Chương 67: Người đàn ông hơn nửa tháng không khai trai
Dearfairy
01/10/2020
Quân Thiên không định nói cho Tống Chỉ biết vị khách ngày hôm nay là
Tiêu Sở. Thứ nhất, anh thật sự rất bận, hơn nửa tháng hai người chưa gặp mặt, cô không muốn lãng phí thời gian trêи những người không liên quan, vả lại Tiêu Sở cũng chưa làm gì cô cả, nếu nói ra thì trông như thể cô
ghen tuông bậy bạ rồi mách lẻo vậy.
Chiều nay cô vội vàng đi làm thay, cơm tối cũng chưa ăn cho đàng hoàng. Lúc đi qua một cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu, vừa khéo cô cũng đói bụng. Đêm đông yên tĩnh, tiếng bụng đói đặc biệt rõ ràng. Quân Thiên hiếm khi lại để lộ vẻ mặt xấu hổ, cô dùng tay che mặt, thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Tống Chỉ khoác một tay qua vai cô, xoay người kéo cô đi vào cửa hàng tiện lợi, giọng điệu có chút trách cứ: “Đói bụng mà không nói sớm.”
Đã là đêm khuya, nhân viên thu ngân ngồi sau quầy ngủ gật, thấy có người bước vào, lập tức đứng bật dậy chào đón.
Thật sự cũng chẳng có món gì ngon để ăn cả, Quân Thiên chọn mấy xâu Oden [1]. Nhân viên thu ngân hỏi cô có muốn lấy nhiều thêm vài xâu không, cô nhìn Tống Chỉ, dùng ánh mắt hỏi anh.
[1] Oden: hừm không biết miêu tả như thế nào, nói chung mọi người cứ nhìn hình là rõ.
Anh rút từ trong ví ra một tờ tiền màu hồng, giọng điệu khẳng định: “Anh không đói bụng.”
Quân Thiên bĩu môi, tin anh được mới lạ đó, sau đó lại lấy thêm vài xâu Oden.
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh cầm cái ly giấy đựng Oden giúp cô. Quân Thiên lấy một xiên rong biển, nhấm nháp, bàn tay nhét vào túi áo của chiếc áo khoác dày rộng. Hai người chậm rãi rảo bước về nhà, Tống Chỉ đột nhiên cảm thán: “Ăn nhiều như vậy, anh mà không có tiền thì thật đúng là không nuôi nổi em mà.”
Quân Thiên liếc mắt nhìn anh.
Cô mới mua tí Oden mà đã bảo nuôi không nổi, hay là nói anh đang khoe giàu với cô đây?
Cô thả lại cái xiên đã ăn xong vào ly, rồi lấy tiếp một xiên trứng gà đậu hũ. Trứng gà cùng đậu hũ vừa thơm vừa mềm, mùi vị ngon vô cùng, Quân Thiên ăn rất vui vẻ.
Tống Chỉ làm sao chịu được sự dụ hoặc này? Anh giữ lấy ót cô, nghiêng người ngậm lấy đôi môi mềm mại. Đầu lưỡi nhanh chóng vói vào khoang miệng cô, dễ dàng cuốn hết đồ ăn từ trong miệng cô vào miệng mình, ý cười trêи mặt anh rất đậm: “Như em mong muốn.”
Anh đang nói đến chuyện vừa rồi trong cửa hàng tiện lợi cô khăng khăng lấy thêm vài xâu Oden nữa dù anh đã nói là không ăn.
Quân Thiên trợn mắt nhìn anh một cách giận dỗi, cô đâu có ý này!
Đồ xấu xa không biết xấu hổ, ai muốn hôn môi với anh đâu chứ!
Tống Chỉ vội vàng tránh qua một bên trước khi cô nổi cáu, nịnh nọt lấy lòng cô: “Là anh, là ông xã muốn hôn em được chưa.”
Bé con chẳng biết đùa chút nào cả.
Tống Chỉ bỗng trở nên đứng đắn: “Thiên bảo, nói thật đi, nếu sau này ông xã thật sự trở thành kẻ nghèo hèn, em có còn ở bên cạnh anh nữa không?”
Quân Thiên làm lơ cái xưng hô không biết xấu hổ kia của anh, lấy điện thoại ra gõ một dòng chữ: Là loại nghèo nào?
Anh kinh ngạc: “Nghèo mà cũng có loại này loại kia sao?”
Cô gật đầu một cái thật mạnh. Anh muốn nói loại nghèo đến nỗi không có gì mà ăn, hay là loại nghèo thiếu một đống nợ. Nếu là cái trước thì dễ giải quyết, cô ăn ít lại một chút, vất vả làm thêm vài ba năm, chờ đến khi tốt nghiệp là có thể đi làm kiếm tiền. Nhưng cái sau thì cô bất lực.
Quân Thiên biết rất rõ năng lực của bản thân. Bị câm cũng không phải là bệnh truyền nhiễm gì cả, cộng thêm danh tiếng trường học và khả năng chuyên môn, tìm việc làm không phải là vấn đề. Cô muốn trở nên khá giả một chút, nhưng bảo cô kiếm mấy trăm vạn để đi trả nợ, khách quan mà nói thì cô không đủ năng lực để làm được chuyện này.
Tống Chỉ mới thử nói một câu thôi thế nhưng cô lại phân tích kĩ càng như thế, cạch cạch cạch gõ được hẳn một đoạn văn ngắn đưa cho anh xem. Cô vẫn là một người câm đấy, một ngày nào đó thật sự có thể mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ còn không giương nanh múa vuốt một bước lên trời.
Cửa thang máy mở ra, đi thêm vài bước về đến nhà, Tống Chỉ quyết định sẽ không tính toán với cô. Anh ôm Quân Thiên đến trước cửa, cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa ra.
Quân Thiên đứng đối mặt với cánh cửa, cả người đều đứng gọn trong vòng ôm của anh, sau lưng là một thân hình cao lớn. Hai người dán sát vào nhau, từ người anh tỏa ra một hơi thở nóng bỏng, khiến sau lưng cô dần dần đổ mồ hôi.
Bước qua cánh cửa này, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân cô biết rõ. Quân Thiên hơi lo lắng, đôi tay siết chặt lấy ống tay áo theo bản năng. Cô đang muốn quay đầu lại thương lượng với anh xem đêm nay có thể không làm việc này được không, anh đã mạnh mẽ đẩy cửa ra, thuận tay đẩy cô vào trong phòng. Cánh cửa làm bằng thủy tinh công nghiệp khép lại “rầm” một tiếng.
Quân Thiên sợ đến mức rụt người lại. Không đợi cô phản ứng lại, Tống Chỉ đã bước đến, đột ngột bế ngang người cô lên, vội vàng đi về phía phòng ngủ, trêи mặt là sự đắc ý.
“Hơn nửa tháng ông xã không được khai trai rồi, Thiên bảo phối hợp một chút nhé, đừng nghịch, nếu không đừng trách ông xã gấp gáp rồi không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Quân Thiên bị một sức lực mạnh mẽ ném lên giường, toàn bộ thân thể đều lún xuống đệm. Ngay sau đó, anh liền đè người lên, vững vàng như núi Thái Sơn, không cho phép cô trốn tránh. Thân thể nhỏ bé bị nhốt dưới thân anh. Tống Chỉ nhanh chóng cởi áo khoác của cô ra một cách vô cùng thuần thục, rồi đến chiếc áo trong bằng len, cuối cùng là áo ngực. Không còn vật trói buộc, đôi thỏ trắng xinh đẹp trước ngực cô nảy lên, anh nắm lấy chúng, bóp vài cái, sau đó cúi đầu ngậm lấy một bên, tham lam ᘻút̼ vào.
Đêm đông lạnh lẽo, thân thể Quân Thiên run rẩy, kề sát nguồn nhiệt duy nhất trong phòng là anh. Cô bắt lấy bàn tay đang du ngoạn trêи lưng mình, lắc lắc. Tống Chỉ cười khẽ một tiếng, nhổm dậy khỏi người cô lấy điều khiển từ xa trêи tủ đầu giường, mở điều hòa lên.
Thân thể ấm áp của người đàn ông đã rời đi, Quân Thiên cảm thấy lạnh, đang muốn dùng tay che ngực lại, anh đã cởi áo khoác của mình ra, đè lên người cô một lần nữa, nói chuyện vô cùng hùng hồn: “Làm một hiệp sẽ không lạnh nữa.”
Anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, kéo vào trong áo lông của mình, để cô chạm đến thân thể rắn chắc nóng bỏng như lửa của anh. Tống Chỉ dụ dỗ cô một cách quang minh chính đại: “Thiên bảo, cởi quần áo cho ông xã nào, cởi xong rồi anh ôm em sẽ không lạnh nữa.”
Bàn tay nho nhỏ đang đặt bên eo anh, không bỏ ra cũng không hề có hành động nào khác, có vẻ do dự. Tống Chỉ cười khẽ một tiếng, quyết định sẽ cho cô một cú thúc, anh nghiêng mặt ngậm lấy một bên tai của cô, khẽ ɭϊếʍ cắn. Đầu lưỡi đảo qua phần da thịt phía dưới lỗ tai, để lại một vệt nước ɖâʍ mĩ.
“Thiên bảo, nghe lời, cởi quần áo cho anh đi được không?”
Giọng nói dịu dàng như nước, hơi khàn khàn vì động tình, rung động lòng người.
Anh chôn mặt trong cổ cô, không lên tiếng cũng không hôn cô, im lặng chờ đợi cô đáp lại.
Quân Thiên nắm chặt áo lông của anh, đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong lòng. Ước chừng một phút sau, cô mới bắt lấy vạt áo của anh, hơi xốc nó lên.
Tống Chỉ yêu dáng vẻ rụt rè nhưng vẫn thỏa hiệp này của cô chết đi được, anh dùng sức ᘻút̼ một ngụm trêи cổ cô: “Thiên bảo ngoan lắm, ông xã lập tức thưởng cho em đây.”
Chiều nay cô vội vàng đi làm thay, cơm tối cũng chưa ăn cho đàng hoàng. Lúc đi qua một cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu, vừa khéo cô cũng đói bụng. Đêm đông yên tĩnh, tiếng bụng đói đặc biệt rõ ràng. Quân Thiên hiếm khi lại để lộ vẻ mặt xấu hổ, cô dùng tay che mặt, thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
Tống Chỉ khoác một tay qua vai cô, xoay người kéo cô đi vào cửa hàng tiện lợi, giọng điệu có chút trách cứ: “Đói bụng mà không nói sớm.”
Đã là đêm khuya, nhân viên thu ngân ngồi sau quầy ngủ gật, thấy có người bước vào, lập tức đứng bật dậy chào đón.
Thật sự cũng chẳng có món gì ngon để ăn cả, Quân Thiên chọn mấy xâu Oden [1]. Nhân viên thu ngân hỏi cô có muốn lấy nhiều thêm vài xâu không, cô nhìn Tống Chỉ, dùng ánh mắt hỏi anh.
[1] Oden: hừm không biết miêu tả như thế nào, nói chung mọi người cứ nhìn hình là rõ.
Anh rút từ trong ví ra một tờ tiền màu hồng, giọng điệu khẳng định: “Anh không đói bụng.”
Quân Thiên bĩu môi, tin anh được mới lạ đó, sau đó lại lấy thêm vài xâu Oden.
Đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh cầm cái ly giấy đựng Oden giúp cô. Quân Thiên lấy một xiên rong biển, nhấm nháp, bàn tay nhét vào túi áo của chiếc áo khoác dày rộng. Hai người chậm rãi rảo bước về nhà, Tống Chỉ đột nhiên cảm thán: “Ăn nhiều như vậy, anh mà không có tiền thì thật đúng là không nuôi nổi em mà.”
Quân Thiên liếc mắt nhìn anh.
Cô mới mua tí Oden mà đã bảo nuôi không nổi, hay là nói anh đang khoe giàu với cô đây?
Cô thả lại cái xiên đã ăn xong vào ly, rồi lấy tiếp một xiên trứng gà đậu hũ. Trứng gà cùng đậu hũ vừa thơm vừa mềm, mùi vị ngon vô cùng, Quân Thiên ăn rất vui vẻ.
Tống Chỉ làm sao chịu được sự dụ hoặc này? Anh giữ lấy ót cô, nghiêng người ngậm lấy đôi môi mềm mại. Đầu lưỡi nhanh chóng vói vào khoang miệng cô, dễ dàng cuốn hết đồ ăn từ trong miệng cô vào miệng mình, ý cười trêи mặt anh rất đậm: “Như em mong muốn.”
Anh đang nói đến chuyện vừa rồi trong cửa hàng tiện lợi cô khăng khăng lấy thêm vài xâu Oden nữa dù anh đã nói là không ăn.
Quân Thiên trợn mắt nhìn anh một cách giận dỗi, cô đâu có ý này!
Đồ xấu xa không biết xấu hổ, ai muốn hôn môi với anh đâu chứ!
Tống Chỉ vội vàng tránh qua một bên trước khi cô nổi cáu, nịnh nọt lấy lòng cô: “Là anh, là ông xã muốn hôn em được chưa.”
Bé con chẳng biết đùa chút nào cả.
Tống Chỉ bỗng trở nên đứng đắn: “Thiên bảo, nói thật đi, nếu sau này ông xã thật sự trở thành kẻ nghèo hèn, em có còn ở bên cạnh anh nữa không?”
Quân Thiên làm lơ cái xưng hô không biết xấu hổ kia của anh, lấy điện thoại ra gõ một dòng chữ: Là loại nghèo nào?
Anh kinh ngạc: “Nghèo mà cũng có loại này loại kia sao?”
Cô gật đầu một cái thật mạnh. Anh muốn nói loại nghèo đến nỗi không có gì mà ăn, hay là loại nghèo thiếu một đống nợ. Nếu là cái trước thì dễ giải quyết, cô ăn ít lại một chút, vất vả làm thêm vài ba năm, chờ đến khi tốt nghiệp là có thể đi làm kiếm tiền. Nhưng cái sau thì cô bất lực.
Quân Thiên biết rất rõ năng lực của bản thân. Bị câm cũng không phải là bệnh truyền nhiễm gì cả, cộng thêm danh tiếng trường học và khả năng chuyên môn, tìm việc làm không phải là vấn đề. Cô muốn trở nên khá giả một chút, nhưng bảo cô kiếm mấy trăm vạn để đi trả nợ, khách quan mà nói thì cô không đủ năng lực để làm được chuyện này.
Tống Chỉ mới thử nói một câu thôi thế nhưng cô lại phân tích kĩ càng như thế, cạch cạch cạch gõ được hẳn một đoạn văn ngắn đưa cho anh xem. Cô vẫn là một người câm đấy, một ngày nào đó thật sự có thể mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ còn không giương nanh múa vuốt một bước lên trời.
Cửa thang máy mở ra, đi thêm vài bước về đến nhà, Tống Chỉ quyết định sẽ không tính toán với cô. Anh ôm Quân Thiên đến trước cửa, cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa ra.
Quân Thiên đứng đối mặt với cánh cửa, cả người đều đứng gọn trong vòng ôm của anh, sau lưng là một thân hình cao lớn. Hai người dán sát vào nhau, từ người anh tỏa ra một hơi thở nóng bỏng, khiến sau lưng cô dần dần đổ mồ hôi.
Bước qua cánh cửa này, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bản thân cô biết rõ. Quân Thiên hơi lo lắng, đôi tay siết chặt lấy ống tay áo theo bản năng. Cô đang muốn quay đầu lại thương lượng với anh xem đêm nay có thể không làm việc này được không, anh đã mạnh mẽ đẩy cửa ra, thuận tay đẩy cô vào trong phòng. Cánh cửa làm bằng thủy tinh công nghiệp khép lại “rầm” một tiếng.
Quân Thiên sợ đến mức rụt người lại. Không đợi cô phản ứng lại, Tống Chỉ đã bước đến, đột ngột bế ngang người cô lên, vội vàng đi về phía phòng ngủ, trêи mặt là sự đắc ý.
“Hơn nửa tháng ông xã không được khai trai rồi, Thiên bảo phối hợp một chút nhé, đừng nghịch, nếu không đừng trách ông xã gấp gáp rồi không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Quân Thiên bị một sức lực mạnh mẽ ném lên giường, toàn bộ thân thể đều lún xuống đệm. Ngay sau đó, anh liền đè người lên, vững vàng như núi Thái Sơn, không cho phép cô trốn tránh. Thân thể nhỏ bé bị nhốt dưới thân anh. Tống Chỉ nhanh chóng cởi áo khoác của cô ra một cách vô cùng thuần thục, rồi đến chiếc áo trong bằng len, cuối cùng là áo ngực. Không còn vật trói buộc, đôi thỏ trắng xinh đẹp trước ngực cô nảy lên, anh nắm lấy chúng, bóp vài cái, sau đó cúi đầu ngậm lấy một bên, tham lam ᘻút̼ vào.
Đêm đông lạnh lẽo, thân thể Quân Thiên run rẩy, kề sát nguồn nhiệt duy nhất trong phòng là anh. Cô bắt lấy bàn tay đang du ngoạn trêи lưng mình, lắc lắc. Tống Chỉ cười khẽ một tiếng, nhổm dậy khỏi người cô lấy điều khiển từ xa trêи tủ đầu giường, mở điều hòa lên.
Thân thể ấm áp của người đàn ông đã rời đi, Quân Thiên cảm thấy lạnh, đang muốn dùng tay che ngực lại, anh đã cởi áo khoác của mình ra, đè lên người cô một lần nữa, nói chuyện vô cùng hùng hồn: “Làm một hiệp sẽ không lạnh nữa.”
Anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, kéo vào trong áo lông của mình, để cô chạm đến thân thể rắn chắc nóng bỏng như lửa của anh. Tống Chỉ dụ dỗ cô một cách quang minh chính đại: “Thiên bảo, cởi quần áo cho ông xã nào, cởi xong rồi anh ôm em sẽ không lạnh nữa.”
Bàn tay nho nhỏ đang đặt bên eo anh, không bỏ ra cũng không hề có hành động nào khác, có vẻ do dự. Tống Chỉ cười khẽ một tiếng, quyết định sẽ cho cô một cú thúc, anh nghiêng mặt ngậm lấy một bên tai của cô, khẽ ɭϊếʍ cắn. Đầu lưỡi đảo qua phần da thịt phía dưới lỗ tai, để lại một vệt nước ɖâʍ mĩ.
“Thiên bảo, nghe lời, cởi quần áo cho anh đi được không?”
Giọng nói dịu dàng như nước, hơi khàn khàn vì động tình, rung động lòng người.
Anh chôn mặt trong cổ cô, không lên tiếng cũng không hôn cô, im lặng chờ đợi cô đáp lại.
Quân Thiên nắm chặt áo lông của anh, đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong lòng. Ước chừng một phút sau, cô mới bắt lấy vạt áo của anh, hơi xốc nó lên.
Tống Chỉ yêu dáng vẻ rụt rè nhưng vẫn thỏa hiệp này của cô chết đi được, anh dùng sức ᘻút̼ một ngụm trêи cổ cô: “Thiên bảo ngoan lắm, ông xã lập tức thưởng cho em đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.