Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 7

Mộng Khê Thạch

24/11/2022

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Trần Cung sửng sốt một lúc, mới phản ứng lại: “Đây là ngươi mang về?”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Không phải ngươi bảo ta mang ba cái bánh kẹp thịt lừa về sao?”

Trần Cung để ý, xiêm y trên người đối phương đã đổi thành một bộ bào phục mới màu xanh, bộ áo bào màu tro lúc trước thì bị hắn cởi xuống làm đệm nằm, trên người vẫn sạch sẽ như cũ, không biết là đã tắm rửa ở nơi nào.

“Ngươi kiếm tiền bằng cách nào?” Trần Cung ngờ vực.

Thẩm Kiều cười nói: “Tất nhiên là chính đạo, ngươi nhìn dáng vẻ của ta, chẳng lẽ còn có thể đi làm trộm cướp?”

Trần Cung hừ một tiếng: “Ai biết được!”

Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn cứ cầm lấy một cái bánh kẹp, xúc cảm ấm áp mềm mại, có thể thấy được là vừa mới ra lò, mở bọc giấy ra, cắn xuống một cái, bánh kẹp nướng vàng óng ánh, nước quả bên trong chảy ra theo vỏ bánh bị cắn mất, mùi tiêu thơm lừng lan tỏa khắp nơi.

Trần Cung như con sâu tham ăn, một hơi chơi liền hai cái, còn lại một cái tiếc không nỡ ăn, suy nghĩ một chút, chuẩn bị giữ lại làm bữa sáng ngày mai, ăn xong rồi tiện thể đi làm việc luôn.

Hắn quay đầu nhìn Thẩm Kiều, người kia đã ngồi yên xếp bằng ở nơi đó, trong tay cầm một cây gậy trúc, đôi mắt khép hờ, cũng không biết là đang nhắm mắt dưỡng thần hay là suy nghĩ chuyện gì.

“Này, ngươi là người ở đâu?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ta không biết, trên đường té lộn nhào một cái, đầu đập xuống, quên mất rất nhiều chuyện.”

“Không nói thì thôi, kiếm cớ làm gì, ngươi tưởng lão tử dễ lừa lắm chắc!” Trần Cung không cho là đúng, nhất thời cũng chẳng còn hứng thú trò chuyện, trực tiếp bỏ đi nằm.

Kết quả cũng không biết có phải ăn no quá hay không mà lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Trần Cung nhịn không nổi đành mở mắt ra tán chuyện: “Này, rốt cục ban ngày ngươi đã làm gì, làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Đầu kia truyền tới một thanh âm nhẹ bẫng: “Xem tướng đoán mệnh.”

Trần Cung lập tức ngồi bật dậy nhìn về phía hắn: “Ngươi biết xem tướng đoán mệnh.”

Thẩm Kiều vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ cũ, cười nói: “Thật ra cũng không gọi là biết, một người nghèo hay là giàu, từ trên bàn tay luôn có thể nhìn ra chút dấu vết, cũng coi như làm trò kiếm chút cơm ăn.”

Trần Cung hứng thú: “Vậy ngươi cũng xem cho ta một chút, rốt cục tương lai của ta có mệnh phú quý không?”

Thẩm Kiều: “Ngươi đưa tay ta xem.”

Trần Cung đưa tay qua, Thẩm Kiều vuốt nhẹ trên tay hắn một lát: “Ngươi bình thường hay phải khiêng vật nặng, chắc là làm công ngắn hạn tại cửa hàng gạo hoặc bến tàu phải không?”

“Còn gì nữa?” Trần Cung cũng không ngu, biết trên tay mình vết chai dày đặc, đối phương nhất định là từ mấy vết chai đó mà đoán ra được.

“Tính tình của ngươi rất quật cường, tính cách không chịu thua ai, lại có chút đa nghi, nhất định là lúc nhỏ xích mích với người nhà, hơn nữa trong nhà hẳn là có bố dượng hoặc mẹ kế.”

Trần Cung không khỏi trợn to mắt: “Còn gì nữa?”

Thẩm Kiều cười nói: “Bây giờ là thời loạn, nếu dốc lòng cố gắng, bằng tính tình của ngươi, xin đi tòng quân, tương lai chưa chắc đã không thể làm nên chuyện.”

Trần Cung: “Làm sao ngươi thấy được điều này?

Thẩm Kiều: “Giọng nói của ngươi là khẩu âm địa phương, cho nên không thể là người chạy nạn từ nơi khác tới đây. Người ở nơi này đều sẽ có nhà, trừ phi trong nhà ngươi có biến cố gì xảy ra, kết hợp với tính tình của ngươi mà nói, chính là giống như những gì ta vừa nói, có xích mích với người nhà. Cứ coi như cãi lộn với người nhà rồi bỏ đi nữa, nếu có cha mẹ ruột, nhất định sẽ không ngồi không mà nhìn ngươi ở bên ngoài bị đói rách khổ sở, cho nên hẳn là cha đẻ cưới mẹ kế hà khắc hoặc là cha mẹ trong nhà chết sớm.”

Những câu này nói ra rất nhẹ nhàng êm tai, cuối cùng Trần Cung cũng coi như phục một chút.

Trần Cung: “Vậy vì sao ngươi biết ta đi tòng quân sẽ có tiền đồ?”

Thẩm Kiều: “Ngươi không chịu nối tính khí mẹ kế, cho nên phẫn nộ rời nhà mà đi, tình nguyện ở lại nơi này, đêm qua chỉ vì một cái bánh kẹp thịt lừa mà đánh nhau với đám ăn mày, có thể thấy được ngươi tàn nhẫn với người khác cũng tàn nhẫn với chính mình. Tính tình như vậy, có lẽ có thể thích ứng với hoàn cảnh trong quân.”



Trần Cung hừ lạnh một tiếng: “Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ xem thường ta thôi, ngay cả bữa cơm no cũng không kiếm nổi, còn muốn cướp đồ của ngươi, nói đi nói lại, cuối cùng cũng chỉ là muốn cười nhạo ta thôi!”

Thẩm Kiều cười nói: “Ta nghèo túng đến mức này, làm sao còn tư cách mà cười nhạo người khác? Vừa rồi không phải ngươi nói làm sao ta biết xem tướng đoán mệnh sao? Ta chỉ dùng ngươi làm ví dụ để giải thích cho ngươi hiểu thôi, đâu có ý gì. Tuy nói kiếm không được nhiều, nhưng lo bữa ăn vẫn là có thể.”

Trần Cung: “Nếu ngươi phán tốt như vậy, coi vẻ hiểu rất nhiều thứ, sao có thể nghèo túng đến vậy, chẳng lẽ là bị đánh cướp dọc dường?”

Thẩm Kiều: “Có lẽ là thế, ta cũng không nhớ rõ, đầu óc lúc thì nhớ lúc thì quên, rất nhiều chuyện đều mơ mơ hồ hồ. May có ngươi chịu cho ta ở lại, không thì không biết hai hôm nay ta ngủ lại nơi nào. Ta còn phải cảm tạ ngươi mới phải!”

Câu tâng bốc này vừa nói ra, Trần Cung thoải mái hơn rất nhiều, chuyện lấy ba cái bánh kẹp thịt lừa kia cũng cảm thấy rất đương nhiên, thật sự giống như vì mình đang bảo vệ Thẩm Kiều vậy.

“Vậy, ngày mai vẫn là ba cái bánh đó, đừng tưởng nói với ta nhiều lời như thế là có thể lừa dối cho qua!”

“Được.”

Đợi đến chạng vạng ngày hôm sau lúc Trần Cung trở lại ngôi miếu đổ, trên chỗ ngủ của hắn vẫn đặt ba cái bánh kẹp thịt lừa như cũ, Ở bên kia Thẩm Kiều cũng đang cầm một cái trong tay, ăn rất ung dung thong thả, giống như không phải đang ăn bánh kẹp thịt lừa mà là đang ăn sơn hào hải vị vậy.

Giả vờ giả vịt! Với tâm lý chính trực thời phản nghịch, Trần Cung khó tránh khỏi muốn hừ lạnh một câu, nghiêng đầu qua chỗ khác mở bọc giấy ra, cắn mạnh một cái.

Chạng vạng hôm sau nữa, lúc Trần Cung trở về vẫn là ba cái bánh kẹp đặt ở nơi đó, hắn cũng không khách khí trực tiếp cầm lên ăn, tuy nói Thẩm Kiều hỏi gì đáp nấy, tính khí rất tốt, nhưng Trần Cung vẫn luôn cảm thấy khó hòa hợp với hắn, không hợp ý chút nào. Lời của đối phương, chính mình nghe không hiểu lắm, mà hung bạo với Thẩm Kiều cũng chẳng có tác dụng gì, một quyền đánh vào túi bông, rõ ràng người ra vẻ ta đây là mình, nhưng quay đầu người thiệt thòi ủy khuất cũng vẫn là mình.

Trực giác cho hắn biết cái người tên Thẩm Kiều này không đơn giản, không chỉ bởi vì đối phương từ đầu tới cuối luôn duy trì cái vẻ sạch sẽ, bề ngoài văn nhược giống như người đọc sách, mà còn vì cái cảm giác khó đoán sinh ra từ người này.

Rõ ràng tất cả mọi người đều như nhau, ở lại ngôi miếu đổ này, nhưng cố tình chính mình đứng trước mặt hắn luôn như kém hẳn người ta một bậc.

Trần Cung không thích cảm giác này, cho nên hắn cũng không thích Thẩm Kiều.

Nơi này bốn phía gió lùa, buổi tối lạnh gần chết, ngoại trừ hai người sống sờ ờ ở đây, coi vẻ chỉ có đám chuột là nhiều nhất, giày rách, đầu ngón chân hình như bị cắn, Trần Cung oái một tiếng, cũng không muốn đứng lên dây dưa cùng con chuột, đơn giản cuộn mình chặt lại.

Bên ngoài gió vù vù thôi, hình như còn có tiếng bước chân truyền đến.

Nhưng hôm nay trời lạnh gió to, ai lại đến cái chỗ rách nát này?

Trần Cung mơ mơ màng màng đang định ngủ tiếp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Kiều nói: “Bên ngoài có người đến.”

Hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy mấy bóng người lén lút âm thần đi vào, trong tay còn cầm toàn gậy gộc, đi đầu là hai người trông vô cùng quen mắt, nhìn kỹ lại rõ ràng chính là hai tên ăn mày ngày đó bị hắn đánh chạy.

Trần Cung giật mình một cái, nhất thời tình táo hơn nửa, vội vàng bò lên: “Các ngươi muốn làm gì!”

Một người trong đó cười nói: “Trần đại lang a Trần đại lang, ngày đó không phải ngươi uy phong lắm sao, đuổi đánh chúng ta ra ngoài, hôm nay chúng ta gọi huynh đệ Cái Bang trong nửa thành này đến, xem ngươi còn dám hung hăng nữa hay không?”

Trần Cung phi một cái: “Cái Bang gì cơ, một đám ăn mày đứng lộn với nhau, cũng dám mở mồm nói là Cái Bang?!”

Đối phương thẹn quá hóa giận nói: “Chết đến nơi còn mạnh mệnh, đợi lát nữa xem ngươi có bò xuống xin tha hay không. Các anh em, chính kẻ này đã chiếm địa bàn của chúng ta, a, còn cả tên mới tới kia nữa, trên người hắn có tiền đó, chút nữa bắt luôn thể, lấy được cái gì liền tặng cho các anh em uống rượu!”

Trần Cung chính là là kẻ nghèo khổ khốn cùng, trên người dù có nhiều tiền đến mấy cũng chỉ đủ mua mấy cái bánh bao. Nhưng người kia thì lại khác, xiêm y sạch sẽ, chỉ riêng việc lột bộ quần áo trên người xuống, có lẽ đã bán được mấy chục văn tiền rồi?

Năm, sáu bóng người cùng nhau đánh tới Trần Cung, người sau hùng hồn hơn người trước. Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi đầu, cũng không thể nói là quá mạnh, đối phương người đông thế mạnh, hắn tránh được vài cái liền bị quật ngã, trên người trên mặt bị đá trúng mấy lần. Đối phương tuy rằng không muốn lấy mạng của hắn, nhưng cũng đánh rất tàn nhẫn. Khóe miệng Trần Cung rách ra, chỉ có thể cố gắng bảo vệ những chỗ yếu hại trên người, không để đám người này đạp trúng.

Đám ăn mày lục soát trên người Trần Cung, cuối cùng cũng chỉ tìm được ba mươi đồng tiền, một kẻ trong đó liền xì một tiếng: “Thật là xúi quẩy, gặp trúng quỷ nghèo, Lại ca, không phải ngươi nói trên người hắn ít nhất có năm mươi văn à!”

Lại Lỗ cười lớn: “Có thể hắn đã xài hết rồi, bên này không có, vậy còn bên kia mà?”

Ánh mắt mọi người liền bay về phía Thẩm Kiều, thấy hắn trước sau an ổn yên tĩnh ngồi nguyên ở đó, giống như vị sợ đến choáng váng, ôm cái gậy trúc không chút động đậy.

Một kẻ ngờ vực: “Sao ta thấy ánh mắt của hắn có chút không đúng, hình như là bị mù?”

Lại ca ỷ vào bên mình nhiều người, quát lên với Thẩm Kiều: “Này, đem hết tiền tài trên người ngươi giap ra đây, các gia gia sẽ tha không đánh ngươi, có nghe thấy không?”



Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Tiền trên người ta đều la do ta tự mình khổ cực kiếm được, không thể cho các ngươi.”

Lại ca cười lạnh: “À há, trông vậy mà rất có cốt khí nha! Vậy được, ngươi cứ giữ đi, hai ngày trước ngay cả cái bánh kẹp thịt lừa cũng không chịu đưa, hôm nay các ông đây muốn xin của ngươi tí máu!”

Đám người cùng nhau nhào tới, làm thế nào với Trần Cung thì Thẩm Kiều cũng vậy.

Bọn họ vốn không coi cái tên văn sĩ yếu ớt này vào trong mắt.

Lại ca động tác nhanh nhất, đánh một quyền về phía Thẩm Kiều, một tay khác thì lại muốn thò vào trong vạt áo của đối phương.

Dựa theo tư thế mà phán đoán, nắm đấm của hắn hẳn là sẽ đấm tới trước, sau đó đối phương sẽ bị ngã ngửa ra sau, hắn vừa vặn nhào tới đè lên người đối phương.

Cổ tay bống đau nhói!

Lại ca nhịn không được kêu oái một tiếng, còn chưa hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra, eo lại nhói một cái, cả người không tự chủ lệch sang hướng bên cạnh, đụng ngã cả tên đồng bọn ở phía đó, hai người nhất thời ngã thành một đoàn.

Trong ngôi miếu đổ nát không có chút ánh nến, ban đêm gió lớn, mặt trăng như ẩn như hiện, có khi bị tầng mây dầy che lấp.

Tất cả mọi người không thấy rõ tại sao Lại ca lại ngã sấp xuống, cho nên bọn họ cũng không dừng động tác lại, vẫn như trước vồ tới Thầm Kiều.

Nhưng mà liên tiếp sau đó, bịch bịch mấy tiếng, lại có mấy người ngã xuống đất.

“Ngươi dùng yêu thuật gì!” Lại ca còn chưa từ bỏ ý định, miệng quát lớn, lồm cồm bò dậy tiếp tục đánh về phía đối phương.

Đôi mắt Thẩm Kiều khôi phục rất chậm, tia sáng ban đêm yếu ớt, chỉ có thể nhìn mất một đám bóng mơ hồ, không để ý liền bị Lại ca đẩy ngã xuống đất, ngực trúng một quyền, đau đến mức hắn phải hít một ngụm khí lạnh.

Lại ca đánh được một kích, liền muốn đoạt lấy cây gậy trúc trong tay đối phương, không ngờ trên eo tê rần, đối phương dùng gậy trúc đâm tới, rõ ràng nhìn rất bình thường, nhưng khi hắn duỗi tay tới bắt lại bắt không được, ngược lại mũi còn bị trúng một đấm. Hắn đau đến kêu ầm lên, không để ý tới cái khác, bịt mũi lảo đảo đứng lên, lập tức có máu mũi chảy ra từ kẽ tay.

Biến chuyển như vậy khiến ai cũng không thể ngờ tới, Trần Cung lại càng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Thẩm Kiều một mình dùng gậy trúc đông gõ tây đánh, nhìn thì có vẻ như hoàn toàn không có quy tắc gì, nhưng mấy tên ăn mày kia lại hoàn toàn không tới gần được hắn, ngược lại còn bị đánh đến xưng vù mặt mũi, kêu rên khắp nơi.

Thẩm Kiều: “Ta đã nương tay rồi, các ngươi còn không đi, đây là muốn chờ ta đâm thủng mắt các ngươi, biến các ngươi thành người mù như ta sao?”

Thanh âm của hắn nhẹ bẫng, chen lẫn với tiếng gió, giống nhu quỷ hồn đòi mạng, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Lại ca nghe vậy làm sao còn dám ở lại, vội vàng bò dậy chạy mất dép, lúc đi ngay cả lời hung ác cũng không dám phun ra, tè cả ra quần, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng.

“Ngươi nên đâm mù mắt bọn chúng cho rồi!” Trần Cung oán hận nói, “Đối với chúng còn khách khí như vậy làm gì!”

Thẩm Kiều chống gậy trúc không lên tiếng, mơ hồ có thể thấy được vai hơi nhấp nhô, dường như đang thở dốc.

Trần Cung lúc này mới phản ứng lại, đối phương ngay cả mấy tên ăn mày còn có thể đánh chạy, vậy chắc chắn là có thể đánh thắng mình. Lúc trước mình còn đòi hỏi này nọ với hắn, may là đối phương không thèm tính toán với mình, chứ nếu…

Hắn có chút nghĩ mà sợ, ngữ khí cũng khách khí hơn: “Này, vậy, Thẩm Kiều? Thẩm công tử? Thẩm tiền bối?”

Tiếng nói vừa dứt, đối phương bỗng ngả người vào câu cột sau lưng, mềm người ngã xuống.

Trần Cung: “…..”

Tác giả có lời muốn nói:

Ngẫm lại cảm giác bàn tay xinh đẹp của Thẩm chưởng giáo sờ tới sờ lui trên tay người khác…

Yến Vô Sư: Ta trả một lượng bạc, có thể sờ tay thêm mấy lần, có thể cầm thêm mấy chỗ không?

Thẩm Kiều:….

Lão Yến máu lạnh vô tình, vì tư lợi, làm việc tùy tâm sở dục, không ai có thể làm gì được hắn. Hắn cảm thấy nhân chi sơ tính bản ác, mục đích tất cả mọi người làm việc đều là vì tư lợi cá nhân, công danh phù phiếm, cũng không tin trong thiên hạ này có người nào tốt, bởi vì hắn võ công cao, muốn gì được nấy, Thẩm chưởng giáo lại hoàn toàn ngược lại, cho nên đây là chuyện tình yêu của hai người tam quan không hề giống nhau ~

Mọi người đầu hy vọng được như lão Yến, tùy tâm sở dục, nhưng ai ai cũng đều hy vọng có thể có được bằng hữu như Thẩm chưởng giáo ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook