Chương 47: Quay lại được không?
Nhị Nguyênn
03/08/2017
Mấy ngày trôi qua trong im lặng Gia Hân và Vương Nguyên dù gặp
nhau nhưng cả hai đều im lặng. Cô đang cố phớt lờ Vương Nguyên và
xem anh như người xa lạ.
Trong khi đó Tuấn Khải, Trâm Anh và Thiên Tỉ, Bảo Trâm cố làm nhiều cách để Vương Nguyên và Gia Hân có thể quay lại nhưng đều vô ích. Tất cả đành bỏ cuộc để cho 2 người tự giải quyết vậy.
Cứ như vậy vài ngày liền Vương Nguyên đều suy nghĩ rất nhiều và không ngủ được. Sáng hôm sau cậu quyết định gặp Gia Hân.
Vương Nguyên tìm gặp Gia Hân để mong cô quay lại như lúc trước vì dù cho đã cố quên Gia Hân nhưng anh không làm được.
Tại một quán nước:
_ Gia Hân, chúng ta yêu nhau mà tại sao bây giờ mọi chuyện lại như thế này?
_ Em...
_ Hãy quay lại như trước kia đi Gia Hân. Anh rất yêu em, rất yêu em, anh không làm sao để có thể quên em được. Càng cố gắng quên em bao nhiêu thì anh lại càng nhớ em nhiều lắm Gia Hân à.
_ Xin lỗi anh, em không thể - Gia Hân.
Nguyên Nguyên ngốc của em à, em cũng rất yêu anh, yêu anh rất nhiều và bởi vì yêu anh nên em càng không thể quay lại được. Em biết là anh đang rất buồn, rất đau nhưng anh biết không anh càng buồn, càng đau bao nhiêu thì em lại buồn đau gấp trăm ngàn lần.
_ Vậy còn những gì truớc đó thì sao? Em quên hết rồi sao? Sao em có thể quên hả Gia Hân, từ lúc nào mà em trở nên lạnh lùng với anh như vậy?
_ Tất cả mọi chuyện trước đây là một sai lầm, và em không muốn quay lại đi tiếp sự sai lầm đó nữa. Ngay từ đầu em và anh không nên yêu nhau mới phải.. - Gia Hân nói vô cùng lạnh lùng.
_ Anh biết hết mà, em không phải như vậy đây. Anh yêu em và em cũng yêu anh mà.
_ Anh đi..đi... - Gia Hân nói rồi bỏ đi trước, cô không thể cố gắng hơn được nữa vì nước mắt yếu đuối của cô sắp rơi rồi. Cô không thể để Vương Nguyên thấy cô trong lúc này được.
Vương Nguyên đứng nhìn Gia Hân bỏ đi. Trong lòng cậu tự hỏi: “Tại sao vậy Gia Hân, tại sao lại tàn nhẫn với anh như thế? Đến khi nào em mới có thể nói cho anh biết được lý do hả Gia Hân. Ít nhất em cũng phải cho anh một lý do chứ”.
Trở về nhà, Vương Nguyên bước vào phòng với một dáng vẻ nặng nề, lấy cái mũ trên đầu xuống treo lên cái giá để bên cạnh rồi bước thẳng đến và nằm bẹp xuống giường. Cậu thở dài một hơi, vừa nhắm nhắm mắt lại thì mẹ đi vào, đến ngồi cạnh Nguyên Nguyên đặt tay lên vai Nguyên và nói:
_ Chỉ vì việc ở công ty mà con lại như vậy sao? Mấy hôm rồi con không nói không cười gì suốt ngày, chỉ làm việc và làm việc, về đến nhà lại nhốt mình vào phòng. Con đang có chuyện gì à? Mẹ hiểu rõ con nhất mà, không thể chỉ vì việc ở công ty mà con lại như vậy được.
_ Không có gì chuyện đâu ạ, chỉ là...
Vương Nguyên đang định nói toàn bộ mọi chuyện với mẹ để có thể nhờ mẹ giúp, nhưng cậu cũng đang rất lưỡng lự...
_ Là sao...
_ Mình ơi xuống giúp tôi với – mẹ Vương Nguyên đang nói thì bị câu nói của bố cậu cắt ngang.
_ Mẹ xuống nhà đây, con nghỉ ngơi đi - mẹ Vương Nguyên nói rồi đi xuống nhà.
_ Vâng ạ!
--------------------------------------------------------------------------
Tại nhà ông bà Gia Hân, lúc này Gia Hân đang nằm một mình và khóc. Cô nhớ Vương Nguyên rất nhiều, nhớ nhiều lắm. Càng nhớ lại càng đau, càng thương. Bỗng nhiên Trâm Anh bước vào phòng Gia Hân và nói:
_ Nếu cậu giận mình thì được còn nhìn thấy cậu khóc thì mình không thể chịu được. Nói cho mình biết đi, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Gia Hân?
_ Không có chuyện gì đâu Trâm Anh.
_ Mình biết là có chuyện gì nên cậu mới như vậy, mình có thể giúp cậu mà. Nói cho mình biết đi! - Trâm Anh lại bên cạnh cầm tay Gia Hân.
_ Mình đã nói là không có chuyện gì rồi mà, cậu có thể đừng hỏi nữa được không - Gia Hân tức giận nhìn Trâm Anh, rồi đẩy tay Trâm Anh ra.
_ Mình chỉ hỏi thôi cậu làm gì dữ vậy? Nếu cậu không muốn nói thì thôi hay có chuyện gì thì kệ mình không quan tâm nữa. Nhưng cậu đã ăn uống thất thường mấy bữa nay rồi để mình đi làm cho cậu 1 ít đồ ăn.
_ Ừ.. tuỳ cậu - Trâm Anh ra ngoài đóng cửa phòng lại và đi xuống bếp còn Gia Hân lại ngồi một mình và nghĩ về những lời mà Vương Nguyên nói rồi lại khóc.
--------------------------------- Hết chương -----------------------------------
Trong khi đó Tuấn Khải, Trâm Anh và Thiên Tỉ, Bảo Trâm cố làm nhiều cách để Vương Nguyên và Gia Hân có thể quay lại nhưng đều vô ích. Tất cả đành bỏ cuộc để cho 2 người tự giải quyết vậy.
Cứ như vậy vài ngày liền Vương Nguyên đều suy nghĩ rất nhiều và không ngủ được. Sáng hôm sau cậu quyết định gặp Gia Hân.
Vương Nguyên tìm gặp Gia Hân để mong cô quay lại như lúc trước vì dù cho đã cố quên Gia Hân nhưng anh không làm được.
Tại một quán nước:
_ Gia Hân, chúng ta yêu nhau mà tại sao bây giờ mọi chuyện lại như thế này?
_ Em...
_ Hãy quay lại như trước kia đi Gia Hân. Anh rất yêu em, rất yêu em, anh không làm sao để có thể quên em được. Càng cố gắng quên em bao nhiêu thì anh lại càng nhớ em nhiều lắm Gia Hân à.
_ Xin lỗi anh, em không thể - Gia Hân.
Nguyên Nguyên ngốc của em à, em cũng rất yêu anh, yêu anh rất nhiều và bởi vì yêu anh nên em càng không thể quay lại được. Em biết là anh đang rất buồn, rất đau nhưng anh biết không anh càng buồn, càng đau bao nhiêu thì em lại buồn đau gấp trăm ngàn lần.
_ Vậy còn những gì truớc đó thì sao? Em quên hết rồi sao? Sao em có thể quên hả Gia Hân, từ lúc nào mà em trở nên lạnh lùng với anh như vậy?
_ Tất cả mọi chuyện trước đây là một sai lầm, và em không muốn quay lại đi tiếp sự sai lầm đó nữa. Ngay từ đầu em và anh không nên yêu nhau mới phải.. - Gia Hân nói vô cùng lạnh lùng.
_ Anh biết hết mà, em không phải như vậy đây. Anh yêu em và em cũng yêu anh mà.
_ Anh đi..đi... - Gia Hân nói rồi bỏ đi trước, cô không thể cố gắng hơn được nữa vì nước mắt yếu đuối của cô sắp rơi rồi. Cô không thể để Vương Nguyên thấy cô trong lúc này được.
Vương Nguyên đứng nhìn Gia Hân bỏ đi. Trong lòng cậu tự hỏi: “Tại sao vậy Gia Hân, tại sao lại tàn nhẫn với anh như thế? Đến khi nào em mới có thể nói cho anh biết được lý do hả Gia Hân. Ít nhất em cũng phải cho anh một lý do chứ”.
Trở về nhà, Vương Nguyên bước vào phòng với một dáng vẻ nặng nề, lấy cái mũ trên đầu xuống treo lên cái giá để bên cạnh rồi bước thẳng đến và nằm bẹp xuống giường. Cậu thở dài một hơi, vừa nhắm nhắm mắt lại thì mẹ đi vào, đến ngồi cạnh Nguyên Nguyên đặt tay lên vai Nguyên và nói:
_ Chỉ vì việc ở công ty mà con lại như vậy sao? Mấy hôm rồi con không nói không cười gì suốt ngày, chỉ làm việc và làm việc, về đến nhà lại nhốt mình vào phòng. Con đang có chuyện gì à? Mẹ hiểu rõ con nhất mà, không thể chỉ vì việc ở công ty mà con lại như vậy được.
_ Không có gì chuyện đâu ạ, chỉ là...
Vương Nguyên đang định nói toàn bộ mọi chuyện với mẹ để có thể nhờ mẹ giúp, nhưng cậu cũng đang rất lưỡng lự...
_ Là sao...
_ Mình ơi xuống giúp tôi với – mẹ Vương Nguyên đang nói thì bị câu nói của bố cậu cắt ngang.
_ Mẹ xuống nhà đây, con nghỉ ngơi đi - mẹ Vương Nguyên nói rồi đi xuống nhà.
_ Vâng ạ!
--------------------------------------------------------------------------
Tại nhà ông bà Gia Hân, lúc này Gia Hân đang nằm một mình và khóc. Cô nhớ Vương Nguyên rất nhiều, nhớ nhiều lắm. Càng nhớ lại càng đau, càng thương. Bỗng nhiên Trâm Anh bước vào phòng Gia Hân và nói:
_ Nếu cậu giận mình thì được còn nhìn thấy cậu khóc thì mình không thể chịu được. Nói cho mình biết đi, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Gia Hân?
_ Không có chuyện gì đâu Trâm Anh.
_ Mình biết là có chuyện gì nên cậu mới như vậy, mình có thể giúp cậu mà. Nói cho mình biết đi! - Trâm Anh lại bên cạnh cầm tay Gia Hân.
_ Mình đã nói là không có chuyện gì rồi mà, cậu có thể đừng hỏi nữa được không - Gia Hân tức giận nhìn Trâm Anh, rồi đẩy tay Trâm Anh ra.
_ Mình chỉ hỏi thôi cậu làm gì dữ vậy? Nếu cậu không muốn nói thì thôi hay có chuyện gì thì kệ mình không quan tâm nữa. Nhưng cậu đã ăn uống thất thường mấy bữa nay rồi để mình đi làm cho cậu 1 ít đồ ăn.
_ Ừ.. tuỳ cậu - Trâm Anh ra ngoài đóng cửa phòng lại và đi xuống bếp còn Gia Hân lại ngồi một mình và nghĩ về những lời mà Vương Nguyên nói rồi lại khóc.
--------------------------------- Hết chương -----------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.