Chương 67: Bữa ăn gia đình
artermis_lyn
08/10/2022
Bắt đầu kể từ lúc Zane tỉnh dậy thì mọi thứ lại xoay chuyển về đúng quỹ đạo ban đầu của nó. Các tổ chức hoành hành trong những ngày qua dần khép mình lại hơn. Về phía những kẻ dám làm nhưng không có gan, tất cả cũng không may mắn để được ban tặng thêm một mạng sống nữa.
Không phải vì Zane muốn xử lý những tên đó vì chúng dám có suy nghĩ xấu với anh, đây chỉ là một chiêu thức để cho tất cả biết thế lực sau anh thế nào. Chỉ là một màn gϊếŧ gà dọa khỉ để chúng biết tự lượng sức mình.
Hiện tại anh vẫn nghỉ ở nhà dưỡng thương, nhưng tất cả vẫn đều phải thông qua sự điều hành của anh. Ngay cả bây giờ chính việc nhỏ nhất cũng cần phải cần đến sự phê duyệt của anh thì mới được.
Nằm ở trong phòng, cơm bưng nước rớt tới tận miệng. Chỉ khổ mỗi Kaylin, cô bị anh bắt đi khắp nơi, có khi còn phải hoạt động nhiều hơn cả trước. Mồ hôi trán ướt đẫm cả hai bên tóc mai của cô. Lúc thì phải đi lấy nước vì nước chưa đủ độ ấm đối với anh, lúc thì lại phải nấu đi nấu lại mấy món vì anh thường làm xong công việc rồi mới ăn. Mà khi đấy thì đồ ăn cũng nguội cả rồi, Kaylin cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết nấu lại vì anh không thích ăn đồ ăn đã hâm nóng lại.
Cô hiện tại cũng được anh cho thời gian riêng, mỗi ngày chỉ có 2 tiếng là dành riêng cho cô. Bản thân cô có thể làm gì tùy thích, cũng có thể đi đâu tùy theo ý của cô. Tuy thời gian mỗi ngày chỉ dành vỏn vẹn 2 tiếng như vậy nhưng Kaylin đã thấy vui lắm rồi. Cô có thể thoải mái hơn trong khoảng thời gian đó. Dù sao thì được nghỉ đã là tốt lắm rồi, cô cũng không nên đòi hỏi quá nhiều ở anh.
Ở trên căn tầng gác xép cũ, Kaylin nhìn ngắm ra ngoài bầu trời đang có bão tuyết còn vừa nhìn vào sổ ghi chép. Bên trong kẹp vài tờ tiền lẻ đã cũ. Cô còn cẩn thận ghi từng chút một, mỗi ngày đều tính toán. Bởi vì cô vẫn đang còn nợ Zane, chính vì thế mà dù có dành cả đời này để trả xong nợ thì cô cũng sẽ làm. Cô muốn xóa sạch nợ nần đi, như vậy có thể coi như cô cũng không còn làm nô ɭệ cho anh nữa, cũng sẽ không phải chịu cảnh như này. Hằng ngày đều súng đạn nguy hiểm vô cùng. Đến ngay cả một giấc ngủ bình yên cũng khó. Cô dần dần còn chẳng muốn kết thân với anh như trước nữa. Bởi dù cho cô có làm thế nào, có đối xử tốt với anh đến mức nào đi nữa thì anh vẫn vậy, vẫn độc ác không có điểm dừng.
"Ting... ting..."
Tiếng quả lắc trong chiếc đồng hồ ở dưới nhà vang lên. Kaylin dần quay trở về thực tại. Cô gấp gọn cuốn sổ, còn cẩn thận giấu nó dưới một tấm gạch gỗ trên sàn nhà ở góc tủ. Cất xong liền chạy xuống để đi nấu ăn cho Zane.
Đúng lúc vừa hay Zane với Austin từ thư phòng đi ra. Còn đang nói vè chuyện gì đó, nhưng vừa nhìn thấy Kaylin chạy xuống, Austin cũng không nói nữa. Anh đi đến gần Kaylin chào cô một tiếng rồi phải rời đi ngay.
Đứng ở đầu cầu thang lúc này, Kaylin muốn để Zane đi trước nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Chưa gì tiến đến gần cô hơn, làm chân cô cứ lùi về phía sau, vừa lùi còn phải vừa ngoảnh lại để nhìn.
- Cô... - Zane đưa tay ấn mạnh từ trên đỉnh đầu của Kaylin làm cô dụt cô lại. Định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của Kaylin đang nhìn mình nên Zane lại không có ý muốn nói tiếp.
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu của Kaylin, còn dùng lực mạnh ấn đầu cô mà đẩy cô ra chỗ khác. Sau đó còn thản nhiên như không có chuyện gì mà đi xuống trước. Kaylin nhăn mặt xoa đầu mình bởi lực của anh rất mạnh làm cô có hơi đau nhức ở dây thần kinh. Thầm nghĩ con người này cũng rất là lạ. Hơn thế còn kiệm lời. Rõ ràng là có thể nói được nhưng lại y như cô, cứ như thể bản thân không thể nói được vậy. Kaylin đã nghĩ nếu cô mà có thể nói thì cô sẽ nố thay phần của anh. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ mà thôi. Chứ mỗi lần ở bên cạnh anh, nếu anh không cho phép lên tiếng thì có ai dám lên tiếng được chắc?
Nghĩ đi nghĩ lại rồi mới nhớ đến việc nấu ăn. Kaylin vội vã chạy xuống phòng bếp để nấu ăn ngay. Cô sợ Zane đợi lâu sẽ tức giận, hơn nữa bác sĩ nói phải ăn đúng giờ mới ổn định được. Cô cũng không muốn lỡ thời gian nên phải làm nhanh.
Điều không ngờ tới được là cha mẹ của Zane cũng ngồi trên bàn ăn. Có điều quen thuộc giống như ăn chung với Zane đấy là áp lực chồng chất áp lực. Chưa gì chỉ mới ngồi vào bàn ăn thôi đã thấy áp lực lớn tới cỡ nào. Cô không hiểu, bình thường còn có Davin, Dashiell... ngồi chung, nhưng lần này thì họ cũng chỉ đứng gần đó. Ban đầu cô cũng chỉ định đứng đó, ai mà ngờ mẹ của Zane lại bảo cô ngồi xuống.
Lúc này trên bàn ăn, cô cứ như là "món ăn chính" vậy. Họ đều đổ dồn ánh mắt vào cô, điều này càng làm cô lúng túng hơn. Hai bàn tay để dưới bàn cũng siết chặt lấy nhau, ngay cả mu bàn tay cũng bị bàn tay kia của cô cào rồi còn bấm mạnh làm xước da, chủ đích là vì muốn giảm áp lực trước mắt.
Bà Bella nhìn Kaylin, cứ nhìn cô nhưng ánh mắt không phải là đang dò xét, bà chỉ là muốn nhìn kĩ Kaylin hơn một chút.
Mọi thứ cứ áp lực làm không khí càng thêm nặng nề. Kaylin không biết từ lúc nào còn hít mạnh khiến cô bị nấc cục mãi.
Cũng vì thấy Kaylin đang khó chịu nên ông Anthony đã lên tiếng bảo mọi người dùng bữa.
Trong bữa ăn, khi này bà và cả ông đều nhắm đến Kaylin. Chủ yếu là xem cô đã bớt căng thẳng hay chưa để họ muốn nói chuyện với cô một chút.
- Kaylin, cháu ăn thêm cái này đi, tốt cho mắt lắm. - Bà Bella gắp miếng cá tầm đến cho vào đĩa của Kaylin.
Cô có hơi ngẩng đầu lên nhìn bà, chỉ gật đầu nhẹ thay lời cảm ơn nhưng rồi cô cũng chưa dám động vào thức ăn ngay.
- Nghe nói con xử lý vụ bên Na Uy của Davidson rồi à? - Ông Anthony nhìn về phía Zane để hỏi. Bởi vì thằng con của ông không ăn, mà chứ đang nhìn chằm chằm Kaylin như muốn nuốt sống con bé làm ông đành phải giải vây giúp Kaylin.
- Cũng chưa hẳn đã xong. Vẫn còn phần tư bên đó chưa chịu thỏa hiệp. - Zane nhấp ngụm rượu vang lên rồi mới trả lời.
- Không cần hấp táp, chỉ cần cho bọn chúng thấy khả năng đầu tư vốn của chúng ta tới đâu, khi chúng khác tự bò đến tận cửa.
- Uh...
Zane cũng không muốn nói nhiều lắm, anh hiện tại chỉ tập chung cho việc ăn. Kaylin thì càng nhìn đống đồ ăn trong đĩa thì cô lại càng thấy nó như một núi đồ ăn vậy. Có nuốt bao nhiêu thì cũng chưa thể hết được. Thậm chí cảm giác trào dâng trong cổ họng cô khiến cô muốn đào thải hết thức ăn ra bên ngoài, nhưng vì sợ mọi người đánh giá mà phải cố kiềm chế lại.
Đã không biết bao lâu trôi qua, chỉ biết rằng cô mới ăn được hết một nửa thì chân tay cũng yếu mệt cả ra. Người ta ăn uống khiến cơ thể tốt lên, đằng này cô càng ăn thì sức khỏe càng đi xuống. Không phải vì thức ăn không ngon, mà chính là vì khẩu phần ăn của cô. Vốn dĩ sức ăn của cô chỉ vỏn vẹn một phần tư như đồ ăn của người trưởng thành. Bởi dạ dày cô bé, sẽ không tiêu hóa được nhanh. Chưa nói đến việc hàng ngày bị Zane ép ăn đúng theo khẩu phần ăn thì bây giờ cha mẹ anh lại cứ tống táng cho cô hàng đống thức ăn. Nó đúng là bổ dưỡng thật, nhưng ăn nhiều đòi bổ quá không phải là điều hay.
Nhìn vẻ mặt đang phờ phạc của Kaylin, bà Anthony còn định nhờ Anselm lên kiểm tra, nhưng Zane lại nói không có chuyện gì, cứ tiếp tục ngồi ăn là được.
Kaylin đã nhiều lần thức ăn trào ngược lại cổ họng làm cô cảm thấy rất ghê, nhưng cố nhắm mắt mà nuốt lại. Nhưng cũng không thể cho thêm thức ăn từ bên ngoài vào được.
Đến ngay cả quả bóng bay thổi to quá cũng phải nổ, Kaylin cũng như vậy. Cô cũng không thể chịu được nữa mà ôm miệng chạy ngay về nhà tắm. Tất cả lượng thức ăn tuôn ra còn khiến dạ dày cô co thắt lại. Đến tận khi xả bỏ nước để trôi đi thì nhìn mặt Kaylin trắng bệch hẳn ra. Cô thường ngày nhìn mặt đã thấy bơ phờ, không có sức sống, đến khi chỉ cần có gặp chuyện gì cái thì liền khiến người ta lo lắng thay.
Dưới bàn ăn, bà Anthony lo rằng tình trạng của Kaylin không ổn, còn quay sang mà nói với Zane:
- Con lại làm gì con bé à? Không phải mẹ đã bảo để cho con bé nghỉ ngơi rồi sao?
- Tùy suy nghĩ.
Zane không muốn giải thích, anh đứng rời khỏi bàn còn đi về hướng Kaylin vừa mới chạy đi.
Bà Anthony định đi cũng nhưng ông Anthony lại giữ lại. Còn ra hiệu lắc đầu với bà bởi ông vừa nhìn mặt thằng con trai ông là biết ngay. Zane giống tính của ông cực kỳ, có điều về độ máu lạnh không có tình người thì ông vẫn còn thua thằng con trai của mình nhiều. Ông vẫn còn đặt vấn đề tình cảm gia đình lên trên hết, nhưng với thằng con trai của ông thì chỉ có quyền lực, tiền tài mới là mãi mãi.
Mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Kaylin vừa rửa mặt xong, anh đi vào trong còn đóng sập cửa lại.
Kaylin đứng bên trong cảm nhận rõ được sự nguy hiểm mà lùi về sau. Không nay mà ngã vào bồn tắm. Cả người ướt nhèm, còn chưa đứng dậy được thì luồng sức mạnh ấn chìm cả người cô xuống nước. Dưới nước không còn không khí, đã vậy cô còn bị sặc nước nên giãy giụa muốn thoát ra. Chỉ có điều sức lực quá lớn làm Kaylin bị chôn vùi trong vồn tắm đầy nước đó. Đã vậy nước trong bồn còn tràn ra cả bên ngoài.
Tưởng chừng như sắp chết đến nơi thì Kaylin được túm lấy nắm tóc mà kéo thẳng lên. Bị vứt xuống sàn một cách không thương tiếc, còn giật mạnh tóc cô mà ép cô phải tỉnh táo lại.
Kaylin quá sốc, vẫn còn sặc nước nên cô rất run, mỗi lần nấc cũng khiến cả người đưa lên theo. Đôi mắt với chóp mũi cũng đỏ ửng lên vì vụ vừa rồi.
- Cô có thấy một kẻ nào vô phép tắc như cô không?
Trước mắt Kaylin là cả một "bầu trời" đen kịt lại. Cô không dám nhìn lên, chỉ biết ôm lấy đầu gối, thu nhỏ bản thân mình nhất có thể.
Thấy Kaylin im lặng như vậy càng làm Zane tức điên hơn. Anh gật gật, sau đó liền thẳng tay đấy mạnh đầu Kaylin về phía tường ốp gạch men sứ.
Khi này Kaylin cảm thấy đầu ong ong khó tả vô cùng. Nó châm chích, còn ù ù xung quanh tai. Mắt cũng không thể nhìn rõ hơn được nữa.
Còn đang định ném chiếc cốc thủy tinh về người cô thì cha mẹ của anh cũng đến. Bà Anthony kịp thời tóm lấy chiếc cốc trên không trung, còn tức giận đập mạnh xuống sàn khiến các mảnh vụn vung vãi cả ra.
Kaylin ngồi nép ở tường không dám làm gì. Tai cô cứ ù ừ như gió mạnh thồi qua, cô phải dùng tay bịt lại nhưng vẫn không thể hết. Đầu đau như búa bổ, mắt thì lờ đờ phải nhìn lâu mới nhận dạng được vật thể đó.
Vì sợ rằng Kaylin sẽ bị thương nặng hơn nên bà Anthony đưa cô xuống dưới tầng trước. Còn gọi Anselm đến để kiểm tra sức khỏe cho cô.
Trên phòng làm việc, Zane lại tỏ ra lạnh nhạt không giống như vừa nãy tức giận với Kaylin. Cha anh ngồi cũng phải lắc đầu nhưng cũng không nói quá nhiều. Bởi ông biết để thằng này tức giận lên thì chẳng tốt đẹp chút nào. Tuy rằng vì Kaylin, phép tắc ở trong giới ông cũng hiểu, nhưng Kaylin thì khác. Ông có thể miễn toàn bộ cho cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì mọi thứ kia chả đáng để mắt tới. Nhưng thằng con trai ông thì vẫn luôn để bụng trog lòng từ việc nhỏ nhặt nhất, mà ông hiện tại cũng không còn khuyên được nữa rồi. Chỉ cần thích thì sẽ làm, không có chuyện phân vân gì ở đây.
- Nhẹ tay với con bé một chút. Đợi sau này kế hoạch xong xuôi, ta sẽ nuôi con bé, không cần đến con.
- Việc ở với ai do người quyết định sao?
Lời khiêu khích của Zane làm ông Anthony cũng cứng họng. Ông chỉ tay về phía anh, nhưng rồi lại buông thõng xuống. Ngồi đợi tới khi Kaylin ổn định tinh thần bên dưới thì ông mới đi xuống.
Ở dưới nhà, hai người còn dặn Kaylin đủ thứ. Nhưng những thứ đó cô đều biết cả rồi, tất cả đều chỉ vì muốn Zane không tức giận. Nhưng cô tránh được việc này thì còn việc khác, đôi lúc anh còn tức giận đánh cô vô cớ. Chỉ cần là anh không chút giận lên ai được thì khi quay về phòng lại đổ hết lên đầu cô.
Nhìn hai người họ lên xe rồi rời đi, Kaylin lại có linh cảm chẳng làm sắp tới. Cô nhìn theo chiếu cầu thang dài mà trong lòng cũng bất an. Chỉ sợ Zane vẫn còn chưa nguôi giận, như vậy sẽ không tốt một chút nào. Nhưng cô vẫn quyết định lên đó, bởi vì lên muộn còn nhiều vấn đề hơn như vậy.
Không phải vì Zane muốn xử lý những tên đó vì chúng dám có suy nghĩ xấu với anh, đây chỉ là một chiêu thức để cho tất cả biết thế lực sau anh thế nào. Chỉ là một màn gϊếŧ gà dọa khỉ để chúng biết tự lượng sức mình.
Hiện tại anh vẫn nghỉ ở nhà dưỡng thương, nhưng tất cả vẫn đều phải thông qua sự điều hành của anh. Ngay cả bây giờ chính việc nhỏ nhất cũng cần phải cần đến sự phê duyệt của anh thì mới được.
Nằm ở trong phòng, cơm bưng nước rớt tới tận miệng. Chỉ khổ mỗi Kaylin, cô bị anh bắt đi khắp nơi, có khi còn phải hoạt động nhiều hơn cả trước. Mồ hôi trán ướt đẫm cả hai bên tóc mai của cô. Lúc thì phải đi lấy nước vì nước chưa đủ độ ấm đối với anh, lúc thì lại phải nấu đi nấu lại mấy món vì anh thường làm xong công việc rồi mới ăn. Mà khi đấy thì đồ ăn cũng nguội cả rồi, Kaylin cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết nấu lại vì anh không thích ăn đồ ăn đã hâm nóng lại.
Cô hiện tại cũng được anh cho thời gian riêng, mỗi ngày chỉ có 2 tiếng là dành riêng cho cô. Bản thân cô có thể làm gì tùy thích, cũng có thể đi đâu tùy theo ý của cô. Tuy thời gian mỗi ngày chỉ dành vỏn vẹn 2 tiếng như vậy nhưng Kaylin đã thấy vui lắm rồi. Cô có thể thoải mái hơn trong khoảng thời gian đó. Dù sao thì được nghỉ đã là tốt lắm rồi, cô cũng không nên đòi hỏi quá nhiều ở anh.
Ở trên căn tầng gác xép cũ, Kaylin nhìn ngắm ra ngoài bầu trời đang có bão tuyết còn vừa nhìn vào sổ ghi chép. Bên trong kẹp vài tờ tiền lẻ đã cũ. Cô còn cẩn thận ghi từng chút một, mỗi ngày đều tính toán. Bởi vì cô vẫn đang còn nợ Zane, chính vì thế mà dù có dành cả đời này để trả xong nợ thì cô cũng sẽ làm. Cô muốn xóa sạch nợ nần đi, như vậy có thể coi như cô cũng không còn làm nô ɭệ cho anh nữa, cũng sẽ không phải chịu cảnh như này. Hằng ngày đều súng đạn nguy hiểm vô cùng. Đến ngay cả một giấc ngủ bình yên cũng khó. Cô dần dần còn chẳng muốn kết thân với anh như trước nữa. Bởi dù cho cô có làm thế nào, có đối xử tốt với anh đến mức nào đi nữa thì anh vẫn vậy, vẫn độc ác không có điểm dừng.
"Ting... ting..."
Tiếng quả lắc trong chiếc đồng hồ ở dưới nhà vang lên. Kaylin dần quay trở về thực tại. Cô gấp gọn cuốn sổ, còn cẩn thận giấu nó dưới một tấm gạch gỗ trên sàn nhà ở góc tủ. Cất xong liền chạy xuống để đi nấu ăn cho Zane.
Đúng lúc vừa hay Zane với Austin từ thư phòng đi ra. Còn đang nói vè chuyện gì đó, nhưng vừa nhìn thấy Kaylin chạy xuống, Austin cũng không nói nữa. Anh đi đến gần Kaylin chào cô một tiếng rồi phải rời đi ngay.
Đứng ở đầu cầu thang lúc này, Kaylin muốn để Zane đi trước nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào cô. Chưa gì tiến đến gần cô hơn, làm chân cô cứ lùi về phía sau, vừa lùi còn phải vừa ngoảnh lại để nhìn.
- Cô... - Zane đưa tay ấn mạnh từ trên đỉnh đầu của Kaylin làm cô dụt cô lại. Định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của Kaylin đang nhìn mình nên Zane lại không có ý muốn nói tiếp.
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu của Kaylin, còn dùng lực mạnh ấn đầu cô mà đẩy cô ra chỗ khác. Sau đó còn thản nhiên như không có chuyện gì mà đi xuống trước. Kaylin nhăn mặt xoa đầu mình bởi lực của anh rất mạnh làm cô có hơi đau nhức ở dây thần kinh. Thầm nghĩ con người này cũng rất là lạ. Hơn thế còn kiệm lời. Rõ ràng là có thể nói được nhưng lại y như cô, cứ như thể bản thân không thể nói được vậy. Kaylin đã nghĩ nếu cô mà có thể nói thì cô sẽ nố thay phần của anh. Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ mà thôi. Chứ mỗi lần ở bên cạnh anh, nếu anh không cho phép lên tiếng thì có ai dám lên tiếng được chắc?
Nghĩ đi nghĩ lại rồi mới nhớ đến việc nấu ăn. Kaylin vội vã chạy xuống phòng bếp để nấu ăn ngay. Cô sợ Zane đợi lâu sẽ tức giận, hơn nữa bác sĩ nói phải ăn đúng giờ mới ổn định được. Cô cũng không muốn lỡ thời gian nên phải làm nhanh.
Điều không ngờ tới được là cha mẹ của Zane cũng ngồi trên bàn ăn. Có điều quen thuộc giống như ăn chung với Zane đấy là áp lực chồng chất áp lực. Chưa gì chỉ mới ngồi vào bàn ăn thôi đã thấy áp lực lớn tới cỡ nào. Cô không hiểu, bình thường còn có Davin, Dashiell... ngồi chung, nhưng lần này thì họ cũng chỉ đứng gần đó. Ban đầu cô cũng chỉ định đứng đó, ai mà ngờ mẹ của Zane lại bảo cô ngồi xuống.
Lúc này trên bàn ăn, cô cứ như là "món ăn chính" vậy. Họ đều đổ dồn ánh mắt vào cô, điều này càng làm cô lúng túng hơn. Hai bàn tay để dưới bàn cũng siết chặt lấy nhau, ngay cả mu bàn tay cũng bị bàn tay kia của cô cào rồi còn bấm mạnh làm xước da, chủ đích là vì muốn giảm áp lực trước mắt.
Bà Bella nhìn Kaylin, cứ nhìn cô nhưng ánh mắt không phải là đang dò xét, bà chỉ là muốn nhìn kĩ Kaylin hơn một chút.
Mọi thứ cứ áp lực làm không khí càng thêm nặng nề. Kaylin không biết từ lúc nào còn hít mạnh khiến cô bị nấc cục mãi.
Cũng vì thấy Kaylin đang khó chịu nên ông Anthony đã lên tiếng bảo mọi người dùng bữa.
Trong bữa ăn, khi này bà và cả ông đều nhắm đến Kaylin. Chủ yếu là xem cô đã bớt căng thẳng hay chưa để họ muốn nói chuyện với cô một chút.
- Kaylin, cháu ăn thêm cái này đi, tốt cho mắt lắm. - Bà Bella gắp miếng cá tầm đến cho vào đĩa của Kaylin.
Cô có hơi ngẩng đầu lên nhìn bà, chỉ gật đầu nhẹ thay lời cảm ơn nhưng rồi cô cũng chưa dám động vào thức ăn ngay.
- Nghe nói con xử lý vụ bên Na Uy của Davidson rồi à? - Ông Anthony nhìn về phía Zane để hỏi. Bởi vì thằng con của ông không ăn, mà chứ đang nhìn chằm chằm Kaylin như muốn nuốt sống con bé làm ông đành phải giải vây giúp Kaylin.
- Cũng chưa hẳn đã xong. Vẫn còn phần tư bên đó chưa chịu thỏa hiệp. - Zane nhấp ngụm rượu vang lên rồi mới trả lời.
- Không cần hấp táp, chỉ cần cho bọn chúng thấy khả năng đầu tư vốn của chúng ta tới đâu, khi chúng khác tự bò đến tận cửa.
- Uh...
Zane cũng không muốn nói nhiều lắm, anh hiện tại chỉ tập chung cho việc ăn. Kaylin thì càng nhìn đống đồ ăn trong đĩa thì cô lại càng thấy nó như một núi đồ ăn vậy. Có nuốt bao nhiêu thì cũng chưa thể hết được. Thậm chí cảm giác trào dâng trong cổ họng cô khiến cô muốn đào thải hết thức ăn ra bên ngoài, nhưng vì sợ mọi người đánh giá mà phải cố kiềm chế lại.
Đã không biết bao lâu trôi qua, chỉ biết rằng cô mới ăn được hết một nửa thì chân tay cũng yếu mệt cả ra. Người ta ăn uống khiến cơ thể tốt lên, đằng này cô càng ăn thì sức khỏe càng đi xuống. Không phải vì thức ăn không ngon, mà chính là vì khẩu phần ăn của cô. Vốn dĩ sức ăn của cô chỉ vỏn vẹn một phần tư như đồ ăn của người trưởng thành. Bởi dạ dày cô bé, sẽ không tiêu hóa được nhanh. Chưa nói đến việc hàng ngày bị Zane ép ăn đúng theo khẩu phần ăn thì bây giờ cha mẹ anh lại cứ tống táng cho cô hàng đống thức ăn. Nó đúng là bổ dưỡng thật, nhưng ăn nhiều đòi bổ quá không phải là điều hay.
Nhìn vẻ mặt đang phờ phạc của Kaylin, bà Anthony còn định nhờ Anselm lên kiểm tra, nhưng Zane lại nói không có chuyện gì, cứ tiếp tục ngồi ăn là được.
Kaylin đã nhiều lần thức ăn trào ngược lại cổ họng làm cô cảm thấy rất ghê, nhưng cố nhắm mắt mà nuốt lại. Nhưng cũng không thể cho thêm thức ăn từ bên ngoài vào được.
Đến ngay cả quả bóng bay thổi to quá cũng phải nổ, Kaylin cũng như vậy. Cô cũng không thể chịu được nữa mà ôm miệng chạy ngay về nhà tắm. Tất cả lượng thức ăn tuôn ra còn khiến dạ dày cô co thắt lại. Đến tận khi xả bỏ nước để trôi đi thì nhìn mặt Kaylin trắng bệch hẳn ra. Cô thường ngày nhìn mặt đã thấy bơ phờ, không có sức sống, đến khi chỉ cần có gặp chuyện gì cái thì liền khiến người ta lo lắng thay.
Dưới bàn ăn, bà Anthony lo rằng tình trạng của Kaylin không ổn, còn quay sang mà nói với Zane:
- Con lại làm gì con bé à? Không phải mẹ đã bảo để cho con bé nghỉ ngơi rồi sao?
- Tùy suy nghĩ.
Zane không muốn giải thích, anh đứng rời khỏi bàn còn đi về hướng Kaylin vừa mới chạy đi.
Bà Anthony định đi cũng nhưng ông Anthony lại giữ lại. Còn ra hiệu lắc đầu với bà bởi ông vừa nhìn mặt thằng con trai ông là biết ngay. Zane giống tính của ông cực kỳ, có điều về độ máu lạnh không có tình người thì ông vẫn còn thua thằng con trai của mình nhiều. Ông vẫn còn đặt vấn đề tình cảm gia đình lên trên hết, nhưng với thằng con trai của ông thì chỉ có quyền lực, tiền tài mới là mãi mãi.
Mở cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Kaylin vừa rửa mặt xong, anh đi vào trong còn đóng sập cửa lại.
Kaylin đứng bên trong cảm nhận rõ được sự nguy hiểm mà lùi về sau. Không nay mà ngã vào bồn tắm. Cả người ướt nhèm, còn chưa đứng dậy được thì luồng sức mạnh ấn chìm cả người cô xuống nước. Dưới nước không còn không khí, đã vậy cô còn bị sặc nước nên giãy giụa muốn thoát ra. Chỉ có điều sức lực quá lớn làm Kaylin bị chôn vùi trong vồn tắm đầy nước đó. Đã vậy nước trong bồn còn tràn ra cả bên ngoài.
Tưởng chừng như sắp chết đến nơi thì Kaylin được túm lấy nắm tóc mà kéo thẳng lên. Bị vứt xuống sàn một cách không thương tiếc, còn giật mạnh tóc cô mà ép cô phải tỉnh táo lại.
Kaylin quá sốc, vẫn còn sặc nước nên cô rất run, mỗi lần nấc cũng khiến cả người đưa lên theo. Đôi mắt với chóp mũi cũng đỏ ửng lên vì vụ vừa rồi.
- Cô có thấy một kẻ nào vô phép tắc như cô không?
Trước mắt Kaylin là cả một "bầu trời" đen kịt lại. Cô không dám nhìn lên, chỉ biết ôm lấy đầu gối, thu nhỏ bản thân mình nhất có thể.
Thấy Kaylin im lặng như vậy càng làm Zane tức điên hơn. Anh gật gật, sau đó liền thẳng tay đấy mạnh đầu Kaylin về phía tường ốp gạch men sứ.
Khi này Kaylin cảm thấy đầu ong ong khó tả vô cùng. Nó châm chích, còn ù ù xung quanh tai. Mắt cũng không thể nhìn rõ hơn được nữa.
Còn đang định ném chiếc cốc thủy tinh về người cô thì cha mẹ của anh cũng đến. Bà Anthony kịp thời tóm lấy chiếc cốc trên không trung, còn tức giận đập mạnh xuống sàn khiến các mảnh vụn vung vãi cả ra.
Kaylin ngồi nép ở tường không dám làm gì. Tai cô cứ ù ừ như gió mạnh thồi qua, cô phải dùng tay bịt lại nhưng vẫn không thể hết. Đầu đau như búa bổ, mắt thì lờ đờ phải nhìn lâu mới nhận dạng được vật thể đó.
Vì sợ rằng Kaylin sẽ bị thương nặng hơn nên bà Anthony đưa cô xuống dưới tầng trước. Còn gọi Anselm đến để kiểm tra sức khỏe cho cô.
Trên phòng làm việc, Zane lại tỏ ra lạnh nhạt không giống như vừa nãy tức giận với Kaylin. Cha anh ngồi cũng phải lắc đầu nhưng cũng không nói quá nhiều. Bởi ông biết để thằng này tức giận lên thì chẳng tốt đẹp chút nào. Tuy rằng vì Kaylin, phép tắc ở trong giới ông cũng hiểu, nhưng Kaylin thì khác. Ông có thể miễn toàn bộ cho cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì mọi thứ kia chả đáng để mắt tới. Nhưng thằng con trai ông thì vẫn luôn để bụng trog lòng từ việc nhỏ nhặt nhất, mà ông hiện tại cũng không còn khuyên được nữa rồi. Chỉ cần thích thì sẽ làm, không có chuyện phân vân gì ở đây.
- Nhẹ tay với con bé một chút. Đợi sau này kế hoạch xong xuôi, ta sẽ nuôi con bé, không cần đến con.
- Việc ở với ai do người quyết định sao?
Lời khiêu khích của Zane làm ông Anthony cũng cứng họng. Ông chỉ tay về phía anh, nhưng rồi lại buông thõng xuống. Ngồi đợi tới khi Kaylin ổn định tinh thần bên dưới thì ông mới đi xuống.
Ở dưới nhà, hai người còn dặn Kaylin đủ thứ. Nhưng những thứ đó cô đều biết cả rồi, tất cả đều chỉ vì muốn Zane không tức giận. Nhưng cô tránh được việc này thì còn việc khác, đôi lúc anh còn tức giận đánh cô vô cớ. Chỉ cần là anh không chút giận lên ai được thì khi quay về phòng lại đổ hết lên đầu cô.
Nhìn hai người họ lên xe rồi rời đi, Kaylin lại có linh cảm chẳng làm sắp tới. Cô nhìn theo chiếu cầu thang dài mà trong lòng cũng bất an. Chỉ sợ Zane vẫn còn chưa nguôi giận, như vậy sẽ không tốt một chút nào. Nhưng cô vẫn quyết định lên đó, bởi vì lên muộn còn nhiều vấn đề hơn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.