Chương 12
Julie Garwood
11/07/2020
Caine tiếp nhận thông tin đó không tích cực một chút nào. Trong khoảng thời gian kéo dài dường như là vô tận, anh chỉ đơn giản không chấp nhận khả năng Jade có thể là Pagan. Chỉ có đàn ông mới có thể tạo nên những chiến công lẫy lừng như thế, chỉ có đàn ông thôi.
Colin, Harry và Nathan đang quan sát anh một cách chăm chú. Khi anh lắc đầu phủ nhận, họ đều đồng loạt gật đầu.
“Em có thể thấy anh rất khó chấp nhận chuyện này”, Colin nói. Vẻ mặt anh biểu lộ vẻ cảm thông. “Nhưng đó là sự thật, Caine ạ. Harry đã đặt cho Jade biệt danh đó nhiều năm về trước vì...”
“Ta sẽ kể chuyện đó”, Harry cắt ngang. “Là vì màu tóc của con bé, con trai ạ. Đỏ rực như lửa địa ngục kể từ khi nó còn là một đứa bé con.”
Mặt Caine thể hiện rõ ràng là anh vẫn không chấp nhận chuyện này. Harry tưởng anh không hiểu lý do cho cái tên đặc biệt của Jade. “Khi ấy con bé cũng hoang dã như quỷ vậy”, ông giải thích. “Y như một đứa bé tà đạo[1], là thế đấy.”
[1] Pagan: có nghĩa là kẻ ngoại giáo, tà đạo, kẻ không tin vào đạo Cơ đốc.
Vẻ mặt Caine dần dần chuyển từ hoài nghi sang giận dữ. Cả Colin và Harry đều trở nên bất an. Chỉ có Nathan dường như đang khoái chí thưởng thức khoảnh khắc này. “Đàn ông thì có xu hướng lưu lại hoa hồng không, hả Caine?” Anh hỏi, hy vọng sẽ xát thêm muối vào vết thương của Caine. “Đó là hành động của phụ nữ. Tôi thấy thật kinh ngạc khi mà đến tận bây giờ vẫn chẳng ai nhận ra điều đó. Cậu có đồng ý không, Colin?”
“Phải”, Colin trả lời, ánh mắt vẫn chiếu thẳng vào anh trai. “Thật kinh ngạc!”
Đó là câu nói cuối cùng được thốt ra trong một lúc lâu. Harry và Nathan chờ Caine chấp nhận dần sự thật.
Colin hiểu anh trai mình hơn những người bạn rất nhiều. Anh kiên nhẫn chờ cơn thịnh nộ nổ tung.
Jade đang ở trong phòng ăn giúp Sterns dọn bàn. Ngay khi viên quản gia nhìn mặt nàng, lão biết ngay có chuyện không ổn. Trông nàng trắng bợt như tấm khăn trải bàn vậy.
Nàng chẳng nói gì với lão mà chỉ giải thích rằng bác nàng đã đến và ông cùng bốn thuộc hạ yêu cầu được ăn tối trước khi rời đi. Nàng cũng khăng khăng đòi dùng bát đĩa làm bằng thứ thủy tinh tốt nhất. Sterns vào bếp yêu cầu làm đồ ăn, khiến cho cả đầu bếp lẫn phụ bếp Bernice rối tung cả lên, rồi lão quay lại phòng ăn. Lão thấy Jade đang ngắm nghía một cái đĩa phẳng rất lớn bằng bạc có hình bầu dục. “Bác ấy sẽ thích cái này cho xem”, nàng nhận xét. “Thiết kế của nó đẹp thật.”
Sterns gật đầu giải thích, “Một món quà của Đức vua. Khi cậu chủ Caine được phong tước, cậu Colin đã tổ chức một bữa tiệc để tỏ lòng tôn kính. Đức vua đã đến và tặng cho cậu chủ chiếc đĩa này. Nếu lật ngược nó lại, cô sẽ thấy lời đề tặng”.
Jade lắc đầu. Nàng dúi chiếc đĩa vào tay Sterns. “Giấu nó đi.”
“Cô nói gì?”
“Giấu nó đi, Sterns”, nàng lặp lại, rồi nhìn quanh phòng và hỏi. “Có còn thứ gì khác đặc biệt mà Caine sẽ muốn giữ lại không?”
“Bộ đồ uống trà bằng bạc trên quầy”, Sterns nói. “Lão tin nó có ý nghĩa đặc biệt với cậu chủ.”
“Cái đó cũng do Đức vua tặng ư?”
“Không, bộ ấm đó là từ bà nội của cậu chủ.”
“Giấu nó luôn đi, Sterns. Giấu các thứ đó dưới gầm giường Caine ấy. Chúng sẽ an toàn ở đó.”
“Tiểu thư?” Sterns hỏi. “Cô thấy trong người không khỏe ư?”
“Không.”
“Trông cô ốm lắm”, Sterns nói. “Cô cứ đi lòng vòng như đang bị mộng du ấy. Lão biết có chuyện gì đó không ổn...”
Jade bước về phía cửa, rồi quay lại phía Sterns. “Ông đã đối với tôi rất tử tế, Sterns ạ. Tôi sẽ luôn ghi nhớ điều đó.” Sterns có vẻ sửng sốt. Jade vừa định đóng cửa lại thì tiếng gầm của Caine vọng đến chỗ nàng.
“Jade!”
Tiếng gầm đó khiển đám ly thủy tinh kêu lách tách. Jade không phản ứng gì trước lời triệu tập đó, nhưng Sterns thì nhảy dựng lên cả thước.
“Tôi tin là cậu chủ của ông vừa mới nghe được tin gì đó không vui”, nàng nói. “Tôi đã hy vọng bác tôi sẽ chờ... chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa.”
Sterns theo nàng ra đến lối vào. Khi nàng bước lên cầu thang, lão liền gọi theo. “Tôi tin là cậu chủ muốn cô đến chỗ cậu ấy, tiểu thư Jade.”
Nàng vẫn tiếp tục cất bước. “Lão sẽ rất vui khi đứng về phía cô”, lão hứa. “Lão biết đôi khi tính khí của cậu chủ cũng rất đáng sợ.”
Sterns chờ đến khi nàng khuất khỏi tầm mắt, mới vội vã lao vào phòng khách.
Lão quản gia không thể duy trì được vẻ trầm tĩnh sắt đá của mình khi nhìn thấy Colin. “Lạy Chúa, có phải cậu đó không, cậu Colin?” Lão lắp bắp.
“Chào Sterns”, Colin nói. “Thật tốt khi được gặp lại ông. Ông vẫn ra lệnh cho cậu chủ của mình thường xuyên đó chứ?” Sterns vẫn chưa kịp bình tĩnh lại. “Lão vẫn cố gắng hết sức”, lão thì thào.
“Người này có phải là gia nhân không, hả Caine?” Harry hỏi.
“Lão là kẻ độc tài, chứ chẳng phải gia nhân”, Colin cười tuyên bố.
Sterns quay sang phía ông già rõ ràng có tầm nhìn rất kém đó. Lão cố không há hốc miệng ra.
“Bữa tối của ta đã sẵn sàng chưa?” Harry gầm lên.
Sterns kết luận người này hẳn là bác của Jade. Người lạ ngồi cạnh Colin còn quá trẻ. “Sắp xong rồi”, lão nói với ông già trước khi quay sang Caine. “Thưa cậu chủ, lão phải nói chuyện với cậu ngay lập tức trong sảnh. Đây là vấn đề tối quan trọng.”
“Không phải lúc này, Sterns”, Caine nói, giọng mệt mỏi. “Nói chuyện sau đi.”
“Có lẽ cậu chủ không nghe thấy lão nói”, Sterns phản đối. “Có một rắc rối cần phải giải quyết ngay lập tức. Chuyện liên quan đến tiểu thư Jade.”
Caine chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. “Lần này cô ấy đốt cái gì thế? Nhà bếp à?”
“Cậu chủ, giờ không phải lúc đùa cợt”, lão quản gia nạt lại.
“Trông ta có giống như đang đùa cợt không, hả Sterns?”
Lão quản gia khoanh hai tay trước ngực. “Tiểu thư Jade sẽ không đốt bất kỳ thứ gì lúc này”, lão nói. “Cô ấy đã bỏ đi.”
Lời tuyên bố đó nhận được sự phản ứng mà Sterns đang trông chờ. Lão tránh khỏi đường đi khi Caine nhảy dựng lên, rồi gật đầu hài lòng khi anh gầm lên, “Quỷ tha ma bắt cô ấy đi!”.
Lão quản gia chờ đến lúc Caine rời khỏi phòng rồi mới quay lại với bác của Jade. “Bữa tối sẽ được dọn ra trong giây lát”, lão thông báo, giọng điệu kiêu căng đã hoàn toàn phục hồi.
Caine phóng lên cầu thang hai bậc một. Tim anh đập thình thịch. Ý nghĩ nàng bỏ đi thật chẳng hợp lý chút nào. Lần đầu tiên trong đời mình, anh rơi vào tình trạng hoảng loạn. Anh chẳng thích cảm giác đó một chút nào.
Ngay khi đẩy tung cánh cửa phòng ngủ, anh liền nhìn thấy nàng. Cơn hoảng loạn ngay lập tức biến mất. Anh sập cửa lại sau lưng và tựa người vào đó.
Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Jade giả vờ như anh không có ở đó. Nàng đứng cạnh giường, đang gấp một chiếc váy màu vàng. Túi hành lý của nàng đang mở và đã gần đầy lên tận miệng.
“Em có thể dừng việc xếp đồ đạc được rồi”, anh nói, kinh ngạc vì giọng mình lại mạnh mẽ đến thế. “Em sẽ không đi đâu cả.”
Jade quay lại đối mặt với anh. Nàng đã quyết tâm sẽ trút giận lên Caine trước khi rời khỏi đó, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt của anh, trái tim nàng như chùng xuống và không thể nhớ ra bất kỳ lời nào muốn nói với anh.
Anh vô cùng tức giận, quai hàm siết lại. Nàng nhìn vào đó như bị thôi miên trong lúc cố tìm lại sự can đảm.
“Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh, Jade ạ”, anh nói. “Không bao giờ. Em nghe anh nói không?”
Nàng nghĩ tất cả mọi người trong làng này đều nghe thấy giọng anh. Tai nàng ong ong vì tiếng gầm đó. Phải vận dụng toàn bộ sức mạnh trong người để có thể đương đầu với anh. Nàng chậm rãi lắc đầu và khẽ nói, “Anh đã gọi em là một con điếm”.
Vẻ đau đớn trong giọng nói của nàng như xuyên qua người anh. Phần nào nỗi tức giận trong anh đã tan biến. “Không, anh không hề gọi em là con điếm.”
“Anh đã nghĩ như thế”, nàng phản công. “Anh đã định gào lên như thế với tất cả mọi người.”
“Không phải vậy”, anh đáp lại. “Jade à, chúng ta có những vấn đề quan trọng hơn cần thảo luận lúc này.”
Nàng thở hắt ra. “Quan trọng hơn chuyện gọi em là con điếm ư?”
Anh rời khỏi cửa và định bước về phía nàng. Ngay lập tức nàng lùi lại. “Đừng đến gần em. Em không bao giờ muốn anh chạm vào em nữa.”
“Thế thì em sẽ phải khổ sở cùng cực suốt quãng đời còn lại thôi, Jade ạ. Anh sẽ chạm vào em mọi nơi mọi lúc.”
“Anh không thực sự muốn em”, nàng hét lên. “Anh muốn người phụ nữ yếu đuối, mong manh mà em đã đóng giả, Caine ạ. Anh không biết con người thực của em. Không, anh không hề biết”, nàng tiếp tục nói khi anh nhìn nàng lắc đầu. “Em thực sự rất mạnh mẽ, rất kiên quyết. Em chỉ giả vờ là em cần anh bảo vệ thôi, đồ ngốc, để anh cảm thấy thương hại mà ở bên cạnh em. Em cũng sử dụng tất cả những mánh khóe mà một người phụ nữ yếu đuối sẽ dùng. Phải, em đã làm thế đấy. Em đã kêu ca phàn nàn bất cứ khi nào có cơ hội và em khóc lóc bất cứ lúc nào muốn mọi việc theo ý mình.”
Anh nắm lấy tay Jade và kéo nàng về phía mình.
“Em sẽ ra đi”, nàng kêu lên. “Cái đầu điếc đặc của anh không thông được điều đó...”
“Em sẽ ở lại.”
“Em ghét anh”, nàng thì thào trước khi khóc òa lên.
Anh tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. “Không, em không ghét anh”, anh khẽ nói.
“Em ghét mọi thứ về anh”, nàng rền rĩ giữa những tiếng nấc cụt. “Nhưng hơn tất cả, em ghét chuyện anh luôn phủ nhận em.”
“Jade này?”
“Gì cơ?”
“Nước mắt của em lúc này có phải giả vờ không?”
Nàng không thể ngừng khóc để trả lời anh được rõ ràng. “Chắc chắn rồi”, nàng lắp bắp, rồi ngừng lại một lúc trước khi thêm vào. “Em không bao giờ, không bao giờ khóc. Chỉ có phụ nữ yếu đuối mới khóc thôi.”
“Nhưng em không yếu đuối, phải không, tình yêu của anh?” Anh hỏi. Nụ cười và giọng nói của anh thật dịu dàng, nhưng vòng tay vẫn mạnh mẽ như thép, ngay cả khi nàng đã thôi vùng vẫy đòi thoát khỏi anh.
Anh muốn ôm nàng trong lòng suốt quãng đời còn lại.
“Jade này?”
“Giờ thì gì nữa đây?”
“Anh yêu em.”
Jade không đáp lại lời tỏ tình của anh, mà bắt đầu run rẩy. Caine biết mình đã làm nàng hoảng sợ. “Em là người phụ nữ khó hiểu nhất trên đời”, anh thì thầm thở ra. “Chúa giúp anh, nhưng anh thực sự yêu em.”
“Em sẽ không yêu anh”, nàng lắp bắp. “Thậm chí em còn không thích anh. Em cũng sẽ không tin tưởng anh.” Nàng kết thúc cái danh sách những gì mình không thích ở anh bằng một tiếng nấc cụt ầm ĩ. Caine chẳng hề buồn bực chút nào trước những gì nàng phủ nhận. “Anh yêu em”, anh lặp lại. “Bây giờ và mãi mãi.”
Anh thấy hài lòng khi được ôm nàng trong khi nàng khóc sướt mướt. Chúa ơi, đúng là nàng chứa cả biển nước mắt trong người.
Họ đứng đó phải đến mười phút rồi nàng mới lấy lại được bình tĩnh.
Jade chùi nước mắt vào cổ áo khoác của Caine, rồi lùi khỏi người anh. “Tốt hơn hết anh nên xuống dưới nhà đi”, nàng khẽ nói.
“Anh sẽ không đi nếu không có em”, anh phản đối.
“Không”, nàng nói. “Nathan và Harry sẽ biết là em đã khóc. Em sẽ ở lại đây.”
“Jade, em không thể trì hoãn...” Anh dừng lại giữa chừng, rồi hỏi, “Sao chuyện họ biết hay không biết em đã khóc lại quan trọng chứ?”
“Nếu khóc, em sẽ không phải là người mà họ kỳ vọng ”, nàng trả lời.
“Thử giải thích anh nghe xem em nói thế là ý gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Nàng cáu kỉnh nhìn anh. “Cần phải trau chuốt vẻ bề ngoài, Caine ạ.”
Nàng bước về phía giường và ngồi xuống. “Em không muốn nói đến chuyện này.” Nàng thở dài, rồi thêm vào, “Ôi, được lắm. Em sẽ gặp anh dưới nhà...”
Anh nhìn nàng lắc đầu. “Anh sẽ chờ em.”
“Anh không tin em à?”
“Không.”
Anh chờ nàng nổi xung lên. Nhưng nàng khiến anh ngạc nhiên khi chỉ khẽ nhún vai. “Tốt”, nàng nói. “Đừng tin em, Caine ạ. Em sẽ rời khỏi đây ngay khi có cơ hội. Em sẽ không ở lại đây và chờ đến khi anh rời bỏ em. Em không phải là một con ngốc.” Cuối cùng thì anh đã hiểu. Kể từ lúc này nàng không thể che giấu nỗi sợ hãi hay sự yếu đuối trước anh được nữa. “Và em tuyệt đối chắc chắn rằng anh sẽ rời bỏ em, đúng không Jade?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Nàng trả lời với vẻ quá đỗi chân thành khiến anh không biết mình nên tiếp tục như thế nào. “Mặc dù anh vừa mới bảo rằng anh yêu em, em vẫn...”
“Nathan và Harry cũng yêu em”, nàng xen vào.
Caine từ bỏ nỗ lực nói lý lẽ với nàng lúc này, đoán rằng chuyện đó cũng chẳng có ích mấy cho anh. Anh kết luận sẽ phải chờ đợi và tìm một cách khác để xuyên thủng tuyến phòng thủ của nàng.
Đột nhiên, anh muốn lao xuống dưới nhà và giết chết cả Nathan lẫn Harry. Thay vào đó anh chỉ thở dài. Anh không thể thay đổi quá khứ của nàng. Không, anh chỉ có thể trao cho nàng một tương lai chắc chắn và an toàn mà thôi.
“Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi...” anh tự ngăn mình lại, rồi nói, “Thôi được, Jade ạ. Em có thể bỏ đi bất cứ khi nào em muốn”. Mắt nàng mở lớn khi nghe anh tuyên bố như thế. Trông nàng lại như sắp khóc òa lên đến nơi. Caine thấy mình như một con quỷ ăn thịt người. “Bất cứ khi nào em muốn bỏ đi, hãy cứ làm theo ý mình.”
Nàng cúi gằm xuống. “Cảm ơn anh.”
“Không có gì”, Caine dài giọng. Anh bước về phía Jade, kéo nàng đứng dậy và nâng cằm nàng lên. “Chỉ có một điều nho nhỏ này”, anh thêm vào.
“Điều gì?”
“Cứ mỗi lần em bỏ đi, anh sẽ đuổi theo em. Sẽ chẳng có nơi nào mà em có thể lẩn trốn được, Jade ạ. Anh sẽ tìm thấy em và lôi em quay lại đây. Em thuộc về nơi này.”
Nàng cố đẩy tay anh ra khỏi cằm mình. “Anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy em đâu”, nàng khẽ nói.
Caine có thể nghe thấy nỗi sợ hãi trong giọng nói của nàng. Anh cúi xuống hôn nàng, nhưng lại hôn hụt khi nàng vùng ra khỏi anh. Rồi anh lại chiếm lấy đôi môi mềm mại của Jade bằng cách ôm lấy gương mặt nàng và giữ nàng đứng im. Thế rồi lưỡi anh chiếm quyền sở hữu. Anh gầm gừ trong cổ họng khi nàng véo anh và anh hôn nàng sâu hơn. Lưỡi nàng cuối cùng cũng bắt đầu quấn lấy lưỡi anh, sự kháng cự yếu dần đi. Nàng quàng tay quanh eo anh và tan chảy vào anh.
“Anh yêu em”, anh lặp lại với nàng lần nữa sau khi ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức nàng lại khóc òa lên. “Em không định cứ thế này mỗi khi anh nói với em rằng anh yêu em đó chứ?” Anh gặng hỏi.
Jade thấy anh có vẻ buồn cười hơn là bực mình, liền lắc đầu thì thầm, “Anh vẫn chưa hiểu. Chuyện này vẫn chưa xong đâu, Caine ạ”.
“Anh chưa hiểu chuyện gì?” Anh hỏi bằng giọng vô cùng dịu dàng.
“Anh chưa hiểu em là ai”, nàng lại nấc lên. Caine lại thở dài. Anh nắm lấy tay và kéo nàng ra khỏi phòng. Họ đã đi được nửa đường xuống sảnh tầng dưới rồi anh mới trả lời nàng. “Anh hiểu cả, được chứ. Em là của anh.”
“Em cũng ghét cả tính chiếm hữu của anh nữa”, nàng nói với anh.
Caine dừng lại trước cửa dẫn vào phòng khách, rồi thả tay nàng ra. “Nếu em cố tránh xa anh khi chúng ta đang ở trong đó, thề có Chúa anh sẽ làm em xấu hổ chỉ muốn chết đi thôi. Hiểu rồi chứ?”
Nàng gật đầu. Khi chuẩn bị mở cửa, anh bỗng nhận ra ở nàng có sự thay đổi. Người phụ nữ yếu đuối anh vừa mới ôm trong lòng đã biến mất. Lúc này trông nàng khá bình thản. Caine vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi đó đến nỗi anh phải lắc đầu hoàn hồn.
“Em sẵn sàng rồi”, nàng nói. “Nhưng nếu anh kể với Harry là chúng ta đã ngủ với nhau...”
“Anh sẽ không nói”, anh xen vào trước khi nàng tự làm mình trở nên kích động lần nữa. “Dĩ nhiên là trừ khi em rời khỏi anh thôi.”
Nàng trừng mắt nhìn anh, rồi nặn ra nụ cười trên môi và lững thững bước vào phòng.
Tiếng trò chuyện trong phòng im bặt ngay khi nàng và Caine bước vào. Jade ngồi xuống tay ghế bành đặt cạnh lò sưởi và ra hiệu cho anh ngồi xuống.
“Bữa tối của ta sắp xong chưa?” Harry hỏi nàng.
“Chỉ khoảng một, hai phút nữa thôi”, Jade trả lời. “Con cứ nhất quyết đòi những thứ tốt nhất cho bác, nên mất nhiều thời gian hơn một chút.”
Harry rạng rỡ nhìn nàng. “Ta là kẻ may mắn vì có con chăm sóc cho ta, Pagan ạ”, ông ngâm nga.
“Đừng gọi cô ấy là Pagan.”
Mệnh lệnh đó phát ra bằng một giọng nho nhỏ thô ráp. Jade rùng mình trước sự tức giận trong giọng nói của Caine.
Nathan cười khi Harry nheo mắt nhìn Caine. “Vì cái quái gì lại không gọi chứ? Đó là tên của con bé cơ mà”, ông phản bác.
“Không, tên cô ấy là Jade”, Caine nạt lại. “Tên em là Pagan.” Giọng nàng đã trở nên lạnh như băng. “Em rất tiếc vì anh không thích, Caine ạ, nhưng đó là...”
Nàng thôi không nói tiếp khi anh nắm lấy tay nàng và siết chặt.
“Cậu chàng vẫn chưa tin chuyện đó?”, Harry nói.
Jade không trả lời Harry, nhưng nàng thầm tin là ông nói đúng. Caine chắc chắn sẽ chẳng nắm lấy tay nàng nếu tất cả những chuyện này đã được giải quyết xong. “Anh ấy tin là tất cả phụ nữ đều yếu đuối, bác ạ”, nàng khẽ nói.
Harry khịt mũi. Ông sắp sửa bô bô kể ra vài câu chuyện ưa thích của mình về những khả năng đặc biệt của Pagan thì hai gã thuộc hạ mà ông sai vào trong làng đã xong việc quay về.
Hai gã đó khúm núm chạy đến bên Harry. “Thế nào? Các ngươi có gì cho ta nào?” “Mười một cặp”, gã thủy thủ thấp hơn tuyên bố.
Trong khi Caine trố mắt nhìn với vẻ kinh ngạc ngày càng tăng thì những cặp kính đủ mọi kích cỡ và hình dáng được thả xuống đùi Harry. Ông già thử cặp đầu tiên, nheo mắt nhìn Caine, rồi tháo ra và quăng nó ra sau.
“Không được”, ông lẩm bẩm.
Cái chu trình đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi ông thử đến cặp kính thứ tám. Lúc này ông thở hắt ra sung sướng. “Cái này thì được”, ông tuyên bố.
“Bác à, thử mấy cặp còn lại xem”, Jade gợi ý. “Có thể còn có cặp dùng được thì sao.”
Harry làm theo lời gợi ý đó, rồi nhét thêm một cặp nữa vào túi áo.
“Làm việc rất tốt đấy, các chàng trai. Ta rất tự hào.”
Đầu Caine chúc về phía trước. Hình ảnh mấy gã thuộc hạ của Harry cùng những cặp kính đã khiến anh phải nở nụ cười miễn cưỡng.
“Một nửa dân số ở Anh sẽ phải nheo mắt trước khi Harry về nhà”, Colin dự đoán cùng tiếng cười khùng khục.
“Ngươi đang sỉ nhục ta đấy à, cậu bé?” Harry hỏi.
“Không, con chỉ nói sự thực thôi”, Colin trả lời.
Sterns mở cửa và thông báo bữa tối đã sẵn sàng được phục vụ.
Harry nhảy ra khỏi ghế. Nathan và Colin tránh đường ngay khi ông đá chiếc đôn để chân chắn trước mặt. “Con có đi cùng ta không, hả nhóc?” Harry hỏi khi bước ngang qua Jade.
Caine siết chặt tay nàng hơn. “Không, bác Harry, con ở lại đây”, Jade nói với theo. “Con có chút chuyện cần giải thích. Bác cứ dùng bữa cùng người của bác đi.”
Ngay khi Harry rời khỏi phòng, Jade liền ra hiệu cho đám thuộc hạ đi theo ông. Jimbo trông như thể muốn cãi lại mệnh lệnh đó. Mặt gã hiện rõ vẻ thù địch. Mục tiêu của gã chính là Caine.
Jade chỉ trừng mắt nhìn Jimbo. Thông điệp không lời đó đả thông được gã thủy thủ to lớn, gã nhanh chóng rời khỏi phòng. “Đóng cửa lại đi”, nàng nói với theo.
“Như thế có thể tôi sẽ không nghe được tiếng cô nếu cô có gọi”, Jimbo tranh luận. “Anh sẽ nghe thấy thôi”, Jade hứa.
“Cậu sẽ nghe thấy cả tiếng tôi nữa”, Nathan dài giọng. “Tôi có thể trông chừng em gái tôi, Jimbo ạ.”
“Điều đó vẫn còn phải chứng minh đã”, Jimbo lẩm bẩm đủ lớn cho tất cả cùng nghe thấy. Gã trừng mắt nhìn Caine lần cuối, rồi sập cửa lại.
“Anh đã nghỉ ngơi đủ để có thể giải thích chuyện này với Caine chưa? Em thực sự muốn làm cho xong chuyện này, Colin ạ, để em có thể rời khỏi đây.”
Caine lại siết chặt tay nàng một lần nữa. “Ừ, anh đã nghỉ đủ rồi”, Colin nói. Anh quay sang Nathan, thấy Nathan gật đầu, liền quay lại tập trung vào Caine. “Khi em học năm cuối ở Oxford, một người đàn ông tên là Willburn đã tiếp cận em. Ông ta đến từ Bộ Chiến tranh và chịu trách nhiệm tuyển người làm việc bí mật cho Anh quốc. Đất nước chúng ta vẫn chưa chính thức tham gia chiến tranh với nước Pháp, nhưng mọi người đều biết ngày đó sắp đến rồi. Dù sao đi nữa, Willburn biết anh làm việc cho Richards. Còn em vẫn buộc phải thề sẽ giữ bí mật. Lẽ ra ngay lúc đó em nên thắc mắc tại sao lại không được bàn về nhiệm vụ của mình với anh, Caine ạ, nhưng em đã không nghĩ gì cả. Anh chưa từng nói chuyện về công việc của mình và em đã cho rằng loại công việc này đòi hỏi phải như thế. Thực lòng mà nói, em nghĩ mình đã trúng bùa của công việc gián điệp này.” Vẻ mặt Colin trở nên ngượng ngùng khi anh thêm vào, “Dù sao thì em cũng đã tự coi mình là vị cứu tinh của Anh quốc trong một thời gian”.
“Em gặp Nathan như thế nào?” Caine hỏi. “Gần một năm sau khi em bắt đầu làm việc cho Willburn. Lúc đó bọn em được ghép đôi với nhau. Cậu ấy cũng được tuyển giống hệt như em. Dần dần em và Nathan trở thành bạn tốt của nhau.” Colin dừng lại mỉm cười với bạn. “Nathan là người rất khó có cảm tình.”
“Anh có nhận thấy điều đó”, Caine nói. “Tiếp tục đi Colin”, Nathan ra lệnh.
“Phải mất một thời gian dài em mới chiếm được lòng tin của Nathan, thực ra là phải sau gần một năm ròng làm việc cùng nhau. Trong suốt thời gian đó, cậu ấy chẳng giãi bày ruột gan gì với em. Thế rồi, trong một chuyến quay về từ Pháp, cậu ấy kể em nghe về những lá thư mà Pagan đã tìm thấy.”
Colin cựa mình, nhăn mặt vì đau đớn. Nathan nhận thấy vẻ mặt đó trước bất kỳ ai và ngay lập tức chỉnh lại đôn kê chân cho bạn. Với sự nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên từ một thân hình to lớn như thế, anh nhấc cái chân bị thương của Colin lên, luồn một cái gối xuống dưới gót, rồi hỏi, “Khá hơn chưa?”.
“Rồi, cảm ơn cậu”, Colin trả lời. “Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”
Caine đang quan sát Nathan. Anh vẫn có thể thấy vẻ quan tâm trong mắt người đàn ông này. Đột nhiên anh nhận ra rằng, rốt cuộc mình chẳng thể nào căm ghét con người này được.
Phát hiện đó khiến anh cảm thấy thất vọng cùng cực. Caine muốn ghét hắn ta. Đồ con hoang đã bỏ rơi cô em gái của mình, để nàng phải một mình tự xoay xở mọi thứ. Hắn ta chính là lý do khiến Jade dựng lên quanh trái tim mình quá nhiều hàng rào phòng thủ, là lý do nàng phải chịu đựng quá nhiều đau khổ như thế. Nhưng Colin vẫn còn sống.
“Caine này?” Colin hỏi, kéo Caine quay lại với cuộc thảo luận. “Anh có tin khả năng một chính phủ hoạt động trong lòng một chính phủ khác không?”
“Bất kỳ điều gì cũng là có thể”, Caine trả lời.
“Anh đã bao giờ nghe nói đến Hội Tribunal chưa?” Giọng Colin đột nhiên thấp hẳn xuống thành tiếng thì thào.
Colin và Nathan cùng nhìn nhau gật đầu. Họ chuẩn bị tinh thần nghe Caine phủ nhận. Rồi họ sẽ làm cho anh nín thở với những sự kiện mà họ đã khám phá ra.
“Có, anh đã từng nghe về Hội Tribunal.”
Colin sửng sốt. “Anh nghe rồi ư?”
“Khi nào?” Nathan gặng hỏi. “Như thế nào?”
“Có một cuộc điều tra diễn ra ngay lập tức sau khi cha cậu qua đời, Nathan ạ. Bá tước có liên quan đến tất cả các hoạt động lật đổ. Đất đai của ông bị sung công, con cái ông rơi vào cảnh nghèo khó...”
“Làm sao anh biết tất cả những chuyện này?” Nathan hỏi.
Caine nhìn sang Jade trước khi trả lời. “Khi cô ấy kể với tôi cha cô ấy là ai, tôi đã nhờ Lyon tiến hành điều tra.”
“Lyon là ai?” Nathan hỏi.
“Một người bạn của bọn tôi”, Colin trả lời.
“Có thể tin anh ta được không?” Nathan hỏi.
“Có thể”, Colin trả lời trước khi Caine kịp lên tiếng. “Caine này, đó là chuyện mạo hiểm an toàn. Lyon sẽ không điều tra sai người giống như em đã phạm phải.”
Lưng Jade bắt đầu đau nhức vì tư thế không thoải mái. Nàng rút tay ra khỏi tay Caine, có phần ngạc nhiên khi anh trả tự do cho nàng. Nhưng nàng biết tốt hơn hết không nên cố lỉnh đi. Nếu có thể khẳng định gì đó về Caine, thì anh là người đã nói là làm. Anh sẽ khiến nàng phải xấu hổ như những gì anh đã đe dọa.
Nàng bước về phía chiếc ghế mà Harry đã để lại và ngồi xuống.
“Lyon chẳng hỏi ai bất cứ câu hỏi nào”, Caine giải thích. “Cậu ấy chỉ lùng thông tin trong hồ sơ lưu trữ thôi.”
“Không thể nào”, Jade xen vào. “Hồ sơ của cha em đâu còn nữa.”
Caine nhướn mày trước câu nói đáng chú ý đó. “Làm sao em biết nó còn hay mất?”
Nàng duyên dáng nhún vai thừa nhận, “Vì em đã lấy nó”.
“Em làm gì cơ?”
“Caine à, lúc này tập hồ sơ đó không phải là vấn đề”, nàng vội nói, hy vọng có thể xoa dịu cơn tức giận đang dâng lên trong anh.
“Vậy Lyon làm thế nào...” Nathan lên tiếng.
Caine vừa tiếp tục cau mày nhìn Jade vừa trả lời Nathan. “Richards là cấp trên của Lyon và tôi. Ông ấy có hồ sơ lưu trữ riêng của mình. Lyon đã đọc những hồ sơ đó.”
“Cha tôi có được minh oan sau cuộc điều tra đó không?” Nathan hỏi.
“Không”, Caine trả lời. “Ông ấy cũng không bị kết án, Nathan ạ. Không có đủ bằng chứng.”
“Giờ thì có đủ rồi”, Jade thì thào.
“Bằng chứng để minh oan cho cha em ư?” Caine hỏi.
“Không, bằng chứng để kết tội cha. Em đã đọc những bức thư của cha.”
Vẻ buồn bã trong giọng nói của nàng khiến trái tim anh nhức nhối. Caine vẫn muốn bóp cổ Jade vì đã lừa dối anh, nhưng cùng lúc anh lại muốn hôn nàng.
“Caine, làm sao anh có thể cười được lúc này nhỉ?” Colin hỏi.
“Đây không phải...”
“Xin lỗi”, Caine trả lời, không nhận ra mình đang mỉm cười. “Anh bị mất tập trung.” Anh nhìn thẳng vào Jade khi thú nhận điều đó. Còn mắt nàng gắn chặt vào hai bàn tay.
“Tiếp tục đi, Colin”, Caine ra lệnh và quay sang tập trung vào cậu em trai.
“Ngay sau đám tang của cha họ, Pagan... ý em là Jade, ra đi cùng Black Harry. Bá tước hoàn toàn tin tưởng Harry.”
“Chuyện đó thật khó tin”, Caine xen vào. “Harry là người tốt”, Jade nói. “Ông ấy có trái tim thuần khiết.”
“Anh chắc là thế”, Caine đồng ý. “Tuy nhiên, em đã từng nói rằng có một người bạn thân khác, một phụ nữ có tên là quý bà Briars, người sẵn lòng đón em và Nathan về nhà bà ta. Anh chỉ không hiểu vì sao cha em lại chọn một tên cướp thay vì...”
“Đó là vấn đề lòng tin”, Nathan giải thích. “Trái tim cha tôi đã chống lại nước Anh rồi, Caine ạ. Cha không nghĩ ai trong hai anh em tôi có thể an toàn ở đó. Harry là canh bạc tốt nhất của chúng tôi.”
“Sao Bá tước lại không nghĩ là hai người sẽ an toàn?”
“Những lá thư”, Colin trả lời. “Bá tước giữ tất cả những lá thư mà ông ấy nhận được từ hai người còn lại. Bí danh hoạt động của cha Nathan là Cáo và ông là một trong ba thành viên của Hội Tribunal. Hai người còn lại được gọi là Băng và Hoàng tử.”
“Cha tôi là người rất duy tâm”, Nathan xen vào. “Lúc đầu, tôi nghĩ cha giữ lại toàn bộ những lá thư cho thế hệ tương lai. Cha tin là mình đang làm gì đó... thật anh hùng cho nước Anh. Nhưng mọi thứ nhanh chóng xấu đi. Chẳng bao lâu, những gì họ làm chỉ vì lợi ích của Hội Tribunal. Cái gì cũng trở nên chính đáng, miễn là nó mở rộng thêm phạm vi quyền lực của họ.”
“Đó là bước biến chuyển chậm rãi”, Colin nói. “Những lá thư đầu tiên được ký với khẩu hiệu Vì lợi ích của nước Anh. Rồi từ sau bức thư thứ mười, hay có lẽ là thứ mười một, thì khẩu hiệu đó đã thay đổi.”
“Thành cái gì?” Caine hỏi.
“Họ bắt đầu sử dụng cụm từ Vì lợi ích của Hội Tribunal”, Colin trả lời. “Băng là người đầu tiên ký dưới bức thư của mình như thế và hai người kia đã bắt chước theo. Sai lầm của họ đến lúc đó đã hoàn thiện.”
“Họ bắt đầu hoạt động độc lập từ trước đó lâu rồi, Colin ạ”, Nathan nói.
“Kết quả cuối cùng sẽ bào chữa cho cách thức hành động”, Colin giải thích với Caine. “Chừng nào họ còn tin rằng những gì mình đang làm là giúp ích cho đất nước, thì họ đều có thể bào chữa cho bất kỳ thứ gì.”
“Rất giống với thái độ của em, Jade ạ”, Caine tuyên bố.
Nàng giật mình trước câu nhận xét của anh, mắt nàng mở lớn. “Không, không giống chút nào”, nàng tranh luận. “Caine à, em không giống cha em chút nào. Em không tán thành những gì cha đã làm. Thừa nhận thế này thật là có tội, nhưng em cũng chẳng có chút cảm thông nào với cha cả. Cha đã chọn đường đi của mình.”
“Đất đai của cha em bị sung công, tài sản bị tịch thu hết”, Caine nói.
“Phải”, nàng đồng ý, trong lòng tự hỏi anh nói thế nhằm mục đích gì.
“Đó là lý do em trộm cướp từ những người giàu, Jade ạ. Anh sẽ cho rằng em đang đòi ăn thua đủ.”
“Không phải thế!”
Nàng hét lên, cho anh biết là quan điểm đó đã khiến nàng tức giận. “Quyền lực khiến người ta hư hỏng”, anh nói. “Quyền lực tuyệt đối khiến con người hư hỏng tuyệt đối.”
“Anh không cần trích dẫn Machiavelli[2] với em, Caine ạ. Em đồng ý rằng Hội Tribunal theo đuổi quyền lực tuyệt đối.”
[2] Niccolò di Bernardo dei Machiavelli (3/5/1469 - 21/6/1527) là một nhà ngoại giao, nhà triết học chính trị, nhạc gia, nhà thơ, nhà soạn kịch, ông được xem là một trong những sáng tổ của nền khoa học chính trị hiện đại.
“Em từng đi trên cùng con đường ấy.”
“Em không như vậy”, nàng kêu lên.
“Từng ư, Caine?” Colin hỏi.
“Từng”, Caine tuyên bố bằng một giọng nghiêm khắc.
“Vậy là anh...” Colin lên tiếng.
“Không phải bây giờ, Colin”, Caine ra lệnh.
“Hai người đang nói gì thế?” Jade hỏi. “Em chưa bao giờ theo đuổi quyền lực.” Caine phớt lờ lời phản kháng của nàng.
“Kể tiếp tôi nghe phần còn lại đi”, anh ra lệnh cho Nathan.
“Cha chúng tôi đã thay đổi quan niệm”, Nathan nói. “Lương tâm bắt đầu giày vò ông khi chỉ huy của ông, một người tên là Hammond, bị phán quyết.”
“Phán quyết ư?” Colin nhạo báng. “Thật là một từ dễ chịu cho một chiến công bẩn thỉu.”
“Hammond là chỉ huy của cả ba người họ”, Nathan xen vào. “Là Băng, Hoàng tử và Cáo. Dù sao đi nữa, ban đầu họ đã làm bất cứ chuyện gì được lệnh phải làm. Nhưng chuyện đó kéo dài không lâu trước khi họ bắt đầu hoạt động độc lập. Hammond bắt đầu trở nên khôn ngoan trước những việc làm của họ và bộ ba đã chắc mẩm là ông ta càng lúc càng nghi ngờ nhiều hơn. Băng đưa ra ý tưởng là họ sẽ phán quyết ông ta.”
“Cha em không muốn giết Hammond”, Jade nói. “Lúc bị giết là cha đang trên đường quay về London để cảnh báo cho người chỉ huy ấy biết. Ít nhất đó là những gì mà bọn em có thể chắp nối lại với nhau.”
“Ai bị giết? Cha em hay Hammond?” Caine hỏi.
“Cha chúng tôi”, Nathan trả lời. “Ông đã gửi cho Hammond một tin nhắn bảo với ông ta là hai người họ phải gặp nhau càng sớm càng tốt, rằng đây là chuyện khẩn cấp, là vấn đề sống còn.”
“Làm thế nào mấy người chắp nối các thứ lại được với nhau?” Caine hỏi.
“Hammond cho tôi xem mẩu tin nhắn đó tại đám tang cha tôi”, Nathan trả lời. “Ông ta hỏi tôi có biết chút gì về chuyện khẩn cấp đó không. Dĩ nhiên tôi chẳng biết gì cả. Khi đó tôi còn đi học ở xa nhà. Còn Jade thì quá nhỏ nên không thể hiểu chuyện được.”
“Cha bọn em tin tưởng Harry và giao toàn bộ những lá thư mà mình còn giữ cho bác ấy.”
“Và Harry kể em nghe mọi chuyện khi em đã lớn hơn?” Caine hỏi Jade.
Nàng gật đầu, vẫn không chịu nhìn anh mà nhìn chăm chăm xuống dưới.
“Harry muốn Nathan đi cùng bọn em. Cha có một con tàu và Harry có khuynh hướng trở thành cướp biển. Nhưng Nathan lại muốn học cho xong. Anh ấy nghĩ Harry sẽ đưa em đến một hòn đảo ở phía nam và em sẽ an toàn cho đến khi anh ấy có thể đến đón em.”
“Khi tôi bắt đầu nghe kể về những cuộc phiêu lưu của tên cướp biển tên là Pagan, tôi phải thừa nhận mình chưa từng cân nhắc đến chuyện đó có thể là Harry”, Nathan xen vào.
“Sao cậu không đến đón Jade?” Caine hỏi.
“Anh ấy không thể”, Jade trả lời trước khi Nathan kịp lên tiếng. “Harry và em chẳng bao giờ ở một nơi nào đó quá lâu. Hơn nữa, khi đó Nathan còn có những rắc rối của riêng mình. Kẻ thù của cha biết cha đã giữ lại những lá thư. Họ điên cuồng tìm kiếm chúng. Sau khi nhà cửa bị lục soát, họ mới để yên cho Nathan... cho đến khi bọn em bắt đầu thực hiện những cuộc điều tra mới.”
“Những lá thư đã ở chỗ em ư?” Caine hỏi. “Hay Harry đã giấu chúng ở nơi nào đó an toàn?”
“Bọn em giữ chúng trên tàu Emerald”, nàng trả lời.
“Anh muốn có những lá thư đó”, Caine yêu cầu. “Con tàu đó có neo đủ gần để sai một thuộc hạ tới lấy không? Hay có lẽ...” Anh dừng lại khi thấy nàng lắc đầu. “Không cần thiết phải đi lấy thư về. Em có thể đọc cho anh nghe nội dung.”
“Từng từ một”, Colin nói. “Pagan chỉ cần đọc thứ gì đó một lần và nội dung ấy dính chặt vào ký ức của cô ấy trong suốt quãng đời còn lại.”
Nếu Caine cho rằng năng khiếu đó là kỳ cục, thì anh cũng chẳng nói ra. Jade biết ơn anh vì anh đã giữ im lặng.
“Pagan, em đọc lại những lá thư đó cho Caine nghe đi”, Nathan gợi ý.
“Nếu cậu còn gọi cô ấy là Pagan một lần nữa, tôi sẽ nện tuốt xác cậu ra.”
Nathan quắc mắt nhìn Caine một lúc lâu, rồi chịu thua. “Thôi được”, anh nạt. “Tôi sẽ gọi nó là Jade, nhưng chỉ vì tôi chẳng muốn ai nghe thấy biệt danh của con bé thôi đấy.”
“Tôi cóc cần biết lý do quái quỷ của cậu là gì, chỉ cần làm như thế thôi”, Caine nghiến răng kèn kẹt.
“Quỷ tha ma bắt, Colin ạ, tôi đang cố tỏ ra xuề xòa, nhưng thề có Chúa, tôi sẽ dần cho hắn chừa cái tính cao ngạo đi sau khi chuyện này được giải quyết xong xuôi.” Jade tin rằng trận ẩu đả sắp xảy ra đến nơi rồi. Nàng vội thu hút sự chú ý của mọi người bằng cách bắt đầu đọc thuộc lòng những lá thư. Công việc đó mất hết nửa tiếng đồng hồ. Nàng không bỏ qua một từ nào. Khi nàng đã đọc xong, chẳng ai nói gì trong một lúc lâu. Mọi người đều từ từ lọc những thông tin mà nàng vừa thuật lại. Rồi Colin lên tiếng. “Được rồi”, anh bắt đầu, giọng đầy vẻ háo hức. “Lá thư đầu tiên đề gửi Thorton... đó dĩ nhiên là cha của Nathan và Jade, nó được ký tên bởi một người đàn ông tên là William.”
“Lúc đó họ vẫn chưa đặt ra bí danh hoạt động của mình”, Jade nói.
“Đúng vậy”, Colin đồng ý. “Vậy Thorton là Cáo và William trở thành Hoàng tử. Nhưng Băng lại là một chuyện khác. Chúng ta chẳng có manh mối nào với...”
“Colin, chúng ta có thể suy đoán về thân thế hắn sau”, Nathan cắt ngang.
Colin gật đầu. “Em đến gặp Willburn và kể cho ông ta nghe về những lá thư, Caine ạ. Nathan và em quyết định là bọn em phải tin ông ta. Suy cho cùng thì ông ta cũng là chỉ huy và ông ta rất tận tình với bọn em. Cho đến tận hôm nay, em vẫn không tin ông ta có dính dáng đến Hội Tribunal.”
“Cậu thật ngây thơ”, Nathan lẩm bẩm. “Dĩ nhiên là ông ta có dính dáng đến lũ khốn đó.”
“Cậu sẽ phải chứng minh điều đó cho tôi trước đã”, Colin phản bác. “Chỉ đến khi đó tôi mới tin.”
Nathan lắc đầu, rồi quay về phía Caine. “Chúng tôi được cử đi về phía nam trong một vụ mà giờ mới biết đó là một âm mưu. Chúng tôi phải đến gặp hai người cung cáp tin ở bến cảng. Dĩ nhiên đó là một cái bẫy. Trước khi kịp biết chuyện gì đang xảy ra, cả hai đã bị trói và bịt miệng rồi bị quăng xuống biển.”
“Các anh sẽ không kể chi tiết về chuyện này, đúng không?” Jade hỏi. “Chẳng cần thiết phải làm thế, Colin à.”
Cả Nathan và Colin đều không nhận thấy vẻ sợ hãi trong giọng nói của nàng. Nhưng Caine thì có và ngay lập tức anh đưa mắt về phía nàng.
“Tiếp tục đi, Colin”, Nathan lẩm bẩm.
Caine nhận thấy lúc này Jade đang siết chặt hai tay vào nhau. Anh liền kết luận rằng hẳn nàng đã phải chứng kiến chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Em là người bị quăng xuống nước trước”, Colin nói, kéo sự chú ý của Caine trở lại. “Sau khi đã dùng dao rạch những đường dài nhưng khá nông trên hai chân em, chúng liền quăng em qua cầu tàu. Nathan hiểu ra mục đích của chúng là gì, nhưng giờ em cảm ơn Chúa vì lúc đó đã không hiểu gì. Em tưởng mình vẫn còn cơ hội, anh biết đấy.”
Vẻ mặt Colin lúc này trở nên xám xịt. Nathan trông cũng dữ tợn chẳng kém.
“Vì Shallow’s Wharf ở gần đó nên bọn tôi đã trải qua vài ngày với Jade và Black Harry. Dĩ nhiên khi đó Colin không biết con bé là Pagan và cậu ta bị dính một cơn say nắng trước cô em gái bé nhỏ của tôi”, Nathan tiếp tục.
“Đúng là như vậy”, Colin đồng ý. Anh quay sang nháy mắt với Jade. “Anh vẫn muốn có em, Jade ạ, chỉ cần em cho anh một cơ hội.”
Nàng đỏ mặt lắc đầu với anh. “Anh thật là vô phương cứu chữa.”
“Colin cứ lẽo đẽo theo con bé như một con cún con”, Nathan nói. “Khi nhận ra con bé chẳng có chút hứng thú nào, Colin đã thất vọng đến nỗi tôi đã phải đưa cậu ta đi uống rượu.”
“Đêm hôm đó tôi đã phải lòng hai quý cô khác, Nathan nhỉ”, Colin nói.
“Họ không phải các quý cô”, Jade nói. “Đúng là không phải”, Nathan đồng ý. “Làm sao cậu nhớ được chứ, Colin? Cậu đã say bí tỉ, anh bạn ạ.”
Colin bật cười khoác lác. “Tôi nhớ mọi chuyện”.
Caine cố giữ kiên nhẫn. Từ vẻ mặt tối tăm của bọn họ, anh có thể đoán được họ cần đùa giỡn với nhau để có thể vượt qua những ký ức kinh hoàng.
Nhưng Jade lại không có nhiều kiên nhẫn như thế. “Tommy và em đã đi theo Nathan và Colin khi họ đến chỗ gặp mặt. Họ đã giữ bí mật về kế hoạch của mình và em trở nên tò mò. Em cũng có linh cảm là sẽ có chuyện gì đó không ổn.”
“Tommy là ai?” Caine hỏi.
Jade nhảy ra khỏi ghế theo đúng nghĩa đen và vội băng qua phòng. “Nathan, anh kể nốt trong khi em đi xem đồ ăn thức uống thế nào nhé. Em thấy mệt vì cứ nói mãi về chuyện này rồi.”
Nathan định gọi với theo nhưng Colin đã đặt tay lên cánh tay bạn để ngăn lại. “Chuyện này vẫn còn khó khăn với cô ấy”, anh khẽ nói và Nathan gật đầu.
“Dĩ nhiên là chuyện này khó khăn với cô ấy”, Caine xen vào bằng giọng thô ráp. “Lạy Chúa tôi, hẳn cô ấy đã phải đứng nhìn hai người...”
“Con bé không đứng nhìn”, Nathan thì thào. “Như Colin đã giải thích, tôi biết ý định của bọn chúng là gì ngay khi chúng rạch chân Colin. Tôi đã chống cự quyết liệt khi bọn chúng cố dùng dao với tôi, cuối cùng tôi bị ăn một phát súng vì phản kháng. Vai tôi như bốc lửa lúc tôi bị quăng xuống nước.”
“Bọn chúng rạch lên người bọn em dĩ nhiên là để dụ cá mập. Vì bến cảng luôn tập trung đầy loài động vật ăn thịt này. Mùi máu đã lôi kéo chúng đến, như những con ruồi kéo đến đống xác thối.”
Colin có thể thấy sự kiên nhẫn của Caine đang dần cạn kiệt. Anh trai anh đang chồm tới trước với vẻ mặt khắc nghiệt. “Hãy chịu đựng cùng bọn em, Caine ạ. Với bọn em, đó không hề là một ký ức dễ chịu.”
Nathan gật đầu. “Lúc đó trời mới nhá nhem tối”, anh nói.
“Mặc dù vậy em vẫn thấy được những chiếc vây”, Colin xen vào. Caine đang ngồi trên mép ghế. Giờ anh đã hiểu lý do vì sao Jade có những cơn ác mộng đó. Nàng đã mơ thấy cá mập. Chúa ơi, nỗi kinh hoàng mà nàng đã phải chịu đựng khiến trái tim anh nện thình thịch.
“Pagan bảo Tommy đi lấy một chiếc thuyền, thế rồi cô ấy lấy con dao của cậu ta và nhảy xuống biển cùng bọn em.
Những kẻ quăng bọn em xuống nước chắc đã nghĩ cả hai đã xong đời rồi nên rời khỏi đó. Pagan... ý em là Jade, tìm thấy em trước. Em đoán em ở gần hơn. Dù thế nào thì cô ấy cũng đã kéo em lên thuyền. Một con cá mập đã đớp được một phần chân của em khi họ kéo em lên. Tommy mất thăng bằng và ngã qua mạn thuyền. Cậu ấy không bao giờ nổi lên nữa.”
Khi Colin dừng lại và quay sang Nathan, Nathan liền giúp anh tiếp tục câu chuyện. “Tôi vẫn không hiểu vì sao, nhưng lũ cá mập tránh xa tôi. Chúng trở nên điên cuồng và Tommy đã trở thành mục tiêu của chúng. Lúc đó Jade đã đưa được Colin lên thuyền rồi.”
“Em đã cố giúp”, Colin thì thào, giọng anh khàn hẳn đi. “Nhưng em đã ngất đi. Lần tiếp theo mở mắt ra thì em đã ở trên tàu Emerald rồi. Một người đàn ông kỳ cục nhất mà em từng thấy trên đời đang cố ép em chơi cờ. Thề có Chúa, Caine ạ, em còn không chắc được là mình đang ở trên thiên đường hay dưới địa ngục. Rồi em thấy Nathan đang nằm ngủ trên võng bên cạnh em. Em nhìn thấy cả em gái cậu ấy nữa và đột nhiên em nhớ ra tất cả mọi chuyện. Với em, dường như tất cả chỉ vừa mới xảy ra, nhưng rồi em nhận ra mình đã bị ốm một thời gian khá dài.” Caine ngả người ra ghế với nỗ lực làm dịu đi sự căng thẳng đang dồn lên hai vai. Anh hít vào vài hơi thật sâu, rồi nhận thấy Colin và Nathan cũng đang làm điều tương tự.
“Cô ấy có biết... khi lao xuống nước, cô ấy có biết là sẽ có cá mập không?”
“Ồ, có chứ”, Nathan thì thầm. “Con bé biết chứ.”
“Chúa ơi, sự can đảm hẳn đã...”
“Cô ấy sẽ không đề cập đến chuyện đó đâu”, Colin xen vào.
“Cô ấy mơ về chuyện ấy.”
“Gì cơ?” Nathan hỏi.
“Cô ấy gặp ác mộng”, Caine giải thích. Nathan chậm rãi gật đầu.
“Dĩ nhiên Matthew và Jimbo muốn bám theo lũ khốn đã cố giết chết bọn em”, Colin nói. “Jade không cho phép họ làm điều đó. Nhưng cô ấy có lý do chính đáng. Cô ấy muốn chúng báo cáo lại với cấp trên rằng hai đứa em đều đã chết. Jade cảm thấy đó là cách duy nhất giữ cho bọn em được an toàn. Em cho rằng đó là quyết định đúng đắn. Nathan và em sẵn lòng nằm chết lâu hơn nữa, cho đến khi tìm ra tên khốn nào đứng sau âm mưu này.”
“Mẹ kiếp, Caine ạ, chúng tôi bị chính phủ của mình xử đẹp”, Nathan lẩm bẩm.
“Không”, Caine bác lại. “Chính phủ thậm chí còn không biết các cậu làm việc cho họ. Các cậu đã bao giờ báo cáo cho Richards hay cấp trên của ông ấy chưa? Đã bao giờ các cậu được công nhận...”
“Tiếp tục và nói thẳng ra đi”, Colin ngắt lời.
“Được rồi”, Caine đáp lại. “Bọn em đã làm việc cho Hội Tribunal.”
“Em đã biết là anh sẽ nói như thế”, Colin lẩm bẩm.
“Anh không thể biết chắc chuyện đó”, Nathan tranh luận.
“Richards không biết gì đến chuyện hai cậu làm việc cho Bộ cho đến khi ông ấy nhận được tin báo hai cậu đã chết, Nathan ạ. Giờ ông ấy đang điều tra.”
“Vậy thì ông ấy sẽ bị giết chết”, Nathan dự đoán.
“Ông ấy bí mật điều tra”, Caine giải thích. “Mẹ kiếp, tôi biết mình đã sai lầm mà”, Nathan lẩm bẩm. “Tôi suýt nữa đã làm cậu bị giết chết, Colin ạ. Lẽ ra tôi không nên lôi cậu vào chuyện này.”
Colin lắc đầu. “Chúng ta là cộng sự, nhớ chứ?” Anh quay lại với Caine và nói, “Anh có thực sự tin là Richards có thể tin cậy được không?”.
“Anh tin ông ấy bằng cả tính mạng của mình. Jade sẽ phải giao cho ông ấy những lá thư càng sớm càng tốt, hoặc là đọc thuộc nội dung cho ông ấy nghe.”
“Chúng ta có thể chép lại những bản sao”, Colin gợi ý. “Bằng cách đó, những bản gốc sẽ an toàn. Sẽ chẳng ai tìm thấy tàu Emerald đâu.”
“Con tàu được đặt tên theo cô ấy, đúng không?” Caine hỏi. Lúc này trên gương mặt anh mới có dáng dấp một nụ cười. “Lẽ ra anh phải đoán ra chuyện này sớm hơn. Mắt cô ấy mang màu xanh ngọc lục bảo, đặc biệt là những khi cô ấy tức giận.”
“Đúng vậy, Harry đặt tên con tàu theo cô ấy”, Colin nói. “Giờ anh có thể hiểu vì sao lúc này anh lại trở thành mục tiêu rồi chứ?”
Caine gật đầu. “Rồi. Anh đang săn lùng Pagan. Hội Tribunal không thể mạo hiểm để anh tìm thấy gã cướp biển đó và phát hiện ra sự thật.”
“Anh vẫn đang trong tình thế nguy hiểm đấy, Caine ạ”, Colin nhắc anh.
“Nhưng không còn lâu nữa”, Caine bác lại. “Anh có một kế hoạch.”
Colin cười với Nathan. “Tôi đã bảo cậu là anh ấy có kế hoạch mà.” Anh không thể che giấu vẻ nhẹ nhõm trong giọng nói của mình.
Jade quay lại. Lúc này trông nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, gần như là thanh thản. Caine nhận thấy nàng vẫn không chịu nhìn anh, chẳng dành cho anh thậm chí là một cái liếc mắt khi nàng bước thẳng về phía chiếc ghế trước lò sưởi và ngồi xuống.
“Sterns đã sửa soạn sẵn sàng hai phòng cho anh và Nathan”, nàng nói với Colin.
“Ngay khi xong xuôi, anh phải lên tầng trên nghỉ ngơi ngay.”
“Cậu có chắc là chúng ta nên ở đây không?” Nathan thúc vào sườn Colin hỏi. “Ngôi nhà dưới quê của tôi ở một nơi rất hẻo lánh. Tôi vừa hoàn thành xong công cuộc trùng tu ngay trước nhiệm vụ cuối cùng của bọn mình”, anh liếc về phía Caine và thêm vào. “Chúng ta sẽ rất thoải mái ở đó.”
Colin cười. “Tôi đã nghe rất nhiều về cái cung điện đó của cậu đến nỗi thuộc lòng từng phòng rồi. Tất cả những gì cậu từng lải nhải chỉ có từng đó.”
“Chà, vậy thì cậu phải đồng ý với tôi. Caine này, tôi phải nói rằng đó là ngôi nhà đẹp nhất trên toàn nước Anh vào thời điểm này... Jade, sao em lại nhìn anh lắc đầu thế? Em không nghĩ ngôi nhà của anh rất hoành tráng sao?”
Nàng thoáng mỉm cười với anh. “Ồ, có chứ, Nathan, ngôi nhà của anh từng rất hoành tráng.”
Nathan có vẻ giật mình. “Em nói từng ư?”
“Em e là mình có một tin xấu, Nathan ạ.” Nathan chồm người về phía trước. “Xấu đến thế nào?” Anh hỏi.
“Anh biết đấy, có một vụ cháy...”
“Cháy ư?” Nathan nghe như thể vừa bị mắc nghẹn thứ gì đó. Colin cố kiềm chế để không vỗ lên lưng bạn.
“Đó là một vụ cháy khá lớn, Nathan ạ.” Giọng nàng chứa đầy vẻ cảm thông. Nathan nhăn nhó. “Lớn thế nào, hả Jade?”
“Ngôi nhà hoành tráng của anh đã bị thiêu rụi đến tận hầm chứa rượu.”
Nàng quay sang Caine trong lúc Nathan lẩm bẩm vài câu tục tĩu. “Em đã bảo anh là anh ấy sẽ rất thất vọng mà.”
Caine kết luận Nathan trông còn hơn cả thất vọng. Anh trai Jade trông như thể muốn giết người. Vì Caine cũng từng có cảm giác tương tự lúc chuồng ngựa mới toanh của anh bị thiêu rụi, nên anh có thể cảm thông với Nathan.
Nathan hít vào thật sâu, rồi quay sang Colin. Giọng anh giống như than vãn khi anh lên tiếng, “Tôi chỉ vừa hoàn thành căn phòng cuối cùng thôi”.
“Đúng vậy đấy”, Jade xen vào, toàn lực ủng hộ anh trai. “Là căn phòng cuối cùng.” Caine nhắm mắt lại. “Jade, anh đã tưởng tất cả chuyện đó là dối trá.”
“Tất cả cái gì là dối trá?” Colin hỏi.
“Không phải cái gì em nói cũng là dối trá”, Jade xen vào cùng lúc.
“Vậy chính xác là em không nói dối về cái gì?” Caine gặng hỏi.
“Anh không cần phải dùng cái giọng đó với em, Hầu tước ạ”, nàng phản đối. “Em chỉ nói dối về chuyện chứng kiến vụ giết người. Đó là kịch bản khá nhất em có thể nghĩ ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Ít nhất thì em cũng nghĩ đó là tất cả những gì em đã nói dối. Nếu nghĩ ra thêm được cái gì nữa, em sẽ nói ra, được chứ? Còn giờ hãy thôi quắc mắt đi, Caine ạ. Giờ đâu phải lúc để chỉ trích.”
“Hai người có thể để vụ cãi vã này lại sau được không?” Nathan càu nhàu. “Jade, kể anh nghe vụ cháy bắt đầu thế nào. Có phải ai đó đã bất cẩn với...”
“Vụ cháy là cố tình, không phải do bất cần”, Jade giải thích. “Ai đó đã phóng lửa thiêu rụi nhà anh, chà, chắc chắn chúng biết mình định làm gì. Chúng đã giải quyết rất triệt để. Ngay cả hầm chứa rượu cũng đã bị phá hủy, Nathan ạ.”
“Quỷ tha ma bắt, không phải hầm chứa rượu chứ!” Nathan kêu lên.
“Em tin là chúng đã cố hủy những lá thư”, Jade nói. “Vì không thể tìm thấy thư từ trong vụ cướp bóc, nên chúng...”
“Chúng đã cướp bóc nhà anh ư?” Nathan hỏi. “Khi nào?”
“Trước cái ngày chúng thiêu rụi nó”, nàng trả lời, rồi thêm vào và liếc về phía Caine, “Ôi trời, em vừa nhớ ra. Em cũng đã nói dối về chuyện ngã cầu thang. Phải, em...”. Nathan thở dài, kéo sự chú ý của nàng về phía anh. “Khi chuyện này trôi qua, anh sẽ xây lại vậy”, anh nói. “Chuồng ngựa thế nào, hả Jade? Chúng không bị đụng đến chứ?”
“Ô vâng, khu chuồng ngựa không bị đụng đến, Nathan ạ. Anh không cần phải lo về nó.”
Caine đang nhìn Jade. Vẻ lo lắng trong mắt nàng hiện lên rõ rành rành, anh tự hỏi không hiểu sao Nathan vẫn chưa nhận ra là nàng chưa thông báo xong những tin xấu.
“Chuyện xảy ra với ngôi nhà của cậu tệ quá”, Colin nói.
“Phải”, Nathan trả lời. “Nhưng chuồng ngựa vẫn không sao. Colin ạ, cậu nên xem chuồng ngựa của tôi. Có một con đặc biệt, một chiến mã giống Ả Rập mà tôi đã phải trả một gia tài để có được, nhưng nó thực sự xứng đáng với số tiền đó. Tôi đã đặt tên cho nó là Tia chớp.”
“Tia chớp ư?” Colin hỏi, cười toe toét khi nghe thấy cái tên lố bịch đó. “Nghe như kiểu Harry đã góp phần vào việc chọn cái tên đó vậy.”
“Đúng thế mà”, Nathan cười thừa nhận. “Nhưng cái tên phù hợp với con ngựa lắm. Nó chạy nhanh như gió vậy. Chỉ có Jade và tôi mới cưỡi được nó. Cứ chờ đến lúc cậu nhìn thấy nó...” Tràng khoác lác của Nathan khựng lại khi anh thấy Jade lại một lần nữa nhìn anh lắc đầu. “Sao hả, Jade? Em không đồng ý Tia chớp chạy nhanh như gió ư?”
“Ồ có chứ, Nathan, Tia chớp đúng là từng chạy nhanh như gió.”
Trông Nathan sẵn sàng òa lên khóc. “Từng ư?”
“Em e rằng vẫn còn một tin xấu nho nhỏ nữa cho anh, Nathan ạ. Có một tai nạn và con ngựa cừ khôi của anh đã bị bắn, chính giữa đôi mắt nâu tuyệt đẹp.”
Caine lại ngả người ra ghế. Hậu quả của những gì nàng vừa nói tống thẳng vào anh bằng toàn lực. “Ý em là em cũng không nói dối về chuyện đó ư?”
Nàng lại lắc đầu.
“Cái quỷ gì thế!” Nathan quát lên. “Ai đã bắn Tia chớp?”
Nàng lừ mắt nhìn Caine lẩm bẩm, “Em đã bảo anh là anh ấy sẽ thất vọng lắm mà”.
“Chuyện đó chắc chắn không phải là lỗi của anh”, Caine lẩm bẩm đáp lại. “Vậy nên em có thể thôi gườm gườm nhìn anh như thế được rồi đấy.”
“Caine đã bắn Tia chớp sao?” Nathan gầm lên.
“Không”, Jade vội nói. “Anh ấy chỉ không tin là anh sẽ thất vọng đến thế này thôi. Chứ lúc đó em vẫn còn chưa gặp Caine mà.”
Nathan ngã người ra đống gối và đưa tay che mắt. “Không có gì là bất khả xâm phạm hay sao?” Anh rống lên.
“Tia chớp rõ ràng là không rồi”, Caine lạnh lùng xen vào.
Nathan trừng mắt nhìn anh. “Nó là con ngựa cực kỳ đặc biệt.”
“Tôi chắc chắn điều đó”, Caine nói trước khi quay sang Jade. “Nếu em nói thật với anh về chuyện này, vậy thì có nghĩa là...” “Em thực sự sẽ lấy làm cảm kích nếu như anh thôi không sỉ nhục em nữa, Caine ạ”, nàng bật lại.
“Jade luôn nói thật”, Nathan bênh em gái.
“Thật sao?” Caine dài giọng. “Tôi vẫn chưa được thấy con người ấy của Jade. Kể từ lúc gặp Jade, cô ấy chẳng làm gì khác ngoài nói dối. Đúng không cưng? Nhưng giờ tất cả những chuyện đó sẽ thay đổi, đúng không?”
Nàng không thèm trả lời anh.
“Cưng à, sao em không nói nốt cho Nathan nghe phần tin xấu còn lại đi.”
“Còn lại ư? Lạy Chúa tôi, vẫn còn nữa sao?”
“Chỉ một ít nữa thôi”, nàng trả lời. “Anh có nhớ chiếc xe ngựa mới toanh đáng yêu của anh không?”
“Không phải xe ngựa nữa chứ, Jade”, Nathan phản đối bằng một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Nàng quay sang Colin trong khi Nathan lại điểm qua danh sách những lời chửi rủa tục tĩu một lần nữa. “Colin ạ, lẽ ra anh nên thấy nó. Bên trong xe từng rất rộng rãi và thoải mái. Nathan đã cho làm lưng ghế ngồi bằng loại da rất mềm mại.”
Colin cố tỏ ra thông cảm. “Từng ư?” Anh hỏi.
“Ai đó đã đốt cháy nó”, Jade tuyên bố.
“Sao lại có người muốn phá hủy một chiếc xe ngựa hoàn hảo như thế chứ?’ Caine là người trả lời câu hỏi đó. “Em gái cậu đã bỏ qua một chi tiết quan trọng. Cô ấy tình cờ có mặt trong chiếc xe khi nó bị phóng hỏa.”
Colin là người đầu tiên có phản ứng trước câu nói đó. “Lạy Chúa tôi, Jade à. Kể bọn anh nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Caine vừa nói với anh đấy thôi”, nàng nói.
“Không, kể bọn anh nghe chính xác chuyện đó xảy ra như thế nào ấy”, Colin khăng khăng.
“Em đã có thể bị giết chết.”
“Đó là ý định của chúng”, nàng nói, giọng nhuốm vẻ bực bội. “Chúng định giết em. Sau khi nhà anh bị thiêu rụi, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng và em lên đường đến London. Em muốn tìm anh, Nathan ạ...”
“Có bao nhiêu người đi cùng em?” Caine xen ngang.
“Hudson đã cử hai người đi cùng em”, nàng nói.
Caine lắc đầu. “Anh tưởng em đã bảo là em chỉ mới quay lại Anh có hai tuần.”
“Chà, thực ra thì lâu hơn một chút”, nàng lảng tránh.
“Bao lâu?”
“Hai tháng”, nàng thừa nhận. “Em buộc phải nói dối về chuyện đó.”
“Lẽ ra em có thể nói thật với anh.”
Anh đang nổi giận, còn nàng thì bực điên người nên chẳng thèm quan tâm.
“Ô? Liệu anh có tin không nếu em bảo mình là Pagan và em vừa mới bắt cóc Winters, trao ông ta cho Nathan, và rằng lúc này em đang cố gắng... Ô, có ích gì đâu chứ? Hẳn anh sẽ chẳng thèm nghe em nói.”
“Chờ một chút”, Nathan cắt ngang. “Hudson là ai, hả Jade? Em vừa bảo Hudson cử hai người đi cùng em, nhớ chứ?”
“Ông ta là quản gia mà quý bà Briars đã thuê cho anh.”
Nathan gật đầu. “Thế rồi chuyện gì đã xảy ra?” Anh hỏi.
“Bọn em vừa mới đến vùng ven London thì bị mắc bẫy của chính ba gã nọ. Chúng đã chặn đường bằng mấy cành cây lớn. Em thò đầu ra ngoài cửa sổ để xem chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nghe thấy tiếng thét. Sau đó có người đã đánh em, Nathan ạ, ngay vào đầu. Cú đánh thực sự làm em choáng váng. Hẳn là em đã ngất xỉu, nhưng em thấy thừa nhận khả năng đó thì thật là mất mặt.” Nàng quay sang phía Caine. “Thường thì em chẳng ngất xỉu bao giờ.”
“Jade, em lại đang lạc đề rồi”, Caine nhắc nàng.
Nàng ném cho anh cái nhìn cáu kỉnh, rồi quay lại với anh trai. “Bên trong xe bị xé tan thành từng mảnh nhỏ. Bọn chúng dùng dao rạch nát lớp da đẹp. Em ngửi thấy mùi khói và dĩ nhiên là em nhảy ra ngoài.”
“Chúng săn lùng những lá thư ư?” Colin hỏi.
“Em chỉ mở cửa xe và trèo ra ngoài thôi ư?” Nathan lên tiếng hỏi cùng lúc.
“Phải và không phải”, Jade trả lời. “Phải là vì em thật sự tin rằng chúng tưởng em đã giấu những lá thư phía sau lớp da thuộc, và không, Nathan à, không phải em chỉ mở cửa xe ra là xong. Cả hai bên cửa đều bị chặn phía ngoài bằng những cành cây. Em đã chui ra qua cửa sổ. ơn Chúa là khung cửa sổ không bền như anh tưởng. Thực ra thì, Nathan ạ, khi có thời gian nghĩ lại chuyện đó, em cho rằng anh đã chi quá nhiều tiền cho cái xe rồi đấy. Bản lề của nó chẳng vững chút nào và...”
“Jade!”
“Caine à, đừng cao giọng với em”, Jade yêu cầu.
“Đúng là thập tử nhất sinh”, Colin xen vào.
“Em đã rất hoảng sợ”, Jade thì thào, rồi quay sang phía Caine. “Chẳng có gì xấu hổ khi thừa nhận là đã hoảng sợ.”
Caine gật đầu. Giọng Jade cho thấy nàng thách thức anh dám không đồng ý với nàng. “Phải, chẳng có gì phải xấu hổ vì đã hoảng sợ cả.”
Trông nàng có vẻ nhẹ nhõm. Vậy là nàng cần sự tán thành của anh ư? Caine thắc mắc về khả năng đó một lúc, rồi lên tiếng, “Giờ anh đã biết làm sao em lại có những vết bầm trên vai rồi. Là do lúc em chui ra ngoài qua ô cửa sổ đó, đúng không?”.
“Làm thế quái nào anh biết được con bé có vết bầm trên vai hay không?” Nathan gầm lên, vì đến lúc này anh mới nhận ra ẩn ý trong câu nói của Caine.
“Tôi đã nhìn thấy.”
Hẳn Nathan đã lao đến siết cổ Caine nếu Colin không vung tay chặn ngang ngực anh. “Để sau đi, Nathan”, Colin nói. “Cậu và Caine có thể giải quyết mâu thuẫn sau. Nghe chừng chúng ta sẽ phải làm khách một thời gian dài đấy.”
Trông Nathan như thể vừa bị yêu cầu một lần nữa phải bơi cùng đàn cá mập vây quanh.
“Anh sẽ đẩy mình và Colin vào tình trạng nguy hiểm nếu rời khỏi đây”, Jade nói. “Như thế là quá nguy hiểm.”
“Chúng ta phải ở cùng một chỗ”, Colin thêm vào.
Nathan miễn cưỡng gật đầu đồng tình. “Caine này”, Colin nói. “Khi truy lùng Pagan, anh đã tự đưa mình vào vòng nguy hiểm. Những thành viên còn lại của Hội Tribunal không thể mạo hiểm với khả năng anh tìm thấy gã cướp biển đó.”
“Có khả năng là Pagan sẽ thuyết phục được anh rằng hắn chẳng liên quan gì đến cái chết của em trai anh. Phải, khả năng đó là quá mạo hiểm.”
“Và thế là cậu cử Jade đến với tôi”, Caine xen vào.
Nathan lắc đầu. “Chúng tôi không cử con bé đi. Từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Jade và chúng tôi chỉ được biết sau khi con bé đã lên đường. Chúng tôi chẳng có chút tiếng nói nào trong chuyện này.”
“Giờ làm sao chúng ta đuổi được bọn chó săn kia khỏi săn lùng anh đây?” Colin hỏi. “Anh không thể giúp bọn em truy tìm được thủ phạm chừng nào anh vẫn còn bị săn đuổi.” Anh thở dài thườn thượt, rồi lẩm bẩm. “Quỷ tha ma bắt, chuyện này đúng là một mớ hỗn độn. Làm thế quái nào chúng ta tìm được lũ khốn đó bây giờ? Chúng ta tuyệt đối chẳng có đầu mối nào để lần theo cả.”
“Em sai rồi, Colin”, Caine nói. “Chúng ta có một ít thông tin để bắt đầu đấy. Chúng ta biết rằng Hammond, chỉ huy của Hội Tribunal, là một người đứng đầu hợp pháp trong Bộ. Ba người mà lão đã tuyển dụng là Băng, Cáo và Hoàng tử. Giờ chỉ còn một hoặc hai tên trong số đó còn sống, đúng chứ? Một hoặc cả hai là chỉ huy của Willburn. Nhân tiện, Willburn hẳn là có một cuộc sống hai mặt. Hắn chắc hẳn đang làm việc cho chính phủ cũng như là người của Hội Tribunal.”
“Làm sao anh suy ra được chuyện đó?” Nathan hỏi.
“Khi chúng tôi nhận được thông tin về cái chết của hai người, cha tôi và tôi đã nhận được hai bộ hồ sơ lưu lại những chiến công nhỏ nhặt nhưng anh hùng mà hai người được cho là đã hoàn thành vì nước Anh. Willburn đang bưng bít thông tin, Colin ạ, cả hai tập hồ sơ đều chẳng có bất kỳ thông tin giá trị nào có thể dùng để kiểm tra. Dĩ nhiên, lý do đưa ra là vì sự an toàn. Nhân đây, cả hai cậu cùng được trao huân chương vì lòng dũng cảm.”
“Sao họ phải bận tâm nhỉ?” Colin hỏi.
“Để xoa dịu”, Caine trả lời. “Cha chúng ta là Công tước, Colin à. Willburn không thể chỉ để em biến mất. Sẽ có rất nhiều câu hỏi được đưa ra.”
“Còn Nathan thì sao?” Colin hỏi. “Sao họ phải bận tâm đến chuyện ban vinh dự cho cậu ấy sau khi cậu ấy đã chết? Cha cậu ấy đã chết và chẳng còn người mang họ Wakerfields nào có tước hiệu. Chẳng lẽ họ muốn xoa dịu Jade hay sao?”
Caine lắc đầu. “Em quên mất vô số những tước hiệu khác của Nathan rồi”, Caine nói. “Cậu ta còn là Hầu tước St. James, nhớ không? Hội Tribunal hẳn đã cân nhắc tất cả các hậu quả nếu họ khiến phe cánh man rợ đó nghi ngờ.”
“Đúng là em đã quên mất những người ở St. James”, Colin thừa nhận, rồi anh quay sang Nathan cười. “Cậu chẳng nói gì nhiều về nhánh đó trong gia đình cậu, Nathan nhỉ.”
“Nếu là cậu thì cậu có nói không?” Nathan lạnh lùng trả lời.
Colin bật cười.
“Giờ không phải lúc mất cảnh giác”, Jade lẩm bẩm. “Hơn nữa, em chắc chắn tất cả chuyện về những người St. James đó đơn thuần là phóng đại. Nhìn thử xem, bên trong cái vẻ thô lỗ đó, họ thực sự là những người rất tốt bụng. Đúng không, Nathan?”
Giờ thì đến lượt Nathan cười phá lên. “Trong mắt của một con lợn ấy”, anh dài giọng.
Jade cau mày nghiêm khắc nhìn anh vì đã quá trung thực như thế. Rồi nàng quay lại với Caine. “Anh có đến buổi lễ tôn vinh Colin và Nathan không?” Nàng hỏi. “Buổi lễ dễ thương chứ? Có hoa hoét gì không? Đó có phải là một buổi tiệc khá lớn?”
“Không, anh không tham gia buổi lễ đó”, Caine cắt ngang.
“Thật đáng hổ thẹn”, nàng tuyên bố. “Anh đã bỏ qua lễ tôn vinh em trai...”
“Jade à, anh đã quá tức giận”, Caine lại cắt ngang. “Anh chẳng muốn nghe mấy bài diễn văn hay thay Colin nhận bất kỳ huân chương nào. Anh để cha anh thực hiện nhiệm vụ đó. Anh muốn...”
“Trả thù”, Colin xen vào. “Giống như cái lần anh đuổi theo anh em nhà Bradley ấy.” Nói rồi Colin quay sang kể cho Nathan nghe về tai nạn ngày đó. Jade lại trở nên thiếu kiên nhẫn. “Em muốn quay trở lại chủ đề ban đầu của chúng ta”, nàng tuyên bố. “Caine này, anh đã nghĩ ra giải pháp nào chưa?”
Anh gật đầu. “Anh nghĩ mình đã có một kế hoạch kín kẽ để gạt bỏ lũ chó săn khỏi đường đi của mình. Dù sao cũng phải thử xem, nhưng đó mới chỉ là một mối đe dọa. Chúng ta vẫn còn phải lo lắng về Jade nữa.”
“Ý anh là gì?” Colin hỏi.
“Colin, chúng ta đang giải quyết hai vấn đề riêng biệt ở đây. Anh là một mục tiêu, đúng vậy. Chúng ta phải cho rằng chúng biết anh sẽ không từ bỏ chuyện tìm kiếm Pagan, kẻ thế tội thuận tiện của chúng.”
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Jade?” Colin hỏi. “Bọn chúng không thể nào biết được cô ấy là Pagan.”
Caine thở dài trước khi trả lời. “Bắt đầu nhé. Rõ ràng hai thành viên còn lại của Hội Tribunal đã biết Cáo vẫn giữ lại những lá thư. Vì vẫn chưa tìm ra vị trí của những lá thư đó, nên chúng đã tiến hành bước đi tốt nhất tiếp theo. Chúng dùng người của mình, là Willburn, để tuyển dụng cậu, Nathan ạ. Còn cách nào tốt hơn để trông chừng con trai của Cáo đây?”
Anh không chờ Nathan trả lời, mà vẫn tiếp tục. “Tôi đoán phòng ở của cậu ở Oxtord đã bị lục soát hơn một lần rồi, đúng không?”
Nathan gật đầu.
“Chúng khá chắc chắn là cậu có những lá thư đó. Trong một khoảng thời gian, cậu là ứng cử viên hợp lý duy nhất. Em gái cậu còn quá nhỏ và Harry đã đưa cô ấy đi mất. Rồi...”, anh gật đầu thêm vào. “Chẳng ai có thể tin là Cáo đã tin tưởng giao phó những lá thư cho Harry. Chỉ riêng bề ngoài của ông ấy thôi cũng đã đủ khiến người ta kết luận như thế. Bọn chúng không biết được Cáo đã quen biết Harry từ lâu rồi.”
Jade muốn thở ra nhẹ nhõm. Lúc này, Caine suy luận rất logic. Nàng có cảm giác như anh vừa mới cất bỏ gánh nặng ra khỏi vai tất cả mọi người. Từ vẻ mặt của Colin, nàng kết luận rằng em trai anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm không kém. “Và?” Nathan giục khi Caine vẫn tiếp tục im lặng.
“Chúng đã đợi”, Caine trả lời. “Chúng biết dần dần những lá thư sẽ lại xuất hiện. Đó chính xác là điều đã xảy ra. Harry đưa những lá thư cho Jade. Cô ấy đưa cho Nathan xem và cậu ta chia sẻ thông tin với em, Colin ạ.”
“Những chuyện đó chúng tôi đều biết hết”, Nathan nói.
“Im nào, Nathan”, Jade thì thào. “Caine đang suy luận rất logic. Chúng ta không được quấy rầy sự tập trung của anh ấy.” “Khi Colin kể với Willburn về những lá thư, dĩ nhiên là hắn đến gặp Hội Tribunal ngay.”
“Thế là bọn em bị xử”, Colin nói. “Em đã tin nhầm người.”
“Phải, em đã tin nhầm người.”
“Chúng vẫn đang lần theo những lá thư”, Nathan nói.
Caine nhanh chóng gật đầu. “Chính xác.” Colin ngồi thẳng lên. “Giờ khi mà chúng nghĩ rằng chúng ta đã chết, Nathan ạ, vậy thì chỉ còn duy nhất một người có thể có chứng cớ xác đáng.”
Anh quay sang nhìn Jade. “Chúng biết em có những lá thư.”
“Chúng không thể chắc chắn”, Jade tranh luận. “Không thì chúng đã giết em rồi. Đó là lý do vì sao chúng vẫn truy tìm, vì sao ngôi nhà xinh xắn của anh bị phá hủy, Nathan ạ, lý do vì sao chiếc xe ngựa đẹp đẽ của anh bị băm nhỏ...”
“Jade ạ, chúng chẳng có chỗ nào khác để tìm nữa. Chỉ có một con đường duy nhất mở ra trước mắt bọn chúng lúc này”, Nathan xen vào.
“Chúng sẽ cố bắt cô ấy.” Colin dự đoán. “Đúng vậy”, Nathan đồng ý.
“Tôi sẽ không để ai đến gần cô ấy”, Caine tuyên bố. “Nhưng tôi cũng không tin là chúng biết chắc cô ấy có những lá thư. Một trong hai cậu có thể đã giấu thư đi trước khi bị chúng tóm được lắm chứ. Nhưng việc chờ đợi những lá thư xuất hiện lại lần nữa hẳn sẽ khiến chúng phát điên. Chúng đang trở nên tuyệt vọng, tôi có thể hình dung ra điều đó.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Colin hỏi.
“Trước hết”, Caine nói và quay sang nhìn Jade. “Em có nhớ mình đã yêu cầu anh điều gì khi đến quán rượu đêm hôm đó không?”
Nàng chậm rãi gật đầu. “Em đã yêu cầu anh giết em.”
“Em làm gì cơ?” Nathan gầm lên.
“Cô ấy yêu cầu tôi giết cô ấy”, Caine lặp lại, mắt vẫn không hề rời khỏi Jade.
“Nhưng anh ấy đã cự tuyệt lời đề nghị của em”, Jade giải thích. “Dĩ nhiên em biết trước anh ấy sẽ từ chối. Nhưng Caine này, chuyện đó thì có liên quan gì đến kế hoạch của anh chứ?”
Lúm đồng tiền lại xuất hiện rõ ràng khi anh cười toe toét với nàng. “Chuyện thực sự vô cùng đơn giản, tình yêu của anh. Anh đã đổi ý. Anh đã quyết định sẽ chiều theo ý em.”
Colin, Harry và Nathan đang quan sát anh một cách chăm chú. Khi anh lắc đầu phủ nhận, họ đều đồng loạt gật đầu.
“Em có thể thấy anh rất khó chấp nhận chuyện này”, Colin nói. Vẻ mặt anh biểu lộ vẻ cảm thông. “Nhưng đó là sự thật, Caine ạ. Harry đã đặt cho Jade biệt danh đó nhiều năm về trước vì...”
“Ta sẽ kể chuyện đó”, Harry cắt ngang. “Là vì màu tóc của con bé, con trai ạ. Đỏ rực như lửa địa ngục kể từ khi nó còn là một đứa bé con.”
Mặt Caine thể hiện rõ ràng là anh vẫn không chấp nhận chuyện này. Harry tưởng anh không hiểu lý do cho cái tên đặc biệt của Jade. “Khi ấy con bé cũng hoang dã như quỷ vậy”, ông giải thích. “Y như một đứa bé tà đạo[1], là thế đấy.”
[1] Pagan: có nghĩa là kẻ ngoại giáo, tà đạo, kẻ không tin vào đạo Cơ đốc.
Vẻ mặt Caine dần dần chuyển từ hoài nghi sang giận dữ. Cả Colin và Harry đều trở nên bất an. Chỉ có Nathan dường như đang khoái chí thưởng thức khoảnh khắc này. “Đàn ông thì có xu hướng lưu lại hoa hồng không, hả Caine?” Anh hỏi, hy vọng sẽ xát thêm muối vào vết thương của Caine. “Đó là hành động của phụ nữ. Tôi thấy thật kinh ngạc khi mà đến tận bây giờ vẫn chẳng ai nhận ra điều đó. Cậu có đồng ý không, Colin?”
“Phải”, Colin trả lời, ánh mắt vẫn chiếu thẳng vào anh trai. “Thật kinh ngạc!”
Đó là câu nói cuối cùng được thốt ra trong một lúc lâu. Harry và Nathan chờ Caine chấp nhận dần sự thật.
Colin hiểu anh trai mình hơn những người bạn rất nhiều. Anh kiên nhẫn chờ cơn thịnh nộ nổ tung.
Jade đang ở trong phòng ăn giúp Sterns dọn bàn. Ngay khi viên quản gia nhìn mặt nàng, lão biết ngay có chuyện không ổn. Trông nàng trắng bợt như tấm khăn trải bàn vậy.
Nàng chẳng nói gì với lão mà chỉ giải thích rằng bác nàng đã đến và ông cùng bốn thuộc hạ yêu cầu được ăn tối trước khi rời đi. Nàng cũng khăng khăng đòi dùng bát đĩa làm bằng thứ thủy tinh tốt nhất. Sterns vào bếp yêu cầu làm đồ ăn, khiến cho cả đầu bếp lẫn phụ bếp Bernice rối tung cả lên, rồi lão quay lại phòng ăn. Lão thấy Jade đang ngắm nghía một cái đĩa phẳng rất lớn bằng bạc có hình bầu dục. “Bác ấy sẽ thích cái này cho xem”, nàng nhận xét. “Thiết kế của nó đẹp thật.”
Sterns gật đầu giải thích, “Một món quà của Đức vua. Khi cậu chủ Caine được phong tước, cậu Colin đã tổ chức một bữa tiệc để tỏ lòng tôn kính. Đức vua đã đến và tặng cho cậu chủ chiếc đĩa này. Nếu lật ngược nó lại, cô sẽ thấy lời đề tặng”.
Jade lắc đầu. Nàng dúi chiếc đĩa vào tay Sterns. “Giấu nó đi.”
“Cô nói gì?”
“Giấu nó đi, Sterns”, nàng lặp lại, rồi nhìn quanh phòng và hỏi. “Có còn thứ gì khác đặc biệt mà Caine sẽ muốn giữ lại không?”
“Bộ đồ uống trà bằng bạc trên quầy”, Sterns nói. “Lão tin nó có ý nghĩa đặc biệt với cậu chủ.”
“Cái đó cũng do Đức vua tặng ư?”
“Không, bộ ấm đó là từ bà nội của cậu chủ.”
“Giấu nó luôn đi, Sterns. Giấu các thứ đó dưới gầm giường Caine ấy. Chúng sẽ an toàn ở đó.”
“Tiểu thư?” Sterns hỏi. “Cô thấy trong người không khỏe ư?”
“Không.”
“Trông cô ốm lắm”, Sterns nói. “Cô cứ đi lòng vòng như đang bị mộng du ấy. Lão biết có chuyện gì đó không ổn...”
Jade bước về phía cửa, rồi quay lại phía Sterns. “Ông đã đối với tôi rất tử tế, Sterns ạ. Tôi sẽ luôn ghi nhớ điều đó.” Sterns có vẻ sửng sốt. Jade vừa định đóng cửa lại thì tiếng gầm của Caine vọng đến chỗ nàng.
“Jade!”
Tiếng gầm đó khiển đám ly thủy tinh kêu lách tách. Jade không phản ứng gì trước lời triệu tập đó, nhưng Sterns thì nhảy dựng lên cả thước.
“Tôi tin là cậu chủ của ông vừa mới nghe được tin gì đó không vui”, nàng nói. “Tôi đã hy vọng bác tôi sẽ chờ... chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa.”
Sterns theo nàng ra đến lối vào. Khi nàng bước lên cầu thang, lão liền gọi theo. “Tôi tin là cậu chủ muốn cô đến chỗ cậu ấy, tiểu thư Jade.”
Nàng vẫn tiếp tục cất bước. “Lão sẽ rất vui khi đứng về phía cô”, lão hứa. “Lão biết đôi khi tính khí của cậu chủ cũng rất đáng sợ.”
Sterns chờ đến khi nàng khuất khỏi tầm mắt, mới vội vã lao vào phòng khách.
Lão quản gia không thể duy trì được vẻ trầm tĩnh sắt đá của mình khi nhìn thấy Colin. “Lạy Chúa, có phải cậu đó không, cậu Colin?” Lão lắp bắp.
“Chào Sterns”, Colin nói. “Thật tốt khi được gặp lại ông. Ông vẫn ra lệnh cho cậu chủ của mình thường xuyên đó chứ?” Sterns vẫn chưa kịp bình tĩnh lại. “Lão vẫn cố gắng hết sức”, lão thì thào.
“Người này có phải là gia nhân không, hả Caine?” Harry hỏi.
“Lão là kẻ độc tài, chứ chẳng phải gia nhân”, Colin cười tuyên bố.
Sterns quay sang phía ông già rõ ràng có tầm nhìn rất kém đó. Lão cố không há hốc miệng ra.
“Bữa tối của ta đã sẵn sàng chưa?” Harry gầm lên.
Sterns kết luận người này hẳn là bác của Jade. Người lạ ngồi cạnh Colin còn quá trẻ. “Sắp xong rồi”, lão nói với ông già trước khi quay sang Caine. “Thưa cậu chủ, lão phải nói chuyện với cậu ngay lập tức trong sảnh. Đây là vấn đề tối quan trọng.”
“Không phải lúc này, Sterns”, Caine nói, giọng mệt mỏi. “Nói chuyện sau đi.”
“Có lẽ cậu chủ không nghe thấy lão nói”, Sterns phản đối. “Có một rắc rối cần phải giải quyết ngay lập tức. Chuyện liên quan đến tiểu thư Jade.”
Caine chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. “Lần này cô ấy đốt cái gì thế? Nhà bếp à?”
“Cậu chủ, giờ không phải lúc đùa cợt”, lão quản gia nạt lại.
“Trông ta có giống như đang đùa cợt không, hả Sterns?”
Lão quản gia khoanh hai tay trước ngực. “Tiểu thư Jade sẽ không đốt bất kỳ thứ gì lúc này”, lão nói. “Cô ấy đã bỏ đi.”
Lời tuyên bố đó nhận được sự phản ứng mà Sterns đang trông chờ. Lão tránh khỏi đường đi khi Caine nhảy dựng lên, rồi gật đầu hài lòng khi anh gầm lên, “Quỷ tha ma bắt cô ấy đi!”.
Lão quản gia chờ đến lúc Caine rời khỏi phòng rồi mới quay lại với bác của Jade. “Bữa tối sẽ được dọn ra trong giây lát”, lão thông báo, giọng điệu kiêu căng đã hoàn toàn phục hồi.
Caine phóng lên cầu thang hai bậc một. Tim anh đập thình thịch. Ý nghĩ nàng bỏ đi thật chẳng hợp lý chút nào. Lần đầu tiên trong đời mình, anh rơi vào tình trạng hoảng loạn. Anh chẳng thích cảm giác đó một chút nào.
Ngay khi đẩy tung cánh cửa phòng ngủ, anh liền nhìn thấy nàng. Cơn hoảng loạn ngay lập tức biến mất. Anh sập cửa lại sau lưng và tựa người vào đó.
Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Jade giả vờ như anh không có ở đó. Nàng đứng cạnh giường, đang gấp một chiếc váy màu vàng. Túi hành lý của nàng đang mở và đã gần đầy lên tận miệng.
“Em có thể dừng việc xếp đồ đạc được rồi”, anh nói, kinh ngạc vì giọng mình lại mạnh mẽ đến thế. “Em sẽ không đi đâu cả.”
Jade quay lại đối mặt với anh. Nàng đã quyết tâm sẽ trút giận lên Caine trước khi rời khỏi đó, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt của anh, trái tim nàng như chùng xuống và không thể nhớ ra bất kỳ lời nào muốn nói với anh.
Anh vô cùng tức giận, quai hàm siết lại. Nàng nhìn vào đó như bị thôi miên trong lúc cố tìm lại sự can đảm.
“Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh, Jade ạ”, anh nói. “Không bao giờ. Em nghe anh nói không?”
Nàng nghĩ tất cả mọi người trong làng này đều nghe thấy giọng anh. Tai nàng ong ong vì tiếng gầm đó. Phải vận dụng toàn bộ sức mạnh trong người để có thể đương đầu với anh. Nàng chậm rãi lắc đầu và khẽ nói, “Anh đã gọi em là một con điếm”.
Vẻ đau đớn trong giọng nói của nàng như xuyên qua người anh. Phần nào nỗi tức giận trong anh đã tan biến. “Không, anh không hề gọi em là con điếm.”
“Anh đã nghĩ như thế”, nàng phản công. “Anh đã định gào lên như thế với tất cả mọi người.”
“Không phải vậy”, anh đáp lại. “Jade à, chúng ta có những vấn đề quan trọng hơn cần thảo luận lúc này.”
Nàng thở hắt ra. “Quan trọng hơn chuyện gọi em là con điếm ư?”
Anh rời khỏi cửa và định bước về phía nàng. Ngay lập tức nàng lùi lại. “Đừng đến gần em. Em không bao giờ muốn anh chạm vào em nữa.”
“Thế thì em sẽ phải khổ sở cùng cực suốt quãng đời còn lại thôi, Jade ạ. Anh sẽ chạm vào em mọi nơi mọi lúc.”
“Anh không thực sự muốn em”, nàng hét lên. “Anh muốn người phụ nữ yếu đuối, mong manh mà em đã đóng giả, Caine ạ. Anh không biết con người thực của em. Không, anh không hề biết”, nàng tiếp tục nói khi anh nhìn nàng lắc đầu. “Em thực sự rất mạnh mẽ, rất kiên quyết. Em chỉ giả vờ là em cần anh bảo vệ thôi, đồ ngốc, để anh cảm thấy thương hại mà ở bên cạnh em. Em cũng sử dụng tất cả những mánh khóe mà một người phụ nữ yếu đuối sẽ dùng. Phải, em đã làm thế đấy. Em đã kêu ca phàn nàn bất cứ khi nào có cơ hội và em khóc lóc bất cứ lúc nào muốn mọi việc theo ý mình.”
Anh nắm lấy tay Jade và kéo nàng về phía mình.
“Em sẽ ra đi”, nàng kêu lên. “Cái đầu điếc đặc của anh không thông được điều đó...”
“Em sẽ ở lại.”
“Em ghét anh”, nàng thì thào trước khi khóc òa lên.
Anh tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. “Không, em không ghét anh”, anh khẽ nói.
“Em ghét mọi thứ về anh”, nàng rền rĩ giữa những tiếng nấc cụt. “Nhưng hơn tất cả, em ghét chuyện anh luôn phủ nhận em.”
“Jade này?”
“Gì cơ?”
“Nước mắt của em lúc này có phải giả vờ không?”
Nàng không thể ngừng khóc để trả lời anh được rõ ràng. “Chắc chắn rồi”, nàng lắp bắp, rồi ngừng lại một lúc trước khi thêm vào. “Em không bao giờ, không bao giờ khóc. Chỉ có phụ nữ yếu đuối mới khóc thôi.”
“Nhưng em không yếu đuối, phải không, tình yêu của anh?” Anh hỏi. Nụ cười và giọng nói của anh thật dịu dàng, nhưng vòng tay vẫn mạnh mẽ như thép, ngay cả khi nàng đã thôi vùng vẫy đòi thoát khỏi anh.
Anh muốn ôm nàng trong lòng suốt quãng đời còn lại.
“Jade này?”
“Giờ thì gì nữa đây?”
“Anh yêu em.”
Jade không đáp lại lời tỏ tình của anh, mà bắt đầu run rẩy. Caine biết mình đã làm nàng hoảng sợ. “Em là người phụ nữ khó hiểu nhất trên đời”, anh thì thầm thở ra. “Chúa giúp anh, nhưng anh thực sự yêu em.”
“Em sẽ không yêu anh”, nàng lắp bắp. “Thậm chí em còn không thích anh. Em cũng sẽ không tin tưởng anh.” Nàng kết thúc cái danh sách những gì mình không thích ở anh bằng một tiếng nấc cụt ầm ĩ. Caine chẳng hề buồn bực chút nào trước những gì nàng phủ nhận. “Anh yêu em”, anh lặp lại. “Bây giờ và mãi mãi.”
Anh thấy hài lòng khi được ôm nàng trong khi nàng khóc sướt mướt. Chúa ơi, đúng là nàng chứa cả biển nước mắt trong người.
Họ đứng đó phải đến mười phút rồi nàng mới lấy lại được bình tĩnh.
Jade chùi nước mắt vào cổ áo khoác của Caine, rồi lùi khỏi người anh. “Tốt hơn hết anh nên xuống dưới nhà đi”, nàng khẽ nói.
“Anh sẽ không đi nếu không có em”, anh phản đối.
“Không”, nàng nói. “Nathan và Harry sẽ biết là em đã khóc. Em sẽ ở lại đây.”
“Jade, em không thể trì hoãn...” Anh dừng lại giữa chừng, rồi hỏi, “Sao chuyện họ biết hay không biết em đã khóc lại quan trọng chứ?”
“Nếu khóc, em sẽ không phải là người mà họ kỳ vọng ”, nàng trả lời.
“Thử giải thích anh nghe xem em nói thế là ý gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Nàng cáu kỉnh nhìn anh. “Cần phải trau chuốt vẻ bề ngoài, Caine ạ.”
Nàng bước về phía giường và ngồi xuống. “Em không muốn nói đến chuyện này.” Nàng thở dài, rồi thêm vào, “Ôi, được lắm. Em sẽ gặp anh dưới nhà...”
Anh nhìn nàng lắc đầu. “Anh sẽ chờ em.”
“Anh không tin em à?”
“Không.”
Anh chờ nàng nổi xung lên. Nhưng nàng khiến anh ngạc nhiên khi chỉ khẽ nhún vai. “Tốt”, nàng nói. “Đừng tin em, Caine ạ. Em sẽ rời khỏi đây ngay khi có cơ hội. Em sẽ không ở lại đây và chờ đến khi anh rời bỏ em. Em không phải là một con ngốc.” Cuối cùng thì anh đã hiểu. Kể từ lúc này nàng không thể che giấu nỗi sợ hãi hay sự yếu đuối trước anh được nữa. “Và em tuyệt đối chắc chắn rằng anh sẽ rời bỏ em, đúng không Jade?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Nàng trả lời với vẻ quá đỗi chân thành khiến anh không biết mình nên tiếp tục như thế nào. “Mặc dù anh vừa mới bảo rằng anh yêu em, em vẫn...”
“Nathan và Harry cũng yêu em”, nàng xen vào.
Caine từ bỏ nỗ lực nói lý lẽ với nàng lúc này, đoán rằng chuyện đó cũng chẳng có ích mấy cho anh. Anh kết luận sẽ phải chờ đợi và tìm một cách khác để xuyên thủng tuyến phòng thủ của nàng.
Đột nhiên, anh muốn lao xuống dưới nhà và giết chết cả Nathan lẫn Harry. Thay vào đó anh chỉ thở dài. Anh không thể thay đổi quá khứ của nàng. Không, anh chỉ có thể trao cho nàng một tương lai chắc chắn và an toàn mà thôi.
“Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi...” anh tự ngăn mình lại, rồi nói, “Thôi được, Jade ạ. Em có thể bỏ đi bất cứ khi nào em muốn”. Mắt nàng mở lớn khi nghe anh tuyên bố như thế. Trông nàng lại như sắp khóc òa lên đến nơi. Caine thấy mình như một con quỷ ăn thịt người. “Bất cứ khi nào em muốn bỏ đi, hãy cứ làm theo ý mình.”
Nàng cúi gằm xuống. “Cảm ơn anh.”
“Không có gì”, Caine dài giọng. Anh bước về phía Jade, kéo nàng đứng dậy và nâng cằm nàng lên. “Chỉ có một điều nho nhỏ này”, anh thêm vào.
“Điều gì?”
“Cứ mỗi lần em bỏ đi, anh sẽ đuổi theo em. Sẽ chẳng có nơi nào mà em có thể lẩn trốn được, Jade ạ. Anh sẽ tìm thấy em và lôi em quay lại đây. Em thuộc về nơi này.”
Nàng cố đẩy tay anh ra khỏi cằm mình. “Anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy em đâu”, nàng khẽ nói.
Caine có thể nghe thấy nỗi sợ hãi trong giọng nói của nàng. Anh cúi xuống hôn nàng, nhưng lại hôn hụt khi nàng vùng ra khỏi anh. Rồi anh lại chiếm lấy đôi môi mềm mại của Jade bằng cách ôm lấy gương mặt nàng và giữ nàng đứng im. Thế rồi lưỡi anh chiếm quyền sở hữu. Anh gầm gừ trong cổ họng khi nàng véo anh và anh hôn nàng sâu hơn. Lưỡi nàng cuối cùng cũng bắt đầu quấn lấy lưỡi anh, sự kháng cự yếu dần đi. Nàng quàng tay quanh eo anh và tan chảy vào anh.
“Anh yêu em”, anh lặp lại với nàng lần nữa sau khi ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức nàng lại khóc òa lên. “Em không định cứ thế này mỗi khi anh nói với em rằng anh yêu em đó chứ?” Anh gặng hỏi.
Jade thấy anh có vẻ buồn cười hơn là bực mình, liền lắc đầu thì thầm, “Anh vẫn chưa hiểu. Chuyện này vẫn chưa xong đâu, Caine ạ”.
“Anh chưa hiểu chuyện gì?” Anh hỏi bằng giọng vô cùng dịu dàng.
“Anh chưa hiểu em là ai”, nàng lại nấc lên. Caine lại thở dài. Anh nắm lấy tay và kéo nàng ra khỏi phòng. Họ đã đi được nửa đường xuống sảnh tầng dưới rồi anh mới trả lời nàng. “Anh hiểu cả, được chứ. Em là của anh.”
“Em cũng ghét cả tính chiếm hữu của anh nữa”, nàng nói với anh.
Caine dừng lại trước cửa dẫn vào phòng khách, rồi thả tay nàng ra. “Nếu em cố tránh xa anh khi chúng ta đang ở trong đó, thề có Chúa anh sẽ làm em xấu hổ chỉ muốn chết đi thôi. Hiểu rồi chứ?”
Nàng gật đầu. Khi chuẩn bị mở cửa, anh bỗng nhận ra ở nàng có sự thay đổi. Người phụ nữ yếu đuối anh vừa mới ôm trong lòng đã biến mất. Lúc này trông nàng khá bình thản. Caine vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi đó đến nỗi anh phải lắc đầu hoàn hồn.
“Em sẵn sàng rồi”, nàng nói. “Nhưng nếu anh kể với Harry là chúng ta đã ngủ với nhau...”
“Anh sẽ không nói”, anh xen vào trước khi nàng tự làm mình trở nên kích động lần nữa. “Dĩ nhiên là trừ khi em rời khỏi anh thôi.”
Nàng trừng mắt nhìn anh, rồi nặn ra nụ cười trên môi và lững thững bước vào phòng.
Tiếng trò chuyện trong phòng im bặt ngay khi nàng và Caine bước vào. Jade ngồi xuống tay ghế bành đặt cạnh lò sưởi và ra hiệu cho anh ngồi xuống.
“Bữa tối của ta sắp xong chưa?” Harry hỏi nàng.
“Chỉ khoảng một, hai phút nữa thôi”, Jade trả lời. “Con cứ nhất quyết đòi những thứ tốt nhất cho bác, nên mất nhiều thời gian hơn một chút.”
Harry rạng rỡ nhìn nàng. “Ta là kẻ may mắn vì có con chăm sóc cho ta, Pagan ạ”, ông ngâm nga.
“Đừng gọi cô ấy là Pagan.”
Mệnh lệnh đó phát ra bằng một giọng nho nhỏ thô ráp. Jade rùng mình trước sự tức giận trong giọng nói của Caine.
Nathan cười khi Harry nheo mắt nhìn Caine. “Vì cái quái gì lại không gọi chứ? Đó là tên của con bé cơ mà”, ông phản bác.
“Không, tên cô ấy là Jade”, Caine nạt lại. “Tên em là Pagan.” Giọng nàng đã trở nên lạnh như băng. “Em rất tiếc vì anh không thích, Caine ạ, nhưng đó là...”
Nàng thôi không nói tiếp khi anh nắm lấy tay nàng và siết chặt.
“Cậu chàng vẫn chưa tin chuyện đó?”, Harry nói.
Jade không trả lời Harry, nhưng nàng thầm tin là ông nói đúng. Caine chắc chắn sẽ chẳng nắm lấy tay nàng nếu tất cả những chuyện này đã được giải quyết xong. “Anh ấy tin là tất cả phụ nữ đều yếu đuối, bác ạ”, nàng khẽ nói.
Harry khịt mũi. Ông sắp sửa bô bô kể ra vài câu chuyện ưa thích của mình về những khả năng đặc biệt của Pagan thì hai gã thuộc hạ mà ông sai vào trong làng đã xong việc quay về.
Hai gã đó khúm núm chạy đến bên Harry. “Thế nào? Các ngươi có gì cho ta nào?” “Mười một cặp”, gã thủy thủ thấp hơn tuyên bố.
Trong khi Caine trố mắt nhìn với vẻ kinh ngạc ngày càng tăng thì những cặp kính đủ mọi kích cỡ và hình dáng được thả xuống đùi Harry. Ông già thử cặp đầu tiên, nheo mắt nhìn Caine, rồi tháo ra và quăng nó ra sau.
“Không được”, ông lẩm bẩm.
Cái chu trình đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi ông thử đến cặp kính thứ tám. Lúc này ông thở hắt ra sung sướng. “Cái này thì được”, ông tuyên bố.
“Bác à, thử mấy cặp còn lại xem”, Jade gợi ý. “Có thể còn có cặp dùng được thì sao.”
Harry làm theo lời gợi ý đó, rồi nhét thêm một cặp nữa vào túi áo.
“Làm việc rất tốt đấy, các chàng trai. Ta rất tự hào.”
Đầu Caine chúc về phía trước. Hình ảnh mấy gã thuộc hạ của Harry cùng những cặp kính đã khiến anh phải nở nụ cười miễn cưỡng.
“Một nửa dân số ở Anh sẽ phải nheo mắt trước khi Harry về nhà”, Colin dự đoán cùng tiếng cười khùng khục.
“Ngươi đang sỉ nhục ta đấy à, cậu bé?” Harry hỏi.
“Không, con chỉ nói sự thực thôi”, Colin trả lời.
Sterns mở cửa và thông báo bữa tối đã sẵn sàng được phục vụ.
Harry nhảy ra khỏi ghế. Nathan và Colin tránh đường ngay khi ông đá chiếc đôn để chân chắn trước mặt. “Con có đi cùng ta không, hả nhóc?” Harry hỏi khi bước ngang qua Jade.
Caine siết chặt tay nàng hơn. “Không, bác Harry, con ở lại đây”, Jade nói với theo. “Con có chút chuyện cần giải thích. Bác cứ dùng bữa cùng người của bác đi.”
Ngay khi Harry rời khỏi phòng, Jade liền ra hiệu cho đám thuộc hạ đi theo ông. Jimbo trông như thể muốn cãi lại mệnh lệnh đó. Mặt gã hiện rõ vẻ thù địch. Mục tiêu của gã chính là Caine.
Jade chỉ trừng mắt nhìn Jimbo. Thông điệp không lời đó đả thông được gã thủy thủ to lớn, gã nhanh chóng rời khỏi phòng. “Đóng cửa lại đi”, nàng nói với theo.
“Như thế có thể tôi sẽ không nghe được tiếng cô nếu cô có gọi”, Jimbo tranh luận. “Anh sẽ nghe thấy thôi”, Jade hứa.
“Cậu sẽ nghe thấy cả tiếng tôi nữa”, Nathan dài giọng. “Tôi có thể trông chừng em gái tôi, Jimbo ạ.”
“Điều đó vẫn còn phải chứng minh đã”, Jimbo lẩm bẩm đủ lớn cho tất cả cùng nghe thấy. Gã trừng mắt nhìn Caine lần cuối, rồi sập cửa lại.
“Anh đã nghỉ ngơi đủ để có thể giải thích chuyện này với Caine chưa? Em thực sự muốn làm cho xong chuyện này, Colin ạ, để em có thể rời khỏi đây.”
Caine lại siết chặt tay nàng một lần nữa. “Ừ, anh đã nghỉ đủ rồi”, Colin nói. Anh quay sang Nathan, thấy Nathan gật đầu, liền quay lại tập trung vào Caine. “Khi em học năm cuối ở Oxford, một người đàn ông tên là Willburn đã tiếp cận em. Ông ta đến từ Bộ Chiến tranh và chịu trách nhiệm tuyển người làm việc bí mật cho Anh quốc. Đất nước chúng ta vẫn chưa chính thức tham gia chiến tranh với nước Pháp, nhưng mọi người đều biết ngày đó sắp đến rồi. Dù sao đi nữa, Willburn biết anh làm việc cho Richards. Còn em vẫn buộc phải thề sẽ giữ bí mật. Lẽ ra ngay lúc đó em nên thắc mắc tại sao lại không được bàn về nhiệm vụ của mình với anh, Caine ạ, nhưng em đã không nghĩ gì cả. Anh chưa từng nói chuyện về công việc của mình và em đã cho rằng loại công việc này đòi hỏi phải như thế. Thực lòng mà nói, em nghĩ mình đã trúng bùa của công việc gián điệp này.” Vẻ mặt Colin trở nên ngượng ngùng khi anh thêm vào, “Dù sao thì em cũng đã tự coi mình là vị cứu tinh của Anh quốc trong một thời gian”.
“Em gặp Nathan như thế nào?” Caine hỏi. “Gần một năm sau khi em bắt đầu làm việc cho Willburn. Lúc đó bọn em được ghép đôi với nhau. Cậu ấy cũng được tuyển giống hệt như em. Dần dần em và Nathan trở thành bạn tốt của nhau.” Colin dừng lại mỉm cười với bạn. “Nathan là người rất khó có cảm tình.”
“Anh có nhận thấy điều đó”, Caine nói. “Tiếp tục đi Colin”, Nathan ra lệnh.
“Phải mất một thời gian dài em mới chiếm được lòng tin của Nathan, thực ra là phải sau gần một năm ròng làm việc cùng nhau. Trong suốt thời gian đó, cậu ấy chẳng giãi bày ruột gan gì với em. Thế rồi, trong một chuyến quay về từ Pháp, cậu ấy kể em nghe về những lá thư mà Pagan đã tìm thấy.”
Colin cựa mình, nhăn mặt vì đau đớn. Nathan nhận thấy vẻ mặt đó trước bất kỳ ai và ngay lập tức chỉnh lại đôn kê chân cho bạn. Với sự nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên từ một thân hình to lớn như thế, anh nhấc cái chân bị thương của Colin lên, luồn một cái gối xuống dưới gót, rồi hỏi, “Khá hơn chưa?”.
“Rồi, cảm ơn cậu”, Colin trả lời. “Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”
Caine đang quan sát Nathan. Anh vẫn có thể thấy vẻ quan tâm trong mắt người đàn ông này. Đột nhiên anh nhận ra rằng, rốt cuộc mình chẳng thể nào căm ghét con người này được.
Phát hiện đó khiến anh cảm thấy thất vọng cùng cực. Caine muốn ghét hắn ta. Đồ con hoang đã bỏ rơi cô em gái của mình, để nàng phải một mình tự xoay xở mọi thứ. Hắn ta chính là lý do khiến Jade dựng lên quanh trái tim mình quá nhiều hàng rào phòng thủ, là lý do nàng phải chịu đựng quá nhiều đau khổ như thế. Nhưng Colin vẫn còn sống.
“Caine này?” Colin hỏi, kéo Caine quay lại với cuộc thảo luận. “Anh có tin khả năng một chính phủ hoạt động trong lòng một chính phủ khác không?”
“Bất kỳ điều gì cũng là có thể”, Caine trả lời.
“Anh đã bao giờ nghe nói đến Hội Tribunal chưa?” Giọng Colin đột nhiên thấp hẳn xuống thành tiếng thì thào.
Colin và Nathan cùng nhìn nhau gật đầu. Họ chuẩn bị tinh thần nghe Caine phủ nhận. Rồi họ sẽ làm cho anh nín thở với những sự kiện mà họ đã khám phá ra.
“Có, anh đã từng nghe về Hội Tribunal.”
Colin sửng sốt. “Anh nghe rồi ư?”
“Khi nào?” Nathan gặng hỏi. “Như thế nào?”
“Có một cuộc điều tra diễn ra ngay lập tức sau khi cha cậu qua đời, Nathan ạ. Bá tước có liên quan đến tất cả các hoạt động lật đổ. Đất đai của ông bị sung công, con cái ông rơi vào cảnh nghèo khó...”
“Làm sao anh biết tất cả những chuyện này?” Nathan hỏi.
Caine nhìn sang Jade trước khi trả lời. “Khi cô ấy kể với tôi cha cô ấy là ai, tôi đã nhờ Lyon tiến hành điều tra.”
“Lyon là ai?” Nathan hỏi.
“Một người bạn của bọn tôi”, Colin trả lời.
“Có thể tin anh ta được không?” Nathan hỏi.
“Có thể”, Colin trả lời trước khi Caine kịp lên tiếng. “Caine này, đó là chuyện mạo hiểm an toàn. Lyon sẽ không điều tra sai người giống như em đã phạm phải.”
Lưng Jade bắt đầu đau nhức vì tư thế không thoải mái. Nàng rút tay ra khỏi tay Caine, có phần ngạc nhiên khi anh trả tự do cho nàng. Nhưng nàng biết tốt hơn hết không nên cố lỉnh đi. Nếu có thể khẳng định gì đó về Caine, thì anh là người đã nói là làm. Anh sẽ khiến nàng phải xấu hổ như những gì anh đã đe dọa.
Nàng bước về phía chiếc ghế mà Harry đã để lại và ngồi xuống.
“Lyon chẳng hỏi ai bất cứ câu hỏi nào”, Caine giải thích. “Cậu ấy chỉ lùng thông tin trong hồ sơ lưu trữ thôi.”
“Không thể nào”, Jade xen vào. “Hồ sơ của cha em đâu còn nữa.”
Caine nhướn mày trước câu nói đáng chú ý đó. “Làm sao em biết nó còn hay mất?”
Nàng duyên dáng nhún vai thừa nhận, “Vì em đã lấy nó”.
“Em làm gì cơ?”
“Caine à, lúc này tập hồ sơ đó không phải là vấn đề”, nàng vội nói, hy vọng có thể xoa dịu cơn tức giận đang dâng lên trong anh.
“Vậy Lyon làm thế nào...” Nathan lên tiếng.
Caine vừa tiếp tục cau mày nhìn Jade vừa trả lời Nathan. “Richards là cấp trên của Lyon và tôi. Ông ấy có hồ sơ lưu trữ riêng của mình. Lyon đã đọc những hồ sơ đó.”
“Cha tôi có được minh oan sau cuộc điều tra đó không?” Nathan hỏi.
“Không”, Caine trả lời. “Ông ấy cũng không bị kết án, Nathan ạ. Không có đủ bằng chứng.”
“Giờ thì có đủ rồi”, Jade thì thào.
“Bằng chứng để minh oan cho cha em ư?” Caine hỏi.
“Không, bằng chứng để kết tội cha. Em đã đọc những bức thư của cha.”
Vẻ buồn bã trong giọng nói của nàng khiến trái tim anh nhức nhối. Caine vẫn muốn bóp cổ Jade vì đã lừa dối anh, nhưng cùng lúc anh lại muốn hôn nàng.
“Caine, làm sao anh có thể cười được lúc này nhỉ?” Colin hỏi.
“Đây không phải...”
“Xin lỗi”, Caine trả lời, không nhận ra mình đang mỉm cười. “Anh bị mất tập trung.” Anh nhìn thẳng vào Jade khi thú nhận điều đó. Còn mắt nàng gắn chặt vào hai bàn tay.
“Tiếp tục đi, Colin”, Caine ra lệnh và quay sang tập trung vào cậu em trai.
“Ngay sau đám tang của cha họ, Pagan... ý em là Jade, ra đi cùng Black Harry. Bá tước hoàn toàn tin tưởng Harry.”
“Chuyện đó thật khó tin”, Caine xen vào. “Harry là người tốt”, Jade nói. “Ông ấy có trái tim thuần khiết.”
“Anh chắc là thế”, Caine đồng ý. “Tuy nhiên, em đã từng nói rằng có một người bạn thân khác, một phụ nữ có tên là quý bà Briars, người sẵn lòng đón em và Nathan về nhà bà ta. Anh chỉ không hiểu vì sao cha em lại chọn một tên cướp thay vì...”
“Đó là vấn đề lòng tin”, Nathan giải thích. “Trái tim cha tôi đã chống lại nước Anh rồi, Caine ạ. Cha không nghĩ ai trong hai anh em tôi có thể an toàn ở đó. Harry là canh bạc tốt nhất của chúng tôi.”
“Sao Bá tước lại không nghĩ là hai người sẽ an toàn?”
“Những lá thư”, Colin trả lời. “Bá tước giữ tất cả những lá thư mà ông ấy nhận được từ hai người còn lại. Bí danh hoạt động của cha Nathan là Cáo và ông là một trong ba thành viên của Hội Tribunal. Hai người còn lại được gọi là Băng và Hoàng tử.”
“Cha tôi là người rất duy tâm”, Nathan xen vào. “Lúc đầu, tôi nghĩ cha giữ lại toàn bộ những lá thư cho thế hệ tương lai. Cha tin là mình đang làm gì đó... thật anh hùng cho nước Anh. Nhưng mọi thứ nhanh chóng xấu đi. Chẳng bao lâu, những gì họ làm chỉ vì lợi ích của Hội Tribunal. Cái gì cũng trở nên chính đáng, miễn là nó mở rộng thêm phạm vi quyền lực của họ.”
“Đó là bước biến chuyển chậm rãi”, Colin nói. “Những lá thư đầu tiên được ký với khẩu hiệu Vì lợi ích của nước Anh. Rồi từ sau bức thư thứ mười, hay có lẽ là thứ mười một, thì khẩu hiệu đó đã thay đổi.”
“Thành cái gì?” Caine hỏi.
“Họ bắt đầu sử dụng cụm từ Vì lợi ích của Hội Tribunal”, Colin trả lời. “Băng là người đầu tiên ký dưới bức thư của mình như thế và hai người kia đã bắt chước theo. Sai lầm của họ đến lúc đó đã hoàn thiện.”
“Họ bắt đầu hoạt động độc lập từ trước đó lâu rồi, Colin ạ”, Nathan nói.
“Kết quả cuối cùng sẽ bào chữa cho cách thức hành động”, Colin giải thích với Caine. “Chừng nào họ còn tin rằng những gì mình đang làm là giúp ích cho đất nước, thì họ đều có thể bào chữa cho bất kỳ thứ gì.”
“Rất giống với thái độ của em, Jade ạ”, Caine tuyên bố.
Nàng giật mình trước câu nhận xét của anh, mắt nàng mở lớn. “Không, không giống chút nào”, nàng tranh luận. “Caine à, em không giống cha em chút nào. Em không tán thành những gì cha đã làm. Thừa nhận thế này thật là có tội, nhưng em cũng chẳng có chút cảm thông nào với cha cả. Cha đã chọn đường đi của mình.”
“Đất đai của cha em bị sung công, tài sản bị tịch thu hết”, Caine nói.
“Phải”, nàng đồng ý, trong lòng tự hỏi anh nói thế nhằm mục đích gì.
“Đó là lý do em trộm cướp từ những người giàu, Jade ạ. Anh sẽ cho rằng em đang đòi ăn thua đủ.”
“Không phải thế!”
Nàng hét lên, cho anh biết là quan điểm đó đã khiến nàng tức giận. “Quyền lực khiến người ta hư hỏng”, anh nói. “Quyền lực tuyệt đối khiến con người hư hỏng tuyệt đối.”
“Anh không cần trích dẫn Machiavelli[2] với em, Caine ạ. Em đồng ý rằng Hội Tribunal theo đuổi quyền lực tuyệt đối.”
[2] Niccolò di Bernardo dei Machiavelli (3/5/1469 - 21/6/1527) là một nhà ngoại giao, nhà triết học chính trị, nhạc gia, nhà thơ, nhà soạn kịch, ông được xem là một trong những sáng tổ của nền khoa học chính trị hiện đại.
“Em từng đi trên cùng con đường ấy.”
“Em không như vậy”, nàng kêu lên.
“Từng ư, Caine?” Colin hỏi.
“Từng”, Caine tuyên bố bằng một giọng nghiêm khắc.
“Vậy là anh...” Colin lên tiếng.
“Không phải bây giờ, Colin”, Caine ra lệnh.
“Hai người đang nói gì thế?” Jade hỏi. “Em chưa bao giờ theo đuổi quyền lực.” Caine phớt lờ lời phản kháng của nàng.
“Kể tiếp tôi nghe phần còn lại đi”, anh ra lệnh cho Nathan.
“Cha chúng tôi đã thay đổi quan niệm”, Nathan nói. “Lương tâm bắt đầu giày vò ông khi chỉ huy của ông, một người tên là Hammond, bị phán quyết.”
“Phán quyết ư?” Colin nhạo báng. “Thật là một từ dễ chịu cho một chiến công bẩn thỉu.”
“Hammond là chỉ huy của cả ba người họ”, Nathan xen vào. “Là Băng, Hoàng tử và Cáo. Dù sao đi nữa, ban đầu họ đã làm bất cứ chuyện gì được lệnh phải làm. Nhưng chuyện đó kéo dài không lâu trước khi họ bắt đầu hoạt động độc lập. Hammond bắt đầu trở nên khôn ngoan trước những việc làm của họ và bộ ba đã chắc mẩm là ông ta càng lúc càng nghi ngờ nhiều hơn. Băng đưa ra ý tưởng là họ sẽ phán quyết ông ta.”
“Cha em không muốn giết Hammond”, Jade nói. “Lúc bị giết là cha đang trên đường quay về London để cảnh báo cho người chỉ huy ấy biết. Ít nhất đó là những gì mà bọn em có thể chắp nối lại với nhau.”
“Ai bị giết? Cha em hay Hammond?” Caine hỏi.
“Cha chúng tôi”, Nathan trả lời. “Ông đã gửi cho Hammond một tin nhắn bảo với ông ta là hai người họ phải gặp nhau càng sớm càng tốt, rằng đây là chuyện khẩn cấp, là vấn đề sống còn.”
“Làm thế nào mấy người chắp nối các thứ lại được với nhau?” Caine hỏi.
“Hammond cho tôi xem mẩu tin nhắn đó tại đám tang cha tôi”, Nathan trả lời. “Ông ta hỏi tôi có biết chút gì về chuyện khẩn cấp đó không. Dĩ nhiên tôi chẳng biết gì cả. Khi đó tôi còn đi học ở xa nhà. Còn Jade thì quá nhỏ nên không thể hiểu chuyện được.”
“Cha bọn em tin tưởng Harry và giao toàn bộ những lá thư mà mình còn giữ cho bác ấy.”
“Và Harry kể em nghe mọi chuyện khi em đã lớn hơn?” Caine hỏi Jade.
Nàng gật đầu, vẫn không chịu nhìn anh mà nhìn chăm chăm xuống dưới.
“Harry muốn Nathan đi cùng bọn em. Cha có một con tàu và Harry có khuynh hướng trở thành cướp biển. Nhưng Nathan lại muốn học cho xong. Anh ấy nghĩ Harry sẽ đưa em đến một hòn đảo ở phía nam và em sẽ an toàn cho đến khi anh ấy có thể đến đón em.”
“Khi tôi bắt đầu nghe kể về những cuộc phiêu lưu của tên cướp biển tên là Pagan, tôi phải thừa nhận mình chưa từng cân nhắc đến chuyện đó có thể là Harry”, Nathan xen vào.
“Sao cậu không đến đón Jade?” Caine hỏi.
“Anh ấy không thể”, Jade trả lời trước khi Nathan kịp lên tiếng. “Harry và em chẳng bao giờ ở một nơi nào đó quá lâu. Hơn nữa, khi đó Nathan còn có những rắc rối của riêng mình. Kẻ thù của cha biết cha đã giữ lại những lá thư. Họ điên cuồng tìm kiếm chúng. Sau khi nhà cửa bị lục soát, họ mới để yên cho Nathan... cho đến khi bọn em bắt đầu thực hiện những cuộc điều tra mới.”
“Những lá thư đã ở chỗ em ư?” Caine hỏi. “Hay Harry đã giấu chúng ở nơi nào đó an toàn?”
“Bọn em giữ chúng trên tàu Emerald”, nàng trả lời.
“Anh muốn có những lá thư đó”, Caine yêu cầu. “Con tàu đó có neo đủ gần để sai một thuộc hạ tới lấy không? Hay có lẽ...” Anh dừng lại khi thấy nàng lắc đầu. “Không cần thiết phải đi lấy thư về. Em có thể đọc cho anh nghe nội dung.”
“Từng từ một”, Colin nói. “Pagan chỉ cần đọc thứ gì đó một lần và nội dung ấy dính chặt vào ký ức của cô ấy trong suốt quãng đời còn lại.”
Nếu Caine cho rằng năng khiếu đó là kỳ cục, thì anh cũng chẳng nói ra. Jade biết ơn anh vì anh đã giữ im lặng.
“Pagan, em đọc lại những lá thư đó cho Caine nghe đi”, Nathan gợi ý.
“Nếu cậu còn gọi cô ấy là Pagan một lần nữa, tôi sẽ nện tuốt xác cậu ra.”
Nathan quắc mắt nhìn Caine một lúc lâu, rồi chịu thua. “Thôi được”, anh nạt. “Tôi sẽ gọi nó là Jade, nhưng chỉ vì tôi chẳng muốn ai nghe thấy biệt danh của con bé thôi đấy.”
“Tôi cóc cần biết lý do quái quỷ của cậu là gì, chỉ cần làm như thế thôi”, Caine nghiến răng kèn kẹt.
“Quỷ tha ma bắt, Colin ạ, tôi đang cố tỏ ra xuề xòa, nhưng thề có Chúa, tôi sẽ dần cho hắn chừa cái tính cao ngạo đi sau khi chuyện này được giải quyết xong xuôi.” Jade tin rằng trận ẩu đả sắp xảy ra đến nơi rồi. Nàng vội thu hút sự chú ý của mọi người bằng cách bắt đầu đọc thuộc lòng những lá thư. Công việc đó mất hết nửa tiếng đồng hồ. Nàng không bỏ qua một từ nào. Khi nàng đã đọc xong, chẳng ai nói gì trong một lúc lâu. Mọi người đều từ từ lọc những thông tin mà nàng vừa thuật lại. Rồi Colin lên tiếng. “Được rồi”, anh bắt đầu, giọng đầy vẻ háo hức. “Lá thư đầu tiên đề gửi Thorton... đó dĩ nhiên là cha của Nathan và Jade, nó được ký tên bởi một người đàn ông tên là William.”
“Lúc đó họ vẫn chưa đặt ra bí danh hoạt động của mình”, Jade nói.
“Đúng vậy”, Colin đồng ý. “Vậy Thorton là Cáo và William trở thành Hoàng tử. Nhưng Băng lại là một chuyện khác. Chúng ta chẳng có manh mối nào với...”
“Colin, chúng ta có thể suy đoán về thân thế hắn sau”, Nathan cắt ngang.
Colin gật đầu. “Em đến gặp Willburn và kể cho ông ta nghe về những lá thư, Caine ạ. Nathan và em quyết định là bọn em phải tin ông ta. Suy cho cùng thì ông ta cũng là chỉ huy và ông ta rất tận tình với bọn em. Cho đến tận hôm nay, em vẫn không tin ông ta có dính dáng đến Hội Tribunal.”
“Cậu thật ngây thơ”, Nathan lẩm bẩm. “Dĩ nhiên là ông ta có dính dáng đến lũ khốn đó.”
“Cậu sẽ phải chứng minh điều đó cho tôi trước đã”, Colin phản bác. “Chỉ đến khi đó tôi mới tin.”
Nathan lắc đầu, rồi quay về phía Caine. “Chúng tôi được cử đi về phía nam trong một vụ mà giờ mới biết đó là một âm mưu. Chúng tôi phải đến gặp hai người cung cáp tin ở bến cảng. Dĩ nhiên đó là một cái bẫy. Trước khi kịp biết chuyện gì đang xảy ra, cả hai đã bị trói và bịt miệng rồi bị quăng xuống biển.”
“Các anh sẽ không kể chi tiết về chuyện này, đúng không?” Jade hỏi. “Chẳng cần thiết phải làm thế, Colin à.”
Cả Nathan và Colin đều không nhận thấy vẻ sợ hãi trong giọng nói của nàng. Nhưng Caine thì có và ngay lập tức anh đưa mắt về phía nàng.
“Tiếp tục đi, Colin”, Nathan lẩm bẩm.
Caine nhận thấy lúc này Jade đang siết chặt hai tay vào nhau. Anh liền kết luận rằng hẳn nàng đã phải chứng kiến chuyện gì đó rất đáng sợ.
“Em là người bị quăng xuống nước trước”, Colin nói, kéo sự chú ý của Caine trở lại. “Sau khi đã dùng dao rạch những đường dài nhưng khá nông trên hai chân em, chúng liền quăng em qua cầu tàu. Nathan hiểu ra mục đích của chúng là gì, nhưng giờ em cảm ơn Chúa vì lúc đó đã không hiểu gì. Em tưởng mình vẫn còn cơ hội, anh biết đấy.”
Vẻ mặt Colin lúc này trở nên xám xịt. Nathan trông cũng dữ tợn chẳng kém.
“Vì Shallow’s Wharf ở gần đó nên bọn tôi đã trải qua vài ngày với Jade và Black Harry. Dĩ nhiên khi đó Colin không biết con bé là Pagan và cậu ta bị dính một cơn say nắng trước cô em gái bé nhỏ của tôi”, Nathan tiếp tục.
“Đúng là như vậy”, Colin đồng ý. Anh quay sang nháy mắt với Jade. “Anh vẫn muốn có em, Jade ạ, chỉ cần em cho anh một cơ hội.”
Nàng đỏ mặt lắc đầu với anh. “Anh thật là vô phương cứu chữa.”
“Colin cứ lẽo đẽo theo con bé như một con cún con”, Nathan nói. “Khi nhận ra con bé chẳng có chút hứng thú nào, Colin đã thất vọng đến nỗi tôi đã phải đưa cậu ta đi uống rượu.”
“Đêm hôm đó tôi đã phải lòng hai quý cô khác, Nathan nhỉ”, Colin nói.
“Họ không phải các quý cô”, Jade nói. “Đúng là không phải”, Nathan đồng ý. “Làm sao cậu nhớ được chứ, Colin? Cậu đã say bí tỉ, anh bạn ạ.”
Colin bật cười khoác lác. “Tôi nhớ mọi chuyện”.
Caine cố giữ kiên nhẫn. Từ vẻ mặt tối tăm của bọn họ, anh có thể đoán được họ cần đùa giỡn với nhau để có thể vượt qua những ký ức kinh hoàng.
Nhưng Jade lại không có nhiều kiên nhẫn như thế. “Tommy và em đã đi theo Nathan và Colin khi họ đến chỗ gặp mặt. Họ đã giữ bí mật về kế hoạch của mình và em trở nên tò mò. Em cũng có linh cảm là sẽ có chuyện gì đó không ổn.”
“Tommy là ai?” Caine hỏi.
Jade nhảy ra khỏi ghế theo đúng nghĩa đen và vội băng qua phòng. “Nathan, anh kể nốt trong khi em đi xem đồ ăn thức uống thế nào nhé. Em thấy mệt vì cứ nói mãi về chuyện này rồi.”
Nathan định gọi với theo nhưng Colin đã đặt tay lên cánh tay bạn để ngăn lại. “Chuyện này vẫn còn khó khăn với cô ấy”, anh khẽ nói và Nathan gật đầu.
“Dĩ nhiên là chuyện này khó khăn với cô ấy”, Caine xen vào bằng giọng thô ráp. “Lạy Chúa tôi, hẳn cô ấy đã phải đứng nhìn hai người...”
“Con bé không đứng nhìn”, Nathan thì thào. “Như Colin đã giải thích, tôi biết ý định của bọn chúng là gì ngay khi chúng rạch chân Colin. Tôi đã chống cự quyết liệt khi bọn chúng cố dùng dao với tôi, cuối cùng tôi bị ăn một phát súng vì phản kháng. Vai tôi như bốc lửa lúc tôi bị quăng xuống nước.”
“Bọn chúng rạch lên người bọn em dĩ nhiên là để dụ cá mập. Vì bến cảng luôn tập trung đầy loài động vật ăn thịt này. Mùi máu đã lôi kéo chúng đến, như những con ruồi kéo đến đống xác thối.”
Colin có thể thấy sự kiên nhẫn của Caine đang dần cạn kiệt. Anh trai anh đang chồm tới trước với vẻ mặt khắc nghiệt. “Hãy chịu đựng cùng bọn em, Caine ạ. Với bọn em, đó không hề là một ký ức dễ chịu.”
Nathan gật đầu. “Lúc đó trời mới nhá nhem tối”, anh nói.
“Mặc dù vậy em vẫn thấy được những chiếc vây”, Colin xen vào. Caine đang ngồi trên mép ghế. Giờ anh đã hiểu lý do vì sao Jade có những cơn ác mộng đó. Nàng đã mơ thấy cá mập. Chúa ơi, nỗi kinh hoàng mà nàng đã phải chịu đựng khiến trái tim anh nện thình thịch.
“Pagan bảo Tommy đi lấy một chiếc thuyền, thế rồi cô ấy lấy con dao của cậu ta và nhảy xuống biển cùng bọn em.
Những kẻ quăng bọn em xuống nước chắc đã nghĩ cả hai đã xong đời rồi nên rời khỏi đó. Pagan... ý em là Jade, tìm thấy em trước. Em đoán em ở gần hơn. Dù thế nào thì cô ấy cũng đã kéo em lên thuyền. Một con cá mập đã đớp được một phần chân của em khi họ kéo em lên. Tommy mất thăng bằng và ngã qua mạn thuyền. Cậu ấy không bao giờ nổi lên nữa.”
Khi Colin dừng lại và quay sang Nathan, Nathan liền giúp anh tiếp tục câu chuyện. “Tôi vẫn không hiểu vì sao, nhưng lũ cá mập tránh xa tôi. Chúng trở nên điên cuồng và Tommy đã trở thành mục tiêu của chúng. Lúc đó Jade đã đưa được Colin lên thuyền rồi.”
“Em đã cố giúp”, Colin thì thào, giọng anh khàn hẳn đi. “Nhưng em đã ngất đi. Lần tiếp theo mở mắt ra thì em đã ở trên tàu Emerald rồi. Một người đàn ông kỳ cục nhất mà em từng thấy trên đời đang cố ép em chơi cờ. Thề có Chúa, Caine ạ, em còn không chắc được là mình đang ở trên thiên đường hay dưới địa ngục. Rồi em thấy Nathan đang nằm ngủ trên võng bên cạnh em. Em nhìn thấy cả em gái cậu ấy nữa và đột nhiên em nhớ ra tất cả mọi chuyện. Với em, dường như tất cả chỉ vừa mới xảy ra, nhưng rồi em nhận ra mình đã bị ốm một thời gian khá dài.” Caine ngả người ra ghế với nỗ lực làm dịu đi sự căng thẳng đang dồn lên hai vai. Anh hít vào vài hơi thật sâu, rồi nhận thấy Colin và Nathan cũng đang làm điều tương tự.
“Cô ấy có biết... khi lao xuống nước, cô ấy có biết là sẽ có cá mập không?”
“Ồ, có chứ”, Nathan thì thầm. “Con bé biết chứ.”
“Chúa ơi, sự can đảm hẳn đã...”
“Cô ấy sẽ không đề cập đến chuyện đó đâu”, Colin xen vào.
“Cô ấy mơ về chuyện ấy.”
“Gì cơ?” Nathan hỏi.
“Cô ấy gặp ác mộng”, Caine giải thích. Nathan chậm rãi gật đầu.
“Dĩ nhiên Matthew và Jimbo muốn bám theo lũ khốn đã cố giết chết bọn em”, Colin nói. “Jade không cho phép họ làm điều đó. Nhưng cô ấy có lý do chính đáng. Cô ấy muốn chúng báo cáo lại với cấp trên rằng hai đứa em đều đã chết. Jade cảm thấy đó là cách duy nhất giữ cho bọn em được an toàn. Em cho rằng đó là quyết định đúng đắn. Nathan và em sẵn lòng nằm chết lâu hơn nữa, cho đến khi tìm ra tên khốn nào đứng sau âm mưu này.”
“Mẹ kiếp, Caine ạ, chúng tôi bị chính phủ của mình xử đẹp”, Nathan lẩm bẩm.
“Không”, Caine bác lại. “Chính phủ thậm chí còn không biết các cậu làm việc cho họ. Các cậu đã bao giờ báo cáo cho Richards hay cấp trên của ông ấy chưa? Đã bao giờ các cậu được công nhận...”
“Tiếp tục và nói thẳng ra đi”, Colin ngắt lời.
“Được rồi”, Caine đáp lại. “Bọn em đã làm việc cho Hội Tribunal.”
“Em đã biết là anh sẽ nói như thế”, Colin lẩm bẩm.
“Anh không thể biết chắc chuyện đó”, Nathan tranh luận.
“Richards không biết gì đến chuyện hai cậu làm việc cho Bộ cho đến khi ông ấy nhận được tin báo hai cậu đã chết, Nathan ạ. Giờ ông ấy đang điều tra.”
“Vậy thì ông ấy sẽ bị giết chết”, Nathan dự đoán.
“Ông ấy bí mật điều tra”, Caine giải thích. “Mẹ kiếp, tôi biết mình đã sai lầm mà”, Nathan lẩm bẩm. “Tôi suýt nữa đã làm cậu bị giết chết, Colin ạ. Lẽ ra tôi không nên lôi cậu vào chuyện này.”
Colin lắc đầu. “Chúng ta là cộng sự, nhớ chứ?” Anh quay lại với Caine và nói, “Anh có thực sự tin là Richards có thể tin cậy được không?”.
“Anh tin ông ấy bằng cả tính mạng của mình. Jade sẽ phải giao cho ông ấy những lá thư càng sớm càng tốt, hoặc là đọc thuộc nội dung cho ông ấy nghe.”
“Chúng ta có thể chép lại những bản sao”, Colin gợi ý. “Bằng cách đó, những bản gốc sẽ an toàn. Sẽ chẳng ai tìm thấy tàu Emerald đâu.”
“Con tàu được đặt tên theo cô ấy, đúng không?” Caine hỏi. Lúc này trên gương mặt anh mới có dáng dấp một nụ cười. “Lẽ ra anh phải đoán ra chuyện này sớm hơn. Mắt cô ấy mang màu xanh ngọc lục bảo, đặc biệt là những khi cô ấy tức giận.”
“Đúng vậy, Harry đặt tên con tàu theo cô ấy”, Colin nói. “Giờ anh có thể hiểu vì sao lúc này anh lại trở thành mục tiêu rồi chứ?”
Caine gật đầu. “Rồi. Anh đang săn lùng Pagan. Hội Tribunal không thể mạo hiểm để anh tìm thấy gã cướp biển đó và phát hiện ra sự thật.”
“Anh vẫn đang trong tình thế nguy hiểm đấy, Caine ạ”, Colin nhắc anh.
“Nhưng không còn lâu nữa”, Caine bác lại. “Anh có một kế hoạch.”
Colin cười với Nathan. “Tôi đã bảo cậu là anh ấy có kế hoạch mà.” Anh không thể che giấu vẻ nhẹ nhõm trong giọng nói của mình.
Jade quay lại. Lúc này trông nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, gần như là thanh thản. Caine nhận thấy nàng vẫn không chịu nhìn anh, chẳng dành cho anh thậm chí là một cái liếc mắt khi nàng bước thẳng về phía chiếc ghế trước lò sưởi và ngồi xuống.
“Sterns đã sửa soạn sẵn sàng hai phòng cho anh và Nathan”, nàng nói với Colin.
“Ngay khi xong xuôi, anh phải lên tầng trên nghỉ ngơi ngay.”
“Cậu có chắc là chúng ta nên ở đây không?” Nathan thúc vào sườn Colin hỏi. “Ngôi nhà dưới quê của tôi ở một nơi rất hẻo lánh. Tôi vừa hoàn thành xong công cuộc trùng tu ngay trước nhiệm vụ cuối cùng của bọn mình”, anh liếc về phía Caine và thêm vào. “Chúng ta sẽ rất thoải mái ở đó.”
Colin cười. “Tôi đã nghe rất nhiều về cái cung điện đó của cậu đến nỗi thuộc lòng từng phòng rồi. Tất cả những gì cậu từng lải nhải chỉ có từng đó.”
“Chà, vậy thì cậu phải đồng ý với tôi. Caine này, tôi phải nói rằng đó là ngôi nhà đẹp nhất trên toàn nước Anh vào thời điểm này... Jade, sao em lại nhìn anh lắc đầu thế? Em không nghĩ ngôi nhà của anh rất hoành tráng sao?”
Nàng thoáng mỉm cười với anh. “Ồ, có chứ, Nathan, ngôi nhà của anh từng rất hoành tráng.”
Nathan có vẻ giật mình. “Em nói từng ư?”
“Em e là mình có một tin xấu, Nathan ạ.” Nathan chồm người về phía trước. “Xấu đến thế nào?” Anh hỏi.
“Anh biết đấy, có một vụ cháy...”
“Cháy ư?” Nathan nghe như thể vừa bị mắc nghẹn thứ gì đó. Colin cố kiềm chế để không vỗ lên lưng bạn.
“Đó là một vụ cháy khá lớn, Nathan ạ.” Giọng nàng chứa đầy vẻ cảm thông. Nathan nhăn nhó. “Lớn thế nào, hả Jade?”
“Ngôi nhà hoành tráng của anh đã bị thiêu rụi đến tận hầm chứa rượu.”
Nàng quay sang Caine trong lúc Nathan lẩm bẩm vài câu tục tĩu. “Em đã bảo anh là anh ấy sẽ rất thất vọng mà.”
Caine kết luận Nathan trông còn hơn cả thất vọng. Anh trai Jade trông như thể muốn giết người. Vì Caine cũng từng có cảm giác tương tự lúc chuồng ngựa mới toanh của anh bị thiêu rụi, nên anh có thể cảm thông với Nathan.
Nathan hít vào thật sâu, rồi quay sang Colin. Giọng anh giống như than vãn khi anh lên tiếng, “Tôi chỉ vừa hoàn thành căn phòng cuối cùng thôi”.
“Đúng vậy đấy”, Jade xen vào, toàn lực ủng hộ anh trai. “Là căn phòng cuối cùng.” Caine nhắm mắt lại. “Jade, anh đã tưởng tất cả chuyện đó là dối trá.”
“Tất cả cái gì là dối trá?” Colin hỏi.
“Không phải cái gì em nói cũng là dối trá”, Jade xen vào cùng lúc.
“Vậy chính xác là em không nói dối về cái gì?” Caine gặng hỏi.
“Anh không cần phải dùng cái giọng đó với em, Hầu tước ạ”, nàng phản đối. “Em chỉ nói dối về chuyện chứng kiến vụ giết người. Đó là kịch bản khá nhất em có thể nghĩ ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Ít nhất thì em cũng nghĩ đó là tất cả những gì em đã nói dối. Nếu nghĩ ra thêm được cái gì nữa, em sẽ nói ra, được chứ? Còn giờ hãy thôi quắc mắt đi, Caine ạ. Giờ đâu phải lúc để chỉ trích.”
“Hai người có thể để vụ cãi vã này lại sau được không?” Nathan càu nhàu. “Jade, kể anh nghe vụ cháy bắt đầu thế nào. Có phải ai đó đã bất cẩn với...”
“Vụ cháy là cố tình, không phải do bất cần”, Jade giải thích. “Ai đó đã phóng lửa thiêu rụi nhà anh, chà, chắc chắn chúng biết mình định làm gì. Chúng đã giải quyết rất triệt để. Ngay cả hầm chứa rượu cũng đã bị phá hủy, Nathan ạ.”
“Quỷ tha ma bắt, không phải hầm chứa rượu chứ!” Nathan kêu lên.
“Em tin là chúng đã cố hủy những lá thư”, Jade nói. “Vì không thể tìm thấy thư từ trong vụ cướp bóc, nên chúng...”
“Chúng đã cướp bóc nhà anh ư?” Nathan hỏi. “Khi nào?”
“Trước cái ngày chúng thiêu rụi nó”, nàng trả lời, rồi thêm vào và liếc về phía Caine, “Ôi trời, em vừa nhớ ra. Em cũng đã nói dối về chuyện ngã cầu thang. Phải, em...”. Nathan thở dài, kéo sự chú ý của nàng về phía anh. “Khi chuyện này trôi qua, anh sẽ xây lại vậy”, anh nói. “Chuồng ngựa thế nào, hả Jade? Chúng không bị đụng đến chứ?”
“Ô vâng, khu chuồng ngựa không bị đụng đến, Nathan ạ. Anh không cần phải lo về nó.”
Caine đang nhìn Jade. Vẻ lo lắng trong mắt nàng hiện lên rõ rành rành, anh tự hỏi không hiểu sao Nathan vẫn chưa nhận ra là nàng chưa thông báo xong những tin xấu.
“Chuyện xảy ra với ngôi nhà của cậu tệ quá”, Colin nói.
“Phải”, Nathan trả lời. “Nhưng chuồng ngựa vẫn không sao. Colin ạ, cậu nên xem chuồng ngựa của tôi. Có một con đặc biệt, một chiến mã giống Ả Rập mà tôi đã phải trả một gia tài để có được, nhưng nó thực sự xứng đáng với số tiền đó. Tôi đã đặt tên cho nó là Tia chớp.”
“Tia chớp ư?” Colin hỏi, cười toe toét khi nghe thấy cái tên lố bịch đó. “Nghe như kiểu Harry đã góp phần vào việc chọn cái tên đó vậy.”
“Đúng thế mà”, Nathan cười thừa nhận. “Nhưng cái tên phù hợp với con ngựa lắm. Nó chạy nhanh như gió vậy. Chỉ có Jade và tôi mới cưỡi được nó. Cứ chờ đến lúc cậu nhìn thấy nó...” Tràng khoác lác của Nathan khựng lại khi anh thấy Jade lại một lần nữa nhìn anh lắc đầu. “Sao hả, Jade? Em không đồng ý Tia chớp chạy nhanh như gió ư?”
“Ồ có chứ, Nathan, Tia chớp đúng là từng chạy nhanh như gió.”
Trông Nathan sẵn sàng òa lên khóc. “Từng ư?”
“Em e rằng vẫn còn một tin xấu nho nhỏ nữa cho anh, Nathan ạ. Có một tai nạn và con ngựa cừ khôi của anh đã bị bắn, chính giữa đôi mắt nâu tuyệt đẹp.”
Caine lại ngả người ra ghế. Hậu quả của những gì nàng vừa nói tống thẳng vào anh bằng toàn lực. “Ý em là em cũng không nói dối về chuyện đó ư?”
Nàng lại lắc đầu.
“Cái quỷ gì thế!” Nathan quát lên. “Ai đã bắn Tia chớp?”
Nàng lừ mắt nhìn Caine lẩm bẩm, “Em đã bảo anh là anh ấy sẽ thất vọng lắm mà”.
“Chuyện đó chắc chắn không phải là lỗi của anh”, Caine lẩm bẩm đáp lại. “Vậy nên em có thể thôi gườm gườm nhìn anh như thế được rồi đấy.”
“Caine đã bắn Tia chớp sao?” Nathan gầm lên.
“Không”, Jade vội nói. “Anh ấy chỉ không tin là anh sẽ thất vọng đến thế này thôi. Chứ lúc đó em vẫn còn chưa gặp Caine mà.”
Nathan ngã người ra đống gối và đưa tay che mắt. “Không có gì là bất khả xâm phạm hay sao?” Anh rống lên.
“Tia chớp rõ ràng là không rồi”, Caine lạnh lùng xen vào.
Nathan trừng mắt nhìn anh. “Nó là con ngựa cực kỳ đặc biệt.”
“Tôi chắc chắn điều đó”, Caine nói trước khi quay sang Jade. “Nếu em nói thật với anh về chuyện này, vậy thì có nghĩa là...” “Em thực sự sẽ lấy làm cảm kích nếu như anh thôi không sỉ nhục em nữa, Caine ạ”, nàng bật lại.
“Jade luôn nói thật”, Nathan bênh em gái.
“Thật sao?” Caine dài giọng. “Tôi vẫn chưa được thấy con người ấy của Jade. Kể từ lúc gặp Jade, cô ấy chẳng làm gì khác ngoài nói dối. Đúng không cưng? Nhưng giờ tất cả những chuyện đó sẽ thay đổi, đúng không?”
Nàng không thèm trả lời anh.
“Cưng à, sao em không nói nốt cho Nathan nghe phần tin xấu còn lại đi.”
“Còn lại ư? Lạy Chúa tôi, vẫn còn nữa sao?”
“Chỉ một ít nữa thôi”, nàng trả lời. “Anh có nhớ chiếc xe ngựa mới toanh đáng yêu của anh không?”
“Không phải xe ngựa nữa chứ, Jade”, Nathan phản đối bằng một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Nàng quay sang Colin trong khi Nathan lại điểm qua danh sách những lời chửi rủa tục tĩu một lần nữa. “Colin ạ, lẽ ra anh nên thấy nó. Bên trong xe từng rất rộng rãi và thoải mái. Nathan đã cho làm lưng ghế ngồi bằng loại da rất mềm mại.”
Colin cố tỏ ra thông cảm. “Từng ư?” Anh hỏi.
“Ai đó đã đốt cháy nó”, Jade tuyên bố.
“Sao lại có người muốn phá hủy một chiếc xe ngựa hoàn hảo như thế chứ?’ Caine là người trả lời câu hỏi đó. “Em gái cậu đã bỏ qua một chi tiết quan trọng. Cô ấy tình cờ có mặt trong chiếc xe khi nó bị phóng hỏa.”
Colin là người đầu tiên có phản ứng trước câu nói đó. “Lạy Chúa tôi, Jade à. Kể bọn anh nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Caine vừa nói với anh đấy thôi”, nàng nói.
“Không, kể bọn anh nghe chính xác chuyện đó xảy ra như thế nào ấy”, Colin khăng khăng.
“Em đã có thể bị giết chết.”
“Đó là ý định của chúng”, nàng nói, giọng nhuốm vẻ bực bội. “Chúng định giết em. Sau khi nhà anh bị thiêu rụi, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng và em lên đường đến London. Em muốn tìm anh, Nathan ạ...”
“Có bao nhiêu người đi cùng em?” Caine xen ngang.
“Hudson đã cử hai người đi cùng em”, nàng nói.
Caine lắc đầu. “Anh tưởng em đã bảo là em chỉ mới quay lại Anh có hai tuần.”
“Chà, thực ra thì lâu hơn một chút”, nàng lảng tránh.
“Bao lâu?”
“Hai tháng”, nàng thừa nhận. “Em buộc phải nói dối về chuyện đó.”
“Lẽ ra em có thể nói thật với anh.”
Anh đang nổi giận, còn nàng thì bực điên người nên chẳng thèm quan tâm.
“Ô? Liệu anh có tin không nếu em bảo mình là Pagan và em vừa mới bắt cóc Winters, trao ông ta cho Nathan, và rằng lúc này em đang cố gắng... Ô, có ích gì đâu chứ? Hẳn anh sẽ chẳng thèm nghe em nói.”
“Chờ một chút”, Nathan cắt ngang. “Hudson là ai, hả Jade? Em vừa bảo Hudson cử hai người đi cùng em, nhớ chứ?”
“Ông ta là quản gia mà quý bà Briars đã thuê cho anh.”
Nathan gật đầu. “Thế rồi chuyện gì đã xảy ra?” Anh hỏi.
“Bọn em vừa mới đến vùng ven London thì bị mắc bẫy của chính ba gã nọ. Chúng đã chặn đường bằng mấy cành cây lớn. Em thò đầu ra ngoài cửa sổ để xem chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nghe thấy tiếng thét. Sau đó có người đã đánh em, Nathan ạ, ngay vào đầu. Cú đánh thực sự làm em choáng váng. Hẳn là em đã ngất xỉu, nhưng em thấy thừa nhận khả năng đó thì thật là mất mặt.” Nàng quay sang phía Caine. “Thường thì em chẳng ngất xỉu bao giờ.”
“Jade, em lại đang lạc đề rồi”, Caine nhắc nàng.
Nàng ném cho anh cái nhìn cáu kỉnh, rồi quay lại với anh trai. “Bên trong xe bị xé tan thành từng mảnh nhỏ. Bọn chúng dùng dao rạch nát lớp da đẹp. Em ngửi thấy mùi khói và dĩ nhiên là em nhảy ra ngoài.”
“Chúng săn lùng những lá thư ư?” Colin hỏi.
“Em chỉ mở cửa xe và trèo ra ngoài thôi ư?” Nathan lên tiếng hỏi cùng lúc.
“Phải và không phải”, Jade trả lời. “Phải là vì em thật sự tin rằng chúng tưởng em đã giấu những lá thư phía sau lớp da thuộc, và không, Nathan à, không phải em chỉ mở cửa xe ra là xong. Cả hai bên cửa đều bị chặn phía ngoài bằng những cành cây. Em đã chui ra qua cửa sổ. ơn Chúa là khung cửa sổ không bền như anh tưởng. Thực ra thì, Nathan ạ, khi có thời gian nghĩ lại chuyện đó, em cho rằng anh đã chi quá nhiều tiền cho cái xe rồi đấy. Bản lề của nó chẳng vững chút nào và...”
“Jade!”
“Caine à, đừng cao giọng với em”, Jade yêu cầu.
“Đúng là thập tử nhất sinh”, Colin xen vào.
“Em đã rất hoảng sợ”, Jade thì thào, rồi quay sang phía Caine. “Chẳng có gì xấu hổ khi thừa nhận là đã hoảng sợ.”
Caine gật đầu. Giọng Jade cho thấy nàng thách thức anh dám không đồng ý với nàng. “Phải, chẳng có gì phải xấu hổ vì đã hoảng sợ cả.”
Trông nàng có vẻ nhẹ nhõm. Vậy là nàng cần sự tán thành của anh ư? Caine thắc mắc về khả năng đó một lúc, rồi lên tiếng, “Giờ anh đã biết làm sao em lại có những vết bầm trên vai rồi. Là do lúc em chui ra ngoài qua ô cửa sổ đó, đúng không?”.
“Làm thế quái nào anh biết được con bé có vết bầm trên vai hay không?” Nathan gầm lên, vì đến lúc này anh mới nhận ra ẩn ý trong câu nói của Caine.
“Tôi đã nhìn thấy.”
Hẳn Nathan đã lao đến siết cổ Caine nếu Colin không vung tay chặn ngang ngực anh. “Để sau đi, Nathan”, Colin nói. “Cậu và Caine có thể giải quyết mâu thuẫn sau. Nghe chừng chúng ta sẽ phải làm khách một thời gian dài đấy.”
Trông Nathan như thể vừa bị yêu cầu một lần nữa phải bơi cùng đàn cá mập vây quanh.
“Anh sẽ đẩy mình và Colin vào tình trạng nguy hiểm nếu rời khỏi đây”, Jade nói. “Như thế là quá nguy hiểm.”
“Chúng ta phải ở cùng một chỗ”, Colin thêm vào.
Nathan miễn cưỡng gật đầu đồng tình. “Caine này”, Colin nói. “Khi truy lùng Pagan, anh đã tự đưa mình vào vòng nguy hiểm. Những thành viên còn lại của Hội Tribunal không thể mạo hiểm với khả năng anh tìm thấy gã cướp biển đó.”
“Có khả năng là Pagan sẽ thuyết phục được anh rằng hắn chẳng liên quan gì đến cái chết của em trai anh. Phải, khả năng đó là quá mạo hiểm.”
“Và thế là cậu cử Jade đến với tôi”, Caine xen vào.
Nathan lắc đầu. “Chúng tôi không cử con bé đi. Từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của Jade và chúng tôi chỉ được biết sau khi con bé đã lên đường. Chúng tôi chẳng có chút tiếng nói nào trong chuyện này.”
“Giờ làm sao chúng ta đuổi được bọn chó săn kia khỏi săn lùng anh đây?” Colin hỏi. “Anh không thể giúp bọn em truy tìm được thủ phạm chừng nào anh vẫn còn bị săn đuổi.” Anh thở dài thườn thượt, rồi lẩm bẩm. “Quỷ tha ma bắt, chuyện này đúng là một mớ hỗn độn. Làm thế quái nào chúng ta tìm được lũ khốn đó bây giờ? Chúng ta tuyệt đối chẳng có đầu mối nào để lần theo cả.”
“Em sai rồi, Colin”, Caine nói. “Chúng ta có một ít thông tin để bắt đầu đấy. Chúng ta biết rằng Hammond, chỉ huy của Hội Tribunal, là một người đứng đầu hợp pháp trong Bộ. Ba người mà lão đã tuyển dụng là Băng, Cáo và Hoàng tử. Giờ chỉ còn một hoặc hai tên trong số đó còn sống, đúng chứ? Một hoặc cả hai là chỉ huy của Willburn. Nhân tiện, Willburn hẳn là có một cuộc sống hai mặt. Hắn chắc hẳn đang làm việc cho chính phủ cũng như là người của Hội Tribunal.”
“Làm sao anh suy ra được chuyện đó?” Nathan hỏi.
“Khi chúng tôi nhận được thông tin về cái chết của hai người, cha tôi và tôi đã nhận được hai bộ hồ sơ lưu lại những chiến công nhỏ nhặt nhưng anh hùng mà hai người được cho là đã hoàn thành vì nước Anh. Willburn đang bưng bít thông tin, Colin ạ, cả hai tập hồ sơ đều chẳng có bất kỳ thông tin giá trị nào có thể dùng để kiểm tra. Dĩ nhiên, lý do đưa ra là vì sự an toàn. Nhân đây, cả hai cậu cùng được trao huân chương vì lòng dũng cảm.”
“Sao họ phải bận tâm nhỉ?” Colin hỏi.
“Để xoa dịu”, Caine trả lời. “Cha chúng ta là Công tước, Colin à. Willburn không thể chỉ để em biến mất. Sẽ có rất nhiều câu hỏi được đưa ra.”
“Còn Nathan thì sao?” Colin hỏi. “Sao họ phải bận tâm đến chuyện ban vinh dự cho cậu ấy sau khi cậu ấy đã chết? Cha cậu ấy đã chết và chẳng còn người mang họ Wakerfields nào có tước hiệu. Chẳng lẽ họ muốn xoa dịu Jade hay sao?”
Caine lắc đầu. “Em quên mất vô số những tước hiệu khác của Nathan rồi”, Caine nói. “Cậu ta còn là Hầu tước St. James, nhớ không? Hội Tribunal hẳn đã cân nhắc tất cả các hậu quả nếu họ khiến phe cánh man rợ đó nghi ngờ.”
“Đúng là em đã quên mất những người ở St. James”, Colin thừa nhận, rồi anh quay sang Nathan cười. “Cậu chẳng nói gì nhiều về nhánh đó trong gia đình cậu, Nathan nhỉ.”
“Nếu là cậu thì cậu có nói không?” Nathan lạnh lùng trả lời.
Colin bật cười.
“Giờ không phải lúc mất cảnh giác”, Jade lẩm bẩm. “Hơn nữa, em chắc chắn tất cả chuyện về những người St. James đó đơn thuần là phóng đại. Nhìn thử xem, bên trong cái vẻ thô lỗ đó, họ thực sự là những người rất tốt bụng. Đúng không, Nathan?”
Giờ thì đến lượt Nathan cười phá lên. “Trong mắt của một con lợn ấy”, anh dài giọng.
Jade cau mày nghiêm khắc nhìn anh vì đã quá trung thực như thế. Rồi nàng quay lại với Caine. “Anh có đến buổi lễ tôn vinh Colin và Nathan không?” Nàng hỏi. “Buổi lễ dễ thương chứ? Có hoa hoét gì không? Đó có phải là một buổi tiệc khá lớn?”
“Không, anh không tham gia buổi lễ đó”, Caine cắt ngang.
“Thật đáng hổ thẹn”, nàng tuyên bố. “Anh đã bỏ qua lễ tôn vinh em trai...”
“Jade à, anh đã quá tức giận”, Caine lại cắt ngang. “Anh chẳng muốn nghe mấy bài diễn văn hay thay Colin nhận bất kỳ huân chương nào. Anh để cha anh thực hiện nhiệm vụ đó. Anh muốn...”
“Trả thù”, Colin xen vào. “Giống như cái lần anh đuổi theo anh em nhà Bradley ấy.” Nói rồi Colin quay sang kể cho Nathan nghe về tai nạn ngày đó. Jade lại trở nên thiếu kiên nhẫn. “Em muốn quay trở lại chủ đề ban đầu của chúng ta”, nàng tuyên bố. “Caine này, anh đã nghĩ ra giải pháp nào chưa?”
Anh gật đầu. “Anh nghĩ mình đã có một kế hoạch kín kẽ để gạt bỏ lũ chó săn khỏi đường đi của mình. Dù sao cũng phải thử xem, nhưng đó mới chỉ là một mối đe dọa. Chúng ta vẫn còn phải lo lắng về Jade nữa.”
“Ý anh là gì?” Colin hỏi.
“Colin, chúng ta đang giải quyết hai vấn đề riêng biệt ở đây. Anh là một mục tiêu, đúng vậy. Chúng ta phải cho rằng chúng biết anh sẽ không từ bỏ chuyện tìm kiếm Pagan, kẻ thế tội thuận tiện của chúng.”
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Jade?” Colin hỏi. “Bọn chúng không thể nào biết được cô ấy là Pagan.”
Caine thở dài trước khi trả lời. “Bắt đầu nhé. Rõ ràng hai thành viên còn lại của Hội Tribunal đã biết Cáo vẫn giữ lại những lá thư. Vì vẫn chưa tìm ra vị trí của những lá thư đó, nên chúng đã tiến hành bước đi tốt nhất tiếp theo. Chúng dùng người của mình, là Willburn, để tuyển dụng cậu, Nathan ạ. Còn cách nào tốt hơn để trông chừng con trai của Cáo đây?”
Anh không chờ Nathan trả lời, mà vẫn tiếp tục. “Tôi đoán phòng ở của cậu ở Oxtord đã bị lục soát hơn một lần rồi, đúng không?”
Nathan gật đầu.
“Chúng khá chắc chắn là cậu có những lá thư đó. Trong một khoảng thời gian, cậu là ứng cử viên hợp lý duy nhất. Em gái cậu còn quá nhỏ và Harry đã đưa cô ấy đi mất. Rồi...”, anh gật đầu thêm vào. “Chẳng ai có thể tin là Cáo đã tin tưởng giao phó những lá thư cho Harry. Chỉ riêng bề ngoài của ông ấy thôi cũng đã đủ khiến người ta kết luận như thế. Bọn chúng không biết được Cáo đã quen biết Harry từ lâu rồi.”
Jade muốn thở ra nhẹ nhõm. Lúc này, Caine suy luận rất logic. Nàng có cảm giác như anh vừa mới cất bỏ gánh nặng ra khỏi vai tất cả mọi người. Từ vẻ mặt của Colin, nàng kết luận rằng em trai anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm không kém. “Và?” Nathan giục khi Caine vẫn tiếp tục im lặng.
“Chúng đã đợi”, Caine trả lời. “Chúng biết dần dần những lá thư sẽ lại xuất hiện. Đó chính xác là điều đã xảy ra. Harry đưa những lá thư cho Jade. Cô ấy đưa cho Nathan xem và cậu ta chia sẻ thông tin với em, Colin ạ.”
“Những chuyện đó chúng tôi đều biết hết”, Nathan nói.
“Im nào, Nathan”, Jade thì thào. “Caine đang suy luận rất logic. Chúng ta không được quấy rầy sự tập trung của anh ấy.” “Khi Colin kể với Willburn về những lá thư, dĩ nhiên là hắn đến gặp Hội Tribunal ngay.”
“Thế là bọn em bị xử”, Colin nói. “Em đã tin nhầm người.”
“Phải, em đã tin nhầm người.”
“Chúng vẫn đang lần theo những lá thư”, Nathan nói.
Caine nhanh chóng gật đầu. “Chính xác.” Colin ngồi thẳng lên. “Giờ khi mà chúng nghĩ rằng chúng ta đã chết, Nathan ạ, vậy thì chỉ còn duy nhất một người có thể có chứng cớ xác đáng.”
Anh quay sang nhìn Jade. “Chúng biết em có những lá thư.”
“Chúng không thể chắc chắn”, Jade tranh luận. “Không thì chúng đã giết em rồi. Đó là lý do vì sao chúng vẫn truy tìm, vì sao ngôi nhà xinh xắn của anh bị phá hủy, Nathan ạ, lý do vì sao chiếc xe ngựa đẹp đẽ của anh bị băm nhỏ...”
“Jade ạ, chúng chẳng có chỗ nào khác để tìm nữa. Chỉ có một con đường duy nhất mở ra trước mắt bọn chúng lúc này”, Nathan xen vào.
“Chúng sẽ cố bắt cô ấy.” Colin dự đoán. “Đúng vậy”, Nathan đồng ý.
“Tôi sẽ không để ai đến gần cô ấy”, Caine tuyên bố. “Nhưng tôi cũng không tin là chúng biết chắc cô ấy có những lá thư. Một trong hai cậu có thể đã giấu thư đi trước khi bị chúng tóm được lắm chứ. Nhưng việc chờ đợi những lá thư xuất hiện lại lần nữa hẳn sẽ khiến chúng phát điên. Chúng đang trở nên tuyệt vọng, tôi có thể hình dung ra điều đó.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Colin hỏi.
“Trước hết”, Caine nói và quay sang nhìn Jade. “Em có nhớ mình đã yêu cầu anh điều gì khi đến quán rượu đêm hôm đó không?”
Nàng chậm rãi gật đầu. “Em đã yêu cầu anh giết em.”
“Em làm gì cơ?” Nathan gầm lên.
“Cô ấy yêu cầu tôi giết cô ấy”, Caine lặp lại, mắt vẫn không hề rời khỏi Jade.
“Nhưng anh ấy đã cự tuyệt lời đề nghị của em”, Jade giải thích. “Dĩ nhiên em biết trước anh ấy sẽ từ chối. Nhưng Caine này, chuyện đó thì có liên quan gì đến kế hoạch của anh chứ?”
Lúm đồng tiền lại xuất hiện rõ ràng khi anh cười toe toét với nàng. “Chuyện thực sự vô cùng đơn giản, tình yêu của anh. Anh đã đổi ý. Anh đã quyết định sẽ chiều theo ý em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.