Chương 22
Joon Bean
04/06/2015
“ Vậy là cô tự nhận mình là c** shit đó nhá, tôi không ý kiến gì đâu!” Hắn nói rồi huýt sáo dài bẫng. Cái tên này, tui nhận tui là c** shit hồi nào hả?
“ Cậu đi chết đi! Đồ xấu xa, biến thái!” Tôi đáp thẳng cái gối vô mặt hắn không thương tiếc. Cũng may cho hắn là không bị tôi đáp vật sắc nhọn vô mặt không thì giờ cái bản mặt heo của hắn đã xuống sắc từ lâu rồi.
“ Này, cô giả trai gì đó ơi, cô nên nhẹ tay với tôi thôi chứ không tôi chẳng thể đảm bảo rằng cái miệng của tôi sẽ hại đến cái thân cô như thế nào đâu!” Hắn nói một câu dài ngoằng ngoẵng mà không cần nghỉ một hơi nào. Lần thứ hai trong buổi tối hôm nay tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn định làm cái gì cơ chứ, không lẽ lại là chuyện đáng xấu hổ vừa rồi? Nô nô, vậy là không thể chấp nhận được rồi!
“ Cậu muốn gì?” Tôi quắc mắt nhìn hắn. Tôi nhớ là trong bài thơ ‘Nhớ rừng’ của Thế Lữ có câu: ‘Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc, Là khiến cho mọi vật đều im hơi.’ Câu văn nghe có vẻ oai phong lẫm liệt nhưng nếu nói cho tình cảnh này thì giữa tôi và hắn, chẳng biết ai mới là người quắc mắt nhìn ai!?!
“ Muốn gì ư? Vậy cô muốn tôi mạnh tay hay nhẹ tay với cô đây?” Hắn nhe răng cười nhăn nhở. Hờ, khùng có khác!
“ Ý cậu là gì?” Tôi nghiêm giọng nói. Mặc dù mặt tôi trông rất nghiêm túc nhưng nhìn cái bản mặt hắn kìa, khác gì muốn người ta cho ăn cái dép vào mặt!
“ Điều kiện.”
“ Điều kiện? Về cái gì cơ chứ?” Tôi giương cặp mắt ếch lồi lên hỏi hắn. Điều kiện gì chứ, đùa với mình chắc?!?
“ Tất nhiên là về bí mật của cô chứ còn cái gì!?!”
“ Là sao?” Mặc dù tôi đã biết rõ vấn đề mà hắn muốn nói tới nhưng tôi vẫn giả vờ như không hiểu.
“ Giả dụ như, tôi ra một điều kiện mà cô không chịu làm theo thì tôi sẽ nói ra bí mật của cô.” Hắn đi ra chỗ bình nước, rót nước và uống ực hết chỉ trong một hơi. Tôi nghĩ mình sau này rồi cũng sẽ như giọt nước kia, bị hắn nuốt vô bụng một cách thương tiếc.
“ Điều kiện thứ nhất, cô mau đưa tiền đây.”Hắn xòe bàn tay ra, chờ đón lấy những đồng tiền nóng hổi từ tôi. Mẹ ơi, tôi có nên nện cho hắn một trận không?
“ Nếu tôi nói là tôi không muốn đưa cho cậu thì sao?” Kệ hắn, đọ xem đứa nào mặt dày hơn.
“ Cô mà đòi hỏi gì nữa là tôi nói cho cả trường biết…”
“ ĐƯỢC RỒI, ĐỪNG NÓI NỮA! TÔI CHẤP NHẬN ĐIỀU KIỆN CỦA CẬU LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ?!” Tôi hét thật to vào tai của hắn. Hắn thủng màng nhĩ cũng được, càng vui.
“ Thế mới đúng chứ! Vậy giờ cô có ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi hay không?” Hỏi đểu làm chi, dù tôi có đồng ý hay không đồng ý thì cậu vẫn bắt tôi làm đó thôi. Ghét cái bản mặt!
“ Cậu đi chết đi! Đồ xấu xa, biến thái!” Tôi đáp thẳng cái gối vô mặt hắn không thương tiếc. Cũng may cho hắn là không bị tôi đáp vật sắc nhọn vô mặt không thì giờ cái bản mặt heo của hắn đã xuống sắc từ lâu rồi.
“ Này, cô giả trai gì đó ơi, cô nên nhẹ tay với tôi thôi chứ không tôi chẳng thể đảm bảo rằng cái miệng của tôi sẽ hại đến cái thân cô như thế nào đâu!” Hắn nói một câu dài ngoằng ngoẵng mà không cần nghỉ một hơi nào. Lần thứ hai trong buổi tối hôm nay tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn định làm cái gì cơ chứ, không lẽ lại là chuyện đáng xấu hổ vừa rồi? Nô nô, vậy là không thể chấp nhận được rồi!
“ Cậu muốn gì?” Tôi quắc mắt nhìn hắn. Tôi nhớ là trong bài thơ ‘Nhớ rừng’ của Thế Lữ có câu: ‘Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc, Là khiến cho mọi vật đều im hơi.’ Câu văn nghe có vẻ oai phong lẫm liệt nhưng nếu nói cho tình cảnh này thì giữa tôi và hắn, chẳng biết ai mới là người quắc mắt nhìn ai!?!
“ Muốn gì ư? Vậy cô muốn tôi mạnh tay hay nhẹ tay với cô đây?” Hắn nhe răng cười nhăn nhở. Hờ, khùng có khác!
“ Ý cậu là gì?” Tôi nghiêm giọng nói. Mặc dù mặt tôi trông rất nghiêm túc nhưng nhìn cái bản mặt hắn kìa, khác gì muốn người ta cho ăn cái dép vào mặt!
“ Điều kiện.”
“ Điều kiện? Về cái gì cơ chứ?” Tôi giương cặp mắt ếch lồi lên hỏi hắn. Điều kiện gì chứ, đùa với mình chắc?!?
“ Tất nhiên là về bí mật của cô chứ còn cái gì!?!”
“ Là sao?” Mặc dù tôi đã biết rõ vấn đề mà hắn muốn nói tới nhưng tôi vẫn giả vờ như không hiểu.
“ Giả dụ như, tôi ra một điều kiện mà cô không chịu làm theo thì tôi sẽ nói ra bí mật của cô.” Hắn đi ra chỗ bình nước, rót nước và uống ực hết chỉ trong một hơi. Tôi nghĩ mình sau này rồi cũng sẽ như giọt nước kia, bị hắn nuốt vô bụng một cách thương tiếc.
“ Điều kiện thứ nhất, cô mau đưa tiền đây.”Hắn xòe bàn tay ra, chờ đón lấy những đồng tiền nóng hổi từ tôi. Mẹ ơi, tôi có nên nện cho hắn một trận không?
“ Nếu tôi nói là tôi không muốn đưa cho cậu thì sao?” Kệ hắn, đọ xem đứa nào mặt dày hơn.
“ Cô mà đòi hỏi gì nữa là tôi nói cho cả trường biết…”
“ ĐƯỢC RỒI, ĐỪNG NÓI NỮA! TÔI CHẤP NHẬN ĐIỀU KIỆN CỦA CẬU LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ?!” Tôi hét thật to vào tai của hắn. Hắn thủng màng nhĩ cũng được, càng vui.
“ Thế mới đúng chứ! Vậy giờ cô có ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi hay không?” Hỏi đểu làm chi, dù tôi có đồng ý hay không đồng ý thì cậu vẫn bắt tôi làm đó thôi. Ghét cái bản mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.