Chương 27
Joon Bean
16/06/2015
“Mau đi theo tôi.” Hắn nói mà chẳng thèm quay mặt lại nhìn tôi.Chậc, hắn đang định làm gì vậy trời?
Tôi và hắn cùng bước đi qua từng phòng. Không gian yên tĩnh lạ thường. Tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đều và tiếng tim tôi đập thịnh thịch. Đây là hành lang của khu đàn anh lớp 11. Mặc dù trông nó cũng bình thường như khu khối lớp 10 của tôi, nhưng tôi cảm thấy nó vẫn có chút gì đó trang trọng và cao sang hơn. Tôi nhìn về phía Kỳ Phong. Liệu đến lúc lên lớp trên rồi, hắn có còn là hắn của bây giờ nữa không, trong khi mình cảm thấy như từ khi hắn biết được sự thật, hắn đã thật sự thay đổi? Tôi nhìn sau lưng hắn, tấm lưng hắn to, cảm giác như nó tỏa ra một hơi ấm rất đặc biệt. Cảm giác này là gì? Tôi đặt tay lên ngực mình. Trái tim tôi đập nhanh hơn. Không, chuyện này không thể nào xảy được!
Kỳ Phong bước nhanh đến chỗ tôi, hắn dí sát mặt vào mặt tôi, vẫn là cái điệu bộ bất cần đời, hắn nói “ Cô làm cái gì vậy? À nhầm, cậu làm cái vậy, bộ muốn đi học muộn hả?”Hắn lấy ngón tay đẩy đẩy trán tôi. Cái tên này…
“Ờ…tớ…tớ…” Tôi ngập ngà ngập ngừng nói. Đúng là vừa rồi tôi mải suy nghĩ lung tung nên không để ý đến điều quan trọng này. Mà hắn cũng thật là. Hắn đâu có để tôi trả lời hết đã kéo tôi đi. Thình thịch. Đôi bàn tay hắn to và ấm áp thật đấy. Tôi ngó ngó nhìn mặt hắn. Hắn cũng đâu có hơn gì tôi, mặt cũng đỏ hết lên. Cái này có phải là do chạm vào người khác giới nên mới có hiện tượng này không nhỉ? Nhưng mà trong sách giáo khoa có nói gì đến đâu! Ồ, vậy đây là phát hiện mới nhất do chính mình tìm ra sao? Hô hô. Cơ mà sao tim mình đập nhanh dữ vậy? Nó cứ nhảy loạn xạ hết cả lên. Tim ơi, tao xin mày, đừng có nhảy nữa! Tao sắp không trụ nổi rồi! Giờ mà mày rớt ra ngoài thì tao sống sao? Tôi bỗng dưng bị đập mũi vào vật gì đó cưng cứng. Tôi ngẩng mặt lên nhìn thì thấy tấm lưng to của tên Kỳ Phong lù lù trước mặt. Tôi gào lên:
“ Kỳ Phong…” Chưa kịp gào thét xong tôi đã bị Kỳ Phong lấy tay bịt miệng lại. Hắn ra dấu im lặng cho tôi rồi ra hiệu cùng áp tai vào cửa phòng 105 nghe.
“ Quả này Kỳ Phong với Bảo Nam đánh anh chết mất. Hai đứa có kế sách gì không nói cho anh với?” Giọng anh Thành rõ mồn một trong phòng. Hỏi chấm, không lẽ anh ấy làm chuyện gì có lỗi với bọn mình à?
Tôi và hắn cùng bước đi qua từng phòng. Không gian yên tĩnh lạ thường. Tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đều và tiếng tim tôi đập thịnh thịch. Đây là hành lang của khu đàn anh lớp 11. Mặc dù trông nó cũng bình thường như khu khối lớp 10 của tôi, nhưng tôi cảm thấy nó vẫn có chút gì đó trang trọng và cao sang hơn. Tôi nhìn về phía Kỳ Phong. Liệu đến lúc lên lớp trên rồi, hắn có còn là hắn của bây giờ nữa không, trong khi mình cảm thấy như từ khi hắn biết được sự thật, hắn đã thật sự thay đổi? Tôi nhìn sau lưng hắn, tấm lưng hắn to, cảm giác như nó tỏa ra một hơi ấm rất đặc biệt. Cảm giác này là gì? Tôi đặt tay lên ngực mình. Trái tim tôi đập nhanh hơn. Không, chuyện này không thể nào xảy được!
Kỳ Phong bước nhanh đến chỗ tôi, hắn dí sát mặt vào mặt tôi, vẫn là cái điệu bộ bất cần đời, hắn nói “ Cô làm cái gì vậy? À nhầm, cậu làm cái vậy, bộ muốn đi học muộn hả?”Hắn lấy ngón tay đẩy đẩy trán tôi. Cái tên này…
“Ờ…tớ…tớ…” Tôi ngập ngà ngập ngừng nói. Đúng là vừa rồi tôi mải suy nghĩ lung tung nên không để ý đến điều quan trọng này. Mà hắn cũng thật là. Hắn đâu có để tôi trả lời hết đã kéo tôi đi. Thình thịch. Đôi bàn tay hắn to và ấm áp thật đấy. Tôi ngó ngó nhìn mặt hắn. Hắn cũng đâu có hơn gì tôi, mặt cũng đỏ hết lên. Cái này có phải là do chạm vào người khác giới nên mới có hiện tượng này không nhỉ? Nhưng mà trong sách giáo khoa có nói gì đến đâu! Ồ, vậy đây là phát hiện mới nhất do chính mình tìm ra sao? Hô hô. Cơ mà sao tim mình đập nhanh dữ vậy? Nó cứ nhảy loạn xạ hết cả lên. Tim ơi, tao xin mày, đừng có nhảy nữa! Tao sắp không trụ nổi rồi! Giờ mà mày rớt ra ngoài thì tao sống sao? Tôi bỗng dưng bị đập mũi vào vật gì đó cưng cứng. Tôi ngẩng mặt lên nhìn thì thấy tấm lưng to của tên Kỳ Phong lù lù trước mặt. Tôi gào lên:
“ Kỳ Phong…” Chưa kịp gào thét xong tôi đã bị Kỳ Phong lấy tay bịt miệng lại. Hắn ra dấu im lặng cho tôi rồi ra hiệu cùng áp tai vào cửa phòng 105 nghe.
“ Quả này Kỳ Phong với Bảo Nam đánh anh chết mất. Hai đứa có kế sách gì không nói cho anh với?” Giọng anh Thành rõ mồn một trong phòng. Hỏi chấm, không lẽ anh ấy làm chuyện gì có lỗi với bọn mình à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.