Chương 226: Ông chú Henry
artermis_lyn
24/08/2023
Người của Anthony cũng tìm ra được chỗ của Zane rất nhanh. Lúc đó họ ứng phó hơi chậm nhưng cũng đã xóa sổ mấy tên kia. Chỉ là sau đấy không tìn thấy Zane nên đã truy quét rộng hơn trên biển. Cũng may là ở đó có ít
hòn đảo nên cũng không gây trở ngại trong việc tìm anh.
Thế nhưng khi đến nơi thì Zane lại nói chưa muốn về. Vì thế mà mấy người Davin đã quyết định ở lại, họ còn mang thêm rất nhiều đồ để tiện sinh hoạt cho cả Zane với Kaylin. Có điều ông Henry lại không thích có nhiều người tới vậy. Ông đang ở một mình rất quen, có thêm hai người kia là quá đủ rồi, giờ lại thêm mấy người này nữa, thật phiền phức!
...
Buổi chiều hoàng hôn, Kaylin ra gần bờ để nghịch cát. Cô rất ít được ra ngoài như thế này, dạo gần đây thật tốt, được đi nhiều hơn.
Ông Henry đang đứng cách đó không xa thì Zane cũng đi tới. Hai người không nhìn nhau nhưng lại có chung suy nghĩ.
- Ông định bao giờ quay lại New York? - Zane lên tiếng hỏi trước.
Henry khi này ánh mắt có ý vị cười nhạt:
- Tôi về đó xác định cái chết à? Cậu cũng khéo hỏi thật đấy.
- Tôi mở được căn phòng đó rồi.
Lời vừa nói, Henry có hơi bất ngờ. Ông quay sang nhìn Zane nhưng anh vẫn đang nhìn về một điểm nhất định.
- Vậy chắc cậu cũng biết rồi. Có lẽ do số tôi còn tốt nên chưa bị bọn chúng tìm ra.
Nhưng ngay sau đó ông lại có chút hoảng. Liền nói với Zane:
- Hiện tại cậu chắc rằng mình bảo vệ được con bé chứ?
- Tôi chắc chắn sẽ tận tay giết chết tên đó.
Nhìn vẻ mặt Zane có hiện lên lửa hận đã lâu giờ mới bùng lên lại, Henry có hơi lo trong việc này. Nó không đơn giản chỉ giết sẽ xong, ông quan ngại việc hệ lụy cho sau này.
- Viktor đã muốn tự mình thỏa hiệp với hắn, nhưng ta nghĩ rằng thứ hắn muốn là thứ cậu cũng đang muốn bây giờ đấy.
- ...
Zane không nói gì. Henry chỉ cười nhạt còn cho anh thêm một lời khuyên nữa:
- Điểm yếu của mình, có thể là vũ khí chống lại kẻ địch.
...
Tối hôm đó Kaylin thấy Zane đã lâu không vào để ngủ nên cô đi tìm anh. Thấy Davin đang tập luyện gần đó nên lại gần để hỏi.
"Anh có thấy Ngài ấy không?"
- Phu nhân... Lão đại vừa nãy đi ra biển. Có lẽ là đi dạo một chút. - Davin thấy Kaylin thì bật dậy để trả lời.
Kaylin nghe anh nói xong thì gật đầu rồi đi ra hướng bờ biển. Cô thấy anh đang bơi dưới biển thì hơi lo. Vết thương của anh đã khỏi đâu, còn lạnh như vậy nữa. Cô còn đang bị cảm lạnh vì đợt nguy hiểm đó lặn xuống nước rất lâu.
Cô đứng đó còn cầm theo cái khăn đợi anh lên bờ, thật lâu anh mới đi lên. Thấy cô đang đứng co rúm một góc thì nhíu mày đến gần. Vốn dĩ thời tiết mùa đông đã rất lạnh, cô còn đang ở ngoài biển sẽ lạnh hơn, nhưng lại không biết tự lo lấy cho bản thân. Kaylin vừa đưa cho anh chiếc khăn để choàng lên người nhưng anh lại quấn nó lên người cô rồi kéo cô vào bên trong.
Zane dội vài gác nước để trôi đi lớp cát và nước biển. Thay đồ xong thì vào phòng để nằm nghỉ. Kaylin cứ nghĩ anh chưa băng bó lại nhưng không ngờ anh tự xử lý được. Còn búng trán cô rất đau khiến giữa trán đỏ ửng cả lên. Kaylin xoa trán mình nhìn theo hướng Zane đi.
Anh vậy mà lại chú ý tới cuốn album mà Henry đưa cho Kaylin. Mở nó ra xem thì thấy khá nhiều ảnh trước đây. Các khóa đầu tiên của viện cho tới khóa của bọn anh. Kaylin tò mò đứng gần để nhìn. Cô có thể nhận ra anh trong số tập thể người khi đó chụp. Kiễng chân lên còn đưa ngón tay chỉ về phía anh đứng.
- Cũng nhận ra được sao? - Zane cúi xuống hỏi Kaylin.
Cô gật đầu, còn lật vài trang có ảnh của anh mà chỉ. Còn có ảnh của cha cô, đôi lúc sẽ có cả mẹ của cô nữa. Cô hào hứng giở cho anh xem nhưng được một lúc liền hạ chân xuống. Do cô vườn quá phép tắc mất rồi.
Đặt cuốn album xuống, Zane lại kéo cô đi ra ngoài. Kaylin không hiểu gì nhưng vẫn đi theo anh.
"Ngài biết đường sao?" - Kaylin sợ lạc nên hỏi anh.
- Nhớ vài chỗ.
Zane trả lời rất hời hợt nhưng Kaylin khi nghe anh trả lời như vậy thì yên tâm hơn. Cô nghĩ là anh chưa từng tới đây nhưng không ngờ anh có thể dẫn cô đi như cách của Henry vậy.
Dừng lại ở sâu bên trong, Kaylin chú ý nơi này lại giống như một khu vườn được tạo ra từ bàn tay người thì đúng hơn. Ở giữa còn có chiếc hồ nước nhỏ, nhưng nhìn nước lại rất trong. Cô cúi xuống còn có thể thấy gương mặt mình thấp thoáng trong đấy.
Nhưng để ý thấy Zane đang ngồi dựa ở tảng đá gần đấy, cô liền đi tới còn muốn đưa khăn cho anh giữ ấm.
- Cô nghĩ ai cũng yếu đuối như cô à?
Nghe anh nói như vậy, Kaylin lại đành buông thõng tay xuống. Ít nhất cũng có thể nói một lời tử tế hơn như thế mà.
Thấy anh đang nhìn lên bầu trời, ở vùng này không có tuyết rơi nhưng thời tiết thật rét. Bầu trời đen huyền ảo không có các vì sao sáng như mùa thu. Cô tiến lại gần anh, lại còn muốn nói chuyện với anh. Vì Zane rất kiệm lời, anh rất ít khi nói với cô. Đã gần hai mươi năm cô có thể nhớ được vài câu nói của anh vì nó ngắn gọn, hàm ý là ra lệnh cho cô.
"Sau này em có thể đánh đàn được không?"
Thấy cô hỏi vậy, anh dừng lại nhìn cô chốc lát. Cô ham học hỏi, có điều học cái gì cũng chưa được đến nơi. Phần lớn là do sự can thiệp của anh nên cô mới không được học.
- Vì sao muốn?
"Chú nói mẹ em là một nghệ sĩ piano."
Trước đây Vinson còn cho cô xem những bản nhạc do bà đánh, còn cả những hình ảnh về bà. Thời đó quả thật bà xứng danh là một mỹ nhân khó đối thủ nào cạnh tranh được. Có điều sau này bà đã rời bỏ danh nghệ sĩ để lo cho Kaylin từ khi biết mình đang mang thai. Vì thế nên Kaylin muốn học, cô muốn cảm nhận cảm xúc giống mẹ của mình, như vậy cô cũng có cảm giác mẹ đang bên cạnh cô.
- Không được phép.
Lời nói lạnh lùng này của Zane khiến Kaylin thất vọng rất nhiều. Cô không hiểu, chỉ là chơi nhạc, cô thấy trong nhà cũng có, cô sẽ không đi đâu. Zane lại không muốn như vậy. Cuối cùng cô cũng không thể làm trái ý anh.
Thấy cô thất vọng, anh cũng không có ý thanh đổi quyết định. Đang định kéo cô quay về thì lại để ý tới chỗ cây trông thấp dưới chân kia. Nó là cây Ráng Tiền hay còn gọi là Đại Hoàng Đế. Dùng để trị nọc độc của rắn hổ mang, nhưng cây chỉ mọc dưới thấp và cũng không có lớn lắm vì đất ở đây không tốt cho lắm.
- Là ông ấy tự trồng.
Thấy Zane nói vậy, Kaylin lại vui vẻ hơn mà nhìn nó. Cái gì liên quan tới cha mẹ cô, cô đều rất thích.
Zane lại không nghĩ cô cái gì cũng thích tới vậy. Nhưng anh vẫn đợi cô đến khi cô muốn về để ngủ. Khoảng thời gian cho cô ở đây, thấy cô đã đỡ hơn khi ở nhà rất nhiều.
Thế nhưng khi đến nơi thì Zane lại nói chưa muốn về. Vì thế mà mấy người Davin đã quyết định ở lại, họ còn mang thêm rất nhiều đồ để tiện sinh hoạt cho cả Zane với Kaylin. Có điều ông Henry lại không thích có nhiều người tới vậy. Ông đang ở một mình rất quen, có thêm hai người kia là quá đủ rồi, giờ lại thêm mấy người này nữa, thật phiền phức!
...
Buổi chiều hoàng hôn, Kaylin ra gần bờ để nghịch cát. Cô rất ít được ra ngoài như thế này, dạo gần đây thật tốt, được đi nhiều hơn.
Ông Henry đang đứng cách đó không xa thì Zane cũng đi tới. Hai người không nhìn nhau nhưng lại có chung suy nghĩ.
- Ông định bao giờ quay lại New York? - Zane lên tiếng hỏi trước.
Henry khi này ánh mắt có ý vị cười nhạt:
- Tôi về đó xác định cái chết à? Cậu cũng khéo hỏi thật đấy.
- Tôi mở được căn phòng đó rồi.
Lời vừa nói, Henry có hơi bất ngờ. Ông quay sang nhìn Zane nhưng anh vẫn đang nhìn về một điểm nhất định.
- Vậy chắc cậu cũng biết rồi. Có lẽ do số tôi còn tốt nên chưa bị bọn chúng tìm ra.
Nhưng ngay sau đó ông lại có chút hoảng. Liền nói với Zane:
- Hiện tại cậu chắc rằng mình bảo vệ được con bé chứ?
- Tôi chắc chắn sẽ tận tay giết chết tên đó.
Nhìn vẻ mặt Zane có hiện lên lửa hận đã lâu giờ mới bùng lên lại, Henry có hơi lo trong việc này. Nó không đơn giản chỉ giết sẽ xong, ông quan ngại việc hệ lụy cho sau này.
- Viktor đã muốn tự mình thỏa hiệp với hắn, nhưng ta nghĩ rằng thứ hắn muốn là thứ cậu cũng đang muốn bây giờ đấy.
- ...
Zane không nói gì. Henry chỉ cười nhạt còn cho anh thêm một lời khuyên nữa:
- Điểm yếu của mình, có thể là vũ khí chống lại kẻ địch.
...
Tối hôm đó Kaylin thấy Zane đã lâu không vào để ngủ nên cô đi tìm anh. Thấy Davin đang tập luyện gần đó nên lại gần để hỏi.
"Anh có thấy Ngài ấy không?"
- Phu nhân... Lão đại vừa nãy đi ra biển. Có lẽ là đi dạo một chút. - Davin thấy Kaylin thì bật dậy để trả lời.
Kaylin nghe anh nói xong thì gật đầu rồi đi ra hướng bờ biển. Cô thấy anh đang bơi dưới biển thì hơi lo. Vết thương của anh đã khỏi đâu, còn lạnh như vậy nữa. Cô còn đang bị cảm lạnh vì đợt nguy hiểm đó lặn xuống nước rất lâu.
Cô đứng đó còn cầm theo cái khăn đợi anh lên bờ, thật lâu anh mới đi lên. Thấy cô đang đứng co rúm một góc thì nhíu mày đến gần. Vốn dĩ thời tiết mùa đông đã rất lạnh, cô còn đang ở ngoài biển sẽ lạnh hơn, nhưng lại không biết tự lo lấy cho bản thân. Kaylin vừa đưa cho anh chiếc khăn để choàng lên người nhưng anh lại quấn nó lên người cô rồi kéo cô vào bên trong.
Zane dội vài gác nước để trôi đi lớp cát và nước biển. Thay đồ xong thì vào phòng để nằm nghỉ. Kaylin cứ nghĩ anh chưa băng bó lại nhưng không ngờ anh tự xử lý được. Còn búng trán cô rất đau khiến giữa trán đỏ ửng cả lên. Kaylin xoa trán mình nhìn theo hướng Zane đi.
Anh vậy mà lại chú ý tới cuốn album mà Henry đưa cho Kaylin. Mở nó ra xem thì thấy khá nhiều ảnh trước đây. Các khóa đầu tiên của viện cho tới khóa của bọn anh. Kaylin tò mò đứng gần để nhìn. Cô có thể nhận ra anh trong số tập thể người khi đó chụp. Kiễng chân lên còn đưa ngón tay chỉ về phía anh đứng.
- Cũng nhận ra được sao? - Zane cúi xuống hỏi Kaylin.
Cô gật đầu, còn lật vài trang có ảnh của anh mà chỉ. Còn có ảnh của cha cô, đôi lúc sẽ có cả mẹ của cô nữa. Cô hào hứng giở cho anh xem nhưng được một lúc liền hạ chân xuống. Do cô vườn quá phép tắc mất rồi.
Đặt cuốn album xuống, Zane lại kéo cô đi ra ngoài. Kaylin không hiểu gì nhưng vẫn đi theo anh.
"Ngài biết đường sao?" - Kaylin sợ lạc nên hỏi anh.
- Nhớ vài chỗ.
Zane trả lời rất hời hợt nhưng Kaylin khi nghe anh trả lời như vậy thì yên tâm hơn. Cô nghĩ là anh chưa từng tới đây nhưng không ngờ anh có thể dẫn cô đi như cách của Henry vậy.
Dừng lại ở sâu bên trong, Kaylin chú ý nơi này lại giống như một khu vườn được tạo ra từ bàn tay người thì đúng hơn. Ở giữa còn có chiếc hồ nước nhỏ, nhưng nhìn nước lại rất trong. Cô cúi xuống còn có thể thấy gương mặt mình thấp thoáng trong đấy.
Nhưng để ý thấy Zane đang ngồi dựa ở tảng đá gần đấy, cô liền đi tới còn muốn đưa khăn cho anh giữ ấm.
- Cô nghĩ ai cũng yếu đuối như cô à?
Nghe anh nói như vậy, Kaylin lại đành buông thõng tay xuống. Ít nhất cũng có thể nói một lời tử tế hơn như thế mà.
Thấy anh đang nhìn lên bầu trời, ở vùng này không có tuyết rơi nhưng thời tiết thật rét. Bầu trời đen huyền ảo không có các vì sao sáng như mùa thu. Cô tiến lại gần anh, lại còn muốn nói chuyện với anh. Vì Zane rất kiệm lời, anh rất ít khi nói với cô. Đã gần hai mươi năm cô có thể nhớ được vài câu nói của anh vì nó ngắn gọn, hàm ý là ra lệnh cho cô.
"Sau này em có thể đánh đàn được không?"
Thấy cô hỏi vậy, anh dừng lại nhìn cô chốc lát. Cô ham học hỏi, có điều học cái gì cũng chưa được đến nơi. Phần lớn là do sự can thiệp của anh nên cô mới không được học.
- Vì sao muốn?
"Chú nói mẹ em là một nghệ sĩ piano."
Trước đây Vinson còn cho cô xem những bản nhạc do bà đánh, còn cả những hình ảnh về bà. Thời đó quả thật bà xứng danh là một mỹ nhân khó đối thủ nào cạnh tranh được. Có điều sau này bà đã rời bỏ danh nghệ sĩ để lo cho Kaylin từ khi biết mình đang mang thai. Vì thế nên Kaylin muốn học, cô muốn cảm nhận cảm xúc giống mẹ của mình, như vậy cô cũng có cảm giác mẹ đang bên cạnh cô.
- Không được phép.
Lời nói lạnh lùng này của Zane khiến Kaylin thất vọng rất nhiều. Cô không hiểu, chỉ là chơi nhạc, cô thấy trong nhà cũng có, cô sẽ không đi đâu. Zane lại không muốn như vậy. Cuối cùng cô cũng không thể làm trái ý anh.
Thấy cô thất vọng, anh cũng không có ý thanh đổi quyết định. Đang định kéo cô quay về thì lại để ý tới chỗ cây trông thấp dưới chân kia. Nó là cây Ráng Tiền hay còn gọi là Đại Hoàng Đế. Dùng để trị nọc độc của rắn hổ mang, nhưng cây chỉ mọc dưới thấp và cũng không có lớn lắm vì đất ở đây không tốt cho lắm.
- Là ông ấy tự trồng.
Thấy Zane nói vậy, Kaylin lại vui vẻ hơn mà nhìn nó. Cái gì liên quan tới cha mẹ cô, cô đều rất thích.
Zane lại không nghĩ cô cái gì cũng thích tới vậy. Nhưng anh vẫn đợi cô đến khi cô muốn về để ngủ. Khoảng thời gian cho cô ở đây, thấy cô đã đỡ hơn khi ở nhà rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.