Chương 70: Mở một mắt nhắm một mắt
Dearfairy
01/10/2020
Sấy tóc xong, Tống Chỉ sảng kɧօáϊ bước ra khỏi phòng tắm, áo sơmi đã đổi thành áo len, nhìn tổng thể thiếu đi chút sắc bén thường ngày, khiến
người khác chỉ muốn nhào vào ngực anh để được sưởi ấm. Tống Chỉ mặc áo
khoác, nhét điện thoại vào túi: “Đi thôi.”
Tiêu Sở khoác tay anh, Tống Chỉ nghiêng mặt liếc mắt nhìn cô ta một cái, trêи mặt là một nụ cười đầy ý sâu xa. Anh không rút tay ra, hai người đi ra khỏi văn phòng, đụng phải trợ lý đến giao tài liệu, Tống Chỉ phất tay: “Cứ để trêи bàn, khi nào trở lại tôi sẽ xem, ăn một bữa tiệc lớn trước đã.”
Anh đói đến nỗi bụng kêu vang rồi, chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc, đương nhiên muốn ăn no trước.
Người đàn ông đói khát đã nghĩ đến việc đêm nay phải dùng những tư thế gì để ăn “bữa tiệc lớn” của mình rồi.
Trợ lý và thư kí nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu.
Ăn một lần hai “bữa”, ông chủ không sợ tinh tẫn nhân vong sao.
Hai người đặt chỗ tại một nhà hàng Tây, trùng hợp làm sao đây lại đúng là nhà hàng mà Tống Chỉ và Tiêu Sở đã đến hai năm trước [1]. Một nam một nữ ngồi đối diện nhau, ngay cả đám paparazzi đi chụp lén cũng phải ca ngợi một câu hình ảnh này trông thật đẹp.
[1] Hồi Tống Chỉ chưa gặp Thiên Thiên, có một đêm giao thừa ảnh không muốn về nhà, Tống Khâm bảo chịu đi ăn với Tiêu Sở thì muốn làm sao cũng được, đây là nhà hàng mà hồi đó hai người đó đi, chi tiết hãy đọc lại chương 24.
Tống Chỉ thật sự rất đói, suốt mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay không ăn được một miếng nào, phục vụ vừa đưa đồ ăn lên, anh khách sáo nói một câu cứ tự nhiên, sau đó liền cắt bò bít tết, ăn từng ngụm từng ngụm. Tướng ăn của anh không hề thô lỗ chút nào, ngược lại càng nhìn càng khiến người khác ao ước, muốn trở thành miếng thịt trong miệng anh.
So với Tống Chỉ, Tiêu Sở ăn uống rất nhã nhặn, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất của tiểu thư khuê các, cô ta ăn một miếng bò bít tết, lấy khăn xoa miệng, hỏi: “Anh không hỏi em tìm anh có chuyện gì sao?”
“Không quan tâm.”
Tiêu Sở nghẹn họng, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó buông ly rượu xuống, sắc mặt lại như thường.
“Tống Chỉ, em thật sự thích anh.”
Như thể đang chạy đua với thời gian, anh vừa ăn vừa hỏi cô ta: “Cô thích tôi ở điểm nào?”
Tiêu Sở không trả lời được.
Anh phân tích: “Tiền? Cô có rất nhiều đấy thôi. Hay là khuôn mặt này? Cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có rất nhiều tiểu thịt tươi đẹp trai trẻ tuổi bò lên giường hầu hạ cô. Hy vọng tôi hàng to xài tốt? Vậy thì càng nực cười hơn, từ 800 năm trước tôi đã sớm nói cho cô biết tôi bị liệt dương rồi.”
Tống Chỉ nói bản thân như vậy nhưng không hề có một chút áp lực tâm lý nào, dù sao thì chỉ cần cô gái nhỏ bên kia không nghe thấy là được.
Bốn chữ “hàng to xài tốt” rót vào trong tai, nghĩ đến chuyện anh đi tắm lúc nãy, Tiêu Sở xấu hổ đỏ mặt.
Tống Chỉ buông dao nĩa xuống, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào, bình tĩnh nói: “Chính cô nói chuyện từ hôn với lão già bên kia, hoặc là tôi tự mình đi cũng được.”
Hôn ước này đã đính được hai năm, cũng đến lúc phải giải trừ rồi.
Tiêu Sở hơi sượng mặt, chút xấu hổ trêи mặt không còn, giọng điệu lạnh nhạt y như Tống Chỉ: “Tống Chỉ, làm người không thể quá tuyệt tình.”
Anh nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt sâu thẳm, mỉm cười nhìn cô ta: “A? Vậy cô nói thử xem, tôi nên làm như thế nào, làm sao mới không gọi là tuyệt tình?”
Anh không phải lại bắt cô ta lựa chọn sao?
“Bây giờ anh yên tâm ngủ ngon giấc như thế này, vẫn là nhờ nhà họ Tiêu của em hỗ trợ, anh mới đứng vững chân trong hội đồng quản trị.”
Cô ta nhìn thẳng vào anh, rộng lượng nói: “Sau khi kết hôn, em có thể mở một mắt nhắm một mắt.”
Ba phần hàm súc, nói quá rõ ràng thì không còn thú vị nữa.
Anh cười: “À, cảm ơn cô Tiêu đã yêu quý nhé.”
Tống Chỉ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, lúc này phục vụ bước đến, khom lưng với anh: “Tống tiên sinh, đồ ngài gọi đã được gói lại cẩn thận rồi.”
“Cứ để ở quầy, tôi lập tức đến lấy.”
Tống Chỉ lau khô miệng và tay, rồi đứng dậy lấy chiếc áo khoác được treo ở một bên khoác lên tay, từ trêи cao nhìn xuống Tiêu Sở: “Nhưng rất xin lỗi, tôi không thể.”
Nếu Tống Quân Thiên dám dụ dỗ người đàn ông khác sau lưng anh, anh nhất định sẽ đánh gãy chân cô, tương tự như vậy, nếu anh thật sự dám nuôi cô như nuôi tiểu tam, con bé này chắc chắn sẽ băm vằm chỗ đó của anh ra.
Tống Chỉ vẫn không quên hình ảnh cô vọt xuống lầu ba của Duyệt Ý để tìm anh đêm đó, y như một chú hổ con, lửa giận đùng đùng, chẳng sợ anh gì cả, dám tức giận với cả anh.
Tiêu Sở nhìn Tống Chỉ thong thả ung dung rời đi, chiếc nĩa vốn bị cô ta siết chặt trong tay rơi cạch một cái xuống bàn.
Tiêu Sở khoác tay anh, Tống Chỉ nghiêng mặt liếc mắt nhìn cô ta một cái, trêи mặt là một nụ cười đầy ý sâu xa. Anh không rút tay ra, hai người đi ra khỏi văn phòng, đụng phải trợ lý đến giao tài liệu, Tống Chỉ phất tay: “Cứ để trêи bàn, khi nào trở lại tôi sẽ xem, ăn một bữa tiệc lớn trước đã.”
Anh đói đến nỗi bụng kêu vang rồi, chẳng còn tâm trạng nào mà làm việc, đương nhiên muốn ăn no trước.
Người đàn ông đói khát đã nghĩ đến việc đêm nay phải dùng những tư thế gì để ăn “bữa tiệc lớn” của mình rồi.
Trợ lý và thư kí nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu.
Ăn một lần hai “bữa”, ông chủ không sợ tinh tẫn nhân vong sao.
Hai người đặt chỗ tại một nhà hàng Tây, trùng hợp làm sao đây lại đúng là nhà hàng mà Tống Chỉ và Tiêu Sở đã đến hai năm trước [1]. Một nam một nữ ngồi đối diện nhau, ngay cả đám paparazzi đi chụp lén cũng phải ca ngợi một câu hình ảnh này trông thật đẹp.
[1] Hồi Tống Chỉ chưa gặp Thiên Thiên, có một đêm giao thừa ảnh không muốn về nhà, Tống Khâm bảo chịu đi ăn với Tiêu Sở thì muốn làm sao cũng được, đây là nhà hàng mà hồi đó hai người đó đi, chi tiết hãy đọc lại chương 24.
Tống Chỉ thật sự rất đói, suốt mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay không ăn được một miếng nào, phục vụ vừa đưa đồ ăn lên, anh khách sáo nói một câu cứ tự nhiên, sau đó liền cắt bò bít tết, ăn từng ngụm từng ngụm. Tướng ăn của anh không hề thô lỗ chút nào, ngược lại càng nhìn càng khiến người khác ao ước, muốn trở thành miếng thịt trong miệng anh.
So với Tống Chỉ, Tiêu Sở ăn uống rất nhã nhặn, giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất của tiểu thư khuê các, cô ta ăn một miếng bò bít tết, lấy khăn xoa miệng, hỏi: “Anh không hỏi em tìm anh có chuyện gì sao?”
“Không quan tâm.”
Tiêu Sở nghẹn họng, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó buông ly rượu xuống, sắc mặt lại như thường.
“Tống Chỉ, em thật sự thích anh.”
Như thể đang chạy đua với thời gian, anh vừa ăn vừa hỏi cô ta: “Cô thích tôi ở điểm nào?”
Tiêu Sở không trả lời được.
Anh phân tích: “Tiền? Cô có rất nhiều đấy thôi. Hay là khuôn mặt này? Cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, sẽ có rất nhiều tiểu thịt tươi đẹp trai trẻ tuổi bò lên giường hầu hạ cô. Hy vọng tôi hàng to xài tốt? Vậy thì càng nực cười hơn, từ 800 năm trước tôi đã sớm nói cho cô biết tôi bị liệt dương rồi.”
Tống Chỉ nói bản thân như vậy nhưng không hề có một chút áp lực tâm lý nào, dù sao thì chỉ cần cô gái nhỏ bên kia không nghe thấy là được.
Bốn chữ “hàng to xài tốt” rót vào trong tai, nghĩ đến chuyện anh đi tắm lúc nãy, Tiêu Sở xấu hổ đỏ mặt.
Tống Chỉ buông dao nĩa xuống, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào, bình tĩnh nói: “Chính cô nói chuyện từ hôn với lão già bên kia, hoặc là tôi tự mình đi cũng được.”
Hôn ước này đã đính được hai năm, cũng đến lúc phải giải trừ rồi.
Tiêu Sở hơi sượng mặt, chút xấu hổ trêи mặt không còn, giọng điệu lạnh nhạt y như Tống Chỉ: “Tống Chỉ, làm người không thể quá tuyệt tình.”
Anh nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt sâu thẳm, mỉm cười nhìn cô ta: “A? Vậy cô nói thử xem, tôi nên làm như thế nào, làm sao mới không gọi là tuyệt tình?”
Anh không phải lại bắt cô ta lựa chọn sao?
“Bây giờ anh yên tâm ngủ ngon giấc như thế này, vẫn là nhờ nhà họ Tiêu của em hỗ trợ, anh mới đứng vững chân trong hội đồng quản trị.”
Cô ta nhìn thẳng vào anh, rộng lượng nói: “Sau khi kết hôn, em có thể mở một mắt nhắm một mắt.”
Ba phần hàm súc, nói quá rõ ràng thì không còn thú vị nữa.
Anh cười: “À, cảm ơn cô Tiêu đã yêu quý nhé.”
Tống Chỉ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, lúc này phục vụ bước đến, khom lưng với anh: “Tống tiên sinh, đồ ngài gọi đã được gói lại cẩn thận rồi.”
“Cứ để ở quầy, tôi lập tức đến lấy.”
Tống Chỉ lau khô miệng và tay, rồi đứng dậy lấy chiếc áo khoác được treo ở một bên khoác lên tay, từ trêи cao nhìn xuống Tiêu Sở: “Nhưng rất xin lỗi, tôi không thể.”
Nếu Tống Quân Thiên dám dụ dỗ người đàn ông khác sau lưng anh, anh nhất định sẽ đánh gãy chân cô, tương tự như vậy, nếu anh thật sự dám nuôi cô như nuôi tiểu tam, con bé này chắc chắn sẽ băm vằm chỗ đó của anh ra.
Tống Chỉ vẫn không quên hình ảnh cô vọt xuống lầu ba của Duyệt Ý để tìm anh đêm đó, y như một chú hổ con, lửa giận đùng đùng, chẳng sợ anh gì cả, dám tức giận với cả anh.
Tiêu Sở nhìn Tống Chỉ thong thả ung dung rời đi, chiếc nĩa vốn bị cô ta siết chặt trong tay rơi cạch một cái xuống bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.