Quyển 5 - Chương 432: Nơi tàng bảo
Hỏa Tinh Dẫn Lực
12/04/2013
Ở một nơi khác.
"Đúng vậy, chắc chính là nơi này."
Nơi này là chỗ giao giới của Quỳ Thủy quốc và phía nam Thiên Long quốc, một khu rừng rậm rạp, cũng là rừng rậm mà người thường không dám đặt chân. Tuy là mùa thu, nhưng nơi này một năm bốn mùa đều là xuân hạ, không có giá rét, cây cối thực vật lúc nào cũng xanh tươi rậm rạp.
Đoàn người, tổng cộng sáu người sau một đoạn thời gian bôn ba cuối cùng cũng tìm được đến nơi này. Rừng rậm này là nơi dã thú hoành hành, lúc nào cũng có tiếng thú gầm, côn trùng kêu. Trung tâm rừng rậm cũng là nơi đáng sợ nhất, các loại dã thú cường đại kinh người, độc trùng độc thảo cùng với một số cạm bẫy thiên nhiên thậm chí so với mãnh thú còn lợi hại hơn. Nơi này mặc dù không đáng sợ bằng mê thất chi địa, nhưng ngay cả bọn họ thực lực rất mạnh đi lại trong đây cũng phải cố gắng cẩn thận hết sức.
Ngàn năm trước, rừng rậm này chỉ là một rừng rậm bình thường. Vào thời kỳ Thiên Long quốc mới thành lập, khi đó Thiên Long quốc và Quỳ Thủy quốc còn giao hảo, Thiên Long thái tổ đại đế từng hạ lệnh nghiêm cấm động đến dù chỉ một gốc cây của rừng rậm này, cũng không được tiến vào săn bắn. Lệnh cấm kỳ quái này vẫn kéo dài cho tới hôm nay, không ai dám quấy rối khu vực đã trở thành lĩnh vực của các loại thú, mãnh thú diễn sinh càng ngày càng nhiều và đáng sợ hơn, hiện tại nhân loại cho dù là muốn động thì cũng không phải dễ dàng gì.
Hiện tại xem ra, lệnh cấm này của Thiên Long Thái tổ hoàng đế năm đó quả nhiên là có dụng tâm.
Một đoàn sáu người, thủ lĩnh là Viêm Thiên Ngạo, năm người còn lại cũng không ai không phải là người thực lực cực cao, tay nắm đại quyền trong Bắc Đế tông. Mục đích của chuyến đi này tất nhiên là để tìm kiếm bảo tàng mà Thiên Long Thái tổ hoàng đế lưu lại. Từ sau khi Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo đã hủy tàng bảo đồ đó đi, không còn người thứ ba nào được xem nữa. Lần này, hoàn toàn là Viêm Thiên Ngạo tuân theo sự chỉ dẫn trên bản đồ. Sau một thời gian hỏi thăm, hắn cuối cùng cũng tới được đây.
Thảm thực vật nơi này rậm rạp vô cùng, hơn nữa chủng loại phức tạp, các hình các màu, trong đó đều mang theo độc tính, người thường ngay cả chạm vào cũng không thể. Mà trước mắt là một vách đá nhỏ cao hơn mặt đất chừng hơn mười thước, vách đá thiên nhiên như vậy ở bên trong rừng rậm này cũng không phải là hiếm thấy, nhìn từ bên ngoài, vách đá đã bị thảm thực vật các màu hoàn toàn bao phủ.
Viêm Thiên Ngạo chăm chú nhìn về phía trước, vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, tiềm vận viêm hồn chi lực, chậm rãi quét từ trái sang phải.
Lập tức, phương hướng mà lòng bàn tay của hắn hướng tới, thảm thực vật dày cộp liền khẽ động đậy. Viêm Thiên Hùng di động cước bộ, để lực lượng của mình xuyên thấu qua thảm thực vật này rồi thẩm thấu vào trong. Phía trên tấm tàng bảo đồ giấu trong kiếm có đánh dấu rất tỉ mỉ, đánh dấu mỗi một chi tiết. Viêm Thiên Ngạo bước sang bên phải đại khái khoảng mấy chục thước, bỗng nhiên dừng chân, thu hồi tay, ánh mắt lóe sáng rồi tiến về phía trước.
Trước mắt là thảm thực vật rất dày, phía sau nó là một tầng vách đá từ bên trên trải xuống, dây leo rậm rạp, mỗi một cây đều cực kỳ thô to, hơn nữa còn mọc sắc như dao, đừng nói là người, cho dù là dã thú không có việc gì cũng chẳng muốn chạm vào. Viêm Thiên Hùng đứng đó tỉ mỉ quan sát một hồi lâu, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ dấu vết từng bị đụng chạm vào, ánh mắt sau khi lấp lánh một hồi, bàn tay bỗng nhiên đánh ra.
Một trận sóng nhiệt ùa ra, dây leo phía trước lập tức hóa thành từng mảnh vụn, nhưng những mảnh vụn này không dọc theo vách đá rơi xuống dưới mà lại bay vào trong, đồng thời phía sau chỗ mà chúng bao phủ, lộ ra một mảng hắc động.
"Cái này? Là sơn động, chẳng lẽ..." Năm người đi theo Viêm Thiên Ngạo nhanh chóng tiến lên.
"Đúng vậy, chính là nơi này. Từ dấu vết cho thấy, nơi này chắc chưa bị ai động tới." Viêm Thiên Ngạo nói. Đồng thời hắn không thể không cảm thán, loại che đậy này quả nhiên là quá mức hoàn mỹ, so với cạm bẫy hàng rào cố ý tạo ra còn hữu hiệu hơn nhiều, nếu không phải trên tàng bảo đồ có đánh dấu, hắn cho dù là đi qua đây cũng sẽ không chú ý, lại càng không vô duyên vô cớ đi chạm vào những thứ có khả năng gây nguy hiểm này. Chẳng trách từ ngàn năm nay không có ai phát hiện ra bảo tàng của Thiên Long Thái tổ hoàng đế.
Nhìn bề ngoài, nơi này đích xác không có bất kỳ dấu vết từng bị động tới, chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng Viêm Thiên Ngạo bắt đầu tiêu tán.
Đây là một sơn động không rộng lắm, cũng không sâu, chỉ hơn mười thước mà thôi. Sáu người đi vào, nhìn quanh bốn phía. Đây chỉ là một sơn động đơn thuần, thời gian tồn tại đã rất lâu rồi, cũng không nhận ra là thiên nhiên hay là do nhân công đào ra. Trừ mấy con chuột hốt hoảng chạy đi chạy lại ra thì bên trong là một mảng trống trơn, cũng không có bất kỳ vật gì khiến người ta chú ý. Một trung niên nhân mặt đầy râu, diện mạo thô hào nói: "Thất trường lão, nơi này có cơ quan khác không?"
Viêm Thiên Ngạo gật đầu: "Bảo tàng phú khả địch quốc, đương nhiên là được giấu cực kỹ. Sơn động mà người bình thường không thể phát hiện chỉ là cửa vào, cho dù là bị ai đó vô ý xông vào thì cũng chỉ coi đây là một sơn động bình thường mà thôi. Mà nơi cất tàng chân chính là ở phía dưới."
" Phía dưới ư?" Mấy người đồng loạt thốt lên, đồng thời nhìn về phía dưới chân. Trên mặt đất có cả bùn đất và đá vụn, không hề nhìn ra điểm gì khác thường.
"Theo chú giải trên tàng bảo đồ, địa điểm tàng bảo của Thiên Long Thái tổ hoàng đế năm đó chính là ở chỗ sâu bên dưới mười trượng."
Viêm Thiên Hùng chậm rãi giơ tay lên, một cỗ lực lượng rất nhanh bành trướng ra, lực lượng cực mạnh mang theo không khí hỗn loạn bắt đầu khởi động, bức năm người ở xung quanh ra xa.
"Thất trường lão chờ một chút!" Một người trong đó hô to: "Nếu thật sự là ở ở dưới đất mười trượng, hay là để người trực tiếp đào đi. Phía trên nơi này là vách núi cao, nếu không chể không chút đã vách đá gãy thì..."
"Các ngươi trước tiên lui ra, ta tự có chừng mực." Viêm Thiên Ngạo cũng không quay đầu lại, nói.
Năm người do dự một hồi, rồi toàn bộ rời khỏi sơn động đó, đứng ở vị trí xa hơn một chút, tràn đầy lo lắng và hưng phấn nhìn chăm chú vào đây. Theo lời của Viêm Thiên Ngạo, địa điểm đánh dấu trên tàng bảo đồ chính là nơi này, cũng ghi chú rõ nơi này có một sơn động được che giấu. Mà bọn họ lúc này quả nhiên ở địa điểm này nhìn thấy... Cũng tiến thêm một bước xác định: tàng bảo đồ không phải là giả!
Rầm!
Một tiếng nổ nặng nề từ phía trước truyền đến, mặt đất sau đó cũng rung chuyển nhè nhẹ. Trước mắt, vách đá cao đó cũng rung lên, đá vụn rào rào rơi xuống, rồi lập tức trở lại bình tĩnh.
Năm người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay lại trong động, vừa mới bước vào, đồng loạt ngây ra.
Một cái động lớn dài mấy thước xuất hiện trước mắt, liếc nhìn một cái, sâu không thấy đáy. Viêm Thiên Ngạo vẻ mặt bình tĩnh bồng bềnh bên trên cái động khẩu, có chút đăm chiêu nhìn xuống dưới chân. Độ sâu như vậy, mà độ rộng thì lại rất hẹp, căn cứ vào trình độ chấn động của mặt đất, lực lượng tràn ra ngoài rõ ràng là ép xuống phía dưới, mà ít khi tràn lên trên. Dưới sự kết hợp, muốn làm hoàn mỹ thì khó khăn cỡ nào.
Không hổ là Viêm Thiên Ngạo thực lực mạnh nhất trong ba mươi bảy trưởng lão của Bắc Đế tông, cũng đạt tới cảnh giới cấp thần trung giai!
"Xuống thôi!"
Viêm Thiên Ngạo nói xong, thân thể rất nhanh hạ xuống. Năm người không chút do dự, cùng nhau nhảy xuống.
Vừa rơi xuống, rất nhanh liền giẫm lên mặt đất. Mặt đất dưới Mấy chục thước không ẩm ướt như trong tưởng tượng của bọn họ, ngược lại rất bằng phẳng rắn chắc. Lập tức, một đoàn hào quang lóng lánh vụt nên, chiếu chung quanh sáng như ban ngày. Dưới chân, rõ ràng không phải bùn đất gồ ghề, mà là một khối đất gạch được lát chỉnh tề. Ba mặt chung quanh là vách tường, một mặt thì tối om không nhìn thấy gì.
Thông đạo dưới đất!
"Đi thôi."
Viêm Thiên Ngạo làm việc rất dứt khoát, hắn không cho năm người thời gian kinh ngạc và hỏi han, bước tới phía trước tối om. Đây là một thông đạo dưới đất rất dài, nhưng đã đến nơi này rồi thì tuyệt không phải là đã tìm được bảo tàng. Căn cứ vào đánh dấu trên tàng bảo đồ, thông đạo phía trước là một đoạn đường hung hiểm vạn phần, cơ hồ cứ cách vài bước chính là một loại cơ quan vì ác độc, hơn nữa cơ quan không lặp lại. Nếu không có tàng bảo đồ trong tay, cho dù đến được nơi này cũng không có khả năng toàn thân mà vào- đương nhiên, là đối với người thường mà nói, còn đối với siêu cấp cường giả như Viêm Thiên Ngạo, cho dù chưa từng nhìn tàng bảo đồ thì những cơ quan này cũng không làm gì được hắn.
Quả nhiên, đi được không lâu, mặt đất dưới chân Viêm Thiên Ngạo bỗng nhiên lõm xuống, lộ ra một chỗ trống. Phía dưới hơn mười thước, những mũi nhọn rậm rạp phóng thích ra hàn quang khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy, một khi rơi xuống, không nghi ngờ gì nữa sẽ bị vạn nhận xuyên tâm. Viêm Thiên Ngạo vẫn duy trì cước bộ tiến về phía trước, chẳng thèm nhìn xuống dưới lấy một cái, giống như bên dưới chẳng có gì vậy. Năm người phía sau giơ quang minh ma pháp đăng lên sau đó nhảy qua, đồng thời ánh mắt không nén được mà nhìn thoáng về phía dưới, trong lòng không khỏi có chút khiếp sợ. Viêm Thiên Ngạo mới vừa đi được vài bước, từng mũi tên thô to từ bên phải đột nhiên bắn ra, chỉ nghe thấy rầm rầm, mũi tên thô tráng do sắt thép chế thành bị chấn gãy thành mấy đoạn, rơi xuống đắt. Mà những điều này chỉ là khởi đầu.
Càng đi về phía trước bọn họ càng thể hội sâu hơn sự đáng sợ của nơi này.
Mục đích của bọn họ không phải phải là để lấy bảo vật, mà là để thăm dò hư thật, người tới đây dĩ nhiên là được tín nhiệm nhất, cũng là thực lực mạnh nhất. Năm người theo Viêm Thiên Ngạo không ai không phải là cao thủ cấp thiên, nhưng một đường đi tới, ngay cả bọn họ cũng phải run rẩy từng đợt. Để tay lên ngực tự hỏi, cho dù với thực lực của bọn họ, nếu không phải Viêm Thiên Ngạo đi trước mở đường, bọn họ đã mấy lần đã đi sát qua người tử thần rồi, muốn đi vào bên trong, càng lúc càng khó, cửu tử nhất sinh.
Có điều đồng thời, muốn chế tạo cơ quan trùng trùng đáng sợ như vậy, chắc phải hao phí cực lớn. Đồng thời không nghi ngờ gì nữa, cơ quan như vậy, cái mà nó bảo hộ tất nhiên chính là cái xứng với bốn chữ phú khả địch quốc. Nếu dễ dàng tìm được, bọn họ ngược lại sẽ cảm thấy khó hiểu
Không biết đi được bao lâu, trong bầu không khí khẩn trương, đã không thể phán đoán chuẩn xác sự lưu động của thời gian. Bọn họ không biết con đường phái trước dài bao nhiêu, sẽ gặp được bao nhiêu loại cơ quan. Bỗng dưng, bọn họ đồng thời phát hiện, phía trước đột nhiên hiện ra ánh sáng mờ mờ. Tuy rằng rất mờ, nhưng ở trong không gian dưới đất hắc ám như vậy lại rất bắt mắt.
Quang minh ma pháp đăng lập tức được tắt đi, mà ánh sáng ở phía trước thì vẫn tồn tại. Cước bộ của sáu người đồng thời chậm lại, từ từ tiến về phía trước. Ở đây xuất hiện ánh sáng, không nghi ngờ gì nữa có nghĩa là phía trước có vật sáng đặc thù, hơn nữa là thứ mà hơn một ngàn năm vẫn phát sáng được. vứt bỏ những thứ khác, chỉ với năng lực có thể phát sáng một ngàn năm, thứ này chính là giá trị liên thành rồi.
Đó chính là nơi cất bảo tàng ư?
Nội tâm của mấy người bắt đầu nổi sóng, bọn họ đương nhiên biết nếu thật sự là bảo tàng như trong truyền thuyết, đối với toàn bộ Bắc Đế tông, và đối với toàn bộ thiên hạ sẽ mang tới ý nghĩa gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.