các người không phải đã quân sự tình sáu năm trước của Tiêu gia sao? Chiến Thiên ở Tây Âu không thể phân thân trở về, lão Tứ còn phải ra mặt đi Tiêu gia một chuyến, đúng không?" Tam trưởng lão nói xong liền nhìn về phía tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão Chiến Quốc nghe vậy sắc mặt biến đổi lớn, ông chết đứng nhìn chằm chằm tam trưởng lão, đột nhiên trong óc chấn động ầm ầm, theo bản năng hỏi: "Thế mà là hắn? Là Hàn Dạ! Không sai, Tiêu Chiến Thiên có hai đứa cháu. Cháu lớn tên Tiêu Hàn Dạ, sáu năm trước Tiêu gia xảy ra biến cố, mẹ kế của hắn đã trục xuất hắn khỏi gia môn, từ đó đến nay bặt vô âm tin... Vậy mà lại là đứa nhỏ đó! Là đứa nhỏ đó!!! Trong sáu năm qua rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì mới có thể mạnh lên tới trình độ này?"
Tam trưởng lão trầm giọng nói: "Đã trải qua cái gì? A...Xác mẹ ruột còn chưa lạnh mà cha đã đem tình nhân lên làm chính, cùng ngày lại bị đuổi ra gia tộc, bị đoạt đi thân phận người thừa kế. Sau đó lại bị Lãnh gia từ hỗn, rồi lại bị anh em hạ độc đuổi giết, cậu nói xem sao hắn lại mạnh như vậy? Đơn giản là lưng hắn đã gánh quá nhiều..."
Tam trưởng lão sau khi nói xong liền trầm mặc, hơn nữa mọi người trong phòng họp bây giờ cũng như vậy. Năm trước tam trưởng lão đã gặp Tiêu Thiên Sách, liền âm thầm phái người điều tra thân phận của Tiêu Thiên Sách, hơn nữa khi đó Tiêu Thiên Sách cũng chỉ nghĩ tam trưởng lão là một ông già Long Quốc bình thường, nói chuyện cũng không có phòng bị, cho nên tam trưởng lão liền đem thân phận Tiêu Thiên Sách tra xét rõ ngọn nguồn.
Mọi người im lặng một lúc lâu sau, tam trưởng lão thở dài một tiếng nói: "Hắn là đứa nhỏ tốt, là đứa nhỏ Long Quốc tốt. Lại còn là cháu trai ruột của Tiêu Chiến Thiên, chúng ta không thể làm bọn họ đau khổ thất vọng, càng đừng nói bây giờ chúng ta hiện tại không đối phó lại bọn họ! Cùng đứa nhỏ đó bàn bạc một lần đi, hắn ẩn nhẫn sáu năm, ở bên ngoài phát triển thế lực lớn như vậy, hơn nữa bây giờ lại biết mình ở trong nước có một cô con gái, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không lại rời đi nữa. Cùng hắn bàn bạc tốt, đây là tương lai của Long Quốc chúng ta."
"A..." Trong phòng họp, đại trưởng lão và nhị trưởng lão hút khí. Bọn họ trăm triệu không thể ngờ tới, đối địch Thiên Thần điện lại phải trả cái giá đắt như vậy.
Quan chấp hành cấp cao đệ nhất của chiến bộ - Vạn Thiên Thánh cũng chua xót gật đầu: "Các vị trưởng lão, nguyên soái Chiến Quốc đều nói sự thật. Thiên Thần điện thật sự rất mạnh, tốc độ nổi lên của bọn họ quá nhanh, khác với những tổ chức thành danh đã lâu ở bên ngoài. Bọn họ nổi dậy mới có năm năm đã một đường chém giết đi lên. Ở chiến trường bên ngoài, mấy năm nay bọn họ đã mạnh mẽ tiêu diệt mấy trăm tổ chức!"
Vạn Thiên Thánh nói xong lại tạm dừng một chút, sau đó cắn răng tiếp tục mở miệng: "Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, xin tha thứ cho sự vượt phép của tôi. Tôi thật sự muốn nói ý tưởng thật sự trong lỏng. Tổ chức Thiên Thần điện này, hoặc là nói vị điện chủ đó, tôi cảm giác hắn ta có ý tốt với Long Quốc. Hơn nữa nguyên nhân của việc lần này là do ở cảnh nội chúng ta có một số người làm việc hơi quá đáng, chuyện lần này, người của Thiên Thần điện không sai, mà là chúng ta..."
Vạn Thiên Thánh nói xong liền chiếu một ảnh lên tường, là cảnh đêm qua Tiêu Thiên Sách đứng ở chuồng heo ôm bé gái đang hôn mê...
Vạn Thiên Thánh nhìn ảnh chụp cắn răng nói: "Bản thân ở bên ngoài làm nhiều việc có lợi cho Long Quốc như vậy nhưng vợ của mình lại ở trong Long Quốc bị bức bách đến như vậy! Mà con gái ruột của chính mình, mới cỏ bốn tuổi thôi, đã bị quăng vào chuồng heo, ăn cám! Các vị trưởng lão nói vậy là quá phận, nếu việc này xảy ra trên người tôi, tôi có thể làm việc quá phận hơn so với Thiên Thần điện điện chủ!"
"Cái gi? Trong Long Quốc lại xảy ra chuyện phát rồ như vậy!!! Bọn họ sao dám! Sao dám!" Đại trưởng lão nhìn Tiêu Thiên Sách ôm người đứa bé hôn mê trong chuồng heo liền mạnh mẽ vỗ bàn bang một tiếng, đứng lên.
Ánh mắt nhị trưởng lão cũng biến đổi, tức giận dâng lên trong lòng, mắng Vạn Thiên Thánh: "Vạn Thiên Thánh, người quản lý như vậy à!"
Vạn Thiên Thánh vội vàng cúi đầu: "Nhị trưởng lão, thật xin lỗi, là tôi không làm tròn bổn phận, làm bên dưới xuất hiện sự tình này..."
Nãy giờ tam trưởng lão không mở miệng, ông mặc áo Tôn Trung Sơn đen, tóc hoa râm, khuôn mặt hiền lành, ông mở miệng nói: "Được rồi, không nên trách Thiên Thánh, mấy năm nay Long Quốc phát triển quá nhanh, phát triển nhanh lại làm một số thứ theo không kịp. Mỗi ngày hắn cũng phải giám sát chín khu Long Quốc, cũng sút đầu mẻ trán rồi. Vừa nãy Thiên Thánh nói đúng ý tôi, tôi liền tiếp tục nói theo..."
Câu đầu tiên mà tiếp theo tam trưởng lão nói làm cho mọi người choáng váng, ông ta mở miệng cười: "Mọi người không nên nóng nảy như vậy, cũng đừng làm mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn, vì người này...tôi biết!"
"Cái gì? Lão Tam, ông biết Tiêu Thiên Sách?" Đại trưởng lão vô cùng kinh ngạc nhìn tam trưởng lão.
Ánh mắt tam trưởng lão lộ ra một tia hoài niệm, cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi biết cậu ta. Còn nhớ rõ năm trước tôi ở Bắc Phi bị nhốt lần kia, chính là cậu ta đã cứu tôi, không chỉ có tôi, còn cứu hơn tám trăm người Long Quốc. Là đứa trẻ không tệ...".
Tam trưởng lão nhìn vài người trong hội trường nói: "Hơn nữa, đứa nhỏ này cùng các người cũng có chút sâu xa..."
Mặt nhị trưởng lão hơi nghi hoặc: "Cùng chúng ta có chút sâu xa?"
Tam trưởng lão thở dài gật đầu: "Không sai, đứa nhỏ này sau khi xưng thần, chính là miêu hồng căn! Hắn là cháu trai của Tiêu gia Tiêu Chiến Thiên!"
"Không thể nào!" Chiến Quốc tứ trưởng lão nghe vậy đứng lên, ngàn lần không tin nói: "Anh ba đừng gạt tôi, tôi là anh em lâu năm của Chiến Thiên, hắn chỉ có hai đứa cháu, tuy tôi không nhớ tên là gì nhưng tuyệt đối không có ai tên là Tiêu Hàn Dạ!"
Tứ trưởng lão nói xong, đại trưởng lão, nhị trưởng lão và Vạn Thiên Thánh cùng nhận thức mà gật gật đầu. Đùa à, khai quốc đại tướng quân Tiêu Chiến Thiên bọn họ tự nhiên đều biết, hơn nữa Tiêu Chiến Thiên bây giờ cũng già rồi, là một trong mười nhân vật lớn ở Long Quốc! Bây giờ còn đang vì Long Quốc trấn thủ ở bên kia Tây Âu.
Tam trưởng lão chờ mọi người phản ứng xong, sắc mặt mới dần dần lạnh xuống, gật đầu: "Tôi không lừa các cậu, là sự thật. Hơn nữa chỉ là một cái tên mà thôi, tên là có thể đổi được. Các người không phải đã quân sự tình sáu năm trước của Tiêu gia sao? Chiến Thiên ở Tây Âu không thể phân thân trở về, lão Tứ còn phải ra mặt đi Tiêu gia một chuyến, đúng không?" Tam trưởng lão nói xong liền nhìn về phía tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão Chiến Quốc nghe vậy sắc mặt biến đổi lớn, ông chết đứng nhìn chằm chằm tam trưởng lão, đột nhiên trong óc chấn động ầm ầm, theo bản năng hỏi: "Thế mà là hắn? Là Hàn Dạ! Không sai, Tiêu Chiến Thiên có hai đứa cháu. Cháu lớn tên Tiêu Hàn Dạ, sáu năm trước Tiêu gia xảy ra biến cố, mẹ kế của hắn đã trục xuất hắn khỏi gia môn, từ đó đến nay bặt vô âm tin... Vậy mà lại là đứa nhỏ đó! Là đứa nhỏ đó!!! Trong sáu năm qua rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì mới có thể mạnh lên tới trình độ này?"
Tam trưởng lão trầm giọng nói: "Đã trải qua cái gì? A...Xác mẹ ruột còn chưa lạnh mà cha đã đem tình nhân lên làm chính, cùng ngày lại bị đuổi ra gia tộc, bị đoạt đi thân phận người thừa kế. Sau đó lại bị Lãnh gia từ hỗn, rồi lại bị anh em hạ độc đuổi giết, cậu nói xem sao hắn lại mạnh như vậy? Đơn giản là lưng hắn đã gánh quá nhiều..."
Tam trưởng lão sau khi nói xong liền trầm mặc, hơn nữa mọi người trong phòng họp bây giờ cũng như vậy. Năm trước tam trưởng lão đã gặp Tiêu Thiên Sách, liền âm thầm phái người điều tra thân phận của Tiêu Thiên Sách, hơn nữa khi đó Tiêu Thiên Sách cũng chỉ nghĩ tam trưởng lão là một ông già Long Quốc bình thường, nói chuyện cũng không có phòng bị, cho nên tam trưởng lão liền đem thân phận Tiêu Thiên Sách tra xét rõ ngọn nguồn.
Mọi người im lặng một lúc lâu sau, tam trưởng lão thở dài một tiếng nói: "Hắn là đứa nhỏ tốt, là đứa nhỏ Long Quốc tốt. Lại còn là cháu trai ruột của Tiêu Chiến Thiên, chúng ta không thể làm bọn họ đau khổ thất vọng, càng đừng nói bây giờ chúng ta hiện tại không đối phó lại bọn họ! Cùng đứa nhỏ đó bàn bạc một lần đi, hắn ẩn nhẫn sáu năm, ở bên ngoài phát triển thế lực lớn như vậy, hơn nữa bây giờ lại biết mình ở trong nước có một cô con gái, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không lại rời đi nữa. Cùng hắn bàn bạc tốt, đây là tương lai của Long Quốc chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.