Chương 12
Huỳnh Ngọc Trâm
29/10/2017
CHƯƠNG 7:
Trường W.
- Tất cả học sinh tập trung ra sân trường nhà trường có thông báo_ Tiếng thầy hiệu phó vang lên. Tất cả học sinh đã đứng trước sân chờ xem có chuyện gì. Riêng đám Nhật Vũ thì không ra san trường mà đứng trên hành lang lầu 2 nghe. Còn nó lại ở trên sân thượng quan sát.
- Hôm nay ta thông báo rằng chủ tịch kiêm luôn hiệu trưởng trường sẽ do ông Triệu Hàn Lăng đảm nhiệm_ Tiếng hiệu phó vang lên.
- Sao? Chuyện gì vậy Nam_ Hạ Phàm nhìn Minh Nam hỏi.
- Tao có biết đâu_ Minh Nam trả lời, cả anh còn không biết trường này từng của mình đã bị người khác mua lại, mà còn là Triệu Hàn Lăng nữa chứ. Anh hận người đàn ông này, bởi vì.....
Còn nó nghe vậy chỉ nhếch mép, bởi vì chuyện này là do nó nhờ ba nó làm mà.
- Bây giờ các em có thể về lại lớp học, riêng em Trần Hiểu Đình lên phòng hiệu trưởng gặp tôi_Tiếng ông nói, nó nghe vậy cũng đi xuống hướng về phòng hiệu trưởng.
- Ba tìm con có chuyện gì?_Nó đẩy cửa vào.
- Ta tìm con phải có chuyện sao?_ Ông hỏi.
- không
- Tại sao phải cải trang nếu không nhờ người hầu nói lại ta cũng không tin đây là cô công chúa xin đẹp của ta đó
- Con không muốn người khác chú ý.
- Con làm vậy người trong trường càng ghét con hơn, con nên biết đây là trường học của cô chiêu cậu ấm, họ luôn khinh bỉ học sinh học bỗng_ Ông nhìn nó nói.
- Được rồi, con tự lo được mà ba, bây giờ con lên lớp đây_ Nó nói, ông cũng yên tâm phần nào.
- Được rồi, lên lớp đi_ Ông gật đầu.
Trong lớp, đám học sinh đang chờ đợi nó vào. Nó đứng rước lớp khinh bỉ vẫn là chiêu cũ, không có trò gì mới cả, nó chán nản leo lên lang can ngồi nữa, chờ người chết thay vào, và vâng bây giờ đám Nhật Vũ đã xuất chuẩn bị đi vào, nhưng lần này người đi vào đầu tiên là Hạ Phàm. “ ÀO” nghe không sai đâu , Hạ Phàm chúng ta đã bị một thao nước trên đầu đỗ xuống, và cũng là nước đá mới tan, bây giờ nhìn anh như con chuột lột rồi.
- Các người không còn trò gì nữa sao hả?_ Hạ Phàm vừa run vừa nói.
- Tụi em không biết anh vào nên...nên..._ Con nhỏ đứng đầu ấp úng.
- Hừ, các người mau lo dọn dẹp đống này đi, đừng để tôi nhìn thấy nữa_ Hạ Phàm hừ lạnh, quay ra ngoài hướng phòng nghỉ mà tới, mà không quên liếc nó cái nữa. nó cũng chả quan tâm làm gì, đi vào lớp với những con mắt căm ghét ghim vào nó.
- Con khốn, tao phải nói với chị 2 mới được_ Con nhỏ đứng đầu nói lí nhí trong miệng, nhưng nó vẫn nghe thấy.
Về đến chỗ ngồi, thì Nguyệt Nhi lên tiếng:- Này Hiểu Đình.
-gì?_ Nó nhướng mày.
- À....chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu_ Nguyệt Nhi nói nhỏ trong miệng, nó nghe vậy thì cười, nhưng rất nhanh biến mất như chưa từng có.
- Không có gì, chỉ cần thực hiện lời đã nói là được, gọi tôi một tiếng chị hai đi_ Nó nói, Nguyệt Nhi ngước lên nhìn nó, không phải là vẻ mặt chán ghét mà là vui vẻ:- Tớ gọi cậu cả đời cũng không sao, chị hai.
- Tôi không cần cô gọi cả đời đâu_ Nó dựa vào tường nói.
- Hiểu Đình, từ nay chúng ta làm bạn nha_ Nguyệt Nhi đẩy Nhật Vũ sang bên ngồi lên ghế vẻ mặt háo hức mong câu trả lời của nó. Nhưng đáp1 lại Nguyệt Nhi là sự thờ ơ của nó.
- Này đừng có khinh người nhá_ Minh Nam lên tiếng.
- Tôi không cần bạn_ Nó nhìn Nguyệt Nhi.
- Cậu nhất định sẽ đồng ý làm bạn tớ_ Nói xong quay qua Nhật Vũ:- Anh hai, anh xuống chỗ Minh Nam ngồi nha, cảm ơn_ Không đợi Nhật Vũ trả lời Nguyệt Nhi đã thẩy cặp anh mình xuống, lấy cặp mình lên.
- Con nhỏ này, chỗ anh mày...._ Nhật Vũ nói.
- Hihi, anh trai tốt, anh mà không cho em ngồi đây, em sẽ nói với pama là anh không lo học, mà đi chơi, lúc đó thì anh tự biết rồi đó_ Nguyệt Nhi nở nụ cười âm hiểm.
- Mày nỡ bỏ thằng người yêu mày sao?_ Nhật Vũ liếc Minh Nam.
- Không nói chuyện nữa, cô vào lớp rồi kìa_ Nguyệt Nhi lãng sang chuyện khác.
- Hừ_ Nhật Nam hừ lạnh
Trường W.
- Tất cả học sinh tập trung ra sân trường nhà trường có thông báo_ Tiếng thầy hiệu phó vang lên. Tất cả học sinh đã đứng trước sân chờ xem có chuyện gì. Riêng đám Nhật Vũ thì không ra san trường mà đứng trên hành lang lầu 2 nghe. Còn nó lại ở trên sân thượng quan sát.
- Hôm nay ta thông báo rằng chủ tịch kiêm luôn hiệu trưởng trường sẽ do ông Triệu Hàn Lăng đảm nhiệm_ Tiếng hiệu phó vang lên.
- Sao? Chuyện gì vậy Nam_ Hạ Phàm nhìn Minh Nam hỏi.
- Tao có biết đâu_ Minh Nam trả lời, cả anh còn không biết trường này từng của mình đã bị người khác mua lại, mà còn là Triệu Hàn Lăng nữa chứ. Anh hận người đàn ông này, bởi vì.....
Còn nó nghe vậy chỉ nhếch mép, bởi vì chuyện này là do nó nhờ ba nó làm mà.
- Bây giờ các em có thể về lại lớp học, riêng em Trần Hiểu Đình lên phòng hiệu trưởng gặp tôi_Tiếng ông nói, nó nghe vậy cũng đi xuống hướng về phòng hiệu trưởng.
- Ba tìm con có chuyện gì?_Nó đẩy cửa vào.
- Ta tìm con phải có chuyện sao?_ Ông hỏi.
- không
- Tại sao phải cải trang nếu không nhờ người hầu nói lại ta cũng không tin đây là cô công chúa xin đẹp của ta đó
- Con không muốn người khác chú ý.
- Con làm vậy người trong trường càng ghét con hơn, con nên biết đây là trường học của cô chiêu cậu ấm, họ luôn khinh bỉ học sinh học bỗng_ Ông nhìn nó nói.
- Được rồi, con tự lo được mà ba, bây giờ con lên lớp đây_ Nó nói, ông cũng yên tâm phần nào.
- Được rồi, lên lớp đi_ Ông gật đầu.
Trong lớp, đám học sinh đang chờ đợi nó vào. Nó đứng rước lớp khinh bỉ vẫn là chiêu cũ, không có trò gì mới cả, nó chán nản leo lên lang can ngồi nữa, chờ người chết thay vào, và vâng bây giờ đám Nhật Vũ đã xuất chuẩn bị đi vào, nhưng lần này người đi vào đầu tiên là Hạ Phàm. “ ÀO” nghe không sai đâu , Hạ Phàm chúng ta đã bị một thao nước trên đầu đỗ xuống, và cũng là nước đá mới tan, bây giờ nhìn anh như con chuột lột rồi.
- Các người không còn trò gì nữa sao hả?_ Hạ Phàm vừa run vừa nói.
- Tụi em không biết anh vào nên...nên..._ Con nhỏ đứng đầu ấp úng.
- Hừ, các người mau lo dọn dẹp đống này đi, đừng để tôi nhìn thấy nữa_ Hạ Phàm hừ lạnh, quay ra ngoài hướng phòng nghỉ mà tới, mà không quên liếc nó cái nữa. nó cũng chả quan tâm làm gì, đi vào lớp với những con mắt căm ghét ghim vào nó.
- Con khốn, tao phải nói với chị 2 mới được_ Con nhỏ đứng đầu nói lí nhí trong miệng, nhưng nó vẫn nghe thấy.
Về đến chỗ ngồi, thì Nguyệt Nhi lên tiếng:- Này Hiểu Đình.
-gì?_ Nó nhướng mày.
- À....chuyện ngày hôm qua cảm ơn cậu_ Nguyệt Nhi nói nhỏ trong miệng, nó nghe vậy thì cười, nhưng rất nhanh biến mất như chưa từng có.
- Không có gì, chỉ cần thực hiện lời đã nói là được, gọi tôi một tiếng chị hai đi_ Nó nói, Nguyệt Nhi ngước lên nhìn nó, không phải là vẻ mặt chán ghét mà là vui vẻ:- Tớ gọi cậu cả đời cũng không sao, chị hai.
- Tôi không cần cô gọi cả đời đâu_ Nó dựa vào tường nói.
- Hiểu Đình, từ nay chúng ta làm bạn nha_ Nguyệt Nhi đẩy Nhật Vũ sang bên ngồi lên ghế vẻ mặt háo hức mong câu trả lời của nó. Nhưng đáp1 lại Nguyệt Nhi là sự thờ ơ của nó.
- Này đừng có khinh người nhá_ Minh Nam lên tiếng.
- Tôi không cần bạn_ Nó nhìn Nguyệt Nhi.
- Cậu nhất định sẽ đồng ý làm bạn tớ_ Nói xong quay qua Nhật Vũ:- Anh hai, anh xuống chỗ Minh Nam ngồi nha, cảm ơn_ Không đợi Nhật Vũ trả lời Nguyệt Nhi đã thẩy cặp anh mình xuống, lấy cặp mình lên.
- Con nhỏ này, chỗ anh mày...._ Nhật Vũ nói.
- Hihi, anh trai tốt, anh mà không cho em ngồi đây, em sẽ nói với pama là anh không lo học, mà đi chơi, lúc đó thì anh tự biết rồi đó_ Nguyệt Nhi nở nụ cười âm hiểm.
- Mày nỡ bỏ thằng người yêu mày sao?_ Nhật Vũ liếc Minh Nam.
- Không nói chuyện nữa, cô vào lớp rồi kìa_ Nguyệt Nhi lãng sang chuyện khác.
- Hừ_ Nhật Nam hừ lạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.