Quyển 5 - Chương 430: Tai ương ngập đầu
Hỏa Tinh Dẫn Lực
12/04/2013
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, người trong đại sảnh đều đứng lên, không khí lập tức biến thành hỗn loạn. Hắc y nhân phía sau Tây Môn Khánh đột nhiên phóng lên cao, mặt bình tĩnh nhìn về phía Tà Đế, mục tiêu là tráp vàng bị hắn hút vào tay.
Động tĩnh khiến Tà Đế liếc sang bên cạnh, tay kia hắn theo đó vung ra. Chỉ nghe thấy một tiếng rầm, thân thể của trung niên nhân đó giống như đụng vào thứ gì đó trong suốt giữa không trung, rơi thẳng xuống, lúc rơi xuống, thân thể lộn về phía sau mấy vòng, sau đó không nhúc nhích, lát sau, một tầng băng rất dày kết thành trong những đôi mắt đang trợn to, càng lúc càng dày, cho tới khi triệt để đóng băng toàn bộ thân thể hắn vào bên trong.
Tây Môn Khánh trong lòng hoảng hốt, hắn vận khí hô lớn: "Các vị bằng hữu bình tĩnh, mọi người im lặng!"
Tiếng hô này của Tây Môn Khánh chấn cho lỗ tai của mọi người lùng bùng, giống như là thanh âm của hắn chui vào trong tay người ta vậy, hiệu quả cũng chầm chậm hiện ra, đại sảnh vừa rồi còn ầm ầm lập tức an tĩnh lại. Nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Tà Đế, hoặc là dùng khóe mắt liếc người sống vừa bị đóng thành băng kia, không thể nào che giấu được sự chấn kinh trong lòng.
Tà Đế xuất hiện, ở trước mặt mọi người không hề kiêng kị cướp tráp vàng, nhưng từ hoảng loạn ra, bọn họ không có một ai muốn thử lên cướp lại. Từ sau khi Tà Đế một mình đánh bại ba của Bắc Đế tông, sự khủng bố và cường đại của hắn đã được phóng đại vô số lần. Bốn lần hàng thần thuật. Đừng nói là bốn lần dù chỉ là một lần, cũng đủ để hóa toàn bộ mọi người ở đây thành băng rôi.
" Tà Đế, cửu ngưỡng đại danh. Hôm nay tới Tây Môn ta, thật sự là khiến Tây Môn gia vẻ vang. Nếu không chê, có thể nể mặt ngồi xuống, tâm tình một hen?" Tây Môn Khánh ngẩng đầu nói, ngữ khí vô cùng thành khẩn, nhìn không ra bất kỳ vẻ giả dối nào.
Tà Đế trầm giọng nói: "Không cần, bản đế tới đây chỉ là để lấy thứ đồ mà ta cần thôi."
"Thứ mà Tà Đế nói chính là thiết kiếm mà Thiên Long quốc Thái tổ hoàng đế lưu lại ư?" Tây Môn Khánh hỏi.
"Hừ!" Tà Đế hừ lạnh đầy khinh thường: "Biết rõ rồi còn cố hỏi. Được rồi, Tây Môn gia ngươi làm không tồi, nếu bên trong thật sự có tàng bảo đồ, bản đế sẽ nhớ kỹ tên các ngươi, nói không chừng ngày nào đó còn có thể thưởng cho các ngươi."
Thần thái, ngữ khí, hành động của Tà Đế đều là một loại cuồng ngạo giống như đế lâm thiên hạ, căn bản không để bất kỳ một người nào ở đây vào mắt, trong thanh âm, lại lộ ra sự khinh thị va khinh thường đối với Tây Môn gia. Nhưng người ở đây không có một ai phát tác. Bởi vì hắn là Tà Đế, có tư cách cuồng ngạo tuyệt đối. Ai dám ở trước mặt hắn lộ ra tư thái ngỗ nghịch, kết cục không nghi ngờ gì nữa chỉ có một.
"A. Nếu hôm nay dã là bán đấu giá, vậy bản đế cũng sẽ không thể phá hỏng quy củ. Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu, bản đế cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai có thể ra giá cao hơn bản đế!"
Ánh mắt của Tà Đế đột nhiên đảo qua toàn trường, ai chạm phải ánh mắt của hắn đều không khỏi toàn thân lạnh run. Lời nói của Tà Đế mang theo ý tứ uy hiếp rõ ràng, ý của hắn rõ ràng là. Ta xem ai dám hô ra giá cao hơn bản đế nào."
Trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng vẫn không ai dám phát tác, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ dẫn tới sự chú ý của tên sát tinh này.
"Cái này..." Chỉ cần Tây Môn Khánh không phải là kẻ ngốc, chắc nên biết phải ứng phó như thế nào, hắn không dám suy nghĩ, vội vàng nói: "Bên trong Thiết kiếm có giấu tàng bảo đồ, nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, có lẽ nói không chừng lại là giả, cho nên giá vốn cũng không quá cao, một... Một trăm lượng bạc."
Khi nói ra Một trăm lượng, Tây Môn Khánh toàn thân đã đầy mồ hôi, còn len lén nhìn vẻ mặt của Tà Đế, sợ cái giá này của mình quá cao, mà Tà Đế thì lại không mang theo nhiều bạc như vậy.
Tàng bảo đồ hấp dẫn ánh mắt của thế nhân, có giấu bảo tàng phú khả địch quốc không ngờ chỉ có giá một trăm lượng bạc. Nhưng với tình cảnh này, không ai dám cười, càng không ai dám nói gì.
"Một trăm lượng? Tốt lắm." Tà Đế chậm rãi gật đầu, rõ ràng là thập phần hài lòng với cái giá này của Tây Môn Khánh: "Vây bản đế trả một trăm linh một lượng."
Tây Môn Khánh thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, mà Tà Đế ra giá, lập tức khiến sắc mặt của người trong sảnh đều không được tự nhiên, nhưng lại không dám lên tiếng phản đối.
"Một trăm linh một lượng, còn.. còn có vị bằng hữu nào nguyện ý trả giá cao hơn không, nếu không thì thanh thiết kiếm này thuộc về Tà Đế." Tây Môn Khánh len lén lau mồ hôi lạnh, cố gắng trấn địn hô. Mà những lời này của hắn đã hoàn toàn là vô nghĩa, ý đồ Tà Đế rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, hơn nữa cái tráp vàng đó đã ở trong tay Tà Đế, trong thiên hạ có lẽ căn bản không ai có năng lực cướp đi, cho dù có thể ra giá cao hơn thì sao chứ? Trừ phi là chán sống rồi.
"Lần thứ nhất.... lần thứ hai... lần thứ ba!" Cơ hồ là liền một lúc hô xong, toàn thân Tây Môn Khánh trên dưới tràn đầy một loại cảm giác thoát lực: "Được! Kiện bảo vật cuối cùng của ngày hôm nay đã được bán rồi, thuộc về Tà tông chi đế Tà Đế!"
Lặng ngắt như tờ. Hội đấu giá chấm dứt với kết quả như vậy, sở hữu của tàng bảo đồ cũng là kết quả như vậy. Nhưng lúc này không có ai dám đi trước, đều như bị trúng định thân pháp không dám động đậy. Thanh danh và uy thế của Tà Đế đã tạo dựng nên một bầu không khí cực kỳ đáng sợ, bọn họ như bị một cây đao kề trên cổ, chỉ khẽ động là sẽ bị cắt đứt yết hầu.
Thân thể Tà Đế chậm rãi từ không trung hạ xuống trước mặt Tây Môn Khánh, Tây Môn Khánh biểu hiện luôn trầm âm hữu độ lại theo bản năng lui về phía sau một bước. Tà Đế mắt khép hờ, ném một tấm ngân phiếu cũ nát và một chút bạc vụn. Tây Môn Khánh vội vàng vươn tay nhận lấy. Không nhiều không ít, vừa đúng một trăm linh một lượng. Cầm một trăm linh một lượng bạc này, hắn không biết là nên khóc hay nên cười.
Tay Tà Đế đặt lên trên cái tráp, nói: "Được rồi, có điều bản đế trước tiên phải xác nhận xem thanh thiết kiếm này có từng bị Tây Môn gia các ngươi động tới hay không?"
"Không có, tuyệt đối không có. Lúc trước khi có được kiếm này, gia phụ đã hạ nghiêm lệnh, không cho phép bất kỳ ai để lộ tin tức ra ngoài, càng không được phép làm tổn hại tới cây kiếm."
Tây Môn Khánh vội vàng giải thích.
" Bản đế chưa bao giờ tin ai cả. Cũng tốt, bản đế giờ xác nhận một chút, nếu đều là vì tàng bảo đồ mà đến thì bản đế sẽ cho các ngươi kiến thức một chút hình dạng của tàng bảo đồ này."
Bàn tay mang bao tay màu bạc đột nhiên nhoáng lên, theo đó là một tiếng keng chói tai, mười ổ khóa vàng toàn bộ bật ra, chiêu thức ấy của Tà Đế lập tức khiến cho người ta hít một hơi lạnh. Cái này không phải là hộp sắt hay hộp gỗ, mà là hộp làm bằng vàng, ở trong tay Tà Đế không ngờ vẫn bị dễ dàng phá hủy như đậu hủ vậy.
Tà Đế đẩy một cái, nắp màu vàng bị mở ra, rơi xuống đất.
Tay Tà Đế dừng ở đó, bỗng nhiên không có động tác và thanh âm gì, tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng ánh mắt của hắn trong khoảnh khắc biến thành lạnh lùng, lạnh tới đáng sợ.
Tây Môn Khánh đứng gần Tà Đế nhất, sự biến hóa của không khí hắn cũng cảm thụ được rõ ràng nhất, hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, lập tức sắc mặt đại biến.
Cái tráp màu vàng đó không ngờ lại trống không! Thanh thiết kiếm rỉ sét đó không ngờ đã không cánh mà bay.
Tà Đế chậm rãi quya đầu lại, nhìn về phía Tây Môn Khánh sắc mặt đã trắng bệch, nói không ra lời, thanh âm âm trầm giống như đến từ địa ngục: "Giỏi, giỏi lắm, hảy cho Tây Môn Khánh, hay cho Tây Môn thế gia!"
"Đợi đã... cá này... không đúng... rõ ràng tối qua còn ở bên trong mà, sao giờ lại không thấy. À, có thể là phụ thân ta đã cầm đi rồi, ta lập tức đi hỏi gia phụ.
Thanh âm run run của Tây Môn Khánh khiến cho người ta sắc mặt cũng biến đổi, Cái tráp đó không ngờ lại trống không, chẳng trách khí thế của Tà Đế đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ như vậy.
Vì sao lại trống không? Chẳng lẽ là bị người ta trộm đi rồi? Hay là, Tây Môn thế gia đang cố lộng huyền hư? Nếu là cái trước thì có ai có thể ở trong Tây Môn gia thủ vệ trùng trùng không kinh động bất kỳ ai mà trộm cái thứ được đặt ở địa phương bí mật nhất, lại được khóa kỹ càng như vậy đi. Còn cái sau thì có thể ư? Tây Môn gia không phải là kẻ ngốc, nếu quả thật là muốn dùng cái tráp không để hồ lộng người trong thiên hạ, không nghi ngờ gì nữa là tự chui đầu vào rọ, bọn họ nhất quyết không thể làm như vậy.
"Không... cần..."
Tây Môn Khánh vừa mới hốt hoảng xoay người lại thì thanh âm vô cùng trầm thấp đó khiến hắn rùng mình một cái. Sau đó, cổ hắn lạnh toát, một bàn tay lạnh như băng đã tóm lấy cổ hắn, con ngươi không ngừng trợn to ra từ từ nhỏ lại, sau đó thì kẹp chặt cổ hắn, nhấc hắn lên từng chút một.
"... Ngươi... Ngươi..."
Tây Môn Khánh miệng há to, thanh âm mơ hồ từ trong cổ họng từ từ thoát ra, cảm giác nghẹn thở đó nhanh chóng cướp đi ý thức của hắn.
Người Trong đại sảnh không có một ai dám phát ra âm thanh phát ra âm thanh, bàn tay giống như kìm sắt đó bóp chặt yết hầu của Tây Môn Khánh, nhưng mỗi người đều cảm thấy giống như đang bóp lên cổ mình, trong lòng sợ hãi vô cùng.
"Không ngờ dám lừa bản đế. Ngươi...muốn chết..."
"..." Hai tay Tây Môn Khánh dùng hết toàn lực muốn gạt tay Tà Đế ra, nhưng lực lượng của hắn giống như chuồn chuồn rung cây, căn bản không khiến tay của Tà Đế di chuyển chút nào, thị tuyến hắn biến thành càng lúc càng mơ hồ, ngay cả sức để giãy dụa cũng càng lúc càng yếu đi.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh phẫn nộ ẩn chứa sự ngoan độc vang lên, Tây Môn Khánh thiếu chút nữa thì tắt thở bị Tà Đế ném xuống đất, Tây Môn Khánh nằm úp trên mặt đất, ôm yết hầu thống khổ ho khan, liều mạng hít thở.
Ánh mắt của ánh mắt đảo qua đại sảnh, thanh âm âm hàn đó từng chữ truyền vào tai mọi người, lại vang cả ra ngoài, truyền vào trong tai người của Tây Môn gia: "Bản đế không muốn lạm sát, không muốn giết người. Cho những ngoại nhân các ngươi một phút đồng hồ để đi, sau một phút đồng hồ, tất cả người còn ở lại Tây Môn thế gia, vô luận là ai, toàn bộ.... Chết không toàn thây!"
Thân thể Tà Đê, bay lên trời xuyên qua xuyên qua nóc nhà biến mất trong tầm mắt của mọi người. Giống như cơn ác mộng đã qua đi, người trong đại sảnh toàn bộ thở hắt ra một hơi, sau đó không chút do dự xoay người bỏ đi. Trên đài, chỉ còn lại Tây Môn Khánh vẫn đang thống khổ ho khan, cùng với Phan Kim Liên ở phía bên phải rèm, mặt bị dọa cho không còn giọt máu ngột bệt trên đất.
Với thế lực của Tà tông và sự cường đại của Tà Đế, muốn diệt một ma võ thế gia thật sự là dễ như trở bàn tay, Hoàng Phủ thế gia cách Đại Phong quốc trăm dặm chính là ví dụ tốt nhất. Tây Môn thế gia lần này bán đấu giá là để bán đi một số nguồn gốc có thể gây họa, nhưng không ai ngờ rằng, lần này lại mang tới cho Tây Môn gia một hồi tai ương ngập đầu.
Đồng thời, thanh kiếm đó rốt cuộc là ở đâu. Vì sao lại không cánh mà bay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.