Chương 33: Ở tạm Mumbai - Ấn Độ
artermis_lyn
08/10/2022
Chỉ vừa mới ban nãy thôi, chiếc máy bay còn phát nổ gây nguy hiểm vậy mà bây giờ Zane lại có thể ung dung ngồi trên chiếc Rolls Royce để ở tạm thành phố Mumbai tại Ấn Độ.
Kaylin ngồi trên xe vẫn chưa hết bàng hoàng về chuyện ban nãy. Cô cứ nghĩ đi máy bay sẽ an toàn hơn ô tô, vậy mà xem ra nó cũng nguy hiểm không kém gì ô tô.
Lúc này mới để ý, cả hai chân của cô đều bị xước chảy cả máu. Thậm chí cát vẫn còn dính trên đấy. Kaylin vì sợ đau nên không dám động vào. Cô chỉ mím môi ngồi im.
Chiếc váy bị Zane mạnh tay xé rách cổ áo vẫn còn đang mặc trên người. Kaylin sợ mọi người nhìn thấy nên cô phải dùng tay để kéo lấy nó.
Đi khá lâu, khi tới được thành phố thì Kaylin cũng choáng ngợp trước sự xa hoa của nơi này. Các tòa nhà cao tầng, những địa điểm chơi bắt mắt, các ngôi nhà được giáp vàng... Đúng là một thành phố xa hoa bậc nhất tại Ấn Độ.
Vừa dừng chân xuống căn biệt thự tại khu đô thị sầm uất, Zane vừa bước xuống thì đã có mấy người đi đến. Người đứng đầu là một người đàn ông mặc chiếc dhoti màu trắng, cùng với achkan dài đến đầu gối màu xanh than và đội chiếc mũ xếp gấp cùng màu. Người đàn ông để râu, đôi mắt hiện rõ vết chân chim ở độ tuổi trung niên này.
Đi tới chỗ Zane, người đàn ông vui vẻ bắt tay Zane để chào hỏi:
- Ngài Anthony, lâu rồi không gặp. Mong Ngài thông cảm cho chúng tôi, vì đường đột quá nên không thể sắp xếp cho Ngài chỗ ở tốt hơn.
Zane đưa mắt nhìn căn biệt thự rộng lớn này, sau lại nhìn người đàn ông mà nhàn nhạt nói:
- Dù sao cũng không ở lâu.
Nghe thấy Zane nói như vậy thì ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng bên trong mấy người bọn họ đang vui mừng muốn nhảy dựng cả lên. Thông tin Zane đột nhiên tới đây gấp gáp mà không báo trước làm bọn họ còn nghĩ nơi đây có ai gây sự với anh, nhưng thật may là không phải. Họ cũng phải gấp rút tìm một khu phù hợp nhất có thể với Zane rồi, nếu như anh bây giờ không hài lòng thì sẽ còn nhiều việc đau đầu lắm.
- Vậy Ngài nghỉ ngơi cho khỏe. Có gì chúng tôi sẽ đáp ứng ngay thôi.
Nói xong mấy người đàn ông liền gấp rút rời khỏi đó.
Khi này Finnegan mới đi đến đứng cạnh Zane để thông báo:
- Người của chúng ta ở bên Ấn Độ đã sẵn sàng hết rồi thưa lão đại.
- Để 1/2 lực lượng qua khu của Bhavin, chuẩn bị loại Barret 50 Cal đi. - Zane nhìn sâu xa hơn mà nói.
- Vâng, thuộc hạ sẽ đi liên lạc với bọn họ ngay.
Finnegan vậy mà rời đi ngay sau đó, để cho mình Kaylin đứng im tại cổng lớn của căn biệt thự cùng Zane.
Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó liền bước vào cổng. Kaylin cũng phải bước tiếp theo sau, mặc dù cô không đi được nhanh như anh.
Người hầu bên trong vừa thấy anh liền cúi đầu chào hỏi đàng hoàng. Nhưng anh vốn luôn lạnh nhạt, cũng chẳng để ý đến ai. Vậy là liền đi thẳng lên trên phòng. Kaylin đi đằng sau thì lại khép nép cúi chào mấy người trong này.
Cô tiếp đó cũng chẳng biết làm sao nên loay hoay mãi. Một cô giúp việc thấy chiếc váy của Kaylin bẩn và còn rách nên liền đưa một bộ sari màu hồng nhạt. Kaylin liền cúi đầu cảm ơn, nhưng sau đó cô mới chợt nhận ra mình không biết mặc mấy bộ đồ này. Cô chưa được mặc mấy bộ đồ truyền thống như này bao giờ. Tuy rằng nó khá đẹp, nhưng cô cũng khá bối rối trong việc mặc nó.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng chỉ mặc được chiếc áo cộc hở eo cùng với chân váy dài xòe dài lết đất. Còn mảnh cái để quấn thì cô không biết mặc nên đành thôi. Có hơi hở eo một chút nhưng cũng đỡ hơn là đứng mãi trong nhà tắm.
Ra ngoài mới chợt nhớ đến Zane nên liền xách váy đi lên trên tầng. Khép nép đứng trước cửa phòng gõ cửa nhưng anh chẳng đáp lại. Kaylin nghĩ anh ngủ rồi nên đành lúi húi đi xuống.
Cô cũng nên làm đồ ăn cho anh trước. Sợ rằng lúc anh dậy không có đồ ăn ngay sẽ rất phiền phức.
Lấy tờ giấy để ghi ra vài dòng chữ, sau đó thì đưa cho mấy cô giúp việc ở đó. Mấy cô người làm không hiểu tiếng anh nên đã lấy điện thoại ra để dịch. Cuối cùng mới ghi lại cho Kaylin:
- Chúng tôi sẽ nấu ăn, cô không cần phải lo về thức ăn đâu.
Vì mọi người nói như vậy, còn bảo cô cứ ngồi nghỉ ngơi nên Kaylin cũng chỉ đành đi ra sofa để ngồi. Mà chợt thấy nhói ở đầu gối nên cô mới nhớ ra vết thương lúc nãy. Cô chỉ biết dùng nước để rau đi vết bẩn trên chân, có hơi xót nhưng vẫn phải chịu đựng. Đồ dùng cô mang theo ngoài lọ thuốc vẫn cầm ra thì quần áo hay dụng cụ khác cũng bị thiêu cháy cùng chiếc máy bay mất rồi.
Ngồi ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, Kaylin cảm thấy mình vừa may mắn nhưng cũng vừa đen đủi. Thế nào mà cô có thể được đến một đất nước đẹp như thế này, còn xa hoa lộng lẫy. Thế nhưng lại gặp những chuyện rắc rối và khá nguy hiểm nữa.
Mấy cô hầu gái thì đứng sau tường mà bàn tán về Kaylin. Họ cũng là lần đầu thấy một người đẹp như vậy. Ngoài xem trên điện thoại, TV về các cuộc thi hoa hậu hay những người nổi tiếng ra thì bây giờ mới nhìn thấy một người xinh đẹp như này ngoài đời. Cũng muốn chụp lấy một kiểu về cô gái xinh đẹp này nhưng lại sợ người đi bên cạnh cô. Trước đó họ đã được dặn dò kĩ càng về chủ nhân sắp tới của căn biệt thự, họ cần tiếp đón phải thật cẩn thận. Chính vì thế nên không được để lộ ra một sai sót nào. Thôi thì đành ngắm không thôi vậy, chỉ tiếng cô gái này lại sắp rời đi, họ cũng không thể tiếp cận lâu được.
Kaylin ngồi trên xe vẫn chưa hết bàng hoàng về chuyện ban nãy. Cô cứ nghĩ đi máy bay sẽ an toàn hơn ô tô, vậy mà xem ra nó cũng nguy hiểm không kém gì ô tô.
Lúc này mới để ý, cả hai chân của cô đều bị xước chảy cả máu. Thậm chí cát vẫn còn dính trên đấy. Kaylin vì sợ đau nên không dám động vào. Cô chỉ mím môi ngồi im.
Chiếc váy bị Zane mạnh tay xé rách cổ áo vẫn còn đang mặc trên người. Kaylin sợ mọi người nhìn thấy nên cô phải dùng tay để kéo lấy nó.
Đi khá lâu, khi tới được thành phố thì Kaylin cũng choáng ngợp trước sự xa hoa của nơi này. Các tòa nhà cao tầng, những địa điểm chơi bắt mắt, các ngôi nhà được giáp vàng... Đúng là một thành phố xa hoa bậc nhất tại Ấn Độ.
Vừa dừng chân xuống căn biệt thự tại khu đô thị sầm uất, Zane vừa bước xuống thì đã có mấy người đi đến. Người đứng đầu là một người đàn ông mặc chiếc dhoti màu trắng, cùng với achkan dài đến đầu gối màu xanh than và đội chiếc mũ xếp gấp cùng màu. Người đàn ông để râu, đôi mắt hiện rõ vết chân chim ở độ tuổi trung niên này.
Đi tới chỗ Zane, người đàn ông vui vẻ bắt tay Zane để chào hỏi:
- Ngài Anthony, lâu rồi không gặp. Mong Ngài thông cảm cho chúng tôi, vì đường đột quá nên không thể sắp xếp cho Ngài chỗ ở tốt hơn.
Zane đưa mắt nhìn căn biệt thự rộng lớn này, sau lại nhìn người đàn ông mà nhàn nhạt nói:
- Dù sao cũng không ở lâu.
Nghe thấy Zane nói như vậy thì ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng bên trong mấy người bọn họ đang vui mừng muốn nhảy dựng cả lên. Thông tin Zane đột nhiên tới đây gấp gáp mà không báo trước làm bọn họ còn nghĩ nơi đây có ai gây sự với anh, nhưng thật may là không phải. Họ cũng phải gấp rút tìm một khu phù hợp nhất có thể với Zane rồi, nếu như anh bây giờ không hài lòng thì sẽ còn nhiều việc đau đầu lắm.
- Vậy Ngài nghỉ ngơi cho khỏe. Có gì chúng tôi sẽ đáp ứng ngay thôi.
Nói xong mấy người đàn ông liền gấp rút rời khỏi đó.
Khi này Finnegan mới đi đến đứng cạnh Zane để thông báo:
- Người của chúng ta ở bên Ấn Độ đã sẵn sàng hết rồi thưa lão đại.
- Để 1/2 lực lượng qua khu của Bhavin, chuẩn bị loại Barret 50 Cal đi. - Zane nhìn sâu xa hơn mà nói.
- Vâng, thuộc hạ sẽ đi liên lạc với bọn họ ngay.
Finnegan vậy mà rời đi ngay sau đó, để cho mình Kaylin đứng im tại cổng lớn của căn biệt thự cùng Zane.
Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó liền bước vào cổng. Kaylin cũng phải bước tiếp theo sau, mặc dù cô không đi được nhanh như anh.
Người hầu bên trong vừa thấy anh liền cúi đầu chào hỏi đàng hoàng. Nhưng anh vốn luôn lạnh nhạt, cũng chẳng để ý đến ai. Vậy là liền đi thẳng lên trên phòng. Kaylin đi đằng sau thì lại khép nép cúi chào mấy người trong này.
Cô tiếp đó cũng chẳng biết làm sao nên loay hoay mãi. Một cô giúp việc thấy chiếc váy của Kaylin bẩn và còn rách nên liền đưa một bộ sari màu hồng nhạt. Kaylin liền cúi đầu cảm ơn, nhưng sau đó cô mới chợt nhận ra mình không biết mặc mấy bộ đồ này. Cô chưa được mặc mấy bộ đồ truyền thống như này bao giờ. Tuy rằng nó khá đẹp, nhưng cô cũng khá bối rối trong việc mặc nó.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng chỉ mặc được chiếc áo cộc hở eo cùng với chân váy dài xòe dài lết đất. Còn mảnh cái để quấn thì cô không biết mặc nên đành thôi. Có hơi hở eo một chút nhưng cũng đỡ hơn là đứng mãi trong nhà tắm.
Ra ngoài mới chợt nhớ đến Zane nên liền xách váy đi lên trên tầng. Khép nép đứng trước cửa phòng gõ cửa nhưng anh chẳng đáp lại. Kaylin nghĩ anh ngủ rồi nên đành lúi húi đi xuống.
Cô cũng nên làm đồ ăn cho anh trước. Sợ rằng lúc anh dậy không có đồ ăn ngay sẽ rất phiền phức.
Lấy tờ giấy để ghi ra vài dòng chữ, sau đó thì đưa cho mấy cô giúp việc ở đó. Mấy cô người làm không hiểu tiếng anh nên đã lấy điện thoại ra để dịch. Cuối cùng mới ghi lại cho Kaylin:
- Chúng tôi sẽ nấu ăn, cô không cần phải lo về thức ăn đâu.
Vì mọi người nói như vậy, còn bảo cô cứ ngồi nghỉ ngơi nên Kaylin cũng chỉ đành đi ra sofa để ngồi. Mà chợt thấy nhói ở đầu gối nên cô mới nhớ ra vết thương lúc nãy. Cô chỉ biết dùng nước để rau đi vết bẩn trên chân, có hơi xót nhưng vẫn phải chịu đựng. Đồ dùng cô mang theo ngoài lọ thuốc vẫn cầm ra thì quần áo hay dụng cụ khác cũng bị thiêu cháy cùng chiếc máy bay mất rồi.
Ngồi ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, Kaylin cảm thấy mình vừa may mắn nhưng cũng vừa đen đủi. Thế nào mà cô có thể được đến một đất nước đẹp như thế này, còn xa hoa lộng lẫy. Thế nhưng lại gặp những chuyện rắc rối và khá nguy hiểm nữa.
Mấy cô hầu gái thì đứng sau tường mà bàn tán về Kaylin. Họ cũng là lần đầu thấy một người đẹp như vậy. Ngoài xem trên điện thoại, TV về các cuộc thi hoa hậu hay những người nổi tiếng ra thì bây giờ mới nhìn thấy một người xinh đẹp như này ngoài đời. Cũng muốn chụp lấy một kiểu về cô gái xinh đẹp này nhưng lại sợ người đi bên cạnh cô. Trước đó họ đã được dặn dò kĩ càng về chủ nhân sắp tới của căn biệt thự, họ cần tiếp đón phải thật cẩn thận. Chính vì thế nên không được để lộ ra một sai sót nào. Thôi thì đành ngắm không thôi vậy, chỉ tiếng cô gái này lại sắp rời đi, họ cũng không thể tiếp cận lâu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.