Thiên Thần Không Là Của Em Vì Em Thuộc Về Ác Quỷ
Chương 1: Con trai của Devil
Zen (Mikahawa.zenkura)
17/09/2013
Hắn: lạnh lùng, cô độc, tàn nhẫn.......
Hắn được mệnh danh là ác quỷ trên những trận đánh đấm máu vì hắn tàn ác và k ai động được vào người hắn........................................
Trong căn phòng tại 1 quán bar lớn, ánh đèn vàng mờ ảo chập chờn nhưng ta vẫn có thể thấy được xung quanh là cơ số những vỏ chai rượu ngoại đắt tiền rỗng nằm lăn lóc trên sàn nhà, những thằng con trai quần áo xộc xệch đang nằm ngả nghiêng trên ghế, bàn, sàn nhà sau khi vừa trải qua 1 buổi thác loạn với bia, rượu, thuốc lá và “đập đá”.
RING……RING……RING……….
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngày 1 to, phá tan k gian yên tĩnh trong căn phòng khiến cho những thằng đang chập chờn trong giấc ngủ khó chịu, bực mình vì bị phá bĩnh…….
_Điện thoại thằng nào đấy, nghe k tắt đi, điếc tai quá…đm…..
_Của Vinh đấy.
_Nghe máy cho nó, thằng Vinh ra ngoài rồi.
1 thằng lơ ngơ cầm cái điện thoại đang rung lên và kêu ngày càng to k hề có ý định dứt kia lên, chần chừ 1 lúc khi nhìn vào tên hiển thị màn hình rồi cũng bấm nút nghe.
_Alo!......
_Hử, k phải Vinh _ Là giọng 1 đứa con gái, lạnh tanh. Nhưng khi nhận ra giọng bên đầu dây kia k phải là của chủ nhân điện thoại thì giọng nói đó trở nên khó chịu.
_Ờ, thằng Vinh ra ngoài rồi em ạ. Em là gì của Vinh thế, có cần anh nhắn lại cho k?
_Bạn gái. Tôi muốn gặp Vinh _ Giọng nói nữ đó trả lời 1 cách thản nhiên nhưng pha chút khó chịu vì cái giọng cợt nhả bên đầu dây kia khiến cô có vẻ khó chịu.
_Haha, em muốn gặp nó thì tới bar KENNY, phòng 707 nhé _ Thằng đó cười lớn.
Nhưng chỉ cần nghe tới vậy thì đầu dây bên kia đã cúp máy cái “rụp” cũng chẳng thèm ư hử hay chào 1 tiếng khiến tên nghe điện thoại cực kì khó chịu vì thái độ đó và cả giọng nói lạnh mà ngang tàng kia. Bực mình, tên đó ném cái điện thoại lên bàn miệng lẩm bẩm chửi đứa con gái đó k thương tiếc khiến cho 1 người ngồi từ nãy h trong góc phòng tối, ánh sáng k chạm tới được phải chú ý.
_Chuyện gì thế, ai gọi thằng Vinh vậy?_1 giọng nói còn lạnh lùng hơn giọng của người con gái kia gấp bội, khiến người đối diện cũng phải run sợ hỏi.
_Dạ, là bồ thằng Vinh gọi.
_Bồ, thằng Vinh làm quái gì có bạn gái_ hắn khẽ nhíu mày.
_Haizzz, chịu, nó bảo thế mà.
“Cạch”.
Cuộc đối thoại dừng lại khi nhân vật được nhắc đến từ này tới h xuất hiện. Trên người mặc 1 chếc áo sơ mi trắng với quần jean đen trông rất lịch lãm nhưng dáng đi thì lảo đảo, mắt nhắm mắt mở đi vào tí nữa thì giẫm phải mấy cái vỏ rượu vứt vung vãi ở trên sàn mà ngã dập mặt…..
_Vinh, bồ mày nó vừa gọi đấy_ Thằng kia thấy Vinh đi vào, cầm cái điện thoại quăng tới cho hắn
_Điên, tao làm đếch gì có bồ _Vinh nhăn mặt, đỡ điện thoại ngồi cái “phịch” xuống cạnh hắn_ người con trai mặc áo sơ mi đen, quần trắng trái ngược với Vinh.
Bỗng dưng Vinh nhớ ra gì đó, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành sắp đến với mình. Vội vàng mở điện thoại, kiểm tra cuộc gọi đến và xuất hiện đầu tiên trong danh bạ đấy là cái tên người gọi “MT” , là cuộc gọi sớm nhất vừa mới gọi 15’ trước thôi. Cái tên đấy khiến cho Vinh tái mặt, méo mồm.
_Mày….. mày nói gì với nhỏ? _ Vinh nhìn thằng bạn lắp bắp.
_Hơ, sao vậy? Thì nó bảo là muốn gặp mày nên tao cho nó địa chỉ tới gặp thôi chứ có gì đâu.
_CÁI GÌ? _ Vinh hét lên.
_Sao vậy?_ Hắn nhìn thằng bạn mình đang dưng mặt tái mét rồi bật dậy như cái lò xo hét ầm lên.
_Chậc, chỉ là 1 đứa con gái thôi mà. Mày tưởng vào được KENNY dễ à, lên tới được phòng 707 càng là vấn đề đấy; yên tâm đi_ Thằng kia an ủi.
_Trời ơi, thằng kia mày giết tao rồi. Nó mà k vào được tao bé bằng cục kẹo cho mày ăn _Vinh ôm đầu đau khổ rên rẩm.
Nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó, Vinh đứng phắt dậy quay lại nói với hắn đang nhìn mình 1 cách cực kì khó hiểu, vỗ vai hắn nói:
_Tao chuồn đây, nếu như mày thấy con nhỏ nào mà đạp cửa xông vào đây thì nhớ giải quyết giùm tao nhớ, cứ nói là tao k ở đây…..
Nhưng còn chưa kịp để hắn thắc mắc, hay là Vinh nói hết câu thì cánh cửa phòng 707 đã bị 1 bàn chân ai đó phũ phàng đạp cái “ RẦM” luôn khiến cho bản lề bật ra luôn và cánh cửa thì đổ thêm cái “Rầm” xuống đất. Tiếng động hãi hùng liên tiếp vang lên khiến cho mấy thằng đang ngủ ngon lành cũng phải giật mình bật dậy tưởng có cảnh sát vào úm……
Nhưng bước vào thì chẳng có thằng cảnh sát nào mà là 1 con nhóc tóc cắt ngắn, để vic mặc áo phông, quần jean đi giầy thể thao hùng hổ bước tới. Cô nhìn cả căn phòng đầy vỏ lon khẽ nhăn mặt nhưng khi tìm thấy khuôn mặt mình cần tìm thì ngay lập tực gạt phăng tất cả k thèm quan tâm bước tới cái chỗ tối nhất phòng kia trước ánh mắt kì quặc lẫn khó hiểu của bọn xung quanh đấy đang nhìn…..
Bước nhanh tới chỗ cái tên mặt mũi xanh lè mặc áo sơ mi trắng, quần đen nhìn nom cực kì ngoan hiền kia nhưng thực chất thì láo k thể tả được. Túm lấy cổ áo của cái thằng cao hơn mình hẳn 1 cái đầu kia kéo ra khỏi bàn mà trừng mắt hét lên:
_TRƯƠNG HOÀNG ANH VINH!
_Da….Dạ….._Vinh nói bằng giọng khá nhỏ, mặt mũi cúi gằm xuống k dám nhìn thằng vảo nó.
Tuy nói nhỏ, nhưng từ nãy h căn phòng này hoàn toàn yên tĩnh chưa ai dám hó hé ra câu nào nên tất cả lũ đều nghe thấy cái câu “anh hai” của mình vừa nói với cô bé to gan lớn mật kia. Cải lũ đồng loạt trợn tròn mắt nhìn cái con người chỉ đứng dưới 1 người mà trên vạn người kia phát ngôn ra 1 câu hết sức….. khiến tụi đấy vừa muốn ói mà vừa sợ hãi……
_Mày bảo với tao cái gì hả? _ Nó nói như hét vào mặt Vinh, tay vẫn túm cổ áo.
_Ờ thì……_Vinh nhìn nó gãi đầu k biết chối kiểu gì vì bị bắt tại trận rồi còn đâu nữa.
_ Mày muốn tao tức hộc máu mà chết à? Mày thực muốn tao chết hả thằng kia. Mày muốn sống làm người hay chết làm vật nói để tao biết tao cho mày 1 phát chết luôn chứ cần quái gì phải khổ sở vậy hả? Hết đánh nhau, bỏ học, gây sự với người khác, rượu chè, cờ bạc,… rồi h lại “đập đá” , mày phải để tao nói với mày cái tác hại chết người của nó bao nhiêu lần nữa thì mày mới hiểu hả? hả? hả?......Mày muốn tao nói với bố mẹ mày k? CÓ muốn cắt luôn viện trợ, thu xe, thu điện thoại rồi trở thành 1 thằng khố rách áo ôm k tình, k tiền, k tài, k danh, k phận, k học vấn k hả.????......................
Nó cứ thế ca 1 tràng dài nói bằng volume k hề nhỏ 1 chút nào cũng chẳng cần ngưng nghỉ lấy lại hơi lần nào luôn mà sợ nhất là Vinh nhà ta k dám bật lại câu nào, cúi mặt nhẫn nhịn chịu ăn chửi của nó mới kinh chứ. Bình thường có thằng nào hay kể cả 1 đứa con gái chỉ cần nói đểu Vinh 1 câu thôi thì chẳng cần nể nang Vinh đánh cho bay răng luôn à……Nó chửi mình Vinh nhưng cả lũ cũng đều chịu trận nghe chửi khiến cho đầu óc đã lơ nga lơ ngơ rồi h đây còn lùng bùng cả lỗ tai luôn….
Nó dường như là người suy nhất trừ 1 người k biết sợ Vinh; dường như Vinh cũng rất là hãi nói chứ, đến bịt tai còn k dám huống chi là bật lại đến nửa câu….. H Vinh chỉ còn biết liếc nhìn thằng bạn cũng là ngươi duy nhất đứng trên Vinh, k sợ Vinh kia bằng ánh mắt cầu cứu ….
Hắn nhìn khuôn mặt Vinh, bắt gặp ánh mắt van xin cầu cứu của thằng bạn thân mình thở dài 1 cái rồi cười cười bước tới cái chỗ được hắn đặt cho cái biệt danh “ trung tâm của cái chợ vỡ” kia để giải quyết cứu thằng bạn mình ra khỏi tay 1 “nữ quái”.
_Này, dừng lại được rồi đấy_ Hắn bước tới kéo nó ra khỏi Vinh, nói bằng 1 thanh âm trầm nhưng vẫn lạnh băng như cũ.
_Ấy, đừng…..
Vinh nhìn thấy hắn chạm vào người nó, định bảo hắn bỏ tay ra gấp thì chưa kịp nói và trong lúc k ai ngờ được rằng dù nó có dừng chửi Vinh thật nhưng nó quay ngoắt 1 cái 360 độ tung chân đá thằng vào người hắn vì dám động vào người nó mà k thèm ngó coi hắn là ai trông cái đám ô hợp kia, vì đơn giản nó chẳng quan tâm…….
_Đừng có động vào người tôi.
Cả lũ tái mặt vì sự việc bất ngờ này xảy ra, kể cả Vinh dù đã định cản hắn, dù đã đoán trước được nhưng k ngờ nó lại phản ứng mạnh tới vậy. Cứ tưởng hắn phải ăn ngon 1 đòn trí mạng của nó ai ngờ hắn lại bắt gọn chân của nó mà giữ trên k 1 cách nhẹ tênh….
_Bỏ ra _ Nó gắt , nhìn hắn bằng 1 ánh mắt như muốn ăn tươi muốn sống, muốn giết hắn mà k được.
Đáp lại ánh mắt giữ tợn, trừng trừng của nó lại là 1 ánh mắt mắt lãnh đạm, nhởn nhơ như k của hắn dường như chẳng thèm quan tâm tới lời nói của nó chút nào…..
Và 2 người cứ như thế đứng đó đọ mắt với nhau mãi cứ như chỉ có 1 người trong phòng thôi vậy. Cái không khí ngột ngạt, khó thở đó khiến cả lũ im re nên Vinh phải vào can trước khi nó với hắn xông vào đánh nhau luôn.
_Hơ hơ, được rồi Kiệt, bỏ tay ra đi. Ok, tui đưa nhỏ về đã rồi nói chuyện sau nhé. Về thôi lẹ lên_ Vinh nói với hắn rồi nắm tay nó kéo đi trong khi nó vẫn k thôi nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn.
Khi bóng 2 người 1nam 1 nữ kia đã đi mất hút rồi cả bọn mới nhao nhao lên với những câu hỏi và lời bàn tán:
_Cô bé đó là ai vậy?
_Khiếp, bé mà khinh khủng, nghe nó chửi “anh hai” mà tao cũng hoảng.
_K biết có quan hệ gì với “anh hai” nhỉ?
_Ầy, xem lúc nó tí nữa gây sự với “đại ca” mới sợ chứ, tao cũng toát mồ hôi luôn.
_ “Anh hai” hoảng nó mới sợ, “đại ca” cũng k làm gì nhỏ luôn……..
…………….
Hoàng loạt nhưng câu nói sung quanh chuyện của nó, Vinh và hắn vang lên đầy hứng thú. Sự xuất hiện hùng hổ của nó trở thành đề tài bàn tán cực kì nóng hổi của tụi kia nhất là thái độ của “ đại ca” và “anh hai” chúng nó thực sự là 1 vấn đề lớn cần bàn tán.
Hắn nhìn cái đám ô hợp mà thấy nản luôn. Với lấy chùm chìa khóa và chiếc điện thoại để ở bàn, hắn lạnh lùng ra lệnh:
_Giải tán đi, về đây.
Hắn bước đi, ra tới nhà xe thì hắn gặp nó với Vinh vẫn chưa về mà Vinh vẫn đang bị nó chửi cho k thương tiếc 1 lời nào cả.
_Được rồi mà, con xin mẹ về cho con nhờ_ Vinh chắp tay xin nó.
_K về _ Nó khoanh tay trước ngực, ngang bướng nhìn Vinh.
_K về thì đi đâu, mày phiền quá đi à_ Vinh nhăn mặt.
_Tao sút mày phát chết luôn bây h? Dám cãi tao á?_ Nó dơ tay đấm thằng vào bụng Vinh k chút ngại nhần.
_Đau, mày dã man quá. Thế muốn đi đâu_ Vinh ôm bụng than.
_Ăn kem, mày đãi_ Nó đưa ra nghị quyết.
_ Tao hết tiền rồi _ Vinh nhíu mày.
_Hết thì ở lại mà rửa chén k thì mang cầm cái em moto yêu của mày lại_ Nó nhìn Vinh, cười đểu.
_Tao sợ mày rồi, lên xe đi_ Vinh chán nản trèo lên xe.
_Còn nữa, từ h mỗi sáng, trưa, chiều phải đưa tao đến trường rồi đón về. Trễ 5’ tao gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ mày và tao cũng từ mày luôn _ Nó vẫn đứng đấy k chịu lên.
_Mày dọa tao?_ Vinh bực mình nhìn nó.
_Ờ đấy, tao là thế mà _ Nó vênh mặt nhìn Vinh đắc trí.
_Haizzzz……rồi, nghe mày tất. Có đi k tao bỏ mày lại bây h?_ Vinh thở dài.
Nó chỉ cần có thể, mỉm cười mãn nguyện nhưng miệng vẫn k quyên lẩm bẩm : “ k đưa tao về thì tao đạp mày chết. Mà làm như tao k có chân để đi về ế”.
Hắn đứng đó từ nãy chứng kiến tất cả mà k khỏi bật cười; đến khi 2 đứa kia phóng xe đi mất dạng rồi mà hắn vẫn k thôi cười được. Mãi 1 lúc sau hắn mới lấy lại được điệu bộ thường ngày: ánh mắt lạnh băng, nụ cười nửa miệng, dáng người bất cần đời tiến về phía chiếc moto đen đỏ miệng khẽ nói : “ Ghê gớm thật nhưng cũng rất thú vị”.
Đội mũ bảo hiểm, nổ máy xe hắn cưỡi con Suzuki haysabusa màu đen đỏ là 1 trong 2 chiếc siêu xe duy nhất ở Việt Nam phóng vù ra khỏi tầng hầm, hòa mình vào cũng với dòng người đông đúc kia…..
* * *
Sáng hôm sau, như lệnh nó đã ban ra lúc trước, Vinh tới nhà rước nó đi học và k những thế còn bị nó bắt vức em moto yêu ở nhà xe, thu luôn chìa khóa xe và phải đèo nó đi bằng chiếc novor của mình. Chán lắm, khổ lắm nhưng k cãi được nó nên Vinh đành tạm biệt em xe yêu 1 chứ biết làm sao.
Lai nó đến trường Vinh định về trường học, tập làm học sinh ngoan hiền 1 hôm xem sao thì điện thoại hắn gọi Vinh tới . Hớn hở, phóng vèo xe đi và gạt phăng luôn cái ý định về trường đi 1 cách chẳng có chút nào là hối tiếc cả…..
QUÁN CAFE :
Vinh đỗ “xịch” cái xe trước cửa rồi vui vẻ chạy vào chào các chiến hữu của mình:
_Hêy.
_Xe đâu?_ Hắn nhìu mày nhìn chiếc novor đen trắng Vinh dựng bên ngoài.
_Haizzz…. Còn hỏi, tại thằng kia kìa. Ai bảo hôm qua k dưng nói với nhỏ tao ở bar làm gì để tao bị chửi té tát cho h sáng nay tới đón nhỏ đi học bị tịch thu xe rồi. May là nhỏ nể tình k thu luôn ví sao đấy k tao trở thành thằng khố rách áo ôm như nhỏ nói thật _ Vinh tức giận chỉ mặt thằng bạn đang ngồi cạnh hắn vẫn toe toét, thở dài đến não lòng.
_Sao mày sợ nhỏ thế, bồ mày thật hở? _ Thằng bạn nhe nhẻn hỏi.
_Bồ bịch cái đếch gì mày? Bộ mày thấy tao với nhỏ giống đang yêu nhau lắm sao?_Vinh nhăn mặt khó chịu, từ qua thằng bạn cứ ghép nó với Vinh mãi. Nhìn Vinh bị nó chửi thế mà kêu nó là bồ Vinh được thì cũng tài đấy.
_Hơ, chứ thế k thì việc đếch gì mà mày phải sợ nhỏ thế. Mà trước h tao có bao h thấy mày sợ ẻm nào đâu, em nào le ve mày lại trả chửi cho bỏ mẹ chứ nói gì chửi mày như qua_ Thằng bạn nhìn Vinh dò xét.
_Hừ, thì với tao nhỏ là 1 người rất quan trọng, hơn cả người yêu ý chứ. Và nhỏ còn là “em cưng” của 1 người mà tao rất nể trọng, kính phục _ Vinh trầm ngâm nói.
_Ai mà dữ vầy. Tao thấy mày ngoài thằng Kiệt còn nể ai đâu? _ Thằng bạn tò mò hỏi.
_À!....A, mà người này chắc mày cũng biết đấy Kiệt _ Vinh sực nhớ quay lại nhìn hắn.
_Tao biết? _ hắn khẽ nhíu mày.
_Ừ thì anh….
Vinh đang định nói thì chuông điện thoại kêu, màn hình điện thoại hiện lên 2 chữ “MT” nên bắt buộc Vinh phải nghe máy; là nó kêu Vinh tới đón nó vì hôm nay lớp nó được nghỉ do ông thầy có việc bận và mồm nó cũng k quên chửi ông thầy chết bẫm bận k báo trước làm nó phải lết thân đến trường.
Vinh cười rất nhiều khi nói chuyện với nó cũng là 1 điều khiến hắn và thằng bạn kia ngạc nhiên vì Vinh và hắn vốn là 2 thằng thuộc dạng cực kì ít cười nếu k muốn nói là kiệm lời và chẳng bao h cười cả.
_Hơ, mà h tao mới nhớ. Tại sao mày lại lưu tên nhỏ gọi là “MT”, tên nhỏ hả? _ thằng bạn hắn là chúa tò mò, nên nhìn cái tên hiện trong điện thoại hắn hỏi.
_K _ Vinh lắc đầu.
_ Thế là gì? _ thằng bạn càng tò mò tợn hơn.
_ Sao mày hỏi lắm thế_ Vinh khó chịu.
_Ớ, tại sao thấy thú vị mờ, keke. Nói đi _ Thằng bạn cười toe toét.
_Hừ, “MT” là mẹ trẻ _ Vinh thờ ơ đáp.
_Sặc, mẹ trẻ. _ Thằng bạn tý thì sặc nước.
_Ờ, tại nó ngang mẹ tao chứ sao _ Vinh nói.
Điện thoại hắn lại đổ chuông, nghe điện bỗng dưng mặt Vinh đanh lại ngay lập tức, khi dập máy Vinh nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định nói:
_Kiệt, bọn Hải Nam gây sự rồi.
_Địa điểm? _ hắn hỏi, cũng chẳng có chút gì là bất ngờ.
_Phía tây ngoại thành, xưởng gỗ _ mặt Vinh đăm đăm, giọng nói lạnh có chút gì đó giận dữ.
_Đi thôi _ Hắn đứng đây, cầm chùm chìa khóa, môi nhếch lên tạo thành nụ cười của quỷ dữ.
Nhưng ngược lại với hắn, Vinh đang ôm đầu đau khổ lầm bầm chửi:
_Chết tiệt…..h tao còn phải đi đón nhỏ nữa chứ, k đón tao đảm bảo k toàn mạng luôn. Điên thật.
_Thì đi đi, tao với thằng Minh giải quyết được rồi_ hắn vẫn bình thản như k.
_Sao được, thằng Vinh nó có thù với bọn Hải Nam lâu rồi. Bọn đấy trước lợi dụng lúc thằng Vinh ở 1 mình mà đánh úm làm tý nữa nó vào bệnh viện. Thù này thằng Vinh nó mà k trả thì còn đâu là tiếng “anh hai” trong bang chứ_ thằng bạn giải thích.
_Vậy hả? Um….vậy mày đi với thằng Minh đi, tao tới đón nhỏ rồi nếu cần tao qua _ Hắn suy nghĩ 1 chút rồi hờ hững đáp.
Nghe thấy vậy, tự dưng Vinh ngẩng lên, ánh mắt trở nên vô cùng sung sướng nhìn thằng bạn thân đầy âu yếm mà vỗ vai hắn đầy cảm kích, mặt hớn hở hẳn ra:
_Sao tao lại k nghĩ ra chứ nhỉ? Haha, được đó, nhờ mày cả nhé. Đi thôi Minh.
Nói rồi hắn lôi thằng bạn kia đi, hắn hơi nhíu mày chút rồi cũng cưỡi lên con xe moto yêu quý phóng vút tới trường đón nó hiện tại đang nhăn mặt nhăn mày vì 2’ rồi mà vẫn chưa thấy thằng bạn chết trôi chết nổi của nó tới đón….
5’ sau, hắn tới nhìn thấy ngay bóng dáng nó vẫn với cái phong cách : áo phông, quần jean đứng đợi ở cửa trường đang nhìn đồng hồ. Phòng tới, chiếc xe màu đen đỏ tuyệt đẹp đổ trước mặt nó làm nó rất ngạc nhiên nhưng k phải ngạc nhiên vì người ngồi trên xe (thì người ta đội mũ có thấy mặt đâu) mà ngạc nhiên vì chiếc xe đó cơ, miệng nó bất giác nói, giọng có 1 chút gì đó phấn khích:
_Suzuki Haysabusa!
_Lên xe đi _Hắn mở kính mũ nhìn hắn nhìn nó nói như ra lệnh.
_Quen biết chi mà lên, điên à? Đi ra chỗ khác đi _ Nó nhăn mặt, hất tay đuổi đuổi hắn đi, giọng nói lại trở lại nên lạnh lùng như trước.
_Này em, thằng Vinh nó nhờ anh đến đón “tiểu thư” em đây về giùm nó chứ anh đây cũng k thừa hơi đi bắt chuyện với em làm gì _ Hắn khó chịu nói.
Nó bực mình lẫn khó chịu khi phải ngồi xe người lạ nhưng vẫn bước lên xe hắn ngồi phía sau miệng k quên lầm bẩm chửi thằng Vinh nhưng chẳng hề nhỏ 1 chút nào: “Cái thằng mắc dịch chết toi, dám bỏ tao lại cho thằng tay sai này mà vi vu đi chơi 1 mình. Để tao gặp được mày thì tao đạp mày chết luôn”.
Hắn nghe nó nói chửi thằng bạn thân của mình mà chẳng biết tức cười vì cái tính trẻ con của nó hay là tức giận vì nó dám nghĩ hắn là tay sai cho Vinh; làm gì có tay sai nào mà đi moto còn xịn hơn cả đàn anh mình chứ….. Nhưng h hắn cũng hiểu 1 phần vì sao thằng bạn hắn sợ nó tới vậy, đúng là nó rất ghê gớm.
Ngôi 1 lúc rồi dường như có điều gì bức bách lắm, k chịu được nữa nên nó liền hỏi:
_Cái xe này của anh sao?
_Ừ, sao vậy? _ Hắn đáp.
_K, chỉ k ngờ là người sở hữu 1 trong 2 chiếc siêu xe Suzuki Haysabusa này lại là anh _ Nó khẽ lắc đầu.
Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng, đơn giản vì cả nó với hắn đều chẳng phải là người thích nói nhiều nhất là với những người mà mình k thân quen gì cả. 2 người cứ vi vu trên đường mãi như vậy cho tới lúc hắn hỏi:
_À mà này, nhà em ở đâu để tui đưa em về.
_Sặc, thế từ này tới h anh đưa tôi tới cái chỗ quái quỷ nào vầy hả?Tui k về, đưa tôi tới chỗ Vinh_ Nó nhăn mặt nói, bất lực luôn với con người hắn.
_Ờ thì lượn đường thôi chứ sao? Thằng Vinh nó bận rồi k gặp được đâu _ hắn hờ hững đáp.
_Bận cái quái gì chứ, cứ đưa tui tới đó tui tự vào gặp cũng được _ Nó nhăn nhó nói.
_Um.
Hắn nói thì nói vậy thôi chứ còn lâu hắn mới đưa nó tới chỗ Vinh vì hiện h Vinh đang đánh nhau mà. Nên cuối cùng hắn lại đưa nó lượn lượn lờ lờ khắp đường mà nó có biết đâu, cứ nghĩ hắn đưa nó tới chỗ Vinh thật. Mãi tới lúc có điện thoại, hắn nghe xong tự dưng mặt trở lên lạnh băng, biến sắc, quay lại nói với nó:
_Này, bám chặt vào tui h phóng nhanh đấy.
_Hờ, khỏi nhắc_ Nó tự nhiên ôm lấy hắn mà chẳng chút ngại ngùng nào làm hắn cũng hơi ngạc nhiên chút.
Rồ ga, hắn phóng cái vèo như tên bắn trên đường, lượn lách qua các xe khác, vượt luôn đèn đỏ mà phóng như điên rồi ra hẳn ngoại thành, rẽ vào 1 còn đường vắng tanh rồi đi vào 1 con đường mòn nhỏ xung quanh chỉ toàn cây, cỏ dại và đất đá trơ trơ ra. Chiếc xe chỉ dừng lại cho tới lúc có 1 đám đánh nhau cạnh 1 xưởng gỗ bỏ hoang từ lâu thôi. Dừng xe, hắn nhảy phóc xuống rồi lao vào đám đánh nhau đấy chỉ vội nói với nó:
_Ngồi yên đây.
Hắn được mệnh danh là ác quỷ trên những trận đánh đấm máu vì hắn tàn ác và k ai động được vào người hắn........................................
Trong căn phòng tại 1 quán bar lớn, ánh đèn vàng mờ ảo chập chờn nhưng ta vẫn có thể thấy được xung quanh là cơ số những vỏ chai rượu ngoại đắt tiền rỗng nằm lăn lóc trên sàn nhà, những thằng con trai quần áo xộc xệch đang nằm ngả nghiêng trên ghế, bàn, sàn nhà sau khi vừa trải qua 1 buổi thác loạn với bia, rượu, thuốc lá và “đập đá”.
RING……RING……RING……….
Tiếng chuông điện thoại vang lên ngày 1 to, phá tan k gian yên tĩnh trong căn phòng khiến cho những thằng đang chập chờn trong giấc ngủ khó chịu, bực mình vì bị phá bĩnh…….
_Điện thoại thằng nào đấy, nghe k tắt đi, điếc tai quá…đm…..
_Của Vinh đấy.
_Nghe máy cho nó, thằng Vinh ra ngoài rồi.
1 thằng lơ ngơ cầm cái điện thoại đang rung lên và kêu ngày càng to k hề có ý định dứt kia lên, chần chừ 1 lúc khi nhìn vào tên hiển thị màn hình rồi cũng bấm nút nghe.
_Alo!......
_Hử, k phải Vinh _ Là giọng 1 đứa con gái, lạnh tanh. Nhưng khi nhận ra giọng bên đầu dây kia k phải là của chủ nhân điện thoại thì giọng nói đó trở nên khó chịu.
_Ờ, thằng Vinh ra ngoài rồi em ạ. Em là gì của Vinh thế, có cần anh nhắn lại cho k?
_Bạn gái. Tôi muốn gặp Vinh _ Giọng nói nữ đó trả lời 1 cách thản nhiên nhưng pha chút khó chịu vì cái giọng cợt nhả bên đầu dây kia khiến cô có vẻ khó chịu.
_Haha, em muốn gặp nó thì tới bar KENNY, phòng 707 nhé _ Thằng đó cười lớn.
Nhưng chỉ cần nghe tới vậy thì đầu dây bên kia đã cúp máy cái “rụp” cũng chẳng thèm ư hử hay chào 1 tiếng khiến tên nghe điện thoại cực kì khó chịu vì thái độ đó và cả giọng nói lạnh mà ngang tàng kia. Bực mình, tên đó ném cái điện thoại lên bàn miệng lẩm bẩm chửi đứa con gái đó k thương tiếc khiến cho 1 người ngồi từ nãy h trong góc phòng tối, ánh sáng k chạm tới được phải chú ý.
_Chuyện gì thế, ai gọi thằng Vinh vậy?_1 giọng nói còn lạnh lùng hơn giọng của người con gái kia gấp bội, khiến người đối diện cũng phải run sợ hỏi.
_Dạ, là bồ thằng Vinh gọi.
_Bồ, thằng Vinh làm quái gì có bạn gái_ hắn khẽ nhíu mày.
_Haizzz, chịu, nó bảo thế mà.
“Cạch”.
Cuộc đối thoại dừng lại khi nhân vật được nhắc đến từ này tới h xuất hiện. Trên người mặc 1 chếc áo sơ mi trắng với quần jean đen trông rất lịch lãm nhưng dáng đi thì lảo đảo, mắt nhắm mắt mở đi vào tí nữa thì giẫm phải mấy cái vỏ rượu vứt vung vãi ở trên sàn mà ngã dập mặt…..
_Vinh, bồ mày nó vừa gọi đấy_ Thằng kia thấy Vinh đi vào, cầm cái điện thoại quăng tới cho hắn
_Điên, tao làm đếch gì có bồ _Vinh nhăn mặt, đỡ điện thoại ngồi cái “phịch” xuống cạnh hắn_ người con trai mặc áo sơ mi đen, quần trắng trái ngược với Vinh.
Bỗng dưng Vinh nhớ ra gì đó, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành sắp đến với mình. Vội vàng mở điện thoại, kiểm tra cuộc gọi đến và xuất hiện đầu tiên trong danh bạ đấy là cái tên người gọi “MT” , là cuộc gọi sớm nhất vừa mới gọi 15’ trước thôi. Cái tên đấy khiến cho Vinh tái mặt, méo mồm.
_Mày….. mày nói gì với nhỏ? _ Vinh nhìn thằng bạn lắp bắp.
_Hơ, sao vậy? Thì nó bảo là muốn gặp mày nên tao cho nó địa chỉ tới gặp thôi chứ có gì đâu.
_CÁI GÌ? _ Vinh hét lên.
_Sao vậy?_ Hắn nhìn thằng bạn mình đang dưng mặt tái mét rồi bật dậy như cái lò xo hét ầm lên.
_Chậc, chỉ là 1 đứa con gái thôi mà. Mày tưởng vào được KENNY dễ à, lên tới được phòng 707 càng là vấn đề đấy; yên tâm đi_ Thằng kia an ủi.
_Trời ơi, thằng kia mày giết tao rồi. Nó mà k vào được tao bé bằng cục kẹo cho mày ăn _Vinh ôm đầu đau khổ rên rẩm.
Nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó, Vinh đứng phắt dậy quay lại nói với hắn đang nhìn mình 1 cách cực kì khó hiểu, vỗ vai hắn nói:
_Tao chuồn đây, nếu như mày thấy con nhỏ nào mà đạp cửa xông vào đây thì nhớ giải quyết giùm tao nhớ, cứ nói là tao k ở đây…..
Nhưng còn chưa kịp để hắn thắc mắc, hay là Vinh nói hết câu thì cánh cửa phòng 707 đã bị 1 bàn chân ai đó phũ phàng đạp cái “ RẦM” luôn khiến cho bản lề bật ra luôn và cánh cửa thì đổ thêm cái “Rầm” xuống đất. Tiếng động hãi hùng liên tiếp vang lên khiến cho mấy thằng đang ngủ ngon lành cũng phải giật mình bật dậy tưởng có cảnh sát vào úm……
Nhưng bước vào thì chẳng có thằng cảnh sát nào mà là 1 con nhóc tóc cắt ngắn, để vic mặc áo phông, quần jean đi giầy thể thao hùng hổ bước tới. Cô nhìn cả căn phòng đầy vỏ lon khẽ nhăn mặt nhưng khi tìm thấy khuôn mặt mình cần tìm thì ngay lập tực gạt phăng tất cả k thèm quan tâm bước tới cái chỗ tối nhất phòng kia trước ánh mắt kì quặc lẫn khó hiểu của bọn xung quanh đấy đang nhìn…..
Bước nhanh tới chỗ cái tên mặt mũi xanh lè mặc áo sơ mi trắng, quần đen nhìn nom cực kì ngoan hiền kia nhưng thực chất thì láo k thể tả được. Túm lấy cổ áo của cái thằng cao hơn mình hẳn 1 cái đầu kia kéo ra khỏi bàn mà trừng mắt hét lên:
_TRƯƠNG HOÀNG ANH VINH!
_Da….Dạ….._Vinh nói bằng giọng khá nhỏ, mặt mũi cúi gằm xuống k dám nhìn thằng vảo nó.
Tuy nói nhỏ, nhưng từ nãy h căn phòng này hoàn toàn yên tĩnh chưa ai dám hó hé ra câu nào nên tất cả lũ đều nghe thấy cái câu “anh hai” của mình vừa nói với cô bé to gan lớn mật kia. Cải lũ đồng loạt trợn tròn mắt nhìn cái con người chỉ đứng dưới 1 người mà trên vạn người kia phát ngôn ra 1 câu hết sức….. khiến tụi đấy vừa muốn ói mà vừa sợ hãi……
_Mày bảo với tao cái gì hả? _ Nó nói như hét vào mặt Vinh, tay vẫn túm cổ áo.
_Ờ thì……_Vinh nhìn nó gãi đầu k biết chối kiểu gì vì bị bắt tại trận rồi còn đâu nữa.
_ Mày muốn tao tức hộc máu mà chết à? Mày thực muốn tao chết hả thằng kia. Mày muốn sống làm người hay chết làm vật nói để tao biết tao cho mày 1 phát chết luôn chứ cần quái gì phải khổ sở vậy hả? Hết đánh nhau, bỏ học, gây sự với người khác, rượu chè, cờ bạc,… rồi h lại “đập đá” , mày phải để tao nói với mày cái tác hại chết người của nó bao nhiêu lần nữa thì mày mới hiểu hả? hả? hả?......Mày muốn tao nói với bố mẹ mày k? CÓ muốn cắt luôn viện trợ, thu xe, thu điện thoại rồi trở thành 1 thằng khố rách áo ôm k tình, k tiền, k tài, k danh, k phận, k học vấn k hả.????......................
Nó cứ thế ca 1 tràng dài nói bằng volume k hề nhỏ 1 chút nào cũng chẳng cần ngưng nghỉ lấy lại hơi lần nào luôn mà sợ nhất là Vinh nhà ta k dám bật lại câu nào, cúi mặt nhẫn nhịn chịu ăn chửi của nó mới kinh chứ. Bình thường có thằng nào hay kể cả 1 đứa con gái chỉ cần nói đểu Vinh 1 câu thôi thì chẳng cần nể nang Vinh đánh cho bay răng luôn à……Nó chửi mình Vinh nhưng cả lũ cũng đều chịu trận nghe chửi khiến cho đầu óc đã lơ nga lơ ngơ rồi h đây còn lùng bùng cả lỗ tai luôn….
Nó dường như là người suy nhất trừ 1 người k biết sợ Vinh; dường như Vinh cũng rất là hãi nói chứ, đến bịt tai còn k dám huống chi là bật lại đến nửa câu….. H Vinh chỉ còn biết liếc nhìn thằng bạn cũng là ngươi duy nhất đứng trên Vinh, k sợ Vinh kia bằng ánh mắt cầu cứu ….
Hắn nhìn khuôn mặt Vinh, bắt gặp ánh mắt van xin cầu cứu của thằng bạn thân mình thở dài 1 cái rồi cười cười bước tới cái chỗ được hắn đặt cho cái biệt danh “ trung tâm của cái chợ vỡ” kia để giải quyết cứu thằng bạn mình ra khỏi tay 1 “nữ quái”.
_Này, dừng lại được rồi đấy_ Hắn bước tới kéo nó ra khỏi Vinh, nói bằng 1 thanh âm trầm nhưng vẫn lạnh băng như cũ.
_Ấy, đừng…..
Vinh nhìn thấy hắn chạm vào người nó, định bảo hắn bỏ tay ra gấp thì chưa kịp nói và trong lúc k ai ngờ được rằng dù nó có dừng chửi Vinh thật nhưng nó quay ngoắt 1 cái 360 độ tung chân đá thằng vào người hắn vì dám động vào người nó mà k thèm ngó coi hắn là ai trông cái đám ô hợp kia, vì đơn giản nó chẳng quan tâm…….
_Đừng có động vào người tôi.
Cả lũ tái mặt vì sự việc bất ngờ này xảy ra, kể cả Vinh dù đã định cản hắn, dù đã đoán trước được nhưng k ngờ nó lại phản ứng mạnh tới vậy. Cứ tưởng hắn phải ăn ngon 1 đòn trí mạng của nó ai ngờ hắn lại bắt gọn chân của nó mà giữ trên k 1 cách nhẹ tênh….
_Bỏ ra _ Nó gắt , nhìn hắn bằng 1 ánh mắt như muốn ăn tươi muốn sống, muốn giết hắn mà k được.
Đáp lại ánh mắt giữ tợn, trừng trừng của nó lại là 1 ánh mắt mắt lãnh đạm, nhởn nhơ như k của hắn dường như chẳng thèm quan tâm tới lời nói của nó chút nào…..
Và 2 người cứ như thế đứng đó đọ mắt với nhau mãi cứ như chỉ có 1 người trong phòng thôi vậy. Cái không khí ngột ngạt, khó thở đó khiến cả lũ im re nên Vinh phải vào can trước khi nó với hắn xông vào đánh nhau luôn.
_Hơ hơ, được rồi Kiệt, bỏ tay ra đi. Ok, tui đưa nhỏ về đã rồi nói chuyện sau nhé. Về thôi lẹ lên_ Vinh nói với hắn rồi nắm tay nó kéo đi trong khi nó vẫn k thôi nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn.
Khi bóng 2 người 1nam 1 nữ kia đã đi mất hút rồi cả bọn mới nhao nhao lên với những câu hỏi và lời bàn tán:
_Cô bé đó là ai vậy?
_Khiếp, bé mà khinh khủng, nghe nó chửi “anh hai” mà tao cũng hoảng.
_K biết có quan hệ gì với “anh hai” nhỉ?
_Ầy, xem lúc nó tí nữa gây sự với “đại ca” mới sợ chứ, tao cũng toát mồ hôi luôn.
_ “Anh hai” hoảng nó mới sợ, “đại ca” cũng k làm gì nhỏ luôn……..
…………….
Hoàng loạt nhưng câu nói sung quanh chuyện của nó, Vinh và hắn vang lên đầy hứng thú. Sự xuất hiện hùng hổ của nó trở thành đề tài bàn tán cực kì nóng hổi của tụi kia nhất là thái độ của “ đại ca” và “anh hai” chúng nó thực sự là 1 vấn đề lớn cần bàn tán.
Hắn nhìn cái đám ô hợp mà thấy nản luôn. Với lấy chùm chìa khóa và chiếc điện thoại để ở bàn, hắn lạnh lùng ra lệnh:
_Giải tán đi, về đây.
Hắn bước đi, ra tới nhà xe thì hắn gặp nó với Vinh vẫn chưa về mà Vinh vẫn đang bị nó chửi cho k thương tiếc 1 lời nào cả.
_Được rồi mà, con xin mẹ về cho con nhờ_ Vinh chắp tay xin nó.
_K về _ Nó khoanh tay trước ngực, ngang bướng nhìn Vinh.
_K về thì đi đâu, mày phiền quá đi à_ Vinh nhăn mặt.
_Tao sút mày phát chết luôn bây h? Dám cãi tao á?_ Nó dơ tay đấm thằng vào bụng Vinh k chút ngại nhần.
_Đau, mày dã man quá. Thế muốn đi đâu_ Vinh ôm bụng than.
_Ăn kem, mày đãi_ Nó đưa ra nghị quyết.
_ Tao hết tiền rồi _ Vinh nhíu mày.
_Hết thì ở lại mà rửa chén k thì mang cầm cái em moto yêu của mày lại_ Nó nhìn Vinh, cười đểu.
_Tao sợ mày rồi, lên xe đi_ Vinh chán nản trèo lên xe.
_Còn nữa, từ h mỗi sáng, trưa, chiều phải đưa tao đến trường rồi đón về. Trễ 5’ tao gọi điện về nhà nói chuyện với bố mẹ mày và tao cũng từ mày luôn _ Nó vẫn đứng đấy k chịu lên.
_Mày dọa tao?_ Vinh bực mình nhìn nó.
_Ờ đấy, tao là thế mà _ Nó vênh mặt nhìn Vinh đắc trí.
_Haizzzz……rồi, nghe mày tất. Có đi k tao bỏ mày lại bây h?_ Vinh thở dài.
Nó chỉ cần có thể, mỉm cười mãn nguyện nhưng miệng vẫn k quyên lẩm bẩm : “ k đưa tao về thì tao đạp mày chết. Mà làm như tao k có chân để đi về ế”.
Hắn đứng đó từ nãy chứng kiến tất cả mà k khỏi bật cười; đến khi 2 đứa kia phóng xe đi mất dạng rồi mà hắn vẫn k thôi cười được. Mãi 1 lúc sau hắn mới lấy lại được điệu bộ thường ngày: ánh mắt lạnh băng, nụ cười nửa miệng, dáng người bất cần đời tiến về phía chiếc moto đen đỏ miệng khẽ nói : “ Ghê gớm thật nhưng cũng rất thú vị”.
Đội mũ bảo hiểm, nổ máy xe hắn cưỡi con Suzuki haysabusa màu đen đỏ là 1 trong 2 chiếc siêu xe duy nhất ở Việt Nam phóng vù ra khỏi tầng hầm, hòa mình vào cũng với dòng người đông đúc kia…..
* * *
Sáng hôm sau, như lệnh nó đã ban ra lúc trước, Vinh tới nhà rước nó đi học và k những thế còn bị nó bắt vức em moto yêu ở nhà xe, thu luôn chìa khóa xe và phải đèo nó đi bằng chiếc novor của mình. Chán lắm, khổ lắm nhưng k cãi được nó nên Vinh đành tạm biệt em xe yêu 1 chứ biết làm sao.
Lai nó đến trường Vinh định về trường học, tập làm học sinh ngoan hiền 1 hôm xem sao thì điện thoại hắn gọi Vinh tới . Hớn hở, phóng vèo xe đi và gạt phăng luôn cái ý định về trường đi 1 cách chẳng có chút nào là hối tiếc cả…..
QUÁN CAFE :
Vinh đỗ “xịch” cái xe trước cửa rồi vui vẻ chạy vào chào các chiến hữu của mình:
_Hêy.
_Xe đâu?_ Hắn nhìu mày nhìn chiếc novor đen trắng Vinh dựng bên ngoài.
_Haizzz…. Còn hỏi, tại thằng kia kìa. Ai bảo hôm qua k dưng nói với nhỏ tao ở bar làm gì để tao bị chửi té tát cho h sáng nay tới đón nhỏ đi học bị tịch thu xe rồi. May là nhỏ nể tình k thu luôn ví sao đấy k tao trở thành thằng khố rách áo ôm như nhỏ nói thật _ Vinh tức giận chỉ mặt thằng bạn đang ngồi cạnh hắn vẫn toe toét, thở dài đến não lòng.
_Sao mày sợ nhỏ thế, bồ mày thật hở? _ Thằng bạn nhe nhẻn hỏi.
_Bồ bịch cái đếch gì mày? Bộ mày thấy tao với nhỏ giống đang yêu nhau lắm sao?_Vinh nhăn mặt khó chịu, từ qua thằng bạn cứ ghép nó với Vinh mãi. Nhìn Vinh bị nó chửi thế mà kêu nó là bồ Vinh được thì cũng tài đấy.
_Hơ, chứ thế k thì việc đếch gì mà mày phải sợ nhỏ thế. Mà trước h tao có bao h thấy mày sợ ẻm nào đâu, em nào le ve mày lại trả chửi cho bỏ mẹ chứ nói gì chửi mày như qua_ Thằng bạn nhìn Vinh dò xét.
_Hừ, thì với tao nhỏ là 1 người rất quan trọng, hơn cả người yêu ý chứ. Và nhỏ còn là “em cưng” của 1 người mà tao rất nể trọng, kính phục _ Vinh trầm ngâm nói.
_Ai mà dữ vầy. Tao thấy mày ngoài thằng Kiệt còn nể ai đâu? _ Thằng bạn tò mò hỏi.
_À!....A, mà người này chắc mày cũng biết đấy Kiệt _ Vinh sực nhớ quay lại nhìn hắn.
_Tao biết? _ hắn khẽ nhíu mày.
_Ừ thì anh….
Vinh đang định nói thì chuông điện thoại kêu, màn hình điện thoại hiện lên 2 chữ “MT” nên bắt buộc Vinh phải nghe máy; là nó kêu Vinh tới đón nó vì hôm nay lớp nó được nghỉ do ông thầy có việc bận và mồm nó cũng k quên chửi ông thầy chết bẫm bận k báo trước làm nó phải lết thân đến trường.
Vinh cười rất nhiều khi nói chuyện với nó cũng là 1 điều khiến hắn và thằng bạn kia ngạc nhiên vì Vinh và hắn vốn là 2 thằng thuộc dạng cực kì ít cười nếu k muốn nói là kiệm lời và chẳng bao h cười cả.
_Hơ, mà h tao mới nhớ. Tại sao mày lại lưu tên nhỏ gọi là “MT”, tên nhỏ hả? _ thằng bạn hắn là chúa tò mò, nên nhìn cái tên hiện trong điện thoại hắn hỏi.
_K _ Vinh lắc đầu.
_ Thế là gì? _ thằng bạn càng tò mò tợn hơn.
_ Sao mày hỏi lắm thế_ Vinh khó chịu.
_Ớ, tại sao thấy thú vị mờ, keke. Nói đi _ Thằng bạn cười toe toét.
_Hừ, “MT” là mẹ trẻ _ Vinh thờ ơ đáp.
_Sặc, mẹ trẻ. _ Thằng bạn tý thì sặc nước.
_Ờ, tại nó ngang mẹ tao chứ sao _ Vinh nói.
Điện thoại hắn lại đổ chuông, nghe điện bỗng dưng mặt Vinh đanh lại ngay lập tức, khi dập máy Vinh nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định nói:
_Kiệt, bọn Hải Nam gây sự rồi.
_Địa điểm? _ hắn hỏi, cũng chẳng có chút gì là bất ngờ.
_Phía tây ngoại thành, xưởng gỗ _ mặt Vinh đăm đăm, giọng nói lạnh có chút gì đó giận dữ.
_Đi thôi _ Hắn đứng đây, cầm chùm chìa khóa, môi nhếch lên tạo thành nụ cười của quỷ dữ.
Nhưng ngược lại với hắn, Vinh đang ôm đầu đau khổ lầm bầm chửi:
_Chết tiệt…..h tao còn phải đi đón nhỏ nữa chứ, k đón tao đảm bảo k toàn mạng luôn. Điên thật.
_Thì đi đi, tao với thằng Minh giải quyết được rồi_ hắn vẫn bình thản như k.
_Sao được, thằng Vinh nó có thù với bọn Hải Nam lâu rồi. Bọn đấy trước lợi dụng lúc thằng Vinh ở 1 mình mà đánh úm làm tý nữa nó vào bệnh viện. Thù này thằng Vinh nó mà k trả thì còn đâu là tiếng “anh hai” trong bang chứ_ thằng bạn giải thích.
_Vậy hả? Um….vậy mày đi với thằng Minh đi, tao tới đón nhỏ rồi nếu cần tao qua _ Hắn suy nghĩ 1 chút rồi hờ hững đáp.
Nghe thấy vậy, tự dưng Vinh ngẩng lên, ánh mắt trở nên vô cùng sung sướng nhìn thằng bạn thân đầy âu yếm mà vỗ vai hắn đầy cảm kích, mặt hớn hở hẳn ra:
_Sao tao lại k nghĩ ra chứ nhỉ? Haha, được đó, nhờ mày cả nhé. Đi thôi Minh.
Nói rồi hắn lôi thằng bạn kia đi, hắn hơi nhíu mày chút rồi cũng cưỡi lên con xe moto yêu quý phóng vút tới trường đón nó hiện tại đang nhăn mặt nhăn mày vì 2’ rồi mà vẫn chưa thấy thằng bạn chết trôi chết nổi của nó tới đón….
5’ sau, hắn tới nhìn thấy ngay bóng dáng nó vẫn với cái phong cách : áo phông, quần jean đứng đợi ở cửa trường đang nhìn đồng hồ. Phòng tới, chiếc xe màu đen đỏ tuyệt đẹp đổ trước mặt nó làm nó rất ngạc nhiên nhưng k phải ngạc nhiên vì người ngồi trên xe (thì người ta đội mũ có thấy mặt đâu) mà ngạc nhiên vì chiếc xe đó cơ, miệng nó bất giác nói, giọng có 1 chút gì đó phấn khích:
_Suzuki Haysabusa!
_Lên xe đi _Hắn mở kính mũ nhìn hắn nhìn nó nói như ra lệnh.
_Quen biết chi mà lên, điên à? Đi ra chỗ khác đi _ Nó nhăn mặt, hất tay đuổi đuổi hắn đi, giọng nói lại trở lại nên lạnh lùng như trước.
_Này em, thằng Vinh nó nhờ anh đến đón “tiểu thư” em đây về giùm nó chứ anh đây cũng k thừa hơi đi bắt chuyện với em làm gì _ Hắn khó chịu nói.
Nó bực mình lẫn khó chịu khi phải ngồi xe người lạ nhưng vẫn bước lên xe hắn ngồi phía sau miệng k quên lầm bẩm chửi thằng Vinh nhưng chẳng hề nhỏ 1 chút nào: “Cái thằng mắc dịch chết toi, dám bỏ tao lại cho thằng tay sai này mà vi vu đi chơi 1 mình. Để tao gặp được mày thì tao đạp mày chết luôn”.
Hắn nghe nó nói chửi thằng bạn thân của mình mà chẳng biết tức cười vì cái tính trẻ con của nó hay là tức giận vì nó dám nghĩ hắn là tay sai cho Vinh; làm gì có tay sai nào mà đi moto còn xịn hơn cả đàn anh mình chứ….. Nhưng h hắn cũng hiểu 1 phần vì sao thằng bạn hắn sợ nó tới vậy, đúng là nó rất ghê gớm.
Ngôi 1 lúc rồi dường như có điều gì bức bách lắm, k chịu được nữa nên nó liền hỏi:
_Cái xe này của anh sao?
_Ừ, sao vậy? _ Hắn đáp.
_K, chỉ k ngờ là người sở hữu 1 trong 2 chiếc siêu xe Suzuki Haysabusa này lại là anh _ Nó khẽ lắc đầu.
Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng, đơn giản vì cả nó với hắn đều chẳng phải là người thích nói nhiều nhất là với những người mà mình k thân quen gì cả. 2 người cứ vi vu trên đường mãi như vậy cho tới lúc hắn hỏi:
_À mà này, nhà em ở đâu để tui đưa em về.
_Sặc, thế từ này tới h anh đưa tôi tới cái chỗ quái quỷ nào vầy hả?Tui k về, đưa tôi tới chỗ Vinh_ Nó nhăn mặt nói, bất lực luôn với con người hắn.
_Ờ thì lượn đường thôi chứ sao? Thằng Vinh nó bận rồi k gặp được đâu _ hắn hờ hững đáp.
_Bận cái quái gì chứ, cứ đưa tui tới đó tui tự vào gặp cũng được _ Nó nhăn nhó nói.
_Um.
Hắn nói thì nói vậy thôi chứ còn lâu hắn mới đưa nó tới chỗ Vinh vì hiện h Vinh đang đánh nhau mà. Nên cuối cùng hắn lại đưa nó lượn lượn lờ lờ khắp đường mà nó có biết đâu, cứ nghĩ hắn đưa nó tới chỗ Vinh thật. Mãi tới lúc có điện thoại, hắn nghe xong tự dưng mặt trở lên lạnh băng, biến sắc, quay lại nói với nó:
_Này, bám chặt vào tui h phóng nhanh đấy.
_Hờ, khỏi nhắc_ Nó tự nhiên ôm lấy hắn mà chẳng chút ngại ngùng nào làm hắn cũng hơi ngạc nhiên chút.
Rồ ga, hắn phóng cái vèo như tên bắn trên đường, lượn lách qua các xe khác, vượt luôn đèn đỏ mà phóng như điên rồi ra hẳn ngoại thành, rẽ vào 1 còn đường vắng tanh rồi đi vào 1 con đường mòn nhỏ xung quanh chỉ toàn cây, cỏ dại và đất đá trơ trơ ra. Chiếc xe chỉ dừng lại cho tới lúc có 1 đám đánh nhau cạnh 1 xưởng gỗ bỏ hoang từ lâu thôi. Dừng xe, hắn nhảy phóc xuống rồi lao vào đám đánh nhau đấy chỉ vội nói với nó:
_Ngồi yên đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.