Chương 143: Ý định trốn thoát
artermis_lyn
06/02/2023
Dù rằng không muốn để Kaylin xuất viện sớm như vậy nhưng Austin vẫn chẳng thế làm gì được. Mỗi lần trong câu chuyện của hai người có thêm Kaylin ở giữa thì anh đều phải nhịn Zane một bước cũng bởi vì sợ Zane lại ra tay với cô em gái của mình.
Ngồi trên xe trở về, Austin kể chuyện cho Kaylin nghe để giúp cô đỡ thấy bị khó chịu bởi không khí nơi đây:
- Lyly, đợi em khỏe hẳn anh sẽ đưa em đi gặp chị dâu của em. Cô ấy sẽ thích em lắm đấy.
Nhìn Austin vui vẻ nói về cô bạn gái của mình như vậy, Kaylin chỉ biết gật đầu. Cô cũng muốn gặp lắm nhưng chắc khó mà gặp được. Tuy là Zane cho cô thời gian riêng tư, thế nhưng cô cũng chẳng được riêng tư là bao. Lúc nào anh cũng giám sát cô không rời. Nếu không quan sát từ camera thì cũng trực tiếp quan sát. Thời gian riêng tư đó chỉ là để tượng trương, để Kaylin có cảm giác mình vẫn còn là một con người.
- Tinh Tuyết nói muốn gặp em nhưng mà hình như phía Trung Quốc có việc nên phải quay về với Nhất Thiên rồi. Cô ấy bảo anh gửi lời tới em là nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, với lại... tới thời gian của em thì anh sẽ nói tiếp phần còn lại. - Austin nhìn về phía Zane ngập ngừng không muốn nói nửa sau.
Zane vẫn nhắm mắt ngả đầu về sau giống như không để ý lắm.
Kaylin theo thường lệ vẫn nhìn Zane xem anh có biểu hiện gì khác không rồi mới chớp chớp mắt nhìn Austin. Nếu như bàn tay của cô lành lại thì cô có thể trả lời anh ngay, nhưng vì vẫn còn đang bó bột nên cô chỉ có thể gật đầu với anh. Austin cũng không thấy khó chịu khi thấy Kaylin gật đầu như vậy. Mấy ngày trước cô còn im lặng khiến anh sợ hơn, giờ thì tốt rồi. Mới có vài tháng không gặp mà không hiểu sao anh lại thấy cô em gái hờ này của mình đã chịu khổ quá nhiều rồi. Người lòng dạ nham hiểm như anh còn phải lo lắng, chăm sóc cô từng chút một; vậy mà Zane một chút tình thương cũng chẳng dành được cho vợ mình.
...
Quay trở về lâu đài xa hoa trước mắt, Kaylin bất giác run lên. Cô có thể hình dung lại vẻ mặt Zane nhưng lúc ra tay với cô. Bây giờ lại được anh bế vào trong sân. Nói không sợ lúc này thì sẽ là nói dối. Kaylin cắn môi nhìn theo bước chân sải dài của anh để đi vào trong sảnh.
Đặt cô xuống xe đẩy, chưa gì đã thấy ông bà Anthony ở trong phòng khách đi ra. Họ có lẽ cũng ở đây để đợi cô về. Khi nhìn Kaylin đang hướng mắt nhìn về phía họ như muốn chào hỏi thì bà Anthony đi tới xoa đầu cô ngay.
- Kaylin, mẹ không nghĩ con sẽ về sớm như thế. Nhưng mà mẹ vừa dọn lại phòng rồi, có lẽ con sẽ thấy thoải mái hơn. - Bà Anthony vừa nói còn vừa cười với cô như nịnh một đứa trẻ.
Kaylin cố mỉm cười với bà. Vốn dĩ nghĩ rằng cô và gia đình của Zane có thể hạnh phúc mà không cần lo lắng gì về bên ngoài nữa. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhìn ra, giữa họ và cô vốn dĩ là một khoảng cách rất xa nhưng lại có cảm giác rất gần. Cô nghĩ mình sẽ cố gắng hòa nhập tốt thôi, nhưng xem ra không phải như vậy. Họ lo lắng cho cô là thật, nhưng chỉ khi cô đã bị Zane hàng hạ đủ rồi mới đến bước họ lo lắng. Còn khi Zane ra tay, thô bạo thì họ hầu như coi rằng không nhìn thấy gì hết.
Ông Anthony thấy Zane vẫn đang ngồi ung dung thì đã đi đến ồm ồm nói:
- Lên phòng làm việc đi, giữa chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để nói lắm đấy.
Vừa dứt lời, ông cũng đã chầm chập đi vào cầu thang máy để bấm nút chọn số đi lên.
Zane vẫn ung dung thưởng thức chén trà. Cho tới khi hết cạn mới đứng dậy vuốt áo. Lướt qua nhìn Kaylin trong giây lát rồi rời đi.
Khi này thì Austin đã viện cớ để có thể nói chuyện riêng với Kaylin. Bà Anthony chỉ nghĩ đơn giản vì Austin trước nay rất cưng chiều Kaylin rồi nên cũng rời đi để cho hai người có không gian riêng.
Khi chắc chắn rằng không ai nghi ngờ thì Austin mới hạ thấp người mà nắm lấy hai cánh tay của Kaylin. Anh nói nhỏ đủ để có thể cho hai người nghe:
- Tinh Tuyết với anh đã quyết định... đợi khi em khỏe lại rồi thì sẽ đưa em rời khỏi đây. Em thấy thế nào?
Kaylin vừa nghe đến liền lắc đầu. Cô chưa có trốn thật bao giờ, nhưng lần rời đi đó Zane đã định đánh gãy chân cô luôn rồi. Đúng hơn thì anh còn muốn làm cô tàn phế. Cô cũng không dám tái phạm lần nữa. Một lần đã khiến cô sợ vỡ mật rồi.
Thấy Kaylin hốt hoảng lắc đầu như vậy thì Austin liền đưa tay ôm mặt cô. Ánh mắt anh vẫn đầy sự lo lắng. Anh biết rõ việc để Kaylin ở đây lâu dài sẽ chẳng phải tốt đẹp gì. Zane vốn dĩ không có chút tình cảm nào, nếu có thì vẫn sẽ không để cho Kaylin yên. Dù rằng hiện tại hay tương lai, anh không chắc Zane còn ra tay tàn nhẫn như thế nào với Kaylin nữa. Chính vì thế nên anh cần phải đưa Kaylin rời đi, có lẽ để hai con người này có thời gian, cách xa nhau một chút lại là ý hay.
- Nghe anh, em ở đây không phải chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa... nhỡ đâu em rời khỏi đây sẽ có một bất ngờ khác thì sao? Không phải em từng nói muốn tìm lại cha mẹ của mình à? Em nghĩ ở trong này sẽ tìm lại được họ sao?
Vì câu nói sau đó, Kaylin đã ngưng đọng trong vài giây. Cô trầm ngâm rất lâu, cũng không phải là chưa từng nghĩ tới việc trốn đi, nhưng một mình cô thì không thể. Cô nghĩ mình sẽ rời khỏi đây, rồi sẽ đi tìm cha mẹ, nếu cô không tìm được cũng không sao. Cô có thể đổi lại tự do cho bản thân. Giờ thì có thêm người thôi thúc phía sau khiến Kaylin càng có thêm động lực.
Từ lắc đầu sợ hãi lại chuyển sang cái gật đầu kiên định. Điều này khiến Austin nở nụ cười với cô. Anh biết cô em gái này của anh sẽ hiểu chuyện mà. Xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:
- Đợi Lyly của anh khỏe lại, còn có rất nhiều nơi muốn đưa em đến. Anh nghĩ em sẽ thích nơi đó.
Kaylin thật sự tò mò về lời Austin nói, thế nhưng cô không thể hỏi được bây giờ nên đã gật đầu để trả lời anh.
Cứ như vậy, cả hai quyết định trong âm thầm. Một điều có thể sẽ gây nguy hiểm cho rất nhiều người nhưng họ vẫn muốn làm. Có lẽ họ cũng đã cùng đường nên mới phải làm như vậy.
Ngồi trên xe trở về, Austin kể chuyện cho Kaylin nghe để giúp cô đỡ thấy bị khó chịu bởi không khí nơi đây:
- Lyly, đợi em khỏe hẳn anh sẽ đưa em đi gặp chị dâu của em. Cô ấy sẽ thích em lắm đấy.
Nhìn Austin vui vẻ nói về cô bạn gái của mình như vậy, Kaylin chỉ biết gật đầu. Cô cũng muốn gặp lắm nhưng chắc khó mà gặp được. Tuy là Zane cho cô thời gian riêng tư, thế nhưng cô cũng chẳng được riêng tư là bao. Lúc nào anh cũng giám sát cô không rời. Nếu không quan sát từ camera thì cũng trực tiếp quan sát. Thời gian riêng tư đó chỉ là để tượng trương, để Kaylin có cảm giác mình vẫn còn là một con người.
- Tinh Tuyết nói muốn gặp em nhưng mà hình như phía Trung Quốc có việc nên phải quay về với Nhất Thiên rồi. Cô ấy bảo anh gửi lời tới em là nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, với lại... tới thời gian của em thì anh sẽ nói tiếp phần còn lại. - Austin nhìn về phía Zane ngập ngừng không muốn nói nửa sau.
Zane vẫn nhắm mắt ngả đầu về sau giống như không để ý lắm.
Kaylin theo thường lệ vẫn nhìn Zane xem anh có biểu hiện gì khác không rồi mới chớp chớp mắt nhìn Austin. Nếu như bàn tay của cô lành lại thì cô có thể trả lời anh ngay, nhưng vì vẫn còn đang bó bột nên cô chỉ có thể gật đầu với anh. Austin cũng không thấy khó chịu khi thấy Kaylin gật đầu như vậy. Mấy ngày trước cô còn im lặng khiến anh sợ hơn, giờ thì tốt rồi. Mới có vài tháng không gặp mà không hiểu sao anh lại thấy cô em gái hờ này của mình đã chịu khổ quá nhiều rồi. Người lòng dạ nham hiểm như anh còn phải lo lắng, chăm sóc cô từng chút một; vậy mà Zane một chút tình thương cũng chẳng dành được cho vợ mình.
...
Quay trở về lâu đài xa hoa trước mắt, Kaylin bất giác run lên. Cô có thể hình dung lại vẻ mặt Zane nhưng lúc ra tay với cô. Bây giờ lại được anh bế vào trong sân. Nói không sợ lúc này thì sẽ là nói dối. Kaylin cắn môi nhìn theo bước chân sải dài của anh để đi vào trong sảnh.
Đặt cô xuống xe đẩy, chưa gì đã thấy ông bà Anthony ở trong phòng khách đi ra. Họ có lẽ cũng ở đây để đợi cô về. Khi nhìn Kaylin đang hướng mắt nhìn về phía họ như muốn chào hỏi thì bà Anthony đi tới xoa đầu cô ngay.
- Kaylin, mẹ không nghĩ con sẽ về sớm như thế. Nhưng mà mẹ vừa dọn lại phòng rồi, có lẽ con sẽ thấy thoải mái hơn. - Bà Anthony vừa nói còn vừa cười với cô như nịnh một đứa trẻ.
Kaylin cố mỉm cười với bà. Vốn dĩ nghĩ rằng cô và gia đình của Zane có thể hạnh phúc mà không cần lo lắng gì về bên ngoài nữa. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn nhìn ra, giữa họ và cô vốn dĩ là một khoảng cách rất xa nhưng lại có cảm giác rất gần. Cô nghĩ mình sẽ cố gắng hòa nhập tốt thôi, nhưng xem ra không phải như vậy. Họ lo lắng cho cô là thật, nhưng chỉ khi cô đã bị Zane hàng hạ đủ rồi mới đến bước họ lo lắng. Còn khi Zane ra tay, thô bạo thì họ hầu như coi rằng không nhìn thấy gì hết.
Ông Anthony thấy Zane vẫn đang ngồi ung dung thì đã đi đến ồm ồm nói:
- Lên phòng làm việc đi, giữa chúng ta vẫn còn nhiều chuyện để nói lắm đấy.
Vừa dứt lời, ông cũng đã chầm chập đi vào cầu thang máy để bấm nút chọn số đi lên.
Zane vẫn ung dung thưởng thức chén trà. Cho tới khi hết cạn mới đứng dậy vuốt áo. Lướt qua nhìn Kaylin trong giây lát rồi rời đi.
Khi này thì Austin đã viện cớ để có thể nói chuyện riêng với Kaylin. Bà Anthony chỉ nghĩ đơn giản vì Austin trước nay rất cưng chiều Kaylin rồi nên cũng rời đi để cho hai người có không gian riêng.
Khi chắc chắn rằng không ai nghi ngờ thì Austin mới hạ thấp người mà nắm lấy hai cánh tay của Kaylin. Anh nói nhỏ đủ để có thể cho hai người nghe:
- Tinh Tuyết với anh đã quyết định... đợi khi em khỏe lại rồi thì sẽ đưa em rời khỏi đây. Em thấy thế nào?
Kaylin vừa nghe đến liền lắc đầu. Cô chưa có trốn thật bao giờ, nhưng lần rời đi đó Zane đã định đánh gãy chân cô luôn rồi. Đúng hơn thì anh còn muốn làm cô tàn phế. Cô cũng không dám tái phạm lần nữa. Một lần đã khiến cô sợ vỡ mật rồi.
Thấy Kaylin hốt hoảng lắc đầu như vậy thì Austin liền đưa tay ôm mặt cô. Ánh mắt anh vẫn đầy sự lo lắng. Anh biết rõ việc để Kaylin ở đây lâu dài sẽ chẳng phải tốt đẹp gì. Zane vốn dĩ không có chút tình cảm nào, nếu có thì vẫn sẽ không để cho Kaylin yên. Dù rằng hiện tại hay tương lai, anh không chắc Zane còn ra tay tàn nhẫn như thế nào với Kaylin nữa. Chính vì thế nên anh cần phải đưa Kaylin rời đi, có lẽ để hai con người này có thời gian, cách xa nhau một chút lại là ý hay.
- Nghe anh, em ở đây không phải chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa... nhỡ đâu em rời khỏi đây sẽ có một bất ngờ khác thì sao? Không phải em từng nói muốn tìm lại cha mẹ của mình à? Em nghĩ ở trong này sẽ tìm lại được họ sao?
Vì câu nói sau đó, Kaylin đã ngưng đọng trong vài giây. Cô trầm ngâm rất lâu, cũng không phải là chưa từng nghĩ tới việc trốn đi, nhưng một mình cô thì không thể. Cô nghĩ mình sẽ rời khỏi đây, rồi sẽ đi tìm cha mẹ, nếu cô không tìm được cũng không sao. Cô có thể đổi lại tự do cho bản thân. Giờ thì có thêm người thôi thúc phía sau khiến Kaylin càng có thêm động lực.
Từ lắc đầu sợ hãi lại chuyển sang cái gật đầu kiên định. Điều này khiến Austin nở nụ cười với cô. Anh biết cô em gái này của anh sẽ hiểu chuyện mà. Xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:
- Đợi Lyly của anh khỏe lại, còn có rất nhiều nơi muốn đưa em đến. Anh nghĩ em sẽ thích nơi đó.
Kaylin thật sự tò mò về lời Austin nói, thế nhưng cô không thể hỏi được bây giờ nên đã gật đầu để trả lời anh.
Cứ như vậy, cả hai quyết định trong âm thầm. Một điều có thể sẽ gây nguy hiểm cho rất nhiều người nhưng họ vẫn muốn làm. Có lẽ họ cũng đã cùng đường nên mới phải làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.