Quyển 4 - Chương 216: Con gái ngốc nghếch (Hạ).
Hỏa Tinh Dẫn Lực
12/04/2013
Tầm chiều, Lâm Khiếu quả nhiên đi tới Hoa gia. Vừa mới tới gần đại môn, hai thủ vệ liền nhiệt tình chào hỏi:
- Lâm công tử, lâu lắm ngài không tới rồi.
Lâm Khiếu cười nhạt hỏi:
- Hai vị tiểu ca lâu rồi không gặp, chẳng hay Hoa tiền bối có ở trong phủ không?
Hai người lắc đầu nói:
- Lão gia ra ngoài từ trưa, đến giờ chưa về.
Hoa Chấn Thiên đích thật không ở nhà, vẫn một mực đối ẩm với Diệp Uy, hai người tâm tình sầu muộn hoàn toàn không biết kiêng kỵ, đôi bên uống say như chết, nằm trên đất ngủ khò khò, có thể về nhà mới là lạ.
- Nếu đã như thế, vậy tiểu thư nhà ngươi có ở nhà không? –Hoa Chấn Thiên không ở nhà ngược lại khiến Lâm Khiếu thầm thở phào một hơi, bằng không muốn gặp Hoa Thủy Nhu, trước tiên ắt phải qua một cửa của Hoa Chấn Thiên. Mà tính tình của Hoa Chấn Thiên… tốt hơn hết có thể tránh được thì tránh.
- Tiểu thư ở nhà, tiểu thư bình thường rất ít ra ngoài. –Hai người đáp.
Lâm Khiếu gật đầu rồi đi vào.
- Tiểu thư, Lâm công tử tới, muốn gặp tiểu thư. –Một nha hoàn gõ gõ cửa phòng của Hoa Thủy Nhu, nhỏ giọng nói. Việc Lâm Khiếu tới đây, trên dưới Hoa gia trong lòng đều rõ. Trước khi Diệp Vô Thần xuất hiện, họ từng được công nhận là cặp trai tài gái sắc ở Thiên Long Thành, tình cảm chân thành của Lâm Khiếu dành cho Hoa Thủy Nhu cũng là ai nấy đều biết. Diệp Vô Thần truyền đến tin dữ, Lâm Khiếu liền vội vàng đến thăm Hoa gia như thế, đủ thấy quan tâm thế nào, khiến người ta cảm thán, nhưng cũng không sinh ra ác cảm.
- Bảo hắn đi đi, ta không muốn gặp người ngoài. –Trong phòng truyền ra thanh âm cự tuyệt rất dịu dàng nhưng rất kiên quyết của Hoa Thủy Nhu. Nha hoàn nọ quay đầu, lắc đầu về phía Lâm Khiếu đứng ở đằng sau nàng. Lâm Khiếu chẳng lưu tâm, nhỏ giọng nói:
- Ngươi đi xuống trước đi, để ta tới.
- Nhưng…
Nha hoàn nọ vừa định cự tuyệt, nhưng sau khi nghĩ lại liền ngậm miệng, khom người thi lễ, lặng lẽ lui xuống.
Lâm Khiếu đặt tay lên cửa, đẩy nội kình, khóa cửa liền tung ra. Nếu là trước kia, gã tuyệt đối sẽ không làm ra hành động này, nhưng lời của Lâm Cuồng đã mang đến cho hắn sự xúc động không nhỏ, gã quyết định cho mình không quân tử một lần.
Hoa Thủy Nhu đang ảm đạm thương tâm, trong lòng buồn bã si dại quay đầu nhìn, thấy Lâm Khiếu lại đi vào trong phòng mình, thân thể đầu tiên là lui ra sau, tiếp đó đứng dậy:
- Ngươi… ai cho ngươi vào, ngươi ra ngoài, mau ra ngoài!
Lâm Khiếu thấy nước mắt chưa khô trên mặt nàng, dung mạo tuyệt thế hàm chứa vẻ tiều tùy và bi thương khiến người ta đau lòng, gã biết nàng đau thương vì ai, trong lòng đau đớn đồng thời lại dâng lên nỗi thương xót:
- Hoa tiểu thư, là ta mạo muội. Diệp công tử xảy ra bất trắc, nàng nhất định rất đau lòng, chúng ta không ngại cùng nhau ra ngoài đi dạo được không, cứ ở mãi trong phòng rất dễ sinh ra trầm uất.
Căn khuê phòng này là không gian thuộc về bản thân Hoa Thủy Nhu, cũng chỉ có phụ thân nàng và Diệp Vô Thần mới có thể tiến vào, Lâm Khiếu xông vào khiến nàng vừa giận vừa lo, hoàn toàn không nghe rõ gã đang nói gì, chỉ gấp giọng nói:
- Ngươi ra ngoài, mau ra ngoài, bằng không ta sẽ kêu người đó!
Lâm Khiếu sắc mặt u ám, chán nản nói:
- Ta và nàng từng có hôn ước sáu năm, tuy nàng thay lòng đổi dạ nhưng trái tim Lâm Khiếu ta chưa bao giờ thay đổi, nàng thật sự vô tình với ta như vậy ư?
- Ta không muốn nghe ngươi nói bậy nói bạ, cả đời này ta chỉ thích một người, chỉ có một phu quân, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi mau ra ngoài, nếu không… -Hoa Thủy Nhu một tay nắm lấy góc áo mình, trong tay đã cầm một quả Lôi Chấn Tử. Nàng trung trinh một lòng với phu quân mình, khắc sâu tận trong xương tủy, một khi trao thân trao trái tim cho Diệp Vô Thần, cùng một chỗ với nam nhân khác trong phòng như vậy đều cảm thấy là một loại tội ác, cảm thấy có lỗi với hắn.
Lâm Khiếu sắc mặt u ám không thôi. Từ trước tới nay, gã đối với mị lực của mình có tự tin cực cao, phần lớn mọi người đều cho rằng, Diệp Vô Thần vừa chết, nếu Lâm Khiếu theo đuổi Hoa Thủy Nhu thì gần như không có gì khó khăn. Gã đâu ngờ rằng, lần này mình tới lại nghe thấy những lời như vậy từ trong miệng Hoa Thủy Nhu nói ra. Đây chẳng phải không biết lựa lời trong lúc hoảng loạn, mà là lời phát ra từ tận đáy lòng.
Thấy gã còn đứng ở đó, vẫn không rời đi, Hoa Thủy Nhu nhắm mắt, bóp nát Lôi Chấn Tử trong tay, ném về phía Lâm Khiếu.
Lâm Khiếu tuyệt không nghĩ đến nàng lại dám ném ra thật, cực kỳ hoảng sợ, gã biết uy lực của Lôi Chấn Tử, trong lúc hoảng hốt dùng tốc độ nhanh nhất rót lực đến toàn thân, dùng thân cánh tay ngăn lại… Chỉ nghe thấy một tiếng ‘Ầm’ vang lên, Lôi Chấn Tử nổ tung ở trên cánh tay gã chắn trước người, đem gã nổ lui vài bước, thân thể vào bức tường đằng sau, tuy chưa bị thương nhưng cánh tay đã bị nổ cho tê rần.
- Hoa tiểu thư, nàng…
Lâm Khiếu vừa đứng vững người, lời còn chưa dứt, lại là một quả bay về phía gã, gã cả kinh, cuống quít vọt lên, nhảy ra khỏi phòng. Khi thủ vệ Hoa gia nghe thấy tiếng Lôi Chấn Tử nổ liền tức tốc chạy tới, vừa vặn chạm phải Lâm Khiếu toàn thân bụi bặm, chật vật rời đi, khi đi ra đến cửa thì ngay cả câu chào hỏi thường lệ cũng không chào, khiến hai thủ vệ ở đại môn đưa mắt nhìn nhau.
Uy lực của Lôi Chấn Tử không phải khoa trương cho lắm, nhưng cũng hoàn toàn nổ tan tành phần cửa phòng của Hoa Thủy Nhu, sau khi dọa lui Lâm Khiếu, Hoa Thủy Nhu rốt cuộc thở phào một hơi, ngồi ở mép giường, lặng lẽ khóc.
Không bao lâu sau, một người vội vội vàng vàng chạy đi nói cho Hoa Chấn Thiên biết, Hoa Chấn Thiên uống say như chết, đang ngáy khò khò ở Diệp gia bị đánh thức, chợt nghe con gái luôn mềm yếu nhu nhược của mình lại sử dụng Lôi Chấn Tử, liền cho rằng Lâm Khiếu ở Hoa gia y muốn làm một vài chuyện không bằng cầm thú, y giận tím mặt, tỉnh rượu quá nửa, mang theo hơi rượu khắp người như một cơn gió xông thẳng tới Lâm gia, dọc đường thét to:
- Tên rùa đen dê con Lâm Khiếu chó má ngươi, để xem lão tử có xé ngươi ra nuôi chó hay không!!
Dọc đường y dùng giọng nói lớn siêu cấp của y hét to, người qua đường không ai không nghe rõ ràng rành mạch. Nhất thời, lời đồn về Lâm gia Lâm Khiếu thừa dịp Hoa Chấn Thiên không ở nhà, xông vào khuê phòng Hoa Thủy Nhu muốn làm chuyện xấu không đến một buổi chiều liền truyền khắp hơn nửa Thiên Long Thành, Lâm Khiếu tất nhiên là có khổ khó nói. Hoa Chấn Thiên tới Lâm gia làm ầm một trận, cuối cùng mệt mỏi sau trận rượu, lại nhớ con gái cần an ủi, thế là đành bỏ mặc, rồi nói rõ không để yên chuyện này, sau khi về nhà dò hỏi Hoa Thủy Nhu một phen mới nguôi giận non nửa, lập tức kêu ngời đi sửa sang căn phòng, đồng thời nghiêm lệnh chỉ cần là họ Lâm thì hết thảy không cho tiến vào Hoa gia, ai xông loạn toàn bộ lấy Lôi Chấn Tử phục vụ.
Hoa Chấn Thiên vốn đã làm ầm ở Lâm gia một trận, sau nghe Hoa Thủy Nhu giải thích mới biết mình miễn cưỡng xem như có chút chút xử oan Lâm Khiếu, tuy trong lòng vẫn rất tức giận, nhưng vì để không ảnh hưởng tới danh dự của con gái, không muốn làm ầm lên quá mức, nhưng lại không ngờ rằng việc này vẫn chưa kết thúc.
Ngày hôm sau trên triều, không khí vẫn hết sức ngột ngạt. Loại không khí này từ sau khi nhận được tin Diệp Vô Thần chết vẫn cứ tiếp diễn. Nếu là trước đây, cái chết của Diệp Vô Thần chẳng tính là việc lớn gì, nhưng hắn trước khi chết chém Chiến Thần và Phong Thần Tam Lão, diệt vạn quân, hành động rung chuyển trời đất này khiến trên dưới Thiên Long Quốc sục sôi hăng hái, vỗ tay khen hay, rồi lại thất vọng than vãn, trong vài ngày ngắn ngủi đã không ai không biết Diệp Vô Thần. Nhưng… những gì Diệp Vô Thần làm đều là bởi vì lúc trước Diệp Thủy Dao bị ép gả cho thái tử Đại Phong Quốc, hiện giờ Diệp Thủy Dao đã trở lại Diệp gia, Đại Phong Quốc bị chém đi một cánh tay cũng ắt sẽ càng căm giận Thiên Long Quốc hơn, mỗi một người trong triều đều ngửi thấy mùi phong ba sắp tới.
- Hôm qua Phong Lăng đã truyền thư cho trẫm, nói thẳng vẫn si tình với Dao Phong công chúa, chỉ cần Dao Phong công chúa bằng lòng hồi tâm chuyển ý, trở lại Đại Phong Quốc thành hôn với hắn, hắn sẽ coi như việc gì cũng chưa từng xảy ra, hòa ước năm năm vẫn có hiệu lực, mọi hứa hẹn lúc trước cũng sẽ thực hiện nhất loạt không hề giảm ước. –Long Dận nói xong, ánh mắt quét xuống phía dưới, lại thấy sắc mặt Diệp Uy rõ ràng trở nên âm u.
Gia Cát Vô Ý liếc qua khuôn mặt của Diệp Uy, bước ra nói:
- Hoàng thượng, tình hình lúc này đã hoàn toàn khác với ngày đó, hành động của Diệp gia Diệp Vô Thần khiến Đại Phong Quốc run sợ, khiến người Thiên Long Quốc ta tôn sùng như Thần nhân, giai thoại ngàn dặm cứu tỷ cũng sớm đã truyền khắp cả Thiên Thần đại lục. Trừ phi Diệp gia Diệp Thủy Dao có thể tự mình đồng ý, bằng không nếu lúc này lại thỏa hiệp với Đại Phong Quốc, đem Diệp Thủy Dao do Diệp gia Diệp Vô Thần đẫm máu cứu về gả cho Phong thái tử Phong Lăng… hơn nữa cho dù tôn nghiêm Thiên Long Quốc ta mất hết, nhưng chỉ một ải lòng người này cũng khó có thể thông qua! Cho nên vi thần cho rằng, việc này tuyệt đối không thể đáp ứng. Hơn nữa vi thần cho rằng Đại Phong Quốc đã bị nhục nhã lại vẫn đưa ra yêu cầu này, ngược lại có thể họ chột dạ, chứng minh họ đã có dự định tạm hoãn động binh. Điều này rất dễ lý giải. Thứ nhất, cái chết của Chiến Thần và Phong Thần Tam Lão tạo nên đả kích cực kỳ nặng nề với Phong gia, mất đi cánh tay, ắt dẫn đến rất nhiều minh thương ám tiễn có âm mưu từ lâu sẽ không hề cố kỵ, thứ hai, hành động của Diệp Vô Thần khiến lòng dân lòng quân Đại Phong Quốc sẽ loạn, đầy rẫy sợ hãi, dù sao thì… ngay cả Chiến Thần vô địch trong tâm trí họ đều bị chém giết, thứ ba, ngược lại, với họ, Thiên Long Quốc ta bởi thế mà lòng dân lòng quân vô cùng phấn chấn. Tuy rằng dị động của Quỳ Thủy khiến chúng ta trở tay không kịp, nhưng dưới tình hình này, không hẳn là lúc Đại Phong Quốc thích hợp động binh, Thiên Long Quốc ta hà cớ gì phải đáp ứng điều kiện làm người ta lên án này chứ.
Chúng thần nghe vậy, nhao nhao gật đầu, Long Dận cũng gật đầu, lời của Gia Cát Vô Ý y hoàn toàn tán thành, chính là bởi vì ‘trừ phi Diệp gia Diệp Thủy Dao có thể tự mình đồng ý…’ cho nên hôm qua y mới tự mình thử đi khuyên nhủ. Vốn dĩ gã không hề ôm quá nhiều hy vọng, nhưng nào ngờ… Y mở miệng nói:
- Nói hay lắm! Lời của Gia Cát Vô Ý chính là lời của trẫm. Cái chết của Vô Thần, nỗi đau xót của trẫm không ít hơn bất kỳ một ai, thương thay cho một kỳ tài có một không hai trong tương lai ắt sẽ giúp Thiên Long ta đi lên phồn thịnh, lại bị Đại Phong Quốc bức tử như vậy, trẫm xót cho chính bản thân trẫm, xót cho Diệp gia, xót cho vạn người dân… Trẫm bây giờ vô cùng hối hận lúc trước đã đáp ứng hòa ước của Phong thái tử. Ôi, hối hận thì đã muộn rồi. Hiện tại, cho dù Đại Phong Quốc hắn thật sự có thực lực diệt Thiên Long Quốc ta ngay trong ngày mai, trẫm cũng tuyệt không đáp ứng gả con gái Diệp gia cho hắn nữa!
Những lời này Long Dận nói như chém đinh chặt sắt, khiến người ta vừa nghe liền biết không có bất kỳ đường lui nào. Nhưng họ không ai biết, Long Dận có thể nói toàn vẹn kiên quyết như thế, hoàn toàn là vì thiếu nữ áo đen bên người Diệp Thủy Dao, người khiến y run rẩy sợ hãi. Bên tai y vẫn còn vang lên câu ‘nhất thiết đừng chọc nàng’ của Lý lão.
Diệp Uy bước ra nói:
- Vi thần tạ ơn Hoàng thượng.
Long Dận an ủi nói:
- Diệp tướng quân hãy nén bi thương, Vô Thần tuy mất sớm nhưng tên của hắn vĩnh viễn đều sẽ lưu trên sử sách Thiên Long, để tất cả những hậu nhân Thiên Long đều biết rằng, trong lịch sử Thiên Long Quốc ta từng xuất hiện một thiên tài kinh thiên động địa như vậy.
Ánh mắt chúng thần nhìn về phía Diệp Uy đều khác hẳn rõ ràng, bởi vì con trai y đã chém Chiến Thần. Tuy Diệp Vô Thần chết, nhưng lại cho Diệp gia lây dính hào quang xán lạn khiến người ta kính ngưỡng.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.