Thiên Thần

Quyển 5 - Chương 457: Mặt thật của Tà đế

Hỏa Tinh Dẫn Lực

12/04/2013



Ánh mắt, vẫn như cũ là kiên nghị tỉnh táo như vậy, cùng ánh mắt hắn đối diện lâu, sẽ cảm giác ánh mắt của mình đang bị kéo xả hãm sâu. Dáng người hắn anh tuấn, khuynh thái thượng thiên nhiều tâm huyết khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia, đủ để cho nữ nhân đều ghen tị, lại không có khí âm nhu nữ nhân sẽ có, mà là một loại anh khí bồng bột lỗi lạc bất phàm.

Hắn cởi đi áo khoác Tà Đế, lúc này không là Tà Đế nữa, không thay đổi, là hắn vẫn như cũ đặt ở trong lòng mọi người, khí thế uy áp nặng trịch giống như đế vương.

Tĩnh, tĩnh giống như chết. Thế giới, chưa từng có giống giờ khắc này im lặng qua như vậy. Phong ngừng lại, cát bụi không hề dương lên, hơn trăm vạn người, hô hấp vậy mà lại giống nhau toàn bộ đình trệ, im lặng đáng sợ, im lặng làm cho người ta hít thở không thông.

Nhạc Hám Đông hoàn toàn ngây dại… Diệp Uy Diệp Nộ ngây người… Gia Cát Vô Ý ngây người… Gia Cát Tiểu Vũ mở to hai mắt ngốc ở nơi đó… Co rúm lại Phong Liệt sắc mặt tái nhợt, một mực không nhúc nhích…

Trong bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà lại không có một người dám tin tưởng mắt của mình.

Tà Đế... Quyền thế ngập trời, không người có thể đụng, được gọi thiên hạ đệ nhất cường giả, thiên hạ đáng sợ nhất, cường đại nhất, không thể trêu chọc nhất, giống như thần thoại Tà tông chi đế, vậy mà là... con của Thiên Long Diệp gia - Diệp Vô Thần!!

Ba năm trước, Nhạc Hám Đông từng gặp qua Diệp Vô Thần, cũng là hắn, suất lĩnh đại quân cuối cùng đem hắn bức đến dưới Đoạn Hồn Uyên. Hôm nay, là hắn lần thứ hai nhìn thấy hắn, lại như thế nào cũng không thể nghĩ đến sẽ là tại dưới loại tình hình này, càng không thể nghĩ đến, năm đó con của Diệp gia bị hắn bức xuống Đoạn Hồn Uyên, sau khi trở về thân thể tàn phế kia, vậy mà lại là một ngón tay đủ để che trời Tà Đế!

“Thần nhi hắn... hắn... hắn lại là...”

Thanh âm của Diệp Nộ mơ hồ hầu như khó có thể nghe rõ, hắn cả đời trải qua quá nhiều sinh tử cùng mưa gió, suy nghĩ chưa từng có như một khắc đó giống hiện tại hỗn loạn qua như vậy. Nói chuyện, vậy mà lại là lắp bắp... Con mắt, cũng giống nhau đang chớp lên, thế giới, giống như toàn bộ đảo điên. Hắn thực không thể tin mắt của mình, không thể tin chỗ nhìn thấy, nghe được tất cả... Lúc Diệp Vô Thần hô lên câu nói kia, hắn cùng Diệp Uy liền nhất tề chấn động.

Diệp Vô Thần, đây là ba năm trước làm cho hắn vui mừng kiêu ngạo, ở Đại Phong quốc sau kế tiếp thần thoại đồ thần “mất đi”, lại khi trở về đã thành đứa cháu phế nhân. Có thể sống, đã cho hắn vui mừng quá lớn, hắn không hề cầu xa hắn lại có cái gì thành tựu thật lớn, chỉ mong hắn có thể cả đời bình an. Rồi sau đó, một đám hành động của hắn cho hắn biết hắn luôn luôn đang yên lặng làm cái gì... Hắn tín nhiệm cháu của mình, cũng biết hắn sớm người phi thường, có mục tiêu của mình… Vì thế, hắn đối với hắn nói vô luận hắn làm cái gì cũng không cần phải có cố kỵ, hắn làm ông nội này, sẽ chỉ ở sau lưng yên lặng ủng hộ hắn...

Nhưng hắn như thế nào cũng không thể nghĩ đến, việc cháu hắn làm, vậy mà lại lớn đến tình trạng như thế.

Diệt Nam Hoàng, diệt Bắc Đế, thanh danh chấn thiên hạ, một tay che trời, giờ phút này có thể không chút nào khoa trương mà nói, toàn bộ Thiên Thần đại lục, đã không còn có người có thể cùng Tà tông cùng ngồi cùng ăn... Thậm chí, là thiên cổ đệ nhất nhân diệt Nam Hoàng Tông cùng Bắc Đế Tông!



“Phụ thân… Mặc kệ hắn là ai… Hắn cũng là Thần nhi của chúng ta” Diệp Uy so với Diệp Nộ muốn bình tĩnh nhiều, hắn đang mỉm cười, không biết bao lâu không ướt át qua con mắt lại ở trong lặng yên mơ hồ. Hắn thực rất kiêu ngạo… Có một con trai một tay che trời, làm cho thiên hạ mọi người nhìn lên, ngay cả đế vương, đều chỉ có thể phủ phục ở dưới chân hắn. Đối với một người cha mà nói, còn có cái vinh quang gì so với này lớn hơn nữa.

“Phải… Hắn là Thần nhi của chúng ta... Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha...” Diệp Nộ chậm rãi nở nụ cười, hắn suy nghĩ rất loạn, không biết chính mình vì sao mà cười. Bởi vì đó là một loại cười hoàn toàn không tự chủ được, một loại cười căn bản không chịu được áp lực.

Thì ra là thế… Thì ra là thế…

Trách không được Phi Hoàng công chúa thượng vị, bởi vì nàng là vị hôn thê tử của Thần nhi.

Trách không được Tà tông muốn giúp hắn như thế, bởi vì, Thần nhi là con cháu của mình.

Tà tông một năm rưỡi trước thành lập, mà Thần nhi nửa năm trở về nhà... Thì ra hắn sớm trở về, nhưng vẫn ở vụng trộm chuẩn bị từng kiện đại sự chưa từng có từ trước đến nay, khi hắn về nhà, cũng là lúc từng kiện đại sự này bắt đầu thực thilà.

“Phụ thân… Phụ thân, mắt ta có phải hay không hoa mất rồi…! Ta lỗ tai có phải hay không cũng hỏng rồi, đó là hắn... Còn có thanh âm hắn... Ta.... Ta...” Tay Gia Cát Tiểu Vũ gắt gao siết chặt quần áo trước ngực, kích động toàn thân đều đang run rẩy, Diệp Vô Thần cái vừa hiện thân này, trùng kích đối với nàng thật sự quá lớn quá lớn. Hơn ba năm rồi, nàng rốt cuộc lại gặp được hắn. Mấy tháng trước hắn làm cho người ta mang cho nàng bức họa kia, nàng vẫn một mực mang theo trên người, vô luận đến nơi nào đều không có rời khỏi người. Bởi vì đó là chứng minh hắn luôn luôn tại nhớ nàng, là cất chứa quý giá nhất của nàng kiếp này. Mỗi lần nhìn đến cái bức họa này, vô luận ở dưới bầu không khí như thế nào, nàng đều ngây ngốc cười. Bởi vì bức họa này đang nói cho nàng, trong ba năm này, hắn vẫn một mực nhớ nàng, nhớ nàng… Nàng đối với hắn nỗi nhớ cũng một ngày mãnh liệt quá một ngày. Nàng rất muốn chiến tranh có thể sớm chấm dứt một ngày, nàng sẽ bằng tốc độ nhanh nhất về nhà, sau đó bất cần vọt vào cửa nhà hắn…

Hôm nay, nàng ở dưới tình hình không có chuẩn bị gì lại gặp được hắn… Hắn, là Tà Đế. Là được thịnh truyền giống như thần Tà Đế. Cũng là hắn, vẫn một mực đang âm thầm giúp bọn họ.

“Con gái ngoan” Gia Cát Vô Ý vỗ vỗ bả vai Tiểu Vũ, cảm thán nói: “Mắt con không có hoa, chẳng những không hoa... Ánh mắt con, quả nhiên là thiên hạ vô song... Con có nơi dựa vào như vậy, cha cùng mẹ con đời này liền thực không còn có cái gì có thể bận tâm rồi”.

Con của Diệp gia… Nam nhi mạnh nhất thiên hạ, không thể trêu chọc nhất… Thì ra hắn vậy mà lại là con của Diệp gia!

Tà Đế trước mặt nhiều người như vậy hiển lộ thân phận chính mình, cũng liền ý nghĩa hắn sau này sẽ không đi che dấu chân thân chính mình nữa. Có hắn thân phận này, có Tà tông ở phía sau hắn, còn có ai dám đi động Diệp gia, có ai dám đi động một người nào cùng Diệp Vô Thần có liên quan, lại có ai còn dám đánh chủ ý Thiên Long quốc. Bởi vì đây là một cái chân chính muốn đạp ai liền đạp người đó, ngay cả Nam Hoàng Tông cùng Bắc Đế Tông đều như thế dễ dàng diệt trong tay hắn, còn có ai có tư cách chống cự hắn.

Trên tường thành, thân thể Phong Liệt mềm ngã xuống, ngồi phịch ở phía trên mặt đất lạnh như băng. Rõ ràng, hắn toàn bộ rõ ràng rồi. Trách không được hắn muốn đối đãi hắn như thế, đối đãi Đại Phong quốc như thế... Thì ra đó là thiếu niên năm đó giết Phong Triêu Dương, bị bọn họ bức xuống Đoạn Hồn Uyên, cũng ở trước khi nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên hô lên “Nếu Diệp Vô Thần ta không chết, tất cho Phong gia các ngươi vạn kiếp bất phục”.

Từ một khắc hắn đạp đến đất đai Đại Phong quốc kia, kết cục hắn cùng Đại Phong quốc cũng đã được định sẵn. Tất cả nguyên nhân, cũng là Phong Thái tử Phong Lăng lưu luyến si mê Thủy Dao của Diệp gia. Nếu không, tất cả có lẽ sẽ là một cái quá trình cùng kết cục khác.

“Nhạc tướng quân, danh vọng Diệp gia ta, có thể cũng đủ chứ?” Diệp Vô Thần vẻ mặt lạnh nhạt, thanh âm thường thường thản nhiên đem Nhạc Hám Đông từ bên trong cực độ khiếp sợ bừng tỉnh. Môi hắn run run vài cái, cũng là một chữ cũng không có nói ra.



“Nếu như không đủ, thì lại thêm vào danh vọng cả đời Diệp Nộ ta! Nếu ta tôn nhi không thể bình tĩnh ngươi Đại Phong quốc chi sa loạn, thiên hạ tất cả có thể cười nhạo Diệp gia cùng Diệp Nộ ta!” Nhạc Hám Đông còn chưa nói, phía trên tường thành Diệp Nộ cũng đã lên tiếng hô lớn. Thanh âm hắn vang dội như chuông đỏ, khi nhắc tới hai chữ “Tôn nhi”, thanh âm, vẻ mặt, ánh mắt đều tràn ngập kiêu ngạo thật sâu. Diệp Vô Thần cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt Diệp Nộ, hắn thấy được tín nhiệm, còn có kiêu ngạo cùng vui mừng rất lớn.

“Ha ha ha ha! Nếu như còn chưa đủ, thì lại thêm vào tên Quỳ Long Cơ ta! Nếu Tà Đế thất tín, Quỳ Long Cơ ta nguyện vĩnh viễn là nô lệ của Đại Phong, ở đây mỗi người trăm vạn hùng binh đều là chứng kiến!”.

Trong Quỳ Thủy, một người ngẩng đầu mà bước đi ra, hắn đầu đội tử kim quan, thân khoác chiến bào màu vàng, hùng mục hàm uy, khí thế kinh người. Mà hắn tự xưng tên “Quỳ Long Cơ” làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động. Bởi vì, đây là tên đế vương Quỳ Thủy quốc. Hắn vậy mà lại cũng đi tới nơi này… Hơn nữa, lại không tiếc phát xuống thề độc như thế đến vì Tà Đế làm đảm bảo.

“Ha ha ha ha... Một khi đã như vậy, vậy thì thêm ta... Tà Đế nếu là thất tín, ta Thương Khiếu Vân cũng là cam làm nô lệ của Đại Phong. Trăm vạn hùng quân, có thể làm chứng kiến”.

Lại là một cái thanh âm uy nghiêm từ phương bắc truyền đến, phương bắc trong đội ngũ Thương Lan quân, chậm rãi đi ra một người đầu đội mũ bạc, một thân áo giáp màu bạc, hắn xuất hiện cùng thanh âm hắn làm cho người ở đây lại hoảng hốt… Thương Khiếu Vân, đây là tên đế vương của Thương Lan quốc!

“Cô, cũng là ở đây thề, nếu phu quân ta thất tín với Đại Phong, cô nguyện thân rời ngôi vị hoàng đế, chuộc tội cho phu quân ta”.

Đây là thanh âm một nữ tử, thanh âm này, làm cho chưa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại toàn bộ người Thiên Long nghi ở trong mộng. Bọn họ nhất tề quay đầu, nhìn về phía nơi thanh âm phát ra… Một góc thanh âm, một người thân phượng bào không biết khi nào đứng ở nơi đó, một đôi mắt phượng chăm chú nhìn phía dưới. Rõ ràng là nữ hoàng Thiên Long quốc... Long Hoàng Nhi!

“Hoàng… Hoàng Thượng” Diệp Uy cùng Diệp Nộ nhất tề kinh hãi, nếu Hoàng Thượng ở trong thành, bọn họ lại như thế nào có thể không biết. Nàng lúc này bỗng nhiên xuất hiện, tựa như từ trên trời đến rơi xuống.

Long Hoàng Nhi mỉm cười gật đầu, ánh mắt nghiêng, nhìn về phía Diệp Vô Thần trong không trung. Lần đầu tiên, hơn nữa là trước mặt nhiều người như vậy, nàng xưng hô hắn là “phu quân”, có nhiều người như vậy chứng kiến, từ nay về sau, liên hệ giữa bọn họ rốt cuộc không thể chặt đứt nữa. Khắp thiên hạ, đều đã lập tức biết Tà Đế - Diệp Vô Thần, là phu quân duy nhất của nàng Thiên Long quốc nữ hoàng Long Hoàng Nhi.

Diệp Nộ Diệp Uy cũng đem ánh mắt chuyển hướng Diệp Vô Thần, cảm thấy thoải mái. Là... Tà Đế không gì không làm được, Thần nhi của bọn họ không gì không làm được, từ nay về sau, sự tình ly kỳ nữa, bọn họ hẳn là cũng sẽ không kỳ quái.

Nhưng mà, vẫn như cũ chưa có xong. Giống như đứng ở đỉnh cao nhất toàn bộ Thiên Thần đại lục những nhân vật đó muốn một người tiếp một người toàn bộ xuất hiện ở nơi này, đi phá hủy tâm lý phòng tuyến Đại Phong quân…

“Nam Hoàng Tông chủ Thủy Vân Thiên, lấy tên Nam Hoàng Tông ta đảm bảo cho chủ ta, việc lời chủ ta nói, vĩnh viễn sẽ không nuốt lời! Cũng là hướng thiên hạ làm sáng tỏ, Nam Hoàng Tông ta vẫn chưa chân chính diệt vong, mà là từ nay về sau nguyện trung thành chủ ta, cả đời cả kiếp, vĩnh viễn không phản bội, nếu có lòng khác, trời tru đất diệt!”.

Người chưa tới, thanh tới trước. Lúc thanh âm buông xuống phía bên phải, Diệp Vô Thần mới xuất hiện một nam tử trung niên diện mạo anh tuấn, khí chất trác tuyệt, hắn uy mục nhìn xuống, trước mặt trăm vạn người, lấy ngữ điệu leng keng vô cùng phát xuống lời thề toàn bộ Nam Hoàng Tông nguyện trung thành Diệp Vô Thần. Câu lời thề này, cũng sẽ ở sau hôm nay truyền khắp thiên hạ, nói cho người trong thiên hạ lại một cái chân tướng kinh người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook