Chương 35
Vic
25/11/2013
Ra ngoài nhờ khí trời mát mẻ mà mặt nó dần dần bớt đỏ. Dưới ánh sáng mặt
trời nó dễ dàng hái được chút nấm mà nó có thể khẳng định là không có
độc. Thêm những quả trứng trong 1 tổ chim mà nó tìm được nữa là có 1 bữa sáng tương đối thịnh soạn, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng cho 2 người sau 1 đêm mệt mỏi.
Lúc này nó mới thật sự thấy biết ơn ba nó đã huấn luyện cho nó cách sinh tồn tại điều kiện hoang dã. Nếu ông nuông chiều nó không khéo nó đã là 1 cô tiểu thư vô dụng chỉ biết khóc lóc rồi.
Khi nó trở về thì anh đã mặc lại quần áo nghiêm chỉnh nhìn nó. Trước nay chưa lúc nào anh lại đùa giỡn với nó nhưng sau một thời gian xa cách không có sự giám sát của Trịnh Luân anh chỉ mong có thể nhìn thấy nụ cười của nó. Để sau khi dời khỏi đây, trở về thế giới ngoài kia anh lại phải xa nó. Anh yêu nó vô cùng nhưng anh phải xa nó vì anh không muốn nó lại bị cha anh làm tổn thương một lần nữa. Đôi khi chính tình yêu làm cho những người trong cuộc trở nên mù quáng, ngốc nghếch.
Không nói không rằng nó bắt đầu vào việc làm bữa sáng. Đầu tiên là đốt 1 đống lửa thật lớn sau đó vùi những quả trứng đã được bọc bởi 1 lúc đất sét mỏng vào đống than hồng. Còn những cây nấm thì được nó khéo léo đặt nên 1 tảng đá đã được rửa sạch kê trên đống than hồng. Gia Anh ngây ngốc nhìn nó, quả thật người con gái mà anh yêu đã trưởng thành rồi. Đáng lẽ anh nên vui nhưng ngược lại cảm thấy lòng mình thấy mất mát.
Ngay sau đó mùi nấm chín thơm phức đã khiến anh cảm thấy đói bụng. Nhẹ nhàng bóc những quả trứng nướng đưa cho anh nó chỉ nói: " Anh ăn đi rồi chúng ta sẽ trở về thành phố. Tôi không muốn mang tiếng là ức hiếp người khác trong lúc hoạn nạn. Chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói với nhau. Lần này đừng mong tôi sẽ lương tay"
Gia Anh nhìn nó ánh mắt với bao câu hỏi nhưng không nói lên lời. Nó hầu như chỉ ăn nấm còn trứng dành hết cho anh. Nó không để Gia Anh nhìn như vậy nữa mà xoay lưng bước ra ngoài.
Trong lòng nó cũng rõ là không thể ở bên anh vì rất có khả năng người ám sát ba nó chính là anh. Nhưng trong tim nó chưa một khắc nào quên được đoạn tình cảm nó dành cho anh. Nó không thể nhìn thấu rốt cuộc thì tình yêu có thể giúp nó hóa giải hận thù hay là càng yêu thì lại càng hận? Yêu và hận thật sự khiến nó thấy thật sự mệt mỏi, muốn buông bỏ tất cả nhưng vẫn còn một chữ Hiếu mà nó cần phải gánh trên vai.
Đâu là lối thoát cho mối tình oan trái của nó và anh?
Ở một nơi khác,
" Lão đại, chúng em tìm được 2 người ấy rồi. Họ đang ở một hang núi"
"Chưa chết sao? Hừ! Sống giai quá vậy? Ta cũng không ngại tiễn chúng đoạn đường cuối cùng. Bảo mọi người chuẩn bị đi, lần này không được để chúng thoát. Ngày ta thành bá chủ của đảo Thiên Đường này không còn xa nữa rồi" - Một Mắt cười nham hiểm và mơ về một tương lai sáng lạn của mình.
Lúc này nó mới thật sự thấy biết ơn ba nó đã huấn luyện cho nó cách sinh tồn tại điều kiện hoang dã. Nếu ông nuông chiều nó không khéo nó đã là 1 cô tiểu thư vô dụng chỉ biết khóc lóc rồi.
Khi nó trở về thì anh đã mặc lại quần áo nghiêm chỉnh nhìn nó. Trước nay chưa lúc nào anh lại đùa giỡn với nó nhưng sau một thời gian xa cách không có sự giám sát của Trịnh Luân anh chỉ mong có thể nhìn thấy nụ cười của nó. Để sau khi dời khỏi đây, trở về thế giới ngoài kia anh lại phải xa nó. Anh yêu nó vô cùng nhưng anh phải xa nó vì anh không muốn nó lại bị cha anh làm tổn thương một lần nữa. Đôi khi chính tình yêu làm cho những người trong cuộc trở nên mù quáng, ngốc nghếch.
Không nói không rằng nó bắt đầu vào việc làm bữa sáng. Đầu tiên là đốt 1 đống lửa thật lớn sau đó vùi những quả trứng đã được bọc bởi 1 lúc đất sét mỏng vào đống than hồng. Còn những cây nấm thì được nó khéo léo đặt nên 1 tảng đá đã được rửa sạch kê trên đống than hồng. Gia Anh ngây ngốc nhìn nó, quả thật người con gái mà anh yêu đã trưởng thành rồi. Đáng lẽ anh nên vui nhưng ngược lại cảm thấy lòng mình thấy mất mát.
Ngay sau đó mùi nấm chín thơm phức đã khiến anh cảm thấy đói bụng. Nhẹ nhàng bóc những quả trứng nướng đưa cho anh nó chỉ nói: " Anh ăn đi rồi chúng ta sẽ trở về thành phố. Tôi không muốn mang tiếng là ức hiếp người khác trong lúc hoạn nạn. Chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói với nhau. Lần này đừng mong tôi sẽ lương tay"
Gia Anh nhìn nó ánh mắt với bao câu hỏi nhưng không nói lên lời. Nó hầu như chỉ ăn nấm còn trứng dành hết cho anh. Nó không để Gia Anh nhìn như vậy nữa mà xoay lưng bước ra ngoài.
Trong lòng nó cũng rõ là không thể ở bên anh vì rất có khả năng người ám sát ba nó chính là anh. Nhưng trong tim nó chưa một khắc nào quên được đoạn tình cảm nó dành cho anh. Nó không thể nhìn thấu rốt cuộc thì tình yêu có thể giúp nó hóa giải hận thù hay là càng yêu thì lại càng hận? Yêu và hận thật sự khiến nó thấy thật sự mệt mỏi, muốn buông bỏ tất cả nhưng vẫn còn một chữ Hiếu mà nó cần phải gánh trên vai.
Đâu là lối thoát cho mối tình oan trái của nó và anh?
Ở một nơi khác,
" Lão đại, chúng em tìm được 2 người ấy rồi. Họ đang ở một hang núi"
"Chưa chết sao? Hừ! Sống giai quá vậy? Ta cũng không ngại tiễn chúng đoạn đường cuối cùng. Bảo mọi người chuẩn bị đi, lần này không được để chúng thoát. Ngày ta thành bá chủ của đảo Thiên Đường này không còn xa nữa rồi" - Một Mắt cười nham hiểm và mơ về một tương lai sáng lạn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.