Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 56

Mộng Khê Thạch

24/11/2022

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Bất thình lình như vậy, cho dù là Thẩm Kiều, cũng ngây ngẩn cả người một cách triệt để.

Khi đám người Nghiễm Lăng Tán thẳng thắn sảng khoái rời đi, có thể thấy được cơ hội sống sót của Yến Vô Sư là vô cùng nhỏ bé, không đáng kể, trên căn bản là không thể sống sót. Thẩm Kiều cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị hạ táng, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình cảnh này.

Lực đạo của đối phương không lớn, một cái nắm tay gần như là dùng hết khí lực cả đời, sau khi nắm lấy Thẩm Kiều liền hoàn toàn buông tay, rốt cục cũng không còn bất kỳ động tác gì nữa. Hai mắt y vẫn như cũ nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt hiện lên một loại trạng thái xanh xao không còn sinh khí. Máu huyết chảy ra cũng không hề ngừng lại, dùng một loại tư thái chật vật chưa từng có xuất hiện trước mặt Thẩm Kiều, phảng phất như nói cho Thẩm Kiều biết, động tác vừa rồi, chỉ như hồi quang phản chiếu.

Thẩm Kiều chạm tay lên ngực y, không ngoài suy đoán, dưới bàn tay một mảnh lạnh lẽo, ngay cả chút ấm áp cũng không có. Thẩm Kiều liền thử chuyển nhập một tia nội lực vào trong cơ thể đối phương, nhất thời như đá chìm đáy biển, biến mất không còn tung tích.

Hắn đem búi tóc Yến Vô Sư xõa tung, ngón tay thuận theo sợi tóc, rất nhanh đã mò tới phụ cận huyệt Bách Hội, xác thực rõ ràng có một vết nứt.

Người bình thường bị đối đãi thành bậc này, kết cục chắc hẳn là chết không thể nghi ngờ. Chỉ là Yến Vô Sư dù sao cũng không thể dùng người thường để so sánh. Đây là người có thể lấy một địch năm, đối mặt với năm đại cao thủ đương thời, trong đó còn có Tuyết Đình thiền sư đứng ở cấp bậc tông sư lại không hề rơi xuống thế hạ phong. Thẩm Kiều tuy rằng đến trễ một bước, không thể tận mắt nhìn tràng ác chiến kia, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, nhất định là đặc sắc tuyệt luân, hiếm thấy trên đời.

Vết nứt không dài, nhưng rất sâu, có thể thấy được người đánh lúc đó tất nhiên đã dùng tới mười phần công lực. Hắn cũng nghĩ một chưởng này đánh xuống, dù là Yến Vô Sư, cho dù đầu óc không vỡ toang thì xương đầu cũng nhất định sẽ vỡ vụn, không còn cơ hội sống sót.

Thẩm Kiều không phải đại phu, mức độ thương tổn như thế này hắn hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể buông tay ra, cẩn thận đỡ lấy gáy Yến Vô Sư, sau đó sờ khắp kinh mạch toàn thân y.

Xương cốt không gãy, kinh mạch cũng hoàn hảo, thương tổn trí mạng ở ngực do trường kiếm xuyên ngực mà có, cộng thêm mấy chưởng kia, làm cho cơ quan nội tạng chấn thương nghiêm trọng, cuối cùng là thương tổn trí mạng trên đỉnh đầu, chính là cọng cỏ cuối cùng ép chết lạc đà.

Thẩm Kiều càng coi, tâm càng trầm xuống.

Quả nhiên vẫn là không còn sinh cơ sao?

Đột nhiên, hắn khe khẽ a lên một tiếng.

Thanh âm cực nhỏ, gần như chỉ có chính hắn mới có thể nghe thấy.



Mà một tiếng này, lại tiết lộ nội tâm cực kỳ kinh ngạc của Thẩm Kiều.

Bởi vì hắn phát hiện, tại đan điền vốn phải băng lãnh vụn vỡ từ lâu của Yến Vô Sư, lại đang có một cỗ chân khí nhỏ đến mức gần như không thể thấy, lặng lẽ vận chuyển.

Hắn suy nghĩ một chút, mạnh mẽ kẽo lấy tay đối phương, trực tiếp đem người cõng lên lưng mình, từng bước từng bước đi về phía trước.

Vương thành Thổ Cốc Hồn đối với Thẩm Kiều mà nói là một nơi quá xa lạ. Nghe nói nơi này bão cát quanh năm, sa mạc khắp nơi, trong phạm vi mấy chục dặm có thể xưng tụng là thành thị có quy mô, cũng chỉ có mình Vương thành trên ốc đảo này. Nhưng nơi này dù sao cũng là con đường huyết mạch nối liền các quốc gia Tây Vực với nhau, người không thể hoàn toàn tập trung trong Vương thành. Ra khỏi Vương thành đi về phía tây, từ trên cao nhìn xuống, phóng tầm mắt ra, liền có thể nhìn thấy vài thôn trang thưa thớt.

Ở trong sa mạc, ngay cả hang động che chắn bão cát cũng đều cực nhỏ, chứ đừng nói là mang theo một người sắp chết. Làm cách nào giải quyết chuyện nước uống và đồ ăn đã là một vấn đề lớn. Cũng không thể giống như ở trung nguyên, tùy tiện tìm một sơn động kín đáo trốn tránh. Hắn nếu không muốn bị người phát hiện, cũng chỉ có thể tìm một chỗ có người ở nhưng rời xa địa phương có nhiều nhân sĩ giang hồ, trước tạm ở lại.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Thẩm Kiều nheo mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng lựa chọn một nơi, cõng Yến Vô Sư đi tới.

Nhiều người nhiều miệng, Vương thành Thổ Cốc Hồn nhất định là không thể ở. Hiện giờ, lựa chọn tốt nhất, chính là mấy thôn trấn nhỏ phân bố phụ cận Vương thành.

Nơi Thẩm Kiều mang Yến Vô Sư tới chính là một thôn xóm phụ cận Tra Linh Hồ. Trong thôn có khoảng chừng mấy chục gia đình, phụ cận còn có đường lớn thương lữ thường qua, thỉnh thoảng cũng có lữ khách lại đây tá túc, cho nên thôn trang không quá náo nhiệt, lại cũng không quá hẻo lánh, không đến nỗi nhìn thấy người ngoài như Thẩm Kiều liền lộ ra địch ý.

Sở dĩ lựa chọn nơi này, chủ yếu là vì Thẩm Kiều cân nhắc đến tình hình hiện giờ của Yến Vô Sư. Nếu như đối phương còn có chút hi vọng sống, cuối cùng liệu có thể cứu được, như vậy thì tin tức này nhất định tạm thời không thể lộ ra. Yến Vô Sư có cừu gia khắp thiên hạ. Nếu như đám người Nghiễm Lăng Tán biết Yến Vô Sư còn chưa chết, tất nhiên sẽ lại chạy tới giết người. Đừng nói hiện giờ Thẩm Kiều chỉ còn lại năm sáu thành công lực, cho dù là Kỳ Phượng Các tái thế, cũng không thể lấy một địch trăm, cùng lúc ứng phó nhiều cao thủ như vậy.

Trời sắp chạng vạng, từng nhà trong thôn lục tục đốt đèn. Thẩm Kiều cõng Yến Vô Sư gõ cửa một gia đình trong đó.

Ra mở cửa là một thiếu nữ, trang phục sắc đỏ, một bím tóc thật dài theo vai rơi trước ngực, màu da trên mặt mang theo sắc vàng nhạt của dân bản xứ quanh năm suốt tháng phơi nắng phơi mưa. Chỉ là ngũ quan của nàng không xấu, chắc chắn cũng là một người thích cười, khóe miệng hơi mân lại liền lộ ra lúm đồng tiền, có mấy phần đáng yêu.

Thẩm Kiều tự nói qua ý định đến của mình với nàng, chỉ nói bằng hữu trọng thương, hy vọng có thể mượn một gian phòng ở lại dưỡng thương tạm thời, chờ thương thế lành lại liền đi, tuyệt đối không mang lại chút phiền phức nào cho gia chủ.

Tiền Trung Nguyên mặc dù cũng có thể dùng được ở đây, nhưng ở biên thùy, mọi người hay có thói quen dùng vật đổi vật hơn. Thẩm Kiều lấy một túm muối ăn lớn, cùng một đóa kim hoa nho nhỏ chế tạo tinh xảo ra. Loại kim hoa này ở Trung Nguyên bất luận là ở cửa hàng trang sức nào cũng có thể mua được, nhưng ở nơi này lại không thường thấy. Đây là thứ Thẩm Kiều trước khi ra cửa, Triệu Trì Doanh bảo đệ tử trong môn chuẩn bị cho hắn, không ngờ lại thực sự có tác dụng.

Thiếu nữ hiển nhiên thường thấy thương nhân đến đây tá túc, lại không nghĩ tới lần này gõ cửa lại là một nam tử tuấn mỹ như thế. Thấy giọng nói của hắn có vẻ ôn hòa, mặt đã hơi đổ mồ hơi, lại bị kim hoa hấp dẫn, nhưng nàng vẫn chưa lập tức đồng ý, mà là quơ quơ tay, dùng tiếng địa phương cùng tiếng Hán không thuần thục nói cho Thẩm Kiều, nàng và tổ phụ sống nương tựa lẫn nhau, cho nên muốn đi xin phép một chút.

Thẩm Kiều tở vẻ đã hiểu, cõng Yến Vô Sư đứng chờ bên ngoài, vốn tưởng phải đợi rất lâu, ai ngờ không chờ được một lúc, cửa đã lại mở ra lần nữa, đi ra là một lão nhân tóc trắng xóa, phía sau là thiếu nữ vừa rồi.

Tiếng Hán của lão nhân lược lại khá lưu loát, hỏi qua Thẩm Kiều vài câu, liền mở cửa cho bọn họ tiến vào. Trò chuyện vài câu, Thẩm Kiều mới biết lão nhân khi còn trẻ từng ở Trung Nguyên, sau đó tích cóp được chút tiền, về thôn xây một căn nhà lớn, to nhất thôn, nhưng đáng tiếc vợ chồng nhi tử mất sớm, lưu lại chỉ có mỗi tôn nữ, cùng sống nương tựa lẫn nhau.



Thẩm Kiều chọn gia đình này, chính là vì thấy sân nhà bọn họ khá lớn, gian phòng nhiều. Như vậy cho dù có vận công chữa thương cho Yến Vô Sư cũng có thể tránh được sự chú ý của nhiều người.

Lão nhân kiến thức rộng rãi, đối với chuyện Thẩm Kiều mang binh khí bên người cũng không kỳ quái. Ngược lại, thiếu nữ tựa hồ rất có hiếu kỳ với một thân trang phục đạo sĩ của Thẩm Kiều, đứng ở sau lưng tổ phụ liếc đi coi lại. Mỗi lần Thẩm Kiều nhìn sang, nàng lại có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Hai bên hàn huyên đối thoại vài câu, lão nhân chần chờ nói: “Nơi này của lão hủ cũng thường có thương lữ đi ngang qua tá túc. Khách nhân đường xa đi đến, tự nhiên cực kỳ hoan nghênh. Chỉ là ta thấy vị bằng hữu kia của ngài tựa hồ bị thương không nhẹ, cừu gia chỉ sợ cũng rất lợi hại? Hai ông cháu chúng ta đều là người bình thường, chưa từng trêu chọc đến phiền phức gì, kính xin đạo trưởng thẳng thắn cho biết, cũng để cho ta có thể đưa ra một quyết định chính xác.”

Thẩm Kiều: “Thực không dám giấu, vị bằng hữu này của ta quả thực chọc phải phiền toái không nhỏ. Hiện giờ kẻ thù của y đều cho rằng y đã chết rồi. Ta vẫn mong có thể cứu lại y. Chỉ là nơi này cách Trung Nguyên quá xa, dù sao cũng không thể nào lập tức quay trở lại. Bởi vậy chỉ có thể tới đây quấy rầy lão nhân gia. Chỉ cần không có người nào biết được y ở đây, vị bằng hữu này của ta liền coi như an toàn. Nếu như có gì không ổn, ta sẽ lập tức mang hắn rời đi, tuyệt đối không mang thêm phiền phức gì cho ngài.”

Lão nhân còn dang do dự, Ban Na liền giật nhẹ góc áo ông: “A gia, vị công tử này không giống người xấu, bọn họ tình cảnh khó khăn, nếu chúng ta có thể giúp đỡ, vậy cứ giúp đi thôi!”

Thấy cháu gái mở miệng trợ giúp, lão nhân hít sâu một hơi: “Thôi, đã như vậy, hai vị liền cứ ở lại nơi này đi. Chúng ta chắc chắn sẽ không để người bên ngoài biết được thân phận các ngươi, chỉ nói là sĩ tử Trung Nguyên tới tham quan. Nếu như không tất yếu, cũng xin đạo trưởng hạn chế ra ngoài, để tránh gây thêm phiền toái cho chúng ta.”

Thẩm Kiều vô cùng cảm kích. Từ sau chuyện quan chủ và Sơ Nhất, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không muốn lại liên lụy đến người vô tội. Lúc này tự nhiên là thiên ân vạn tạ, chuẩn bị chỉ ở lại một thời gian ngắn, chờ Bàn Long hội kết thúc, những nhân sĩ võ lâm kia rời đi, hắn liền có thể mang theo Yến Vô Sư quay lại Trường An, đem người giao lại cho Biên Duyên Mai.

Ban Na có tâm tư thiếu nữ, muốn nói với Thẩm Kiều thêm vài câu, thấy hắn cõng Yến Vô Sư tiến vào gian phòng cách đó không xa, liền chủ động tiến lễn hỗ trợ mở cửa. Ai ngờ ngón tay không cẩn thận đụng tới cánh tay Yến Vô Sư, nhất thời bị xúc cảm lạnh lẽo của đối phương làm cho giật mình, lui lại vài bước, chỉ vào Yến Vô Sư không khỏi kinh hãi.

“Thẩm, Thẩm công tử, người trên lưng ngài, thật sự còn sống sao?”

Thẩm Kiều âm thầm cười khổ, thầm nghĩ ta cũng không biết hắn có tính là còn sống hay không, trên mặt lại chỉ có thể an ủi: “Hắn chỉ là bị thương quá nặng, nhất thời bế khí, không phải đã chết.”

Ban Na bán tính bán nghi rời đi. Sau đó thiếu nữ mấy làn nhìn thấy Yến Vô Sư, đối phương đều mang một bộ dạng người chết, tuy rằng không có mùi mục nát như thi thể, nhưng người vẫn lạnh, cũng không có nửa điểm khí tức của người còn sống. Kinh khủng hơn chính là nàng có một lần nhân dịp Thẩm Kiều không chú ý, đưa tay đặt dưới mũi đối phương, lại không thể phát hiện ra nửa điểm hô hấp.

Nàng gần như cho rằng Thẩm Kiều đối với chuyện bằng hữu chết thương tâm quá độ, không chịu thừa nhận sự thật đối phương đã chết. Nhưng việc này cũng có nhiều chỗ tốt, đó chính là ngoại trừ một ngày làm hai món ăn, nàng không còn hơi tí là đến tiểu viện thăm hỏi. Bằng không với tính cách của Thẩm Kiều, thật sự không biết phải giải thích thế nào với người ta.

Dàn xếp tất cả xong xuôi, Thẩm Kiều bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu tình trạng của Yến Vô Sư.

Ngày qua ngày, khí tức trong đan điền đối phương tựa hồ dần dần dày lên, nghiễm nhiên xuất hiện một chút hi vọng sống. Cái này rõ ràng cho thấy, chân khí “Chu Dương Sách” đang phát huy tác dụng trong cơ thể Yến Vô Sư. Tương tự như Thẩm Kiều ngày đó, nhưng khác ở chỗ võ công của Yến Vô Sư không hề mất hết. Nói cách khác, y không hề giống như Thẩm Kiều, sau khi phá tan lại dựng lại, vết thương trí mệnh của y cũng không nằm ở chỗ căn cơ hủy bỏ. Căn cơ có thể đúc lại, lại chưa từng nghe nói xương đầu nứt vỡ còn có thể hợp lại lần nữa. Nếu như tiếp tục vậy nữa, Yến Vô Sư chung quy cũng không trốn được cái chết.

Thẩm Kiều nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook