Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 62

Mộng Khê Thạch

24/11/2022

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Lời này vừa ra, mọi người lập tức nhìn tới, quả nhiên không thấy thân ảnh người trung niên kia đâu. Cát vàng phía trước càng ngày càng đục, cuồng phong xoay chuyển trên mặt đất, tầm nhìn giảm xuống mức thấp nhất, trong cơn bão cát này, đừng nói là người trung niên, thậm chí ngay cả người nào là Trần Cung, Thẩm Kiều cũng không phân biệt được.

Mộ Dung Thấm nỗ lực tiến lên kéo lấy Trần Cung, cao giọng nói: “Bão cát quá lớn, đành đến bên cạnh lánh tạm thôi chủ công!”

Trần Cung khẽ cắn răng: “Không được, trong chúng ta không có ai nhận biết được đường ở vùng này, lập tức theo sát hắn!”

Lời này vừa dứt, bão cát liền thổi mạnh hơn, ngẩng đầu là có thể trông thấy trời đen nặng nề kéo theo cát vàng phủ tới, hai mắt bị cát mài đến ướt nước mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Dưới tình huống như vậy, cho dù là cao thủ tuyệt thế cũng không thể chống lại với trời, chỉ có thể kéo áo chào che đầu lại chặt hơn chút nữa. Nhưng bão cát lại khiến cho mọi người không di chuyển được chút nào.

Thẩm Kiều túm chặt lấy cổ tay Yến Vô Sư, cố gắng khom lưng giảm bớt lực cản của gió.

Ngựa chấn kinh, bất an giãy dụa. Thẩm Kiều không để ý, dây cương liền tuột khỏi tay, chờ hắn quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng con ngựa đâu.

Tiếng gió điên cuồng gào thét bên tai, bốn phía đều là màu vàng của cát.

“Chủ công, ở bên này…”

Thẩm Kiều mơ hồ nghe thấy Mộ Dung Thấm nói như vậy. Hắn nhanh chóng bước lên vài bước, chạy về phía đó, nhưng không ngờ, chân lại đạp hụt một cái, cả người trực tiếp rơi thẳng xuống!

Phía dưới giống như một cái vực sâu không đáy, cực kỳ dốc. Thẩm Kiều cảm thấy mình rơi xuống đã khá lâu mà vẫn chưa chạm tới đáy.

Cứ như thế, sau một chốc, hắn cảm thấy tốc độ rơi đã dần chậm lại. Thẩm Kiều vươn tay túm lấy hòn đá phía sau, ổn định thân hình, đứng thẳng người trên sườn dốc.

Đập vào mắt là một màu đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón. Nhưng mà chuyện này đối với hắn mà nói, ngược lại có cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp.

Tiếng gió vốn gào thét bên tai giờ biến mất không còn tăm tích, bốn phía trở nên yên tĩnh hoàn toàn.

Chỉ có thanh âm hô hấp truyền đến từ phía dưới, gấp gáp mà yếu ớt.

“Ai ở nơi đó?” Thẩm Kiều hỏi.

Đối phương hô hấp khó khăn, nở ngày sau mới yếu ớt nói: “… Là ta.”

Thẩm Kiều lần theo sườn dốc đi xuống, thả người vài cái, nhảy về phía phát ra thanh âm: “Sao ngươi lại ở dưới này?”

Hắn nhớ rõ ràng lúc mình hụt xuống, đã lập tức buông tay của đối phương ra.

Yến Vô Sư: “A Kiều, tay của ta hình như trật khớp rồi, đầu cũng rất đau…”

Thẩm Kiều: “…..”

Đầu óc vốn có vết nứt chưa lành, rơi từ trên cao xuống như vậy, có thể không đau sao?

Hắn không thể làm gì khác hơn là đi tới: “Là tay nào?”

Yến Vô Sư: “Tay phải.”

Thẩm Kiều vươn tay sờ tới, đem xương của y ấn lại vị trí cũ. Đối phương rên lên một tiếng, cũng không nói đau.

“Ngươi ở yên chỗ này chờ ta, ta đi tới trước nhìn xem.” Thẩm Kiều nói với hắn.

Ai ngờ vừa định cất bước, vạt áo liền bị tóm lấy.

Thẩm Kiều: “Bây giờ ngươi đứng lên đi lại sẽ không đau đầu chứ?”

Yến Vô Sư: “…. Ừ.”

Thẩm Kiều không muốn tốn quá nhiều thời gian cho cuộc nói chuyện. Hắn cũng sợ nơi này phương hướng không rõ, quay đầu lại chưa chắc đã tìm thấy người, nhân tiện nói: “Vậy được, chúng ta đi chậm một chút, tìm được mấy người Trần Cung rồi nói sau.”

Tiếng hai người nói chuyện tuy đều rất nhẹ, nhưng vẫn có cảm giác âm thanh hơi vọng lại. Có thể thấy nơi này hẳn là trong lòng đất, hơn nữa không gian không nhỏ, nói không chừng là một hang động nào đó.



Nhưng tất cả những chuyện này phát sinh đều có chút kỳ quái, không cho phép bọn họ lơ là cảnh giác.

Dưới chân là đá vụn lồi lõm, không cẩn thận chút sẽ vấp ngã ngay. Mà những hòn đá này cũng không hề tồn tại một cách tùy ý, mà ngược lại, Thẩm Kiều khom lưng sờ lên mấy khối, phát hiện chúng được cắt chém rất phẳng, đều có đường nét ngay ngắn, phía trên mơ hồ còn có vân mịn, có thể đoán được là chế tạo vào thời hậu thiên.

Yến Vô Sư: “Xúc Khương?”

Có lẽ bởi vì lúc té xuống đầu bị va đập chấn thương, cho nên thanh âm của y có chút run rẩy, có thể không mở miệng liền không mở, đem câu nói “Nơi này chắc không phải Xúc Khương bọn chúng nói đó chứ” trực tiếp cô đọng thành hai chữ kia.

Thẩm Kiều ừ một tiếng: “Có lẽ.”

Hắn lấy từ trong ngực ra một hộp quẹt, đốt lên.

Ánh lửa chỉ có thể rọi sáng một khoảng nhỏ xung quanh, mà chờ Thẩm Kiều nhìn rõ vị trí bọn họ đặt chân, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

Nơi bọn họ đang đứng lúc này, kỳ thực không phải ở dưới đáy. Bởi vì ngay cạnh bọn họ không xa, địa thế liền đột nhiên lún xuống, hình thành một cái hố sâu cực lớn, liếc mắt nhìn xuống cũng không thấy đáy. Nếu như vừa rồi bọn họ không phải dừng tại đây, mà lực rơi mạnh hơn chút nữa, lập tức đã rơi vào trong cái “Vực sâu” kia, lúc đó không biết sẽ gặp phải quang cảnh như thế nào nữa.

Đúng lúc đó, Yến Vô Sư ghé vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “A Kiều, vừa rồi hình như ta nhìn thấy có bóng người phía trước.”

Thẩm Kiều: “Ngươi có nhận ra là ai không?”

Yến Vô Sư nói một câu làm lông tóc người ta dựng ngược: “Mà hình như không phải người.”

Bọn họ cầm hộp quẹt trong tay, ở trong bóng tối cực kỳ dễ thấy. Nếu như đám Trần Cung thật sự ở đó, không có lý nào không lên tiếng.

Mà dưới chân bọn họ chỉ có một con đường, không đi được về phía trước, cũng chỉ có thể lùi lại sau.

Thẩm Kiều nói: “Vậy thì đi về phía ngược lại đi.”

Đường mòn cũng không rộng, chỉ có thể chứa được một người đi qua.

Ánh lửa chập chờn muốn tắt, hắc ám lại rộng lớn không ngờ. Dưới tình huống này, con người trở nên cực kỳ nhỏ bé, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóng tối cắn nuốt.

Yến Vô Sư bỗng nhiên nói: “Lúc trước khi ngươi không nhìn thấy, cảm giác thế nào?”

Thẩm Kiều hơi run run, trầm mặc chốc lát: “Không có cảm giác gì, quen là tốt rồi.”

Yến Vô Sư: “Tại sao lại không hận?”

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút: “Oán thì có, nhưng hận thì có thể nói là không. Lòng mang quá nhiều thứ sẽ rất mệt mỏi. Thế gian này tất nhiên người mang lòng ác có rất nhiều, nhưng cũng tương tự cũng có rất nhiều người nguyện ý vươn tay trợ giúp. Ta muốn nhớ kỹ họ, chứ không phải những chuyện khổ đau chỉ làm người tuyệt vọng kia.”

Yến Vô Sư thở dài: “Nhưng dọc đường đi ta thấy, những người đó đều đối xử không tốt với ngươi. Nếu như không có ngươi, Trần Cung sao có được tư thái như hôm nay. Nhưng hắn lại không những không nhỡ kỹ ân tình của ngươi, trái lại, ân đền oán trả, ép ngươi cùng hắn đi thăm dò Xúc Khương.”

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Cũng có người tốt mà, chỉ là ngươi không thấy mà thôi. Ngày đó khi ta bị ngươi tự tay đưa tới cho Tang Cảnh Hành, không thể không tự phế võ công cùng hắn đồng quy vô tận. Ngày đó, đứa nhỏ chúng ta cứu được ngoài thành Tương Châu kia, vừa vặn chính là tiểu đạo đồng trong Bạch Long quan. Nếu không có nó tới cứu viện đúng lúc, giờ khắc này ta đã không thể đứng ở nơi này nói chuyện cùng ngươi. Sau đó người của Hợp Hoan tông tìm tới cửa, quan chủ Bạch Long quan biết rõ đem ta giao ra có thể may mắn cứu được bản thân, lại vẫn dùng thân bảo hộ. Có những người này ở đó, ta sao dám bỏ mặc chính mình chìm đắm trong hận thù được? Lòng của Thẩm Kiều rất nhỏ, chỉ chứa được những người tốt này. Những người không đáng để ta lo nghĩ, ta ngay cả hận cũng sẽ không dành cho họ.”

Yến Vô Sư: “Vậy Yến Vô Sư kia thì sao, ngươi cũng không hận y ư?”

Thẩm Kiều: “Nếu như không phải bởi vì nếu ngươi chết, rất có thể ảnh hưởng đến Bắc Chu thậm chí là thế cục thiên hạ, chúng ta đã không thể đứng đây nói chuyện.”

Yến Vô Sư nở nụ cười: “Kỳ thực ngươi vẫn có hận, chỉ là trái tim ngươi quá ôn nhu nhân hậu, ngay cả hận một người cũng không thể lâu dài. A Kiều, nhược điểm của ngươi quá rõ ràng, cho nên ai cũng có thể mượn nó để áp chế ngươi. Giống như Trần Cung, nếu lúc đó ngươi bắt hắn, uy hiếp hắn giao tổ phụ Ban Na ra, cũng tốt hơn nhiều so với việc cùng hắn đi tới nơi này.”

Thẩm Kiều: “Không sai, lúc đó ta quả thực có thể làm như vậy. Nhưng mà nếu làm thế, ngươi sẽ chạy không thoát. Ngươi là đang ám chỉ ta đừng bỏ lại ngươi đúng không?”

Yến Vô Sư nhẹ nhàng nói: “Không, ta hiểu rõ ta lúc trước, tại sao lại muốn đối đãi với ngươi như vậy. Bởi vì y quá đa nghi, chưa từng tin tưởng bất luận người nào. Cho dù là ngươi có tốt hơn nữa, y cũng muốn dẫn cái mặt hắc ám trong lòng kia của ngươi ra. Y lại không hề biết, ngươi chính là ngươi, trên đời này có lẽ có hàng ngàn hàng vạn Trần Cung, lại chỉ có một người Thẩm Kiều.”

Thẩm Kiều thở dài: “Hiện tại ta có chút tin tưởng ngươi thật sự không phải y. Bởi vì Yến Vô Sư tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.”

Yến Vô Sư ôn nhu êm ái nói: “Ta tất nhiên không phải là y, ta là A Yến a.”

Thẩm Kiều: “… Ngươi không phải đau đầu sao, làm sao lại có thể nói nhiều như vậy hả?”

Yến Vô Sư không lên tiếng.



Thời gian nói chuyện, hai người vẫn một trước một sau bước đi, ước chừng đã qua thời gian nửa nén hương.

Thẩm Kiều bỗng nhiên dừng bước lại.

Hộp quẹt cháy hết, chút ánh sáng cuối cùng vụt tắt, bóng tối âm trầm phút chốc tràn đến.

Trong giọng nói của hắn có chút nghi hoặc: “Chúng ta hình như đang luẩn quẩn một chỗ?”

Cuối con đường mòn, có một cửa động đen như mực, cùng với cái bọn họ vừa mới nhìn thấy lúc trước giống nhau như đúc.

“Lẽ nào nơi này vốn là một đường vòng, chúng ta chỉ là đi từ đầu này đến đầu khác?”

Hắn vừa dứt lời, phía trước đã có người nói: “Có phải Thẩm đạo trưởng?”

Là thanh âm của Thác Bạt Lương Triết.

Thẩm Kiều nâng cao giọng trả lời: “Phải! Ngươi đang ở đâu?”

Thác Bạt Lương Triết: “Vừa rồi ta từ phía trên rơi xuống, đụng đầu hôn mê, vừa mới tỉnh lại. Xin hỏi Thẩm đạo trưởng có từng gặp qua mấy người chủ công?”

Thẩm Kiều: “Không gặp, sau khi chúng ta rơi xuống cũng chưa tìm được đường ra, ngươi có phát hiện gì không?”

Thác Bạt Lương Triết: “Nơi này có cửa, phía sau hình như là một cầu thanh, nhưng quá tối, ta thấy không rõ lắm. Lúc rơi xuống hộp quẹt trên người cũng rơi mất, ở chỗ ngươi có không?”

Thẩm Kiều: “Có, còn một cái.”

Không cần biết mọi người có lập trường gì, trước mắt đều là quan hệ hợp tác, nếu muốn có đột phá mới thì phải đồng tâm hiệp lực.

Thẩm Kiều đốt hộp quẹt lên đi tới, Thác Bạt Lương Triết quả nhiên đứng ở cửa động chờ bọn hắn. Lúc đi đến gần, không khó phát hiện trên trán hắn quả nhiên có một vết máu lớn.

Thác Bạt Lương Triết: “Các ngươi có phát hiện đường đi nào khác không?”

Thẩm Kiều: “Không.”

Thác Bạt Lương Triết: “Vậy xem ra chỉ có thể đi xuống dưới nhìn xem một chút.”

Vừa lúc đó, Thẩm Kiều bỗng nhiên nhìn thấy phía sau Thác Bạt Lương Triết xuất hiện một cái tay đầy lông mao, năm ngón giống hệt nhau, móng tay phiếm hồng, đang muốn đặt lên bờ vai hắn.

Đối phương vô thanh vô thức đến gần, mà ngay cả bọn họ cũng không phát hiện, cũng không biết là người hay quỷ.

Không đợi Thẩm Kiều mở miệng, Thác Bạt Lương Triết tựa như cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, trực tiếp xoay người lại, đâm một kiếm tới.

Mà kiếm này lại không hề đâm xuyên thân thể đối phương, mà giống như gặp phải một bức tường sắt cứng, mũi kiếm hơi cong lại.

Thác Bạt Lương Triết nhanh chóng lùi về sau, Thẩm Kiều đem hộp quẹt nhét vào trong tay Yến Vô Sư, sau đó lập tức rút Sơn Hà Đồng Bi kiếm ra, bay người lên trước.

Thân hình đối phương rất cao lớn, không giống bất kỳ người đi cùng nào. Thẩm Kiều nhớ tới mấy chữ “Không phải người” mà Yến Vô Sư vừa nhắc, trong lòng không dám khinh thường, thân kiếm được rót chân khí, mơ hồ tỏa ra bạch quang. Mặc dù đối phương tựa như tường đồng vách sắt, chiêu kiếm này đâm xuống cũng có thể xuyên qua.

Mà quái vật kia tuy rằng nhìn có vẻ cồng kềnh, thân hình lại cực kỳ nhạy bén, nhảy trái tránh phải, lại có thể né được chiêu kiếm của Thẩm Kiều. Nó tựa hồ thích Thác Bạt Lương Triết hơn, móng vuốt một cái lại một cái vươn về phía hắn.

Ở khoảng cách gần, Thẩm Kiều liền cảm giác được một luồng khí tanh nồng phả vào mặt. Quái vật kia cả người là lông mao, con ngươi tỏa ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, nhìn qua như một con viên hầu*.

*Viên hầu: vượn khỉ

Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh. Thác Bạt Lương Triết vốn tưởng rằng Thẩm Kiều có thể chia sẻ phần lớn áp lực, ai ngờ đối phương lại chỉ nhằm mình mà nhào tới. Bên phải hắn chính là vực sâu không đáy, phía sau lại là Yến Vô Sư, không gian có thể xê dịch né tránh quả thực quá nhỏ. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể leo lên phía trên vách đá, thả người mấy cái, liền nhảy lên cao hẳn mấy trượng.

Ai ngờ viên hầu kia đuổi sát không buông, lại cũng có thể leo lên theo. Tốc độ sao với cao thủ bọn họ còn nhanh hơn hẳn ba phần, chỉ lát nữa là đuổi kịp Thác Bạt Lương Triết.

Thác Bạt Lương Triết hạ xuống phía bên cạnh, sau đó làm ra một động tác mà Thẩm Kiều không hề nghĩ tới.

Hắn vươn tay chụp lấy Yến Vô Sư, chuẩn bị đem đối phương quăng về phía viên hầu, dùng y để mình thoát vây.

Mà không ngờ được là chiêu thức ấy đưa ra, lại là vồ hụt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook