Thiên Thần

Quyển 5 - Chương 520: Độc chiến Tam thánh tướng

Hỏa Tinh Dẫn Lực

12/04/2013



“A ~~!!!!”

Diệp Vô Thần phát ra một tiếng rít gào điếc tai như dã thú bạo đi, thân thể chợt bắn ra như một đạo lưu tinh bay tứ tung, khoảng cách trăm mét giây lát tới, vẫn một quyền không hề xinh đẹp công hướng về phía Thiên Trọng. Quyền đầu đến đâu, làm cho âm thanh người ta nghe thấy, trái tim đều theo run rẩy xé rách theo tiếng gào thét, đó là thanh âm không gian bị lực lượng vô cùng trực tiếp tê toái đáng sợ.

Oanh!!!!

Huyết Dạ cùng Dạ Minh bay xa ra ngoài, bay tới bên trong trời cao xa xôi, trong nháy mắt hai quyền chạm nhau, toàn bộ quảng trường hoàn toàn sôi trào hẳn lên, thổ địa mấy chục thước dưới chân bị nhấc lên, bay đến phía trên trời cao, sau đó lại tán tán xuống, trở xuống mặt. Cái tiếng nổ mạnh này, làm cho thần vệ tử ngoài quảng trường chết hàng loạt, mấy trăm thần vệ trực tiếp mất thần trí.

Nơi này không còn có người dám tới gần, bởi vì thánh tướng cường đại vô cùng sắp ra tay rồi. Bọn họ ra tay, nghĩa là tai nạn giáng xuống.

Lần này, Diệp Vô Thần không rút lui, Thiên Trọng cũng không rút lui, mặt bị nhấc lên, Huyết Dạ cùng Dạ Minh bị khí tràng khổng lồ bức khai, toàn bộ quảng trường thần điện đều bởi vì bọn họ mà đã xảy ra tai nạn xưa nay chưa từng có. Bọn họ không chút nào không có di động qua. Mà khác là, Diệp Vô Thần thần sắc mang theo cái cười lạnh bình tĩnh, mà Thiên Trọng, cũng là một loại chấn động méo mó.

Oanh!

Nếu thời gian dừng lại, lưỡng quyền sau khi tướng tiếp giằng co mấy giây, lại là một tiếng nổ nặng nề truyền đến, cơ thể khổng lồ của Thiên Trọng bị văng đi ra ngoài từ quyền đầu bỗng nhiên truyền đến lực lượng thứ hai trọng, thân thể cự đại sau khi ở trên cao hàng mét thì ngã ngửa xuống trên đất.

Hắn lấy tay trái chống đỡ , nhưng chưa lập tức đứng lên, mà vẻ mặt dại ra nhìn Diệp Vô Thần. Hắn tay phải tuy rằng không bị thương, trong một khoảnh khắc giống như hoàn toàn không thuộc về chính mình, chết lặng không có tri giác gì.

Diệp Vô Thần tốc độ quá nhanh, khi hắn cảm nhận được cự lực đánh úp, lại thương xúc chém ra một quyền, tuy rằng không phải hắn toàn lực, nhưng ít nhất là tám phần sức mạnh. Chưa từng có ai có thể hoàn toàn đỡ được nhất kích này của hắn, cũng chưa từng có ai có thể khiến hắn phản bại dưới tám phần sức mạnh của hắn.

Diệp Vô Thần áp chế khí huyết kịch liệt trong lồng ngực, sức mạnh thuần túy so đấu, mặt mạnh nhất của đối thủ trực diện, hắn vẫn thắng như cũ, nhưng thắng cũng không thoải mái, trừ bỏ người áo đen, sức mạnh Thiên Trọng là cái nhất hắn chứng kiến kiếp này. Nhưng, nếu có thể trực tiếp đánh bại mặt mạnh nhất của hắn, cái này cũng có ý nghĩa, hắn phải thắng Thiên Trọng, cái này cũng không khó!

Hắn nghĩ như thế, Thiên Trọng, Huyết Dạ, Dạ Minh lại không thấy như thế. Lực lượng hơn, tốc độ hơn, hơn nữa cấm khí của hắn, còn có nhiều con bài chưa lật mà hắn chưa bại lộ ra, nếu giao thủ thật sự, hắn nhất định hoàn thắng Thiên Trọng.



Diệp Vô Thần dùng hai quyền, trực tiếp đánh tan tâm cảnh của Thiên Trọng. Nếu đánh bại hắn về các phương diện khác, hắn nhất định sẽ không có tâm cảnh giờ phút này, nhưng về lực lượng đánh bại hắn ngay chính diện, hắn trong lòng rung chuyển, là một loại cảm giác suy sút mất mát cùng thất bại, giống như tín ngưỡng tin tưởng vững chắc bỗng nhiên bị đánh vỡ.

“Ngươi ... rất lợi hại, đến đi!” Thiên Trọng đứng dậy, khôi phục một chút tri giác, hữu quyền cùng tả quyền đồng thời nắm chặt, va chạm mạnh một chút, ánh mắt trở nên có vẻ lo lắng, lúc này, bên người hắn bỗng nhiên kim mang vừa động, cũng là Dạ Minh bỗng nhiên di chuyển đến bên cạnh người hắn, nhìn chằm chằm Diệp Vô Thần trầm giọng nói: “Đủ rồi! Cái này không phải trò chơi, đừng quên chức trách hôm nay của chúng ta! Hắn là đến mang Hắc Dực công chúa và Bạch Dực công chúa đi, sáu cái phế vật đó đã chết hết rồi, nếu lại bị hắn đã quấy rầy việc triệu hồi huyền thần, các ngươi ai gánh vác được hậu quả!”

“Ô ...... Dạ Minh ca ca, đừng như vậy dọa người mà, tiểu ca ca này cho dù rất lợi hại, lại sẽ không lợi hại hơn các ngươi đâu. Hi, được rồi được rồi, ta đây không bắt hắn lại làm sủng vật, giết chết thôi” Huyết Dạ cười hì hì đến gần, một mùi máu tươi gay mũi cũng bỗng nhiên đập vào mặt, vì hỗn loạn không khí trộn lẫn lãnh ý rùng rợn.

Khuông!

Bị nàng ôm vào trong ngực, hộp gỗ to cỡ thân thể nàng bỗng nhiên vỡ ra, hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất. Một chút làm cho người ta động dung cùng tim đập nhanh đỏ như máu cũng hiện lên trong ánh mắt Diệp Vô Thần. Đó là một cái cưa, một cây dài rộng như thân Huyết Dạ, ở giữa tối đen, hai sườn đều là răng cưa, nó lóe ra nhiều điểm hàn quang, răng cưa hiện ra sắc màu đỏ tươi như huyết nhiễm, ánh mắt vô cùng kinh tâm. Ccái cưa một mặt có một lỗ thật to, Huyết Dạ hai tay nhỏ bé đặt ở trống rỗng thượng, hoành huyết cứ, mang theo vẻ mặt làm cho người ta rét run nhìn Diệp Vô Thần.

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, Dạ Minh hai tay vừa động, hai cánh tay giao nhau ở trên lưng hắn, biết bao nhiêu năm không hề động tới “Âm dương tuyệt mệnh châm”, phân biệt nắm bên trong bên trái tay phải hắn.

Diệp Vô Thần một quyền tuy rằng hoàn toàn đánh tan Thiên Trọng, nhưng cũng bại lộ thực lực của hắn, Huyết Dạ tuy rằng luôn cười, nhưng nàng nhưng không phản đối ba người liên thủ, còn xuất ra huyết cứ, chứng tỏ nàng thật ra không phản đối Diệp Vô Thần đã muốn tạo thành uy hiếp đối với bọn họ. Hôm nay, có thể nói là Tam thánh tướng bọn hắn lần đầu tiên liên thủ đối phó một người, nhưng gọi ra vũ khí tối cường của chính mình, lại phát sinh tự nhiên như vậy. Áp lực, Diệp Vô Thần cùng Thiên Trọng giao thủ làm cho bọn họ cảm nhận được áp lực thật lớn, chỉ vì, bọn họ rất hiểu Thiên Trọng cường đại cỡ nào.

Diệp Vô Thần duỗi mở bàn tay ra, bị hắn thu hồi Trảm Tinh kiếm cùng tai ách cung, đồng thời xuất hiện phía trên hai tay trái phải, yên lặng giằng co như chết chóc không quá nửa giây, thân thể hắn ở trong bạch quang thuấn di một cái, xuất hiện ở tại phía trên Dạ Minh, Trảm Tinh kiếm nhô lên cao rồi giáng xuống. Dạ Minh, lúc trước mang đi Ngưng Tuyết cùng đồng tâm, cũng là người hắn hận nhất, kiếp này phải giết. Vô luận hắn là ai, có lý do như thế nào!

Một tiếng thúy vang, kim quang văng khắp nơi, Trảm Tinh kiếm bị âm dương tuyệt mệnh chân âm châm và dương châm đồng thời giá trụ, khi vẩy ra hào quang màu vàng, ánh mắt hai người xuyên qua một thanh kiếm hai lưỡi, lực lượng đệ nhị trọng của Diệp Vô Thần vừa muốn bùng nổ, một cỗ lực lượng làm cho toàn thân hắn đột nhiên đông cứng, cắt về phía hắn thân thể trong tiếng tư tư.

“Chết đi chết đi chết đi chết đi …!!”

Đó là một thanh âm làm cho người ta run sợ, răng cưa huyết sắc nhanh chóng chuyển động gắn bó một đường, ở điểm cắt, không gian dễ dàng bị giảo toái, hiện ra chợt lóe rồi thoát phá hắc động. Cầm trong tay huyết cứ xoay tròn, Huyết Dạ tiến vào trạng thái chiến đấu hoàn toàn trở thành một người khác, nàng nhe răng cười hiện ra vẻ mặt ác ma khủng bố, toét miệng ra, khi gào thét không quên liếm liếm môi, ánh mắt lại âm trầm như ánh mắt ác quỷ địa ngục.

Huyết cứ đó mang đến cho Diệp Vô Thần cảnh báo nguy hiểm, hắn không dám đụng vào, lôi Trảm Tinh kiếm ra, thân thể lại thuấn di, xuất hiện ở phía trên hư không cao vọi, tay trái hạ chỉ, ba huyết tiễn đồng thời hình thành ở trên dây cung, dây cung tự động bị kéo ra, máu tươi bay vụt xuống, một chỉ Dạ Minh, một chỉ Thiên Trọng, một chỉ Huyết Dạ. Mà thân thể hắn cũng chợt rơi xuống, thẳng hướng Dạ Minh mà lao.



Ba tiếng nổ mạnh, ba mũi huyết tiễn, một mũi bị Thiên Trọng một quyền oanh hạ, một mũi bị Huyết Dạ cưa thành mảnh vụn, một mũi bị Dạ Minh biến thành tro tẫn, nhưng cùng lúc ngăn cản, thân thể bọn họ tất nhiên sẽ xuất hiện ngưng trệ cực kỳ ngắn ngủi, mà Diệp Vô Thần muốn, chính là một cái nháy mắt như vậy, trong nháy mắt khi Dạ Minh dùng thần lực hóa giải tai ách chi tên, đang lao xuống Diệp Vô Thần bỗng nhiên biến mất, xuất hiện ở tại phía dưới Dạ Minh, một đạo kim mang tận trời mà đi, thẳng oanh Dạ Minh, chính là “Thương khung phá”

Một người đối mặt Tam thánh tướng liên thủ, áp lực lớn thế nào, Diệp Vô Thần trong lòng biết rõ. Như độc chiến một trong số đó, với thực lực hắn hiện tại có thể không quá khó khăn để thắng, nhưng một lần đối mặt cả ba, hắn ngay cả thắng cũng chỉ có thể là thắng thảm. Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm đang chờ hắn, hắn vừa không thể chậm trễ thời gian, lại phải giữ sức cứu các nàng. Hắn đầu tiên phải vận dụng toàn bộ năng lực có thể sử dụng của chính mình, trong thời gian ngắn nhất, làm cho một trong số đó mất đi năng lực chiến đấu, từ đó hắn áp lực mới có thể giảm bớt.

Nháy mắt di động thêm cả không khích chi gian chợt công kích, khi Dạ Minh nhận thấy được nguy hiểm, một đạo kim mang đã phóng lên cao, chính giữa Dạ Minh. Dạ Minh phát ra một tiếng kêu rên, thân thể đánh bay lên trời cao, cho đến không nhìn thấy hắn tồn tại nữa. Đồng thời, một cỗ cự lực cũng nhô lên cao đánh úp lại. Ép Thiên Trọng nhảy lên như áp đỉnh Thái Sơn, hai đấm song song thi triển, mang theo bàng đại khí thế hủy diệt tất cả oanh kích xuống, vừa mới thi triển “Thương khung phá”, ở trạng thái cứng rắn ngắn ngủi, Diệp Vô Thần không thể nào ngăn cản, bằng tốc độ nhanh nhất ngưng tụ thành tầng băng cứng hộ ở phía trên. Thiên Trọng hạ búa tạ xuống, oanh phá toàn bộ băng cứng, thân thể Diệp Vô Thần đã dưới cái thần lực vô cùng này bị hung hăng tạp hạ xuống dưới, bị ép vào sâu dưới mặt đất.

Thiên Trọng hai chân rơi thật mạnh xuống đất, ánh mắt hắn đông lạnh, trong miệng một tiếng quát lớn, song quyền lại đồng thời huy khởi, lấy mười phần sức mạnh tạp hướng về phía vị trí Diệp Vô Thần vừa mới hạ xuống:

“Trời sụp đất nứt!!”

Oanh!!!!

Vừa muốn lại, Huyết Dạ ở thời khắc Thiên Trọng cử quyền liền bằng tốc độ nhanh nhất, tránh đi xa xa, sau một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, thần điện quảng trường chịu khổ chà đạp lại bị nhấc lên toàn bộ, mà một quyền này, làm cho cả Thần Chi đại lục đều hơi rung chuyển, thật sâu dưới bề mặt, vết rách không nhìn thấy lan tràn rất nhanh hướng lên trên, dài đến mấy ngàn thước.

Nhưng, một quyền kinh thiên động địa này còn không làm hại đến Diệp Vô Thần ngay cả một sợi tóc, ngay khi hắn rơi xuống mặt đất, hắn cũng đã thoát ly, dưới sự trợ giúp của Hương Hương, thuấn di đến chỗ trời cao phía trước. Nhờ cát bụi che lấp già thiên tế nhật, hắn không tiếng động mà rơi, vô thần lực quán mãn hai tay, uy lực gần như cùng Thiên Trọng vừa rồi cũng là một quyền thật mạnh oanh ở trên đỉnh đầu hắn.

Sau tiếng nổ vang, lại là một tiếng nổ vang, thân thể Thiên Trọng hoàn toàn biến mất, không biết bị tạp hướng về phía địa hạ bao sâu, cát bụi hạ xuống, ánh mắt có thể nhìn được, Tam thánh tướng chỉ còn lại có Huyết Dạ, đồng thời, một cảm giác nóng rực kỳ dị từ trên cao truyền đến, một đoàn hào quang màu vàng đang dần dần phóng đại, nhưng như một vầng thái dương màu vàng.

Đó là Dạ Minh bị thương không nhẹ khi Diệp Vô Thần thốt nhiên phát động thương khung phá hạ, sức mạnh hắn, trong phẫn nộ điên cuồng thiêu đốt . Diệp Vô Thần đã không đối phó Dạ Minh nhàn hạ, Huyết Dạ nhe răng cười đã tới gần trong nháy mắt, mang theo sức mạnh đáng sợ xé rách huyết cứ trong tiếng cắt chói tai nhắm tới hắn thân thể.

thân thể Diệp Vô Thần tiểu hơi lùi lại phía sau, Trảm Tinh kiếm chém ra thẳng tắp, điểm ở tại vị trí trung tâm huyết cứ, huyết cứ chuyển động nhất thời đình trệ, sau đó nháy mắt thoát ly, trong thanh âm xé rách lại chém về phía Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần hồi kiếm, trong một tiếng nổ đinh giòn ra chạm vào huyết cứ đang xoay chuyển. Huyết sắc màu vàng cùng hào quang đồng thời phát ra, như sấm điện bay nhanh lóe ra , sau giằng co ngắn ngủi, hào quang màu vàng càng thêm mênh mông, huyết sắc kia trong ánh mắt Huyết Dạ dữ tợn lại trở nên tối đạm, giống như bị kim mang nuốt chửng.

Uỳnh! Trảm Tinh kiếm ầm ầm phát ra sức mạnh, khiến Huyết Dạ văng đi xa, huyết cứ cũng suýt nữa rời tay.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook