Chương 33
Vic
25/11/2013
Khi mà nó tìm được anh thì anh đã rơi vào trạng thái hôn mê, toàn thân lúc nóng lúc lạnh.
Đoạn sông ấy đã là gần cửa sông nên nước không chảy quá mạnh nữa và nó đã kéo được Gia Anh vào bờ. Nhờ ánh trăng đêm mờ ảo mà nó tìm thấy một hang núi gần đó. Nó dùng hết sức mình dìu Gia Anh vào đó vì dù sao nó cũng không thể bỏ mặc anh được, còn một số chuyện nó cần hỏi anh cho rõ ràng.
Từ những cành cây nhỏ trước hang mà nó nhặt được nó đã nhóm được một đống lửa khá lớn bằng chiếc bật lửa trong túi áo khoác của nó. Khứu giác của nó sớm nhận ra mùi máu tanh nồng nhưng chỉ khi có ánh sáng của ngọn lửa nó mới nhìn thấy con dao đang găm trên vai của Gia Anh.
Con dao ấy được nó rút ra ngay lập tức nhưng vết thương của anh Gia Anh vẫn không ngừng chảy máu và anh ta thì đang lên cơn sốt rất cao. Bộ quần áo ướt trên người anh cũng cần thay ra không thể để lâu hơn nữa.
Nó chạy ra ngoài với hi vọng sẽ tìm được một số cây thuốc có thể cầm máu. May mắn cho nó cách hang núi không xa có một vườn chuối đang độ chín rộ. Nó dùng chính con dao của Một Mắt cắt lấy những tàu lá chuối to nhất, những tàu lá này có ý nghĩa rất quan trọng.
Tiếp theo nó chọn những cây chuối mới mọc còn thấp và cắt lấy những búp lá chuối còn non. Nghĩ thế là đã đủ nhưng nó cũng không quên hái vài quả chuối chín thơm lừng cầm về hang.
Cả đi lẫn về nó chỉ mất có 5 phút. Khi nó về đến nơi nó bắt tay vào làm những việc mà nó cho là cần thiết để bảo toàn tính mạng cho Gia Anh. Việc đầu tiên nó cần làm là lột bỏ bộ quần áo ướt sũng nước của anh, mùa đông mà mặc quần áo ướt thì chẳng khác gì tự sát. Nó cũng mặc quần áo ướt nhưng đã được rèn luyện nhiều nên không thành vấn đề.
Nhưng Gia Anh là một người bị thương cơ mà. Với số lá chuối nó mang về nó trải thành một chiếc chiếu tự nhiên bên đống lửa chỉ chừa lại có một tàu to nhất. Sau đó nó đặt Gia Anh vào đó để tránh không nằm trực tiếp xuống nền đất lạnh giá.
Chiếc áo của Gia Anh dễ dàng bị nó cởi bỏ, nhìn thân hình của anh khác xa so với tưởng tượng của nó. Không còn là một dáng vẻ thư sinh mà là một thân hình cân đối tuyệt mĩ, không gầy ốm tong teo nhưng cũng không phải hạng vai u thịt bắp. Cô gái nào nhìn thấy anh trong tư thế này không lao vào mà xơi đậu hũ của anh mới là lạ, ngay cả nó cũng đôi chút động tâm.
Giải quyết xong cái áo nhưng còn cái quần thì sao bây giờ? Đó chính là lý do khiến nó để lại một tàu lá chuối. Nó dùng chiếc lá đó để đắp lên người Gia Anh và dễ dàng cởi bỏ chiếc quần mà không cần rơi vào tình huống đỏ mặt. Bộ quần áo ướt đã được cởi bỏ, nó mang đến bên đống lửa để hong khô.
Giờ là đến xử lí vết thương của anh. Nó nhai giập những búp chuối non để lấy nước và giúp anh uống bằng cách không thể hay ho hơn là đặt môi mình lên môi của anh. Cứ như thế cho đến những búp chuối cuối cùng. Nó dùng bã của những búp chuối ấy đắp lên vết thương sau đó băng vết thương ấy bằng một miếng vải nhỏ xé từ cái áo của Gia Anh.
Nó biết công dụng cầm máu của ngọn chuối trong một lần đọc sách y học. Qủa nhiên chỉ một lát sau máu đã ngừng hẳn. Lúc này nó mới tạm yên tâm và ăn một vài quả chuối để bình định cái dạ dày đang biểu tình.
Nó ngồi nhìn Gia Anh ở đó và tự hỏi có thật là anh đã nhẫn tâm đến mức ra tay ám sát ba nó không? Nó ngồi như vậy đăm đăm suy nghĩ về ân oán của hai gia đình. Trời gần sáng thì Gia Anh lại lên cơn sốt rét và ngọn lửa không đủ để sưởi ấm cho anh. Cả thân hình co quắp vì lạnh, miệng vẫn không ngừng gọi tên nó. Nó không nghĩ Gia Anh vẫn còn yêu nó đến mức hôn mê mà vẫn gọi nó.
Nhìn đi nhìn lại nhưng trong hang không có gì sưởi ấm cho Gia Anh cả. Cứ như vậy không khéo anh sẽ chết trước khi nó mang Gia Anh và chịu tội trước mặt ba nó.
Không còn cách nào khác nó mím môi lại và những cúc áo trên người nó dần dần được cởi ra.
Đoạn sông ấy đã là gần cửa sông nên nước không chảy quá mạnh nữa và nó đã kéo được Gia Anh vào bờ. Nhờ ánh trăng đêm mờ ảo mà nó tìm thấy một hang núi gần đó. Nó dùng hết sức mình dìu Gia Anh vào đó vì dù sao nó cũng không thể bỏ mặc anh được, còn một số chuyện nó cần hỏi anh cho rõ ràng.
Từ những cành cây nhỏ trước hang mà nó nhặt được nó đã nhóm được một đống lửa khá lớn bằng chiếc bật lửa trong túi áo khoác của nó. Khứu giác của nó sớm nhận ra mùi máu tanh nồng nhưng chỉ khi có ánh sáng của ngọn lửa nó mới nhìn thấy con dao đang găm trên vai của Gia Anh.
Con dao ấy được nó rút ra ngay lập tức nhưng vết thương của anh Gia Anh vẫn không ngừng chảy máu và anh ta thì đang lên cơn sốt rất cao. Bộ quần áo ướt trên người anh cũng cần thay ra không thể để lâu hơn nữa.
Nó chạy ra ngoài với hi vọng sẽ tìm được một số cây thuốc có thể cầm máu. May mắn cho nó cách hang núi không xa có một vườn chuối đang độ chín rộ. Nó dùng chính con dao của Một Mắt cắt lấy những tàu lá chuối to nhất, những tàu lá này có ý nghĩa rất quan trọng.
Tiếp theo nó chọn những cây chuối mới mọc còn thấp và cắt lấy những búp lá chuối còn non. Nghĩ thế là đã đủ nhưng nó cũng không quên hái vài quả chuối chín thơm lừng cầm về hang.
Cả đi lẫn về nó chỉ mất có 5 phút. Khi nó về đến nơi nó bắt tay vào làm những việc mà nó cho là cần thiết để bảo toàn tính mạng cho Gia Anh. Việc đầu tiên nó cần làm là lột bỏ bộ quần áo ướt sũng nước của anh, mùa đông mà mặc quần áo ướt thì chẳng khác gì tự sát. Nó cũng mặc quần áo ướt nhưng đã được rèn luyện nhiều nên không thành vấn đề.
Nhưng Gia Anh là một người bị thương cơ mà. Với số lá chuối nó mang về nó trải thành một chiếc chiếu tự nhiên bên đống lửa chỉ chừa lại có một tàu to nhất. Sau đó nó đặt Gia Anh vào đó để tránh không nằm trực tiếp xuống nền đất lạnh giá.
Chiếc áo của Gia Anh dễ dàng bị nó cởi bỏ, nhìn thân hình của anh khác xa so với tưởng tượng của nó. Không còn là một dáng vẻ thư sinh mà là một thân hình cân đối tuyệt mĩ, không gầy ốm tong teo nhưng cũng không phải hạng vai u thịt bắp. Cô gái nào nhìn thấy anh trong tư thế này không lao vào mà xơi đậu hũ của anh mới là lạ, ngay cả nó cũng đôi chút động tâm.
Giải quyết xong cái áo nhưng còn cái quần thì sao bây giờ? Đó chính là lý do khiến nó để lại một tàu lá chuối. Nó dùng chiếc lá đó để đắp lên người Gia Anh và dễ dàng cởi bỏ chiếc quần mà không cần rơi vào tình huống đỏ mặt. Bộ quần áo ướt đã được cởi bỏ, nó mang đến bên đống lửa để hong khô.
Giờ là đến xử lí vết thương của anh. Nó nhai giập những búp chuối non để lấy nước và giúp anh uống bằng cách không thể hay ho hơn là đặt môi mình lên môi của anh. Cứ như thế cho đến những búp chuối cuối cùng. Nó dùng bã của những búp chuối ấy đắp lên vết thương sau đó băng vết thương ấy bằng một miếng vải nhỏ xé từ cái áo của Gia Anh.
Nó biết công dụng cầm máu của ngọn chuối trong một lần đọc sách y học. Qủa nhiên chỉ một lát sau máu đã ngừng hẳn. Lúc này nó mới tạm yên tâm và ăn một vài quả chuối để bình định cái dạ dày đang biểu tình.
Nó ngồi nhìn Gia Anh ở đó và tự hỏi có thật là anh đã nhẫn tâm đến mức ra tay ám sát ba nó không? Nó ngồi như vậy đăm đăm suy nghĩ về ân oán của hai gia đình. Trời gần sáng thì Gia Anh lại lên cơn sốt rét và ngọn lửa không đủ để sưởi ấm cho anh. Cả thân hình co quắp vì lạnh, miệng vẫn không ngừng gọi tên nó. Nó không nghĩ Gia Anh vẫn còn yêu nó đến mức hôn mê mà vẫn gọi nó.
Nhìn đi nhìn lại nhưng trong hang không có gì sưởi ấm cho Gia Anh cả. Cứ như vậy không khéo anh sẽ chết trước khi nó mang Gia Anh và chịu tội trước mặt ba nó.
Không còn cách nào khác nó mím môi lại và những cúc áo trên người nó dần dần được cởi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.