Chương 237: Thứ tình cảm không nên tồn tại
artermis_lyn
31/08/2023
Không ngờ được là ông Edward lại cho cô đi sớm tới vậy. Ban đầu ông đề cập tới việc giúp cô để thoát khỏi Zane, nhưng sau đó ông thấy cô vẫn có vẻ bài xích ông rất nhiều nên cuối cùng bảo cô nên về ở với Vinson. Trước khi đi vẫn còn không quên dặn cô, sau này nếu muốn tìm ông có thể thông qua Peter, dù sao Kaylin không có ghét thuộc hạ của ông như cách cô ghét ông.
Được quay về ở cùng với Vinson đương nhiên Kaylin rất vui. Có điều cuộc sống của cô bị đảo lộn quá nhiều, bây giờ không biết còn có chuyện gì sẽ xảy đến nữa.
. . .
Ngồi trong phòng, Kaylin cứ nhớ mãi đến chuyện mà Peter nói trước đó. Lúc đấy cô không suy nghĩ quá nhiều, nhưng giờ có thời gian ngồi lại thì cô mới thấy nó cũng khá quan trọng. Trước đây không hiểu yêu là gì thì có thể cho qua, nhưng giờ cô lớn hơn nhiều rồi, cũng nhận thức được điều đó. Chỉ là cô không biết mình đang thật sự muốn cái gì nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ thì người chú của cô gõ cửa để đi vào. Kaylin nhường phần lớn ghế cho ông, đợi ông ngồi xuống. Cô có vài điều cũng muốn hỏi ông.
- Để cháu ở đây chú vẫn không yên tâm một chút nào. - Trên gương mặt ông Vinson hiện rõ nỗi lo âu của mình.
Thế nhưng Kaylin lại mỉm cười động viên ông. Cô đã bị bắt cóc, giam cầm, hành hạ... mọi thứ đã xảy ra quá nhiều khiến cô cũng không có ngạc nhiên về cuộc đời của mình nữa. Vì thế mà còn mỉm cười thêm lần nữa.
"Con không sao, mọi thứ đều ổn."
- Đợi vài ngày nữa Austin tới đây chơi với cháu. Sẽ không thấy buồn chán nữa.
Cô gật đầu. Một lúc sau liền nhớ ra một chuyện mà muốn hỏi ông.
"Chú biết ông Edward là bạn của cha con sao?"
Ông Vinson thấy Kaylin tò mò về người bạn này của anh trai mình thì ông cũng nói ra những gì mà ông biết.
- Hai người họ quen nhau từ thời trung học rồi, sau này lên đại học thì quen thêm Henry. Chú thấy bọn họ là nhóm bạn rất hợp ý nhau, cái gì cũng giỏi. Có điều cha của cháu không có tham vọng lớn như hai người còn lại. Còn vì sao mấy người đó xích mích dẫn đến sự việc không hay đó thì chú không biết.
Kaylin gật đầu xem như đã hiểu. Cô cũng được nghe kể từ ông Edward theo suy nghĩ của ông, còn cả ông Henry nữa. Cô không muốn tha thứ cho ông Edward nhưng nếu ông đã hối lỗi thì cô cũng không để đặt nặng lòng mình vào quá khứ đó của bọn họ. Hiện tại cô cảm thấy những khúc mắc trong quá khứ đã chấm dứt, bây giờ nên sống tốt thì hơn.
Chợt, cô lại nhớ việc khiến cô suy nghĩ vừa rồi. Có hơi ngại, còn khó bắt chuyện trước. Ông Vinson thấy cô có điều muốn nói nhưng lại khó lòng mà nói ra thì ông đành lên tiếng trước:
- Có chuyện gì sao? Nếu có thể giúp được cứ nói ra, chú sẽ giúp.
Kaylin nhìn ông vài giây, cuối cùng mới nâng nhẹ mấy ngón tay lên.
"Nếu như có tình cảm với một người mình không muốn nhất thì phải làm sao ạ?"
-...
Hai bên dường như im lặng. Kaylin đang đợi ông cho lời khuyên nhưng Vinson bây giờ lại không nghĩ ra nổi. Ông cứ nghĩ là Kaylin sẽ phải hận Zane lắm vì những chuyện anh gây ra cho cô, nhưng cô lại có tình cảm với hắn ta. Ông thật sự không biết Kaylin đang nghĩ cái gì.
Khoảng vài phút sau đó, ông mới xoa đầu cô:
- Cho chú biết lí do vì sao cháu thích cậu ta được chứ?
Không biết phải giải thích với ông ra sao. Cô cũng không rõ mình vì sao lại thích một người như vậy. Anh không tốt, từ tính cách cho tới cả cách ăn nói, mọi thứ đều khiến người khác khó chịu. Không những thế anh còn là người hành hạ cô, không biết đã bao lần cô sống giở chết giở vì anh rồi. Zane độc đoán, còn rất bảo thủ với những gì anh cho là đúng. Cô mỗi khi ở bên anh đều cảm thấy gò bó, bị áp bức. Cô rất ghét khi phải ở cùng anh, cô rất muốn rời xa anh. Chỉ là cô không hiểu, khi nhìn thấy anh gặp nạn, thấy anh bị thương thì lòng cô lại cảm thấy đau. Không giống như cách cô thương hại với những người ngoài. Zane đặc biệt hơn thế, nhưng cô lại không muốn để tình cảm này đi quá xa, cô muốn chấm dứt nó hơn là để nó phát triển.
"..."
Thấy Kaylin không muốn trả lời, Vinson thở dài.
- Có phải cảm thấy không biết vì sao thích cậu ta đúng chứ?
Lần này cô gái nhỏ gật đầu nhưng vẫn cúi xuống không nhìn ông được.
- Nếu chú nói cháu bây giờ đừng nên có suy nghĩ đấy thì cháu cũng không thể xóa bỏ nó ngay được. Chú không biết cậu ta có thật lòng với cháu hay không, nhưng cháu đừng đặt quá nhiều niềm tin ở cậu ta. Hai đứa không hợp nhau, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"..."
- Hơn nữa, đối với cậu ta, thứ tình cảm đó không tồn tại. Nếu một trong hai có tình cảm thì người đấy sẽ là cháu, chịu khổ chỉ có thể là cháu. Đôi khi chỉ cần thích họ là đủ, không cần nói ra thích thế nào, có nhiều hay không. Cháu hiểu chứ?
Kaylin chỉ gật đầu nhẹ như đang nghe thầy giáo mình dạy bài khi cô không chú ý nghe giảng. Ông Vinson thấy cô khó xử nên đã rời khỏi phòng trước để cho cô tự nghĩ đến vấn đề này.
Ngồi nghĩ lại lời ông nói, Kaylin có chút hiểu ra. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, định tháo nó xuống nhưng lại thôi. Có lẽ cứ giữ trong lòng điều này, chỉ cần không ai biết là được. Đặc biệt là đối với Zane. Cô không hình dung ra được khi cô nói thích anh thì anh sẽ làm gì nữa. Con người lạnh lùng, trái tim chắc làm bằng sỏi đá nên cô cũng không tiện nói ra điều này với anh. Dù sao anh không thích cô, tùy tiện cho cô một danh phận làm cô cứ nghĩ anh đã coi cô là người thân trong gia đình anh. Nghĩ lại cũng thật ngốc khi bản thân lúc đó quá ngây thơ mà nghĩ như vậy. Tâm hồn nhỏ lại chịu tổn thương thêm một lần nữa. Nằm trong chăn, rõ ràng cô không có khóc nhưng nước mắt vẫn làm ướt gối. Thật sự khó chịu quá đi mất.
Được quay về ở cùng với Vinson đương nhiên Kaylin rất vui. Có điều cuộc sống của cô bị đảo lộn quá nhiều, bây giờ không biết còn có chuyện gì sẽ xảy đến nữa.
. . .
Ngồi trong phòng, Kaylin cứ nhớ mãi đến chuyện mà Peter nói trước đó. Lúc đấy cô không suy nghĩ quá nhiều, nhưng giờ có thời gian ngồi lại thì cô mới thấy nó cũng khá quan trọng. Trước đây không hiểu yêu là gì thì có thể cho qua, nhưng giờ cô lớn hơn nhiều rồi, cũng nhận thức được điều đó. Chỉ là cô không biết mình đang thật sự muốn cái gì nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ thì người chú của cô gõ cửa để đi vào. Kaylin nhường phần lớn ghế cho ông, đợi ông ngồi xuống. Cô có vài điều cũng muốn hỏi ông.
- Để cháu ở đây chú vẫn không yên tâm một chút nào. - Trên gương mặt ông Vinson hiện rõ nỗi lo âu của mình.
Thế nhưng Kaylin lại mỉm cười động viên ông. Cô đã bị bắt cóc, giam cầm, hành hạ... mọi thứ đã xảy ra quá nhiều khiến cô cũng không có ngạc nhiên về cuộc đời của mình nữa. Vì thế mà còn mỉm cười thêm lần nữa.
"Con không sao, mọi thứ đều ổn."
- Đợi vài ngày nữa Austin tới đây chơi với cháu. Sẽ không thấy buồn chán nữa.
Cô gật đầu. Một lúc sau liền nhớ ra một chuyện mà muốn hỏi ông.
"Chú biết ông Edward là bạn của cha con sao?"
Ông Vinson thấy Kaylin tò mò về người bạn này của anh trai mình thì ông cũng nói ra những gì mà ông biết.
- Hai người họ quen nhau từ thời trung học rồi, sau này lên đại học thì quen thêm Henry. Chú thấy bọn họ là nhóm bạn rất hợp ý nhau, cái gì cũng giỏi. Có điều cha của cháu không có tham vọng lớn như hai người còn lại. Còn vì sao mấy người đó xích mích dẫn đến sự việc không hay đó thì chú không biết.
Kaylin gật đầu xem như đã hiểu. Cô cũng được nghe kể từ ông Edward theo suy nghĩ của ông, còn cả ông Henry nữa. Cô không muốn tha thứ cho ông Edward nhưng nếu ông đã hối lỗi thì cô cũng không để đặt nặng lòng mình vào quá khứ đó của bọn họ. Hiện tại cô cảm thấy những khúc mắc trong quá khứ đã chấm dứt, bây giờ nên sống tốt thì hơn.
Chợt, cô lại nhớ việc khiến cô suy nghĩ vừa rồi. Có hơi ngại, còn khó bắt chuyện trước. Ông Vinson thấy cô có điều muốn nói nhưng lại khó lòng mà nói ra thì ông đành lên tiếng trước:
- Có chuyện gì sao? Nếu có thể giúp được cứ nói ra, chú sẽ giúp.
Kaylin nhìn ông vài giây, cuối cùng mới nâng nhẹ mấy ngón tay lên.
"Nếu như có tình cảm với một người mình không muốn nhất thì phải làm sao ạ?"
-...
Hai bên dường như im lặng. Kaylin đang đợi ông cho lời khuyên nhưng Vinson bây giờ lại không nghĩ ra nổi. Ông cứ nghĩ là Kaylin sẽ phải hận Zane lắm vì những chuyện anh gây ra cho cô, nhưng cô lại có tình cảm với hắn ta. Ông thật sự không biết Kaylin đang nghĩ cái gì.
Khoảng vài phút sau đó, ông mới xoa đầu cô:
- Cho chú biết lí do vì sao cháu thích cậu ta được chứ?
Không biết phải giải thích với ông ra sao. Cô cũng không rõ mình vì sao lại thích một người như vậy. Anh không tốt, từ tính cách cho tới cả cách ăn nói, mọi thứ đều khiến người khác khó chịu. Không những thế anh còn là người hành hạ cô, không biết đã bao lần cô sống giở chết giở vì anh rồi. Zane độc đoán, còn rất bảo thủ với những gì anh cho là đúng. Cô mỗi khi ở bên anh đều cảm thấy gò bó, bị áp bức. Cô rất ghét khi phải ở cùng anh, cô rất muốn rời xa anh. Chỉ là cô không hiểu, khi nhìn thấy anh gặp nạn, thấy anh bị thương thì lòng cô lại cảm thấy đau. Không giống như cách cô thương hại với những người ngoài. Zane đặc biệt hơn thế, nhưng cô lại không muốn để tình cảm này đi quá xa, cô muốn chấm dứt nó hơn là để nó phát triển.
"..."
Thấy Kaylin không muốn trả lời, Vinson thở dài.
- Có phải cảm thấy không biết vì sao thích cậu ta đúng chứ?
Lần này cô gái nhỏ gật đầu nhưng vẫn cúi xuống không nhìn ông được.
- Nếu chú nói cháu bây giờ đừng nên có suy nghĩ đấy thì cháu cũng không thể xóa bỏ nó ngay được. Chú không biết cậu ta có thật lòng với cháu hay không, nhưng cháu đừng đặt quá nhiều niềm tin ở cậu ta. Hai đứa không hợp nhau, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
"..."
- Hơn nữa, đối với cậu ta, thứ tình cảm đó không tồn tại. Nếu một trong hai có tình cảm thì người đấy sẽ là cháu, chịu khổ chỉ có thể là cháu. Đôi khi chỉ cần thích họ là đủ, không cần nói ra thích thế nào, có nhiều hay không. Cháu hiểu chứ?
Kaylin chỉ gật đầu nhẹ như đang nghe thầy giáo mình dạy bài khi cô không chú ý nghe giảng. Ông Vinson thấy cô khó xử nên đã rời khỏi phòng trước để cho cô tự nghĩ đến vấn đề này.
Ngồi nghĩ lại lời ông nói, Kaylin có chút hiểu ra. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, định tháo nó xuống nhưng lại thôi. Có lẽ cứ giữ trong lòng điều này, chỉ cần không ai biết là được. Đặc biệt là đối với Zane. Cô không hình dung ra được khi cô nói thích anh thì anh sẽ làm gì nữa. Con người lạnh lùng, trái tim chắc làm bằng sỏi đá nên cô cũng không tiện nói ra điều này với anh. Dù sao anh không thích cô, tùy tiện cho cô một danh phận làm cô cứ nghĩ anh đã coi cô là người thân trong gia đình anh. Nghĩ lại cũng thật ngốc khi bản thân lúc đó quá ngây thơ mà nghĩ như vậy. Tâm hồn nhỏ lại chịu tổn thương thêm một lần nữa. Nằm trong chăn, rõ ràng cô không có khóc nhưng nước mắt vẫn làm ướt gối. Thật sự khó chịu quá đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.