Chương 174: Chiếc nhẫn (2)
artermis_lyn
28/07/2023
Vốn dĩ Zane và Kaylin gần đây không hề nói chuyện hay gần nhau quá
nhiều. Điều này làm cô khó nói được về chiếc nhẫn. Ban đầu cô nghĩ nên
nói rồi đưa cho anh cầm luôn vì cô sợ mình sẽ làm rơi mất. Thế nhưng lại nghĩ đến lời của Keisha làm cô nghĩ lại anh đang muốn cô giữ nó mà tự
tay đưa cho người cần đến vì thế nên cô đã im lặng.
Hôm nay ăn tối còn có cả Austin, anh ngày nào cũng đến từ khi Kaylin quay trở lại đây. Mục đích chính là vì muốn chắc chắn trong những ngày tới trước khi đưa cô rời đi thì cô vẫn sẽ khỏe mạnh như hiện tại.
Đặt miếng cá hồi xào vào đĩa cho cô, còn đẩy thêm cho cô vài món ăn khác để bồi bổ sức khỏe. Kaylin tuy rằng không ăn hết nhưng trước hành động của Austin thì cô vẫn vui vẻ nhận lấy. Cô biết anh muốn cô ăn nhiều một chút để có sức khỏe tốt hơn thế nhưng cô làm sao mà ăn được nhiều như thế. Có cố gắng cũng không thể như các anh được.
Khoảng thời gian ăn uống chỉ có Austin nói. Dường như Zane trong bữa ăn là không hề tồn tại.
Ăn xong Zane rời đi trước nên hai anh em kia cũng có thời gian để nói chuyện với nhau nhiều hơn. Vết thương ở cánh tay đến giờ Austin vẫn không biết. Căn bản là vì Kaylin mặc áo dài tay, cô cũng cố gắng không biểu hiện ra sự đau đớn nào nên anh khó đoán ra cô đang bị thương ở tay.
- Lyly, cuối tuần này anh phải đi xử lý một số việc. Em chắc rằng ở đây một mình sẽ tốt chứ?
Công việc mà Austin nói đến ngoài việc đưa cô rời đi thì cũng chẳng còn việc gì khác. Kaylin nghe anh nói vậy chỉ thấy hơi buồn vì sẽ không được gặp anh trong mấy ngày sắp tới, thế nhưng cô cũng không muốn làm anh phải lo.
"Ở đây còn có ông nữa, anh đừng lo."
- Ừ, cũng đúng. Có gì bất thường em phải bảo với ông Anselm ngay. Hoặc không thì em hãy nói với cô chú là được. Không được giữ im lặng biết chưa?
Tuy rằng Kaylin ngoan ngoãn gật đầu nhưng Austin vẫn cảm thấy rất lo cho cô. Mỗi lần anh rời đi thì chắc chắn có chuyện xảy ra. Cô lại quá khờ để cho tên độc ác kia hành hạ. Nếu có thể đưa cô rời đi bây giờ thì quả là chuyện tốt. Nhưng hiện tại thì không thể, Zane lúc này đang quản lý Kaylin một cách sát sao. Có lẽ vẫn cần đợi đến khi khoảng thời gian đỉnh điểm này hạ thấp xuống.
Ngồi nói chuyện với Kaylin một lúc rồi anh cũng rời đi. Kaylin chào anh, đứng đợi tới khi xe anh rời xa khỏi tầm mắt của cô thì cô mới chịu đi lên tầng.
Căn phòng im lặng như không có sự tồn tại của ai. Thế nhưng ở phía ánh đèn công nghiệp từ laptop phát ra thì Kaylin biết Zane đang ngồi ở đó. Ánh đèn trong phòng rất kém, cô không dám mở đèn lên nên chỉ mò mẫm đi chậm để tránh bị vấp ngã.
Chợt đèn trong phòng sáng lên đột ngột làm cô hơi hoảng. Đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Zane còn chưa được lâu đã tự hạ thấp mi mắt xuống. Cô thấy anh vẫn đang làm việc thì không dám làm phiền. Bước từng bước khó khăn về phía giường để nằm. Nhưng còn chưa đi được nửa quãng thì Zane lên tiếng khiến cô phải dừng lại:
- Qua đây.
Giọng của anh trầm thấp nhưng vẫn có gì đó khiến cô rất sợ. Kéo theo chiếc nạng đi đến gần anh, khoảng cách cô đứng cũng cách anh tầm một cánh tay của cô. Chân vốn không đứng vững được, giờ còn áp lực tinh thần khiến cô run lên làm cho cả cái nạng đang chống cũng nghiêng ngả theo cô.
Không biết anh đang làm gì, chỉ thấy anh vừa dừng gõ bàn phím trên laptop liền xoay người nhìn về phía cô. Chưa kịp để Kaylin bình tĩnh thì đã đưa tay kéo eo cô ngồi vào lòng anh. Chiếc nạng trong tay cô rơi xuống sàn nhưng không có tiếng động gì vì dưới sàn còn trải tấm thảm lông cừu rất êm.
Kaylin sợ tái xanh cả mặt. Cô cắn môi ngồi im đến nỗi cả tiếng thở cũng không thể nghe rõ. Zane dường như cũng không để tâm đến điều đấy. Anh đưa tay nắm lấy tay trái của cô thô bạo xé rách cánh tay áo làm Kaylin phát hoảng muốn rụt tay lại nhưng vì tay của anh giữ chặt quá làm cô không có đường lui. Cô còn nghĩ anh định chặt bỏ luôn cánh tay của cô, ai ngờ anh chỉ kiểm tra xem miệng vết thương đã khép lại chưa. Cô khi bất tỉnh không biết ai đã khâu lại vết thương cho mình, có điều bây giờ cũng không còn đau lắm. Zane ngoại trừ việc nhíu mày mỗi khi nhìn thấy vết thương của cô ra thì cũng không còn việc gì khác.
Ngón tay anh lướt qua vết thương của cô rất nhanh. Chỉ khâu đang tan dần đi nhưng có lẽ là sẽ để lại sẹo nếu không biết cách chăm sóc tử tế.
Trong khi Kaylin còn đang đờ đẫn, hoang mang trong nỗi sợ của mình thì Zane lại phá ngang bầu không khí của cô.
- Tối mai cùng tôi tới dự tiệc của nhà Martinez.
Cô nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu. Cô còn dám lắc đầu không muốn đi lúc này chắc. Vốn dĩ đó là mệnh lệnh, cô mà dám kháng cự thì sẽ lại bị tra tấn một cách dã man. Anh biết rõ khả năng cô đi lại bây giờ là chưa tốt. Cộng thêm việc vác theo cái nạng đấy sẽ khiến mọi người chú ý rồi dị nghị nhiều hơn. Vậy mà vẫn còn bảo cô phải đi cùng.
"Em biết rồi ạ."
Zane vừa cúi xuống nhìn cô, cái ánh mắt non nớt đó đập thẳng vào mắt anh khiến cho anh khó chịu đẩy cô sang một bên. Kaylin bị đẩy ngã may là không đau lắm. Cô chống tay lấy sức đứng dậy thì Zane đã rời khỏi phòng ngay sau đó rồi. Cô đứng nhìn theo cánh cửa đóng lại cũng chỉ biết thở dài. Quá quen với việc này rồi, cô cũng không thấy xa lạ gì nữa.
...
Buổi tối hôm sau thì Kaylin đã được nhà makeup chuyên nghiệp tới để làm đẹp cho cô.
Kaylin rất ít khi làm đẹp nên cô hơi ngượng nghịu mỗi khi phải chuẩn bị trước khi đi dự tiệc như vậy. Đã thế lễ phục còn rườm rà rồi cả những đôi giày cao gót khó đi.
Thế nhưng thật may là nay cô được cho mặc một bộ dễ mặc hơn rất nhiều. Chiếc váy hai dây bản to màu hồng loang trắng rất đẹp mắt. Còn cả phủ một lớp kim tuyến lấp lánh để bộ váy trông diễm lên hơn. Điểm nhấn chính là chiếc nơ rất to ở sau lưng cô. Chiếc nơ rất to còn tôn lên vòng eo nhỏ của cô. Căn bản do người cô gầy nên cũng không phân biệt được rõ phần eo và phần bụng của cô.
Về phần làm tóc cũng không quá cầu kỳ. Chỉ có uốn xoăn nhẹ cho cô rồi kẹp một chiếc kẹp ngọc trai để nhìn gương mặt cô trông thanh thoát hơn.
Điều làm Kaylin bất ngờ nhất lại chính là đôi giày búp bê màu trắng bạc lấp lánh. Cô rất thích nó, còn thấy đi đôi này dễ chịu hơn nhiều. Tuy rằng đi đôi này sẽ không làm tăng chiều cao cho cô, sẽ làm bộ lễ phục không đẹp được bằng đi đôi cao gót. Thế nhưng Zane là người nói cô đi đôi này, nên cô cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Dù sao chiếc váy cũng che lấp hết cả chân cô nên sẽ không nhìn ra đôi giày búp bê bên trong được.
Xong xuôi mọi việc, phần khó khăn nhất vẫn là di chuyển. Kaylin vô cùng gian nan trong việc vừa phải cầm váy rồi vừa phải đi xuống từng bước một. Rất lâu mới có thể xuống dưới sảnh. Zane đã chờ ở đấy, cô đoán là anh phải chờ khá lâu. Nhưng biết sao được, cô cũng đâu muốn chậm chễ như vậy đâu.
Chỉ có điều mỗi lần thấy Zane đi dự tiệc thì cô cũng đều cảm thấy mình đang được đi cùng nhà vua nào đó vậy. Từ bộ đồ anh mặc cho tới cả phụ kiện hay tóc tai đều thấy vẻ quý tộc trong đó. Nhìn lại bản thân càng thấy kém xa.
Nhưng còn chưa kịp để Kaylin nghĩ nhiều đến vậy, anh đã đi tới nhấc cô lên đi ra tới trước cửa xe. Kaylin bị xách tay như món đồ cho tận đến khi cô ngồi vào trong xe. Chiếc xe khởi động rất nhanh đã rời khỏi tòa lâu đài nguy nga kia. Trong đầu Kaylin chỉ thầm nghĩ khi dự bữa tiệc thì mong kết thúc nhanh chóng, cô khá là sợ mấy nơi đó. Chính bởi vì ở đó cô cảm nhận được không khí ngột ngạt, ganh ghét, đố kỵ nhưng không trực tiếp ra mặt. Luôn cười cười nói nói nhưng vẫn lộ ra những chiếc mặt nạ khiến cô cảm thấy sợ con người nơi đây. Những người giàu có thì họ luôn như vậy sao? Kaylin cứ chìm đắm mãi trong suy nghĩ của riêng cô. Thế nhưng tay cô vẫn giữ chặt túi ở chiếc váy của cô bởi vì trong đó đang giữ chiếc nhẫn xanh đó. Cô vẫn đang mang theo trong người, một giây một phút cũng không bỏ qua. Chiếc xe cứ bon bon đi trên đường lớn để đến địa điểm cuối cùng.
Hôm nay ăn tối còn có cả Austin, anh ngày nào cũng đến từ khi Kaylin quay trở lại đây. Mục đích chính là vì muốn chắc chắn trong những ngày tới trước khi đưa cô rời đi thì cô vẫn sẽ khỏe mạnh như hiện tại.
Đặt miếng cá hồi xào vào đĩa cho cô, còn đẩy thêm cho cô vài món ăn khác để bồi bổ sức khỏe. Kaylin tuy rằng không ăn hết nhưng trước hành động của Austin thì cô vẫn vui vẻ nhận lấy. Cô biết anh muốn cô ăn nhiều một chút để có sức khỏe tốt hơn thế nhưng cô làm sao mà ăn được nhiều như thế. Có cố gắng cũng không thể như các anh được.
Khoảng thời gian ăn uống chỉ có Austin nói. Dường như Zane trong bữa ăn là không hề tồn tại.
Ăn xong Zane rời đi trước nên hai anh em kia cũng có thời gian để nói chuyện với nhau nhiều hơn. Vết thương ở cánh tay đến giờ Austin vẫn không biết. Căn bản là vì Kaylin mặc áo dài tay, cô cũng cố gắng không biểu hiện ra sự đau đớn nào nên anh khó đoán ra cô đang bị thương ở tay.
- Lyly, cuối tuần này anh phải đi xử lý một số việc. Em chắc rằng ở đây một mình sẽ tốt chứ?
Công việc mà Austin nói đến ngoài việc đưa cô rời đi thì cũng chẳng còn việc gì khác. Kaylin nghe anh nói vậy chỉ thấy hơi buồn vì sẽ không được gặp anh trong mấy ngày sắp tới, thế nhưng cô cũng không muốn làm anh phải lo.
"Ở đây còn có ông nữa, anh đừng lo."
- Ừ, cũng đúng. Có gì bất thường em phải bảo với ông Anselm ngay. Hoặc không thì em hãy nói với cô chú là được. Không được giữ im lặng biết chưa?
Tuy rằng Kaylin ngoan ngoãn gật đầu nhưng Austin vẫn cảm thấy rất lo cho cô. Mỗi lần anh rời đi thì chắc chắn có chuyện xảy ra. Cô lại quá khờ để cho tên độc ác kia hành hạ. Nếu có thể đưa cô rời đi bây giờ thì quả là chuyện tốt. Nhưng hiện tại thì không thể, Zane lúc này đang quản lý Kaylin một cách sát sao. Có lẽ vẫn cần đợi đến khi khoảng thời gian đỉnh điểm này hạ thấp xuống.
Ngồi nói chuyện với Kaylin một lúc rồi anh cũng rời đi. Kaylin chào anh, đứng đợi tới khi xe anh rời xa khỏi tầm mắt của cô thì cô mới chịu đi lên tầng.
Căn phòng im lặng như không có sự tồn tại của ai. Thế nhưng ở phía ánh đèn công nghiệp từ laptop phát ra thì Kaylin biết Zane đang ngồi ở đó. Ánh đèn trong phòng rất kém, cô không dám mở đèn lên nên chỉ mò mẫm đi chậm để tránh bị vấp ngã.
Chợt đèn trong phòng sáng lên đột ngột làm cô hơi hoảng. Đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Zane còn chưa được lâu đã tự hạ thấp mi mắt xuống. Cô thấy anh vẫn đang làm việc thì không dám làm phiền. Bước từng bước khó khăn về phía giường để nằm. Nhưng còn chưa đi được nửa quãng thì Zane lên tiếng khiến cô phải dừng lại:
- Qua đây.
Giọng của anh trầm thấp nhưng vẫn có gì đó khiến cô rất sợ. Kéo theo chiếc nạng đi đến gần anh, khoảng cách cô đứng cũng cách anh tầm một cánh tay của cô. Chân vốn không đứng vững được, giờ còn áp lực tinh thần khiến cô run lên làm cho cả cái nạng đang chống cũng nghiêng ngả theo cô.
Không biết anh đang làm gì, chỉ thấy anh vừa dừng gõ bàn phím trên laptop liền xoay người nhìn về phía cô. Chưa kịp để Kaylin bình tĩnh thì đã đưa tay kéo eo cô ngồi vào lòng anh. Chiếc nạng trong tay cô rơi xuống sàn nhưng không có tiếng động gì vì dưới sàn còn trải tấm thảm lông cừu rất êm.
Kaylin sợ tái xanh cả mặt. Cô cắn môi ngồi im đến nỗi cả tiếng thở cũng không thể nghe rõ. Zane dường như cũng không để tâm đến điều đấy. Anh đưa tay nắm lấy tay trái của cô thô bạo xé rách cánh tay áo làm Kaylin phát hoảng muốn rụt tay lại nhưng vì tay của anh giữ chặt quá làm cô không có đường lui. Cô còn nghĩ anh định chặt bỏ luôn cánh tay của cô, ai ngờ anh chỉ kiểm tra xem miệng vết thương đã khép lại chưa. Cô khi bất tỉnh không biết ai đã khâu lại vết thương cho mình, có điều bây giờ cũng không còn đau lắm. Zane ngoại trừ việc nhíu mày mỗi khi nhìn thấy vết thương của cô ra thì cũng không còn việc gì khác.
Ngón tay anh lướt qua vết thương của cô rất nhanh. Chỉ khâu đang tan dần đi nhưng có lẽ là sẽ để lại sẹo nếu không biết cách chăm sóc tử tế.
Trong khi Kaylin còn đang đờ đẫn, hoang mang trong nỗi sợ của mình thì Zane lại phá ngang bầu không khí của cô.
- Tối mai cùng tôi tới dự tiệc của nhà Martinez.
Cô nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu. Cô còn dám lắc đầu không muốn đi lúc này chắc. Vốn dĩ đó là mệnh lệnh, cô mà dám kháng cự thì sẽ lại bị tra tấn một cách dã man. Anh biết rõ khả năng cô đi lại bây giờ là chưa tốt. Cộng thêm việc vác theo cái nạng đấy sẽ khiến mọi người chú ý rồi dị nghị nhiều hơn. Vậy mà vẫn còn bảo cô phải đi cùng.
"Em biết rồi ạ."
Zane vừa cúi xuống nhìn cô, cái ánh mắt non nớt đó đập thẳng vào mắt anh khiến cho anh khó chịu đẩy cô sang một bên. Kaylin bị đẩy ngã may là không đau lắm. Cô chống tay lấy sức đứng dậy thì Zane đã rời khỏi phòng ngay sau đó rồi. Cô đứng nhìn theo cánh cửa đóng lại cũng chỉ biết thở dài. Quá quen với việc này rồi, cô cũng không thấy xa lạ gì nữa.
...
Buổi tối hôm sau thì Kaylin đã được nhà makeup chuyên nghiệp tới để làm đẹp cho cô.
Kaylin rất ít khi làm đẹp nên cô hơi ngượng nghịu mỗi khi phải chuẩn bị trước khi đi dự tiệc như vậy. Đã thế lễ phục còn rườm rà rồi cả những đôi giày cao gót khó đi.
Thế nhưng thật may là nay cô được cho mặc một bộ dễ mặc hơn rất nhiều. Chiếc váy hai dây bản to màu hồng loang trắng rất đẹp mắt. Còn cả phủ một lớp kim tuyến lấp lánh để bộ váy trông diễm lên hơn. Điểm nhấn chính là chiếc nơ rất to ở sau lưng cô. Chiếc nơ rất to còn tôn lên vòng eo nhỏ của cô. Căn bản do người cô gầy nên cũng không phân biệt được rõ phần eo và phần bụng của cô.
Về phần làm tóc cũng không quá cầu kỳ. Chỉ có uốn xoăn nhẹ cho cô rồi kẹp một chiếc kẹp ngọc trai để nhìn gương mặt cô trông thanh thoát hơn.
Điều làm Kaylin bất ngờ nhất lại chính là đôi giày búp bê màu trắng bạc lấp lánh. Cô rất thích nó, còn thấy đi đôi này dễ chịu hơn nhiều. Tuy rằng đi đôi này sẽ không làm tăng chiều cao cho cô, sẽ làm bộ lễ phục không đẹp được bằng đi đôi cao gót. Thế nhưng Zane là người nói cô đi đôi này, nên cô cũng không có suy nghĩ quá nhiều. Dù sao chiếc váy cũng che lấp hết cả chân cô nên sẽ không nhìn ra đôi giày búp bê bên trong được.
Xong xuôi mọi việc, phần khó khăn nhất vẫn là di chuyển. Kaylin vô cùng gian nan trong việc vừa phải cầm váy rồi vừa phải đi xuống từng bước một. Rất lâu mới có thể xuống dưới sảnh. Zane đã chờ ở đấy, cô đoán là anh phải chờ khá lâu. Nhưng biết sao được, cô cũng đâu muốn chậm chễ như vậy đâu.
Chỉ có điều mỗi lần thấy Zane đi dự tiệc thì cô cũng đều cảm thấy mình đang được đi cùng nhà vua nào đó vậy. Từ bộ đồ anh mặc cho tới cả phụ kiện hay tóc tai đều thấy vẻ quý tộc trong đó. Nhìn lại bản thân càng thấy kém xa.
Nhưng còn chưa kịp để Kaylin nghĩ nhiều đến vậy, anh đã đi tới nhấc cô lên đi ra tới trước cửa xe. Kaylin bị xách tay như món đồ cho tận đến khi cô ngồi vào trong xe. Chiếc xe khởi động rất nhanh đã rời khỏi tòa lâu đài nguy nga kia. Trong đầu Kaylin chỉ thầm nghĩ khi dự bữa tiệc thì mong kết thúc nhanh chóng, cô khá là sợ mấy nơi đó. Chính bởi vì ở đó cô cảm nhận được không khí ngột ngạt, ganh ghét, đố kỵ nhưng không trực tiếp ra mặt. Luôn cười cười nói nói nhưng vẫn lộ ra những chiếc mặt nạ khiến cô cảm thấy sợ con người nơi đây. Những người giàu có thì họ luôn như vậy sao? Kaylin cứ chìm đắm mãi trong suy nghĩ của riêng cô. Thế nhưng tay cô vẫn giữ chặt túi ở chiếc váy của cô bởi vì trong đó đang giữ chiếc nhẫn xanh đó. Cô vẫn đang mang theo trong người, một giây một phút cũng không bỏ qua. Chiếc xe cứ bon bon đi trên đường lớn để đến địa điểm cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.