Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến
Chương 49: Tòng phu
Triệu Kiền Kiền
18/08/2014
Người hiểu biết ta đều rõ, ta từ nhỏ đọc đủ thi thư, hơn mười năm suốt ngày suốt đêm chịu sự hun đúc của văn hoa Trung Quốc, hun đến mức ta mấy độ suýt say bí tỉ.
Vậy cho nên, tri thư đạt lý như ta, mà cùng phu quân có gì không hài lòng, người đuối lý tất nhiên không phải ta. Mà phu vi thê cương*, cái vại nhà ta kia đương nhiên cũng không phải bên đuối lý, cho nên trong tình huống song phương đều không đuối lý, liền tiến vào giằng co.
*Vợ phải phục tùng chồng, chồng phải mẫu mực.
Lại nói đầu đuôi câu chuyện là thế này:
Sáng hôm qua, Phạm lão phu nhân sai người gọi ta đến phủ Tể tướng, ta ba ngày hai đầu bị hoàng cung tuyên một cái, bị bà ấy gọi một cái, thật sự là phiền chịu không nổi, lại thêm ta lúc đó đang bận sàng lọc danh sách phu quân cho công chúa tỷ tỷ, nên trễ mất một lúc mới tới được phủ Tể tướng, Phạm lão phu nhân khí thế hừng hực quát lên với ta: “Cô đừng cho rằng cô thành Di Tường công chúa rồi là không coi ai ra gì nhé, vào nhà Phạm gia chúng ta, thì phải tuân thủ quy củ của Phạm gia.”
Ta quả đúng là người quen sóng to gió lớn, lập tức cung kính cúi đầu, nói: “Mẹ, Thiển nhi không dám.”
Bà càng hăng lên: “Ta thấy cô là bằng mặt không bằng lòng, miệng thì nói không dám, trong lòng không biết nghĩ thế nào, quy củ Phạm gia chúng ta há lại để cho loại nữ tử quê mùa như cô coi thường.”
Ta ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, trước có thể cho con biết, Phạm gia quy củ có những gì không?”
Phạm lão phu nhân ngẩn ra, nhìn sang tiểu nha hoàn đang đứng bên cạnh mình.
Tiểu nha hoàn cũng ngớ ra, quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn ra chung quanh, vô dụng. Cuối cùng đành phải nói: “Bẩm lão phu nhân, Phạm gia quy củ trước nay đều do người định, người định ra rất nhiều, hơn nữa hay sửa đổi, cho nên con cũng không rõ đến rốt cuộc là Phạm gia có gia pháp quy củ nào ạ.”
Ta vội vã cúi đầu không lên tiếng, căn cứ vào kinh nghiệm của ta, Phạm lão phu nhân mà thẹn lên, tất sẽ giận cá chém thớt. Quả đúng vậy, bà chống nạnh quát lên: “Phạm gia quy củ điều thứ nhất, đúng giờ đúng giờ. Cô tới muộn, hại canh hạt sen ta làm cũng lạnh mất rồi.”
Ta đã hiểu, Phạm lão phu nhân này chỉ hơi mạnh miệng một chút, còn vẫn là một bà mẹ tốt, trong lòng ta cảm động, bởi thế tràn đầy cảm kích nói: “Thiển nhi tới muộn, uổng phí một phen hảo ý của mẫu thân.”
Phạm lão phu nhân mất tự nhiên hừ một tiếng, nói: “Ai, ai có hảo ý với nhà cô, ta làm canh hạt sen là, là tượng trưng cho nhiều tử nhiều tôn, cô nhìn cô đi, vào Phạm gia chúng ta đã hơn một năm, bụng vẫn không biết phấn đấu tí gì cả.”
Ta nhịn không được xoa cái bụng không biết phấn đấu của mình một cái, khiêm nhường nói: “Bụng này tuy là ở trên người con, nhưng thật không thuộc quyền quản lý của con, không thì ngày mai con lên miếu Tống Tử nương nương đàm đạo với bà ấy?”
Đáng tiếc là những lời chân thành tha thiết của ta vào tai Phạm lão phu nhân không biết sao lại bị ngoặt đi, cuồn cuộn mãnh liệt chảy vào dòng sông đại nghịch bất đạo.
Chỉ thấy bà giận đến mức mặt đỏ bừng lên, bàn tay khi thì chống eo khi thì chắp sau người, cuối cùng nghiến răng nói: “Cô…cô nếu vẫn không ra được cái gì, ta nhất định sẽ làm chủ cho Tử Vân vào cửa!”
Ta thật vô lực, Phạm lão phu nhân này mẫn cán tới vậy, lại ngỗ nghịch bà thì ta cũng thấy mình đáng bị thiên lôi đánh, nhưng ta lại không thể mặc bà hớn hở mà dẫn sói vào nhà được.
Vậy nên ta thành tâm nói: “Mẹ, cũng không phải con không cho Tử Vân vào cửa, nhưng con người Tử Vân mẹ có từng hiểu rõ, con nghe nói cô ta âm độc vô cùng.”
Ta chân thành nhìn Phạm lão phu nhân, nhìn sâu vào mắt bà, đáy mắt bà bùng lên hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ta thầm than một tiếng hỏng.
Quả không sai, bà cất cao giọng: “Cô mới âm độc, cô mặt mũi âm, mồm miệng độc, khắp cả người vừa âm lại độc, con kiến bò qua cũng chết lăn quay.”
Ta nghe bà mắng rất mới lạ, nhịn không được gật đầu xưng phải.
Bà càng nổi cơn tam bành, quát lên: “Tử Vân là một đứa bé mạng khổ, nhưng nó từ nhỏ nhu thuận ngoan ngoãn, ngay cả kiến cũng không nỡ giẫm chết lấy một con. Cũng không biết mẹ cô dạy dỗ cô thế nào, lại còn buông lời gièm pha sau lưng người.”
Vị lão thái thái này, lôi cả mẹ ta vào thì thật tổn hại cảm tình.
Ta im lặng không nói, nhưng trong mắt bà có lẽ lại thành một trò mới nhằm ngỗ nghịch bà, vậy là bà thừa thắng truy kích: “Ta nghe nói nhà mẹ đẻ cô nhân khẩu đơn bạc, lẽ nào…” Bà do dự ngừng lại một chút.
“Lẽ nào là tổ tiên đã làm quá nhiều chuyện thất đức, Vương gia mới bị tang thê cùng không có con trai kế tục hương hỏa?” Ta tốt bụng thế bà nói nốt câu, nếu muốn nói lời độc, thì không thể mềm lòng đúng không?
Phạm lão phu nhân xoa xoa tay, bộ dạng vô cùng bứt rứt, miệng há ra khép vào, ta thấy thật thân thiết, Phạm Thiên Hàm cũng thường có cái vẻ như thế, quả đúng là máu mủ tình thâm.
Ta không đành lòng nhìn miệng của Phạm lão phu nhân cứ không ngừng khép khép mở mở như con cá thế nữa, bèn bững lên canh hạt sen trên bàn hai ba ngụm uống xong, quệt miệng nói: “Mẫu thân đặc biệt làm canh hạt sen cho Thiển nhi, Thiển nhi vô cùng cảm kích, nhưng mà trong nhà còn có việc, nên đi trước hồi phủ, qua mấy ngày lại tới thỉnh an mẫu thân, còn mong mẫu thân lượng giải.”
Trên đường hồi phủ ta có chút thất thần, lại thần kỳ lạc vào cánh rừng phía sau phủ Tướng quân, nhớ lại khi xưa ta và Bảo nhi ở chỗ này ăn hết cả một cây quýt, giờ quýt lại mọc đầy cành, năm năm tháng tháng, thật khiến người ta thổn thức.
Ta đang thương cảm, bỗng sau đầu kết kết thực thực trúng một chiêu, ta nhảy dựng lên ba thước: “Yêu nghiệt phương nào?”
Từ tán cây sai quả ló ra một cái đầu, Bạch Nhiên toét miệng cười tựa như múi quýt được bóc ra, “Thiển nhi, lên đây ăn quýt?”
Ta áng chừng độ cao một chút, xác định lấy chiều cao của ta thì không nhảy lên được, bèn ghét bỏ nói: “Quả này đâu phải cho người ăn?”
Chớp mắt một cái, Bạch Nhiên đã đứng trước mặt ta, hai tay tung hứng quả quýt, cười nói: “Trái cây ngọt như này, không cho người ăn cũng quá là lãng phí đi?”
“Thật không? Ta thử xem.”
Ta đưa tay đoạt lấy quả quýt hắn tung lên cao, bóc ra, bỏ một múi vào miệng, thật con bà nó ngọt.
Cái gọi là, vạn sự khởi đầu nan, ta gian nan ăn hết một quả quýt xong, liền đại khai cật giới, Bạch Nhiên ở phía trước trái một chưởng phải một chưởng, quét xuống đầy đất là quýt, ta ở đằng sau sung sướng trái một quả phải một quả mà nhặt, phối hợp đến thiên y vô phùng*.
*k chê vào đâu được.
Ăn lưng bụng rồi, ta mới để ý quan sát chưởng pháp mà Bạch Nhiên đánh lên thân cây, hắn một chưởng hạ xuống, thân cây chỉ khẽ lung lay, nhưng quýt trên cành lại rớt xuống ào ào. Quả thật là một bộ chưởng pháp tốt, vừa không huênh hoang vừa thực dụng.
Nếu có một ngày ta cũng có thể luyện thành bộ chưởng pháp này, một chưởng đánh về phía ác nhân, ác nhân mặt không đổi sắc, bỗng dưng ngã xuống đất, ngũ tạng lục phủ đã bị chưởng lực của ta đánh nát, oa ha ha ha…
Khùng điên xong, ta nài Bạch Nhiên dạy ta bộ Chấn Quýt Chưởng này, Bạch Nhiên sảng khoái đồng ý, thắng lợi tới quá dễ dàng, ta thấy rất bất an.
Thế là, xòe năm ngón tay ra, cổ tay sử lực, quạt vào trong, quạt ra ngoài, quạt thế nào cũng thấy như mình đang đuổi ruồi ấy.
Mà Bạch Nhiên thì bắt chéo chân ngồi dưới gốc cây ăn quýt, thi thoảng nói: “Dùng lực, nàng cho rằng mình đang quạt gió đấy hử?” “Tư thế không đúng.” “Bộ pháp sai rồi, xà hành, xà hành biết không? Sao lại đần thế chứ?”
Ta rưng rưng nước mắt, trên mình hắn, ta lại thấy đến khuôn mặt khi dạy ta võ công của sư phụ năm đó.
“Thanh Thiển.” Một tiếng gọi khẽ thân thuộc khiến ta vô thức rùng mình hai cái.
Quay đầu lại, Phạm Thiên Hàm sầm mặt, đứng ngược nắng, lại khiến khuôn mặt càng thêm âm trầm.
Ta thu hồi bước chân xà hành, cười khan nói: “Sao chàng lại tới đây vậy?”
Chàng nói: “Mẹ ta sai người tới nhà nói nàng với bà có chút không vui, bảo ta khuyên bảo nàng, ta thấy nàng mãi chưa về bèn ra ngoài tìm.”
Nói đoạn chàng liếc Bạch Nhiên ở dưới tàng cây một cái, nói: “Hai người sao lại ở cùng nhau?”
Cái này…
Ta gãi gãi đầu: “Trùng hợp thôi.”
Phạm Thiên Hàm nhàn nhạt ừ một tiếng, rồi xoay người bỏ đi.
Ta vội vàng đi theo, vừa đi vừa cẩn thận quan sát hàm dưới nghiến chặt của chàng, có thể đoán được, đại tướng quân chàng, lại tức giận rồi.
“Thiển nhi, bộ chưởng này nàng còn luyện nữa không?” Đi được chừng mươi bước, Bạch Nhiên bỗng cất tiếng hỏi từ phía sau.
Ta quay lại phất tay với hắn: “Lần sau đi.”
Phạm Thiên Hàm đột nhiên dừng bước, ta suýt nữa thì đụng phải, chàng nói: “Không cho luyện.”
Ta bất mãn, kéo áo bào của chàng nói: “Vì sao chứ?”
Chàng quay người quát: “Nàng là đàn bà con gái, học cái này làm gì?”
Ta bình sinh hận nhất là nghe những lý luận bất công như thế, bàn tay đang kéo áo bào của chàng buông lỏng ra, nói: “Nếu thiếp khăng khăng muốn học thì sao?”
Chàng nói: “Không cho.”
Ta thật muốn đương trường tẩn chàng, nhưng xét thấy loại hành vi mập mờ như múa hoa thương này không tiện khoe ra trước mặt người ngoài, ta đành siết chặt nắm tay cùng chàng hồi phủ.
Đóng cửa phòng, ta đang định học Phạm lão phu nhân chống nạnh nổi bão, Phạm Thiên Hàm lạnh lùng nói một câu đã triệt để dập tắt ngọn lửa trong ta, chàng nói: “Từ hôm nay trở đi, nàng đừng ở một mình với Bạch Nhiên, cũng đừng tập võ nữa.”
Ta không giận ngược lại bật cười, “Còn gì nữa không? Đi không được quay đầu, nói không được nhếch miệng. Ngồi không được rung chân, đứng không được lay váy. Vui không được cười to, giận không được lớn tiếng.”
Ta cần phải công nhận một lần nữa, ta kỳ thật là đọc đủ thi thư đấy.
Phạm Thiên Hàm nhíu mày cười lạnh: “Nếu có thể được vậy, đương nhiên là tốt nhất.”
Xuất giá tòng phu vì sao không phải là xuất giá thí phu*!
*thí = giết (kẻ dưới giết người trên, như thần giết vua)
Vậy cho nên, tri thư đạt lý như ta, mà cùng phu quân có gì không hài lòng, người đuối lý tất nhiên không phải ta. Mà phu vi thê cương*, cái vại nhà ta kia đương nhiên cũng không phải bên đuối lý, cho nên trong tình huống song phương đều không đuối lý, liền tiến vào giằng co.
*Vợ phải phục tùng chồng, chồng phải mẫu mực.
Lại nói đầu đuôi câu chuyện là thế này:
Sáng hôm qua, Phạm lão phu nhân sai người gọi ta đến phủ Tể tướng, ta ba ngày hai đầu bị hoàng cung tuyên một cái, bị bà ấy gọi một cái, thật sự là phiền chịu không nổi, lại thêm ta lúc đó đang bận sàng lọc danh sách phu quân cho công chúa tỷ tỷ, nên trễ mất một lúc mới tới được phủ Tể tướng, Phạm lão phu nhân khí thế hừng hực quát lên với ta: “Cô đừng cho rằng cô thành Di Tường công chúa rồi là không coi ai ra gì nhé, vào nhà Phạm gia chúng ta, thì phải tuân thủ quy củ của Phạm gia.”
Ta quả đúng là người quen sóng to gió lớn, lập tức cung kính cúi đầu, nói: “Mẹ, Thiển nhi không dám.”
Bà càng hăng lên: “Ta thấy cô là bằng mặt không bằng lòng, miệng thì nói không dám, trong lòng không biết nghĩ thế nào, quy củ Phạm gia chúng ta há lại để cho loại nữ tử quê mùa như cô coi thường.”
Ta ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, trước có thể cho con biết, Phạm gia quy củ có những gì không?”
Phạm lão phu nhân ngẩn ra, nhìn sang tiểu nha hoàn đang đứng bên cạnh mình.
Tiểu nha hoàn cũng ngớ ra, quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn ra chung quanh, vô dụng. Cuối cùng đành phải nói: “Bẩm lão phu nhân, Phạm gia quy củ trước nay đều do người định, người định ra rất nhiều, hơn nữa hay sửa đổi, cho nên con cũng không rõ đến rốt cuộc là Phạm gia có gia pháp quy củ nào ạ.”
Ta vội vã cúi đầu không lên tiếng, căn cứ vào kinh nghiệm của ta, Phạm lão phu nhân mà thẹn lên, tất sẽ giận cá chém thớt. Quả đúng vậy, bà chống nạnh quát lên: “Phạm gia quy củ điều thứ nhất, đúng giờ đúng giờ. Cô tới muộn, hại canh hạt sen ta làm cũng lạnh mất rồi.”
Ta đã hiểu, Phạm lão phu nhân này chỉ hơi mạnh miệng một chút, còn vẫn là một bà mẹ tốt, trong lòng ta cảm động, bởi thế tràn đầy cảm kích nói: “Thiển nhi tới muộn, uổng phí một phen hảo ý của mẫu thân.”
Phạm lão phu nhân mất tự nhiên hừ một tiếng, nói: “Ai, ai có hảo ý với nhà cô, ta làm canh hạt sen là, là tượng trưng cho nhiều tử nhiều tôn, cô nhìn cô đi, vào Phạm gia chúng ta đã hơn một năm, bụng vẫn không biết phấn đấu tí gì cả.”
Ta nhịn không được xoa cái bụng không biết phấn đấu của mình một cái, khiêm nhường nói: “Bụng này tuy là ở trên người con, nhưng thật không thuộc quyền quản lý của con, không thì ngày mai con lên miếu Tống Tử nương nương đàm đạo với bà ấy?”
Đáng tiếc là những lời chân thành tha thiết của ta vào tai Phạm lão phu nhân không biết sao lại bị ngoặt đi, cuồn cuộn mãnh liệt chảy vào dòng sông đại nghịch bất đạo.
Chỉ thấy bà giận đến mức mặt đỏ bừng lên, bàn tay khi thì chống eo khi thì chắp sau người, cuối cùng nghiến răng nói: “Cô…cô nếu vẫn không ra được cái gì, ta nhất định sẽ làm chủ cho Tử Vân vào cửa!”
Ta thật vô lực, Phạm lão phu nhân này mẫn cán tới vậy, lại ngỗ nghịch bà thì ta cũng thấy mình đáng bị thiên lôi đánh, nhưng ta lại không thể mặc bà hớn hở mà dẫn sói vào nhà được.
Vậy nên ta thành tâm nói: “Mẹ, cũng không phải con không cho Tử Vân vào cửa, nhưng con người Tử Vân mẹ có từng hiểu rõ, con nghe nói cô ta âm độc vô cùng.”
Ta chân thành nhìn Phạm lão phu nhân, nhìn sâu vào mắt bà, đáy mắt bà bùng lên hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ta thầm than một tiếng hỏng.
Quả không sai, bà cất cao giọng: “Cô mới âm độc, cô mặt mũi âm, mồm miệng độc, khắp cả người vừa âm lại độc, con kiến bò qua cũng chết lăn quay.”
Ta nghe bà mắng rất mới lạ, nhịn không được gật đầu xưng phải.
Bà càng nổi cơn tam bành, quát lên: “Tử Vân là một đứa bé mạng khổ, nhưng nó từ nhỏ nhu thuận ngoan ngoãn, ngay cả kiến cũng không nỡ giẫm chết lấy một con. Cũng không biết mẹ cô dạy dỗ cô thế nào, lại còn buông lời gièm pha sau lưng người.”
Vị lão thái thái này, lôi cả mẹ ta vào thì thật tổn hại cảm tình.
Ta im lặng không nói, nhưng trong mắt bà có lẽ lại thành một trò mới nhằm ngỗ nghịch bà, vậy là bà thừa thắng truy kích: “Ta nghe nói nhà mẹ đẻ cô nhân khẩu đơn bạc, lẽ nào…” Bà do dự ngừng lại một chút.
“Lẽ nào là tổ tiên đã làm quá nhiều chuyện thất đức, Vương gia mới bị tang thê cùng không có con trai kế tục hương hỏa?” Ta tốt bụng thế bà nói nốt câu, nếu muốn nói lời độc, thì không thể mềm lòng đúng không?
Phạm lão phu nhân xoa xoa tay, bộ dạng vô cùng bứt rứt, miệng há ra khép vào, ta thấy thật thân thiết, Phạm Thiên Hàm cũng thường có cái vẻ như thế, quả đúng là máu mủ tình thâm.
Ta không đành lòng nhìn miệng của Phạm lão phu nhân cứ không ngừng khép khép mở mở như con cá thế nữa, bèn bững lên canh hạt sen trên bàn hai ba ngụm uống xong, quệt miệng nói: “Mẫu thân đặc biệt làm canh hạt sen cho Thiển nhi, Thiển nhi vô cùng cảm kích, nhưng mà trong nhà còn có việc, nên đi trước hồi phủ, qua mấy ngày lại tới thỉnh an mẫu thân, còn mong mẫu thân lượng giải.”
Trên đường hồi phủ ta có chút thất thần, lại thần kỳ lạc vào cánh rừng phía sau phủ Tướng quân, nhớ lại khi xưa ta và Bảo nhi ở chỗ này ăn hết cả một cây quýt, giờ quýt lại mọc đầy cành, năm năm tháng tháng, thật khiến người ta thổn thức.
Ta đang thương cảm, bỗng sau đầu kết kết thực thực trúng một chiêu, ta nhảy dựng lên ba thước: “Yêu nghiệt phương nào?”
Từ tán cây sai quả ló ra một cái đầu, Bạch Nhiên toét miệng cười tựa như múi quýt được bóc ra, “Thiển nhi, lên đây ăn quýt?”
Ta áng chừng độ cao một chút, xác định lấy chiều cao của ta thì không nhảy lên được, bèn ghét bỏ nói: “Quả này đâu phải cho người ăn?”
Chớp mắt một cái, Bạch Nhiên đã đứng trước mặt ta, hai tay tung hứng quả quýt, cười nói: “Trái cây ngọt như này, không cho người ăn cũng quá là lãng phí đi?”
“Thật không? Ta thử xem.”
Ta đưa tay đoạt lấy quả quýt hắn tung lên cao, bóc ra, bỏ một múi vào miệng, thật con bà nó ngọt.
Cái gọi là, vạn sự khởi đầu nan, ta gian nan ăn hết một quả quýt xong, liền đại khai cật giới, Bạch Nhiên ở phía trước trái một chưởng phải một chưởng, quét xuống đầy đất là quýt, ta ở đằng sau sung sướng trái một quả phải một quả mà nhặt, phối hợp đến thiên y vô phùng*.
*k chê vào đâu được.
Ăn lưng bụng rồi, ta mới để ý quan sát chưởng pháp mà Bạch Nhiên đánh lên thân cây, hắn một chưởng hạ xuống, thân cây chỉ khẽ lung lay, nhưng quýt trên cành lại rớt xuống ào ào. Quả thật là một bộ chưởng pháp tốt, vừa không huênh hoang vừa thực dụng.
Nếu có một ngày ta cũng có thể luyện thành bộ chưởng pháp này, một chưởng đánh về phía ác nhân, ác nhân mặt không đổi sắc, bỗng dưng ngã xuống đất, ngũ tạng lục phủ đã bị chưởng lực của ta đánh nát, oa ha ha ha…
Khùng điên xong, ta nài Bạch Nhiên dạy ta bộ Chấn Quýt Chưởng này, Bạch Nhiên sảng khoái đồng ý, thắng lợi tới quá dễ dàng, ta thấy rất bất an.
Thế là, xòe năm ngón tay ra, cổ tay sử lực, quạt vào trong, quạt ra ngoài, quạt thế nào cũng thấy như mình đang đuổi ruồi ấy.
Mà Bạch Nhiên thì bắt chéo chân ngồi dưới gốc cây ăn quýt, thi thoảng nói: “Dùng lực, nàng cho rằng mình đang quạt gió đấy hử?” “Tư thế không đúng.” “Bộ pháp sai rồi, xà hành, xà hành biết không? Sao lại đần thế chứ?”
Ta rưng rưng nước mắt, trên mình hắn, ta lại thấy đến khuôn mặt khi dạy ta võ công của sư phụ năm đó.
“Thanh Thiển.” Một tiếng gọi khẽ thân thuộc khiến ta vô thức rùng mình hai cái.
Quay đầu lại, Phạm Thiên Hàm sầm mặt, đứng ngược nắng, lại khiến khuôn mặt càng thêm âm trầm.
Ta thu hồi bước chân xà hành, cười khan nói: “Sao chàng lại tới đây vậy?”
Chàng nói: “Mẹ ta sai người tới nhà nói nàng với bà có chút không vui, bảo ta khuyên bảo nàng, ta thấy nàng mãi chưa về bèn ra ngoài tìm.”
Nói đoạn chàng liếc Bạch Nhiên ở dưới tàng cây một cái, nói: “Hai người sao lại ở cùng nhau?”
Cái này…
Ta gãi gãi đầu: “Trùng hợp thôi.”
Phạm Thiên Hàm nhàn nhạt ừ một tiếng, rồi xoay người bỏ đi.
Ta vội vàng đi theo, vừa đi vừa cẩn thận quan sát hàm dưới nghiến chặt của chàng, có thể đoán được, đại tướng quân chàng, lại tức giận rồi.
“Thiển nhi, bộ chưởng này nàng còn luyện nữa không?” Đi được chừng mươi bước, Bạch Nhiên bỗng cất tiếng hỏi từ phía sau.
Ta quay lại phất tay với hắn: “Lần sau đi.”
Phạm Thiên Hàm đột nhiên dừng bước, ta suýt nữa thì đụng phải, chàng nói: “Không cho luyện.”
Ta bất mãn, kéo áo bào của chàng nói: “Vì sao chứ?”
Chàng quay người quát: “Nàng là đàn bà con gái, học cái này làm gì?”
Ta bình sinh hận nhất là nghe những lý luận bất công như thế, bàn tay đang kéo áo bào của chàng buông lỏng ra, nói: “Nếu thiếp khăng khăng muốn học thì sao?”
Chàng nói: “Không cho.”
Ta thật muốn đương trường tẩn chàng, nhưng xét thấy loại hành vi mập mờ như múa hoa thương này không tiện khoe ra trước mặt người ngoài, ta đành siết chặt nắm tay cùng chàng hồi phủ.
Đóng cửa phòng, ta đang định học Phạm lão phu nhân chống nạnh nổi bão, Phạm Thiên Hàm lạnh lùng nói một câu đã triệt để dập tắt ngọn lửa trong ta, chàng nói: “Từ hôm nay trở đi, nàng đừng ở một mình với Bạch Nhiên, cũng đừng tập võ nữa.”
Ta không giận ngược lại bật cười, “Còn gì nữa không? Đi không được quay đầu, nói không được nhếch miệng. Ngồi không được rung chân, đứng không được lay váy. Vui không được cười to, giận không được lớn tiếng.”
Ta cần phải công nhận một lần nữa, ta kỳ thật là đọc đủ thi thư đấy.
Phạm Thiên Hàm nhíu mày cười lạnh: “Nếu có thể được vậy, đương nhiên là tốt nhất.”
Xuất giá tòng phu vì sao không phải là xuất giá thí phu*!
*thí = giết (kẻ dưới giết người trên, như thần giết vua)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.