Chương 156: Lễ Giáng sinh
artermis_lyn
09/07/2023
Kaylin vội đứng dậy để đi xuống dưới. Trước đây cô chạy khá nhanh, nhưng từ lần Zane nổ phát súng vào đúng phần yếu của bắp chân cô và rồi lại
còn "tặng kèm" con chip nhỏ khiến cô không còn chạy nhanh như trước nữa.
Không biết là vì chạy xuống nhiều bậc cầu thang hay do phải đối mặt với Zane mà tim cô đập rất nhanh, còn nhói lên khiến cô phải đưa tay ôm lấy ngực trái của mình.
Vẻ mặt Zane vẫn đằng đằng sát khí như mọi lần nhìn cô. Mỗi lần về đều bày ra cái bộ dạng đó, Kaylin cũng đã quen với điều này rồi.
Cô lại gần cởi áo khoác dạ bên ngoài cho anh, sau đấy còn phải đi ra rót cốc nước ấm để anh ngồi cùng cha mẹ mình. Vốn dĩ thân phận của Kaylin trong căn nhà này không khác gì người giúp việc, cô chỉ hơn họ duy nhất một điều đó là có tiếng tăm là vợ của Zane. Ngoài ra việc sống an nhàn thảnh thơi thì cô còn kém họ rất nhiều.
- Ở bên Berlin bây giờ đang có gia đình của nhà Whistler đến tham dự một buổi đấu giá. Nếu có thời gian có thể qua đó xem coi như buổi triển lãm. - Ông Anthony nhấp ngụm trà thơm ngọt rồi nhắc nhở Zane.
Anh cũng coi như hiểu mà trầm ngâm suy nghĩ. Tháng này cũng không có bận như mọi tháng trước. Hiện giờ mấy công việc anh đều giao cho Dashiell lo liệu hết rồi.
- Hai người cũng có vẻ rảnh thật đấy. Có thời gian tìm hiểu mấy công việc vặt này giúp cơ đấy.
- Cốt yếu là muốn bảo cậu đưa Kaylin đi thăm quan đây đó rồi nghỉ dưỡng một thời gian. Con bé ở nhà nhiều ta còn thấy chán hộ con bé. - Bà Anthony hiểu ý trong lời nói của đứa con trai này nên cũng nói thẳng ra cho anh dễ hiểu.
Vừa mới nghe nhắc tới Kaylin, cô nắm chặt hai tay không biết làm sao. Tự dưng không đâu lại nói về cô làm gì. Zane lại nhìn về phía cô, ánh mắt thì cứ như con chim đại bàng sắp mổ thịt cô luôn vậy.
- Cô thấy chán sao?
Gió ngoài trời đã lạnh, câu hỏi của anh còn lạnh hơn. Kaylin vội lắc đầu ngay.
- Kaylin, từ khi nào thằng nhỏ này dạy con cách nói dối theo nó vậy? - Bà Anthony rất không hài lòng về việc Kaylin có hành động như vậy.
Cô nằm trong thế bí, không thể đối kháng với cả hai bên. Thật may là trong hoàn cảnh đấy có Lorenzo xuất hiện để phá vỡ bầu không khí này.
- Chú Zane, về cũng đúng giờ thật đấy.
Zane chỉ gật đầu coi như đã chào anh.
Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện khá nhiều, chỉ có Kaylin vẫn ngồi lặng im nghe họ nói. Công việc của cô trong cái nhà này vốn là vậy, một người đứng vào cho đủ quân số, có thể lắc đầu hoặc gật đầu mỗi khi người khác hỏi chuyện nếu không thì sẽ im lặng như vậy mãi.
Đến khi đồ ăn đã chuẩn bị xong hết, mọi người cũng đã ngồi vào bàn ăn để cùng nhau nâng ly rượu đón ngày lễ lớn trong năm. Những lời chúc, còn cả tiếng ca hát từ bên thành phố vọng lại vẫn còn chút âm thanh nhẹ nhàng không quá ồn ào. Bữa cơm này cũng đủ đầy cả về mặt hình thức lẫn tinh thần. Có điều nếu như không nhắc đến Kaylin thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
- Ta thấy sắc mặt Kaylin dạo này rất kém, con bé là vợ của con rồi, chăm sóc tử tế một chút. - Bà Anthony vừa bỏ miếng thịt bittet vào đĩa của Kaylin vừa nói.
Bà biết rõ Kaylin vẫn bị bắt làm việc cực nhọc. Dù cho bà đã dặn tất cả những người giúp việc trong nhà này rồi nhưng dường như họ còn sợ Zane hơn bà rất nhiều.
Zane thản nhiên cắt miếng thịt cho vào miệng mà không đáp lại lời của bà.
Trong phần khó xử như vậy, Kaylin chỉ biết nhìn theo tâm trạng của Zane để mà ngồi vững trên bàn ăn này.
Bữa ăn được chuyển về khung cảnh tươi vui hơn khi mà có Lorenzo tiếp lời bà. Họ nói chuyện lại rất hợp ý nhau, đến ngay cả ông Anthony ít nói cũng đáp lại lời đứa cháu này của mình rất nhiều.
Phần thú vị nhất mỗi mùa lễ chính là tặng những món quà ý nghĩa cho nhau. Kaylin không có những món quà giá trị như hai cha mẹ chồng đem đến cho cô. Hiện tại cô cũng chỉ có thể lấy những vỏ sò nhỏ lúc được Zane đưa đến New Zealand vì lúc anh có việc để làm thành vòng tay. Có vẻ đối với người tầng lớp cao ngất ngưởng như Anthony thì họ sẽ coi nó như rác không đáng bận tâm. Nhưng đối với người tặng thì họ lại đặt sự quan tâm rất lớn. Cả hai đều nở nụ cười còn xoa đầu Kaylin làm vòng rất khéo.
Quay sang nhìn Zane, chiếc vòng còn lại trong tay Kaylin mãi không thể di chuyển. Có mấy lần cô cũng ngồi bên bờ biển nhặt vỏ sò bị Zane đi qua liền tiện tay vứt hết xuống dưới biển. Sau đó còn cảnh cáo cô đừng làm mấy trò ngu ngốc như vậy nữa. Giờ thì cô không dám tặng anh chiếc vòng rẻ mạt này.
Nhìn chiếc vòng trong tay, cô lại ngước lên nhìn anh. Cả gương mặt anh tối đi trông thấy. Điều này càng làm cô cảm thấy sợ hãi hơn, thầm nghĩ rằng nếu đưa ra có khi còn khiến anh mất mặt mũi trước mọi người mà trở nên tức giận hơn.
- Vậy còn quà của cháu, mọi người quên cháu rồi à? - Tình cảnh éo le, Lorenzo một lần nữa lại nói giúp Kaylin.
- Nào có thể quên được, đây, của cháu. - Ông Anthony thay mặt vợ mình mà đưa hai hộp quà ra cho Lorenzo.
Hầu như hộp quà nào cũng được gói ghém rất tỉ mỉ. Dù chưa biết đồ bên trong có giá trị như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn cách gói quà cũng có thấy sự sang trọng toát ra.
Lorenzo cũng đem từng món quà tặng cho mọi người. Từ lớn đến nhỉ, Zane cũng được anh tặng quà. Đến Kaylin, hộp quà hình vuông nho nhỏ có chút ngập ngừng rồi mới tới được tay cô:
- Cái này tặng e... cô.
Xét về vai vế thật sự rất ngượng mồm khi gọi Kaylin bằng cô. Nhưng dù sao thời điểm hiện tại, Kaylin vẫn là vợ chính thức của Zane, có sao vẫn phải xét cho đúng trình tự.
"Cảm ơn mọi người ạ." - Kaylin đưa tay biểu thị cảm ơn vì món quà của mọi người. Khỏi cần nói cũng biết cô vui ra sao khi được nhận quà.
- Mở thử ra đi, vì không biết cô thích gì nên đã chọn một món. Mong rằng cô sẽ thích nó.
Kaylin nghe theo Lorenzo nói vậy cũng gật đầu để mở ra xem. Cẩn thận mở từng tí một như thể sợ nó sẽ bị hỏng mất vậy. Bên trong khi cô lôi ra là một quả cầu tuyết rất đẹp. Có một ngôi nhà gỗ, một cái cây thông và rất nhiều tuyết phủ trắng ở dưới.
Ánh mắt Kaylin lúc này cứ sáng như vì sao vậy, khóe môi cũng cong lên khi lắc quả cầu để tuyết rơi xuống. Khỏi cần nói, chỉ cần nhìn Kaylin như vậy cũng biết cô thích món quà này ra sao.
Mọi người đều rất vui, ai cũng ngồi để kể những câu chuyện vui. Đôi khi sẽ nói mấy chuyện trong nhà để Kaylin dễ hiểu, cũng có thể "tiếp chuyện" cùng bọn họ. Khi không nói gì thì cô sẽ ngồi mân mê quả cầu tuyết đó như đang ngồi cùng một người bạn mới vậy. Rất vui, cũng rất hạnh phúc. Có điều là người ngồi cạnh cô thì không như vậy. Dường như cả ngày hôm nay anh đã không nói quá ba câu với cô rồi. Kaylin có lẽ được tặng quà ngây ngốc ra mà không nhận rõ được tình hình hiện tại đang cận kề nguy hiểm.
Đến khi đêm xuống, vốn dĩ sẽ định ngủ lại đây cùng hai vợ chồng Zane nhưng vì ở nhà có một người bạn quý từ Chile đến trong vài tiếng nữa nên họ cũng chào tạm biệt để rời đi. Trước đó thì Lorenzo cũng đã rời đi vì viện nghiên cứu có công việc đột xuất cần nhờ tới anh.
Kaylin dọn dẹp bàn ghế, sau đấy liền đi lên phòng.
Không biết Zane đã lên từ lúc nào, hiện tại chỉ nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Kaylin vì thế mà đã mở cửa thông qua phòng bên lấy quần áo giúp anh.
Xong việc liền quay về giường để nằm. Có điều cô vẫn chăm chí nhìn quả cầu tuyết. Nó có lẽ không phải món đồ quá đặc biệt đối với cô, nhưng hiện tại nó là món đồ chơi cô có thể giữ nó.
Cô mải miết, quên đi cả việc Zane đã tắm và đi ra ngoài. Công việc mặc áo giúp anh cô cũng quên luôn. Không biết rằng cơn thịnh nộ đang tiến tới gần chỗ mình.
Một lực mạnh đẩy cô ép sát vào đầu giường, tấm lưng nhỏ chịu không ít lực mà tê râm ran sau đấy mới cảm thấy nhói. Gương mặt cô chuyển đổi cảm xúc cũng thật nhanh, cũng không còn sự vui vẻ thích thú như nhìn quả cầu tuyết nữa. Thay vào đấy là sự lo sợ không dám thở mạnh.
Hai người quá gần nhau, dường như có thể nhìn rõ được từng tia máu trong đôi mắt xanh thẳm kia của Zane. Kaylin sợ hãi siết chặt quả cầu trong tay, đôi môi nhỏ mím chặt không dám trực tiếp nhìn anh.
Nhưng chưa bao lâu, tiếng vỡ của mảnh thủy tinh làm Kaylin giật mình co người lại.
Quả cầu tuyết vỡ tan tành ở dưới sàn. Chiếc nhà gỗ và cả cây thông cũng văng ra khá xa. Nhìn lại gương mặt Zane lúc này còn khiếp sợ hơn. Đường gân nổi rõ trên thái dương, cánh tay cũng nổi rõ từng đường gân, các cơ khiến Kaylin quả thật như đang chạm tới miệng sói vậy.
- Cô nói xem, tôi có nên biến cô thành như món đồ rẻ mạt kia không?
Giọng nói rất trầm, nhưng sức mạnh của nó là rất lớn, cực kỳ uy quyền. Kaylin lắc đầu, mặt cắt không còn giọt máu. Có lẽ Zane không thích những thứ như vậy, cô phải nên biết sớm hơn để cất nó đi chỗ khác. Trong lòng vừa tiếc món quà này nhưng cũng vừa sợ Zane.
Đưa tay bóp chặt lấy hai bắp tay gầy của cô, ánh mắt như viên đạn đang xuyên thẳng vào người cô vậy. Lời cảnh cáo đe dọa cũng làm cho Kaylin cuống quyết gật đầu liên tục không dám có hành động nào khác.
- Còn mang mấy đồ rác rưởi vào phòng tôi một lần nữa, tôi đem cô xuống dưới ở cùng bọn thú kia.
Kaylin bị nhốt vào đó một lần rồi, chính xác hơn là cô đi lạc nên bị Zane đe dọa ở đó trong một tiếng. Mấy con vật đó có vẻ không mấy thân thiện với cô, hơn nữa còn rất hung bạo nha. Con nào con nấy y như chủ nhân của nó, không là rắn độc thì sẽ là hổ báo. Nói chung cô không còn dám đi lại khu vực đó kể từ lúc đấy đến bây giờ. Khi nghe Zane đe dọa như vậy, cô gái nhỏ đương nhiên bị dọa sợ không ít. Nước mắt cứ giàn giụa ra để cầu xin anh. Thật sự rất đáng sợ nếu bị nhốt ở trong đấy đó.
Mặc kệ vẻ mặt sợ hãi chết khiếp của Kaylin, anh rời đi đóng cửa sập một cái rất mạnh. Cô gái bên trong khóc nấc lên không biết anh đi thật hay là đang có ý định đưa cô đi tới đó nữa. Sự lo lắng ngập tràn trong căn phòng rộng lớn này. Chỉ có điều người kia đã rời ra đến ban công lớn trên tầng để hút thuốc. Tâm trạng anh bất ổn ngay từ lúc thấy Kaylin vui vẻ cầm hộp quà của cháu trai mình. Có điều lúc đó anh không thể phá hủy nó ngay. Đến khi thấy Kaylin vẫn một mực chỉ quan tâm đến món đồ đó, cơn tức giận của anh lên đến định điểm, ít nhất thật may mà anh còn không ra tay với Kaylin như vậy.
Hôm nay tuyết rơi nhiều hơn mọi ngày thường, người ngồi ban công không cảm thấy lạnh mà ngồi đó trầm ngâm rất lâu. Quả thực rất lâu mới đi về phòng.
Mảnh vỡ thủy tinh đã được dọn sạch, nhìn trong thùng rác cũng thấy ngôi nhà gỗ được bỏ vào trong đó. Cơ mặt anh lúc này mới giãn ra. Đi về phía giường nhìn Kaylin tựa đầu vào đầu giường ngủ lúc nào không hay. Có lẽ cô không dám ngủ nhưng vì trong chăn ấm đệm êm như vậy, ai mà không say giấc nồng cho được.
Bước lên giường, đưa tay đỡ đầu cô nằm xuống. Mơ hồ có thể chỉ cần một tay cũng ôm chọn cô được. Hơi ấm cơ thể của Kaylin lan tỏa ra khiến đại não anh cũng bớt phần căng thẳng. Dễ dàng nhằm mắt để vào giấc hơn. Chỉ là con người này, đến cả khi Kaylin ngủ rồi cũng không thể chúc cô một ngày lễ Giáng sinh vui vẻ. Quả thực đối với một người như anh, nói ra mấy từ đó đúng là sẽ khiến người ta sợ hãi chứ đừng nói đến Kaylin. Tốt hơn hết vẫn là im lặng, không làm hại gì cô là được rồi.
Không biết là vì chạy xuống nhiều bậc cầu thang hay do phải đối mặt với Zane mà tim cô đập rất nhanh, còn nhói lên khiến cô phải đưa tay ôm lấy ngực trái của mình.
Vẻ mặt Zane vẫn đằng đằng sát khí như mọi lần nhìn cô. Mỗi lần về đều bày ra cái bộ dạng đó, Kaylin cũng đã quen với điều này rồi.
Cô lại gần cởi áo khoác dạ bên ngoài cho anh, sau đấy còn phải đi ra rót cốc nước ấm để anh ngồi cùng cha mẹ mình. Vốn dĩ thân phận của Kaylin trong căn nhà này không khác gì người giúp việc, cô chỉ hơn họ duy nhất một điều đó là có tiếng tăm là vợ của Zane. Ngoài ra việc sống an nhàn thảnh thơi thì cô còn kém họ rất nhiều.
- Ở bên Berlin bây giờ đang có gia đình của nhà Whistler đến tham dự một buổi đấu giá. Nếu có thời gian có thể qua đó xem coi như buổi triển lãm. - Ông Anthony nhấp ngụm trà thơm ngọt rồi nhắc nhở Zane.
Anh cũng coi như hiểu mà trầm ngâm suy nghĩ. Tháng này cũng không có bận như mọi tháng trước. Hiện giờ mấy công việc anh đều giao cho Dashiell lo liệu hết rồi.
- Hai người cũng có vẻ rảnh thật đấy. Có thời gian tìm hiểu mấy công việc vặt này giúp cơ đấy.
- Cốt yếu là muốn bảo cậu đưa Kaylin đi thăm quan đây đó rồi nghỉ dưỡng một thời gian. Con bé ở nhà nhiều ta còn thấy chán hộ con bé. - Bà Anthony hiểu ý trong lời nói của đứa con trai này nên cũng nói thẳng ra cho anh dễ hiểu.
Vừa mới nghe nhắc tới Kaylin, cô nắm chặt hai tay không biết làm sao. Tự dưng không đâu lại nói về cô làm gì. Zane lại nhìn về phía cô, ánh mắt thì cứ như con chim đại bàng sắp mổ thịt cô luôn vậy.
- Cô thấy chán sao?
Gió ngoài trời đã lạnh, câu hỏi của anh còn lạnh hơn. Kaylin vội lắc đầu ngay.
- Kaylin, từ khi nào thằng nhỏ này dạy con cách nói dối theo nó vậy? - Bà Anthony rất không hài lòng về việc Kaylin có hành động như vậy.
Cô nằm trong thế bí, không thể đối kháng với cả hai bên. Thật may là trong hoàn cảnh đấy có Lorenzo xuất hiện để phá vỡ bầu không khí này.
- Chú Zane, về cũng đúng giờ thật đấy.
Zane chỉ gật đầu coi như đã chào anh.
Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện khá nhiều, chỉ có Kaylin vẫn ngồi lặng im nghe họ nói. Công việc của cô trong cái nhà này vốn là vậy, một người đứng vào cho đủ quân số, có thể lắc đầu hoặc gật đầu mỗi khi người khác hỏi chuyện nếu không thì sẽ im lặng như vậy mãi.
Đến khi đồ ăn đã chuẩn bị xong hết, mọi người cũng đã ngồi vào bàn ăn để cùng nhau nâng ly rượu đón ngày lễ lớn trong năm. Những lời chúc, còn cả tiếng ca hát từ bên thành phố vọng lại vẫn còn chút âm thanh nhẹ nhàng không quá ồn ào. Bữa cơm này cũng đủ đầy cả về mặt hình thức lẫn tinh thần. Có điều nếu như không nhắc đến Kaylin thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
- Ta thấy sắc mặt Kaylin dạo này rất kém, con bé là vợ của con rồi, chăm sóc tử tế một chút. - Bà Anthony vừa bỏ miếng thịt bittet vào đĩa của Kaylin vừa nói.
Bà biết rõ Kaylin vẫn bị bắt làm việc cực nhọc. Dù cho bà đã dặn tất cả những người giúp việc trong nhà này rồi nhưng dường như họ còn sợ Zane hơn bà rất nhiều.
Zane thản nhiên cắt miếng thịt cho vào miệng mà không đáp lại lời của bà.
Trong phần khó xử như vậy, Kaylin chỉ biết nhìn theo tâm trạng của Zane để mà ngồi vững trên bàn ăn này.
Bữa ăn được chuyển về khung cảnh tươi vui hơn khi mà có Lorenzo tiếp lời bà. Họ nói chuyện lại rất hợp ý nhau, đến ngay cả ông Anthony ít nói cũng đáp lại lời đứa cháu này của mình rất nhiều.
Phần thú vị nhất mỗi mùa lễ chính là tặng những món quà ý nghĩa cho nhau. Kaylin không có những món quà giá trị như hai cha mẹ chồng đem đến cho cô. Hiện tại cô cũng chỉ có thể lấy những vỏ sò nhỏ lúc được Zane đưa đến New Zealand vì lúc anh có việc để làm thành vòng tay. Có vẻ đối với người tầng lớp cao ngất ngưởng như Anthony thì họ sẽ coi nó như rác không đáng bận tâm. Nhưng đối với người tặng thì họ lại đặt sự quan tâm rất lớn. Cả hai đều nở nụ cười còn xoa đầu Kaylin làm vòng rất khéo.
Quay sang nhìn Zane, chiếc vòng còn lại trong tay Kaylin mãi không thể di chuyển. Có mấy lần cô cũng ngồi bên bờ biển nhặt vỏ sò bị Zane đi qua liền tiện tay vứt hết xuống dưới biển. Sau đó còn cảnh cáo cô đừng làm mấy trò ngu ngốc như vậy nữa. Giờ thì cô không dám tặng anh chiếc vòng rẻ mạt này.
Nhìn chiếc vòng trong tay, cô lại ngước lên nhìn anh. Cả gương mặt anh tối đi trông thấy. Điều này càng làm cô cảm thấy sợ hãi hơn, thầm nghĩ rằng nếu đưa ra có khi còn khiến anh mất mặt mũi trước mọi người mà trở nên tức giận hơn.
- Vậy còn quà của cháu, mọi người quên cháu rồi à? - Tình cảnh éo le, Lorenzo một lần nữa lại nói giúp Kaylin.
- Nào có thể quên được, đây, của cháu. - Ông Anthony thay mặt vợ mình mà đưa hai hộp quà ra cho Lorenzo.
Hầu như hộp quà nào cũng được gói ghém rất tỉ mỉ. Dù chưa biết đồ bên trong có giá trị như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn cách gói quà cũng có thấy sự sang trọng toát ra.
Lorenzo cũng đem từng món quà tặng cho mọi người. Từ lớn đến nhỉ, Zane cũng được anh tặng quà. Đến Kaylin, hộp quà hình vuông nho nhỏ có chút ngập ngừng rồi mới tới được tay cô:
- Cái này tặng e... cô.
Xét về vai vế thật sự rất ngượng mồm khi gọi Kaylin bằng cô. Nhưng dù sao thời điểm hiện tại, Kaylin vẫn là vợ chính thức của Zane, có sao vẫn phải xét cho đúng trình tự.
"Cảm ơn mọi người ạ." - Kaylin đưa tay biểu thị cảm ơn vì món quà của mọi người. Khỏi cần nói cũng biết cô vui ra sao khi được nhận quà.
- Mở thử ra đi, vì không biết cô thích gì nên đã chọn một món. Mong rằng cô sẽ thích nó.
Kaylin nghe theo Lorenzo nói vậy cũng gật đầu để mở ra xem. Cẩn thận mở từng tí một như thể sợ nó sẽ bị hỏng mất vậy. Bên trong khi cô lôi ra là một quả cầu tuyết rất đẹp. Có một ngôi nhà gỗ, một cái cây thông và rất nhiều tuyết phủ trắng ở dưới.
Ánh mắt Kaylin lúc này cứ sáng như vì sao vậy, khóe môi cũng cong lên khi lắc quả cầu để tuyết rơi xuống. Khỏi cần nói, chỉ cần nhìn Kaylin như vậy cũng biết cô thích món quà này ra sao.
Mọi người đều rất vui, ai cũng ngồi để kể những câu chuyện vui. Đôi khi sẽ nói mấy chuyện trong nhà để Kaylin dễ hiểu, cũng có thể "tiếp chuyện" cùng bọn họ. Khi không nói gì thì cô sẽ ngồi mân mê quả cầu tuyết đó như đang ngồi cùng một người bạn mới vậy. Rất vui, cũng rất hạnh phúc. Có điều là người ngồi cạnh cô thì không như vậy. Dường như cả ngày hôm nay anh đã không nói quá ba câu với cô rồi. Kaylin có lẽ được tặng quà ngây ngốc ra mà không nhận rõ được tình hình hiện tại đang cận kề nguy hiểm.
Đến khi đêm xuống, vốn dĩ sẽ định ngủ lại đây cùng hai vợ chồng Zane nhưng vì ở nhà có một người bạn quý từ Chile đến trong vài tiếng nữa nên họ cũng chào tạm biệt để rời đi. Trước đó thì Lorenzo cũng đã rời đi vì viện nghiên cứu có công việc đột xuất cần nhờ tới anh.
Kaylin dọn dẹp bàn ghế, sau đấy liền đi lên phòng.
Không biết Zane đã lên từ lúc nào, hiện tại chỉ nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Kaylin vì thế mà đã mở cửa thông qua phòng bên lấy quần áo giúp anh.
Xong việc liền quay về giường để nằm. Có điều cô vẫn chăm chí nhìn quả cầu tuyết. Nó có lẽ không phải món đồ quá đặc biệt đối với cô, nhưng hiện tại nó là món đồ chơi cô có thể giữ nó.
Cô mải miết, quên đi cả việc Zane đã tắm và đi ra ngoài. Công việc mặc áo giúp anh cô cũng quên luôn. Không biết rằng cơn thịnh nộ đang tiến tới gần chỗ mình.
Một lực mạnh đẩy cô ép sát vào đầu giường, tấm lưng nhỏ chịu không ít lực mà tê râm ran sau đấy mới cảm thấy nhói. Gương mặt cô chuyển đổi cảm xúc cũng thật nhanh, cũng không còn sự vui vẻ thích thú như nhìn quả cầu tuyết nữa. Thay vào đấy là sự lo sợ không dám thở mạnh.
Hai người quá gần nhau, dường như có thể nhìn rõ được từng tia máu trong đôi mắt xanh thẳm kia của Zane. Kaylin sợ hãi siết chặt quả cầu trong tay, đôi môi nhỏ mím chặt không dám trực tiếp nhìn anh.
Nhưng chưa bao lâu, tiếng vỡ của mảnh thủy tinh làm Kaylin giật mình co người lại.
Quả cầu tuyết vỡ tan tành ở dưới sàn. Chiếc nhà gỗ và cả cây thông cũng văng ra khá xa. Nhìn lại gương mặt Zane lúc này còn khiếp sợ hơn. Đường gân nổi rõ trên thái dương, cánh tay cũng nổi rõ từng đường gân, các cơ khiến Kaylin quả thật như đang chạm tới miệng sói vậy.
- Cô nói xem, tôi có nên biến cô thành như món đồ rẻ mạt kia không?
Giọng nói rất trầm, nhưng sức mạnh của nó là rất lớn, cực kỳ uy quyền. Kaylin lắc đầu, mặt cắt không còn giọt máu. Có lẽ Zane không thích những thứ như vậy, cô phải nên biết sớm hơn để cất nó đi chỗ khác. Trong lòng vừa tiếc món quà này nhưng cũng vừa sợ Zane.
Đưa tay bóp chặt lấy hai bắp tay gầy của cô, ánh mắt như viên đạn đang xuyên thẳng vào người cô vậy. Lời cảnh cáo đe dọa cũng làm cho Kaylin cuống quyết gật đầu liên tục không dám có hành động nào khác.
- Còn mang mấy đồ rác rưởi vào phòng tôi một lần nữa, tôi đem cô xuống dưới ở cùng bọn thú kia.
Kaylin bị nhốt vào đó một lần rồi, chính xác hơn là cô đi lạc nên bị Zane đe dọa ở đó trong một tiếng. Mấy con vật đó có vẻ không mấy thân thiện với cô, hơn nữa còn rất hung bạo nha. Con nào con nấy y như chủ nhân của nó, không là rắn độc thì sẽ là hổ báo. Nói chung cô không còn dám đi lại khu vực đó kể từ lúc đấy đến bây giờ. Khi nghe Zane đe dọa như vậy, cô gái nhỏ đương nhiên bị dọa sợ không ít. Nước mắt cứ giàn giụa ra để cầu xin anh. Thật sự rất đáng sợ nếu bị nhốt ở trong đấy đó.
Mặc kệ vẻ mặt sợ hãi chết khiếp của Kaylin, anh rời đi đóng cửa sập một cái rất mạnh. Cô gái bên trong khóc nấc lên không biết anh đi thật hay là đang có ý định đưa cô đi tới đó nữa. Sự lo lắng ngập tràn trong căn phòng rộng lớn này. Chỉ có điều người kia đã rời ra đến ban công lớn trên tầng để hút thuốc. Tâm trạng anh bất ổn ngay từ lúc thấy Kaylin vui vẻ cầm hộp quà của cháu trai mình. Có điều lúc đó anh không thể phá hủy nó ngay. Đến khi thấy Kaylin vẫn một mực chỉ quan tâm đến món đồ đó, cơn tức giận của anh lên đến định điểm, ít nhất thật may mà anh còn không ra tay với Kaylin như vậy.
Hôm nay tuyết rơi nhiều hơn mọi ngày thường, người ngồi ban công không cảm thấy lạnh mà ngồi đó trầm ngâm rất lâu. Quả thực rất lâu mới đi về phòng.
Mảnh vỡ thủy tinh đã được dọn sạch, nhìn trong thùng rác cũng thấy ngôi nhà gỗ được bỏ vào trong đó. Cơ mặt anh lúc này mới giãn ra. Đi về phía giường nhìn Kaylin tựa đầu vào đầu giường ngủ lúc nào không hay. Có lẽ cô không dám ngủ nhưng vì trong chăn ấm đệm êm như vậy, ai mà không say giấc nồng cho được.
Bước lên giường, đưa tay đỡ đầu cô nằm xuống. Mơ hồ có thể chỉ cần một tay cũng ôm chọn cô được. Hơi ấm cơ thể của Kaylin lan tỏa ra khiến đại não anh cũng bớt phần căng thẳng. Dễ dàng nhằm mắt để vào giấc hơn. Chỉ là con người này, đến cả khi Kaylin ngủ rồi cũng không thể chúc cô một ngày lễ Giáng sinh vui vẻ. Quả thực đối với một người như anh, nói ra mấy từ đó đúng là sẽ khiến người ta sợ hãi chứ đừng nói đến Kaylin. Tốt hơn hết vẫn là im lặng, không làm hại gì cô là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.