Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến
Chương 5: Ốm đau
Triệu Kiền Kiền
18/08/2014
Sau giờ ngọ ta dựa vào cửa sổ phơi nắng, từ khi ta theo sư phụ tập võ thì rất ít khi bị bệnh, lần này bệnh một cái bệnh hết cả bi thương tình hoài trong xương tủy của ta ra luôn, ánh mặt trời uể oải chiếu hai mắt ta khô khốc, bỗng dưng muốn khóc.
Phía cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, ta từ cửa sổ thò đầu ra xem, chỉ thấy anh chàng trạng nguyên hoạt bát kia đang bưng một cái bát, đứng ở cửa phòng ta.
Ta xoay xoay một chút, đo khoảng cách từ cửa sổ tới cửa, xác định ta không muốn đi một chuyến như thế, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Phạm công. . . khụ, Thiên Hàm.”
Phạm Thiên Hàm xoay mũi chân, đi về phía ta. Tới trước mặt ta, nhíu mày: “Nàng đứng nơi gió lùa này làm gì?”
Ta mắt sắc, trước nhìn bát sứ trong tay anh ta, trong bát sóng sánh nước thuốc đen như mực, vội vàng chống người lùi vài bước rồi cười xòa: “Phơi nắng, trong sách có ghi, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, bệnh khỏi sẽ nhanh hơn.”
Anh ta hỏi: “Quyển sách nào ghi như vậy?”
Ta lẽ thẳng khí hùng: “《Bản thảo cương mục 》.”
Phạm Thiên Hàm liếc ta một cái: “Tuyệt không có.”
Tên nhóc này cả 《Bản thảo cương mục 》cũng đọc, người kiểu gì thế.
Anh ta đưa cái bát trong tay ra: “Đây chính là phương thuốc có ghi trong 《Bản thảo cương mục 》, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Ta lại lùi bước nữa, “Bệnh của ta đã không còn đáng ngại nữa rồi.”
Anh ta đột nhiên nở nụ cười: “Lẽ nào nàng sợ đắng?”
Ta cảm thấy anh ta cười quả thật là vô lý, trong thiên hạ, có người sợ chết, có người sợ nghèo, có người sợ quỷ. . . Ta sợ đắng, có cái gì đáng cho anh ta sung sướng thế chứ?
Ta dứt khoát lùi tới ngoài tầm với từ cửa sổ, khách khí nói: “Nghe nói ta bệnh mấy ngày nay huynh thường tới thăm ta, thật cảm động vô cùng.”
Phạm Thiên Hàm đứng ngoài cửa sổ cong môi cười: “Tới đây uống thuốc đi, để báo đáp ân tình ta ngày ngày tới thăm nàng.”
Cái đấy tính ân tình gì chứ? Ta chưa từng cầu anh ta tới thăm, anh ta tới thăm ta, ta cũng chả vì vậy mà khỏi nhanh hơn được, cho nên nói báo ân cũng đâu có được.
Anh ta thấy ta tỏ vẻ không đồng ý, lại nói: “Nàng muốn thế nào mới chịu uống thuốc?”
Ta nghĩ sơ qua một chút, từ hành vi của anh ta mà suy, hôm nay ta không uống bát dược này là không thể thoát khỏi anh ta được rồi. nếu thuốc đã phải uống, vậy chỉ có thể làm sao để giảm lượng thuốc phải uống thôi, nhìn anh ta bưng bát đứng ngoài cửa sổ, ta đột nhiên nảy ra một kế.
Ta chầm chậm bước tới ghế ngồi xuống, làm ra cái vẻ hấp hối: “Ta cả người rã rời, e là không thể mở cửa cho huynh được, huynh cứ vào qua cửa sổ đi.”
Ta thấy trên cửa sổ không có chỗ nào để đặt bát cả, anh ta nhảy qua kiểu gì cũng khó tránh sẽ sánh thuốc ra ngoài, như vậy thì ta chừng có thể uống bớt vài miếng.
Anh ta nghe thế gật đầu, một tay chống khung cửa, ta chớp mắt, anh ta đã đứng trước mặt dịu dàng cười, nước thuốc trong bát khẽ sóng sánh, không hề bắn một giọt ra ngoài.
Mẹ ơi, quên mất anh ta là võ trạng nguyên.
Ta được Phạm Thiên Hàm ngày ngày kiên trì đút dược đút bổ, ngày càng khỏe mạnh, không đến ba ngày đã sinh long hoạt hổ*.
*Khỏe mạnh như rồng như hổ
Sáng sớm hôm nay ta dùng cơm sáng sau liền mang Bảo nhi ra phủ, mượn cớ là muốn đi chùa thắp hương bái phật. Hiện giờ ta đã là người con gái có hôn ước trên mình, ra ngoài không có dễ dàng như trước nữa.
Ra cửa ta trực tiếp hướng phía chợ mà đi, Bảo nhi ở phía sau còn hớn hở hô hoán: “Tiểu thư, chúng ta không lên Long Sơn Tự bái thần sao?”
Ta không thèm quay đầu: “Có cái gì hay mà bái, lẽ nào ta còn cảm tạ ông ta cho ta một hồi bệnh nặng chắc?”
Bảo nhi ba bước làm hai bước vọt lên bịt miệng ta: “Phi phi phi, tiểu thư, người đừng có nói bừa nha, là cảm tạ thần phù hộ cho người bình phục.”
Ta bị bịt thiếu chút nữa tắc thở, phải hơi sử mấy thành công lực ra mới có thể kéo tay Bảo nhi xuống được, nàng quả thật là ngày càng lực đại vô cùng mà.
“Bây giờ ta muốn đi khách sạn Lai Phúc ăn bánh bao hấp, nghe kể chuyện, nếu em đã thành kính vậy, thì thay ta đi bái nhé.”
Bảo nhi bắt đầu sáng mắt lên: “Em cũng muốn đi khách sạn Lai Phúc.”
Ta liếc nàng một cái: “Vậy hồi phủ cha ta hoặc các dì hỏi thì sao?”
Bảo nhi chính trực nói: “Tiểu thư và Bảo nhi cả ngày đều ở Long Sơn Tự bái phật, cầu phúc cho lão gia.”
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Không ngờ ta bệnh một hồi, tiên sinh kể chuyện của khách sạn Lai phúc đã đổi rồi, nguyên là một ông lão béo lùn râu bạc đổi thành một gã mỏ nhọn tai khỉ để râu dê. Ta xem thế nào cũng thấy rất bỉ ổi, ngay cả cái giọng đậm chất quê quan thoại của gã nghe cũng rất là bỉ ổi. Hơn nữa chuyện của hắn kể không có đao kiếm giang hồ đặc sắc như của ông lão râu bạc, toàn nói mấy chuyện gió trăng của tài tử giai nhân, ta nghe mà mơ màng muốn ngủ. May mà bánh bao của khách sạn Lai phúc vẫn mỹ vị như trước. Bệnh nặng sau ta đều không mấy thèm ăn, khó được hôm nay bánh bao làm ta thấy thèm, đương nhiên là ăn nhiều vài cái rồi. Đợi đến lúc mặt khỉ kể đến đoạn tiểu thư tặng Dư thư sinh cái yếm lót của mình, thì ta đã ăn được hai lồng bánh bao, nhìn sang Bảo nhi, trước mặt nàng đã chồng năm cái lồng, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn. Ta ăn no xong, liền dành thời gian nghe chút chuyện kể, càng nghe càng thấy làm người ta lầm đường, bèn nhân cơ hội giáo dục Bảo nhi, cái yếm là đồ vật thiêng liêng không thể làm vấy bẩn được, tuyệt không thể tùy ý tặng cho đàn ông được.
Bảo nhi rất có tinh thần ham học, hỏi: “Vậy em nên tặng cái gì?”
Cái này đảo lại hỏi khó ta, ngẫm lại các loại thư sách ta đọc mấy năm nay, liền nói: “Quạt đi, như là quạt hoa đào, quạt đàn hương các loại, đều là hàng tốt để tặng.”
Bảo nhi ủy khuất nói: “Em không có quạt.”
Ta lại nói: “Vậy tặng túi hương, không nữa thì tặng khăn.”
Bảo nhi chực khóc: “Tiểu thư, em không có mấy thứ đó.”
Này quả thật là khá hóc búa đây, mấy thứ bên mình của nữ tử bình thường, tựa như trâm, khăn, quạt, túi hương các loại Bảo nhi đều không có. Ta khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, tặng vật phải là vật thiếp thân với mình, lại là thứ Bảo nhi có, lại còn phải không bỗ bã, suy đi nghĩ lại cũng chỉ có vật ấy mà thôi.
Ta hắng giọng một cái, “Vậy thì, tặng tất lụa đi, thanh nhã thỏa đáng lại thiếp thân, ngay của thở cổ cũng nói, lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần, tình thơ ý họa biết bao.”
Bảo nhi trầm tư một hồi mới nghiêm túc gật đầu: “Đúng, tặng tất lụa đi, nhưng tiểu thư à, sinh trần* không phải ý là dơ bẩn sao?”
*bụi trần
Ta nghiêm mặt nói: “Không phải, sinh thần sinh thần, ý là sinh nhật ấy, lúc sinh nhật của tình lang, em tặng tất lụa, tình thâm ý trọng.”
Bảo nhi cười tươi như hoa: “Tiểu thư người thật là tài hoa.”
A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Lúc ta và Bảo nhi ưỡn bụng trở về tới phủ, cha đang cùng cha con Liễu gia đàm chuyện buôn bán ở đại sảnh. Ta nghĩ nếu lộ mặt thì Liễu Quý Đông nhất định sẽ dây dưa không dứt, cho nên bèn lén lén lút lút trở về phòng.
Cửa phòng vừa mở, ta đã ngẩn ra, Phạm Thiên Hàm đang nhàn nhã ngồi trong phòng ta đọc sách của ta, trên bàn trước mặt còn đặt một cái bát sứ.
Thấy ta đi vào, anh ta ngẩng đầu cười cười với ta.
Trái tim ta run bắn lên, có lẽ là gần đây bị anh ta nghiêm khắc bắt uống thuốc, giờ bộ dạng anh tuấn của anh ta còn làm ta thấy sợ hơn cả cái màu thuốc đen sì sì kia.
“Nghe nói nàng hôm nay đi cầu phật, lần này đi cầu là mất cả một ngày, đã cầu được những gì vậy?” Cũng không biết là vì ý gì, lời của anh ta vào tai ta đầy vẻ trào phúng.
Ta kéo một cái ghế ra ngồi xuống, ngữ khí rất chi là kiên định: “Cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Anh ta lơ đễnh cười cười, nhấc cái bát trước mặt lên.
Ta giật mình nhảy ra khỏi ghế: “Ta, ta bệnh đã khỏi hoàn toàn rồi, huynh lại bắt ta uống thuốc, ta nhất định sẽ liều mạng với huynh!”
Ta phản ứng kịch liệt như thế là có nguyên do, tên này mấy ngày trước từng vì hết lời khuyên ta uống thuốc vô dụng liền điểm huyệt ta, rồi nắm mũi ta, cho ta uống thuốc tựa như dội dế vậy.
Bàn tay bưng bát của Phạm Thiên Hàm khựng lại: “Ta đương nhiên biết nàng đã khỏi bệnh, đây là hạt sen bách hợp dì ba hầm cho ta.”
Ta ngượng ngùng ngồi trở lại, lầm bầm: “Dì ba thật lắm chuyện.”
Anh ta chậm rì rì uống hạt sen bách hợp, thỉnh thoảng liếc ta một cái,cái ánh mắt ấy khi không lại khiến ta chột dạ một trận.
Ta chán chết được thò tay lấy đi cuốn sách lúc nãy anh ta xem, tới được tay rồi thì hận không thể nuốt nó vào trong bụng. Anh ta, anh ta xem lại là vật định tình ta định tặng cho đại sư huynh nhiều năm trước – 《Thần điêu hiệp lữ 》, ta run run tay lật tới trang bìa, phía trên rõ rành rành là một hàng chữ nhỏ do ta ghi “Đoạn lang, giang hồ hiểm ác, mang ta xông vào! Thiển nhi tự.”
Từng thứ nội tạng của ta cuồn cuộn dịch chuyển, nếu không phải đây thật là bút tích của ta, ta còn muốn lôi người viết mấy câu buồn nôn như này ra đánh một trận.
Thiếu nữ hoài xuân là một loại bệnh nan y, bệnh vào xương tủy thì không có thuốc nào chữa được.
Ta thật sự là hối hận đến xanh cả ruột, mấy lời buồn nôn này nhất định là Phạm Thiên Hàm đều xem hết rồi.
Quả nhiên, Phạm Thiên Hàm đặt bát xuống, một tay nâng má, tay kia cong lại, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Thanh Thiển, Đoạn lang này là thần thánh phương nào?”
Ngón tay của anh ta thon dài, đầu khớp xương rõ ràng quả thật là nhân tài chấp kiếm.
Ta vâng dạ nói: “Đoạn lang chính là, chính là Đoàn Dự trong 《 Thiên Long bát bộ 》 mà tiên sinh kể chuyện kể ở khách sạn Lai Phúc ấy mà, anh chàng biết Lăng ba vi bộ ấy, huynh chưa nghe à?”
Anh ta lắc đầu, “Ta quả là chưa nghe kể.”
Ta thoắt cái lại lên tinh thần, vung vít kể cho anh ta nghe Đoàn Dự và thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên, huynh đệ Kiều Phong, Hư Trúc của hắn ta, rồi Kiều Phong làm sao mà thất thủ đánh chết A Châu, người con gái mình yêu. . .Ta đang kể rất hứng khởi, thì bỗng nghe thấy tiếng Bảo nhi tranh chấp với người ta ở ngoài cửa, ta dừng lại nghe ngóng kỹ càng, là Liễu Quý Đông.
Liễu Quý Đông nói: “Ta muốn gặp Thiển nhi, cô ngăn cái gì mà ngăn?”
Bảo nhi nói: “Tiểu thư thân mình mệt mỏi, không muốn tiếp khách.”
Liễu Quý Đông lại nói: “Ta rõ ràng nghe bá phụ nói Thiển nhi hôm nay đã xuất phủ rồi, thân thể mệt mỏi chỗ nào chứ?”
Bảo nhi nói: “Tiểu thư ăn nhiều bánh bao hấp ở khách sạn Lai Phúc quá, giờ bị nê, mới lại tiên sinh kể chuyện ở khách sạn Lai phúc đã đổi người rồi, tiểu thư không thích, hiện giờ tâm trạng không tốt, ngài phải gặp người, ta có thể thay ngài thông báo, nhưng ngài cũng biết đấy, tiểu thư ghê gớm lắm. . .
Có Bảo như thế, phu phục gì cầu cầu cầu cầu cầu cầu cầu cầu cầu.
Ngón tay đang gõ bàn của Phạm Thiên Hàm khựng lại: “Không phải là di Long Sơn tự cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an sao? Còn thuận đường đi khách sạn Lai phúc?”
Ta đang muốn gật đầu, anh ta lại tỏ vẻ nghi hoặc, nói: “Chỉ là Long Sơn tự và khách sạn Lai phúc, một cái thành đông, một cái thành tây, thuận đường cũng thuận đến cái mức phi lý ấy nhỉ? Hay là Thanh Thiển nàng biết đường tắt nào, vừa thông Long Sơn tự vừa thông khách sạn Lai phúc, lần sau cũng mang ta đi thử, đường phố ở kinh thành này lắm đường ngang ngõ tắt, luôn có thể khiến người ta bất ngờ.”
Ta nghẹn một hơi trong ngực, hận không thể diệt cả nhà anh ta.
Ngoài cửa Bảo nhi đã đuổi Liễu Quý Đông đi, đẩy cửa vào cười hỉ hả, nói: “Tiểu thư, em nghe được rồi, tiên sinh kể chuyện trước kia của khách sạn Lai phúc bị khách sạn Long môn mới mở mời đi rồi. Ô? Cô gia sao cũng ở đây?
Cô cái Cầu nhi nhà em!
Ta yếu ớt nói: “Bảo nhi, Phạm đại nhân muốn hồi phủ, ta rất mệt, em đi tiễn ngài ấy đi.”
Đối với lệnh trục khách của ta Phạm Thiên Hàm chẳng có vẻ gì là khó chịu, ngược lại rất phối hợp đứng dậy tạm biệt, trước khi ra ngoài anh ta thuận tay vuốt đuôi tóc ta một cái: “Thanh Thiển, cái tật nói dối của nàng phải sửa đi thôi.”
Ngọn tóc của ta bỗng chốc nóng lên, truyền tới tận chân tóc, làm da đầu ta nhói lên một trận.
Phía cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ, ta từ cửa sổ thò đầu ra xem, chỉ thấy anh chàng trạng nguyên hoạt bát kia đang bưng một cái bát, đứng ở cửa phòng ta.
Ta xoay xoay một chút, đo khoảng cách từ cửa sổ tới cửa, xác định ta không muốn đi một chuyến như thế, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Phạm công. . . khụ, Thiên Hàm.”
Phạm Thiên Hàm xoay mũi chân, đi về phía ta. Tới trước mặt ta, nhíu mày: “Nàng đứng nơi gió lùa này làm gì?”
Ta mắt sắc, trước nhìn bát sứ trong tay anh ta, trong bát sóng sánh nước thuốc đen như mực, vội vàng chống người lùi vài bước rồi cười xòa: “Phơi nắng, trong sách có ghi, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, bệnh khỏi sẽ nhanh hơn.”
Anh ta hỏi: “Quyển sách nào ghi như vậy?”
Ta lẽ thẳng khí hùng: “《Bản thảo cương mục 》.”
Phạm Thiên Hàm liếc ta một cái: “Tuyệt không có.”
Tên nhóc này cả 《Bản thảo cương mục 》cũng đọc, người kiểu gì thế.
Anh ta đưa cái bát trong tay ra: “Đây chính là phương thuốc có ghi trong 《Bản thảo cương mục 》, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Ta lại lùi bước nữa, “Bệnh của ta đã không còn đáng ngại nữa rồi.”
Anh ta đột nhiên nở nụ cười: “Lẽ nào nàng sợ đắng?”
Ta cảm thấy anh ta cười quả thật là vô lý, trong thiên hạ, có người sợ chết, có người sợ nghèo, có người sợ quỷ. . . Ta sợ đắng, có cái gì đáng cho anh ta sung sướng thế chứ?
Ta dứt khoát lùi tới ngoài tầm với từ cửa sổ, khách khí nói: “Nghe nói ta bệnh mấy ngày nay huynh thường tới thăm ta, thật cảm động vô cùng.”
Phạm Thiên Hàm đứng ngoài cửa sổ cong môi cười: “Tới đây uống thuốc đi, để báo đáp ân tình ta ngày ngày tới thăm nàng.”
Cái đấy tính ân tình gì chứ? Ta chưa từng cầu anh ta tới thăm, anh ta tới thăm ta, ta cũng chả vì vậy mà khỏi nhanh hơn được, cho nên nói báo ân cũng đâu có được.
Anh ta thấy ta tỏ vẻ không đồng ý, lại nói: “Nàng muốn thế nào mới chịu uống thuốc?”
Ta nghĩ sơ qua một chút, từ hành vi của anh ta mà suy, hôm nay ta không uống bát dược này là không thể thoát khỏi anh ta được rồi. nếu thuốc đã phải uống, vậy chỉ có thể làm sao để giảm lượng thuốc phải uống thôi, nhìn anh ta bưng bát đứng ngoài cửa sổ, ta đột nhiên nảy ra một kế.
Ta chầm chậm bước tới ghế ngồi xuống, làm ra cái vẻ hấp hối: “Ta cả người rã rời, e là không thể mở cửa cho huynh được, huynh cứ vào qua cửa sổ đi.”
Ta thấy trên cửa sổ không có chỗ nào để đặt bát cả, anh ta nhảy qua kiểu gì cũng khó tránh sẽ sánh thuốc ra ngoài, như vậy thì ta chừng có thể uống bớt vài miếng.
Anh ta nghe thế gật đầu, một tay chống khung cửa, ta chớp mắt, anh ta đã đứng trước mặt dịu dàng cười, nước thuốc trong bát khẽ sóng sánh, không hề bắn một giọt ra ngoài.
Mẹ ơi, quên mất anh ta là võ trạng nguyên.
Ta được Phạm Thiên Hàm ngày ngày kiên trì đút dược đút bổ, ngày càng khỏe mạnh, không đến ba ngày đã sinh long hoạt hổ*.
*Khỏe mạnh như rồng như hổ
Sáng sớm hôm nay ta dùng cơm sáng sau liền mang Bảo nhi ra phủ, mượn cớ là muốn đi chùa thắp hương bái phật. Hiện giờ ta đã là người con gái có hôn ước trên mình, ra ngoài không có dễ dàng như trước nữa.
Ra cửa ta trực tiếp hướng phía chợ mà đi, Bảo nhi ở phía sau còn hớn hở hô hoán: “Tiểu thư, chúng ta không lên Long Sơn Tự bái thần sao?”
Ta không thèm quay đầu: “Có cái gì hay mà bái, lẽ nào ta còn cảm tạ ông ta cho ta một hồi bệnh nặng chắc?”
Bảo nhi ba bước làm hai bước vọt lên bịt miệng ta: “Phi phi phi, tiểu thư, người đừng có nói bừa nha, là cảm tạ thần phù hộ cho người bình phục.”
Ta bị bịt thiếu chút nữa tắc thở, phải hơi sử mấy thành công lực ra mới có thể kéo tay Bảo nhi xuống được, nàng quả thật là ngày càng lực đại vô cùng mà.
“Bây giờ ta muốn đi khách sạn Lai Phúc ăn bánh bao hấp, nghe kể chuyện, nếu em đã thành kính vậy, thì thay ta đi bái nhé.”
Bảo nhi bắt đầu sáng mắt lên: “Em cũng muốn đi khách sạn Lai Phúc.”
Ta liếc nàng một cái: “Vậy hồi phủ cha ta hoặc các dì hỏi thì sao?”
Bảo nhi chính trực nói: “Tiểu thư và Bảo nhi cả ngày đều ở Long Sơn Tự bái phật, cầu phúc cho lão gia.”
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Không ngờ ta bệnh một hồi, tiên sinh kể chuyện của khách sạn Lai phúc đã đổi rồi, nguyên là một ông lão béo lùn râu bạc đổi thành một gã mỏ nhọn tai khỉ để râu dê. Ta xem thế nào cũng thấy rất bỉ ổi, ngay cả cái giọng đậm chất quê quan thoại của gã nghe cũng rất là bỉ ổi. Hơn nữa chuyện của hắn kể không có đao kiếm giang hồ đặc sắc như của ông lão râu bạc, toàn nói mấy chuyện gió trăng của tài tử giai nhân, ta nghe mà mơ màng muốn ngủ. May mà bánh bao của khách sạn Lai phúc vẫn mỹ vị như trước. Bệnh nặng sau ta đều không mấy thèm ăn, khó được hôm nay bánh bao làm ta thấy thèm, đương nhiên là ăn nhiều vài cái rồi. Đợi đến lúc mặt khỉ kể đến đoạn tiểu thư tặng Dư thư sinh cái yếm lót của mình, thì ta đã ăn được hai lồng bánh bao, nhìn sang Bảo nhi, trước mặt nàng đã chồng năm cái lồng, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn. Ta ăn no xong, liền dành thời gian nghe chút chuyện kể, càng nghe càng thấy làm người ta lầm đường, bèn nhân cơ hội giáo dục Bảo nhi, cái yếm là đồ vật thiêng liêng không thể làm vấy bẩn được, tuyệt không thể tùy ý tặng cho đàn ông được.
Bảo nhi rất có tinh thần ham học, hỏi: “Vậy em nên tặng cái gì?”
Cái này đảo lại hỏi khó ta, ngẫm lại các loại thư sách ta đọc mấy năm nay, liền nói: “Quạt đi, như là quạt hoa đào, quạt đàn hương các loại, đều là hàng tốt để tặng.”
Bảo nhi ủy khuất nói: “Em không có quạt.”
Ta lại nói: “Vậy tặng túi hương, không nữa thì tặng khăn.”
Bảo nhi chực khóc: “Tiểu thư, em không có mấy thứ đó.”
Này quả thật là khá hóc búa đây, mấy thứ bên mình của nữ tử bình thường, tựa như trâm, khăn, quạt, túi hương các loại Bảo nhi đều không có. Ta khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, tặng vật phải là vật thiếp thân với mình, lại là thứ Bảo nhi có, lại còn phải không bỗ bã, suy đi nghĩ lại cũng chỉ có vật ấy mà thôi.
Ta hắng giọng một cái, “Vậy thì, tặng tất lụa đi, thanh nhã thỏa đáng lại thiếp thân, ngay của thở cổ cũng nói, lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần, tình thơ ý họa biết bao.”
Bảo nhi trầm tư một hồi mới nghiêm túc gật đầu: “Đúng, tặng tất lụa đi, nhưng tiểu thư à, sinh trần* không phải ý là dơ bẩn sao?”
*bụi trần
Ta nghiêm mặt nói: “Không phải, sinh thần sinh thần, ý là sinh nhật ấy, lúc sinh nhật của tình lang, em tặng tất lụa, tình thâm ý trọng.”
Bảo nhi cười tươi như hoa: “Tiểu thư người thật là tài hoa.”
A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Lúc ta và Bảo nhi ưỡn bụng trở về tới phủ, cha đang cùng cha con Liễu gia đàm chuyện buôn bán ở đại sảnh. Ta nghĩ nếu lộ mặt thì Liễu Quý Đông nhất định sẽ dây dưa không dứt, cho nên bèn lén lén lút lút trở về phòng.
Cửa phòng vừa mở, ta đã ngẩn ra, Phạm Thiên Hàm đang nhàn nhã ngồi trong phòng ta đọc sách của ta, trên bàn trước mặt còn đặt một cái bát sứ.
Thấy ta đi vào, anh ta ngẩng đầu cười cười với ta.
Trái tim ta run bắn lên, có lẽ là gần đây bị anh ta nghiêm khắc bắt uống thuốc, giờ bộ dạng anh tuấn của anh ta còn làm ta thấy sợ hơn cả cái màu thuốc đen sì sì kia.
“Nghe nói nàng hôm nay đi cầu phật, lần này đi cầu là mất cả một ngày, đã cầu được những gì vậy?” Cũng không biết là vì ý gì, lời của anh ta vào tai ta đầy vẻ trào phúng.
Ta kéo một cái ghế ra ngồi xuống, ngữ khí rất chi là kiên định: “Cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”
Anh ta lơ đễnh cười cười, nhấc cái bát trước mặt lên.
Ta giật mình nhảy ra khỏi ghế: “Ta, ta bệnh đã khỏi hoàn toàn rồi, huynh lại bắt ta uống thuốc, ta nhất định sẽ liều mạng với huynh!”
Ta phản ứng kịch liệt như thế là có nguyên do, tên này mấy ngày trước từng vì hết lời khuyên ta uống thuốc vô dụng liền điểm huyệt ta, rồi nắm mũi ta, cho ta uống thuốc tựa như dội dế vậy.
Bàn tay bưng bát của Phạm Thiên Hàm khựng lại: “Ta đương nhiên biết nàng đã khỏi bệnh, đây là hạt sen bách hợp dì ba hầm cho ta.”
Ta ngượng ngùng ngồi trở lại, lầm bầm: “Dì ba thật lắm chuyện.”
Anh ta chậm rì rì uống hạt sen bách hợp, thỉnh thoảng liếc ta một cái,cái ánh mắt ấy khi không lại khiến ta chột dạ một trận.
Ta chán chết được thò tay lấy đi cuốn sách lúc nãy anh ta xem, tới được tay rồi thì hận không thể nuốt nó vào trong bụng. Anh ta, anh ta xem lại là vật định tình ta định tặng cho đại sư huynh nhiều năm trước – 《Thần điêu hiệp lữ 》, ta run run tay lật tới trang bìa, phía trên rõ rành rành là một hàng chữ nhỏ do ta ghi “Đoạn lang, giang hồ hiểm ác, mang ta xông vào! Thiển nhi tự.”
Từng thứ nội tạng của ta cuồn cuộn dịch chuyển, nếu không phải đây thật là bút tích của ta, ta còn muốn lôi người viết mấy câu buồn nôn như này ra đánh một trận.
Thiếu nữ hoài xuân là một loại bệnh nan y, bệnh vào xương tủy thì không có thuốc nào chữa được.
Ta thật sự là hối hận đến xanh cả ruột, mấy lời buồn nôn này nhất định là Phạm Thiên Hàm đều xem hết rồi.
Quả nhiên, Phạm Thiên Hàm đặt bát xuống, một tay nâng má, tay kia cong lại, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Thanh Thiển, Đoạn lang này là thần thánh phương nào?”
Ngón tay của anh ta thon dài, đầu khớp xương rõ ràng quả thật là nhân tài chấp kiếm.
Ta vâng dạ nói: “Đoạn lang chính là, chính là Đoàn Dự trong 《 Thiên Long bát bộ 》 mà tiên sinh kể chuyện kể ở khách sạn Lai Phúc ấy mà, anh chàng biết Lăng ba vi bộ ấy, huynh chưa nghe à?”
Anh ta lắc đầu, “Ta quả là chưa nghe kể.”
Ta thoắt cái lại lên tinh thần, vung vít kể cho anh ta nghe Đoàn Dự và thần tiên tỷ tỷ Vương Ngữ Yên, huynh đệ Kiều Phong, Hư Trúc của hắn ta, rồi Kiều Phong làm sao mà thất thủ đánh chết A Châu, người con gái mình yêu. . .Ta đang kể rất hứng khởi, thì bỗng nghe thấy tiếng Bảo nhi tranh chấp với người ta ở ngoài cửa, ta dừng lại nghe ngóng kỹ càng, là Liễu Quý Đông.
Liễu Quý Đông nói: “Ta muốn gặp Thiển nhi, cô ngăn cái gì mà ngăn?”
Bảo nhi nói: “Tiểu thư thân mình mệt mỏi, không muốn tiếp khách.”
Liễu Quý Đông lại nói: “Ta rõ ràng nghe bá phụ nói Thiển nhi hôm nay đã xuất phủ rồi, thân thể mệt mỏi chỗ nào chứ?”
Bảo nhi nói: “Tiểu thư ăn nhiều bánh bao hấp ở khách sạn Lai Phúc quá, giờ bị nê, mới lại tiên sinh kể chuyện ở khách sạn Lai phúc đã đổi người rồi, tiểu thư không thích, hiện giờ tâm trạng không tốt, ngài phải gặp người, ta có thể thay ngài thông báo, nhưng ngài cũng biết đấy, tiểu thư ghê gớm lắm. . .
Có Bảo như thế, phu phục gì cầu cầu cầu cầu cầu cầu cầu cầu cầu.
Ngón tay đang gõ bàn của Phạm Thiên Hàm khựng lại: “Không phải là di Long Sơn tự cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an sao? Còn thuận đường đi khách sạn Lai phúc?”
Ta đang muốn gật đầu, anh ta lại tỏ vẻ nghi hoặc, nói: “Chỉ là Long Sơn tự và khách sạn Lai phúc, một cái thành đông, một cái thành tây, thuận đường cũng thuận đến cái mức phi lý ấy nhỉ? Hay là Thanh Thiển nàng biết đường tắt nào, vừa thông Long Sơn tự vừa thông khách sạn Lai phúc, lần sau cũng mang ta đi thử, đường phố ở kinh thành này lắm đường ngang ngõ tắt, luôn có thể khiến người ta bất ngờ.”
Ta nghẹn một hơi trong ngực, hận không thể diệt cả nhà anh ta.
Ngoài cửa Bảo nhi đã đuổi Liễu Quý Đông đi, đẩy cửa vào cười hỉ hả, nói: “Tiểu thư, em nghe được rồi, tiên sinh kể chuyện trước kia của khách sạn Lai phúc bị khách sạn Long môn mới mở mời đi rồi. Ô? Cô gia sao cũng ở đây?
Cô cái Cầu nhi nhà em!
Ta yếu ớt nói: “Bảo nhi, Phạm đại nhân muốn hồi phủ, ta rất mệt, em đi tiễn ngài ấy đi.”
Đối với lệnh trục khách của ta Phạm Thiên Hàm chẳng có vẻ gì là khó chịu, ngược lại rất phối hợp đứng dậy tạm biệt, trước khi ra ngoài anh ta thuận tay vuốt đuôi tóc ta một cái: “Thanh Thiển, cái tật nói dối của nàng phải sửa đi thôi.”
Ngọn tóc của ta bỗng chốc nóng lên, truyền tới tận chân tóc, làm da đầu ta nhói lên một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.