Chương 8
Joon Bean
27/05/2015
………
“ Bảo Nam, chị vẫn chưa thấy người đó sao, người đó ở ngay trước mặt chị đấy?!” Cô bé mặc chiếc váy trắng tinh khiết với đôi cánh thiên thần đẹp mơ màng lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Điều kỳ lạ là, đúng hơn là không ổn( có thể hiểu theo lời nói của bé thiên thần kia) vì người đứng trước mặt tôi đây chẳng phải là cô bé này hay sao? Không lẽ… cô bé ấy… thích tôi lúc tôi còn là con trai à? o.o Ôi, ôi, chết mất thôi, sao xung quanh tôi toàn người bán nam bán nữ thế này? Nhưng mà cũng không phải cho lắm, ôi thôi kệ nó đi!
“ Cái con bé này, ai cho phép con nói toẹt ra thế hả? Chả phải ta bảo là ‘chỉ được phép gợi ý thôi’ à!?! Còn làm như vậy nữa thì ta sẽ không cho con làm thần tình yêu nữa, ta sẽ…cách chức con luôn. Lần sau còn tái phạm thì ta sẽ thực hiện đúng như lời ta vừa nói đấy.(quay ra chỗ tôi). Bảo Nam, xin lỗi con, con bé này nghịch ngợm quá, nó mến con từ lâu rồi, đến hôm nay nó mới có cơ hội thổ lộ với con. Xin lỗi, ta thay mặt con bé ngông cuồng này xin lỗi con, con tha thứ cho nó nhé!” Ông già mặc áo trắng đứng cạnh cô bé, à quên, ông cũng có cánh luôn đó, ổng nói một thôi một hồi rồi mới chịu tha cho cái tai của mình. Ông ấy cầm cây phất trần, đập mấy cái vào đầu cô bé. Cô bé nhăn nhó nhìn lão già, à nhầm, ông già, mà thôi, cái gì cũng được. -_-
“ Au, sư phụ, sao người nói thế? Con có làm gì sai đâu, sao Người lại đánh con? Con không chơi với Người nữa, con chịu đựng đủ rồi, con sẽ nói luôn cho chị ấy biết! Chị Bảo Nam, người … ” Tọp. Cô bé ấy đang nói thì bỗng nhiên bị lão già kia cho ngay một chiếc bánh bao ‘bay’ thẳng vô chiếc miệng lắm chuyện kia của cô bé. Cô thích lắm, còn đòi xin thêm cái bánh nữa. Nhưng chưa kịp xin thêm cái nào thì đã bị ông lão kia dùng cây phất trần…(cũng như hoàn cảnh vừa rồi ý, nghe nói lão này thích đập vô đầu người khác lắm. Tin tức này cũng chả biết nghe từ đâu, chắc là do linh cảm :))
“ Có người tìm con kìa. Thôi bọn ta đi đây, có gì ta sẽ lại bảo nhóc này đến nói cho con. Ta đi đây.” Nói rồi hai người họ bay vụt đi. Lại có tiếng gọi tôi.
“ Bảo Nam, mau dậy đi! Về kí túc xá đi, hết giờ học rồi!” Giọng nói này … nghe quen quen. Ai vậy ta?
Tôi dần mở mắt. Mọi thứ thật mờ ảo. Vừa rồi ngủ mơ, tôi có cảm giác như có một bàn ta ấm áp nào đó vuốt qua kẽ tóc. Thứ cảm giác ấm áp ấy tôi đã từng trải qua. Nó giống như hơi ấm của ba lúc ba ôm tôi vào lòng mà vỗ về. Vậy đây là ai? Mọi thứ đã dần rõ hơn sau lần dụi mắt như con gấu ngủ đông của tôi. Thật khủng bố! Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy lại chính là cái bản mặt to như cái mâm của tên Kỳ Phong kia. o.O Cảm giác như cơ mặt tôi co lại, nóng rát cực kì. Tên này muốn gì đây?
“ Cậu … cậu … làm cái gì vậy, mau … cho lui cái mặt mẹt của cậu ra đi!” Tôi lấy tay đẩy mặt hắn ra xa. Híc, không hiểu tên này nghĩ gì mà thế cơ chứ!!
“ Được thôi, mà cậu chăm sóc tớ như thế là đủ rồi, về kí túc xá đi! Hiện là giờ thăm bệnh nhân. Vậy nên cậu vui lòng … nhé!À, tối nay tớ về hơi muộn đấy, cậu cứ đi ngủ trước đi.” Cái giề, cứ làm như tôi với cậu ngủ chung một giường không bằng ý. Mà cũng chả ai thèm đợi cái loại người như cậu đâu, khùng!
“ Mấy giờ thì về?” Mặc dù là như vậy nhưng mình vẫn phải quan tâm xem mấy giờ hắn về chứ!
“ Khoảng 10 giờ về.” Hắn trả lời
“ Giờ chính xác xem nào!” Ka ka, ta sẽ chốt khóa không cho mi vào nữa.* âm mưu xấu xa đã được hình thành*
“ 10h 01’ ” Phì.Hắn trả lời mà mặt vẫn tỉnh bơ. 10h 01’ ? Đúng khùng, chắc chắn tên này không thể nào về đúng cái giờ này đâu!
“ Trời, ấm vừa vừa thôi bạn à, lại còn 10h 01’! Chịu cậu luôn! Thôi, cậu thích về lúc nào cũng được, tùy cậu.” Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tôi vừa mới đứng lên thôi mà một đám, à không, một lũ bạn của tên khùng kia xông vào hỏi han rất ‘nhiệt tình’ khiến tôi suýt nữa thì không đứng vững mà ngã xuống đất!
“ Bảo Nam, chị vẫn chưa thấy người đó sao, người đó ở ngay trước mặt chị đấy?!” Cô bé mặc chiếc váy trắng tinh khiết với đôi cánh thiên thần đẹp mơ màng lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Điều kỳ lạ là, đúng hơn là không ổn( có thể hiểu theo lời nói của bé thiên thần kia) vì người đứng trước mặt tôi đây chẳng phải là cô bé này hay sao? Không lẽ… cô bé ấy… thích tôi lúc tôi còn là con trai à? o.o Ôi, ôi, chết mất thôi, sao xung quanh tôi toàn người bán nam bán nữ thế này? Nhưng mà cũng không phải cho lắm, ôi thôi kệ nó đi!
“ Cái con bé này, ai cho phép con nói toẹt ra thế hả? Chả phải ta bảo là ‘chỉ được phép gợi ý thôi’ à!?! Còn làm như vậy nữa thì ta sẽ không cho con làm thần tình yêu nữa, ta sẽ…cách chức con luôn. Lần sau còn tái phạm thì ta sẽ thực hiện đúng như lời ta vừa nói đấy.(quay ra chỗ tôi). Bảo Nam, xin lỗi con, con bé này nghịch ngợm quá, nó mến con từ lâu rồi, đến hôm nay nó mới có cơ hội thổ lộ với con. Xin lỗi, ta thay mặt con bé ngông cuồng này xin lỗi con, con tha thứ cho nó nhé!” Ông già mặc áo trắng đứng cạnh cô bé, à quên, ông cũng có cánh luôn đó, ổng nói một thôi một hồi rồi mới chịu tha cho cái tai của mình. Ông ấy cầm cây phất trần, đập mấy cái vào đầu cô bé. Cô bé nhăn nhó nhìn lão già, à nhầm, ông già, mà thôi, cái gì cũng được. -_-
“ Au, sư phụ, sao người nói thế? Con có làm gì sai đâu, sao Người lại đánh con? Con không chơi với Người nữa, con chịu đựng đủ rồi, con sẽ nói luôn cho chị ấy biết! Chị Bảo Nam, người … ” Tọp. Cô bé ấy đang nói thì bỗng nhiên bị lão già kia cho ngay một chiếc bánh bao ‘bay’ thẳng vô chiếc miệng lắm chuyện kia của cô bé. Cô thích lắm, còn đòi xin thêm cái bánh nữa. Nhưng chưa kịp xin thêm cái nào thì đã bị ông lão kia dùng cây phất trần…(cũng như hoàn cảnh vừa rồi ý, nghe nói lão này thích đập vô đầu người khác lắm. Tin tức này cũng chả biết nghe từ đâu, chắc là do linh cảm :))
“ Có người tìm con kìa. Thôi bọn ta đi đây, có gì ta sẽ lại bảo nhóc này đến nói cho con. Ta đi đây.” Nói rồi hai người họ bay vụt đi. Lại có tiếng gọi tôi.
“ Bảo Nam, mau dậy đi! Về kí túc xá đi, hết giờ học rồi!” Giọng nói này … nghe quen quen. Ai vậy ta?
Tôi dần mở mắt. Mọi thứ thật mờ ảo. Vừa rồi ngủ mơ, tôi có cảm giác như có một bàn ta ấm áp nào đó vuốt qua kẽ tóc. Thứ cảm giác ấm áp ấy tôi đã từng trải qua. Nó giống như hơi ấm của ba lúc ba ôm tôi vào lòng mà vỗ về. Vậy đây là ai? Mọi thứ đã dần rõ hơn sau lần dụi mắt như con gấu ngủ đông của tôi. Thật khủng bố! Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy lại chính là cái bản mặt to như cái mâm của tên Kỳ Phong kia. o.O Cảm giác như cơ mặt tôi co lại, nóng rát cực kì. Tên này muốn gì đây?
“ Cậu … cậu … làm cái gì vậy, mau … cho lui cái mặt mẹt của cậu ra đi!” Tôi lấy tay đẩy mặt hắn ra xa. Híc, không hiểu tên này nghĩ gì mà thế cơ chứ!!
“ Được thôi, mà cậu chăm sóc tớ như thế là đủ rồi, về kí túc xá đi! Hiện là giờ thăm bệnh nhân. Vậy nên cậu vui lòng … nhé!À, tối nay tớ về hơi muộn đấy, cậu cứ đi ngủ trước đi.” Cái giề, cứ làm như tôi với cậu ngủ chung một giường không bằng ý. Mà cũng chả ai thèm đợi cái loại người như cậu đâu, khùng!
“ Mấy giờ thì về?” Mặc dù là như vậy nhưng mình vẫn phải quan tâm xem mấy giờ hắn về chứ!
“ Khoảng 10 giờ về.” Hắn trả lời
“ Giờ chính xác xem nào!” Ka ka, ta sẽ chốt khóa không cho mi vào nữa.* âm mưu xấu xa đã được hình thành*
“ 10h 01’ ” Phì.Hắn trả lời mà mặt vẫn tỉnh bơ. 10h 01’ ? Đúng khùng, chắc chắn tên này không thể nào về đúng cái giờ này đâu!
“ Trời, ấm vừa vừa thôi bạn à, lại còn 10h 01’! Chịu cậu luôn! Thôi, cậu thích về lúc nào cũng được, tùy cậu.” Nói rồi, tôi đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tôi vừa mới đứng lên thôi mà một đám, à không, một lũ bạn của tên khùng kia xông vào hỏi han rất ‘nhiệt tình’ khiến tôi suýt nữa thì không đứng vững mà ngã xuống đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.