Thiên Thần Trả Thù: "Xin Lỗi, Vì Đã Lợi Dụng Anh"
Chương 36: THẾ CẦM CỰ
Mandy Edwards
18/07/2023
Có lẽ nhờ vào năng lực của nó, hắn và những người tài năng trong công ty
và cả Mayza mà công ty mới có thể cầm cự trong gần 2 tuần qua. Quả thực
lần này Cent mượn danh WATION làm 1 vố quá lớn khiến Phó Lâm phải xem
xét. Và một phần không thể thiếu chính là nó cũng đã âm thầm tiến hành
kế hoạch của mình. Nó đang cố tỏ ra mệt mỏi sau nhiều ngày đêm dày công
vì công ty.
- Tình hình vẫn không có tiến triển gì sao? -PL lên tiếng\, ông ta đang ngồi vào ghế chủ trì cuộc họp.
- Vẫn thế thưa chủ tịch\,nếu chúng ta không cắt đứt được với WATION với tình trạng hiện giờ kéo dài\, e là công ty sẽ gặp nhiều tổn thất. - hắn đang phân tích từng chi tiết rất cụ thể.
- Giám đốc Triệu cô nghĩ sao về chuyện này///- PL hỏi nó\, nó xem tài liệu chăm chú và trả lời.
- Chúng ta nên mở rộng đầu tư....- lời nó vừa nói ra thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn nó\, không phải hiện giờ nguồn vốn đang thiếu hụt sao? Vậy mà nó còn muốn đầu tư...
- Giám đốc Triệu\, tôi thấy hiện giờ việc đầu tư lúc này là không hợp lí lắm...- một bộ phận khác lên tiếng.
- Đây cũng là một ý kiến hay\, tôi sẽ suy nghĩ lại....Không còn gì nữa\, tan họp.-dạo gần đây công ty của nó phải diễn ra nhiều cuộc họp khẩn cấp thế này\, nguyên cớ cũng chỉ do 1 người là Cent. Và 1 điều đặc biệt hơn\, khiến PL cũng phải giật mình vì thông tin mà thuộc hạ của ông điều tra được\, 2 đứa con trai của nhà họ Diệp vẫn còn sống và họ đang đối phó với ông.
"Diệp Quân, đừng trách tao độc ác, là do con của mày tự tìm đường chết thôi..." về lại phòng cũng chính là suy nghĩ của ông dập tắt...Ngay cả nó cũng không nghĩ ra cách giúp công ty của ông, thì ông chỉ còn cách duy nhất là ép người buộc chuông phải cắt dây chuông...
.......................................................................................................
Quay lại với anh em của Aran, anh hầu như bất lực với người anh của mình và không thể ngăn cản. Vì thế anh không nói gì và cũng không xen vào, dù sao ở WATION hiện giờ vẫn phải nhờ Cent và Jiro quản lí, vì anh không thích đích thân mình quản. Ngày thường Aran chỉ ở trong phòng tối và đợi anh mình đi làm về thôi. Nhưng hôm nay quả thực rất lạ, đã hơn 22 giờ, anh vẫn chưa thấy Cent về, lòng anh rất hoài nghi nên đã gọi Jiro cho đến khi Jiro về đến nhà, thì trong nhà hiện giờ chỉ có mình anh và Jiro. Theo lời Jiro nói hôm nay Cent có cuộc hẹn với đối tác nhưng đã hơn 3 giờ đồng hồ anh không quay lại công ty, điện thoại thì không liên lạc được.
- Không lẽ là ông ta?? - Aran suy nghĩ 1 lúc nói\, nếu giả sử Cent bị bắt cóc thì chỉ duy nhất 1 người anh có thể nghĩ đến là Phó Lâm. Vì PL đã biết thân phận của Cent và cũng đã đối đầu với nhau\, cộng thêm việc VIVIAN của ông ta bị Cent cho vào "tròng"\, nếu là anh\, anh cũng cho người tìm Cent xử 1 trận cho hả giận\, nhưng giờ Cent không phải là Phó Thiên Minh mà mọi người biết\, thân phận của anh đã khác\, lòng thù hằn giữa Phó Lâm và Cent càng sâu hơn.
- Chúng ta có nên báo cảnh sát không?- Jiro hỏi và định lấy điện thoại thì Aran đưa tay ra hiệu ngăn cản\, thay vào đó anh dùng điện thoại gửi nhanh 1 tin nhắn đến ai đó. Sau đó\, anh cùng Jiro chia nhau đi tìm\, vì ngoài Jiro\, Cent và nó thì Aran không hề tin tưởng ai.
................
Lúc này nó vừa từ phòng tắm ra, đang lau khô tóc thì thấy hắn nằm tựa lưng vào thành giường và nghịch điện thoại nó. Nó bước đến thì hắn đã ngồi hẳn dậy, đưa điện thoại cho nó.
- Em đổi password rồi sao? -
- Phải...là do lần trước sang Lucky em làm rơi điện thoại và phải thiết lập lại tất cả nên em đã đổi...- nó từ từ nói\, trong khi ngón tay nó lướt nhẹ xem dòng tin nhắn\, vẻ mặt có hơi khựng lại như đang lo lắng\, nhưng hắn vẫn không nhận ra.
- Em thấy không khỏe sao? - hắn bước xuống giường và giúp nó lau khô tóc\, nó thấy hắn bước xuống nên tắt điện thoại và để ngay đầu giường\, giọng vờ mệt mỏi lười biếng.
- Dạo này do việc ở công ty nên em có hơi mệt....em ngủ trước đây...- nói xong nó ngã người xuống chiếc giường trắng tinh và nhắm mắt\, hắn thấy nó mệt mỏi thế nên cũng không làm phiền\, cũng thả người xuống giường và từ từ nhắm nhẹ mắt. Còn nó\, sau khi nhắm mắt không biết nó đã có biết bao suy nghĩ về dòng tin nhắn lúc nãy. Dòng tin nhắn lúc nãy là thật chứ chẳng đùa\, nếu thế có lẽ anh của nó đang gặp nguy hiểm và có thể đang bị người của Phó Lâm bắt giữ. Đúng thực PL là một lão cáo già\, một mặt thì làm ăn lương thiện\, 1 mặt thì uy hiếp người khác...
.......................................................................................................
Đã hơn 1 tuần trôi qua, Aran và Jiro không hề có chút tin tức gì về Cent và họ đã nhờ phía cảnh sát can thiệp. Còn về nó, nó cũng đang tiếp tục âm thầm theo dõi ba mình nhưng có lẽ ông ta làm việc quá kín, đến bây giờ nó chỉ xác định được Cent mất tích có liên quan đến PL.
********************************************************************
.........tại nhà hoang phía tây....
Nơi đây đúng thực là căn nhà hoang đáng sợ, phía sau nhà hoang là vực thẳm, bao quanh là những cánh rừng rậm rạp, phải mất khá nhiều thời gian mới có thể ra khỏi khu rừng này chưa tính nếu bị lạc. Vì thế khi Cent tỉnh dậy và đã ở đây 1 tuần, anh cũng chưa biết chính xác nơi anh đang ở là nơi nào, nhưng chỉ biết anh đang ở một nơi rất xa và rất khó tìm.
Nếu hôm đó, anh nghe lời Jiro cùng Jiro về sớm 1 chút thì bọn người kia sẽ không thể ra tay. Anh biết chắc chắn bọn người bắt anh là người của Phó Lâm, vì bằng chứng là họ bắt anh phải ký tên vào tờ giấy kia...Nếu vì mạng của anh mà kí vào đó thì mọi công sức của anh đều đổ sông đổ biển, thù của cha mẹ không cần phải trả nữa. Nhưng anh không chấp nhận. Cũng chính vì thế mà anh bị bọn người kia hành hạ, đầu tóc rũ rượi, mấy ngày nay ngay cả một giọt nước cũng không có, nếu có cũng chỉ do bọn họ tác nước vào anh cho anh tỉnh thôi....Nhưng càng như vậy anh càng thấy tâm tình mình thoải mái, vì anh nghĩ PL ra tay với mình vì PL đã vào đường cùng không còn cách nào khác nên mới bắt và uy hiếp anh.
- Ba mẹ...Minh Huy trả thù được cho ba mẹ rồi....ba mẹ ở trên thiên đường có thấy không ...haha...- lời anh nói ra thì đã nghe cánh cửa mở ra\, anh nghe được tiếng bước chân lần này nhiều hơn so với lần trước.
- Xem ra mày cũng rất giỏi chịu đựng...- vừa nghe âm thanh này anh ngước lên nhìn mặt dù bị trói cả hai tay hai chân nhưng anh vẫn gắn gượng ngước mắt nhìn\, nhìn người đàn ông đang mang mặt nạ quỷ kia...anh chỉ phun nước bọt như chế giễu\, sau đó nói.
- Phó Lâm ơi Phó Lâm\, dù thế nào tôi cũng đã từng là sống chung với ông khá lâu\, thế thì ông cần gì đeo mặt nạ để nói chuyện với tôi....ha..ha....ông tưởng tôi không nhận ra những thủ đoạn này là của ông sai người làm sao?? -
- Xem ra....năng lực của ''con trai của ta" không tệ..mày mau kí vào nó....nếu không tao sẽ đưa mày xuống gặp ba mẹ mày...- Phó Lâm không ngần ngại tháo mặt nạ ra\, đúng thực anh đoán không sai \, chính là Phó Lâm..
- Không bao giờ....Phó Lâm...VIVIAN là sản nghiệp của ba mẹ tôi....ông thua rồi...tôi phải bắt ông đền tội...- anh nhìn thẳng vào Phó Lâm. Đôi mắt màu hổ phách khi nhìn thẳng như xoáy sâu vào tận tâm can của người khác\, công thêm đôi mắt này chứ đầy hận thù\, nên Phó Lâm đã sai người bịt mắt Cent lại. Trên đời này thứ ông ghét nhất chính là người có màu mắt này...Ông rất thù...
- Tao khuyên mày nên suy nghĩ và đưa ra quyết định nhanh\, nếu không...những lời tao vừa mới nói\, tao sẽ không nuốt lời đâu...- sau khi nói xong\, ông ta dùng toàn lực đá vào bụng anh 1 cái khiến anh khụy xuống ngay lập tức\, trong quá khứ PL cũng là người trong thế giới đêm nên việc biết võ cũng là điều đương nhiên. Sau khi tặng anh 1 cú đá ông lại đeo lại mặt nạ và cùng đàn em đi ra..Một lúc sau khi ra đến xe\, PL nghe điện thoại và sau đó mỉm cười và lên xe\, chiếc xe lao đi trong phút chốc.
Trong góc khuất gần đó, cũng có một chiếc xe MXM đậu ở gần đó, bên trong là 1 cô gái trong trang phục đen bó sát người, giày thể thao và đội nón lưỡi trai cùng khẩu trang đen, cũng vừa buông điện thoại xuống...sau đó xuống xe và cũng dần biến mất trong khu rừng...
- Ai...mau ra đây...- bọn thuộc hạ nghe thấy tiếng động nên cũng dáo dác tìm người\, sau đó thấy bóng dáng của kẻ áo đen đang ung dung đứng trước mặt họ. Lúc này Cent vãn bị bịt mắt\, nhưng có lẽ anh đã dần đuối sức.
- Mày là ai...//Tao đang hỏi mày.....con này...- nó không trả lời và ra tay ngay lập tức\, lúc còn ở trên xe nó cũng đã xem địa hình ở nơi này nên biết ở đây như thế nào\, bọn người trước mắt so với nó chỉ là bọn tép rêu nên nó giải quyết nhanh chóng. Nó lại gần Cent và cởi bỏ mảnh vải đang bịt mắt của anh\, anh cũng tỉnh đôi chút nhưng nó cảm thấy như có người đang chạy vào nên đã đẩy anh chạy trước..
- Chạy mau...- nó nói trong khi đang đánh trả với tên vừa chạy vào\, tên này không tài cán gì chỉ có điều sức chịu đòn của hắn khá bền vững nên nó dùng sức rất nhiều mới có thể giải quyết được hắn...Sau khi giải quyết hết tất cả nó rời khỏi và chạy theo lối cũ để ra..có lẽ giờ này Cent cũng đã gần đến bên đường..Nhưng nó đã gặp anh đang ở bên đường\, thậm chí\, anh còn đang ôm lấy cánh tay đang chảy máu\, là do lúc nãy anh không cẩn thận đã va vào bẫy thú..Nó cố gắng đưa anh lên xe\, định đóng cửa lại thì anh đã nắm lấy tay nó..
- Cô là ai...sao lại cứu tôi...- anh mơ hồ hỏi\, nhưng anh cảm nhận được thứ gì đó\, là đôi mắt ấy đôi mắt rất sáng và thâm thúy\, nhưng đó chỉ là mơ hồ...
Nó không trả lời mà vội vàng lên xe và lái xe với tốc độ kinh hoàng đến bệnh viện, lúc này đã hơn 20 giờ...
- Tôi hỏi cô là ai..sao....lại...cứu...tôi...- nó vừa lái xe vừa nghe anh hỏi\, nhưng nó không quan tâm...nó lái xe chậm lại và đưa 1 tay sang kiểm tra hơi thở của anh\, hơi thở của anh rất yếu\, nên nó lo lắng.
- Đừng nói nữa...- vừa nói xong nó tăng tốc\, lao một mạch đến bệnh viện trong đêm khuya.Sau khi đưa anh vào bệnh viện\, mọi người vẫn nhìn nó vì cách ăn mặt và vì nó mang khẩu trang cùng nón nên họ có chút nghi ngờ nó\, nhưng nó chỉ đưa bệnh nhân đến rồi rời đi. Nó chỉ để lại địa chỉ liên lạc là của Aran\, sau đó rời đi. "Anh hai\, anh sẽ không sao...." bước chân rời khỏi bệnh viện\, vào lại trong xe\, nhìn tờ giấy trên tay mà nó nhếch môi....Nó đang cười cho cách làm mà nó cho là "quái đại trà" của Phó Lâm....sau đó xé đôi tờ giấy\, xem lại điện thoại\, đến lúc nó phải về nhà rồi. Nói thầm \, nó lái xe về lại nhà lúc trước nó ở\, thay cho mình chiếc áo sơ mi màu kem và quần â\, giày cao gót trắng sau đó cũng lái xe về nhà chồng...!
- Tình hình vẫn không có tiến triển gì sao? -PL lên tiếng\, ông ta đang ngồi vào ghế chủ trì cuộc họp.
- Vẫn thế thưa chủ tịch\,nếu chúng ta không cắt đứt được với WATION với tình trạng hiện giờ kéo dài\, e là công ty sẽ gặp nhiều tổn thất. - hắn đang phân tích từng chi tiết rất cụ thể.
- Giám đốc Triệu cô nghĩ sao về chuyện này///- PL hỏi nó\, nó xem tài liệu chăm chú và trả lời.
- Chúng ta nên mở rộng đầu tư....- lời nó vừa nói ra thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn nó\, không phải hiện giờ nguồn vốn đang thiếu hụt sao? Vậy mà nó còn muốn đầu tư...
- Giám đốc Triệu\, tôi thấy hiện giờ việc đầu tư lúc này là không hợp lí lắm...- một bộ phận khác lên tiếng.
- Đây cũng là một ý kiến hay\, tôi sẽ suy nghĩ lại....Không còn gì nữa\, tan họp.-dạo gần đây công ty của nó phải diễn ra nhiều cuộc họp khẩn cấp thế này\, nguyên cớ cũng chỉ do 1 người là Cent. Và 1 điều đặc biệt hơn\, khiến PL cũng phải giật mình vì thông tin mà thuộc hạ của ông điều tra được\, 2 đứa con trai của nhà họ Diệp vẫn còn sống và họ đang đối phó với ông.
"Diệp Quân, đừng trách tao độc ác, là do con của mày tự tìm đường chết thôi..." về lại phòng cũng chính là suy nghĩ của ông dập tắt...Ngay cả nó cũng không nghĩ ra cách giúp công ty của ông, thì ông chỉ còn cách duy nhất là ép người buộc chuông phải cắt dây chuông...
.......................................................................................................
Quay lại với anh em của Aran, anh hầu như bất lực với người anh của mình và không thể ngăn cản. Vì thế anh không nói gì và cũng không xen vào, dù sao ở WATION hiện giờ vẫn phải nhờ Cent và Jiro quản lí, vì anh không thích đích thân mình quản. Ngày thường Aran chỉ ở trong phòng tối và đợi anh mình đi làm về thôi. Nhưng hôm nay quả thực rất lạ, đã hơn 22 giờ, anh vẫn chưa thấy Cent về, lòng anh rất hoài nghi nên đã gọi Jiro cho đến khi Jiro về đến nhà, thì trong nhà hiện giờ chỉ có mình anh và Jiro. Theo lời Jiro nói hôm nay Cent có cuộc hẹn với đối tác nhưng đã hơn 3 giờ đồng hồ anh không quay lại công ty, điện thoại thì không liên lạc được.
- Không lẽ là ông ta?? - Aran suy nghĩ 1 lúc nói\, nếu giả sử Cent bị bắt cóc thì chỉ duy nhất 1 người anh có thể nghĩ đến là Phó Lâm. Vì PL đã biết thân phận của Cent và cũng đã đối đầu với nhau\, cộng thêm việc VIVIAN của ông ta bị Cent cho vào "tròng"\, nếu là anh\, anh cũng cho người tìm Cent xử 1 trận cho hả giận\, nhưng giờ Cent không phải là Phó Thiên Minh mà mọi người biết\, thân phận của anh đã khác\, lòng thù hằn giữa Phó Lâm và Cent càng sâu hơn.
- Chúng ta có nên báo cảnh sát không?- Jiro hỏi và định lấy điện thoại thì Aran đưa tay ra hiệu ngăn cản\, thay vào đó anh dùng điện thoại gửi nhanh 1 tin nhắn đến ai đó. Sau đó\, anh cùng Jiro chia nhau đi tìm\, vì ngoài Jiro\, Cent và nó thì Aran không hề tin tưởng ai.
................
Lúc này nó vừa từ phòng tắm ra, đang lau khô tóc thì thấy hắn nằm tựa lưng vào thành giường và nghịch điện thoại nó. Nó bước đến thì hắn đã ngồi hẳn dậy, đưa điện thoại cho nó.
- Em đổi password rồi sao? -
- Phải...là do lần trước sang Lucky em làm rơi điện thoại và phải thiết lập lại tất cả nên em đã đổi...- nó từ từ nói\, trong khi ngón tay nó lướt nhẹ xem dòng tin nhắn\, vẻ mặt có hơi khựng lại như đang lo lắng\, nhưng hắn vẫn không nhận ra.
- Em thấy không khỏe sao? - hắn bước xuống giường và giúp nó lau khô tóc\, nó thấy hắn bước xuống nên tắt điện thoại và để ngay đầu giường\, giọng vờ mệt mỏi lười biếng.
- Dạo này do việc ở công ty nên em có hơi mệt....em ngủ trước đây...- nói xong nó ngã người xuống chiếc giường trắng tinh và nhắm mắt\, hắn thấy nó mệt mỏi thế nên cũng không làm phiền\, cũng thả người xuống giường và từ từ nhắm nhẹ mắt. Còn nó\, sau khi nhắm mắt không biết nó đã có biết bao suy nghĩ về dòng tin nhắn lúc nãy. Dòng tin nhắn lúc nãy là thật chứ chẳng đùa\, nếu thế có lẽ anh của nó đang gặp nguy hiểm và có thể đang bị người của Phó Lâm bắt giữ. Đúng thực PL là một lão cáo già\, một mặt thì làm ăn lương thiện\, 1 mặt thì uy hiếp người khác...
.......................................................................................................
Đã hơn 1 tuần trôi qua, Aran và Jiro không hề có chút tin tức gì về Cent và họ đã nhờ phía cảnh sát can thiệp. Còn về nó, nó cũng đang tiếp tục âm thầm theo dõi ba mình nhưng có lẽ ông ta làm việc quá kín, đến bây giờ nó chỉ xác định được Cent mất tích có liên quan đến PL.
********************************************************************
.........tại nhà hoang phía tây....
Nơi đây đúng thực là căn nhà hoang đáng sợ, phía sau nhà hoang là vực thẳm, bao quanh là những cánh rừng rậm rạp, phải mất khá nhiều thời gian mới có thể ra khỏi khu rừng này chưa tính nếu bị lạc. Vì thế khi Cent tỉnh dậy và đã ở đây 1 tuần, anh cũng chưa biết chính xác nơi anh đang ở là nơi nào, nhưng chỉ biết anh đang ở một nơi rất xa và rất khó tìm.
Nếu hôm đó, anh nghe lời Jiro cùng Jiro về sớm 1 chút thì bọn người kia sẽ không thể ra tay. Anh biết chắc chắn bọn người bắt anh là người của Phó Lâm, vì bằng chứng là họ bắt anh phải ký tên vào tờ giấy kia...Nếu vì mạng của anh mà kí vào đó thì mọi công sức của anh đều đổ sông đổ biển, thù của cha mẹ không cần phải trả nữa. Nhưng anh không chấp nhận. Cũng chính vì thế mà anh bị bọn người kia hành hạ, đầu tóc rũ rượi, mấy ngày nay ngay cả một giọt nước cũng không có, nếu có cũng chỉ do bọn họ tác nước vào anh cho anh tỉnh thôi....Nhưng càng như vậy anh càng thấy tâm tình mình thoải mái, vì anh nghĩ PL ra tay với mình vì PL đã vào đường cùng không còn cách nào khác nên mới bắt và uy hiếp anh.
- Ba mẹ...Minh Huy trả thù được cho ba mẹ rồi....ba mẹ ở trên thiên đường có thấy không ...haha...- lời anh nói ra thì đã nghe cánh cửa mở ra\, anh nghe được tiếng bước chân lần này nhiều hơn so với lần trước.
- Xem ra mày cũng rất giỏi chịu đựng...- vừa nghe âm thanh này anh ngước lên nhìn mặt dù bị trói cả hai tay hai chân nhưng anh vẫn gắn gượng ngước mắt nhìn\, nhìn người đàn ông đang mang mặt nạ quỷ kia...anh chỉ phun nước bọt như chế giễu\, sau đó nói.
- Phó Lâm ơi Phó Lâm\, dù thế nào tôi cũng đã từng là sống chung với ông khá lâu\, thế thì ông cần gì đeo mặt nạ để nói chuyện với tôi....ha..ha....ông tưởng tôi không nhận ra những thủ đoạn này là của ông sai người làm sao?? -
- Xem ra....năng lực của ''con trai của ta" không tệ..mày mau kí vào nó....nếu không tao sẽ đưa mày xuống gặp ba mẹ mày...- Phó Lâm không ngần ngại tháo mặt nạ ra\, đúng thực anh đoán không sai \, chính là Phó Lâm..
- Không bao giờ....Phó Lâm...VIVIAN là sản nghiệp của ba mẹ tôi....ông thua rồi...tôi phải bắt ông đền tội...- anh nhìn thẳng vào Phó Lâm. Đôi mắt màu hổ phách khi nhìn thẳng như xoáy sâu vào tận tâm can của người khác\, công thêm đôi mắt này chứ đầy hận thù\, nên Phó Lâm đã sai người bịt mắt Cent lại. Trên đời này thứ ông ghét nhất chính là người có màu mắt này...Ông rất thù...
- Tao khuyên mày nên suy nghĩ và đưa ra quyết định nhanh\, nếu không...những lời tao vừa mới nói\, tao sẽ không nuốt lời đâu...- sau khi nói xong\, ông ta dùng toàn lực đá vào bụng anh 1 cái khiến anh khụy xuống ngay lập tức\, trong quá khứ PL cũng là người trong thế giới đêm nên việc biết võ cũng là điều đương nhiên. Sau khi tặng anh 1 cú đá ông lại đeo lại mặt nạ và cùng đàn em đi ra..Một lúc sau khi ra đến xe\, PL nghe điện thoại và sau đó mỉm cười và lên xe\, chiếc xe lao đi trong phút chốc.
Trong góc khuất gần đó, cũng có một chiếc xe MXM đậu ở gần đó, bên trong là 1 cô gái trong trang phục đen bó sát người, giày thể thao và đội nón lưỡi trai cùng khẩu trang đen, cũng vừa buông điện thoại xuống...sau đó xuống xe và cũng dần biến mất trong khu rừng...
- Ai...mau ra đây...- bọn thuộc hạ nghe thấy tiếng động nên cũng dáo dác tìm người\, sau đó thấy bóng dáng của kẻ áo đen đang ung dung đứng trước mặt họ. Lúc này Cent vãn bị bịt mắt\, nhưng có lẽ anh đã dần đuối sức.
- Mày là ai...//Tao đang hỏi mày.....con này...- nó không trả lời và ra tay ngay lập tức\, lúc còn ở trên xe nó cũng đã xem địa hình ở nơi này nên biết ở đây như thế nào\, bọn người trước mắt so với nó chỉ là bọn tép rêu nên nó giải quyết nhanh chóng. Nó lại gần Cent và cởi bỏ mảnh vải đang bịt mắt của anh\, anh cũng tỉnh đôi chút nhưng nó cảm thấy như có người đang chạy vào nên đã đẩy anh chạy trước..
- Chạy mau...- nó nói trong khi đang đánh trả với tên vừa chạy vào\, tên này không tài cán gì chỉ có điều sức chịu đòn của hắn khá bền vững nên nó dùng sức rất nhiều mới có thể giải quyết được hắn...Sau khi giải quyết hết tất cả nó rời khỏi và chạy theo lối cũ để ra..có lẽ giờ này Cent cũng đã gần đến bên đường..Nhưng nó đã gặp anh đang ở bên đường\, thậm chí\, anh còn đang ôm lấy cánh tay đang chảy máu\, là do lúc nãy anh không cẩn thận đã va vào bẫy thú..Nó cố gắng đưa anh lên xe\, định đóng cửa lại thì anh đã nắm lấy tay nó..
- Cô là ai...sao lại cứu tôi...- anh mơ hồ hỏi\, nhưng anh cảm nhận được thứ gì đó\, là đôi mắt ấy đôi mắt rất sáng và thâm thúy\, nhưng đó chỉ là mơ hồ...
Nó không trả lời mà vội vàng lên xe và lái xe với tốc độ kinh hoàng đến bệnh viện, lúc này đã hơn 20 giờ...
- Tôi hỏi cô là ai..sao....lại...cứu...tôi...- nó vừa lái xe vừa nghe anh hỏi\, nhưng nó không quan tâm...nó lái xe chậm lại và đưa 1 tay sang kiểm tra hơi thở của anh\, hơi thở của anh rất yếu\, nên nó lo lắng.
- Đừng nói nữa...- vừa nói xong nó tăng tốc\, lao một mạch đến bệnh viện trong đêm khuya.Sau khi đưa anh vào bệnh viện\, mọi người vẫn nhìn nó vì cách ăn mặt và vì nó mang khẩu trang cùng nón nên họ có chút nghi ngờ nó\, nhưng nó chỉ đưa bệnh nhân đến rồi rời đi. Nó chỉ để lại địa chỉ liên lạc là của Aran\, sau đó rời đi. "Anh hai\, anh sẽ không sao...." bước chân rời khỏi bệnh viện\, vào lại trong xe\, nhìn tờ giấy trên tay mà nó nhếch môi....Nó đang cười cho cách làm mà nó cho là "quái đại trà" của Phó Lâm....sau đó xé đôi tờ giấy\, xem lại điện thoại\, đến lúc nó phải về nhà rồi. Nói thầm \, nó lái xe về lại nhà lúc trước nó ở\, thay cho mình chiếc áo sơ mi màu kem và quần â\, giày cao gót trắng sau đó cũng lái xe về nhà chồng...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.