Quyển 6 - Chương 34: Thánh nữ bảo vệ
Tâm Mộng Vô Ngân
24/02/2015
Ánh sáng này vô thanh vô tức, thậm chí không cảm giác được một tia chấn động nào cả.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhìn qua thánh nữ Tử Hoa tới gần, lại không có ý tứ phòng ngự hay né tránh.
Ánh mắt thánh nữ Tử Hoa biến hóa rất nhỏ, Đông Phương Tiếu điểm ra một chỉ này ngoài thân kim quang chợt hiện, vô số phật đà hội tụ thành quang thuẫn màu vàng, lặng yên không một tiếng động bắn ngược một chỉ kia về.
Đông Phương Tiếu thấy thế cả kinh, nhanh chóng lướt ngang vài thước, tránh né một chỉ bắn ngược, giận dữ hét:
- Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta?
Thánh nữ Tử Hoa lắc đầu nói:
- Ngã phật từ bi, nếu ngươi có thể buông cừu hận hóa giải đoạn ân oán này với hắn, vậy đối với ngươi mà nói chính là công đức vô lượng, đủ để cải biến số mệnh của ngươi.
Đông Phương Tiếu khẽ nói:
- Hồ ngôn loạn ngữ, lão tử không ăn bộ này.
Tử Hoa thánh nữ trầm mặc một lát, ngữ khí nặng nề, nói:
- Nếu ngươi không chịu quay đầu, chắc chắn phải chết trong tay của hắn, ngươi nên nghĩ kỹ đi.
Đông Phương Tiếu quát:
- Nói láo! Hắn là thứ gì, dám tuyên bố giết ta, không biết tự lượng sức.
Ý Thiên trừng Đông Phương Tiếu, nhìn Tử Hoa nói:
- Thánh nữ không cần khuyên bảo kẻ tiêu cực thấp kém này, loại người này gian ngoan mất linh, vô cùng ngu xuẩn, không nên lãng phí tinh lực.
Nhìn qua Ý Thiên, thánh nữ Tử Hoa không có phản ứng quá lớn, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của nàng.
Đông Phương Tiếu bị Ý Thiên nhục nhã trước mặt mọi người, hắn tức điên lên, lửa giận trong lòng khiến hắn tạm thời quên cố kỵ, nguyên lực trong người lưu động thật nhanh, một đạo khí thế kinh thiên điên cuồng khuếch tán ra ngoài.
Thánh nữ Tử Hoa khẽ nhíu mày, quát khẽ:
- Khổ hải khôn cùng, quay đầu lại là bờ.
Đây là một vận luật đặc biệt, trong nháy mắt áp chế khí thế cường đại trên người của Đông Phương Tiếu, cũng đẩy lùi hắn ra phía sau.
Cùng thời khắc đó Tà Thần công tử cùng Vệ Thiên Minh cũng tâm thần đại chấn, khí tức âm tà trong người không ngừng cuồn cuộn, song song bị bức phải lui ra phía sau, trong nháy mắt biến mất tung tích.
Âm Ma tông thiếu chủ Tả Tuấn Hi cũng nhận được ảnh hưởng thật lớn, bị tổn thương lớn, vội vàng rời đi.
Đông Phương Tiếu lăng không bay đi, thần sắc kinh ngạc, ánh mắt hoảng sợ nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, dường như lúc này mới ý thức được thánh nữ phật môn này không thể trêu chọc nổi.
Trong tiếng ông ông quanh quản chung quanh, một câu khổ hải vô biên, quay đầu là bờ chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây.
Khi giọng nói này biến mất, lực lượng chấn nhiếp vô hình vẫn còn quanh quẩn, sau khi qua một lúc mới bình tỉnh trở lại.
Biểu lộ của Ý Thiên quái dị, hắn cũng bị ảnh hưởng nhất định, nhưng hắn thể chất đặc thù,tu luyện rất nhiều pháp quyết, cũng không có trở ngại, khôi phục thanh tỉnh trước tiên.
Dùng Đông Phương Tiếu, thánh nữ Tử Hoa mắt chứa ý cười, phật quang vờn quanh người, vô cùng thần thánh.
Đông Phương Tiếu không chịu nổi ánh mắt của thánh nữ Tử Hoa, bị ép cúi đầu lảng tránh, sau khi kiên trì một lát mới bất đắc dĩ rời đi.
- Nam Cung Phi Vũ, có bản lĩnh thì ngươi nên vĩnh viễn nấp sau lưng nữ nhân, nếu không sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ giết ngươi.
Lòng tràn đầy không cam lòng hóa thành chửi bới, Đông Phương Tiếu xuất sư bất lợi, lúc này tạo thành đả kích lớn với hắn.
Dù sao một Vũ Đế bị một Vũ Hoàng bức lui, còn ăn đầy bụi đất, chuyện này quá mất mặt.
Trên mặt đất tất cả mọi người nhìn qua Tử Hoa thánh nữ, càng cảm thấy khiếp sợ tu vị của nàng.
Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực sắc mặt âm trầm, hai người đều là Vũ Đế, nhưng mà khi đối mặt với thánh nữ Tử Hoa, bọn họ cảm nhận được áp lực vô hình, thậm chí có cảm giác sợ hãi từ nội tâm.
Đây là tu vị chênh lệch lớn mang tới áp bách tâm lý, thánh nữ Tử Hoa được xưng tu vị mạnh nhất trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, quả nhiên nổi danh không uổng.
Công Tôn Đỉnh nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, trong nội tâm đang tính toán làm sao thoát thân.
Hôm nay Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức, Tàn Thức thiếu chủ Vệ Thiên Minh, Âm Ma tông thiếu chủ Tả Tuấn Hi đều lần lượt rời đi, trong cao thủ ở đây, có thể uy hiếp tới Công Tôn Đỉnh cũng chỉ có Vô Khuyết công tử, Phi Phàm công tử, Hồng Vân thánh nữ, Thiên Ưng Chu Trí, Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân.
So sánh với trước đó thì tình huống hiện tạm tốt hơn đôi chút, nhưng muốn rời khỏi đây vẫn không dễ dàng.
Ở trong đó Vô Khuyết công tử, Phi Phàm công tử, Hồng Vân thánh nữ ba phương thế lực bát động, Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân tắc thì chú ý Công Tôn Duy Ngã, để ngừa hắn rời đi.
Đưa mắt nhìn Đông Phương Tiếu rời đi, thánh nữ Tử Hoa nhìn Ý Thiên sau đó lại nhìn qua Công Tôn Duy Ngã, sau đó liền lóe lên rồi biến mất, không nói câu nào.
Uy hiếp được giải trừ, Ý Thiên cũng không vội rời đi, lúc này thả tiên khí Hồng Vân Tráo bao phủ Tiêu Minh Nguyệt, Lan Hinh, đạo nhân đui mù, Trần Ngọc Lan, Mộc Thanh Thư năm người, mật thiết lưu ý tình thế chung quanh.
Từ khi thánh nữ Tử Hoa rời khỏi, hào khí khôi phục sinh động, mọi người ánh mắt tập trung vào Công Tôn Duy Ngã, thậm chí nghĩ muốn cầm Công Tôn Duy Ngã, nắm giữ bí mật Chú Kiếm Đỉnh.
Hồng Thành Sầu nhìn chằm chằm vào Ý Thiên giữa không trung, đang thương nghị với Thiên Ưng Chu Trí, bởi vì tiên khí Hồng Vân Tráo đang ở trên người Ý Thiên, đây chính là chí bảo trấn quốc của Hồng Vân đế quốc, cho dù như thế nào cũng phải đoạt lại.
Trong tràng, Công Tôn Duy Ngã cùng Công Tôn Đỉnh dựa lưng vào nhau, thần sắc cảnh giác nhìn qua Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân bốn đại Thánh Hoàng, tình thế rất bất lợi.
Công Tôn Đỉnh có được tu vị Thánh Hoàng, mà Công Tôn Duy Ngã lại chỉ là Huyền Hoàng, tổ tôn hai người liên thủ cũng khó chống lại bốn thánh hoàng công kích.
Cộng thêm nơi này còn cóVũ Đế tồn tại, nếu như hai người muốn đi, tổ tôn hai người bọn họ cũng chẳng thể rời đi.
Biết rõ không thể làm gì cho nên bất đắc dĩ bất động.
Đáng tiếc nhân tính là như thế, dù có một đường cơ hội cũng không buông tha. Ý Thiên nhìn chung toàn cục, trong lòng tính toán lựa chọn thế nào.
Dùng lập trường của Ý Thiên mà nói, hắn không cần hỏi tới, cũng có thể ra tay cứu viện, nhưng kết quả sẽ khác nhau.
Yên lặng theo dõi kỳ biến, không đáng hỏi đến, đó là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nếu cơ hội cho phép thì nghĩ cách cứu viện, đó chính là giao tình tư nhân của hắn và Công Tôn Duy Ngã.
- Thiếu gia, chúng ta có nên nhúng tay vào vũng nước đục này không?
Chú ý tình thế chung quanh, Lan Hinh nhẹ giọng hỏi thăm.
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Trước yên lặng theo dõi kỳ biến, sau đó đưa ra quyết định làm thế nào.
Công Tôn Duy Ngã có liên quang tới Vô Biên Hoang Thành, nếu như không có hắn thì không ai vào được Vô Biên Hoang Thành.
Bởi vì quan hệ này nên nếu ai giết Công Tôn Duy Ngã, vậy người đó là công địch của mọi người.
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, nhìn qua thánh nữ Tử Hoa tới gần, lại không có ý tứ phòng ngự hay né tránh.
Ánh mắt thánh nữ Tử Hoa biến hóa rất nhỏ, Đông Phương Tiếu điểm ra một chỉ này ngoài thân kim quang chợt hiện, vô số phật đà hội tụ thành quang thuẫn màu vàng, lặng yên không một tiếng động bắn ngược một chỉ kia về.
Đông Phương Tiếu thấy thế cả kinh, nhanh chóng lướt ngang vài thước, tránh né một chỉ bắn ngược, giận dữ hét:
- Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta?
Thánh nữ Tử Hoa lắc đầu nói:
- Ngã phật từ bi, nếu ngươi có thể buông cừu hận hóa giải đoạn ân oán này với hắn, vậy đối với ngươi mà nói chính là công đức vô lượng, đủ để cải biến số mệnh của ngươi.
Đông Phương Tiếu khẽ nói:
- Hồ ngôn loạn ngữ, lão tử không ăn bộ này.
Tử Hoa thánh nữ trầm mặc một lát, ngữ khí nặng nề, nói:
- Nếu ngươi không chịu quay đầu, chắc chắn phải chết trong tay của hắn, ngươi nên nghĩ kỹ đi.
Đông Phương Tiếu quát:
- Nói láo! Hắn là thứ gì, dám tuyên bố giết ta, không biết tự lượng sức.
Ý Thiên trừng Đông Phương Tiếu, nhìn Tử Hoa nói:
- Thánh nữ không cần khuyên bảo kẻ tiêu cực thấp kém này, loại người này gian ngoan mất linh, vô cùng ngu xuẩn, không nên lãng phí tinh lực.
Nhìn qua Ý Thiên, thánh nữ Tử Hoa không có phản ứng quá lớn, làm cho người ta không đoán ra tâm tư của nàng.
Đông Phương Tiếu bị Ý Thiên nhục nhã trước mặt mọi người, hắn tức điên lên, lửa giận trong lòng khiến hắn tạm thời quên cố kỵ, nguyên lực trong người lưu động thật nhanh, một đạo khí thế kinh thiên điên cuồng khuếch tán ra ngoài.
Thánh nữ Tử Hoa khẽ nhíu mày, quát khẽ:
- Khổ hải khôn cùng, quay đầu lại là bờ.
Đây là một vận luật đặc biệt, trong nháy mắt áp chế khí thế cường đại trên người của Đông Phương Tiếu, cũng đẩy lùi hắn ra phía sau.
Cùng thời khắc đó Tà Thần công tử cùng Vệ Thiên Minh cũng tâm thần đại chấn, khí tức âm tà trong người không ngừng cuồn cuộn, song song bị bức phải lui ra phía sau, trong nháy mắt biến mất tung tích.
Âm Ma tông thiếu chủ Tả Tuấn Hi cũng nhận được ảnh hưởng thật lớn, bị tổn thương lớn, vội vàng rời đi.
Đông Phương Tiếu lăng không bay đi, thần sắc kinh ngạc, ánh mắt hoảng sợ nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, dường như lúc này mới ý thức được thánh nữ phật môn này không thể trêu chọc nổi.
Trong tiếng ông ông quanh quản chung quanh, một câu khổ hải vô biên, quay đầu là bờ chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây.
Khi giọng nói này biến mất, lực lượng chấn nhiếp vô hình vẫn còn quanh quẩn, sau khi qua một lúc mới bình tỉnh trở lại.
Biểu lộ của Ý Thiên quái dị, hắn cũng bị ảnh hưởng nhất định, nhưng hắn thể chất đặc thù,tu luyện rất nhiều pháp quyết, cũng không có trở ngại, khôi phục thanh tỉnh trước tiên.
Dùng Đông Phương Tiếu, thánh nữ Tử Hoa mắt chứa ý cười, phật quang vờn quanh người, vô cùng thần thánh.
Đông Phương Tiếu không chịu nổi ánh mắt của thánh nữ Tử Hoa, bị ép cúi đầu lảng tránh, sau khi kiên trì một lát mới bất đắc dĩ rời đi.
- Nam Cung Phi Vũ, có bản lĩnh thì ngươi nên vĩnh viễn nấp sau lưng nữ nhân, nếu không sớm muộn gì sẽ có một ngày ta sẽ giết ngươi.
Lòng tràn đầy không cam lòng hóa thành chửi bới, Đông Phương Tiếu xuất sư bất lợi, lúc này tạo thành đả kích lớn với hắn.
Dù sao một Vũ Đế bị một Vũ Hoàng bức lui, còn ăn đầy bụi đất, chuyện này quá mất mặt.
Trên mặt đất tất cả mọi người nhìn qua Tử Hoa thánh nữ, càng cảm thấy khiếp sợ tu vị của nàng.
Hoa Cửu Công cùng Phương Hoành Dực sắc mặt âm trầm, hai người đều là Vũ Đế, nhưng mà khi đối mặt với thánh nữ Tử Hoa, bọn họ cảm nhận được áp lực vô hình, thậm chí có cảm giác sợ hãi từ nội tâm.
Đây là tu vị chênh lệch lớn mang tới áp bách tâm lý, thánh nữ Tử Hoa được xưng tu vị mạnh nhất trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, quả nhiên nổi danh không uổng.
Công Tôn Đỉnh nhìn qua thánh nữ Tử Hoa, trong nội tâm đang tính toán làm sao thoát thân.
Hôm nay Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức, Tàn Thức thiếu chủ Vệ Thiên Minh, Âm Ma tông thiếu chủ Tả Tuấn Hi đều lần lượt rời đi, trong cao thủ ở đây, có thể uy hiếp tới Công Tôn Đỉnh cũng chỉ có Vô Khuyết công tử, Phi Phàm công tử, Hồng Vân thánh nữ, Thiên Ưng Chu Trí, Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân.
So sánh với trước đó thì tình huống hiện tạm tốt hơn đôi chút, nhưng muốn rời khỏi đây vẫn không dễ dàng.
Ở trong đó Vô Khuyết công tử, Phi Phàm công tử, Hồng Vân thánh nữ ba phương thế lực bát động, Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân tắc thì chú ý Công Tôn Duy Ngã, để ngừa hắn rời đi.
Đưa mắt nhìn Đông Phương Tiếu rời đi, thánh nữ Tử Hoa nhìn Ý Thiên sau đó lại nhìn qua Công Tôn Duy Ngã, sau đó liền lóe lên rồi biến mất, không nói câu nào.
Uy hiếp được giải trừ, Ý Thiên cũng không vội rời đi, lúc này thả tiên khí Hồng Vân Tráo bao phủ Tiêu Minh Nguyệt, Lan Hinh, đạo nhân đui mù, Trần Ngọc Lan, Mộc Thanh Thư năm người, mật thiết lưu ý tình thế chung quanh.
Từ khi thánh nữ Tử Hoa rời khỏi, hào khí khôi phục sinh động, mọi người ánh mắt tập trung vào Công Tôn Duy Ngã, thậm chí nghĩ muốn cầm Công Tôn Duy Ngã, nắm giữ bí mật Chú Kiếm Đỉnh.
Hồng Thành Sầu nhìn chằm chằm vào Ý Thiên giữa không trung, đang thương nghị với Thiên Ưng Chu Trí, bởi vì tiên khí Hồng Vân Tráo đang ở trên người Ý Thiên, đây chính là chí bảo trấn quốc của Hồng Vân đế quốc, cho dù như thế nào cũng phải đoạt lại.
Trong tràng, Công Tôn Duy Ngã cùng Công Tôn Đỉnh dựa lưng vào nhau, thần sắc cảnh giác nhìn qua Nam Cung Thừa Chí, Phiền Thiên Thành, Chí Thiên tôn giả, Hoàng Long chân nhân bốn đại Thánh Hoàng, tình thế rất bất lợi.
Công Tôn Đỉnh có được tu vị Thánh Hoàng, mà Công Tôn Duy Ngã lại chỉ là Huyền Hoàng, tổ tôn hai người liên thủ cũng khó chống lại bốn thánh hoàng công kích.
Cộng thêm nơi này còn cóVũ Đế tồn tại, nếu như hai người muốn đi, tổ tôn hai người bọn họ cũng chẳng thể rời đi.
Biết rõ không thể làm gì cho nên bất đắc dĩ bất động.
Đáng tiếc nhân tính là như thế, dù có một đường cơ hội cũng không buông tha. Ý Thiên nhìn chung toàn cục, trong lòng tính toán lựa chọn thế nào.
Dùng lập trường của Ý Thiên mà nói, hắn không cần hỏi tới, cũng có thể ra tay cứu viện, nhưng kết quả sẽ khác nhau.
Yên lặng theo dõi kỳ biến, không đáng hỏi đến, đó là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nếu cơ hội cho phép thì nghĩ cách cứu viện, đó chính là giao tình tư nhân của hắn và Công Tôn Duy Ngã.
- Thiếu gia, chúng ta có nên nhúng tay vào vũng nước đục này không?
Chú ý tình thế chung quanh, Lan Hinh nhẹ giọng hỏi thăm.
Ý Thiên trầm ngâm nói:
- Trước yên lặng theo dõi kỳ biến, sau đó đưa ra quyết định làm thế nào.
Công Tôn Duy Ngã có liên quang tới Vô Biên Hoang Thành, nếu như không có hắn thì không ai vào được Vô Biên Hoang Thành.
Bởi vì quan hệ này nên nếu ai giết Công Tôn Duy Ngã, vậy người đó là công địch của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.