Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 13

Mộng Khê Thạch

24/11/2022

Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người mai táng qua loa cho trụ trì và hai tiểu tăng, liền đi vào trong thành.

Trải qua chuyện tối hôm qua, Trần Cung nghiễm nhiên biến thành chim sợ cành cong, dù chỉ một chốc cũng không muốn ở lại lâu trong thành, xa xa nhìn thấy bảng hiệu của phân đường Lục Hợp bang cũng không muốn lại gần, chỉ kéo Thẩm Kiều đi nhanh một chút, Thẩm Kiều dở khóc dở cười nói với hắn: “Sẽ không có ai chú ý tới chúng ta đâu, bọn họ thậm chí còn không biết tên chúng ta, chỉ có thể hướng sự chú ý về phía những người khác, ngươi không cần lo lắng quá nhiều.”

Lời này vừa mới dứt, trên bờ tường phía bên cạnh đã có người bật cười: “Ta cảm thấy hắn lo lắng là đúng đó, bất quá nói đi nói lại, đêm qua ánh sáng quá yếu, ta cũng không nhận ra lang quân tuấn tú như vậy nha, suýt nữa thì bỏ lỡ mất rồi!”

Âm thanh nũng nịu mềm nhẹ, quan trọng nhất là nghe vô cùng quen thuộc.

Trần Cung nhận ra thanh âm này, sững cả người, ngẩng phắt đầu lên, liền nhìn thấy một thiếu nữ ngồi ở trên tường, hồng y tóc đen, búi tóc treo vòng vàng, nhìn bọn họ cười duyên dáng, nhìn khắp toàn thân, ngoại trừ cái âm thanh kia, không có một chỗ nào ăn khớp với cái dáng vẻ tiểu hòa thượng ngày hôm qua.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, đổi lại nếu là ngày xưa đi ở trên đường, Trần Cung nhất định sẽ ngắm nhiều thêm mấy lần. Nhưng vào lúc này khi nhớ tới cái chết thảm khốc của ba hòa thượng trong ngôi chùa Xuất Vân kia, hắn chỉ cảm thấy giá lạnh, ngay cả dũng khí nhìn nhiều thêm một cái cũng không có.

Bạch Nhung cười duyên nói: “Sao lại sợ đến vậy nha, gặp lại cố nhân, chẳng lẽ không nên vui mừng hay sao, ta cất công tới tìm các ngươi nữa đấy!”

Thẩm Kiều không nhìn thấy, chỉ có thể chắp tay về phía phát ra thanh âm: “Không biết vị cô nương này tìm ta để làm gì?”

Bạch Nhung cong khóe miệng: “Vị cô nương này cái gì, gọi như vậy xa lạ quá, ta họ Bạch, tên là Bạch Nhung, biệt danh là Mẫu Đơn, ngươi cũng có thể gọi ta là Tiểu Mẫu Đơn mà!”

Kèm theo tiếng nói, thân hình nàng hơi động, vọt đến trước mặt hai người.

Bạch Nhung càng nhìn càng cảm thấy hứng thú với Thẩm Kiều, thậm chí còn đưa tay ra muốn sờ mặt hắn.

Lúc đầu ngón tay sắp chạm tới, Thẩm Kiều giống như cảm thấy, lùi về sau hai bước.

Bạch Nhung cười khúc khích, cũng không vòng vo: “Đêm qua hai người các ngươi, một người đọc tàn quyển, một người ở bên cạnh nghe từ đầu tới cuối, chắc chắn đều đã nhớ kỹ được nội dung. Hiện tại ta phải chép lại toàn bộ nội dung tàn quyển, nhưng trong đó có một số từ ngữ ta không nhỡ rõ ràng lắm, rất cần sự trợ giúp của các ngươi. Còn về thù lao, sau khi chuyện này thành công, muốn tiền tài hay mỹ nhân, tất nhiên đều có thể được đền bù như mong muốn ~~~”

Câu nói sau cùng được kéo dài mãi, kiều mị đầy ám muội, đủ để khiến cho bất kỳ nam nhân nào rung động tâm can.

Trần Cung chỉ cảm thấy lỗ tai nóng lên, suýt chút nữa liền mở miệng đáp lại, đột nhiên bàn tay trên bả vai hắn dùng sức ấn xuống một cái, hắn liền lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Ta không biết chữ a!”

Thẩm Kiệu cũng nói: “Ngài tìm nhầm người rồi, hắn không biết chữ, ta lại là người mù, đêm qua cũng chỉ là đọc máy móc, không rõ ý nghĩa, đọc xong liền quên mất, sợ là không giúp gì được cho ngài.”

Bạch Nhung cười hì hì: “Hiện tại các ngươi đang tâm hoảng ý loạn, tất nhiên là không nhớ ra được, đợi sau khi cùng ta quay về từ từ ngẫm lại, nói không chừng có thể nhớ ra rất nhiều đó. Ta đẹp nhường này mà các ngươi nhẫn tâm từ chối ta sao?”

Dứt lời cũng không chờ hai người Thẩm Kiều trả lời, trực tiếp vươn tay tóm lấy hai người bọn họ.

Trong đầu Trần Cung vang lên tiếng chuông cảnh báo cực lớn, thân thể cũng muốn chạy, nhưng không biết làm sao, khi nhìn bàn tay như ngọc của đối phương vươn đến, lại không sử dụng được nửa phần sức lực, chỉ có thể sững sờ nhìn cánh tay kia phất qua bờ vai mình, chân hắn liền mềm nhũn, cả người co quắp trên mặt đất.

“Sư muội thật hăng hái, định giết người hay sao?” Tiếng nói già nua cất lên, thế mà lại là một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ đến cực điểm.

Nam nhân nhẹ nhàng hạ xuống từ trên tường, nhìn khuôn mặt khẽ đổi của Bạc Nhung cười nói: “Hiếm khi thấy sư huynh, sư muội chẳng lẽ không thấy vui sao?”

Bạch Nhung đành tạm thời buông tha cho hai người Thẩm Kiều Trần Cung, hết sức chuyên chú ứng phó với vị khách không mời mà đến này: “Sư huynh nói gì vậy, ta chỉ là rất lâu rồi chưa có nhìn thấy huynh, vừa mừng vừa sợ cho nên mới nhất thời không kịp phản ứng thôi.”

Hoắc Tây Kinh cười như không cười nhìn nàng, ánh mắt lướt qua Trần Cung, rơi lại trên người Thẩm Kiều, lộ ra biểu tình vô cùng hứng thú: “Một vị công tử tuấn tú như vậy, sư muội cũng đâu cần phải giết, không bằng trước đem da mặt hắn tặng cho ta, sau đó ngươi mới giết được không?”

Bạch Nhung không chút vết tích che trước người Thẩm Kiều: “Sư huynh nói đùa rồi, ta đâu có muốn giết họ, ngược lại ta thật muốn hỏi vì sao sư huynh xuất hiện ở đây, dù thế nào cũng không thể là vượt cả ngàn dặm xa xôi để tới tìm ta tán gẫu chứ?”

Hoắc Tây Kinh: “Nghe nói tối hôm qua sư muội gặp được một cơ duyên lớn, vừa vặn ta đi ngang qua nơi này, liền tiện đường tới xem một chút.”

Bạch Nhung: “Sư huynh úp úp mở mở làm gì, sư muội ta nghe không hiểu!”

Hoắc Tây Kinh hừ khẽ: “Đêm qua Lục Hợp bang mang theo tàn quyển của “Chu Dương sách” xuất hiện ở ngôi miếu ngoại ô vùng này, bị Yến Vô Sư phá hủy, lúc đó ngươi cũng có mặt ở đó, nghe đọc trước khi tàn quyển bị hủy, Yến Vô Sư từng bắt một người đọc qua một lần, bằng sự thông minh lanh lợi của sư muội, chắc là đã im lặng viết ra, chuẩn bị giao lại cho sư tôn?”

Bạch Nhung le lưỡi, làm vẻ bé gái đang dỗi hờn: “Bằng sự hiếu tâm của ta đối với sư tôn, vật như vậy đương nhiên phải giao lại cho lão nhân gia người xử trí. Sư huynh không phải sau khi nghe thấy tin tức, muốn đến cướp công lao đó chứ, ta không có đồng ý đâu nha!”

Hoắc Tây Kinh: “Sư huynh ngược lại có một biện pháp tốt hơn, không bằng muội giao đồ vật cho ta bảo quản, hai người chúng ta cùng nhau trở về phụng mệnh với sư tôn, như vậy sẽ không sợ muội làm mất giữa đường rồi.”

Bạch Nhung cười nói: “Sư huynh coi ta là kẻ khờ sao?”

Hoắc Tây Kinh cũng cười: “Sao muội lại không tin sư huynh như vậy, khiến sư huynh thật đau lòng a!”

Hai sư huynh muội này tuy cười nói vui vẻ, nhưng kỳ thực từng câu từng câu đều che giấu đao kiếm, đều đang ngó chừng nhược điểm cùng sơ hở của đối phương.

Bạch Nhung một khắc cũng không dám thả lỏng, biết rõ Thẩm Kiều mang theo Trần Cung bỏ chạy cũng không quan tâm đến, chỉ có thể đặt tất cả sự chú ý lên trên người Hoắc Tây Kinh, chỉ lo không cẩn thận bị đối phương làm gì.

Hoắc Tây Kinh nhíu mày: “Bọn họ đi rồi kìa, sư muội không định đuổi theo sao?”

Bạch Nhung cười tủm tỉm: “So với bọn họ, ta vẫn thấy sư huynh quan trọng hơn chút.”

Lời này nói như đan đầy tình ý, nhưng hai người bọn họ đều hiểu rõ, chuyện căn bản không phải như vậy.

…….

Trần Cung không biết bằng cách nào bị Thẩm Kiều kéo lên chạy trốn, hai mắt Thẩm Kiều không nhìn thấy, dù có gậy trúc, bước đi cũng bấp ba bấp bênh. Trần Cung trên người không có chút sức lực, chỉ có thể ở phía sau chỉ đường cho hắn. Hai người chạy hơn nửa canh giờ, Trần Cung không nhịn được thở dốc nói; “Đừng, đừng chạy nữa, ta chạy hết nổi rồi…”

Thẩm Kiều ngừng chân lại, thần sắc vẫn nghiêm nghị không giảm, đi về phía khách điếm gần đó nhất.

Trần Cung vội hỏi: “Chúng ra không ra khỏi thành sao, nhanh chóng chạy ra khỏi thành, yêu nữ kia mới không đuổi kịp a!”

Thẩm Kiều nói: “Bọn họ nhất định cũng không ngờ chúng ta lại chạy vào trong thành, như vậy chúng ta càng không thể đi ra ngoài, trong thành đông người, bọn họ sẽ không dễ dàng tìm được chúng ta, trước tiên cứ nghỉ ngơi lại khách điếm này một đêm. Có nam nhân kia ở đó, trong thời gian ngắn nàng sẽ không còn dư tinh lực để ý đến chúng ta.”

Bọn họ đi vào trong khách điếm, thuê một gian phòng, Trần Cung thấy Thẩm Kiều mặc dù vừa rồi đi rất nhanh, nhưng trên mặt thật ra cũng đã hiện ra nét uể oải không chịu nổi, nhớ đến thân thể hắn còn yếu hơn mình rất nhiều, thường ngày đi nhiều thêm vài bước đều phải thở dốc hồi lâu, có chút không đành lòng, liền nói: “Buổi tối ta nằm trên đất thôi, giường nhường cho ngươi ngủ đó.”

Thẩm Kiều cũng không từ chối, bởi vì hắn thật sự có chút chịu không nổi. Từ sau đêm qua bị Yến Vô Sư rót chân khí vào làm mắt bị sử dụng quá độ, cả người hắn liền mất hết sức lực, lúc trước cũng chỉ là cố chút hơi tàn, hiện tại tinh thần buông lỏng, cả người liền mơ màng muốn gục.

Trần Cung có chút hiếu kỳ: “Bọn họ là sư huynh muội mà, sao lại biến thành cừu nhân rồi. Người đàn ông kia cũng thật quái lạ, thanh âm thì như ông già, vậy mà mặt mũi lại trẻ trung như thế!”

Thẩm Kiều xoa xoa thái dương: “Bởi vì hắn dùng chính là đổi trắng thay đen.”

Trần Cung: “Cái gì gọi là đổi trắng thay đen.”

Bụng lại nghĩ thầm mấy từ này nghe thật có khí thế a.

Thẩm Kiều: “Chính là thuật dịch dung, đem da mặt người khác lột ra, dùng một loại bí thuật nào đó, dung hợp lại cùng da mặt chính mình, để cho mình vĩnh viễn bảo trì được nét thanh xuân mỹ mạo. Hai người bọn họ, tùy tiện một người đều là nhân vật khó chơi, nếu không có chuyện hai huynh muội bọn họ bất hòa, chúng ta hôm nay nhất định là chạy không thoát.”

Trần Cung nghe mà sợ nổi cả da gà, thất thanh nói: “Tại sao có thể có loại thủ pháp độc ác như vậy!”

Thẩm Kiều không muốn cố gắng chỗng đỡ tinh thần nữa, chỉ gập quần áo lại, nằm xuống, nghiêng người hơi cuộn mình lại, đôi lông mày cau lại trên khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng như chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Mới đầu, khi cùng hắn lên đường, Trần Cung còn có chút bận tâm hắn có thể gục bất cứ lúc nào, sau đó thấy ngày nào hắn cũng đều mang cái bộ dáng này, thành ra cũng quen rồi.

Bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, Trần Cung liền hỏi: “Không phải ngươi nói cái gì cũng nhớ không rõ sao, làm sao biết được người kia dùng thuật dịch dung?”

Thẩm Kiều: “À, có khi đột nhiên nhớ ra được một chút.”

Trần Cung giật giật khóe miệng.

“Ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.” Thẩm Kiều rõ ràng không muốn nhiều lời nữa, trở mình quay lưng về phía hắn.

Trần Cung chẳng biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là cũng nằm xuống.

Nửa đêm hôn đó hắn mơ thấy ác mộng, mộng thấy da mặt mình bị lột ra, thay bằng một gương mặt lão nhân già cả nhăn nhúm, nhìn vào gương đến chính mình cũng không thể nhận ra, cuối cùng sợ đến giật mình tỉnh lại, phát hiện sắc trời đã sáng choang, mà trên giường cũng đã không còn bóng người.



Thẩm Kiều không thấy.

Trần Cung thầm giật mình, nhảy dựng lên, trong đầu rối như tơ vò, một màn mơ đêm qua đã biến mất không còn lại chút gì, đang lúc băn khoăn không biết có nên ra ngoài tìm kiếm hay không thì đã thấy Thẩm Kiều đẩy cửa đi vào.

Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi đi đâu vậy?”

Khoảng thời gian hai người đồng hành này, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong tâm trí Trần Cung đã bất tri bất giác quen với sự tồn tại của Thẩm Kiều.

Người ở bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy Thẩm Kiều chỉ là một người mù, thân thể lại không tốt, sinh hoạt hàng ngày nhất định có nhiều bất tiện, cần phải ý lại vào sự hỗ trợ của Trần Cung. Mà sự thực là Trần Cung ở trên rất nhiều chuyện đều phải nghe theo Thẩm Kiều, nhờ có Thẩm Kiều, bọn họ tránh được rất nhiều chuyện khó.

Thẩm Kiều đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Hôm nay chúng ta từ biệt ở đây thôi.”

Trần Cung sững sờ, lập tức nhảy dựng lên: “Tại sao!”

Thẩm Kiều nói: “Bạch Nhung và sư huynh nàng sau khi đọ sức xong, không hẳn sẽ không quay lại tìm chúng ta. Về phía Lục Hợp bang, đêm qua bọn họ muốn chúng ta cùng đồng hành với họ, sau khi bị ta dùng lời đuổi đi rồi, chưa chắc sau này sẽ không hối hận.”

Hắn dừng lại một chút, thở dài: “Còn có cái người tên Mộ Dung Thấm kia, hẳn là cao thủ triều đình, nếu như hắn điều động quan quân để tìm chúng ta, căn bản dễ như trở bàn tay. Tuy rằng chúng ta chỉ là một người mù cùng một kẻ không biết chữ, nhưng sự mê hoặc của “Chu Dương sách” quả thật vô cùng lớn. Rất nhiều người suốt cả một đời đều nóng vội truy cầu thứ không tầm thường đó, vậy mà chúng ta lại nghe được. So với những người khác có ở đấy hôm đó, chúng ta chính là những quả hồng nhuyễn dễ bóp nát nhất, tùy tiện một người trong giang hồ đều có thể lấy được mạng chúng ta.”

Trần Cung lắp ba lắp bắp: “Vậy, vậy làm sao bây giờ, chúng ta cũng không phải cố tình muốn nghe a, cái thứ đồ chơi kia khó đọc như vậy, ai muốn nghe chứ!”

Thẩm Kiều: “Thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội, hai người chúng ta đêm qua cùng nhau xuất hiện, đã để lại ấn tượng cho những người khác, kế trước mắt, chỉ có thể là tách nhau ra.”

Sau chốc lát luống cuống, Trần Cung phát hiện đây chính là biện pháp tốt nhất hiện giờ, bởi nếu thật sự muốn động thủ, có lẽ chỉ cần một chưởng người ta đã có thể đánh gục hai người bọn họ rồi. Cái loại cảm giác vô lực dưới sự kích động trong lòng, liền biến thành vô lực càng sâu —— Trần Cung thống hận sự bất lực của chính mình, nhưng cũng chỉ đành bó tay hết cách.

“… Vậy được.” Hắn miễn cưỡng nói, nhìn về phía Thẩm Kiều, “Ngươi có thể đi một mình được chứ?”

Thẩm Kiều nở nụ cười: “Sao lại không được, trước kia ở huyện Phù Ninh, không phải ngươi cũng thấy ta ở một mình cũng rất tốt sao?”

Trần Cung ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng tâm trạng làm sao cũng không vui lên được: “Vậy chờ ra khỏi thành, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

Thẩm Kiều: “Tùy duyên thôi. Ngươi còn muốn đi Lục Hợp bang không?”

Trần Cung lắc lắc đầu, ngược lại rất tỉnh táo: “Cái vị phó bang chủ kia đã nhận ra ta, nếu ta còn tới Lục Hợp bang, chẳng lẽ không phải là tự chui đầu vào lưới hay sao. Ai mà chẳng biết ta nghe được hết cả cái thứ tàn quyển bỏ đi kia, nhất định sẽ muốn lấy được chút gì đó từ trên người ta.”

Thẩm Kiều: “Vậy ngươi định đi đâu?”

Trần Cung ủ rũ: “Đi được tới đâu hay tới đó thôi, nói không chừng lúc nào đó trên người hết tiền, liền chọn đại một chỗ nào đó ở lại, dù sao cũng vẫn phải sống thôi.”

Thẩm Kiều: “Lục Hợp bang dù sao cũng là bang phái lớn, ngưỡng cửa cũng cao, cho dù ngươi vào được, cũng chưa chắc có được đãi ngộ tốt, không bằng tìm một bang phái nhỏ trong sạch, bằng sự thông minh và tài trí của ngươi, chắc chắn rất nhanh liền có thể bước lên rồi.”

“Cứ kệ đi, ta không muốn xuôi Nam, định tới phương Bắc, đi thẳng tới Nghiệp thành nhìn xem, nghe nói nơi đó rất phồn hoa, cơ hội vươn lên hẳn là cũng nhiều.”

Lúc nói lời này, Trần Cung không hứng thú lắm, hắn không có thứ gì cần phài thu dọn, bên người chỉ mang hai bộ quần áo, nhấc lên là có thể rời đi. Trước khi đi, hắn có quay đầu nhìn lại một cái, thấy Thẩm Kiều an ổn yên tĩnh ngồi ở đó, gậy trúc thả trước người, tuy rằng hai mắt vô thần, nhưng mặt cũng đang nhìn về hướng bên này, giống như là tạm biệt hắn.

Không hiểu sao, Trần Cung bỗng cảm thấy cái mũi đau xót: “Ngươi, ngươi phải bảo trọng.”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Ngươi cũng vậy.”

Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, nhân duyên cũng chỉ là một đường đi chung đó, giờ vì sự cố mà mỗi người mỗi ngả, đây vốn là chuyện rất thường tình trong cuộc sống, mà Trần Cung mới mười mấy tuổi, còn chưa học được cái gọi là bình tĩnh đối mặt.

Sau khi Trần Cung đi không lâu, Thẩm Kiều liền thu thập hành trang, chuẩn bị ra khỏi thành. Hắn đi theo cửa Nam, sẽ không chạm mặt Trần Cung, hai người nếu tách nhau ra, thật sự sẽ khiến cho mục tiêu bị phân tán, nhưng trong lòng hắn thật ra vẫn còn một tầng dụng ý khác.

……..

Trần Cung một đường lo lắng sợ hãi đi ra khỏi thành, thấy không ai đuổi theo hay chặn đường, lúc này mới yên lòng lại.

Hoài Châu cách triều Chu khá gần, thương nhân lữ khách vãng lai khá nhiều, ngay tại bên ngoài cửa thành, ban ngày cũng có mấy người đang dọn đồ bán quán. Tiếng rao bán vang lên liên tiếp, cực kỳ náo nhiệt. Lúc trước bởi vì phải tránh né mấy nhân vật lợi hại kia, nên Trần Cung cũng không có chú ý, lúc này đứng giữa khu chợ phồn hoa, tâm tư ưa thích náo nhiệt của thiếu niên mười mấy tuổi liền dâng lên.

Nhưng hắn cũng không dám đi dạo lâu, chỉ vòng một vòng đủ bốn phía, mua hai cái bánh nướng mặn không nhân nóng hổi mới ra lò chuẩn bị để ăn trên đường, sau đó liền dọc theo đường lớn tiếp tục đi về hướng bắc.

Đi được chừng hơn trăm bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng móng ngựa vang lên dồn dập, xen lẫn đó là thanh âm rít gài thét lớn. Trần Cung vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy người bay từ trong thành ra, chạy về phía hắn, phía sau là một đại đội nhân mã, trong tay cầm cung tên, phóng ngựa lao nhanh.

Hắn còn không biết chuyện gì đã xảy ra, sững sờ đứng ngốc ở đó, mắt thấy những người kia càng ngày càng gần, đoàn nhân mã phía sau thậm chí đã nâng cung kéo tên, chuẩn bị bắn về phía này, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, theo bản năng cũng bỏ chạy, đầu óc hồ đồ vẫn còn có một suy nghĩ, đang yên đang lành sao tự nhiên lại xuất hiện cảnh tượng này.

Không chỉ mình hắn, bách tính nơi cửa thành nhất thời toán loạn hết, chạy trốn khắp nơi, tiếng kêu sợ hãi vang lên không thôi.

Trần Cung ngay cả đầu cũng không dám quay lại, liều mạng chạy trốn về phía trước, trong lòng cảm thấy mình thực sự là kẻ xui xẻo đến cực điểm, sao đi đâu cũng gặp chuyện không may thế này.

Chạy một lúc, tiếng tên xé gió bỗng truyền đến, xẹt qua tai Trần Cung, cắm vào bụi cỏ trước mặt!

Hai chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp về phía trước.

Phía sau thỉnh thoảng vẫn có tiếng người kêu lên thảm thiết, tiếng người ngã, cùng với đó là thanh âm cười cợt của những kẻ trên lưng ngựa, có vẻ rất là khoái chí.

Còn có tiếng người nịnh nọt: “Tài bắn cung của quận vương thật tốt, có thể nói là bách phát bách trúng, lệ bất hư phát* a!”

* Lệ bất hư phát: tương tự câu bách phát bách trúng, được trích dẫn từ khả năng phi đao của Lý Tầm Hoan trong “Tiểu Lý phi đao” là “Tiểu lý phi đao, lệ bất hư phát”

Tiếng cười im bặt đi, đột nhiên có người cất cao thanh âm nói: “Tên phía trước chạy trốn nhanh nhất, tất cả các ngươi không ai được nhúc nhích, ta muốn bắn hắn!”

Còn ai chạy trốn nhanh hơn Trần Cung được sao? Không có rồi!

Hắn bỗng hiểu được chuyện gì đã xảy ra!

Quan to quý nhân rất yêu thích săn bắn, mà trong số đó còn có mấy người có sở thích biến thái, bọn họ không thích săn bắn động vật, chỉ thích săn người sống, đem tù nhân nô lệ thả ra ngoài, ra lệnh cho bọn họ tận lực chạy trốn, sau đó dùng tên bắn phía sau, sống chết mặc kệ, cái này gọi là Nhân Thú*.

* Nhân Thú:  人狩  là thú đi săn người không phải cái nhân thú kia kia đâu ạ ~

Trần Cung cũng là sau khi ra khỏi huyện Phủ Ninh mới nghe nói đến cái này, lúc đó hắn rất ngạc nhiên, cũng nói chêm vào mấy lời, hiện tại cái chuyện trong lời người ta xảy ra trên người mình, liền cảm thấy chơi không vui chút nào!

Ý thức được điểm này, nhịp tim của hắn nhất thời còn đập nhanh hơn cả trống, binh binh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Trần Cung bỗng dưng dừng lại, quay người quỳ xấp xuống, cao giọng xin tha: “Quý nhân tha mạng, quý nhân tha mạng, ta không phải con mồi, cũng không phải tù nhân nô lệ, mà là lương dân a!”

“Lương dân thì làm sao? Bản vương muốn giết liền giết!” Người cầm đầu cười không chút đắn đo, đợi khi thấy rõ dáng dấp của hắn, không khỏi ồ một tiếng: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

Trần Cung cứng gan ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn tràn ngập sợ hãi lo lắng.

Mục Đề Bà* lại nhìn hắn đến thú vị: “Tuy rằng màu da có chút đen, nhưng rất thanh tú, tứ chi nhìn qua cũng khá mềm mại, nếu ta tha cho ngươi một mạng, ngươi có gì để báo đáp đây?”

* Mục Đề Bà: Một trong  các sủng thần của Cao Vĩ – hoàng đế thứ 5 của Bắc Tề.

Trần Cung tỉnh tỉnh mê mê: “Thảo dân nguyện làm trâu làm ngựa, vì quý nhân ngài làm việc…”

Mục Đề Bà cười khẽ: “Tốt lắm, người đâu, mang hắn về rửa sạch cho ta!”

Trần Cung từ nhỏ đã rời nhà, cũng không phải không hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế nào, mắt thấy tất cả mọi người xung quanh dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, hơn nữa vừa nãy nghe thấy những lời nói kia của người này, hắn đột nhiên hiểu ra được: Mình bị coi trọng mang về làm nam sủng rồi!

Nam sủng tại Tề quốc, đặc biệt là nam sủng trong giới quý tộc thượng tầng của Tề quốc cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Mấy đời hoàng đế Tề quốc đều nam nữ ăn hết, trên làm dưới theo, phía dưới tất nhiên cũng là nam phong hưng thịnh.

Trần Cung không biết hắn gặp phải sủng thần nổi danh nhất bên người Tề đế, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại cho phản ứng của hắn sau đó. Hắn sợ đến hồn phi phách tán, vừa dập đầu lạy vừa lớn tiếng nói: “Quý nhân tha mạng a, thảo, thảo dân không có gì đẹp cả, thảo dân không muốn cùng ngài quay về!”



Sắc mặt Mục Đề Bà trầm xuống.

Tim Trần Cung cũng tưng tưng nhảy loạn.

Hắn có học được từ Thẩm Kiều mấy chiêu quyền cước, nhưng đối phương có hẳn cả một đại đội nhân mã, người nào cũng mang đao mang kiếm, mắt lóe tinh quang, chút võ công mèo cào của hắn căn bản không sử dụng được, chỉ sợ còn chưa đến gần được vị quý nhân này, đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi.

Trần Cung vốn cho là mình không sợ trời không sợ đất, đến giờ phút này, hắn mới cảm thấy chính mình ấu trĩ buồn cười đến cỡ nào. Trước đây không sợ, là bởi vì những chuyện đó mình ứng phó được, hiện tại sợ, là bởi vì những người quyền quý trước mắt lai lịch không rõ, Trần Cung thậm chí còn không cần biết rõ thân phận của họ đã biết mình nhất định chọc không nổi.

Tùy tùng bên cạnh nở nụ cười: “Quận vương, tiểu nhân chưa từng thấy tên nào không thức thời như vậy đấy!”

Lại có người phụ hoa thêm: “Đúng vậy a, tên này cũng không tính là tuyệt sắc, có thể được ngài coi trọng đã là phúc khí của hắn, hắn lại còn có gan từ chối, không bằng bắn chết tại chỗ đi!”

Mục Đề Bà híp mắt, cung tên trong tay đã chậm rãi nhấc lên.

“Quý nhân xin cho tiểu nhân nói thêm mấy câu!”

Trong đầu Trần Cung ầm một tiếng, nhất thời trống rỗng, hắn không kịp suy nghĩ gì nữa, bật thốt lên: “Tiểu nhân không quá mức đẹp, không đáng để quý nhân cao quý như ngài xem trọng. Nhưng tiểu nhân lại có biết, biết một người! Hắn so với tiểu nhân còn dễ nhìn hơn rất nhiều, không không, là so với tất cả những người mà quý nhân ngài mang tới này gộp lại còn dễ nhìn hơn!”

Đi theo sau Mục Đề Bà, người nào người nấy đều là mỹ nam tử, nghe vậy đều cười rộ lên, châm biếm Trần Cung chưa từng va chạm xã hội.

“Người nhìn cái bộ dạng nhà quê của hắn, làm sao gặp được người xinh đẹp hơn chúng ta chứ!”

Mục Đề Bà không lên tiếng, tay đã rút một mũi tên màu bạc lên, giống như chuẩn bị kéo cung bắn.

Cả người Trần Cung đổ mồ hôi lạnh, trước bước ngoặt sinh tử, hắn không thể nghĩ ngợi nhiều hơn được nữa, liền lớn tiếng nói: “Người kia đang ở trong thành, chúng thảo dân vừa mới chia tay, quý nhân nếu không tin, thảo dân có thể mang ngài đi. Bộ dáng của hắn thật sự rất được, chỉ là đôi mắt có chút tật, là một người mù, sợ, sợ quý nhân thấy sẽ không vui!”

Nghe hắn nói đến người mù, Mục Đề Bà rốt cục đã có chút hứng thú: “Nhắc mới nhớ, ta còn chưa từng chơi đùa cùng người mù đâu, lúc trói ở trên giường chắc cũng không cần che mắt lại nhỉ?”

Ngữ điệu khinh bạc đưa tới một trận cười ám muội nho nhỏ.

Trần Cung cũng hiểu được cái đám người quyền quý này chẳng có chút tiết tháo nào cả, nhưng lời đã ra khỏi miệng, hối hận cũng không kịp nữa, thầm nghĩ thân thủ của Thẩm Kiều tốt hơn hắn, nói không chừng lại đánh lui được đám người này, mà có khi lúc bọn họ tới đó, Thẩm Kiều cũng đã đi rồi.

Những suy nghĩ lung tung cứ chợt lóe lên, hắn sững sờ ngồi in tại chỗ không nhúc nhích, tùy tùng vỗ ngựa đi qua, mặt vênh lên: “Còn không mau mang chúng ta đi!”

Trần Cung khẽ cắn răng: “Dạ thưa quý nhân, thật ra, thật ra thân thể người nọ không tốt lắm, tuy rằng mặt có chút dễ nhìn, nhưng chỉ sợ sẽ làm ngài mất hứng…”

Mục Đề Bà trêu tức: “Vậy không phải càng tốt hơn sao, bệnh một chút, lúc chơi mới có hứng thú đặc biệt chứ. Nếu là chơi chết, vậy cũng là do thân thể hắn không tốt, không oán được ta a! Ngươi không muốn chỉ đường cũng được, vậy thì ngươi tự tới chơi thôi, thân thể ngươi tốt, chắc chắn chơi kiểu gì cũng không sao hết. Cho ngươi cởi sạch rồi chơi đùa cùng đám chó săn ta nuôi có được không, vừa vặn chúng nó cũng đang giai đoạn phát tình, ta còn lo không biết tìm ai cho chúng nó giao phối đây!”

Trần Cung trợn to hai mắt, vạn vạn không nghĩ tới trên thế gian này còn có người tàn bạo đến như thế. Nghe Mục Đề Bà miêu tả, cả người hắn liền run lên, rốt cuộc không còn dám phản kháng nữa.

Thẩm Kiều, ngươi cũng đừng trách ta, ta là bất đắc dĩ, hắn yên lặng nói.

……

Trần Cung mang theo đại đội nhân mã tiến vào trong thành, đi đến khách sạn bọn họ ở trước đó, lúc này cách lúc hắn rời đi cũng chỉ mới qua nửa ngày.

Ông chủ khách điếm hãy còn ấn tượng với hắn, thấy hắn đi rồi quay lại, phía sau còn dẫn theo một nhóm nhân mã, không dám thất lễ, vội vàng đi đến chào đón dò hỏi: “Ngài đây là…”

Trần Cung không nhịn được quay đầu nhìn Mục Đề Bà một cái. Người kia sau khi nhìn thấy khách điếm bộ dạng đơn sơ liền cau mày lại, không muốn đi vào, chỉ bảo vài tên tùy tùng cùng Trần Cung tiến vào nói chuyện.

“Người cùng ta đến thuê phòng kia còn ở đây không?” Trần Cung vung tay miêu tả một chút, “Hai mắt hắn không được tốt, còn chống gậy trúc ấy.”

Chưởng quỹ vội nói: “Có có, vẫn còn, hắn vẫn ở trong sương phòng, không có xuống dưới.”

Trần Cung cảm thấy vui vẻ, cùng với đó dâng lên một tia áy náy, chỉ là chút áy náy này cũng không tồn tại được bao lâu, liền bị người đánh gãy.

Tùy tùng đi cùng Mục Đề Bà kia cau mày quát mắng Trần Cung: “Lằng nhằng cái gì, còn không mang chúng ta lên?”

Đối phương tô son điểm phấn, lộ ra mùi vị huênh hoang, Trần Cung liếc mắt nhìn liền không muốn xem thêm, nhưng hắn không có cách nào làm trái lời đối phương, chỉ có thể lẳng lặng mang theo người lên lầu, trong lòng vừa hi vọng Thẩm Kiều đã rời khỏi, vừa hi vọng Thẩm Kiều vẫn còn ở đó.

Trần Cung mang ngươi lên lầu gõ cửa.

Gõ ba cái, bên trong quả nhiên vang lên thanh âm quen thuộc: “Ai vậy?”

Trong nháy mắt đó, Trần Cung cũng không nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Là ta.”

“Trần Cung? Sao ngươi lại trở lại? Mau vào đi.” Thẩm Kiều có chút ngoài ý muốn, thanh âm trước sau vẫn ôn hòa như một.

Trần Cung ngũ vị tạp trần, cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên.

“Sao còn không vào?” Tên tùy tùng của Mục Đề Bà rất thiếu kiên nhẫn, dùng sức đẩy hắn một cái.

Trần Cung lảo đảo ngã về trước, thuận thế đẩy cửa ra.

Thẩm Kiều đang ngồi bên cửa sổ, mặt hơi hướng ra ngoài, giống như đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng mà Trần Cung biết, từ sau đêm đó, hai mắt của hắn đã không còn nhìn thấy gì nữa.

“Chậc, đây là mỹ nhân ngươi nói sao, cũng chẳng ra làm…”

Lời này của tên tùy tùng ngay tại thời điểm Thẩm Kiều quay đầu lại liền ngừng lại, có chút không nói ra được.

Mục Đề Bà ở phía dưới chờ đến hết kiên nhẫn liền tự mình đi lên thì ánh mắt lại sáng bừng lên.

Hắn xuất thân bần hàn, chỉ nhờ mẫu thân đắc thế, sau đó hắn mới được lăn lộn ở cùng một chỗ với hoàng đế, lúc này mới được trải qua những ngày tháng xa hoa lãng phí vô độ, cho nên hắn cực kỳ chú trọng trang phục, nếu nhìn thấy xiêm y của người khác không đủ hoa lệ, liền sẽ không đem người ta để vào trong mắt.

Xiêm y của Thẩm Kiều đương nhiên không được làm từ vật liệu tốt gì, trên đầu cũng chỉ thắt một búi tóc đơn giản, thậm chí ngay cả ngọc trâm cũng không có, chỉ dùng một cái khăn cùng màu da trời với trang phục buộc lại.

Nhưng mà Mục Đề Bà lại hoàn toàn không dời nổi mắt.

Vải vóc thô ráp đó, che không nổi xuất sắc từ chính mỹ nhân.

Thậm chí ngay tại lúc Thẩm Kiều mặt không cảm xúc “nhìn” về phía bọn họ, hắn đã cả thấy miệng đắng lưỡi khô, khó mà kiềm chế được ý tưởng muốn đi lên đem đối phương đẩy ngã, xé rách xiêm y, tùy ý mà chà đạp.

“Trần Cung, ngươi dẫn theo ai đến vậy?”

Nghe thấy thanh âm có chút mờ mịt của hắn, Mục Đề Bà chợt cảm thấy càng thêm hưng phấn.

Không biết lúc người này cau mày khóc gọi sẽ là tư vị tiêu hồn đến mức nào?

Mục Đề Bà thậm chí còn nghĩ thật tuyệt, trước đem người này giấu ở Hoài Châu chơi đủ rồi thì mang tặng Tề đế Cao Vĩ. Cao Vĩ và hắn luôn thích chơi mấy thứ khác người, một mỹ nhân mù như vậy, hoàng đế tất nhiên sẽ rất vui vẻ.

“Ngươi tên là gì?” Hắn hỏi Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều hơi nhíu mày, lại không trả lời, chỉ nói: “Trần Cung?”

Tác giả có lời muốn nói:

Vì để cho tình tiết nối liền với nhau đồng thời không muốn khiến cho mọi người hồi hộp quá nhiều, liền thẳng tay đem khối lượng văn của hai chương nhét vào làm một, cho mọi người xem đã nghiền, cho nên phần sau hôm sau sẽ không có, ngày mai ta sẽ tiếp tục viết, tối này kia chúng ta lại tiếp tục!

PS: Mục Đề Bà là nhân vật lịch sử có thật. Hắn chính là sủng thần của hoàng đế Tề quốc Cao Vĩ. Hai người này chính là cùng ăn cùng ngủ, vân vân, mẹ hắn cũng rất nổi tiếng, chính là nữ nhân vật chính trong phim “Lục Trinh truyền kỳ” mà ti vi đã chiếu – Lục Lệnh Huyên. Đương nhiên trong phim truyền hình, Lục Lệnh Huyên đã được tẩy trắng qua, mà trong truyện này Mục Đề Bà cũng chỉ xuất hiện với tính cách nguyên bản mà thôi, bối cảnh tiểu thuyết võ hiệp không cần phải nghiên cứu quá sâu ~

Editor có lời muốn nói:

Chắc mọi người đợi mãi không thấy tên bệnh thần kinh chủ chốt của chúng ta đâu. Xin đừng lo lắng, ảnh sẽ xuất hiện ngay trong chương sau ~ Xin đón đọc…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook