Chương 32: Ý đồ của cô quản lí (Phần 1)
Nhị Nguyênn
20/03/2017
Tối hôm trước, cả đêm hôm đó Vương Nguyên ngồi nhìn ra cửa sổ nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời và nghĩ về Gia Hân. Nhớ về nụ cười hiền hậu của cô. Anh lo lắng cho Gia Hân thật nhiều nhưng không giám gọi, lại không thể ra ngoài để đến gặp Gia Hân. Không biết giờ này cô ấy ra sao rồi nhỉ??? Anh cứ ngồi lẩm bẩm một mình mãi.
Trong khi đó thì Gia Hân cũng nằm trằn trọc không ngủ được nằm mà cô chỉ nghĩ về Vương Nguyên. Cô rất lo lắng cho anh.
- Gia Hân cậu chưa ngủ à? Cậu ngủ đi muộn rồi đó.
- Ukm...
Gương mặt cô thể hiện rõ sự buồn bã. Liệu giờ này anh ấy đã ngủ chưa nhỉ?? Mình muốn đến gặp anh ấy mà lại sợ làm ảnh hưởng đến anh ấy.
Quay lại hiện tại nha:
Trong khi bà quản lí đang âm mưu gì đó thì:
- Gia Hân nè chúng ta đến công ty của Vương Nguyên hỏi xem sao đi! - Trâm Anh nói.
- Nhưng chỉ hai chúng ta đi thôi sao, mình... - Gia Hân.
- Không mình sẽ gọi cả Bảo Trâm nữa rồi chúng ta đi luôn nha - Trâm Anh.
- Nhưng mình...* suy nghĩ * ukm đi - Gia Hân.
Tại chỗ của Vương Nguyên cô quản lí gọi cả nhóm đến.
---------------------- ta là gạch phân cách --------------------------------
_ Hôm nay các cậu sẽ phải ở trong công ty không được ra ngoài, không được gọi điện thoại hay trả lời phỏng vấn của bất kìa ai. Chỉ trả lời phóng vấn theo lịch mà tôi đã sắp xếp. Nghe chưa – Bà quản lí giận dữ.
_ Vâng – Khải ca và Thiên Tỉ đồng thanh nhưng Vương Nguyên thì im lặng.
...
_ Các cậu ra ngoài đi.
Tại chỗ của Gia Hân. Phía ngoài công ty cả ba vừa xuống xe.
-Ở đây đông người quá - Bảo Trâm.
-Toàn là nhà báo phong viên không à. Còn có cả Fan nữa - Trâm Anh.
Trong lúc này Gia Hân chỉ biết im lặng.
Tại chỗ bà quản lí:
" Chào cậu, cậu tìm xem cô ta ở đâu được chứ "
“...”
"Được rồi, tốt lắm. Cảm ơn cậu "
Có 1 tin nhắn gửi đến. Bà quản lí mở điên thoại mở tin nhắn ra đọc rồi biết được một chuyện gì đó. Đọc xong bà ta tức giận:
_ Đã gây chuyện còn dám mò đến đây nữa à. Lần này thì *cười nhếch môi* đừng có trách tôi ác độc.
Một lúc sau, bà ta chờ Gia Hân, Trâm Anh và Bảo Trâm ra về thì nói tài xế chở bà ta bám theo. Bỗng chiếc xe dừng lại. Gia Hân bước xuống xe với khuôn mặt khá buồn bã. Cô gượng cười nhìn mọi người trên xe. Chiếc xe lăn bánh còn Gia Hân thì đi vào shop bán quần áo nam phía trước.
Bà quản lí thấy Gia Hân xuống xe cũng dừng lại rồi nói tài xế về trước đi và để xe lại đó cho bà ta. Nói xong bà ta lặng lẽ đi theo Gia Hân.
_ Chú ơi áo này bao nhiêu vậy.
_ Ukm để chú xem. Cháu mua tặng bạn trai à cái nay thì đẹp đó!
_ Vâng... - Gia Hân gượng cười rồi nói.
Gia Hân quay qua nhìn xung quanh. Cô cảm thấy hình như có ai đó đang đi theo mình từ lúc cô vừa mới xuống xe.
Gia Hân mua xong chiếc áo rồi đi ra về. Vừa đi cô vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ: Mình phải đem cái áo này tặng cho Nguyên ca nhanh mới được. Chắc anh ấy sẽ thích lắm. Đây là cơ hội tốt nhất để giúp anh ấy vui lên.
Bỗng nhiên có 1 người nào đó chạm vào sau lưng cô. Thì ra là bà quản lí. Bà ta từ đằng sau tiến về phía Gia Hân. Cô giật mình quay lại :
_ Cô... cần... cháu giúp gì không ạ?
Gia Hân lo lắng nói rồi từ từ quay đầu lại nhìn vào mặt người phụ nữ đó. Lúc này bà quản lí im lặng và từ từ tháo che mặt ra. Gia Hân nhìn vào mặt bà ta. Mặt cô tái hẳn đi vì sợ hãi. Gia Hân nhắm chặt mắt để lấy lại tinh thần rồi cô bình tĩnh nói:
_ Cháu chào cô ạ - Gia Hân.
_ Ukm - bà quản lí.
_ Cô... - Gia Hân.
_ Cô có chuyện muốn nói với cháu, cháu đi theo cô một lúc được không? - Bà quản lí nói với giọng ngọt.
_ Vâng... - Gia Hân ấp úng nói.
_ Chúng ta đến quán nước bên kia nói chuyện nha! - bà quản lí.
_ Vâng - Gia Hân.
Trong lòng Gia Hân lúc này cô cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Cô linh cảm thấy có điều gì đó không vui sắp xảy ra, mọi thứ xung quanh lúc này có vẻ yên lặng dường như nó không có hoạt động. Nó chỉ đứng nhìn cô, nhìn cái vẻ mặt sợ hãi kia mà không có bất kì phản ứng gì.
Trong khi đó thì Gia Hân cũng nằm trằn trọc không ngủ được nằm mà cô chỉ nghĩ về Vương Nguyên. Cô rất lo lắng cho anh.
- Gia Hân cậu chưa ngủ à? Cậu ngủ đi muộn rồi đó.
- Ukm...
Gương mặt cô thể hiện rõ sự buồn bã. Liệu giờ này anh ấy đã ngủ chưa nhỉ?? Mình muốn đến gặp anh ấy mà lại sợ làm ảnh hưởng đến anh ấy.
Quay lại hiện tại nha:
Trong khi bà quản lí đang âm mưu gì đó thì:
- Gia Hân nè chúng ta đến công ty của Vương Nguyên hỏi xem sao đi! - Trâm Anh nói.
- Nhưng chỉ hai chúng ta đi thôi sao, mình... - Gia Hân.
- Không mình sẽ gọi cả Bảo Trâm nữa rồi chúng ta đi luôn nha - Trâm Anh.
- Nhưng mình...* suy nghĩ * ukm đi - Gia Hân.
Tại chỗ của Vương Nguyên cô quản lí gọi cả nhóm đến.
---------------------- ta là gạch phân cách --------------------------------
_ Hôm nay các cậu sẽ phải ở trong công ty không được ra ngoài, không được gọi điện thoại hay trả lời phỏng vấn của bất kìa ai. Chỉ trả lời phóng vấn theo lịch mà tôi đã sắp xếp. Nghe chưa – Bà quản lí giận dữ.
_ Vâng – Khải ca và Thiên Tỉ đồng thanh nhưng Vương Nguyên thì im lặng.
...
_ Các cậu ra ngoài đi.
Tại chỗ của Gia Hân. Phía ngoài công ty cả ba vừa xuống xe.
-Ở đây đông người quá - Bảo Trâm.
-Toàn là nhà báo phong viên không à. Còn có cả Fan nữa - Trâm Anh.
Trong lúc này Gia Hân chỉ biết im lặng.
Tại chỗ bà quản lí:
" Chào cậu, cậu tìm xem cô ta ở đâu được chứ "
“...”
"Được rồi, tốt lắm. Cảm ơn cậu "
Có 1 tin nhắn gửi đến. Bà quản lí mở điên thoại mở tin nhắn ra đọc rồi biết được một chuyện gì đó. Đọc xong bà ta tức giận:
_ Đã gây chuyện còn dám mò đến đây nữa à. Lần này thì *cười nhếch môi* đừng có trách tôi ác độc.
Một lúc sau, bà ta chờ Gia Hân, Trâm Anh và Bảo Trâm ra về thì nói tài xế chở bà ta bám theo. Bỗng chiếc xe dừng lại. Gia Hân bước xuống xe với khuôn mặt khá buồn bã. Cô gượng cười nhìn mọi người trên xe. Chiếc xe lăn bánh còn Gia Hân thì đi vào shop bán quần áo nam phía trước.
Bà quản lí thấy Gia Hân xuống xe cũng dừng lại rồi nói tài xế về trước đi và để xe lại đó cho bà ta. Nói xong bà ta lặng lẽ đi theo Gia Hân.
_ Chú ơi áo này bao nhiêu vậy.
_ Ukm để chú xem. Cháu mua tặng bạn trai à cái nay thì đẹp đó!
_ Vâng... - Gia Hân gượng cười rồi nói.
Gia Hân quay qua nhìn xung quanh. Cô cảm thấy hình như có ai đó đang đi theo mình từ lúc cô vừa mới xuống xe.
Gia Hân mua xong chiếc áo rồi đi ra về. Vừa đi cô vừa nhìn xung quanh vừa nghĩ: Mình phải đem cái áo này tặng cho Nguyên ca nhanh mới được. Chắc anh ấy sẽ thích lắm. Đây là cơ hội tốt nhất để giúp anh ấy vui lên.
Bỗng nhiên có 1 người nào đó chạm vào sau lưng cô. Thì ra là bà quản lí. Bà ta từ đằng sau tiến về phía Gia Hân. Cô giật mình quay lại :
_ Cô... cần... cháu giúp gì không ạ?
Gia Hân lo lắng nói rồi từ từ quay đầu lại nhìn vào mặt người phụ nữ đó. Lúc này bà quản lí im lặng và từ từ tháo che mặt ra. Gia Hân nhìn vào mặt bà ta. Mặt cô tái hẳn đi vì sợ hãi. Gia Hân nhắm chặt mắt để lấy lại tinh thần rồi cô bình tĩnh nói:
_ Cháu chào cô ạ - Gia Hân.
_ Ukm - bà quản lí.
_ Cô... - Gia Hân.
_ Cô có chuyện muốn nói với cháu, cháu đi theo cô một lúc được không? - Bà quản lí nói với giọng ngọt.
_ Vâng... - Gia Hân ấp úng nói.
_ Chúng ta đến quán nước bên kia nói chuyện nha! - bà quản lí.
_ Vâng - Gia Hân.
Trong lòng Gia Hân lúc này cô cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Cô linh cảm thấy có điều gì đó không vui sắp xảy ra, mọi thứ xung quanh lúc này có vẻ yên lặng dường như nó không có hoạt động. Nó chỉ đứng nhìn cô, nhìn cái vẻ mặt sợ hãi kia mà không có bất kì phản ứng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.