Quyển 6 - Chương 106: Người yêu lãng tử
Tâm Mộng Vô Ngân
09/04/2015
Đây là cơ thể hình người, do vô số hỏa diễm tạo thành một nữ nhân cao lớn, tỉ lệ cân đối hoàn mỹ, tràn ngập sức hấp dẫn.
Thời điểm nữ nhân do hỏa diễm cấu thành này ngưng tụ, Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương sắc mặt biến hóa, trầm giọng nói:
- Xích Vân Tử Thần, ngươi định vây khốn chúng ta tới khi nào?
Nữ nhân trong hỏa diễm không có trả lời câu hỏi của Cao Dương, ngược lại nhìn qua Ý Thiên, lộ ra hàm nghĩa người ngoài không cách nào lý giải được.
Bất ngờ bị Xích Vân Tử Thần chú ý tới, tâm thần của Ý Thiên xiết chặt, sau khi nhìn rõ nữ nhân trong hỏa diễm hừng hực đó, trên mặt của Ý Thiên mang theo thần sắc cổ quái, thì ra tất cả đúng như hắn suy đoán.
Hỏa Dực Vương Xà nhìn thấy Xích Vân Tử Thần thì nhanh chóng lảng tránh, lại kéo Tà Thần công tử lóe lên rồi biến mất, lựa chọn địa độn.
Xích Vân Tử Thần nghiêng mắt nhìn Hỏa Dực Vương Xà, cũng không có ngăn cản hai người rời đi, dường như nàng chỉ chú ý tới Ý Thiên mà thôi.
Sa mạc Phi Long thấy Hỏa Dực Vương Xà lựa chọn độn thổ, hắn cũng chọn dùng phương thức này, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Cao thủ chung quanh lại do dự, đều muốn rời khỏi nhưng lại sợ Xích Vân Tử Thần chú ý, lọt vào công kích của nàng.
Ý Thiên nhìn qua Xích Vân Tử Thần, lại nói với người bên cạnh.
- Các ngươi phòng ngự cản thận, ta và Xích Vân Tử Thần có chuyện cần giải quyết.
Lý Nhược Nhiên cầm tay Ý Thiên, nhỏ giọng nói:
- Không muốn lỗ mãng, đây không phải thứ bình thường.
Ý Thiên cầm chặt tay của sư tỷ Lý Nhược Nhiên, an ủi:
- Yên tâm, ta tự có chừng mực.
Đẩy bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhược Nhiên ra, Ý Thiên bay lên trời tới trước mặt Xích Vân Tử Thần, cảnh này khiến nhiều người chú ý tới.
Bay lên cao, Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần nhìn nhau, cách xa nhau chừng mười trượng.
Xích Vân Tử Thần nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi tới từ đâu, vì sao ta cảm giác được khí tức quen thuộc trên người của ngươi?
Sắc mặt Ý Thiên kỳ dị, nói khẽ:
- Đó là bởi vì ngươi còn nhớ rõ tay ăn chơi năm đó chết trong tay của mình.
Nghe nói ba chữ tay ăn chơi, thân hình cực lớn của Xích Vân Tử Thần xuất hiện lắc lư rất nhỏ, dường như đã bị kích thích nhất định, ngẩng đầu nhìn qua phía chân trời, lẩm bẩm:
- Nam nhân nói yêu thương với tử thần, đó là hắn muốn chết.
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Hắn làm sao không biết, nhưng mà chết trong tay người yêu thì hắn không oán không hối.
Xích Vân Tử Thần tự giễu nói:
- Còn mạng thì có thể yêu, nếu không có mạng sống thì yêu cũng chẳng là cái gì cả.
Ý Thiên hiểu hàm nghĩa trong lời này, trong lòng đắng chát.
Tuy Xích Vân Tử Thần nói như vậy không phải không có lý, nhưng lại gạt bỏ chân ái tới chết là chuyện rất tàn khốc.
- Ta có nghi hoặc cần hỏi, tại sao ngươi lúc trước lại cho hắn cơ hội? Là ngươi thực quan tâm hắn, hay là ngươi quá nhàm chán, thầm nghĩ giết thời gian mà thôi?
Trầm mặc một lát, Ý Thiên đưa ra suy nghĩ trong lòng.
Ý Thiên hỏi câu này người khác không biết là ai, chỉ có người bên cạnh Ý Thiên là hiểu được, ‘ hắn, chính là nam tử trong linh tuyền thạch nhủ lúc trước Ý Thiên tại Xích Huyết Phong gặp được.
Người nọ từng lưu cho Ý Thiên một đoạn trí nhớ, kể cả chuyện hắn gặp được người thương, quen biết, yêu nhau.
Nhưng mà không ai nghĩa tới người thương chân thành của nam nhân kia chính là Xích Vân Tử Thần trong xích vân sa mạc.
Việc này Ý Thiên trước đó không hiểu rõ tình hình, thẳng đến khi tới gần khu vực màu xanh lá Ý Thiên mới mơ hồ đoán được hai, hiện tại đã chứng minh là đúng.
Xích Vân Tử Thần đúng là người thương của nam nhân kia.
Nhìn lên trời, biểu lộ của Xích Vân Tử Thần rất quái dị, sau khi trầm mặc một hồi mới trả lời Ý Thiên.
- Chuyện này bởi vì ngươi mà lên, nhưng mà lúc trước chúng ta không ai biết được, đây là thiên ý. Hắn xuất hiện, ngươi kéo dài, đây là dấu vết vận mệnh...
Ý Thiên nghe vậy sững sờ, biểu lộ của hắn đắng chát.
Xích Vân Tử Thần lời này không dễ lý giải, nhưng mà Ý Thiên cũng hiểu được hàm nghĩa trong đó, có cảm giác bị trời xanh đùa cợt.
Ý Thiên quay đầu nhìn qua mọi người trong khu vực màu xanh lá, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi ý định xử lý bọn họ thế nào?
Xích Vân Tử Thần nói:
- Mạng của những người này với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa, giết và không giết không thể cải biến kết cục.
Ý Thiên nói:
- Như thế, sao không thả bọn họ rời đi?
Xích Vân Tử Thần nói:
- Muốn thả bọn họ cũng được, ngươi phải đáp ứng ta một việc.
Sóng mắt Ý Thiên khẽ nhúc nhích, trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi.
Xích Vân Tử Thần ngưng mắt nhìn Ý Thiên một lát, hỏa diễm trong khu vực màu xanh lá nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt không còn tung tích đâu cả.
Một khắc này cao thủ bị nhốt nhao nhao rời đi, chỉ có đám người Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên không có vọng động, vẫn chờ Ý Thiên rời đi.
Ý Thiên phát ra một đám ý niệm, phân phó mọi người nên rời đi.
Sau khi nhận được ý của Ý Thiên, mọi người lúc này mới yên tâm, do Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên dẫn đầu, một đoàn người nhanh chóng rời đi.
Ứng Thải Liên thấy thế vừa tức vừa vội, hung dữ trừng Ý Thiên sau đó dẫn người rời đi.
Hắc Vũ quan sát một lát, cũng biến mất trong nháy mắt, chỉ có Long Dao Châu không nói không động, vẫn nhìn chằm chằm vào Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần, không hề có ý rời đi.
Thánh nữ Tử Hoa chẳng biết lúc nào đã không còn bóng dáng, trong khu vực màu xanh lá chỉ còn lại Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần, vẫn đưa mắt nhìn nhau.
Sau nửa ngày Xích Vân Tử Thần hóa thân mây lửa, bao vây lấy thân hình Ý Thiên, trong nháy mắt thu nhỏ lại ngàn vạn lần, biến mất trong hư không.
- Đi thôi, bọn họ cũng đi rồi.
Hoa Thiên Vũ ôn nhu nói nhỏ, khuyên bảo Long Dao Châu rời đi.
Long Dao Châu nghiêng đầu lườm hắn một cái, lập tức phi thân bay đi, vô cùng lạnh lùng.
Hoa Thiên Vũ không thèm để ý, nhanh chóng đuổi kịp, hai người rất nhanh biến mất.
Đến tận đây tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành đã tạm thời chấm dứt một đoạn, chuyến đi xích vân sa mạc này lại chôn rất nhiều oan hồn.
Lúc này đây cho dù là Phi Phàm công tử hay là Công Tôn Duy Ngã, Tả Thiên Huệ, hoặc là cao thủ khác cũng không ai chiếm được tiện nghi, chính thức được hưởng lợi chính là đám người Ý Thiên.
Nhưng mà hôm nay Ý Thiên từ Xích Vân Tử Thần rời đi, hai người quan hệ không rõ, không biết Xích Vân Tử Thần yêu cầu Ý Thiên đáp ứng nàng chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ nhân quả?
Trở lại Phi Vân nội thành, Ý Thiên cũng thuận lợi rời đi, không lưu một chút tiếc nuối trong lòng?
Trong hoàn cảnh đặc thù, Ý Thiên nhìn thấy chân thân của Xích Vân Tử Thần.
Trong hoàn cảnh đặc biệt này thuộc về thế giới của lửa, do vô số hỏa nguyên tố cấu thành, màu sắc đỏ tươi vô cùng diễm lệ, cho người ta cảm giác vô biên vô hạn.
Trong hoàn cảnh đặc thù này có một phạm vi đặc thù không lớn, giống như lâu đài cổ, trong suốt và đỏ tươi, Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần đang ở đây.
Thời điểm nữ nhân do hỏa diễm cấu thành này ngưng tụ, Thiên Ma thiếu chủ Cao Dương sắc mặt biến hóa, trầm giọng nói:
- Xích Vân Tử Thần, ngươi định vây khốn chúng ta tới khi nào?
Nữ nhân trong hỏa diễm không có trả lời câu hỏi của Cao Dương, ngược lại nhìn qua Ý Thiên, lộ ra hàm nghĩa người ngoài không cách nào lý giải được.
Bất ngờ bị Xích Vân Tử Thần chú ý tới, tâm thần của Ý Thiên xiết chặt, sau khi nhìn rõ nữ nhân trong hỏa diễm hừng hực đó, trên mặt của Ý Thiên mang theo thần sắc cổ quái, thì ra tất cả đúng như hắn suy đoán.
Hỏa Dực Vương Xà nhìn thấy Xích Vân Tử Thần thì nhanh chóng lảng tránh, lại kéo Tà Thần công tử lóe lên rồi biến mất, lựa chọn địa độn.
Xích Vân Tử Thần nghiêng mắt nhìn Hỏa Dực Vương Xà, cũng không có ngăn cản hai người rời đi, dường như nàng chỉ chú ý tới Ý Thiên mà thôi.
Sa mạc Phi Long thấy Hỏa Dực Vương Xà lựa chọn độn thổ, hắn cũng chọn dùng phương thức này, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Cao thủ chung quanh lại do dự, đều muốn rời khỏi nhưng lại sợ Xích Vân Tử Thần chú ý, lọt vào công kích của nàng.
Ý Thiên nhìn qua Xích Vân Tử Thần, lại nói với người bên cạnh.
- Các ngươi phòng ngự cản thận, ta và Xích Vân Tử Thần có chuyện cần giải quyết.
Lý Nhược Nhiên cầm tay Ý Thiên, nhỏ giọng nói:
- Không muốn lỗ mãng, đây không phải thứ bình thường.
Ý Thiên cầm chặt tay của sư tỷ Lý Nhược Nhiên, an ủi:
- Yên tâm, ta tự có chừng mực.
Đẩy bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhược Nhiên ra, Ý Thiên bay lên trời tới trước mặt Xích Vân Tử Thần, cảnh này khiến nhiều người chú ý tới.
Bay lên cao, Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần nhìn nhau, cách xa nhau chừng mười trượng.
Xích Vân Tử Thần nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi tới từ đâu, vì sao ta cảm giác được khí tức quen thuộc trên người của ngươi?
Sắc mặt Ý Thiên kỳ dị, nói khẽ:
- Đó là bởi vì ngươi còn nhớ rõ tay ăn chơi năm đó chết trong tay của mình.
Nghe nói ba chữ tay ăn chơi, thân hình cực lớn của Xích Vân Tử Thần xuất hiện lắc lư rất nhỏ, dường như đã bị kích thích nhất định, ngẩng đầu nhìn qua phía chân trời, lẩm bẩm:
- Nam nhân nói yêu thương với tử thần, đó là hắn muốn chết.
Ý Thiên khẽ thở dài:
- Hắn làm sao không biết, nhưng mà chết trong tay người yêu thì hắn không oán không hối.
Xích Vân Tử Thần tự giễu nói:
- Còn mạng thì có thể yêu, nếu không có mạng sống thì yêu cũng chẳng là cái gì cả.
Ý Thiên hiểu hàm nghĩa trong lời này, trong lòng đắng chát.
Tuy Xích Vân Tử Thần nói như vậy không phải không có lý, nhưng lại gạt bỏ chân ái tới chết là chuyện rất tàn khốc.
- Ta có nghi hoặc cần hỏi, tại sao ngươi lúc trước lại cho hắn cơ hội? Là ngươi thực quan tâm hắn, hay là ngươi quá nhàm chán, thầm nghĩ giết thời gian mà thôi?
Trầm mặc một lát, Ý Thiên đưa ra suy nghĩ trong lòng.
Ý Thiên hỏi câu này người khác không biết là ai, chỉ có người bên cạnh Ý Thiên là hiểu được, ‘ hắn, chính là nam tử trong linh tuyền thạch nhủ lúc trước Ý Thiên tại Xích Huyết Phong gặp được.
Người nọ từng lưu cho Ý Thiên một đoạn trí nhớ, kể cả chuyện hắn gặp được người thương, quen biết, yêu nhau.
Nhưng mà không ai nghĩa tới người thương chân thành của nam nhân kia chính là Xích Vân Tử Thần trong xích vân sa mạc.
Việc này Ý Thiên trước đó không hiểu rõ tình hình, thẳng đến khi tới gần khu vực màu xanh lá Ý Thiên mới mơ hồ đoán được hai, hiện tại đã chứng minh là đúng.
Xích Vân Tử Thần đúng là người thương của nam nhân kia.
Nhìn lên trời, biểu lộ của Xích Vân Tử Thần rất quái dị, sau khi trầm mặc một hồi mới trả lời Ý Thiên.
- Chuyện này bởi vì ngươi mà lên, nhưng mà lúc trước chúng ta không ai biết được, đây là thiên ý. Hắn xuất hiện, ngươi kéo dài, đây là dấu vết vận mệnh...
Ý Thiên nghe vậy sững sờ, biểu lộ của hắn đắng chát.
Xích Vân Tử Thần lời này không dễ lý giải, nhưng mà Ý Thiên cũng hiểu được hàm nghĩa trong đó, có cảm giác bị trời xanh đùa cợt.
Ý Thiên quay đầu nhìn qua mọi người trong khu vực màu xanh lá, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi ý định xử lý bọn họ thế nào?
Xích Vân Tử Thần nói:
- Mạng của những người này với ta mà nói không có bất kỳ ý nghĩa, giết và không giết không thể cải biến kết cục.
Ý Thiên nói:
- Như thế, sao không thả bọn họ rời đi?
Xích Vân Tử Thần nói:
- Muốn thả bọn họ cũng được, ngươi phải đáp ứng ta một việc.
Sóng mắt Ý Thiên khẽ nhúc nhích, trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi.
Xích Vân Tử Thần ngưng mắt nhìn Ý Thiên một lát, hỏa diễm trong khu vực màu xanh lá nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt không còn tung tích đâu cả.
Một khắc này cao thủ bị nhốt nhao nhao rời đi, chỉ có đám người Nam Cung Uyển Nghi, Lý Nhược Nhiên không có vọng động, vẫn chờ Ý Thiên rời đi.
Ý Thiên phát ra một đám ý niệm, phân phó mọi người nên rời đi.
Sau khi nhận được ý của Ý Thiên, mọi người lúc này mới yên tâm, do Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên dẫn đầu, một đoàn người nhanh chóng rời đi.
Ứng Thải Liên thấy thế vừa tức vừa vội, hung dữ trừng Ý Thiên sau đó dẫn người rời đi.
Hắc Vũ quan sát một lát, cũng biến mất trong nháy mắt, chỉ có Long Dao Châu không nói không động, vẫn nhìn chằm chằm vào Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần, không hề có ý rời đi.
Thánh nữ Tử Hoa chẳng biết lúc nào đã không còn bóng dáng, trong khu vực màu xanh lá chỉ còn lại Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần, vẫn đưa mắt nhìn nhau.
Sau nửa ngày Xích Vân Tử Thần hóa thân mây lửa, bao vây lấy thân hình Ý Thiên, trong nháy mắt thu nhỏ lại ngàn vạn lần, biến mất trong hư không.
- Đi thôi, bọn họ cũng đi rồi.
Hoa Thiên Vũ ôn nhu nói nhỏ, khuyên bảo Long Dao Châu rời đi.
Long Dao Châu nghiêng đầu lườm hắn một cái, lập tức phi thân bay đi, vô cùng lạnh lùng.
Hoa Thiên Vũ không thèm để ý, nhanh chóng đuổi kịp, hai người rất nhanh biến mất.
Đến tận đây tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành đã tạm thời chấm dứt một đoạn, chuyến đi xích vân sa mạc này lại chôn rất nhiều oan hồn.
Lúc này đây cho dù là Phi Phàm công tử hay là Công Tôn Duy Ngã, Tả Thiên Huệ, hoặc là cao thủ khác cũng không ai chiếm được tiện nghi, chính thức được hưởng lợi chính là đám người Ý Thiên.
Nhưng mà hôm nay Ý Thiên từ Xích Vân Tử Thần rời đi, hai người quan hệ không rõ, không biết Xích Vân Tử Thần yêu cầu Ý Thiên đáp ứng nàng chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ nhân quả?
Trở lại Phi Vân nội thành, Ý Thiên cũng thuận lợi rời đi, không lưu một chút tiếc nuối trong lòng?
Trong hoàn cảnh đặc thù, Ý Thiên nhìn thấy chân thân của Xích Vân Tử Thần.
Trong hoàn cảnh đặc biệt này thuộc về thế giới của lửa, do vô số hỏa nguyên tố cấu thành, màu sắc đỏ tươi vô cùng diễm lệ, cho người ta cảm giác vô biên vô hạn.
Trong hoàn cảnh đặc thù này có một phạm vi đặc thù không lớn, giống như lâu đài cổ, trong suốt và đỏ tươi, Ý Thiên cùng Xích Vân Tử Thần đang ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.