Chương 216: Có điện thoại mới
artermis_lyn
17/08/2023
Có nhiều chuyện ập tới khiến Kaylin không tải nổi hết thông tin. Cho đến
khi cô ổn định mà được đưa về nhà rồi thì vẫn suy nghĩ đến gia đình của
cô. Khi đã không biết thì thôi, đến lúc đã biết rồi thì cô rất tò mò về
gia đình của mình. Cô muốn biết cha cô là người như thế nào, mẹ của cô
ra làm sao... Nhưng Zane chắc chắn không nhắc đến chuyện này. Anh vẫn im lặng, ngay cả khi cô nghĩ rằng chính tay anh giết cha mẹ cô thì anh
cũng không có một lời giải thích, để cô tự nghĩ.
Trong căn phòng, Kaylin đang vuốt ve con chó ở trên sofa, vì Zane không thích lông chó dính trong phòng nên cô thường xuyên phải chải lông cho nó, còn phải dọn dẹp phòng hai lần một ngày. Zane mở cửa bước vào khiến chú chó chạy xuống dưới quấn lấy dưới chân của Zane. Nhưng anh lại không thích mấy con động vật này, vốn tưởng nó sẽ hung dữ hay ít nhất cũng phải ra dáng oai phong, nhưng con chó này theo Kaylin từ bé, có lẽ cũng nhiễm cái tính của cô nên nó không những rất hiền, còn chẳng hay sủa dù là người ngoài. Rất thân thiện ngay cả Austin chạm vào người nó thì nó cũng để im cho anh chạm.
Thấy anh tiến gần đến phía mình, Kaylin lại thấy bối rối mà nắm chặt váy. Cô dạo gần đây không muốn đối diện thẳng mặt với anh. Thế nhưng Zane không làm gì cô cả, anh chỉ đưa cho cô chiếc hộp hình chữ nhật, nói câu gọn lỏn rồi rời đi:
- Cho cô.
Kaylin nhận lấy mà vẫn không hiểu gì. Anh đột nhiên đưa cho cô rồi đi mất. Bóc lớp vỏ bọc của hộp rồi mới mở nó ra, là một chiếc điện thoại khiến Kaylin ngạc nhiên. Zane đưa cô điện thoại để làm gì? Từ trước đến nay anh cũng đâu cho cô động vào đồ công nghệ nào đâu, ngay cả xem TV cô cũng được xem rất ít.
Ngồi nhìn chăm chú chiếc điện thoại mới, màn hình sáng còn rất đẹp, nó phù hợp với cô. Ngồi mày mò với chiếc điện thoại một lúc, Kaylin mới nhớ ra. Cô xỏ dép vào đi ra khỏi phòng. Được biết Zane đang ở phòng làm việc nên cô đã đi đến đấy. Gõ cửa rồi đợi đến khi anh lên tiếng thì cô mới đi vào.
Đến bên cạnh anh, còn đặt chiếc điện thoại lên mặt bàn làm việc của anh.
"Em không có số điện thoại của Ngài."
Zane nhìn cô, một giây lại chậm mất. Anh quay đầu lại nhìn điện thoại trong tay Kaylin. Cô vậy mà còn biết chụp ảnh cho con chó, đã vậy còn cài làm hình nên luôn rồi.
- Xem ra cô cũng biết dùng nó từ trước. - Zane kiểm tra điện thoại một lượt rồi mới nói.
"Chị Tinh Tuyết có dạy em." - Kaylin cũng thành thật mà trả lời.
Có điều Zane không ngờ là Kaylin lại muốn có số của anh, cô vậy mà vẫn nghĩ đến anh đầu tiên cơ đấy. Suy nghĩ một hồi mới lưu số của mình vào cho cô. Anh xóa đi mấy ứng dụng không cần thiết như mạng xã hội, vì dù sso Kaylin cũng không nên tham gia vào mấy nền tảng này.
Cô nhận lại điện thoại từ anh, cúi đầu chào anh định rời đi luôn nhưng không ngờ bị anh giữ lại. Kaylin trố mắt nhìn chồng tài liệu, Zane nói qua loa một chút rồi bắt cô dịch nó sang tiếng Trung. Kaylin còn phải ngồi viết từng chữ một, cô biết rằng luyện chữ như vậy cũng tốt, nhưng mà Zane cho cô nhiều tài liệu quá, cô biết chép làm sao cho kịp hết trong đêm nay? Thế nhưng anh vẫn bắt cô viết cho bằng được đấy.
Kaylin ngồi ngay bên cạnh anh, cô gái nhỏ lại rất tận tâm để viết. Zane lại chuyên tâm tới cuộc họp vừa mới bắt đầu trên laptop. Nhìn hai người họ, nếu không nhìn trực diện, với hình dáng này nói là cha con sẽ vẫn có người tin.
Chép tới mỏi nhừ cả tay, Kaylin dừng bút xoa bóp bàn tay của mình. Nhưng cô không dám nghỉ ngơi lâu, lại bắt đầu chép tiếp. Cuộc họp của Zane đã kết thúc nhưng Kaylin thì vẫn chưa xong. Cô thấy anh gấp laptop còn đứng lên khiến cô nghĩ anh đi ngủ trước để mặc cô ở đây. Cảm thấy tủi thân vô cùng, cô cúi mặt xuống chữ viết trở nên xấu đi nhiều hơn.
- Không định đi ngủ?
Câu hỏi của Zane khiến Kaylin chợt vui mừng ra mặt, cô vội gấp gọn sách vở lại, chỗ nào đang chép dở thì đánh dấu vào nốt. Cầm chiếc điện thoại mới rồi đi ngay theo bên cạnh Zane.
Thế nhưng đến ngay cả khi nằm ngủ, Kaylin cũng đang mày mò trên điện thoại. Cô chưa được dùng lâu tới vậy, hơn nữa còn là của riêng cô.
Còn đang hào hứng tra cứu nhiều thứ cô muốn biết thì Zane đã nắm lấy hai tay đang cần điện thoại của cô, ánh mắt khó chịu nhìn chiếc điện thoại:
- Còn xem nữa tôi đập bỏ nó ngay bây giờ.
Kaylin nghe vậy vội vàng vươn tay đặt điện thoại song song với điện thoại của anh. Cô lo lắng, cánh tay ôm bên hông anh có chút run. Thấy Zane vẫn nhìn mình chằm chằm khiến cô trong trạng thái lo sợ, đảo mắt khắp nơi.
Thấy cô như vậy anh cũng không bắt nạt cô làm gì nữa, cũng không còn sớm, nên đi ngủ. Thế nhưng Kaylin nghĩ thế nào, cô lại chạm nhẹ lên người anh, mím môi nghĩ một lúc.
"Cha mẹ em, là ai làm hại họ vậy?"
Khi cô nhắc đến chuyện này, Zane liền nhíu hai hàng lông mày rậm lại với nhau. Anh thấy cô mong chờ vậy mà lại trả lời qua loa:
- Bọn chúng chết rồi.
Cô biết là họ chết rồi, Austin nói là anh đã giết họ. Nhưng cô muốn biết họ là ai cơ. Có rất nhiều chuyện cô vẫn chưa thể biết được hết. Hơn nữa, đấy còn là đứng về góc nhìn của họ để kể, còn thực tế ra làm sao phải là người trong cuộc mới hiểu rõ được. Nhưng Zane không nói, cô rất khó mà biết được hết mọi chuyện.
"Nhưng Ngài đã không làm hại cha mẹ em." - Gương mặt của Kaylin bỗng chốc tươi sáng mà nắm lấy tay anh.
Zane vậy mà lập tức tách tay cô ra.
- Chuyện này quan trọng à?
Nó thật sự quan trọng, ít nhất là với cô. Cô đã rất rối ren khi nghĩ đến việc sống chung cùng người đã làm hại cha mẹ cô. Thế nhưng giờ cũng biết, hơn nữa Zane còn thân thiết với cha mẹ cô nhiều tới vậy. Cô rất tò mò, không phải hôm nay thì là ngày mai; nếu như không phải ngày mai thì là ngày tiếp đó nữa. Nhất định phải tìm cách cho cô biết những thắc mắc của cô về người thân của mình.
Trong căn phòng, Kaylin đang vuốt ve con chó ở trên sofa, vì Zane không thích lông chó dính trong phòng nên cô thường xuyên phải chải lông cho nó, còn phải dọn dẹp phòng hai lần một ngày. Zane mở cửa bước vào khiến chú chó chạy xuống dưới quấn lấy dưới chân của Zane. Nhưng anh lại không thích mấy con động vật này, vốn tưởng nó sẽ hung dữ hay ít nhất cũng phải ra dáng oai phong, nhưng con chó này theo Kaylin từ bé, có lẽ cũng nhiễm cái tính của cô nên nó không những rất hiền, còn chẳng hay sủa dù là người ngoài. Rất thân thiện ngay cả Austin chạm vào người nó thì nó cũng để im cho anh chạm.
Thấy anh tiến gần đến phía mình, Kaylin lại thấy bối rối mà nắm chặt váy. Cô dạo gần đây không muốn đối diện thẳng mặt với anh. Thế nhưng Zane không làm gì cô cả, anh chỉ đưa cho cô chiếc hộp hình chữ nhật, nói câu gọn lỏn rồi rời đi:
- Cho cô.
Kaylin nhận lấy mà vẫn không hiểu gì. Anh đột nhiên đưa cho cô rồi đi mất. Bóc lớp vỏ bọc của hộp rồi mới mở nó ra, là một chiếc điện thoại khiến Kaylin ngạc nhiên. Zane đưa cô điện thoại để làm gì? Từ trước đến nay anh cũng đâu cho cô động vào đồ công nghệ nào đâu, ngay cả xem TV cô cũng được xem rất ít.
Ngồi nhìn chăm chú chiếc điện thoại mới, màn hình sáng còn rất đẹp, nó phù hợp với cô. Ngồi mày mò với chiếc điện thoại một lúc, Kaylin mới nhớ ra. Cô xỏ dép vào đi ra khỏi phòng. Được biết Zane đang ở phòng làm việc nên cô đã đi đến đấy. Gõ cửa rồi đợi đến khi anh lên tiếng thì cô mới đi vào.
Đến bên cạnh anh, còn đặt chiếc điện thoại lên mặt bàn làm việc của anh.
"Em không có số điện thoại của Ngài."
Zane nhìn cô, một giây lại chậm mất. Anh quay đầu lại nhìn điện thoại trong tay Kaylin. Cô vậy mà còn biết chụp ảnh cho con chó, đã vậy còn cài làm hình nên luôn rồi.
- Xem ra cô cũng biết dùng nó từ trước. - Zane kiểm tra điện thoại một lượt rồi mới nói.
"Chị Tinh Tuyết có dạy em." - Kaylin cũng thành thật mà trả lời.
Có điều Zane không ngờ là Kaylin lại muốn có số của anh, cô vậy mà vẫn nghĩ đến anh đầu tiên cơ đấy. Suy nghĩ một hồi mới lưu số của mình vào cho cô. Anh xóa đi mấy ứng dụng không cần thiết như mạng xã hội, vì dù sso Kaylin cũng không nên tham gia vào mấy nền tảng này.
Cô nhận lại điện thoại từ anh, cúi đầu chào anh định rời đi luôn nhưng không ngờ bị anh giữ lại. Kaylin trố mắt nhìn chồng tài liệu, Zane nói qua loa một chút rồi bắt cô dịch nó sang tiếng Trung. Kaylin còn phải ngồi viết từng chữ một, cô biết rằng luyện chữ như vậy cũng tốt, nhưng mà Zane cho cô nhiều tài liệu quá, cô biết chép làm sao cho kịp hết trong đêm nay? Thế nhưng anh vẫn bắt cô viết cho bằng được đấy.
Kaylin ngồi ngay bên cạnh anh, cô gái nhỏ lại rất tận tâm để viết. Zane lại chuyên tâm tới cuộc họp vừa mới bắt đầu trên laptop. Nhìn hai người họ, nếu không nhìn trực diện, với hình dáng này nói là cha con sẽ vẫn có người tin.
Chép tới mỏi nhừ cả tay, Kaylin dừng bút xoa bóp bàn tay của mình. Nhưng cô không dám nghỉ ngơi lâu, lại bắt đầu chép tiếp. Cuộc họp của Zane đã kết thúc nhưng Kaylin thì vẫn chưa xong. Cô thấy anh gấp laptop còn đứng lên khiến cô nghĩ anh đi ngủ trước để mặc cô ở đây. Cảm thấy tủi thân vô cùng, cô cúi mặt xuống chữ viết trở nên xấu đi nhiều hơn.
- Không định đi ngủ?
Câu hỏi của Zane khiến Kaylin chợt vui mừng ra mặt, cô vội gấp gọn sách vở lại, chỗ nào đang chép dở thì đánh dấu vào nốt. Cầm chiếc điện thoại mới rồi đi ngay theo bên cạnh Zane.
Thế nhưng đến ngay cả khi nằm ngủ, Kaylin cũng đang mày mò trên điện thoại. Cô chưa được dùng lâu tới vậy, hơn nữa còn là của riêng cô.
Còn đang hào hứng tra cứu nhiều thứ cô muốn biết thì Zane đã nắm lấy hai tay đang cần điện thoại của cô, ánh mắt khó chịu nhìn chiếc điện thoại:
- Còn xem nữa tôi đập bỏ nó ngay bây giờ.
Kaylin nghe vậy vội vàng vươn tay đặt điện thoại song song với điện thoại của anh. Cô lo lắng, cánh tay ôm bên hông anh có chút run. Thấy Zane vẫn nhìn mình chằm chằm khiến cô trong trạng thái lo sợ, đảo mắt khắp nơi.
Thấy cô như vậy anh cũng không bắt nạt cô làm gì nữa, cũng không còn sớm, nên đi ngủ. Thế nhưng Kaylin nghĩ thế nào, cô lại chạm nhẹ lên người anh, mím môi nghĩ một lúc.
"Cha mẹ em, là ai làm hại họ vậy?"
Khi cô nhắc đến chuyện này, Zane liền nhíu hai hàng lông mày rậm lại với nhau. Anh thấy cô mong chờ vậy mà lại trả lời qua loa:
- Bọn chúng chết rồi.
Cô biết là họ chết rồi, Austin nói là anh đã giết họ. Nhưng cô muốn biết họ là ai cơ. Có rất nhiều chuyện cô vẫn chưa thể biết được hết. Hơn nữa, đấy còn là đứng về góc nhìn của họ để kể, còn thực tế ra làm sao phải là người trong cuộc mới hiểu rõ được. Nhưng Zane không nói, cô rất khó mà biết được hết mọi chuyện.
"Nhưng Ngài đã không làm hại cha mẹ em." - Gương mặt của Kaylin bỗng chốc tươi sáng mà nắm lấy tay anh.
Zane vậy mà lập tức tách tay cô ra.
- Chuyện này quan trọng à?
Nó thật sự quan trọng, ít nhất là với cô. Cô đã rất rối ren khi nghĩ đến việc sống chung cùng người đã làm hại cha mẹ cô. Thế nhưng giờ cũng biết, hơn nữa Zane còn thân thiết với cha mẹ cô nhiều tới vậy. Cô rất tò mò, không phải hôm nay thì là ngày mai; nếu như không phải ngày mai thì là ngày tiếp đó nữa. Nhất định phải tìm cách cho cô biết những thắc mắc của cô về người thân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.