Chương 61: Lừa Dối
Violet
09/05/2016
- Anh là ai?Câu nói này như một cú nock-out hạ bệ Lion đang ở trên
thiên đường xuống địa ngục. Lion nhìn Viola không nhúc nhích, đôi tay
đang vươn ra giữa chừng hạ xuống. Cô vừa nói gì? Hỏi anh là ai sao?
- Em vừa nói gì?
Viola rụt người lại, có cảm giác nhiệt độ trong đây càng ngày càng lạnh. Thế nhưng cũng không lạnh bằng ánh mắt của người đối diện.
- Tôi... Anh là ai?
- VIOLA
Lion giận dữ gầm lên, một bế Viola ra khỏi quan tài anh siết lấy cô thật chặt.
- Đừng nói rằng em không nhớ tôi. Nói....tôi là ai?
Ánh mắt Lion đỏ ngầu, cánh tay siết lấy eo Viola thật chặt. Giờ khắc này anh muốn nổi điên. Cô dám quên anh? Anh chờ cô mỏi mòn tỉnh lại vậy mà câu đầu tiên cô nói với anh là gì? "Anh là ai?" thật nực cười. Nếu đây là cô đùa bỡn anh anh sẽ trừng phạt cô.
Viola sỡ hãi, cánh tay run rẩy muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Người đàn ông này quá đáng sợ.
- Tôi...buông tôi ra
Nước mắt không tự chủ liền rơi xuống, Viola ôm mặt nước mắt nhoè đi thấm đượm lòng người.
- Tôi...tôi không biết! Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
Ngón tay xinh đẹp nắm lấy vạt áo trước ngực Lion lay nhẹ, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt Viola yếu ớt nhìn Lion.
- Tôi là ai? Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tôi..,..là ai?
Nước mắt của cô làm mềm trái tim Lion. Anh nhìn cô đau lòng, vươn ngón tay thô ráp lau đi nước mắt cô, sau cùng ôm cô thật chặt.
- Xin lỗi em... Mọi chuyện qua rồi!
Gục đầu vào vai cô dỗ dành, nội tâm Lion phức tạp. Anh không ngờ rằng lúc cô tỉnh dậy lại mất hết đi kí ức.
....
Đã hai ngày kể từ sau khi Viola tỉnh dậy. Tin tức này chấn động trong giới Ma-cà-rồng. Việc một con người có thể biến đổi thành Ma-cà-rồng đúng là một kì tích. Trước đây từng có trường hợp nào thành công. Đa số là chết ngay tức khắc khi tiếp nhận hoặc ngủ say mãi mãi. Đúng là không thể khinh thường cô gái mà hai anh em Louis - Lion yêu.
Hai ngày này, Lion luôn như hình với bóng không dời cô nửa bước. Cô cũng đã quen dần với việc anh nói cô là vợ chưa cưới.
- Lion...anh nói lúc trước chúng ta rất yêu nhau sao?
Ôm cô vào lòng Lion nở một nụ cười mỉm, khuôn mặt ghé sát vào môi cô.
- Đúng vậy! Chúng ta còn định tháng sau sẽ kết hôn.
Nhìn khuôn mặt cô đang ngây ngốc trong lòng anh khẩn trương, nếu như cô nhớ ra mọi chuyện chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng không sao, lúc đó cô đã thuộc về anh. Lừa dối cô như thế này trong lòng anh cũng không thoải mái. Nhưng biết làm sao được...anh cũng chỉ muốn cô là của anh.
- Vậy.....cũng sắp rồi.
Viola sửng sốt nhẩm tính ngày. Trời ạ...còn hơn một tuần nữa. Khuôn mặt bất giác đỏ lên. Thật không thể tin chuyện này là thật nhưng khi nghe Lion kể về quá khứ của cô khiến cô không thể phản bác. Bởi có lẽ cô cảm nhận được lời anh nói là đúng.
Nhìn vào đôi môi đỏ mọng của Viola, thân hình gợi cảm trắng trẻo trong chiếc váy đen đơn giản khiến yết hầu anh căng thẳng.
Cúi đầu hôn lên môi cô một cách vội vã. Thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ. Biểu hiện của anh giờ như mấy cậu nhóc mới dậy thì lần đầu hôn môi. Nhưng cũng là do hương vị của cô quá ngọt ngào. Ai bảo cô mê người như vậy.
- Ưm..m. Lion..dừng
Viola giãy dụa phản kháng khó chịu càng làm Lion thêm điên cuồng. Anh mút môi cô thật chặt ôm eo đè cô xuống giường. Giờ khắc này anh muốn nổ tung muốn hoà với cô làm một.
Bàn tay không an phận chạm vào eo cô vuốt ve, cảm xúc trơn loáng làn da cô mang lại thật tốt.
- Cho anh!
Giọng nói khàn khàn đè nén, Lion nhìn cô đầy ham muốn. Anh sắp không nhịn được. Thế nhưng...
Viola nghiêng mặt qua một bên khóc nức nở, nước mắt cô một lần nữa lại tim anh mềm nhũn.
Kéo cô ngồi dậy ôm lấy cô vào lòng an ủi. Anh thật đáng chết, cô vừa tỉnh lại chắc chắn đối với anh vẫn còn e dè.
- Xin lỗi em.
- Đừng..đừng như vậy có được không? Lion...
Viola chôn mặt vào ngực Lion run rẩy càng khiến trái tim Lion yếu ớt.
- Ừ, anh hứa với em.
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra nhưng đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy. Anh có thể hứa với cô...ít nhất là trước khi cô lấy anh.
Quả là một đêm khó ngủ.....
------------
Đi lang thang trong toà lâu đài rộng lớn Viola đến đại sảnh bất chợt gặp Helena. Người phụ nữ đẹp như tranh vẽ đang đứng ở cửa kính đối diện là một cái vực thẳm.
Bước chân e dè tiến lại, có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt đau đớn. Nhìn thấy giọt nước mắt của Helena trong lòng Viola cơ hồ cũng cảm thấy chua xót.
Helena tâm như đã chết, trong tay cầm chặt đồng hồ có hình của Louis. Đã nhiều tháng trôi qua thế nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Con trai của bà, người thân yêu nhất của bà......
- Đó là con trai hoàng hậu sao?
Giọng nói trong trẻo tò mò của Viola vang lên làm Helena bối rối. Quay mặt lau đi giọt nước mắt đang rơi mới từ từ quay lại nhìn Viola đầy trìu mến.
- Đúng vậy! Đó là Louis.... Cô không nhớ gì sao?
Viola khẽ lắc đầu, cúi gằm mặt xuống sàn ngượng ngùng. Helena nhìn Viola đầy cảm thông. Cô gái xinh đẹp này là người con trai bà để ý. Hai đứa cũng thật xứng đôi vừa lứa. Chỉ tiếc là một người bị mất trí nhớ còn một người mất tích không rõ sống chết. Nghĩ đến đây trong lòng bà buồn khổ, khẽ thở dài xoay người rời đi.
Viola vẫn đứng đó, trong đầu nhớ lại cái khuôn mặt yêu nghiệt của Louis trong đồng hồ của Helena mà cảm xúc thật khó diễn đạt.
Cảm giác thật quen thuộc...thật quen thuộc...
Đôi mắt cũng không tự chủ mà nhìn về phía vực thẳm sâu hun hút kia. Đôi môi mấp máy muốn phát ra tiếng nhưng rồi cũng xoay người dứt khoát bước đi.
Hết chương 61.
- Em vừa nói gì?
Viola rụt người lại, có cảm giác nhiệt độ trong đây càng ngày càng lạnh. Thế nhưng cũng không lạnh bằng ánh mắt của người đối diện.
- Tôi... Anh là ai?
- VIOLA
Lion giận dữ gầm lên, một bế Viola ra khỏi quan tài anh siết lấy cô thật chặt.
- Đừng nói rằng em không nhớ tôi. Nói....tôi là ai?
Ánh mắt Lion đỏ ngầu, cánh tay siết lấy eo Viola thật chặt. Giờ khắc này anh muốn nổi điên. Cô dám quên anh? Anh chờ cô mỏi mòn tỉnh lại vậy mà câu đầu tiên cô nói với anh là gì? "Anh là ai?" thật nực cười. Nếu đây là cô đùa bỡn anh anh sẽ trừng phạt cô.
Viola sỡ hãi, cánh tay run rẩy muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Người đàn ông này quá đáng sợ.
- Tôi...buông tôi ra
Nước mắt không tự chủ liền rơi xuống, Viola ôm mặt nước mắt nhoè đi thấm đượm lòng người.
- Tôi...tôi không biết! Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?
Ngón tay xinh đẹp nắm lấy vạt áo trước ngực Lion lay nhẹ, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt Viola yếu ớt nhìn Lion.
- Tôi là ai? Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tôi..,..là ai?
Nước mắt của cô làm mềm trái tim Lion. Anh nhìn cô đau lòng, vươn ngón tay thô ráp lau đi nước mắt cô, sau cùng ôm cô thật chặt.
- Xin lỗi em... Mọi chuyện qua rồi!
Gục đầu vào vai cô dỗ dành, nội tâm Lion phức tạp. Anh không ngờ rằng lúc cô tỉnh dậy lại mất hết đi kí ức.
....
Đã hai ngày kể từ sau khi Viola tỉnh dậy. Tin tức này chấn động trong giới Ma-cà-rồng. Việc một con người có thể biến đổi thành Ma-cà-rồng đúng là một kì tích. Trước đây từng có trường hợp nào thành công. Đa số là chết ngay tức khắc khi tiếp nhận hoặc ngủ say mãi mãi. Đúng là không thể khinh thường cô gái mà hai anh em Louis - Lion yêu.
Hai ngày này, Lion luôn như hình với bóng không dời cô nửa bước. Cô cũng đã quen dần với việc anh nói cô là vợ chưa cưới.
- Lion...anh nói lúc trước chúng ta rất yêu nhau sao?
Ôm cô vào lòng Lion nở một nụ cười mỉm, khuôn mặt ghé sát vào môi cô.
- Đúng vậy! Chúng ta còn định tháng sau sẽ kết hôn.
Nhìn khuôn mặt cô đang ngây ngốc trong lòng anh khẩn trương, nếu như cô nhớ ra mọi chuyện chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng không sao, lúc đó cô đã thuộc về anh. Lừa dối cô như thế này trong lòng anh cũng không thoải mái. Nhưng biết làm sao được...anh cũng chỉ muốn cô là của anh.
- Vậy.....cũng sắp rồi.
Viola sửng sốt nhẩm tính ngày. Trời ạ...còn hơn một tuần nữa. Khuôn mặt bất giác đỏ lên. Thật không thể tin chuyện này là thật nhưng khi nghe Lion kể về quá khứ của cô khiến cô không thể phản bác. Bởi có lẽ cô cảm nhận được lời anh nói là đúng.
Nhìn vào đôi môi đỏ mọng của Viola, thân hình gợi cảm trắng trẻo trong chiếc váy đen đơn giản khiến yết hầu anh căng thẳng.
Cúi đầu hôn lên môi cô một cách vội vã. Thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ. Biểu hiện của anh giờ như mấy cậu nhóc mới dậy thì lần đầu hôn môi. Nhưng cũng là do hương vị của cô quá ngọt ngào. Ai bảo cô mê người như vậy.
- Ưm..m. Lion..dừng
Viola giãy dụa phản kháng khó chịu càng làm Lion thêm điên cuồng. Anh mút môi cô thật chặt ôm eo đè cô xuống giường. Giờ khắc này anh muốn nổ tung muốn hoà với cô làm một.
Bàn tay không an phận chạm vào eo cô vuốt ve, cảm xúc trơn loáng làn da cô mang lại thật tốt.
- Cho anh!
Giọng nói khàn khàn đè nén, Lion nhìn cô đầy ham muốn. Anh sắp không nhịn được. Thế nhưng...
Viola nghiêng mặt qua một bên khóc nức nở, nước mắt cô một lần nữa lại tim anh mềm nhũn.
Kéo cô ngồi dậy ôm lấy cô vào lòng an ủi. Anh thật đáng chết, cô vừa tỉnh lại chắc chắn đối với anh vẫn còn e dè.
- Xin lỗi em.
- Đừng..đừng như vậy có được không? Lion...
Viola chôn mặt vào ngực Lion run rẩy càng khiến trái tim Lion yếu ớt.
- Ừ, anh hứa với em.
Giọng nói nhẹ nhàng phát ra nhưng đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy. Anh có thể hứa với cô...ít nhất là trước khi cô lấy anh.
Quả là một đêm khó ngủ.....
------------
Đi lang thang trong toà lâu đài rộng lớn Viola đến đại sảnh bất chợt gặp Helena. Người phụ nữ đẹp như tranh vẽ đang đứng ở cửa kính đối diện là một cái vực thẳm.
Bước chân e dè tiến lại, có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt đau đớn. Nhìn thấy giọt nước mắt của Helena trong lòng Viola cơ hồ cũng cảm thấy chua xót.
Helena tâm như đã chết, trong tay cầm chặt đồng hồ có hình của Louis. Đã nhiều tháng trôi qua thế nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Con trai của bà, người thân yêu nhất của bà......
- Đó là con trai hoàng hậu sao?
Giọng nói trong trẻo tò mò của Viola vang lên làm Helena bối rối. Quay mặt lau đi giọt nước mắt đang rơi mới từ từ quay lại nhìn Viola đầy trìu mến.
- Đúng vậy! Đó là Louis.... Cô không nhớ gì sao?
Viola khẽ lắc đầu, cúi gằm mặt xuống sàn ngượng ngùng. Helena nhìn Viola đầy cảm thông. Cô gái xinh đẹp này là người con trai bà để ý. Hai đứa cũng thật xứng đôi vừa lứa. Chỉ tiếc là một người bị mất trí nhớ còn một người mất tích không rõ sống chết. Nghĩ đến đây trong lòng bà buồn khổ, khẽ thở dài xoay người rời đi.
Viola vẫn đứng đó, trong đầu nhớ lại cái khuôn mặt yêu nghiệt của Louis trong đồng hồ của Helena mà cảm xúc thật khó diễn đạt.
Cảm giác thật quen thuộc...thật quen thuộc...
Đôi mắt cũng không tự chủ mà nhìn về phía vực thẳm sâu hun hút kia. Đôi môi mấp máy muốn phát ra tiếng nhưng rồi cũng xoay người dứt khoát bước đi.
Hết chương 61.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.