Chương 159: Muốn cắt gân của cô
artermis_lyn
12/07/2023
Thật sự cơn tức này là không thể nguôi đi, Zane chỉ đang im lặng đợi đến khi Kaylin quay lại sẽ đưa cơn tức này lên đỉnh điểm. Chỉ là không biết cô đang ở chỗ nào, anh thật sự không nghĩ ai sẽ là người giúp cô rời
khỏi đây. Austin đang bận bên Trung Quốc không thể giúp, Anselm càng
không có khả năng làm chuyện đó. Người Kaylin quen chỉ vỏn vẹn trên đầu
ngón tay, mà tất cả những người đó anh đều biết hết. Còn ai có thể được? Quả thực như có ma thuật vậy.
Dashiell đã cho tìm cả thành phố nhưng không thể tìm ra. Camera ở khắp nơi đã truy quét hết, tất cả đều không có bóng dáng của Kaylin.
Bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi, nhưng Zame vẫn đang ngồi ở dưới sofa phòng khách để tra khảo từng người. Khoảng thời gian buổi sáng tất cả đều thấy Kaylin, chỉ là sau khi cô làm xong việc của mình liền quay trở về phòng.
Cô người hầu chợt nhớ, khi cô đang dọn phòng trên gác xép, thấy Kaylin lúi húi ở đó một lúc rồi rời đi. Vẻ mặt cô có gì đó không đúng, điều này không giấu được bởi đôi mắt như tia hồng ngoại của Zane.
Nhìn về phía cô ta, cặp mắt sắc như viên đạn xuyên thẳng vào đại não của cô khiến cho người giúp việc này lo sợ đổ mồ hôi hột.
Tất cả mọi người cũng đang nhìn về phía cô. Lúc này không cần anh phải lên tiếng, cô tự biết giữ mạng sống của mình mà nói những gì cô biết ra. Giọng nói khẩn trương nhưng lắp bắp vì sợ hãi:
- Thư Ngài... tôi... tôi thật sự không biết phu nhân... đã đi đâu... Lần cuối tôi gặp phu nhân là khi ở trên gác xép... Bình thường phu nhân cũng hay lên đó...
- Hết?
- D... Dạ hết rồi ạ.
Zane không tin Kaylin chỉ ở trên đó không làm gì khác. Anh đôi khi biết cô lên đấy là vì dọn dẹp, ngoài ra ở nhà đều thấy cô ngồi một góc trong phòng không có làm gì khác. Chắc chắn phải có gì mờ ám.
Anh không trực tiếp đi lên đó, nhưng Davin cũng đã cử người lên kiểm tra toàn bộ tầng gác xép. Anh cũng cảm thấy lần đầu tiên lo cho một người đến vậy, phu nhân nhỏ bé như thế liệu có chống chịu nổi qua đợt đại hồng thủy này hay không đây? Anh cũng là lần đầu thấy Zane có vẻ khẩm cấp tìm người đến vậy. Trước đây Kaylin cũng bỏ đi, nhưng khi đó anh không vội mà tìm. Giờ thì lại khẩn trương, giống như thế cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Hai tên vệ sĩ đi xuống dưới, tay cầm theo vài tờ giấy nhỏ, một quyển sổ có vẻ là Kaylin làm chủ nhân của nó, và một ít tiền lẻ đã cũ. Zane đưa mắt nhìn đống tiền lẻ đó, ngầm hiểu lí do nó tồn tại đến bây giờ. Đưa tay cầm lấy quyển sổ đang đặt trên bàn, anh mở trang cuối cùng có chữ viết.
<>
Rất ngắn, cô viết rất ngắn nhưng trong đó lại có rất nhiều câu hỏi. Hẳn là khi đó trong lòng cô rối rắm về việc có nên trốn hay là không.
Gập quyển sổ lại, nhìn đống giấy kia giống như thư được chuyển phát tới, chúng đều được gấp cẩn thận, Kaylin có lẽ xem trọng nó quá rồi.
Vừa mở ra, không biết có theo trình tự thời gian hay không nhưng qua cách truyền đạt giữa hai người, đôi mắt anh càng thêm dữ tợn. Kẻ đứng sau, anh đúng thật không nghĩ tới được. Đúng thật là một câu chuyện cười nhưng khiến người ta tức cười thì đúng hơn.
Vò nát mẩu giấy trên tay, Zane nhìn về phía mấy tên gác ở cổng:
- Hôm nay không có ai đến?
- Dạ, quả thực là có cậu Lorenzo. Cậu ấy nói tìm Ngài, tôi có nói lại Ngài khá bận, chiều tối mới về. Lúc nào về sẽ báo lại cho Ngài nhưng cậu ấy nói không cần, lúc nào sẽ gặp riêng Ngài để nói sau.
Gương mặt anh càng trở nên tối đi, anh không tin là thằng cháu không quan tâm sự đời này lại là người đưa Kaylin đi. Đúng thật là khá bất ngờ. Anh nên xử lý thằng bé này thế nào nhỉ? Nên đưa nó đến trước mặt cha mẹ nó rồi tặng nó viên đạn để gặp tổ tiên, hay là trực tiếp tiễn nó đi ngay bây giờ?
- Mang xe tới đây.
Zane phủi quần áo đứng dậy. Không giam dường như chết lặng, sắp tới có tiếng động gì thì chắc tất cả cũng đã hiểu lí do.
Đoàn xe dừng lại trước cổng nhà Lorenzo. Anh trên phòng vẫn đang suy nghĩ cách di chuyển để rời đi. Tiếng phá cổng rất mạnh, như muốn xé toạng cả bầu trời đêm vậy.
Lorenzo nghe thấy động tĩnh liền mở cửa sổ ra xem. Nhìn những chiếc ô tô đen đi tới, lòng anh không khỏi lo lắng nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
Đi xuống dưới bật đèn phòng khách lên, vừa hay Zane bước vào trước.
- Chú...
Còn chưa nói được hết câu, chân trái anh khuỵu xuống. Viên đạn xuyên thẳng vào đầu gối anh, chiếu quần xuông thường bắt đầu có dấu hiệu thấm đẫm màu máu.
- Cô ta đâu?
Trong căn phòng khách, ngoài tiếng súng ra thì tiếng của Zane là kinh hãi nhất.
- Chú... đang nói gì vậy?
- Đừng để tôi lặp lại.
Nhìn gương mặt thư sinh của Lorenzo bắt đầu trắng bệch, Dashiell đứng gần đó liền lên tiếng:
- Cậu nên giao phu nhân ra, bằng không sẽ không có kết cục tốt đẹp cho cả hai người.
Lorenzo nhíu mặt, chân anh run lên, dù là cùng một gia tộc nhưng nhánh của gia đình anh lại không thể bằng Zane được. Dù thế nào vẫn phải lùi phía sau anh.
- Cháu không... biết hai người đang nói cái gì.
Vả mặt khinh thường của Zane hiện rõ. Anh phất tay cho người lục tung căn nhà này lên nhưng vẫn chưa thấy đâu. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Anh biết rõ Kaylin chắc chắn vẫn còn đang ở đây, anh muốn xem xem cô có thể chịu đựng nhìn cảnh Lorenzo bị bắn chết ở đây hay không.
Phát súng thứ hai nổ ra làm người Lorenzo gục hẳn xuống. Hai chân anh dường như tê liệt hoàn toàn. Vẻ mặt vẫn cam chịu không hé miệng nửa lời. Gương mặt trắng bệch đầy mồ hôi bết dính mái tóc đẹp.
Chính xác là Kaylin không thể chịu được cảnh tượng này. Ban nãy thấy tiếng rung như động đất khiến cô mở cửa hầm đi lên, đúng lúc thấy Lorenzo đi xuống. Anh bảo cô trốn đi đừng để cho Zane thấy. Quả thực chứng kiến anh bị bắn như vậy cô không thể không xuất hiện.
Đợi đến khi Zane hoàn toàn mất kiên nhẫn mà định giải quyết thằng cháu không biết điều đang nằm thoi thóp ở dưới sàn thì Kaylin lao tới. Khẩu súng chệch hướng cũng may chỉ vào phàn bụng của Lorenzo chứ không phải xuyên tim.
Đôi bàn tay nhỏ giữ chặt khẩu súng, run rẩy không ít. Cô cúi mặt không dám nhìn thẳng mắt Zane. Dù không nhìn nhưng cô cũng biết anh đang phát hỏa thế nào.
Ánh mắt Lorenzo lờ mờ nhìn về phía Kaylin, dường như rất muốn đứng dậy để bảo vệ cô nhưng sức của anh chẳng đủ để anh thở đến ngày mai. Đôi mắt cụp xuống dần, hàng mi cũng rũ xuống. Dashiell khá lo lắng vì dù sao cũng là huyết mạch của Anthony. Anh mong Zane sớm đưa Kaylin trở về để đưa cậu ta đến bệnh viện kịp thời.
Nhìn Kaylin cúi đầu xuống đất, con ngươi anh càng thêm phần căng ra. Thiếu chút nữa là anh muốn bóp chết cô ở đây rồi.
Túm lấy nằm tóc cô, kéo mạnh ném cô vào trong xe. Kaylin lúc này như con gấu bông bị quăng quật, cố gắng ngồi yên vị một chỗ. Trong lòng cô tự rõ cô sẽ còn thê thảm hơn Lorenzo nhiều. Nhưng chỉ cần Lorenzo không sao là được, cô có chết cũng cảm thấy thoải mái hơn là sống cùng Zane.
Ngồi trong xe, người áp lực nhất lúc này chính là Davin. Anh cầm lấy, không dám nhìn qua gương chiếu hộ xem biểu cảm của Zane ra sao. Anh yên phận lái xe cho tới khi về tới sân của lâu đài.
Zane kéo cô như chiếc chổi, những bông tuyết lần lượt chạm vào da chân của Kaylin khiến cô lạnh toát. Da đầu căng rất đau, nước mắt cô ứa ra không thể kiểm soát được.
Bịch...
Tiếng ném người xem ra khá đau. Zane ra lệnh cho tất cả đi ra ngoài đóng hết cửa lại. Anh cần phải làm vài chuyện mà đáng lẽ ra anh nên làm sớm hơn mới phải.
Tiến đến gần phía Kaylin, cô càng sợ hãi lùi tới chân tường mới dừng lại. Cô cúi xuống để tóc xõa che lấp hết gương mặt đang sợ hãi của cô.
Zane đưa tay vén mái tóc cô lên, bóp hai má cô ép phải nhìn về phía mình:
- Cũng khá quá nhỉ.
- ...
Ném những bức thư hai người trao đổi vào mặt Kaylin. Cô hoảng loạn không biết anh đã tìm thấy bằng cách nào. Cô không biết nên giấu nó ở đâu, lúc đấy không suy nghĩ nhiều chỉ giấu chung với cuốn nhật ký. Cuối cùng lại bị Zane phát hiện. Cô lo sợ, nhưng thấy có lỗi với Lorenzo nhiều hơn. Nếu không phải vì sự ngu dốt của cô, anh cũng sẽ không bị thương rồi.
- Sao không bảo nó đưa đi xa hơn nữa?
- ...
Kaylin chỉ một mực cắn môi nhắm tịt mắt lại. Cô rất sợ phải đối diện với anh bây giờ. Hay là anh cứ thằng tay bóp chết cô đi cho rồi. Cô không thể thở được nếu ở trong căn nhà này nữa. Thật sự muốn chết cho xong.
Cô im lặng, anh càng thêm phát hỏa. Đưa tay đập đầu cô thật mạnh vào tường. Tiếng cốc một cái nghe rất rõ. Mặt mày Kaylin như nở hoa, cô choáng vàng không nhìn rõ mọi việc. Trên đầu cô bắt đầu chảy máu, nó từng chút một rơi xuống sàn.
Khi lờ mờ nhìn được rõ hơn là lúc Zane phá vỡ chiếc kệ tủ đựng đồ thủy tinh để lấy nó làm gậy. Không càn nói cũng biết anh định làm gì. Vung thật mạnh về phía Kaylin, chỉ một lần cũng khiến cô đau điếng rách cả da thịt. Mảng áo cô bị xé rách, hiện bên trong là cánh tay bị chảy máu đến đáng sợ.
Cô co rúm người lại, toàn thân run rẩy không có sức.
Zane như một kẻ điên đánh cô một cách dã man. Nước mắt Kaylin pha loãng với máu của cô. Thân thể này giống như sắp không còn là của cô nữa rồi. Đôi chân tê liệt hoàn toàn không còn cảm giác. Ban nãy Zane dùng lực rất mạnh, chỉ nghe tiếng rắc nhưng cũng đủ hiểu chân cô, anh chính là muốn phá hủy nó.
Đôi bàn tay đầy vết xước run rẩy ôm lấy hai bả vai. Đôi mắt yếu ớt nhìn về phía chân của Zane. Hơi thở cô khi này cũng rất yếu, gương mặt nhỏ bầm dập khó mà coi. Cô biết anh sẽ không dừng lại ở đây. Zane từ nãy giờ điên cuồng đánh cô, bây giờ lại dừng lại tiến đến gần cô hơn. Đỡ đầu cô lên, mái tóc cô rối bời, máu chảy trên gương mặt rồi xuống chiếc cổ thon gầy. Khi này cô mới đưa mắt nhìn về phía anh. Quả thật như cô nghĩ, khi này chính là lúc ác ma trỗi dậy. Cô không nên nhìn mới phải.
Ánh mắt anh như hàng trăm viên đạn nhìn về phía cô. Không có lòng thương cảm nào ở đây hết, chỉ có cơn tức giận chưa được trút hết.
- Đôi chân này, có phải rất đẹp rồi không? - Đưa đôi bàn tay thô kệch to đùng chai sạn sờ lên chân của Kaylin. Chân cô chảy máu, tay anh chạm qua chỗ nào cũng khiến cô tê dại.
Chỉ một vệt ánh sáng bạc, Kaylin thoáng qua thấy cảnh sau này của cô ở trên thiêng đàng.
Anh vừa nắm lấy cổ chân cô, suy nghĩ rất nhiều. Anh đã im lặng một lúc mới kề con dao vào chân cô:
- Tôi đã nghĩ đến viễn cảnh này rất nhiều, chân cô tốt nhất chỉ nên để ngắm. Vừa hay hiện tại tôi lại có cơ hội để làm nhà điêu khắc.
Lời nói của anh có rất nhiều ẩn ý nhưng hiện giờ Kaylin không nghe lọt tai câu nào. Cô yếu ớt, thoi thóp chờ hành hình. Chỉ mong mình có thể chết đi lúc này thì hay biết mấy.
Trong khi nhắm mắt chờ đợi, bên ngoài có tiếng mở cửa. Âm thanh ồn ào, Kaylin dường như cố gắng mở mắt nhìn.
Vừa thấy Zane đang định cắt cổ chân Kaylin, bà Anthony tức giận lao đến đẩy anh ra. Bà tức đến nỗi chỉ tiếc thằng con bà không còn nhỏ để bà có thể dạy dỗ lại. Hôm nay mới được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, xem ra bà nghĩ anh chỉ hành hạ Kaylin bắt cô làm việc nhiều mà thôi, không ngờ anh còn dám động tay động chân với cô. Có kẻ thù của anh thì cũng không bị anh tự tay xử lý theo một cách dã man thế này. Cùng lắm là cho viên đạn để lên cùng ông bà.
- Người đâu, đưa con bé đến bệnh viện ngay lập tức. - Ông Anthony đỡ lấy Kaylin nhìn cô yếu ớt trụ không nổi đã ngất đi được vài phút.
Ông cũng bất ngờ với những việc làm của Zane.
Tên thuộc hạ đi vào bế Kaylin lên nhưng bị Zane ngăn lại, ánh mắt cảnh cáo mà nhìn hắn:
- Bỏ cô ta ra.
- Thằng điên này, có phải là bị mất trí rồi không hả? - Bà Anthony tức giận tát anh một cái giòn giã.
- Cứ đi đi. - Ông Anthony điềm tĩnh mà nói.
Tên thuộc hạ lo sợ, cúi đầu xin lỗi Zane rồi bế Kaylin đi thật nhanh.
Anh định đuổi theo liền bị cha mẹ mình ngăn cản lại.
- Ta thấy nên đưa mày vào trại tâm thần mới giải quyết được bệnh điên của mày ngày hôm nay.
Zane một từ cũng không nghe lọt tay, lúc này anh vẫn còn rất tức giận. Chỉ muốn lao ra để kéo Kaylin lại. Điều này khiến mẹ anh rất tức giận, bà hết lời mắng chửi anh không ra gì.
- Ngày trước con bé mới đẻ còn muốn làm vệ sĩ cho nó, sao giờ muốn giết chết nó luôn rồi?
Câu nói khiến Zane trầm lặng không có còn ánh mắt hung tợn như trước.
Ông Anthony càng thâm thúy mà như xoáy thẳng vào tim đen của anh:
- Ngay từ đầu ta đã nói con bé không thuộc về nơi này, mày lại một mực muốn đổi trắng thay đen. Lời hứa mày hứa với họ vứt cho chó gặm rồi à?
Anh im lặng không nói gì, có những chuyện chỉ khi nghĩ lại mới thấy tồi tệ ra sao. Kaylin chính là ngoại lệ, nhưng đối với anh ngoại lệ này vẫn nên đem treo vào tủ kính, tốt nhất không thể đem đi đâu, chỉ nên trưng bày ngắm nhìn mà thôi.
- Tự nằm mà suy nghĩ về hành động của mình đi. Kaylin và cả Lorenzo có chuyện gì, ta sẽ về nói chuyện với cậu rõ một lần. - Bà Anthony tức giận ném cây gậy dính đầy máu của Kaylin về phía người Zane. Lần này bà thực sự rất tức giận, nếu như Kaylin không tỉnh lại có lẽ bà sẽ tuyệt giao với Zane mất.
Tất cả rời đi, anh lại một mình ngồi uống hết chai rượu này đến chai rượu khác. Rất nhiều nhưng lại không say. Cách duy nhất anh làm là uống thuốc ngủ để có thể nhắm mắt lại. Con người anh quả thực bây giờ không nghĩ gì cả, cứ im lặng mà nằm yên như vậy.
Trong căn phòng khách vẫn còn những "di tích" để lại. Sàn nhà vẫn còn dính đầy má của Kaylin. Những đồ vật cũng vỡ tan tành. Lâu đài này đã trở nên như cái xác không hồn vậy...
Dashiell đã cho tìm cả thành phố nhưng không thể tìm ra. Camera ở khắp nơi đã truy quét hết, tất cả đều không có bóng dáng của Kaylin.
Bây giờ đã là 12 giờ đêm rồi, nhưng Zame vẫn đang ngồi ở dưới sofa phòng khách để tra khảo từng người. Khoảng thời gian buổi sáng tất cả đều thấy Kaylin, chỉ là sau khi cô làm xong việc của mình liền quay trở về phòng.
Cô người hầu chợt nhớ, khi cô đang dọn phòng trên gác xép, thấy Kaylin lúi húi ở đó một lúc rồi rời đi. Vẻ mặt cô có gì đó không đúng, điều này không giấu được bởi đôi mắt như tia hồng ngoại của Zane.
Nhìn về phía cô ta, cặp mắt sắc như viên đạn xuyên thẳng vào đại não của cô khiến cho người giúp việc này lo sợ đổ mồ hôi hột.
Tất cả mọi người cũng đang nhìn về phía cô. Lúc này không cần anh phải lên tiếng, cô tự biết giữ mạng sống của mình mà nói những gì cô biết ra. Giọng nói khẩn trương nhưng lắp bắp vì sợ hãi:
- Thư Ngài... tôi... tôi thật sự không biết phu nhân... đã đi đâu... Lần cuối tôi gặp phu nhân là khi ở trên gác xép... Bình thường phu nhân cũng hay lên đó...
- Hết?
- D... Dạ hết rồi ạ.
Zane không tin Kaylin chỉ ở trên đó không làm gì khác. Anh đôi khi biết cô lên đấy là vì dọn dẹp, ngoài ra ở nhà đều thấy cô ngồi một góc trong phòng không có làm gì khác. Chắc chắn phải có gì mờ ám.
Anh không trực tiếp đi lên đó, nhưng Davin cũng đã cử người lên kiểm tra toàn bộ tầng gác xép. Anh cũng cảm thấy lần đầu tiên lo cho một người đến vậy, phu nhân nhỏ bé như thế liệu có chống chịu nổi qua đợt đại hồng thủy này hay không đây? Anh cũng là lần đầu thấy Zane có vẻ khẩm cấp tìm người đến vậy. Trước đây Kaylin cũng bỏ đi, nhưng khi đó anh không vội mà tìm. Giờ thì lại khẩn trương, giống như thế cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Hai tên vệ sĩ đi xuống dưới, tay cầm theo vài tờ giấy nhỏ, một quyển sổ có vẻ là Kaylin làm chủ nhân của nó, và một ít tiền lẻ đã cũ. Zane đưa mắt nhìn đống tiền lẻ đó, ngầm hiểu lí do nó tồn tại đến bây giờ. Đưa tay cầm lấy quyển sổ đang đặt trên bàn, anh mở trang cuối cùng có chữ viết.
<
Rất ngắn, cô viết rất ngắn nhưng trong đó lại có rất nhiều câu hỏi. Hẳn là khi đó trong lòng cô rối rắm về việc có nên trốn hay là không.
Gập quyển sổ lại, nhìn đống giấy kia giống như thư được chuyển phát tới, chúng đều được gấp cẩn thận, Kaylin có lẽ xem trọng nó quá rồi.
Vừa mở ra, không biết có theo trình tự thời gian hay không nhưng qua cách truyền đạt giữa hai người, đôi mắt anh càng thêm dữ tợn. Kẻ đứng sau, anh đúng thật không nghĩ tới được. Đúng thật là một câu chuyện cười nhưng khiến người ta tức cười thì đúng hơn.
Vò nát mẩu giấy trên tay, Zane nhìn về phía mấy tên gác ở cổng:
- Hôm nay không có ai đến?
- Dạ, quả thực là có cậu Lorenzo. Cậu ấy nói tìm Ngài, tôi có nói lại Ngài khá bận, chiều tối mới về. Lúc nào về sẽ báo lại cho Ngài nhưng cậu ấy nói không cần, lúc nào sẽ gặp riêng Ngài để nói sau.
Gương mặt anh càng trở nên tối đi, anh không tin là thằng cháu không quan tâm sự đời này lại là người đưa Kaylin đi. Đúng thật là khá bất ngờ. Anh nên xử lý thằng bé này thế nào nhỉ? Nên đưa nó đến trước mặt cha mẹ nó rồi tặng nó viên đạn để gặp tổ tiên, hay là trực tiếp tiễn nó đi ngay bây giờ?
- Mang xe tới đây.
Zane phủi quần áo đứng dậy. Không giam dường như chết lặng, sắp tới có tiếng động gì thì chắc tất cả cũng đã hiểu lí do.
Đoàn xe dừng lại trước cổng nhà Lorenzo. Anh trên phòng vẫn đang suy nghĩ cách di chuyển để rời đi. Tiếng phá cổng rất mạnh, như muốn xé toạng cả bầu trời đêm vậy.
Lorenzo nghe thấy động tĩnh liền mở cửa sổ ra xem. Nhìn những chiếc ô tô đen đi tới, lòng anh không khỏi lo lắng nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
Đi xuống dưới bật đèn phòng khách lên, vừa hay Zane bước vào trước.
- Chú...
Còn chưa nói được hết câu, chân trái anh khuỵu xuống. Viên đạn xuyên thẳng vào đầu gối anh, chiếu quần xuông thường bắt đầu có dấu hiệu thấm đẫm màu máu.
- Cô ta đâu?
Trong căn phòng khách, ngoài tiếng súng ra thì tiếng của Zane là kinh hãi nhất.
- Chú... đang nói gì vậy?
- Đừng để tôi lặp lại.
Nhìn gương mặt thư sinh của Lorenzo bắt đầu trắng bệch, Dashiell đứng gần đó liền lên tiếng:
- Cậu nên giao phu nhân ra, bằng không sẽ không có kết cục tốt đẹp cho cả hai người.
Lorenzo nhíu mặt, chân anh run lên, dù là cùng một gia tộc nhưng nhánh của gia đình anh lại không thể bằng Zane được. Dù thế nào vẫn phải lùi phía sau anh.
- Cháu không... biết hai người đang nói cái gì.
Vả mặt khinh thường của Zane hiện rõ. Anh phất tay cho người lục tung căn nhà này lên nhưng vẫn chưa thấy đâu. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Anh biết rõ Kaylin chắc chắn vẫn còn đang ở đây, anh muốn xem xem cô có thể chịu đựng nhìn cảnh Lorenzo bị bắn chết ở đây hay không.
Phát súng thứ hai nổ ra làm người Lorenzo gục hẳn xuống. Hai chân anh dường như tê liệt hoàn toàn. Vẻ mặt vẫn cam chịu không hé miệng nửa lời. Gương mặt trắng bệch đầy mồ hôi bết dính mái tóc đẹp.
Chính xác là Kaylin không thể chịu được cảnh tượng này. Ban nãy thấy tiếng rung như động đất khiến cô mở cửa hầm đi lên, đúng lúc thấy Lorenzo đi xuống. Anh bảo cô trốn đi đừng để cho Zane thấy. Quả thực chứng kiến anh bị bắn như vậy cô không thể không xuất hiện.
Đợi đến khi Zane hoàn toàn mất kiên nhẫn mà định giải quyết thằng cháu không biết điều đang nằm thoi thóp ở dưới sàn thì Kaylin lao tới. Khẩu súng chệch hướng cũng may chỉ vào phàn bụng của Lorenzo chứ không phải xuyên tim.
Đôi bàn tay nhỏ giữ chặt khẩu súng, run rẩy không ít. Cô cúi mặt không dám nhìn thẳng mắt Zane. Dù không nhìn nhưng cô cũng biết anh đang phát hỏa thế nào.
Ánh mắt Lorenzo lờ mờ nhìn về phía Kaylin, dường như rất muốn đứng dậy để bảo vệ cô nhưng sức của anh chẳng đủ để anh thở đến ngày mai. Đôi mắt cụp xuống dần, hàng mi cũng rũ xuống. Dashiell khá lo lắng vì dù sao cũng là huyết mạch của Anthony. Anh mong Zane sớm đưa Kaylin trở về để đưa cậu ta đến bệnh viện kịp thời.
Nhìn Kaylin cúi đầu xuống đất, con ngươi anh càng thêm phần căng ra. Thiếu chút nữa là anh muốn bóp chết cô ở đây rồi.
Túm lấy nằm tóc cô, kéo mạnh ném cô vào trong xe. Kaylin lúc này như con gấu bông bị quăng quật, cố gắng ngồi yên vị một chỗ. Trong lòng cô tự rõ cô sẽ còn thê thảm hơn Lorenzo nhiều. Nhưng chỉ cần Lorenzo không sao là được, cô có chết cũng cảm thấy thoải mái hơn là sống cùng Zane.
Ngồi trong xe, người áp lực nhất lúc này chính là Davin. Anh cầm lấy, không dám nhìn qua gương chiếu hộ xem biểu cảm của Zane ra sao. Anh yên phận lái xe cho tới khi về tới sân của lâu đài.
Zane kéo cô như chiếc chổi, những bông tuyết lần lượt chạm vào da chân của Kaylin khiến cô lạnh toát. Da đầu căng rất đau, nước mắt cô ứa ra không thể kiểm soát được.
Bịch...
Tiếng ném người xem ra khá đau. Zane ra lệnh cho tất cả đi ra ngoài đóng hết cửa lại. Anh cần phải làm vài chuyện mà đáng lẽ ra anh nên làm sớm hơn mới phải.
Tiến đến gần phía Kaylin, cô càng sợ hãi lùi tới chân tường mới dừng lại. Cô cúi xuống để tóc xõa che lấp hết gương mặt đang sợ hãi của cô.
Zane đưa tay vén mái tóc cô lên, bóp hai má cô ép phải nhìn về phía mình:
- Cũng khá quá nhỉ.
- ...
Ném những bức thư hai người trao đổi vào mặt Kaylin. Cô hoảng loạn không biết anh đã tìm thấy bằng cách nào. Cô không biết nên giấu nó ở đâu, lúc đấy không suy nghĩ nhiều chỉ giấu chung với cuốn nhật ký. Cuối cùng lại bị Zane phát hiện. Cô lo sợ, nhưng thấy có lỗi với Lorenzo nhiều hơn. Nếu không phải vì sự ngu dốt của cô, anh cũng sẽ không bị thương rồi.
- Sao không bảo nó đưa đi xa hơn nữa?
- ...
Kaylin chỉ một mực cắn môi nhắm tịt mắt lại. Cô rất sợ phải đối diện với anh bây giờ. Hay là anh cứ thằng tay bóp chết cô đi cho rồi. Cô không thể thở được nếu ở trong căn nhà này nữa. Thật sự muốn chết cho xong.
Cô im lặng, anh càng thêm phát hỏa. Đưa tay đập đầu cô thật mạnh vào tường. Tiếng cốc một cái nghe rất rõ. Mặt mày Kaylin như nở hoa, cô choáng vàng không nhìn rõ mọi việc. Trên đầu cô bắt đầu chảy máu, nó từng chút một rơi xuống sàn.
Khi lờ mờ nhìn được rõ hơn là lúc Zane phá vỡ chiếc kệ tủ đựng đồ thủy tinh để lấy nó làm gậy. Không càn nói cũng biết anh định làm gì. Vung thật mạnh về phía Kaylin, chỉ một lần cũng khiến cô đau điếng rách cả da thịt. Mảng áo cô bị xé rách, hiện bên trong là cánh tay bị chảy máu đến đáng sợ.
Cô co rúm người lại, toàn thân run rẩy không có sức.
Zane như một kẻ điên đánh cô một cách dã man. Nước mắt Kaylin pha loãng với máu của cô. Thân thể này giống như sắp không còn là của cô nữa rồi. Đôi chân tê liệt hoàn toàn không còn cảm giác. Ban nãy Zane dùng lực rất mạnh, chỉ nghe tiếng rắc nhưng cũng đủ hiểu chân cô, anh chính là muốn phá hủy nó.
Đôi bàn tay đầy vết xước run rẩy ôm lấy hai bả vai. Đôi mắt yếu ớt nhìn về phía chân của Zane. Hơi thở cô khi này cũng rất yếu, gương mặt nhỏ bầm dập khó mà coi. Cô biết anh sẽ không dừng lại ở đây. Zane từ nãy giờ điên cuồng đánh cô, bây giờ lại dừng lại tiến đến gần cô hơn. Đỡ đầu cô lên, mái tóc cô rối bời, máu chảy trên gương mặt rồi xuống chiếc cổ thon gầy. Khi này cô mới đưa mắt nhìn về phía anh. Quả thật như cô nghĩ, khi này chính là lúc ác ma trỗi dậy. Cô không nên nhìn mới phải.
Ánh mắt anh như hàng trăm viên đạn nhìn về phía cô. Không có lòng thương cảm nào ở đây hết, chỉ có cơn tức giận chưa được trút hết.
- Đôi chân này, có phải rất đẹp rồi không? - Đưa đôi bàn tay thô kệch to đùng chai sạn sờ lên chân của Kaylin. Chân cô chảy máu, tay anh chạm qua chỗ nào cũng khiến cô tê dại.
Chỉ một vệt ánh sáng bạc, Kaylin thoáng qua thấy cảnh sau này của cô ở trên thiêng đàng.
Anh vừa nắm lấy cổ chân cô, suy nghĩ rất nhiều. Anh đã im lặng một lúc mới kề con dao vào chân cô:
- Tôi đã nghĩ đến viễn cảnh này rất nhiều, chân cô tốt nhất chỉ nên để ngắm. Vừa hay hiện tại tôi lại có cơ hội để làm nhà điêu khắc.
Lời nói của anh có rất nhiều ẩn ý nhưng hiện giờ Kaylin không nghe lọt tai câu nào. Cô yếu ớt, thoi thóp chờ hành hình. Chỉ mong mình có thể chết đi lúc này thì hay biết mấy.
Trong khi nhắm mắt chờ đợi, bên ngoài có tiếng mở cửa. Âm thanh ồn ào, Kaylin dường như cố gắng mở mắt nhìn.
Vừa thấy Zane đang định cắt cổ chân Kaylin, bà Anthony tức giận lao đến đẩy anh ra. Bà tức đến nỗi chỉ tiếc thằng con bà không còn nhỏ để bà có thể dạy dỗ lại. Hôm nay mới được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, xem ra bà nghĩ anh chỉ hành hạ Kaylin bắt cô làm việc nhiều mà thôi, không ngờ anh còn dám động tay động chân với cô. Có kẻ thù của anh thì cũng không bị anh tự tay xử lý theo một cách dã man thế này. Cùng lắm là cho viên đạn để lên cùng ông bà.
- Người đâu, đưa con bé đến bệnh viện ngay lập tức. - Ông Anthony đỡ lấy Kaylin nhìn cô yếu ớt trụ không nổi đã ngất đi được vài phút.
Ông cũng bất ngờ với những việc làm của Zane.
Tên thuộc hạ đi vào bế Kaylin lên nhưng bị Zane ngăn lại, ánh mắt cảnh cáo mà nhìn hắn:
- Bỏ cô ta ra.
- Thằng điên này, có phải là bị mất trí rồi không hả? - Bà Anthony tức giận tát anh một cái giòn giã.
- Cứ đi đi. - Ông Anthony điềm tĩnh mà nói.
Tên thuộc hạ lo sợ, cúi đầu xin lỗi Zane rồi bế Kaylin đi thật nhanh.
Anh định đuổi theo liền bị cha mẹ mình ngăn cản lại.
- Ta thấy nên đưa mày vào trại tâm thần mới giải quyết được bệnh điên của mày ngày hôm nay.
Zane một từ cũng không nghe lọt tay, lúc này anh vẫn còn rất tức giận. Chỉ muốn lao ra để kéo Kaylin lại. Điều này khiến mẹ anh rất tức giận, bà hết lời mắng chửi anh không ra gì.
- Ngày trước con bé mới đẻ còn muốn làm vệ sĩ cho nó, sao giờ muốn giết chết nó luôn rồi?
Câu nói khiến Zane trầm lặng không có còn ánh mắt hung tợn như trước.
Ông Anthony càng thâm thúy mà như xoáy thẳng vào tim đen của anh:
- Ngay từ đầu ta đã nói con bé không thuộc về nơi này, mày lại một mực muốn đổi trắng thay đen. Lời hứa mày hứa với họ vứt cho chó gặm rồi à?
Anh im lặng không nói gì, có những chuyện chỉ khi nghĩ lại mới thấy tồi tệ ra sao. Kaylin chính là ngoại lệ, nhưng đối với anh ngoại lệ này vẫn nên đem treo vào tủ kính, tốt nhất không thể đem đi đâu, chỉ nên trưng bày ngắm nhìn mà thôi.
- Tự nằm mà suy nghĩ về hành động của mình đi. Kaylin và cả Lorenzo có chuyện gì, ta sẽ về nói chuyện với cậu rõ một lần. - Bà Anthony tức giận ném cây gậy dính đầy máu của Kaylin về phía người Zane. Lần này bà thực sự rất tức giận, nếu như Kaylin không tỉnh lại có lẽ bà sẽ tuyệt giao với Zane mất.
Tất cả rời đi, anh lại một mình ngồi uống hết chai rượu này đến chai rượu khác. Rất nhiều nhưng lại không say. Cách duy nhất anh làm là uống thuốc ngủ để có thể nhắm mắt lại. Con người anh quả thực bây giờ không nghĩ gì cả, cứ im lặng mà nằm yên như vậy.
Trong căn phòng khách vẫn còn những "di tích" để lại. Sàn nhà vẫn còn dính đầy má của Kaylin. Những đồ vật cũng vỡ tan tành. Lâu đài này đã trở nên như cái xác không hồn vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.