Chương 65: Bé con nói dối
Dearfairy
17/09/2020
Quân Thiên đi ra khỏi Duyệt Ý, không còn xe bus để về trường nữa, cô đi dọc theo con đường chừng 50-60m, đến chỗ taxi hay dừng để đón xe.
Đêm mùa đông, tiết trời lạnh lẽo, đoạn đường này xe taxi không nhiều lắm, thỉnh thoảng lại có một hai chiếc chạy qua, nhưng trong xe đều có khách. Quân Thiên cũng không vội, xe đến thì giơ tay lên, xe chạy qua rồi thì lại hạ xuống nhét vào túi áo.
Một chiếc xe riêng màu đỏ dừng phía trước cô, kính xe được hạ xuống, người phụ nữ ngồi ở ghế điều khiển trông vô cùng diễm lệ, hai tay đặt trêи vô lăng, nghiêng đầu cười với cô: “Tống tiểu thư, tiễn cô một đoạn đường nhé?”
Quân Thiên tình cờ hiểu được tại sao đối phương lại biết cô họ Tống, mặt không có biểu cảm gì cả, vẫy vẫy tay.
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại.”
Nụ cười trêи mặt cô ta vô cùng chân thành: “Chú ý an toàn.”
Nói xong thì nghiêm mặt nhìn về phía trước, dẫm chân ga nghênh ngang rời đi.
Không ai làm phiền nữa, rốt cuộc Quân Thiên cũng có thời gian rảnh rỗi để nghĩ về những chuyện xảy ra đêm nay. Đây là bà xã phát hiện người đàn ông nhà mình có hồ ly tinh bên ngoài, nên cố ý đến bắt gian sao?
Nhưng mà vẻ bề ngoài của cô cũng đâu có cửa làm hồ ly tinh đâu chứ.
Vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, hành khách trêи xe bước xuống, bác tài xế thấy cô ngẩn người thì có lòng tốt gọi: “Cô gái, lên xe không?”
Quân Thiên vỗ vỗ trán, rũ bỏ những suy nghĩ thái quá trong đầu, khom lưng chui vào ghế sau. Bác tài xế hỏi cô đi đâu, cô lấy điện thoại ra gõ cổng Tây của trường đại học rồi đưa tới. Mùa đông nhiều người bị cảm, bác tài xế cho là cổ họng cô không thoải mái nên cũng không nghĩ quá nhiều, trả điện thoại lại cho cô, khởi động xe lái về trường đại học.
Quân Thiên nhận lấy điện thoại, thở phào trong lòng.
So với đi xe bus, cô ngồi taxi sợ gặp phải mấy tài xế hay hỏi này hỏi nọ.
10 giờ đêm, đi qua phố xá sầm uất, bên lề đường có không ít người trẻ sinh hoạt về đêm, tốp năm tốp ba rộn ràng nhốn nháo, cách cửa sổ xe cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của bọn họ.
Cô là một người biết kiềm chế và nghiêm khắc với bản thân, không hâm mộ người khác vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ tò mò, chơi vui lắm sao, cảm giác như thế nào, cô chưa từng trải qua những việc đó.
Điện thoại liên tục rung lên, cô kéo suy nghĩ của mình về từ ngoài cửa sổ, trêи màn hình khóa hiện lên hai tin nhắn từ Wechat.
Là Tống Chỉ.
Hỏi cô đang làm gì, đã ngủ chưa.
Rõ ràng là đang tìm cớ nói chuyện phiếm, hơn nửa tháng trôi qua, từ một sáng sớm nọ bị anh lừa gạt thêm bạn tốt thì hai người chưa từng nhắn tin với nhau.
Quân Thiên trả lời một câu “Ngủ”.
Anh gửi đến một icon đáng yêu ngoan ngoãn, Quân Thiên nhìn thấy mà buồn nôi, chưa đợi trận buồn nôn này biến mất, trêи màn hình lại hiện lên dòng chữ anh đang nhập tin nhắn.
Tống Chỉ: Rời giường thay quần áo đi.
Quân Thiên phun ra một câu trong lòng, vậy anh hỏi cái rắm ý.
Anh lại gửi ảnh chụp cổng Tây của trường qua cho cô.
Tống Chỉ: Anh chờ bé Thiên ở chỗ này nha.
Điện thoại là của mình, không thể ném được, vậy nên cô gửi qua một icon nôn nửa.
Ghét chết đi được, sao lại có một người đàn ông buồn nôn như vậy chứ, khiến cô lúc nào cũng phải đặt câu hỏi về tuổi tác của anh.
Đây nào phải người đàn ông trưởng thành sắp 30 tuổi, rõ ràng một học sinh tiểu học ấu trĩ, mới vừa lên lớp một!
Không bị kẹt xe, đoạn đường vốn đi xe bus cần gần 1 tiếng mới đến nơi, thì đêm nay chỉ mất 20 phút là đã đến.
Thanh toán tiền xong, xuống xe, Quân Thiên rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của anh trong màn đêm đen kịt. Anh đang đứng chờ dưới ngọn đèn đường lờ mờ, vị trí khá khó thấy, nhưng người đi ngang qua không thể nào làm lơ sự tồn tại của anh. Luôn có những người như vậy, trời sinh đã có khí chất làm người ta chú ý.
Nghĩ rằng cô đang ở trong trường, anh xoay mặt về phía cổng trường của cô, trong tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng lại đưa lên môi hút một hơi, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có bất cứ sự mất kiên nhẫn nào.
Từ ký túc của Quân Thiên đến cổng Tây chỉ mất năm phút, mà từ lúc anh nhắn tin Wechat cho cô đến giờ, đã vượt xa thời gian này rồi.
Quân Thiên bỗng nhiên nổi ý xấu, đi đến phía sau lưng Tống Chỉ, vỗ vỗ bả vai anh.
“Không có điện thoại, nhưng có bạn gái, dù làm bạn bình thường cũng không được.”
Tống Chỉ cúi đầu lướt điện thoại, máy móc trả lời với những cô nàng tiếp cận mình không biết lần thứ bao nhiêu.
Con gái thời nay đúng là không biết rụt rè là gì, nếu Tống Quân Thiên mà dám đi dụ dỗ đàn ông khác như vậy, anh nhất định sẽ đánh gãy chân cô.
Tống Chỉ không thèm quay đầu lại, nhấn một dãy số điện thoại.
Hơn hai mươi phút rồi mà còn chưa đến, cho dù có trang điểm thì cũng phải xong rồi chứ, nửa tháng không gặp nhau, không cần phải làm mấy nghi thức chào đón thế này để biểu đạt nỗi nhung nhớ của cô đối với anh đâu.
Quân Thiên lại vỗ vỗ vai Tống Chỉ, trong lòng mắng thầm một câu người đàn ông xấu xa trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh lấy điện thoại ra khỏi tai, xác nhận là bản thân không nghe lầm rồi mới xoay người, nhìn thấy Quân Thiên bé nhỏ thấp hơn anh cả một khúc, mắt mở to ngạc nhiên.
Tống Chỉ cười một tiếng, ôm cô gái vào trong ngực, giọng điệu hơi kinh ngạc: “Sao lại đến từ phía sau vậy?”
Bỗng nhiên lại nhớ đến việc cô nói mình đang ngủ trong ký túc, anh duỗi tay bóp mặt cô: “Bé con nói dối này, dám lừa ông xã em.”
Quân Thiên quơ tay làm thủ ngữ.
Hoa Hồ Điệp[1].
[1] tôi cũng không hiểu lắm đoạn này có nghĩa gì, tra ý nghĩ của Hoa Hồ Điệp thì nó cũng không có ý nghĩa gì liên quan, có thể nó là chơi chữ hay gì đó, tôi không biết tiếng Trung nên không rõ, cao nhân nào biết xin chỉ giáo, nguyên văn hai câu trêи là:
君芊双手带风的给他比划了个词.
花蝴蝶.
“A, cũng không nhìn xem anh trai đứng trong gió rét thế này để đợi ai, em đó cái con bé không có lương tâm này.”
Nói xong còn chưa đợi Quân Thiên phản ứng lại đã nâng cằm cô lên, mạnh mẽ hôn xuống.
Cái miệng nhỏ này khiến anh chết mất.
Cô nhất thời động tình, đã quên mất bọn họ đang ở cổng trường, hai tay nắm chặt áo lông của anh, kháng cự thì ít mà dung túng thì nhiều. Tống Chỉ đắc ý muốn làm gì đôi môi anh đào của cô cũng được, gặm cắn, môi răng cọ xát vào nhau, tay ôm chặt lấy eo cô, dùng nhiều sức như thể muốn khảm cô vào trong thân thể của mình vậy.
Đêm mùa đông, tiết trời lạnh lẽo, đoạn đường này xe taxi không nhiều lắm, thỉnh thoảng lại có một hai chiếc chạy qua, nhưng trong xe đều có khách. Quân Thiên cũng không vội, xe đến thì giơ tay lên, xe chạy qua rồi thì lại hạ xuống nhét vào túi áo.
Một chiếc xe riêng màu đỏ dừng phía trước cô, kính xe được hạ xuống, người phụ nữ ngồi ở ghế điều khiển trông vô cùng diễm lệ, hai tay đặt trêи vô lăng, nghiêng đầu cười với cô: “Tống tiểu thư, tiễn cô một đoạn đường nhé?”
Quân Thiên tình cờ hiểu được tại sao đối phương lại biết cô họ Tống, mặt không có biểu cảm gì cả, vẫy vẫy tay.
“Vậy được rồi, hẹn gặp lại.”
Nụ cười trêи mặt cô ta vô cùng chân thành: “Chú ý an toàn.”
Nói xong thì nghiêm mặt nhìn về phía trước, dẫm chân ga nghênh ngang rời đi.
Không ai làm phiền nữa, rốt cuộc Quân Thiên cũng có thời gian rảnh rỗi để nghĩ về những chuyện xảy ra đêm nay. Đây là bà xã phát hiện người đàn ông nhà mình có hồ ly tinh bên ngoài, nên cố ý đến bắt gian sao?
Nhưng mà vẻ bề ngoài của cô cũng đâu có cửa làm hồ ly tinh đâu chứ.
Vừa vặn có một chiếc taxi dừng lại, hành khách trêи xe bước xuống, bác tài xế thấy cô ngẩn người thì có lòng tốt gọi: “Cô gái, lên xe không?”
Quân Thiên vỗ vỗ trán, rũ bỏ những suy nghĩ thái quá trong đầu, khom lưng chui vào ghế sau. Bác tài xế hỏi cô đi đâu, cô lấy điện thoại ra gõ cổng Tây của trường đại học rồi đưa tới. Mùa đông nhiều người bị cảm, bác tài xế cho là cổ họng cô không thoải mái nên cũng không nghĩ quá nhiều, trả điện thoại lại cho cô, khởi động xe lái về trường đại học.
Quân Thiên nhận lấy điện thoại, thở phào trong lòng.
So với đi xe bus, cô ngồi taxi sợ gặp phải mấy tài xế hay hỏi này hỏi nọ.
10 giờ đêm, đi qua phố xá sầm uất, bên lề đường có không ít người trẻ sinh hoạt về đêm, tốp năm tốp ba rộn ràng nhốn nháo, cách cửa sổ xe cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ của bọn họ.
Cô là một người biết kiềm chế và nghiêm khắc với bản thân, không hâm mộ người khác vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ tò mò, chơi vui lắm sao, cảm giác như thế nào, cô chưa từng trải qua những việc đó.
Điện thoại liên tục rung lên, cô kéo suy nghĩ của mình về từ ngoài cửa sổ, trêи màn hình khóa hiện lên hai tin nhắn từ Wechat.
Là Tống Chỉ.
Hỏi cô đang làm gì, đã ngủ chưa.
Rõ ràng là đang tìm cớ nói chuyện phiếm, hơn nửa tháng trôi qua, từ một sáng sớm nọ bị anh lừa gạt thêm bạn tốt thì hai người chưa từng nhắn tin với nhau.
Quân Thiên trả lời một câu “Ngủ”.
Anh gửi đến một icon đáng yêu ngoan ngoãn, Quân Thiên nhìn thấy mà buồn nôi, chưa đợi trận buồn nôn này biến mất, trêи màn hình lại hiện lên dòng chữ anh đang nhập tin nhắn.
Tống Chỉ: Rời giường thay quần áo đi.
Quân Thiên phun ra một câu trong lòng, vậy anh hỏi cái rắm ý.
Anh lại gửi ảnh chụp cổng Tây của trường qua cho cô.
Tống Chỉ: Anh chờ bé Thiên ở chỗ này nha.
Điện thoại là của mình, không thể ném được, vậy nên cô gửi qua một icon nôn nửa.
Ghét chết đi được, sao lại có một người đàn ông buồn nôn như vậy chứ, khiến cô lúc nào cũng phải đặt câu hỏi về tuổi tác của anh.
Đây nào phải người đàn ông trưởng thành sắp 30 tuổi, rõ ràng một học sinh tiểu học ấu trĩ, mới vừa lên lớp một!
Không bị kẹt xe, đoạn đường vốn đi xe bus cần gần 1 tiếng mới đến nơi, thì đêm nay chỉ mất 20 phút là đã đến.
Thanh toán tiền xong, xuống xe, Quân Thiên rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của anh trong màn đêm đen kịt. Anh đang đứng chờ dưới ngọn đèn đường lờ mờ, vị trí khá khó thấy, nhưng người đi ngang qua không thể nào làm lơ sự tồn tại của anh. Luôn có những người như vậy, trời sinh đã có khí chất làm người ta chú ý.
Nghĩ rằng cô đang ở trong trường, anh xoay mặt về phía cổng trường của cô, trong tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng lại đưa lên môi hút một hơi, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có bất cứ sự mất kiên nhẫn nào.
Từ ký túc của Quân Thiên đến cổng Tây chỉ mất năm phút, mà từ lúc anh nhắn tin Wechat cho cô đến giờ, đã vượt xa thời gian này rồi.
Quân Thiên bỗng nhiên nổi ý xấu, đi đến phía sau lưng Tống Chỉ, vỗ vỗ bả vai anh.
“Không có điện thoại, nhưng có bạn gái, dù làm bạn bình thường cũng không được.”
Tống Chỉ cúi đầu lướt điện thoại, máy móc trả lời với những cô nàng tiếp cận mình không biết lần thứ bao nhiêu.
Con gái thời nay đúng là không biết rụt rè là gì, nếu Tống Quân Thiên mà dám đi dụ dỗ đàn ông khác như vậy, anh nhất định sẽ đánh gãy chân cô.
Tống Chỉ không thèm quay đầu lại, nhấn một dãy số điện thoại.
Hơn hai mươi phút rồi mà còn chưa đến, cho dù có trang điểm thì cũng phải xong rồi chứ, nửa tháng không gặp nhau, không cần phải làm mấy nghi thức chào đón thế này để biểu đạt nỗi nhung nhớ của cô đối với anh đâu.
Quân Thiên lại vỗ vỗ vai Tống Chỉ, trong lòng mắng thầm một câu người đàn ông xấu xa trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh lấy điện thoại ra khỏi tai, xác nhận là bản thân không nghe lầm rồi mới xoay người, nhìn thấy Quân Thiên bé nhỏ thấp hơn anh cả một khúc, mắt mở to ngạc nhiên.
Tống Chỉ cười một tiếng, ôm cô gái vào trong ngực, giọng điệu hơi kinh ngạc: “Sao lại đến từ phía sau vậy?”
Bỗng nhiên lại nhớ đến việc cô nói mình đang ngủ trong ký túc, anh duỗi tay bóp mặt cô: “Bé con nói dối này, dám lừa ông xã em.”
Quân Thiên quơ tay làm thủ ngữ.
Hoa Hồ Điệp[1].
[1] tôi cũng không hiểu lắm đoạn này có nghĩa gì, tra ý nghĩ của Hoa Hồ Điệp thì nó cũng không có ý nghĩa gì liên quan, có thể nó là chơi chữ hay gì đó, tôi không biết tiếng Trung nên không rõ, cao nhân nào biết xin chỉ giáo, nguyên văn hai câu trêи là:
君芊双手带风的给他比划了个词.
花蝴蝶.
“A, cũng không nhìn xem anh trai đứng trong gió rét thế này để đợi ai, em đó cái con bé không có lương tâm này.”
Nói xong còn chưa đợi Quân Thiên phản ứng lại đã nâng cằm cô lên, mạnh mẽ hôn xuống.
Cái miệng nhỏ này khiến anh chết mất.
Cô nhất thời động tình, đã quên mất bọn họ đang ở cổng trường, hai tay nắm chặt áo lông của anh, kháng cự thì ít mà dung túng thì nhiều. Tống Chỉ đắc ý muốn làm gì đôi môi anh đào của cô cũng được, gặm cắn, môi răng cọ xát vào nhau, tay ôm chặt lấy eo cô, dùng nhiều sức như thể muốn khảm cô vào trong thân thể của mình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.