Chương 44: Trải lòng
Nhị Nguyênn
09/07/2017
Thiên Tỉ chạy lại chỗ Vương Nguyên và Tuấn Khải đang phía tường
thành. Từ trên cao nhìn xuống khoảng trời mênh mông mà sao thấy
lòng người xáo rỗng quá. Tâm hồn thả theo mây trôi trên trời cao và đôi khi nó lại là một khung cảnh thích hợp để cho ai đó
trải lòng.
_ Nguyên nhi chuyện của em và Hân Hân là sao? - Tuấn Khải thắc mắc.
_ Cậu nói cho mình và đại ca nghe đi! - Thiên Tỉ tiếp lời.
_ Thì theo như mọi người thấy đó, em và Gia Hân chia tay rồi - Vương Nguyên.
_ Là thật sao? Khi nào? - Thiên Tỉ bất ngờ.
_ Sao tụi anh không biết gì hết vậy? - Tuấn Khải.
_ Từ sau hôm xảy ra cái vụ scandal đó, em cũng không hiểu vì sao nữa. Gia Hân nói là muốn chia tay. Còn mọi người không biết chuyện là vì em và Gia Hân đã quyết định không cho mọi người biết - Vương Nguyên nói với giọng vô cùng buồn bã.
_ Ra là vậy, tội nghiệp hai đứa. Vậy mà bọn anh không biết còn tổ chức đi chơi cho hai đứa, anh xin lỗi - Tuấn Khải nói với giọng hối hận.
_ Mình cũng có lỗi, xin lỗi cậu - Thiên Tỉ nói rồi cúi mặt xuống đất.
_ Không phải lỗi của anh và Thiên Tỉ, cả hai không cần phải xin lỗi em đâu - Vương Nguyên nói rồi cả 3 người chỉ im lặng nhìn nhau.
----------------------------- ta là gạch phân cách --------------------------------
Một góc nào đó ở dưới chân thành, Trâm Anh và Gia Hân đang ngồi nghỉ thì Bảo Trâm chạy tới cô đi lại ngồi cạnh Gia Hân rồi nói.
- Thì ra hai cậu ở đây, mình tìm 2 người nãy giờ.
- Ừ không hiểu sao mà mình hỏi mãi có chuyện gì mà Gia Hân không chịu nói -Trâm Anh lắc đầu chán nản.
- Cậu nói cho Trâm Anh nghe đi Gia Hân, mình biết chuyện rồi. Nguyên ca nói cho mọi người biết rồi - Bảo Trâm.
- Chuyện gì vậy Bảo Trâm? - Trâm Anh thắc mắc, trong đầu cô hiện giờ có một dấu chấm hỏi rất lớn.
- Cậu nói đi Gia Hân - Bảo Trâm quay sang nhìn Gia Hân, nhưng cô chỉ nhận được một cái lắc đầu.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? - Trâm Anh càng khó hiểu hơn.
- Vậy để mình nói cho cậu ấy nhé! - Bảo Trâm quay sang nhìn Gia Hân lần nữa.
- Tùy cậu - Gia Hân nói với giọng mệt mỏi.
- Ừm... Chuyện là Hân Hân và Nguyên ca chia tay rồi - Bảo Trâm buồn bã nói.
- Chuyện gì vậy Gia Hân, sao lại chia tay? Khi nào vậy? - Trâm Anh hoàn toàn bất ngờ sau câu nói của Bảo Trâm, cô hỏi một loạt câu hỏi.
- Ừ mình và Nguyên ca chia tay rồi - Gia Hân nói một cách buồn bã.
- Ai là người nói chia tay? Là Vương Nguyên phải không? Để đó cho mình, mình sẽ bảo Khải ca cho anh ta một trận vì đã dám đối xử với bạn thân của mình như vậy - Trâm Anh bực bội nói.
- Trâm Anh khoan đã, không phải do Nguyên ca đâu đừng bắt tội anh ấy. Là do mình, mình là người đã nói chia tay anh ấy trước đấy - Gia Hân nói rồi cúi mặt xuống đất. Khuôn mặt cô hiện rõ một nỗi buồn sâu thẳm từ trong đáy lòng.
- Gia Hân sao cậu... sao... sao lại làm vậy??? - Trâm Anh bất ngờ, ấp úng.
- Gia Hân là sao vậy, sao cậu lại quyết định chia tay Nguyên ca? Có phải do chuyện lần trước không? Không phải là nó đã được giải quyết rồi sao??? - Bảo Trâm cũng bất ngờ, vẻ mặt đã dần chuyển từ lo lắng thành bất ngờ và thắc mắc.
- Ừ - Gia Hân không nói gì, cô chỉ " Ừ " một tiếng cho qua.
Tối hôm đó Gia Hân ngồi một mình trong phòng của mình. Bảo Trâm đang ở trong phòng Trâm Anh thì điện thoại cô reo lên, thì ra là tin nhắn của Thiên Tỉ. Cô mở điện thoại ra đọc tin nhắn rồi quay sang nói:
- Trâm Anh ơi Thiên ca nhắn tin nói anh ấy đang ngồi cùng Khải ca tại nhà Nguyên ca và hỏi thăm Gia Hân thế nào. Anh ấy còn nói từ lúc về đến giờ Nguyên ca chỉ im lặng suốt - Bảo Trâm đọc tin nhắn rồi quay sang kể với Trâm Anh.
- Ừm, cậu hỏi hai anh ấy thử xem Nguyên ca có nói lý do vì sao họ chia tay không - Trâm Anh sau khi nghe Bảo Trâm kể thì nói.
- Ừ... - Bảo Trâm nói rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
- Anh ấy nói Nguyên ca cũng không biết lý do vì sao như vậy - Bảo Trâm lắc đầu một cách chán nản.
- Ừm, mọi chuyện ngày càng rắc rối rồi đây - Trâm Anh nói, sau câu nói đó cô thở dài một cái rồi đi lên giường nằm.
Lúc này tại nhà Vương Nguyên không khí có phần im lặng hơn bình thường. Tiếng xe cộ ngoài kia trước giờ vẫn ồn ào, tiếng còi xe ỉnh ỏi cộng với những âm thanh khác của màn đêm mọi hôm tạo ra một khúc nhạc vui tươi, nhộn nhịp của thành phố về đêm. Mà sao hôm nay hình như nó không có xuất hiện, nó đang im lặng theo tiếng lòng của một người nào đó rồi thì phải. Đúng là người buồn cảnh cũng chẳng vui bao giờ mà. Ở bên trong :
_ Cũng muộn rồi anh và Thiên Tỉ về nghỉ đi mai còn đến công ty sớm - Vương Nguyên vừa nói vừa cười. Cậu đang cố vui vẻ, tỏ ra mình rất ổn để Khải ca và Thiên Thiên có thể về mà không cần phải lo lắng cho mình.
_ Nhưng em... - Tuấn Khải với khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng nhìn thẳng vào Nguyên Nguyên và nói. Nhưng chưa nói hết câu Nguyên Nguyên đã nhanh chóng cắt ngang.
_ Em không sao đâu ạ, em ổn mà, mọi người cứ yên tâm về đi !!! - miệng nở nụ cười, còn đứng bật dậy xoay một vòng rồi ngồi xuống.
Cậu đang chứng minh rằng mình rất ổn nhưng cả Tuấn Khải và Thiên Tỉ khi nhìn bộ dạng của Vương Nguyên thế này thì đã nhận ra là cậu thật không ổn một chút nào hết. Hoàn toàn khác với một Vương Nguyên của thường ngày rồi. Nguyên càng cố chứng minh càng lộ ra cái vẻ không ổn chút nào của cậu ấy.
_ Vậy anh và Thiên Tỉ về nha - Tuấn Khải đứng dậy nhìn Thiên Tỉ, cả hai lắc đầu ngán ngẩm rồi quay sang nhìn Nguyên Nguyên.
_ Vâng. Hai người về cẩn thận ạ !!!
Vương Nguyên tiễn Khải ca và Thiên ca ra ngoài cổng. Cả 2 người bước lên xe để về mà lòng thì vẫn không thể không lo cho Nguyên Nguyên được. Bước lên xe Khải và Thiên nhìn Nguyên với ánh mắt thể hiện rõ sự lo lắng còn Nguyên Nguyên thì vẫn nhìn họ nở nụ cười nhẹ nhưng trong lòng thì đau, rất đau. Nước mắt của cậu không chừng sẽ tuôn ngay khi cả hai người họ vừa rời khỏi. Cả hai người họ cũng biết điều này nhưng làm sao được khi Nguyên Nguyên không muốn chia sẻ, không muốn cho cả Khải và Thiên nhìn thấy sự yếu đuối này của mình.
Cũng chỉ vì Nguyên Nguyên không muốn họ lo lắng thôi mà. Cậu vẫn vậy, dù thế nào cũng luôn nghĩ cho người khác, luôn luôn ở bên động viên, an ủi khi người khác buồn và không muốn ai phải buồn, phải lo lắng nhiều vì mình cả. Buồn thì cứ giấu mà đau thì tự mình chịu đựng không biết người thế này là tốt quá hay là ngốc quá đây.
-------------------------------- Hết chương -------------------------------
Mấy bạn có nhớ ngày này 1 năm trước là ngày gì không???
Đúng rồi! Ngày 9/7/2016, tức là ngày này năm ngoái mình đã đăng truyện lên trang Sàn truyện. Bạn nào đã theo dõi truyện của mình ngay từ những ngày đầu mình đăng truyện chắc vẫn còn nhớ nhỉ !!!
Cảm ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng mình trong một năm vừa qua. Mình thành thật cảm ơn tất cả các bạn. Hy vọng các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của mình và đồng hành cùng mình trong thời giản tiếp theo nhé!!!
Thành thật cảm ơn mọi người một lần nữa !!!
_ Nguyên nhi chuyện của em và Hân Hân là sao? - Tuấn Khải thắc mắc.
_ Cậu nói cho mình và đại ca nghe đi! - Thiên Tỉ tiếp lời.
_ Thì theo như mọi người thấy đó, em và Gia Hân chia tay rồi - Vương Nguyên.
_ Là thật sao? Khi nào? - Thiên Tỉ bất ngờ.
_ Sao tụi anh không biết gì hết vậy? - Tuấn Khải.
_ Từ sau hôm xảy ra cái vụ scandal đó, em cũng không hiểu vì sao nữa. Gia Hân nói là muốn chia tay. Còn mọi người không biết chuyện là vì em và Gia Hân đã quyết định không cho mọi người biết - Vương Nguyên nói với giọng vô cùng buồn bã.
_ Ra là vậy, tội nghiệp hai đứa. Vậy mà bọn anh không biết còn tổ chức đi chơi cho hai đứa, anh xin lỗi - Tuấn Khải nói với giọng hối hận.
_ Mình cũng có lỗi, xin lỗi cậu - Thiên Tỉ nói rồi cúi mặt xuống đất.
_ Không phải lỗi của anh và Thiên Tỉ, cả hai không cần phải xin lỗi em đâu - Vương Nguyên nói rồi cả 3 người chỉ im lặng nhìn nhau.
----------------------------- ta là gạch phân cách --------------------------------
Một góc nào đó ở dưới chân thành, Trâm Anh và Gia Hân đang ngồi nghỉ thì Bảo Trâm chạy tới cô đi lại ngồi cạnh Gia Hân rồi nói.
- Thì ra hai cậu ở đây, mình tìm 2 người nãy giờ.
- Ừ không hiểu sao mà mình hỏi mãi có chuyện gì mà Gia Hân không chịu nói -Trâm Anh lắc đầu chán nản.
- Cậu nói cho Trâm Anh nghe đi Gia Hân, mình biết chuyện rồi. Nguyên ca nói cho mọi người biết rồi - Bảo Trâm.
- Chuyện gì vậy Bảo Trâm? - Trâm Anh thắc mắc, trong đầu cô hiện giờ có một dấu chấm hỏi rất lớn.
- Cậu nói đi Gia Hân - Bảo Trâm quay sang nhìn Gia Hân, nhưng cô chỉ nhận được một cái lắc đầu.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? - Trâm Anh càng khó hiểu hơn.
- Vậy để mình nói cho cậu ấy nhé! - Bảo Trâm quay sang nhìn Gia Hân lần nữa.
- Tùy cậu - Gia Hân nói với giọng mệt mỏi.
- Ừm... Chuyện là Hân Hân và Nguyên ca chia tay rồi - Bảo Trâm buồn bã nói.
- Chuyện gì vậy Gia Hân, sao lại chia tay? Khi nào vậy? - Trâm Anh hoàn toàn bất ngờ sau câu nói của Bảo Trâm, cô hỏi một loạt câu hỏi.
- Ừ mình và Nguyên ca chia tay rồi - Gia Hân nói một cách buồn bã.
- Ai là người nói chia tay? Là Vương Nguyên phải không? Để đó cho mình, mình sẽ bảo Khải ca cho anh ta một trận vì đã dám đối xử với bạn thân của mình như vậy - Trâm Anh bực bội nói.
- Trâm Anh khoan đã, không phải do Nguyên ca đâu đừng bắt tội anh ấy. Là do mình, mình là người đã nói chia tay anh ấy trước đấy - Gia Hân nói rồi cúi mặt xuống đất. Khuôn mặt cô hiện rõ một nỗi buồn sâu thẳm từ trong đáy lòng.
- Gia Hân sao cậu... sao... sao lại làm vậy??? - Trâm Anh bất ngờ, ấp úng.
- Gia Hân là sao vậy, sao cậu lại quyết định chia tay Nguyên ca? Có phải do chuyện lần trước không? Không phải là nó đã được giải quyết rồi sao??? - Bảo Trâm cũng bất ngờ, vẻ mặt đã dần chuyển từ lo lắng thành bất ngờ và thắc mắc.
- Ừ - Gia Hân không nói gì, cô chỉ " Ừ " một tiếng cho qua.
Tối hôm đó Gia Hân ngồi một mình trong phòng của mình. Bảo Trâm đang ở trong phòng Trâm Anh thì điện thoại cô reo lên, thì ra là tin nhắn của Thiên Tỉ. Cô mở điện thoại ra đọc tin nhắn rồi quay sang nói:
- Trâm Anh ơi Thiên ca nhắn tin nói anh ấy đang ngồi cùng Khải ca tại nhà Nguyên ca và hỏi thăm Gia Hân thế nào. Anh ấy còn nói từ lúc về đến giờ Nguyên ca chỉ im lặng suốt - Bảo Trâm đọc tin nhắn rồi quay sang kể với Trâm Anh.
- Ừm, cậu hỏi hai anh ấy thử xem Nguyên ca có nói lý do vì sao họ chia tay không - Trâm Anh sau khi nghe Bảo Trâm kể thì nói.
- Ừ... - Bảo Trâm nói rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
- Anh ấy nói Nguyên ca cũng không biết lý do vì sao như vậy - Bảo Trâm lắc đầu một cách chán nản.
- Ừm, mọi chuyện ngày càng rắc rối rồi đây - Trâm Anh nói, sau câu nói đó cô thở dài một cái rồi đi lên giường nằm.
Lúc này tại nhà Vương Nguyên không khí có phần im lặng hơn bình thường. Tiếng xe cộ ngoài kia trước giờ vẫn ồn ào, tiếng còi xe ỉnh ỏi cộng với những âm thanh khác của màn đêm mọi hôm tạo ra một khúc nhạc vui tươi, nhộn nhịp của thành phố về đêm. Mà sao hôm nay hình như nó không có xuất hiện, nó đang im lặng theo tiếng lòng của một người nào đó rồi thì phải. Đúng là người buồn cảnh cũng chẳng vui bao giờ mà. Ở bên trong :
_ Cũng muộn rồi anh và Thiên Tỉ về nghỉ đi mai còn đến công ty sớm - Vương Nguyên vừa nói vừa cười. Cậu đang cố vui vẻ, tỏ ra mình rất ổn để Khải ca và Thiên Thiên có thể về mà không cần phải lo lắng cho mình.
_ Nhưng em... - Tuấn Khải với khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng nhìn thẳng vào Nguyên Nguyên và nói. Nhưng chưa nói hết câu Nguyên Nguyên đã nhanh chóng cắt ngang.
_ Em không sao đâu ạ, em ổn mà, mọi người cứ yên tâm về đi !!! - miệng nở nụ cười, còn đứng bật dậy xoay một vòng rồi ngồi xuống.
Cậu đang chứng minh rằng mình rất ổn nhưng cả Tuấn Khải và Thiên Tỉ khi nhìn bộ dạng của Vương Nguyên thế này thì đã nhận ra là cậu thật không ổn một chút nào hết. Hoàn toàn khác với một Vương Nguyên của thường ngày rồi. Nguyên càng cố chứng minh càng lộ ra cái vẻ không ổn chút nào của cậu ấy.
_ Vậy anh và Thiên Tỉ về nha - Tuấn Khải đứng dậy nhìn Thiên Tỉ, cả hai lắc đầu ngán ngẩm rồi quay sang nhìn Nguyên Nguyên.
_ Vâng. Hai người về cẩn thận ạ !!!
Vương Nguyên tiễn Khải ca và Thiên ca ra ngoài cổng. Cả 2 người bước lên xe để về mà lòng thì vẫn không thể không lo cho Nguyên Nguyên được. Bước lên xe Khải và Thiên nhìn Nguyên với ánh mắt thể hiện rõ sự lo lắng còn Nguyên Nguyên thì vẫn nhìn họ nở nụ cười nhẹ nhưng trong lòng thì đau, rất đau. Nước mắt của cậu không chừng sẽ tuôn ngay khi cả hai người họ vừa rời khỏi. Cả hai người họ cũng biết điều này nhưng làm sao được khi Nguyên Nguyên không muốn chia sẻ, không muốn cho cả Khải và Thiên nhìn thấy sự yếu đuối này của mình.
Cũng chỉ vì Nguyên Nguyên không muốn họ lo lắng thôi mà. Cậu vẫn vậy, dù thế nào cũng luôn nghĩ cho người khác, luôn luôn ở bên động viên, an ủi khi người khác buồn và không muốn ai phải buồn, phải lo lắng nhiều vì mình cả. Buồn thì cứ giấu mà đau thì tự mình chịu đựng không biết người thế này là tốt quá hay là ngốc quá đây.
-------------------------------- Hết chương -------------------------------
Mấy bạn có nhớ ngày này 1 năm trước là ngày gì không???
Đúng rồi! Ngày 9/7/2016, tức là ngày này năm ngoái mình đã đăng truyện lên trang Sàn truyện. Bạn nào đã theo dõi truyện của mình ngay từ những ngày đầu mình đăng truyện chắc vẫn còn nhớ nhỉ !!!
Cảm ơn các bạn độc giả đã đồng hành cùng mình trong một năm vừa qua. Mình thành thật cảm ơn tất cả các bạn. Hy vọng các bạn vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của mình và đồng hành cùng mình trong thời giản tiếp theo nhé!!!
Thành thật cảm ơn mọi người một lần nữa !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.