Quyển 5 - Chương 484: Thần chi thánh tướng - Dạ Minh (Hạ)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
12/04/2013
Một người thần giới Thánh tướng đến Thiên Thần đại lục đối với mọi người mà nói có ý nghĩa gì, nàng vô cùng rõ ràng. Thực lực của Thánh tướng đến tột cùng mạnh bao nhiêu, nàng rõ ràng hơn Diệp Vô Thần nhiều.
Không thể chống lại! Không còn đường sống!
Lòng bỗng nhiên trầm trọng giống như bị một ngọn núi đè, giống như trong lòng Diệp Vô Thần bị bóng ma che đậy. Nàng rốt cuộc rõ ràng áp lực trầm trọng của Diệp Vô Thần từ trước tới nay là cái gì… Thì ra, cường giả đến không phải là siêu thần cấp thần giới, mà là thần chi thánh tướng ngay cả nàng lúc trước ở Ma giới đều vô cùng kiêng kị!
Có thể lấy cái gì ngăn cản hắn!?
Có lẽ cũng chỉ có thể trốn hắn… Chỉ cần tránh đi một ngày, một ngày là tốt rồi.
Tiểu Mạt thu liễm khí tức của mình, để tránh bị cái gã đến từ Thần Chi đại lục kia phát hiện. Bởi vì một khi hắn nhận thấy được ma khí tức, tất sinh hứng thú, sẽ lần theo chỗ nàng hiện tại tới Diệp gia.
Phụ thân mặc kệ thế nào cũng không thể gặp chuyện không may… Ta chờ ngươi trở về.
***
Phía đông thành Thiên Long, Phong Ma tháp.
Âm u, ẩm ướt, không ánh sáng, nơi này tối om, xuất hiện ở trong này là lúc trong mũi truyền đến một mùi hôi nồng đậm, Diệp Vô Thần chém ra một trận gió, xua tan mùi hôi ở nơi này. Nơi này là địa phương năm đó Đồng Tâm bị phong tỏa hai mươi năm, mà khí tức hắc ám cùng tử vong năm đó tích góp từng tí một đã tiêu tán hầu như không còn. Tuy rằng rất nhiều người biết Thiên Phạt nữ đã ly khai nơi này, nhưng vẫn như cũ không ai tiến vào trong đó.
Cửa đá bị đóng chặt, nơi này không có một tia ánh sáng, giơ tay ra không thấy năm ngón. Ngưng Tuyết có chút sợ hãi ôm lấy Diệp Vô Thần, lại tò mò khẩn trương hỏi: “Ca ca, nơi này là chỗ nào?”
Mà Đồng Tâm, lập tức nhận ra nơi này, dù sao, nàng năm đó bị khóa ở trong này suốt hai mươi năm, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn chăm chú vào tất cả ở nơi này. Mỗi một tấc ở nơi này nàng đều nhớ rõ.
“Đây là địa phương năm đó tìm được Đồng Tâm tỷ tỷ của ngươi, không cần sợ hãi, nơi này ngoại trừ chúng ta ra, không con có ai” Diệp Vô Thần nhẹ giọng an ủi.
Nghe được địa phương này là chỗ của Đồng Tâm trước kia, Ngưng Tuyết bớt khẩn trương hơn một chút, hỏi ngược lại:“Chúng ta cố ý trở về xem chỗ ở của Đồng Tâm tỷ tỷ trước kia sao?”.
Diệp Vô Thần lắc lắc đầu, trong bóng tối, Ngưng Tuyết không có cách nào thấy. Hắn nói rất nhỏ:“Tuyết Nhi, quá hội không chỉ nói nói, nhất định không chỉ nói nói, biết không?”.
Khẩu khí ngưng trọng làm cho Ngưng Tuyết không tự chủ được nắm tay thật chặt, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Một cái xiềng xích màu vàng được Diệp Vô Thần gọi ra từ trong chiếc nhẫn Kiếm Thần, hắn buông ở trong lòng Đồng Tâm ra, một tay đỡ lấy của eo nhỏ nàng, ánh mắt nhìn nàng trong bóng đêm lóe ra hắc mang quỷ dị, nói: “Đồng Tâm, ngươi nhất định cũng cảm giác được nhóm người muốn đem ngươi đi lại tới nữa...... Hắn rất mạnh, so với lần trước tuyệt đối cường đại hơn rất nhiều lần, chúng ta không thể đả bại hắn, cho nên, ta chỉ có thể trước che dấu khí tức của ngươi lại, hiểu chưa?”
Đồng Tâm nhìn thoáng qua Tỏa Ma Liên trong tay hắn, tựa như đã rõ ràng, nhưng trừ phi quan hệ đến an nguy của Diệp Vô Thần, nếu không vô luận Diệp Vô Thần làm cái gì, nàng đều chỉ biết gật đầu.
Tỏa Ma Liên chẳng những có thể khóa trụ thân thể của sinh linh, còn có thể phong tỏa lực lượng và khí tức. Năm đó Đồng Tâm chính là bị Tỏa Ma Liên khóa trụ, cho nên trong hai mươi năm mới không có bị thần của Thần Chi đại lục tìm được. Cho nên, việc Diệp Vô Thần trước hết phải làm là dùng để Tỏa Ma Liên phong tỏa khí tức của Đồng Tâm.
Nhưng lần này kẻ địch thật sự quá mức cường đại, linh giác cùng năng lực sát thị tất nhiên cũng viễn siêu hơn trước kia, hắn không biết phương pháp này có thể hữu kinh vô hiểm qua mắt người nọ hay không.
Diệp Vô Thần vung tay, xiềng xích màu vàng thật dài vòng lên thân thể Đồng Tâm, từ đầu quấn đến chân, quấn kín cả người chỉ lộ ra hai ánh mắt. Diệp Vô Thần ôm chặt lấy Ngưng Tuyết, ngồi ở bên người Đồng Tâm, nhẹ giọng nói: “Đồng Tâm, ủy khuất cho ngươi”.
Hắn cảm giác được khí tức của Đồng Tâm đã tiêu thất, do bị Tỏa Ma Liên che đậy. Hắn vươn tay đến hư không mấy lần, liên tục chế tạo tầng tầng kết giới vô hình che dấu khí tức, sau đó ôm chặt Ngưng Tuyết, vẫn không nhúc nhích.
“Tuyết Nhi, cái gì cũng không muốn, cũng không được hỏi, nhắm mắt lại, nếu cảm thấy bị vây khốn, hãy ngủ một hồi ngay tại nơi này” Diệp Vô Thần vuốt ve tóc Ngưng Tuyết, một lần lại một lần. Thời gian nàng ở bên cạnh mình, mỗi một khắc mỗi một giây đều trân quý. Hắn vĩnh viễn đem nàng ở lại bên mình, vĩnh viễn vĩnh viễn… Nếu không, sinh mệnh hắn chỉ còn lại một nửa.
Ngưng Tuyết nằm ở trong lòng hắn vẫn không nhúc nhích, nàng bắt đầu nhận ra sự bất an trong lòng hắn, đem thân thể nép sát vào hắn, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình an ủi lòng hắn.
Hắc ám trong Phong Ma tháp thật đáng sợ, im lặng đến đáng sợ. Mà thế giới bên ngoài Phong Ma tháp lại hiện ra tình cảnh hoàn toàn tương phản, ánh sáng bỗng nhiên trở nên rất sáng, rất sáng, không khí rõ ràng trở nên nóng rực, làm cho khi mọi người nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên trời đều bị kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Trên trời… thế nhưng có hai mặt trời! Một cái ở đông, một cái ở tây. Một cái, phóng xạ ra bạch quang làm cho người ta không thể nhìn gần, mà một cái quái dị xuất hiện ở tây phương lại phóng thích ra hào quang màu vàng vô cùng mãnh liệt, làm mọi người nhìn về phía màu vàng mặt trời kia chợt cảm thấy trong lòng giống như bị hỏa thiêu, nóng rực đau nhức.
Âm ảnh của thần, khí tức của thần, tại đây một khắc bao phủ Thiên Thần đại lục.
Dạ Minh một trong tam Thánh tướng của Thần Chi đại lục rốt cuộc đã đến…
Quỳ Thủy quốc, Tà tông nơi bắt đầu. Viêm Đoạn Thương cùng Viêm Thiên Uy sóng vai đứng ở trên đỉnh, nhìn mặt trời màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trên trời.
“Cái này… Cái này… Đây là loại lực lượng gì!”
Viêm Đoạn Thương có được thực lực thần cấp cũng đang run rẩy, hán tử này chưa bao giờ biết sợ hãi thế nhưng đang sợ hãi phát run, lực lượng kia đang từ không trung hạ xuống, còn cách bọn họ rất xa rất xa, nhưng hắn có thực lực cường đại nên hiểu rõ lực lượng kia khủng bố ra sao… Ở trước mặt dạng lực lượng này, răng nanh của hắn cũng run lên, trái tim kinh hoàng, cơ thể co rút, ngay cả linh hồn cũng vì sợ hãi mà lạnh run .
Sợ hãi… Một loại áp chế vô cùng đáng sợ giống như con kiến bị một tòa đại sơn ép xuống!
Viêm Thiên Uy không trả lời hắn, khi ánh mắt rung động của Viêm Đoạn Thương nhìn về phía hắn lại phát hiện toàn thân hắn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, toàn thân run run kịch liệt.
Hắn cũng cảm nhận được sợ hãi, dưới lực lượng tuyệt đối sẽ xuất hiện loại sợ hãi hèn mọn và vô lực này.
Cái lực lượng này, tuyệt đối không có người nào có khả năng đạt được, căn bản không có người có khả năng có được lực lượng như vậy. Mà lực lượng này bọn họ cũng chưa hề thấy qua, ngay cả muốn cũng không dám muốn lực lượng này. Bọn họ thậm chí không chút nghi ngờ, lực lượng như vậy có thể hủy diệt một tòa thành trì của Thiên Thần đại lục trong nháy mắt.
Đây là lực lượng không nên xuất hiện ở Thiên Thần đại lục, bởi vì lực lượng như vậy xuất hiện, chỉ cần thoáng động là có thể tạo thành tai nạn ngập đầu đối toàn bộ đại lục.
Là ai… Đến tột cùng là ai!
Mặt trời đang không ngừng phóng đại trên trời làm cho bọn họ ngay cả hô hấp cũng run rẩy, uy áp cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Như một tòa đại sơn cao không thấy đỉnh rơi vào đầu.
Toàn bộ võ giả của Thiên Thần đại lục đều sợ hãi, giờ khắc mặt vàng như đất, sợ hãi và run rẩy nhìn lên mặt trời màu vàng trên trời, khủng hoảng rất nhanh nảy sinh, phần đông ma vũ gia tộc, môn phái xảy ra rối loạn và rung chuyển thật lớn. Đây là một cỗ lực lượng cường đại đến mức bọn họ không thể tin được, một cỗ lực lượng có thể hủy diệt tất cả, toàn bộ Thiên Thần đại lục cũng tuyệt đối không có khả năng ngăn cản lực lượng này. Đó là người, là thần… Hay là thiên thượng đánh xuống, lúc tai nạn hạ xuống là hủy diệt toàn bộ Thiên Thần đại lục!
Một bóng ma khổng lồ chưa từng có bao trùm khắp Thiên Thần đại lục, mặt trời màu vàng xuất hiện làm cho tất cả mọi người đình chỉ công việc trong tay, chờ đợi trong khủng hoảng cùng sợ hãi… Vận mệnh của Thiên Thần đại lục có lẽ sẽ thay đổi thật lớn từ giờ khắc này, có lẽ, bọn họ chờ đợi chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, cũng có lẽ, bọn họ đợi cho là – tử vong.
Nếu một trường đại kiếp sắp đến thì ai có thể cứu chúng ta… Tà Đế? Tà Đế cường đại đâu… Hắn có thể xuất hiện đánh lui lực lượng đáng sợ này hay không, trừ khử cái khủng hoảng này hay không… Trong tâm vô số người đang la lên . Không gì làm không được, nhất thủ già thiên Tà Đế, nếu thật sự là tai nạn, đây là hy vọng duy nhất mà bọn họ nghĩ đến trong giờ phút này.
Mặt trời màu vàng càng lúc càng lớn, mặt đất cũng bắt đầu chuyển thành màu vàng, có vẻ hào quang dường như che cả mặt trời. Độ ấm không khí luôn luôn tăng lên, càng ngày càng nóng rực, người sợ hãi, thú cũng sợ hãi, dã thú trên cây cối đều chạy trốn, trong lúc hỗn loạn dẫm đạp lên nhau. So sánh với nơi đây, không gian hắc ám nơi Diệp Vô Thần ngược lại trở thành một mảng Niết bàn an bình.
Nóng rực… nóng chết người, mặt trời màu vàng trên trời ngày càng lớn, đã muốn lớn gấp ba mặt trời bình thường, mà đúng lúc này, mặt trời màu vàng bỗng nhiên di động, nháy mắt dời phương vị, từ bầu trời phía tây lập tức di động tới Đông Phương.
Thân thể Dạ Minh bị kim mang nóng rực bao vây, Dạ Minh đắm chìm trong kim mang vẫn triển lộ tư thái vô thượng thiên thần, trong mắt hắn phiến thổ địa dưới thân này vô cùng hèn mọn. Vẻ anh tuấn trên mặt lộ ra một nụ cười khinh miệt: “Hắc Dực công chúa, Bạch Dực công chúa… Đã tìm ra các ngươi!”.
Hắn dừng lại đúng tại phía trên Phong Ma tháp của thành Thiên Long!
Diệp Vô Thần dù được kết giới ngăn cách, hắn vẫn lặng im cảm thụ được lực lượng cường đại đang tiếp cận, mà sau khi cổ lực lượng nguyên tuyền xảy ra một lần di động siêu cự ly, lòng Diệp Vô Thần lập tức như ngã vào đáy cốc.
Chính phía trên! Cổ lực lượng căn bản không có khả năng chống lại đã đi tới chính phía trên hắn, hắn thậm chí hắn cảm giác được một đôi mắt mang theo vẻ cười nhạo nhìn bọn họ trốn ở chỗ này.
Rõ ràng đã dùng Tỏa Ma Liên phong tỏa khí tức của Đồng Tâm, cộng thêm mấy đạo kết giới ngăn cách khí tức… Hắn đến tột cùng là dựa vào cái gì tìm tới nơi này… Tỏa Ma Liên là bảo vật do Nam Hoàng sở lưu lại, khả năng ngăn cách khí tức của nó đáng lý ngay cả thánh cũng không thể phát hiện mới đúng!
Chỉ là… Trùng hợp sao? Hay là…
“Bạch Dực công chúa, Hắc Dực công chúa, tại hạ Dạ Minh, phụng lệnh thần đế mang các người trở về, xin không nên kháng cự hay chạy trốn… Vô luận các người trốn ở nơi nào, dùng phương pháp che dấu gì, chỉ cần lực lượng căn nguyên của các ngươi bất diệt, thì vĩnh viễn trốn không khỏi ánh mắt của ta”.
Thanh âm thâm trầm từ trên không truyền tới, thẳng nhập vào không gian của Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần lập tức ôm chặt Ngưng Tuyết, ôm thật sự nhanh, thực nhanh, hắn thực sự sợ, chính mình không nghĩ qua là Ngưng Tuyết sẽ bị cướp đi từ trong lòng hắn.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.