Chương 165: Liên minh
artermis_lyn
17/07/2023
Vừa rời khỏi nhà Lorenzo, Austin đã di chuyển rất nhanh tới nơi mà hai ông bà Anthony đang ở.
Việc cần nói hôm nay thật sự rất nhiều, trên đường đi anh còn đang nghĩ xem nên cho người đó biết sự thật không nữa. Nhưng rồi lại suy nghĩ lại, đợi đến khi Kaylin tỉnh lại thì nói cũng không muộn.
Anh được người giúp việc mời vào bên trong, rót nước cho anh xong, cô nói:
- Ngài chờ một chút, tôi lên gọi ông chủ xuống ạ.
Ngồi nhìn ra bên ngoài, thời tiết ở đây đang khá buốt. Với căn biệt thự gần biển như này thì còn lạnh hơn. Vì thế mà hầu như không mở cửa hẳn, còn bật máy sưởi ấm cho cả căn nhà.
Một lúc sau thì ông Anthony cũng đã đi xuống. Vẻ mặt ông lãnh đạm, có cảm giác như người ông muốn gặp cũng đã đến.
Austin lại gần bắt tay với ông cười chào ông một câu:
- Chú, lâu rồi không gặp.
- Được rồi, cứ ngồi đi. - Ông Anthony đưa tay hướng về phía Austin vừa ngồi mà nói.
- Thời tiết hôm nay không tốt mấy chú nhỉ? - Austin thấy ông ngồi thổi ly trà nóng để uống, nói.
- Có phải muốn nói về việc của Kaylin không?
Khoảng không gian có chút ngưng đọng lại vài giây. Ước chừng sau năm giây anh mới bắt đầu tiếp chuyện lại.
- Cũng chỉ có chú là hiểu được. Cháu không muốn giấu chú điều này. Đợi em ấy tỉnh lại, cháu muốn đưa em ấy đi.
Nhìn ánh mắt đầy khí thế của Austin, ông cũng không muốn dập tắt nó ngay. Từ trước đến nay ai cũng biết giữa Zane và Austin đối với nhau ra sao. Không còn là người bạn cùng vào sinh ra tử, mà chính là anh em tốt của nhau. Nếu giờ Austin thật sự có ý định đưa người phụ nữ của con trai ông đi, ông không cần nghĩ xa cũng biết giữa hai người họ sẽ có bức tường ngăn cách và sẽ không thể trở lại như trước kia.
- Nên nghĩ cho kĩ. Không phải chuyện ngày một ngày hai.
- Cháu đã suy nghĩ đủ kĩ rồi. Trước đây vẫn luôn nghĩ nhưng chưa chắc chắn lắm. Nhưng giờ thì có thể. Chú thấy sao?
- Còn có thể làm sao? Chuyện của bọn trẻ, ta tuyệt đối sẽ không động đến.
Austin biết rõ ông sẽ không thể đồng ý ngay được. Ông đang có cuộc đời viên mãn, về việc có cả cô con dâu như Kaylin thì ông còn gì mà phải tranh giành trong giới này nữa.
- Chú biết rõ Lyly em ấy chịu nhiều tổn thương ra sao. Vậy mà vẫn muốn nhắm mắt để cho em ấy ở cùng cậu ta. Giữa hai người họ là hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không thể hợp được. Chú không cảm thấy nên đưa em ấy trở về với đúng ngôi nhà của mình sao?
- Ta biết.
- Vậy tại sao chú vẫn muốn... Nói trắng ra là chú vẫn đang để ý đến người của bên đó?
Thấy Austin nói trúng tim đen như vậy, ông cũng không chối bỏ:
- Quả thật là đúng. Có điều ta rất thích Kaylin, chỉ cần ta còn sống thì con bé sẽ không phải chịu khổ.
- Cháu thiết nghĩ chú nên nói cho ông ấy. Zane cậu ta bây giờ còn khác xưa nhiều hơn. Cháu chỉ sợ cậu ta mất kiểm soát mà làm hại tới Lyly nữa.
Ông Anthony trầm ngâm một lúc lâu, Austin cũng không vội mà để ông suy nghĩ. Việc này quả thực ngoài sức tưởng tượng của anh. Cái xã hội này quá nhiều chuyện phi lý, anh cũng không phải là không gặp qua.
- Ta cảm thấy, cháu nên đợi đến khi ta đưa Kaylin đến đây nghỉ dưỡng thì hãy hành động.
Vừa nghe được lời ông nói ra, Austin không khỏi ngạc nhiên. Anh không nghĩ ông lại đồng ý sớm như vậy.
- Chú... Vậy được. Cảm ơn chú.
- Việc đưa Kaylin đi, cháu có thể tự quyết. Có điều việc còn lại để ta tự xử lý.
Ánh mắt Austin khó hiểu mà nhìn ông nhưng rồi cũng gạt nỏ qua. Dù sao đưa được Kaylin đi là tốt rồi, anh cũng có thể tạo một mái ấm khác cho cô. Đợi sau này đưa được cô rời khỏi tên ác ma kia rồi tính đến việc gia đình sau cũng không muộn.
- Cháu biết rồi. Chú nhớ giữ sức khỏe, thời tiết không tốt không nên ra ngoài nhiều. Cháu cũng phải về xem cha mẹ cháu thế nào thôi. Mấy tháng không về chắc họ đang tức giận lắm.
- Ừ, về đi. Cho ta hỏi thăm sức khỏe hai người. Dạo gần đây không có thời gian để đi giao lưu với ông ấy rồi.
- Vâng ạ. Chào chú, cháu đi đây.
Nhìn theo bóng dáng cậu trai trẻ rời đi, trong lòng ông lại rất lên cảm xúc khó tả. Ông lại đang tự hỏi việc làm của ông như vậy có đúng? Nếu như Zane quay về thời mười chín, đôi mươi, làm một chàng trai đam mê với nghiên cứu sinh như trước thì hiện tại mọi chuyện sẽ ra sao? Để anh lựa chọn con đường nhuốm máu tanh như vậy có phải cách hay? Khi đó nếu ông ngăn cản thì Kaylin và Zane có thật sự tìm được nhau nữa không? Cuộc đời này cũng thật trớ trêu. Lựa chọn số phận sống để rồi không thể quay về được như trước. Có những lúc cũng chỉ mong Zane có thể như Austin, không cần quá bận tâm về mọi chuyện, coi thường mạng sống như bây giờ.
Thế nhưng ông lại quên rằng thân phận giữa Zane và Austin là vô cùng khác nhau. Zane hiện tại chỉ có thể dẫm đạp lên xác người khác để trèo càng cao, địa vị như vậy thì mới có thể bảo toàn cho gia tộc của chính anh.
Việc cần nói hôm nay thật sự rất nhiều, trên đường đi anh còn đang nghĩ xem nên cho người đó biết sự thật không nữa. Nhưng rồi lại suy nghĩ lại, đợi đến khi Kaylin tỉnh lại thì nói cũng không muộn.
Anh được người giúp việc mời vào bên trong, rót nước cho anh xong, cô nói:
- Ngài chờ một chút, tôi lên gọi ông chủ xuống ạ.
Ngồi nhìn ra bên ngoài, thời tiết ở đây đang khá buốt. Với căn biệt thự gần biển như này thì còn lạnh hơn. Vì thế mà hầu như không mở cửa hẳn, còn bật máy sưởi ấm cho cả căn nhà.
Một lúc sau thì ông Anthony cũng đã đi xuống. Vẻ mặt ông lãnh đạm, có cảm giác như người ông muốn gặp cũng đã đến.
Austin lại gần bắt tay với ông cười chào ông một câu:
- Chú, lâu rồi không gặp.
- Được rồi, cứ ngồi đi. - Ông Anthony đưa tay hướng về phía Austin vừa ngồi mà nói.
- Thời tiết hôm nay không tốt mấy chú nhỉ? - Austin thấy ông ngồi thổi ly trà nóng để uống, nói.
- Có phải muốn nói về việc của Kaylin không?
Khoảng không gian có chút ngưng đọng lại vài giây. Ước chừng sau năm giây anh mới bắt đầu tiếp chuyện lại.
- Cũng chỉ có chú là hiểu được. Cháu không muốn giấu chú điều này. Đợi em ấy tỉnh lại, cháu muốn đưa em ấy đi.
Nhìn ánh mắt đầy khí thế của Austin, ông cũng không muốn dập tắt nó ngay. Từ trước đến nay ai cũng biết giữa Zane và Austin đối với nhau ra sao. Không còn là người bạn cùng vào sinh ra tử, mà chính là anh em tốt của nhau. Nếu giờ Austin thật sự có ý định đưa người phụ nữ của con trai ông đi, ông không cần nghĩ xa cũng biết giữa hai người họ sẽ có bức tường ngăn cách và sẽ không thể trở lại như trước kia.
- Nên nghĩ cho kĩ. Không phải chuyện ngày một ngày hai.
- Cháu đã suy nghĩ đủ kĩ rồi. Trước đây vẫn luôn nghĩ nhưng chưa chắc chắn lắm. Nhưng giờ thì có thể. Chú thấy sao?
- Còn có thể làm sao? Chuyện của bọn trẻ, ta tuyệt đối sẽ không động đến.
Austin biết rõ ông sẽ không thể đồng ý ngay được. Ông đang có cuộc đời viên mãn, về việc có cả cô con dâu như Kaylin thì ông còn gì mà phải tranh giành trong giới này nữa.
- Chú biết rõ Lyly em ấy chịu nhiều tổn thương ra sao. Vậy mà vẫn muốn nhắm mắt để cho em ấy ở cùng cậu ta. Giữa hai người họ là hai thế giới khác nhau, hoàn toàn không thể hợp được. Chú không cảm thấy nên đưa em ấy trở về với đúng ngôi nhà của mình sao?
- Ta biết.
- Vậy tại sao chú vẫn muốn... Nói trắng ra là chú vẫn đang để ý đến người của bên đó?
Thấy Austin nói trúng tim đen như vậy, ông cũng không chối bỏ:
- Quả thật là đúng. Có điều ta rất thích Kaylin, chỉ cần ta còn sống thì con bé sẽ không phải chịu khổ.
- Cháu thiết nghĩ chú nên nói cho ông ấy. Zane cậu ta bây giờ còn khác xưa nhiều hơn. Cháu chỉ sợ cậu ta mất kiểm soát mà làm hại tới Lyly nữa.
Ông Anthony trầm ngâm một lúc lâu, Austin cũng không vội mà để ông suy nghĩ. Việc này quả thực ngoài sức tưởng tượng của anh. Cái xã hội này quá nhiều chuyện phi lý, anh cũng không phải là không gặp qua.
- Ta cảm thấy, cháu nên đợi đến khi ta đưa Kaylin đến đây nghỉ dưỡng thì hãy hành động.
Vừa nghe được lời ông nói ra, Austin không khỏi ngạc nhiên. Anh không nghĩ ông lại đồng ý sớm như vậy.
- Chú... Vậy được. Cảm ơn chú.
- Việc đưa Kaylin đi, cháu có thể tự quyết. Có điều việc còn lại để ta tự xử lý.
Ánh mắt Austin khó hiểu mà nhìn ông nhưng rồi cũng gạt nỏ qua. Dù sao đưa được Kaylin đi là tốt rồi, anh cũng có thể tạo một mái ấm khác cho cô. Đợi sau này đưa được cô rời khỏi tên ác ma kia rồi tính đến việc gia đình sau cũng không muộn.
- Cháu biết rồi. Chú nhớ giữ sức khỏe, thời tiết không tốt không nên ra ngoài nhiều. Cháu cũng phải về xem cha mẹ cháu thế nào thôi. Mấy tháng không về chắc họ đang tức giận lắm.
- Ừ, về đi. Cho ta hỏi thăm sức khỏe hai người. Dạo gần đây không có thời gian để đi giao lưu với ông ấy rồi.
- Vâng ạ. Chào chú, cháu đi đây.
Nhìn theo bóng dáng cậu trai trẻ rời đi, trong lòng ông lại rất lên cảm xúc khó tả. Ông lại đang tự hỏi việc làm của ông như vậy có đúng? Nếu như Zane quay về thời mười chín, đôi mươi, làm một chàng trai đam mê với nghiên cứu sinh như trước thì hiện tại mọi chuyện sẽ ra sao? Để anh lựa chọn con đường nhuốm máu tanh như vậy có phải cách hay? Khi đó nếu ông ngăn cản thì Kaylin và Zane có thật sự tìm được nhau nữa không? Cuộc đời này cũng thật trớ trêu. Lựa chọn số phận sống để rồi không thể quay về được như trước. Có những lúc cũng chỉ mong Zane có thể như Austin, không cần quá bận tâm về mọi chuyện, coi thường mạng sống như bây giờ.
Thế nhưng ông lại quên rằng thân phận giữa Zane và Austin là vô cùng khác nhau. Zane hiện tại chỉ có thể dẫm đạp lên xác người khác để trèo càng cao, địa vị như vậy thì mới có thể bảo toàn cho gia tộc của chính anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.