Thiên Thần

Quyển 5 - Chương 425: Tây hải lam giáng ngọc

Hỏa Tinh Dẫn Lực

12/04/2013



Khi giá không ngừng tăng lên, ánh mắt bình tĩnh của Diệp Vô Thần vẫn một mực chiếu lên chuỗi đàn châu đó, ánh mắt vô cùng nhạy bén đã nhìn rõ văn tự li ti bên trên.Từ góc độ ở chỗ hắn, chỉ có khả năng nhìn thấy một phần ba tất cả văn tự. Trong ánh mắt lưu chuyển, từng văn tự kị dị lần lượt xuất hiện trong não.

Phá dịch văn tự là một loại công tác rất tốn đầu óc, nhưng nếu như tìm thấy được một điểm tiến vào mấu chốt, tất cả sẽ biến thành rất dễ dàng. Mà văn tự kỳ dị trên điêu long huyền đàn châu, Diệp Vô Thần sau khi quan sát một lúc liền mơ mơ hồ hồ tóm được một cái bóng. Mỗi một chữ đều lờ mờ tiềm tàng tư thái của phật tượng. Trong lòng hắn khẽ động, lặng lẽ lựa chọn và di dời những chỗ không hài hòa trong từng văn tự, vẽ ra một đường nét phật tượng tiêu chuẩn, mà những bộ phận bị dịch chuyển hoặc là thêm vào giảm đi, án chiếu theo hướng đi nguyên bản và vị trí xắp hàng đơn độc của chúng liền có thể một lần nữa tổ thành một chữ.

Sáng tạo văn tự là một loại quá trình cực kỳ dài lâu và gian nan, tuyệt không phải là người của một thế hệ có thể hoàn thành, Huyền Hoa là một tăng nhân, càng không thể vì điêu khắc ra chuỗi phật châu này mà đặc biệt đi sáng tạo ra một loại văn tự. Văn tự kỳ dị bên trên phật châu, khả năng lớn nhất chính là căn cứ vào văn tự trên Thiên Thần đại lục, dựa theo một loại phương thức biến hóa duy nhất tiến hành biến hóa và hình thành ra một loại khác. Chỉ cần tìm đúng quy luật biến hóa này, tất cả sẽ trở nên đơn giản đến cực điểm.

Mà hiển nhiên, loại quy luật biến hóa này rất khó tìm. Ít nhất chuỗi điêu long huyền đàn châu này ở Tây Môn gia đã tồn tại ngàn năm, vẫn không ai hiểu thấu đáo được huyền cơ trong đó.

Mà Diệp Vô Thần dùng chỉ hơn mười giây thời gian, bởi vì Huyền Hoa là tăng nhân, thứ mà lão tiếp xúc nhiều nhất, cũng am hiểu nhất chính là phật. Từ góc độ này quan sát, từng văn tự lập tức đều tạo hắn một loại cảm giác "Phật". Vì thế, tất cả đều được giải quyết dễ dàng.

Hai chữ to trên viên đàn châu thứ nhất : sau khi hợp chỉnh là thì là "Phật", thứ hai là "Luận".

"Quả nhiên là vậy." Diệp Vô Thần lắc đầu cười cười. Văn tự còn lại hắn cũng lười chẳng buồn nhìn. Bởi vì đây căn bản không phải là công pháp tuyệt thế gì cả, mà là một thiên kinh văn, là tinh túy của phật luận mà Huyền Hoa tự mình lĩnh ngộ được. Lão là cao tăng đắc đạo, đối với công pháp vốn nhìn rất nhạt, mà phật luận lĩnh ngộ được mới là thành tựu lớn nhất trong đời lão. Lão không muốn những thứ này rơi vào tay người phàm tục, cho nên mới khắc vào trong phật châu, để người hiểu phật tham ngộ. Nhưng không thể không nói, Huyền Hoa đại sư này có chút lộng xảo thành chuyên rồi.

" Ba trăm vạn lượng." Tiễn Cổn Cổn hơi híp mắt lại, hét ra một cái gía.

Điêu long huyền đàn châu tuy rằng không hổ với cái tên hi thế trân bảo, nhưng bí mật bên trong bất kể là thật hay là giả, toàn bộ Tây Môn gia cả ngàn năm cũng không tham ngộ được, cho nên cho dù tới tay cũng đã phát huy được giá trị của nó rồi, dùng ba trăm vạn lượng bạc để đổi lấy thật sự là đáng ư?

Giá vẫn cứ thế leo thang, người bán đấu giá cũng người này nối tiếp người kia lui xuống. Nhưng tới sau cùng, chỉ còn lại hai người lắm tiền mà không biết tiêu vào đâu thi nháu hét giá. Mà đại thiếu gia của Diệp gia sau khi biết chuỗi đàn này thật ra chỉ khắc một đống kinh văn, liền không còn một chút hứng thú nào, nhỏ giọng trêu đùa Ngưng Tuyết và Diệp Thủy Dao. Đồng thời, hắn có thể cảm nhận được, phía sau không ngừng có ánh mắt quét về phía hắn, trong đó có một đạo vẫn không rời khỏi bóng dáng của Diệp Thủy Dao.

"Một ngàn ba trăm vạn lượng!"

Một búa gõ xuống, một cái giá siêu cấp trên trời đã quyết định giá cuối cùng của điêu long huyền đàn châu. Cuối cùng, chuỗi điêu long huyền đàn châu này vẫn rơi vào trong tay Tiễn Cổn Cổn. Khi giao chuỗi đàn châu cho Tiền Đa Đa, Tây Môn Khánh vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, nhưng bất kỳ ai cũng biết rằng, trong lòng hắn lúc này nhất định đang nở hoa. Một ngàn ba trăm vạn lượng, cho dù là Tây Môn gia gia đại nghiệp đại, cái giá này cũng tuyệt đối là một con số không nhỏ, gánh được chi tiêu của họ trong mấy năm. Mà những thứ này, chỉ cần dùng một chuỗi phật châu vứt trong nhà không dùng tới để đánh đổi.

Có điều không có ai nhận thấy được, trong nháy mắt ánh mắt của hai người tiếp xúc, ở sâu trong mắt đồng thời lóe lên quỷ quang.

Tiễn Cổn Cổn có được phật châu, trực tiếp đeo nó lên cổ, vẻ mặt không hề vui sướng đắc ý, lại càng không đau lòng hay tiếc rẻ gì, mà vẫn bình tĩnh như vừa mua một cái bánh bao vậy. Bỏ một ngàn ba trăm vạn ra mua một chuỗi phật châu không biết tác dụng là gì, hiển nhiên là loại người tiền nhiều quá mà không biết làm gì.

Phan Kim Liên vẻ mặt ngượng ngùng, bưng một cái bàn ngọc lên đài.Khi Tây Môn Khánh vén tấm vải lụa che bên trên ra, một đoàn lam quang nhu hòa như mộng ảo lập tức bất giác khơi lên một tràng tiếng kinh hô.

Đây là một khối đá hình tròn to bằng lòng bàn tay, lại bị một đoàn quang mang màu lam bao phủ, rõ ràng là lẳng lặng đặt ở đó, nhưng lam quang lại lấp lánh không theo quy tắc nào, dùng biên đố rất nhỏ khi thâm khi mờ. Quang mang chiếu vào mắt, mà như chiếu sâu vào trong tim người ta, khiến cho nội tâm của người ta sau đó cũng trở nên nhu hòa thư sướng. Đây tuyệt không phải là lam quang đem quang minh nguyên tố xuyên thấu qua chất môi giới màu lam mà phóng xuất ra như quang minh ma pháp đăng, mà là một loại hào quang kỳ dị không thuộc bất kỳ nguyên tố nào, tự nhiên mà thành.

"Đây, chẳng lẽ đây là..."



"Đúng vậy." Tây Môn Khánh mỉm cười nói: "Tin rằng các bằng hữu có kiến thức rộng rãi đã nhận ra rồi. Khối này tên là Tây hải lam giáng ngọc, trong thiên hạ, chỉ có một viên?"

"Tây hải lam giáng ngọc" cái tên này vừa được gọi ra, bên trong đại sảnh lại xuất hiện một tràng tiếng kinh hô, mà trong đó, rõ ràng là có nhiều giọng nữ hơn.

"Tây hải lam giáng ngọc, truyền thuyết của nó có rất nhiều, có người nói nó là tinh hoa của biển trải qua ánh dương phía tây vô số năm mà ngưng hóa thành, là thiên địa tinh hoa chân chính, cũng có người nó là do nước mắt của một đôi tình nhân tuẫn tình ngưng thành. Lai lịch thật sự của nó không thể nào biết được, mà tại hạ thì nguyện ý tin cái sau hơn. Khối tây hải lam giáng ngọc này tuy nhỏ, những có thể phóng thích ra quang mang vô cùng vô tận một cách vĩnh hằng, mà lam quang ấm áp này, giống như tình yêu tồn tại vĩnh hằng, không có gì có thể xóa đi được giữa tình nhân. Đây là một khối thiên địa chí bảo duy nhất có thể phóng thích ra hào quang vĩnh cửu trên Thiên Thần đại lục, cũng chỉ thuộc về tình yêu trung chinh nhất. Tương truyền, nếu ai có thể đem khối tây hải lam giáng ngọc này tặng cho người mà mình yêu, thì sẽ có được sự chúc phúc của thần biển, trở thành một đôi tình nhân tình thâm như biển."

"Tây hải lam giáng ngọc, giá quy định là ba trăm vạn lượng!"

Giá quy định gấp điêu long huyền đàn châu ba mươi lần, nhưng chỉ dựa vào đặc tính có thể phóng thích ra lam quang phóng thích của nó, không ai cảm thấy giá này quá đắt.

Ánh mắt của Diệp Thủy Dao từ thời khắc tây hải lam giáng ngọc xuất hiện đã bị hấp dẫn, màu lam là màu nàng ta thích nhất, bởi vì nó tượng trưng cho sự thanh mĩ, và không tỳ vết như nước. Màu lam là màu của thủy nguyên tố tinh thuần nhất, trong tên của nàng ta cũng có một chữ Thủy. Bình thường, nàng ta mặc nhiều nhất cũng là quần áo màu lam. Giống như là lúc này vậy.

Khi Tây Môn Khánh nói xong câu cuối cùng, ánh mắt như nước của nàng ta lại có chút gợn sóng, nhưng lập tức lại trở nên ảm đạm, ánh mắt cũng rời khỏi tây hải lam giáng ngọc, nhìn vào hai tay của mình.

Biến hóa của ánh mắt và vẻ mặt của nàng ta không thoát khỏi mắt Diệp Vô Thần, cũng lọt vào mắt Phong Lăng, trong lòng đột nhiên khẽ động.

Tây hải lam giáng ngọc... Trong lòng hắn có một khát vọng rất sâu rất sâu, bởi vì hắn nhìn thấy một thứ gì đó có thể ký thác tình cảm của mình.

"Bốn trăm vạn lượng!"

Người ra giá vẫn là Tiễn Cổn Cổn. Hắn vừa ra giá, không ít người lập tức chửi thầm trong lòng. Nếu đọ về tài lực, ai có thể nhiều tiên hơn tên này, hắn nếu có lòng muốn mua toàn bộ đồ được bán đấu giá ngày hôm nay vào túi thì có ai mà tranh được, những người khác cũng chỉ là muốn đi qua hắt nước tương một chút thôi. Cuộc bán đấu giá này, chẳng lẽ chỉ là mở cho một mình hắn ư.

"Một ngàn vạn lượng."

Một thanh âm thản nhiên vang lên ở vị trí lệch bên phải, hắn vừa ra giá, lập tức có hàng loạt ánh mắt tập trung lên người hắn. Khuôn mặt anh tuấn mà xa lạ, nhưng người có thể trực tiếp đẩy giá lên tới một ngàn vạn lạng, há có thể là một nhân vật đơn giản. Trong nhất thời, mọi người bắt đầu nhao nhao suy đoán thân phận, lai lịch của hắn.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Phong Lăng lạnh lùng cười nói: "Tình yêu kiên trinh vốn là vô giá, vật báu vô giá như vậy một ngàn vạn thật ra cũng quá rẻ.”

Nói xong, mắt hắn cơ hồ là không chịu khống chế nhìn về phía Diệp Thủy Dao, hy vọng nàng ta có thể quay đầu lại, cho dù chỉ liếc hắn một cái thôi cũng được. Nhưng hắn chỉ có thể thất vọng, ánh mắt mà hắn mong mỏi đó thủy chung không nhìn sang đây.

"Vị bằng hữu này nói không sai, tình yêu kiên trinh vốn là vô giá mà mà tây hải lam giáng ngọc vĩnh hằng bất diệt này đồng dạng cũng là vật báu vô giá. Nếu không phải gia phụ có lệnh, tại hạ thật sự là không muốn đem nó ra bán đấu giá. Hiện tại là một ngàn vạn lượng, tin rằng đây tuyệt đối sẽ không phải là cái giá cuối cùng của nó, nếu không đúng là sỉ nhục cho vật báu vô giá nói." Tây Môn Khánh nói. Hắn biết thân phận của Phong Lăng, hoặc có thể nói thân phận của mỗi người ở đây hắn đều biết rất rõ ràng. Không biết là cố ý hay vô tình, những lời này của Tây Môn Khánh mơ hồ mang theo một chút khinh thị đối với Phong Lăng.

Tây Môn Khánh nói xong, đại bộ phận ánh mắt chiếu lên trên người Tiễn Cổn Cổn, một số người cho dù là có lòng đối với tây hải lam giáng ngọc, cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc, tình quan kỳ biến. Bởi vì chỉ cần Tiễn Cổn Cổn ra giá, ngươi tranh với hắn chẳng những tranh không được mà còn không xuống được đài.



"Một ngàn vạn linh một lạng."

Tiễn Cổn Cổn còn chưa kịp ra giá thi bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm lười nhác vang lên, hắn vừa ra giá, đại sảnh vốn đang ầm ĩ soạt một cái trở nên yên tĩnh, toàn bộ ánh mắt cũng tập trung lên người vừa ra giá. Khi nhìn rõ người đó, trong lòng mọi người càng thêm quái dị.

Không ngờ là Diệp Vô Thần.

Tây Môn Khánh trước khi bán đấu giá không nói rõ mỗi lần tăng giá thấp nhất là bao nhiêu, Diệp Vô Thần ra giá như vậy cũng không vi phạm quy củ. Nhưng, người ở đây cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, trên cơ sở ngàn vạn lạng chỉ trả thêm một lạng, rõ ràng là một loại trêu tức, hoặc có thể nói là khiêu khích. Mà với thân phận, gia thế và thịnh danh không ai không biết của Diệp Vô Thần, vốn không nên làm ra loại chuyện này, nhưng cái giá mà hắn kêu gia cũng rất ý vị sâu xa. Rõ ràng, người vừa ra giá có ân oán gì với hắn rồi.

Thần sắc của Phong Lăng lập tức trở nên xanh mét, rồi từ từ thu hồi lại

Tấm bài mà Diệp Vô Thần cầm trong tay vừa mới giơ lên liền được hạ xuống, tay lắc lắc, hất ngọc phiến, chậm rãi nói: "Phong thái tử nếu cảm thấy giá một ngàn vạn lạng quá rẻ, vậy thì tại hạ không ngại bỏ thêm một lạng, không biết cái giá này có còn rẻ không?"

Phong thái tử? Ba chữ đã nói ra thân phận của Phong Lăng, những ánh mắt đang nhìn về phía hắn cũng lặng lẽ biến hóa. Phần lớn là sự hả hê. Nghe nói Diệp Vô Thần từng có ân oán với Phong thái tử Phong Lăng, ba năm trước đây hắn cũng bị Phong Lăng bức phải nhảy xuống Đoạn Hồn Uyên, ân oán giữa bọn họ có thể nói là cả thiên hạ đều biết. Chẳng trách Diệp Vô Thần lại cố ý làm vậy.

Tiễn Cổn Cổn Đang chuẩn bị giơ bài rất thức thời hạ xuống, lộ ra vẻ muốn xem náo nhiệt. Có thể trở thành người giàu nhất Thiên Thần đại lục, hắn sao có thể là hạng ngu xuẩn. Với ân oán của Thiên Long quốc Diệp gia cùng Đại Phong quốc Phong gia, Diệp Vô Thần ra giá như vậy rõ ràng là muốn dẫn cuộc bán đấu giá tây hải lam giáng ngọc thành trannh giành ân oán giữa hai nhà, một phía là Thiên Long Diệp gia, một phía là Đại Phong hoàng thất, mỗi một phía đều là người mà hắn không thể trêu vào, không thể nào tùy tiện chen vào được.

Sắc mặt trầm tĩnh của Phong Lăng hơi sầm xuống, Diệp Vô Thần ra giá như vậy, đã đẩy hắn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu hắn tiếp tục ra giá, Diệp Vô Thần mỗi lần đều sẽ tăng thêm một lạng như vậy, hắn sẽ không còn mặt mũi gì nữa. Nếu như rút lui, hắn càng mất mặt hơn. Bởi vì đường đường là Đại Phong quốc Thái tử nhưng lại bị con trai của Thiên Long quốc Diệp gia dùng một lượng bạc chén ép.

Huống chi, ánh mắt của hắn chiếu lên bóng tiên của Diệp Thủy Dao, tỉnh cảm trong lòng nhanh chóng lan ra. Khát vọng lớn nhất của hắn không phải là tranh giành với Diệp Vô Thần, mà là mua tây hải lam giáng ngọc cho bằng được, không dám hi vọng xa vời rằng với ngọc này có thể giành được tim của giai nhân, nhưng chỉ cần có được một nụ cười của giai nhân, hoặc là một cái liếc mắt thôi cũng được.

"Một ngàn hai trăm vạn lượng." Phong Lăng không nhiều lời, thản nhiên ra giá

"Một ngàn hai trăm vạn linh một lạng." Diệp Vô Thần chậm rãi giao bài lên. Hắn vừa báo ra giá này, không ít người trực tiếp bật cười.

Phong Lăng lạnh lùng cười nói: "Diệp công tử, Diệp gia gia đại nghiệp đại, báo vật vô giá như vậy ngươi lại chỉ bỏ thêm một lạng, khó tránh khỏi làm hỏng thanh danh của Diệp gia."

Diệp Vô Thần cười ha ha: "Diệp gia ta mặc dù gia đại nghiệp đại, nhưng mỗi một xu đều là vất vả tích lũy được, tại hạ vừa mới hai mươi, chưa từng góp thêm cho Diệp gia một hòn gạch nào, há dám vung tiền như rác như Phong thái tử. Có điều, tại hạ tuy chỉ tăng thêm một, cũng vẫn hơn Phong thái tử phải không nào?" Hắn đảo mắt, cao giọng nói: "Xin hỏi Tây Môn huynh, hành động của tại hạ có vi phạm quy củ không?"

"Cái này… Thật là không vi phạm quy củ gì cả." Tây Môn Khánh mang theo chút ngượng ngùng nói. Chỉ có thể trách hắn không quy định hạn ngạch tăng giá thấp nhất mà thôi.

"Không sai, Diệp công tử nói rất đúng, thói quen tiêu xài vung phí thật sự là không nên." Phong Lăng mỉm cười, vẫng ngồi nghiêm chỉnh ở đó, mở miệng nói: "Vậy tại hạ ra giá, Một ngàn hai trăm vạn linh hai lượng."

Phốc...Mấy người đang uống trà lập tức phun hết cả trà ra ngoài.

Phong Lăng thì vẫn thản nhiên như cũ, đá nguyên quả bóng cao su trở lại cho Diệp Vô Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook