Chương 90
Mộng Khê Thạch
24/11/2022
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Thẩm Kiều không phải người quen nói dối, cho nên hắn đáp “đúng” cũng không được mà đáp “không đúng” cũng không được, chần chờ một lát, mới lắc đầu một cái.
Nhưng chính là trong phút chần chờ ấy, đã đủ để khiến Yến Vô Sư nhìn ra câu trả lời thật sự.
Y nói: “Thẩm đạo trưởng, bản tọa có một chuyện không rõ, vẫn xin chỉ giáo.”
“… Mời nói.” Thẩm Kiều chưa từng nghe thấy y dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để nói chuyện, nhất thời còn suýt chút nữa bị dọa sợ.
Yến Vô Sư: “Phật Môn có câu người xuất gia không nói lời dối trá, Đạo Môn có giáo huấn tương tự như vậy hay không?”
Thẩm Kiều không rõ ý y, vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: “Cũng không ràng buộc nghiêm khắc như Phật Môn, nhưng cho dù là mỗi một phái Nho Thích Đạo hay là người bình thường, đều nên giữ đức hạnh của người có đức là không nên nói lời dối trá.”
Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao ngươi rõ ràng là đang lo lắng cho bản tọa, lại vẫn cứ lắc đầu phủ nhận, đây chẳng phải là làm ngược lại lời ngươi nói sao? Thẩm đạo trưởng, ngươi nhập thế lâu ngày, có phải càng lúc càng học được giảo hoạt hay không a, cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ biến thành kẻ lừa gạt đó?”
Y đem Thẩm Kiều ra trêu đùa một phen, thấy đối phương ngậm miệng không nói, biết là bị chọc cho tạc mao rồi, lúc này mới hài lòng nói đến chính sự: “Trong triều Chu, chỉ có duy nhất mình Vũ Văn Hiến kế thừa được y bát của Vũ Văn Ung. Nếu hắn lên làm hoàng đế, triều Chu tất còn có thể hưng thịnh thêm hai mươi năm. Chỉ tiếc Vũ Văn Ung ếch ngồi đáy giếng, không nghe khuyến cáo, nhất định phải đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi tử, đến nỗi rơi vào kết cục ngày hôm nay.”
Thẩm Kiều: “Phụ truyền tử, tử truyền tôn, người có dòng dõi thường khó tránh khỏi sẽ rơi vào vòng tuần hoàn này. Nhìn trong sách sử, đế vương có nhi tử, tuy rằng huynh đệ có hiền lương, chỉ sợ cũng sẽ không cân nhắc.”
Yến Vô Sư mỉm cười nói: “Ta vốn tưởng rằng Vũ Văn Ung sẽ là ngoại lệ. Hiện giờ xem ra là đánh giá quá cao hắn rồi. Nếu hắn không chịu truyền ngôi cho Vũ Văn Hiến, Vũ Văn Hiến liền nhất định không chịu soán vị cướp ngôi, có kết cục hôm nay cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều tộc Vũ Văn thị cũng xem như dừng lại ở đây. Sau Vũ Văn Uân, triều Chu tất nhiên thịnh cực tất suy.”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Nói như vậy, ngươi đã đoán được cục diện hôm nay từ lâu, sớm chuẩn bị cẩn thận, khó trách thời điểm ta tới Biên trạch ở kinh thành, nơi đó đã người đi nhà trống từ lâu.”
Hắn không chú ý tới việc Yến Vô Sư còn có điều che giấu, trái lại, vì không có thương vong mà cảm thấy vui mừng nhiều hơn.
Yến Vô Sư: “Bởi vì Biên Duyên Mai phụng mệnh của ta, từ lâu đã sớm chuẩn bị lui về. Hiện giờ để lại cho Vũ Văn Uân và Tuyết Đình chỉ là chút sản nghiệp không đánh giá, không đủ tạo thành phong ba gì. Các ngươi có thể bình yên rời kinh, một đường không bị quấy rầy, chính là nhờ hắn liên hệ với bạn cũ trong triều, ở đằng sau âm thầm tương trợ.”
Vũ Văn Uân nhất quyết muốn giết cả nhà Vũ Văn Hiến. Vũ Văn Tụng là cá lọt lưới, cho nên đoạn đường Thẩm Kiều mang nó rời kinh này là nguy hiểm nhất, đợi đến khi cách Trường An quá xa, mới dần được an toàn. Bởi vì khi đó Vũ Văn Uân cảm thấy bọn họ đã là cá vào biển lớn, rất khó truy bắt được.
Thẩm Kiều cũng không ngốc, trầm ngâm một lát liền nghe được ý ở ngoài lời của Yến Vô Sư: “Ngươi không coi trọng tộc Vũ Văn, chính là đã chọn được chủ nhân mới cho giang sơn rồi?”
Yến Vô Sư cười nói: “Sao ngươi không nghĩ là bản tọa muốn tự mình ngồi vào vị trí kia?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ngươi sẽ không.”
Hắn nói ra bình tĩnh như vậy, liền khiến Yến Vô Sư cảm thấy hứng thú, không nhịn được muốn tìm hiểu: “Tại sao lại không?”
Thẩm Kiều nói thầm trong tâm, tuy rằng ngươi hỉ nộ vô thường, ngông cuồng lộ liễu, nhưng nếu có lòng muốn làm hoàng đế, đã sớm sát nhập tam tông Ma Môn thẩm thấu vào Bắc Chu, sau đó nhân cơ hội chiếm lấy hoàng quyền, làm sao đến mức chơi mãi liền chơi không nổi, quay đầu còn bị đám người Tuyết Đình hợp lực vây quét? Rõ ràng là làm việc theo ý thích, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không để vào mắt.
Chỉ là lời này nếu như nói ra, sợ là sẽ bị đối phương dùng mọi cách chế nhạo, cho nên Thẩm Kiều liền thuận miệng đáp: “Ngươi đoán xem?”
Yến Vô Sư: “…..”
Hiếm khi thấy hắn có thể làm cho đối phương ăn quả đắng, á khẩu không trả lời được. Thẩm Kiều không chỉ mặt lộ ý cười, mà còn rất là vui sướng.
Nụ cười vô thanh vô tức, Yến Vô Sư nhìn ở trong mắt, nụ cười nơi khóe miệng cũng chậm rãi biến tan.
Tâm địa người này thật sự quá mềm mại, chỉ luôn nhớ ân mà không mang thù. Nếu như từ lúc ban đầu, dưới chân Bán Bộ Phong, người phát hiện ra hắn không phải là mình, mà là đám người Tang Cảnh Hành Đoạn Văn Ương, người này sẽ như thế nào? Y bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ như thế.
Yến Vô Sư không tin nhân tính lương thiện, ôm mục đích đùa bỡn lòng người, trước kia không ngừng thăm dò, cũng chỉ là vì muốn đem một mặt âm u trong tính tình Thẩm Kiều kéo ra. Ai biết vòng đi vòng lại, cho dù võ công tẫn phế, tới gần tuyệt cảnh, trở về điểm ban đầu, đối phương vẫn như cũ chưa từng thay đổi. Giống như cho dù có đặt lên người Thẩm Kiều hàng vạn cửa ải khó khăn, cũng không ép vỡ được hắn.
Không, vẫn còn có chút biến hóa.
Ít nhất, hắn trở nên càng biết tiến thối, với việc nắm giữ thế cục lòng người cũng càng thêm thành thạo.
Hoặc là nói, trải qua khốn cảnh, đối với Thẩm Kiều mà nói, cũng chỉ như đá cứng trải qua rèn giũa, trái lại đem mỹ ngọc vốn che giấu bên trong kéo mở ra, khiến mỹ ngọc càng thêm rực rỡ tỏa ánh hào quang, trở nên trơn nhuận trong suốt. Mà khối “Mỹ ngọc” này, kỳ thực chính là đạo tâm Thẩm Kiều.
Môn vàn thử thách, đạo tâm như (ban) đầu.
Thẩm Kiều thấy đối phương dừng bước, suy tư nhìn mình, không khỏi khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không sao.” Yến Vô Sư nói, “Ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông một vấn đề.”
Thẩm Hiều: “Hả?”
Yến Vô Sư cười không nói.
Lúc tước y ghét bỏ ảnh hưởng từ “Tạ Lăng”, cảm thấy đó không phải bản ý chân thực của chính mình, vài lần muốn đem phần cảm giác khác thường kia cưỡng ép xóa bỏ. Chỉ cho rằng khi ma tâm được tu bổ, phần cảm giác này cũng sẽ theo đó mà biến mất, lại không nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều theo nụ cười của đối phương mà thức tỉnh.
Y không muốn thừa nhận chính mình không đặt người thiên hạ vào trong mắt, lại cuối cùng sẽ có một ngày đem một cái tên để ở trong lòng.
Lòng người hiểm ác, có lật lọng bội ước, có phụ nghĩa vong ân, cũng có vứt thê bỏ tử. Vì vinh hoa phú quý, không chừa thủ đoạn, Yến Vô Sư nhìn thấy nhiều lắm, cũng chẳng để tâm. Bởi lẽ hắn cũng chính là một người lương bạc ích kỷ như vậy, chuyện thiên hạ phân chia hắn để vào mắt hay không để vào mắt, không có chuyện có thể làm hay không thể làm.
Nhưng mà Yến Vô Sư không thể không thừa nhận, chỉ có một Thẩm Kiều, chính mình không có cách nào thay đổi hắn.
Thiên hạ tuy lớn, cũng chỉ có một Thẩm Kiều như thế.
Yến Vô Sư: “Bản tọa chợt nhớ tới một chuyện thú vị, ngươi có muốn nghe không?”
Thẩm Kiều: “Không.”
Yến Vô Sư ngoảng mặt làm ngơ, tự biên tự diễn nói: “Trước kia có một người, hắn từ trong đống kim ngân tài bảo phát hiện ra một tảng đá.”
Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, hình như hắn vừa mới nói là không muốn nghe đúng không?
Yến Vô Sư: “Nhưng hắn rất khó tin tưởng đó chỉ là một cục đá bình thường, cảm thấy có thể ở cùng với một đống kim ngân tài bảo, vậy nhất định cũng là bảo bối. Cho nên vẫn luôn mang theo bên người, còn tìm rất nhiều người tới giám định mài giũa nó. Nhưng không ngoại lệ, ai ai cũng nói với hắn, đây chỉ là một cục đá bình thường, không có bất cứ chỗ nào thần kỳ hết. Ngươi đoán xem, cuối cùng như thế nào?”
“?” Thẩm Kiều một mặt mờ mịt cộng thêm chả hiểu ra sao.
Yến Vô Sư: “Cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng tin tưởng đây quả thực chỉ là một cục đá bình thường không đáng giá. Nhưng ở trong mắt người đó, so với kim ngân tài bảo khắp phòng, cho dù nó chỉ là một cục đá, cũng là một cục đá mà cả vạn người chưa chắc có được.”
Thẩm Kiều: “….”
Chuyện cũ này sao nghe kỳ quái như vậy, quả nhiên rất khó từ miệng một người không quá bình thường nghe được một câu chuyện bình thường.
Hắn không nhịn được nói: “Thiên kim khó mua được lòng tốt. Có mấy người thích thú tiền tài, chỉ là vì trong mắt họ không tìm được vật gì đánh giá. Theo ta thấy, người này ngay từ lúc ban đầu đã yêu thích cục đá kia hơn hẳn kim ngân tài bảo khắp phòng, chỉ là hắn vốn có thành kiến, cho nên không chịu thừa nhận một điểm này mà thôi.”
Yến Vô Sư nở nụ cười: “Không sai, ngươi nói rất có lý, thiên kim khó mua được lòng tốt.”
Câu nói sau cùng kia nói tới ý vị sâu xa.
Thẩm Kiều: “Chỉ là tại sao Yến tông chủ đột nhiên nhắc tới cố sự này, cái này cùng với tộc Vũ Văn có gì liên quan sao?”
Yến Vô Sư: “Không có liên quan a, bản tọa nhàn rỗi không có chuyện gì đùa chơi ngươi thôi.”
Thẩm Kiều: “…..”
Hắn thực sự có chút hối hận, vừa rồi nên để cho đối phương tự biên tự diễn, tại sao còn muốn tốt bụng tiếp lời.
Thời gian nói chuyện đủ để hai người từ Hoàng gia đi tới khách điếm. Nửa đêm canh ba, cửa chính khách điếm tự nhiên không có mở, Thẩm Kiều men theo cửa sổ ban đầu trở lại căn phòng, thấy Vũ Văn Tụng quả nhiên vẫn ngọt ngào trong mộng, mới thả tâm xuống.
Yến Vô Sư theo sau, nhìn thấy Vũ Văn Tụng trên giường, lại hơi khẽ ồ lên một tiếng: “Lúc trước không thấy đứa nhỏ này, vừa thấy, ngược lại là một tài năng tập võ, gân cốt thượng thừa.”
Y mắt cao hơn đầu là chuyện không cần nhắc đến, có được vị này nói một tiếng “Gân cốt thượng thừa”, đã là lời khen cực tốt rồi.
Thẩm Kiều cười nói: “Không sai, nó là mầm mống tốt, nếu có thể chuyên tâm tu tập võ đạo, thành tựu ngày sau tất nhiên không kém.”
Yến Vô Sư điểm huyệt ngủ của Vũ Văn Tụng, khiến đối phương rơi vào mộng đẹp sâu thẳm, sẽ không bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức.
“Vân Phất Y và Hoàng gia âm thầm cấu kết chuyện này, ngươi biết là được, không cần quản nhiều.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Hoàng gia có qua lại với Đột Quyết, đã thế, Lục Hợp bang cũng lại có liên hệ cùng đám người Đột Quyết. Chỉ là nếu lần đó Đậu Yến Sơn chịu cùng Đoạn Văn Ương liên thủ đối phó với ngươi, chắc hẳn là đã sớm có qua lại rồi chứ?”
Yến Vô Sư: “Đây không phải là nhóm. Lục Hợp bang nắm giữa hơn nửa tin tức thủy bộ trong thiên hạ, áp tiêu chạy thuyền, mà phía nam đường sông nhiều, cho nên tới nay, Lục Hợp bang và Trần quốc có quan hệ tương đối mật thiết. Ngoại trừ chuyện liên thủ đối phó với ta để thu được lợi ích cộng đồng, Đậu Yến Sơn không phải người chịu hợp tác nhiều với người Đột Quyết.”
Thẩm Kiều hiểu ra: “Ý của ngươi là, Vân Phất Y và Đậu Yến Sơn bất hòa?”
Yến Vô Sư ừ một tiếng: “Từ khi Vân Phất Y làm tàn quyển “Chu Dương Sách” thất lạc trong tay ta tại Xuất Vân tự, Đậu Yến Sơn vẫn luôn có bất mãn với nàng. Vân Phất Y nhận ra, lại càng không vui hơn khi quyền lực bị tước bỏ. Hai người ở trong Lục Hợp bang minh tranh ám đấu không ít lần. Vân Phất Y dù sao cũng chỉ là phó bang, người nguyện ý đi theo nàng không nhiều, nàng đương nhiên phải kéo người ngoài viện trợ.”
Thẩm Kiều: “Cho nên nàng tìm tới Hoàng gia, muốn Hoàng gia giúp mình đoạt quyền. Mà nàng tất nhiên cũng thông qua Hoàng gia, cùng người Đột Quyết bên kia đồng ý bàn lợi nhuận.”
Yến Vô Sư: “Không sai, ta và Đậu Yến Sơn cũng có thù, sao không thể tọa sơn xem hổ đấu. Trước hết để Vân Phất Y toại nguyện, nàng muốn làm bang chủ, mặc dù có người Đột Quyết ở phía sau âm thầm trợ lực, nhưng cũng phải diệt trừ dược những người trung thành với Đậu Yến Sơn ở trong bang. Chờ nàng ngồi lên chức bang chủ, Lục Hợp bang khó tránh khỏi nhất thời rơi vào thời kỳ giáp hạt, cục diện nhân tài kế tục không còn, đến lúc đó ta lại ra tay đẩy một cái, tin rằng có rất nhiều người nguyện ý đứng lên chia phần thế lực trong Lục Hợp bang. Không tốn một binh một tốt lại làm đối phương tự sụp đổ, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Thẩm Kiều: “Nhưng người Đột Quyết cũng có thể lựa chọn sau khi chuyện thành, đá rơi Vân Phất Y, đem tài phú tích lũy bao năm của Lục Hợp bang chiếm làm của riêng.”
Yến Vô Sư: “Không sai, đến lúc đó liền phải xem thủ đoạn mỗi người.”
Thẩm Kiều có chút bất đắc dĩ: “Nếu Nghiễm Lăng Tán cũng biết ngươi không mất trí nhớ, ban ngày tại sao ngươi lại diễn trò trước mặt hắn?”
Yến Vô Sư thong thả ung dung nói: “Thứ nhất, bản tọa không muốn để Nghiễm Lăng Tán biết quan hệ giữa chúng ta quá mật thiết, đây cũng là vì nghĩ cho an toàn của ngươi. Ngươi vốn nên cảm tạ bản tọa mới phải.”
Thẩm Kiều nghĩ bụng ngươi và ta có cái quan hệ mật thiết gì đáng nói, nhưng hắn vẫn phối hợp nói: “Đa tạ Yến tông chủ đã quan tâm, vậy thứ hai đâu?”
Yến Vô Sư: “Thứ hai, đương nhiên là vì muốn nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách trợn mắt há mồm không dám tin tưởng của ngươi a, không phải rất thú vị sao?”
Thẩm Kiều: “…..”
Beta: Kusami
Thẩm Kiều không phải người quen nói dối, cho nên hắn đáp “đúng” cũng không được mà đáp “không đúng” cũng không được, chần chờ một lát, mới lắc đầu một cái.
Nhưng chính là trong phút chần chờ ấy, đã đủ để khiến Yến Vô Sư nhìn ra câu trả lời thật sự.
Y nói: “Thẩm đạo trưởng, bản tọa có một chuyện không rõ, vẫn xin chỉ giáo.”
“… Mời nói.” Thẩm Kiều chưa từng nghe thấy y dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để nói chuyện, nhất thời còn suýt chút nữa bị dọa sợ.
Yến Vô Sư: “Phật Môn có câu người xuất gia không nói lời dối trá, Đạo Môn có giáo huấn tương tự như vậy hay không?”
Thẩm Kiều không rõ ý y, vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: “Cũng không ràng buộc nghiêm khắc như Phật Môn, nhưng cho dù là mỗi một phái Nho Thích Đạo hay là người bình thường, đều nên giữ đức hạnh của người có đức là không nên nói lời dối trá.”
Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao ngươi rõ ràng là đang lo lắng cho bản tọa, lại vẫn cứ lắc đầu phủ nhận, đây chẳng phải là làm ngược lại lời ngươi nói sao? Thẩm đạo trưởng, ngươi nhập thế lâu ngày, có phải càng lúc càng học được giảo hoạt hay không a, cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ biến thành kẻ lừa gạt đó?”
Y đem Thẩm Kiều ra trêu đùa một phen, thấy đối phương ngậm miệng không nói, biết là bị chọc cho tạc mao rồi, lúc này mới hài lòng nói đến chính sự: “Trong triều Chu, chỉ có duy nhất mình Vũ Văn Hiến kế thừa được y bát của Vũ Văn Ung. Nếu hắn lên làm hoàng đế, triều Chu tất còn có thể hưng thịnh thêm hai mươi năm. Chỉ tiếc Vũ Văn Ung ếch ngồi đáy giếng, không nghe khuyến cáo, nhất định phải đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi tử, đến nỗi rơi vào kết cục ngày hôm nay.”
Thẩm Kiều: “Phụ truyền tử, tử truyền tôn, người có dòng dõi thường khó tránh khỏi sẽ rơi vào vòng tuần hoàn này. Nhìn trong sách sử, đế vương có nhi tử, tuy rằng huynh đệ có hiền lương, chỉ sợ cũng sẽ không cân nhắc.”
Yến Vô Sư mỉm cười nói: “Ta vốn tưởng rằng Vũ Văn Ung sẽ là ngoại lệ. Hiện giờ xem ra là đánh giá quá cao hắn rồi. Nếu hắn không chịu truyền ngôi cho Vũ Văn Hiến, Vũ Văn Hiến liền nhất định không chịu soán vị cướp ngôi, có kết cục hôm nay cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều tộc Vũ Văn thị cũng xem như dừng lại ở đây. Sau Vũ Văn Uân, triều Chu tất nhiên thịnh cực tất suy.”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Nói như vậy, ngươi đã đoán được cục diện hôm nay từ lâu, sớm chuẩn bị cẩn thận, khó trách thời điểm ta tới Biên trạch ở kinh thành, nơi đó đã người đi nhà trống từ lâu.”
Hắn không chú ý tới việc Yến Vô Sư còn có điều che giấu, trái lại, vì không có thương vong mà cảm thấy vui mừng nhiều hơn.
Yến Vô Sư: “Bởi vì Biên Duyên Mai phụng mệnh của ta, từ lâu đã sớm chuẩn bị lui về. Hiện giờ để lại cho Vũ Văn Uân và Tuyết Đình chỉ là chút sản nghiệp không đánh giá, không đủ tạo thành phong ba gì. Các ngươi có thể bình yên rời kinh, một đường không bị quấy rầy, chính là nhờ hắn liên hệ với bạn cũ trong triều, ở đằng sau âm thầm tương trợ.”
Vũ Văn Uân nhất quyết muốn giết cả nhà Vũ Văn Hiến. Vũ Văn Tụng là cá lọt lưới, cho nên đoạn đường Thẩm Kiều mang nó rời kinh này là nguy hiểm nhất, đợi đến khi cách Trường An quá xa, mới dần được an toàn. Bởi vì khi đó Vũ Văn Uân cảm thấy bọn họ đã là cá vào biển lớn, rất khó truy bắt được.
Thẩm Kiều cũng không ngốc, trầm ngâm một lát liền nghe được ý ở ngoài lời của Yến Vô Sư: “Ngươi không coi trọng tộc Vũ Văn, chính là đã chọn được chủ nhân mới cho giang sơn rồi?”
Yến Vô Sư cười nói: “Sao ngươi không nghĩ là bản tọa muốn tự mình ngồi vào vị trí kia?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ngươi sẽ không.”
Hắn nói ra bình tĩnh như vậy, liền khiến Yến Vô Sư cảm thấy hứng thú, không nhịn được muốn tìm hiểu: “Tại sao lại không?”
Thẩm Kiều nói thầm trong tâm, tuy rằng ngươi hỉ nộ vô thường, ngông cuồng lộ liễu, nhưng nếu có lòng muốn làm hoàng đế, đã sớm sát nhập tam tông Ma Môn thẩm thấu vào Bắc Chu, sau đó nhân cơ hội chiếm lấy hoàng quyền, làm sao đến mức chơi mãi liền chơi không nổi, quay đầu còn bị đám người Tuyết Đình hợp lực vây quét? Rõ ràng là làm việc theo ý thích, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không để vào mắt.
Chỉ là lời này nếu như nói ra, sợ là sẽ bị đối phương dùng mọi cách chế nhạo, cho nên Thẩm Kiều liền thuận miệng đáp: “Ngươi đoán xem?”
Yến Vô Sư: “…..”
Hiếm khi thấy hắn có thể làm cho đối phương ăn quả đắng, á khẩu không trả lời được. Thẩm Kiều không chỉ mặt lộ ý cười, mà còn rất là vui sướng.
Nụ cười vô thanh vô tức, Yến Vô Sư nhìn ở trong mắt, nụ cười nơi khóe miệng cũng chậm rãi biến tan.
Tâm địa người này thật sự quá mềm mại, chỉ luôn nhớ ân mà không mang thù. Nếu như từ lúc ban đầu, dưới chân Bán Bộ Phong, người phát hiện ra hắn không phải là mình, mà là đám người Tang Cảnh Hành Đoạn Văn Ương, người này sẽ như thế nào? Y bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ như thế.
Yến Vô Sư không tin nhân tính lương thiện, ôm mục đích đùa bỡn lòng người, trước kia không ngừng thăm dò, cũng chỉ là vì muốn đem một mặt âm u trong tính tình Thẩm Kiều kéo ra. Ai biết vòng đi vòng lại, cho dù võ công tẫn phế, tới gần tuyệt cảnh, trở về điểm ban đầu, đối phương vẫn như cũ chưa từng thay đổi. Giống như cho dù có đặt lên người Thẩm Kiều hàng vạn cửa ải khó khăn, cũng không ép vỡ được hắn.
Không, vẫn còn có chút biến hóa.
Ít nhất, hắn trở nên càng biết tiến thối, với việc nắm giữ thế cục lòng người cũng càng thêm thành thạo.
Hoặc là nói, trải qua khốn cảnh, đối với Thẩm Kiều mà nói, cũng chỉ như đá cứng trải qua rèn giũa, trái lại đem mỹ ngọc vốn che giấu bên trong kéo mở ra, khiến mỹ ngọc càng thêm rực rỡ tỏa ánh hào quang, trở nên trơn nhuận trong suốt. Mà khối “Mỹ ngọc” này, kỳ thực chính là đạo tâm Thẩm Kiều.
Môn vàn thử thách, đạo tâm như (ban) đầu.
Thẩm Kiều thấy đối phương dừng bước, suy tư nhìn mình, không khỏi khó hiểu: “Sao vậy?”
“Không sao.” Yến Vô Sư nói, “Ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông một vấn đề.”
Thẩm Hiều: “Hả?”
Yến Vô Sư cười không nói.
Lúc tước y ghét bỏ ảnh hưởng từ “Tạ Lăng”, cảm thấy đó không phải bản ý chân thực của chính mình, vài lần muốn đem phần cảm giác khác thường kia cưỡng ép xóa bỏ. Chỉ cho rằng khi ma tâm được tu bổ, phần cảm giác này cũng sẽ theo đó mà biến mất, lại không nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều theo nụ cười của đối phương mà thức tỉnh.
Y không muốn thừa nhận chính mình không đặt người thiên hạ vào trong mắt, lại cuối cùng sẽ có một ngày đem một cái tên để ở trong lòng.
Lòng người hiểm ác, có lật lọng bội ước, có phụ nghĩa vong ân, cũng có vứt thê bỏ tử. Vì vinh hoa phú quý, không chừa thủ đoạn, Yến Vô Sư nhìn thấy nhiều lắm, cũng chẳng để tâm. Bởi lẽ hắn cũng chính là một người lương bạc ích kỷ như vậy, chuyện thiên hạ phân chia hắn để vào mắt hay không để vào mắt, không có chuyện có thể làm hay không thể làm.
Nhưng mà Yến Vô Sư không thể không thừa nhận, chỉ có một Thẩm Kiều, chính mình không có cách nào thay đổi hắn.
Thiên hạ tuy lớn, cũng chỉ có một Thẩm Kiều như thế.
Yến Vô Sư: “Bản tọa chợt nhớ tới một chuyện thú vị, ngươi có muốn nghe không?”
Thẩm Kiều: “Không.”
Yến Vô Sư ngoảng mặt làm ngơ, tự biên tự diễn nói: “Trước kia có một người, hắn từ trong đống kim ngân tài bảo phát hiện ra một tảng đá.”
Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, hình như hắn vừa mới nói là không muốn nghe đúng không?
Yến Vô Sư: “Nhưng hắn rất khó tin tưởng đó chỉ là một cục đá bình thường, cảm thấy có thể ở cùng với một đống kim ngân tài bảo, vậy nhất định cũng là bảo bối. Cho nên vẫn luôn mang theo bên người, còn tìm rất nhiều người tới giám định mài giũa nó. Nhưng không ngoại lệ, ai ai cũng nói với hắn, đây chỉ là một cục đá bình thường, không có bất cứ chỗ nào thần kỳ hết. Ngươi đoán xem, cuối cùng như thế nào?”
“?” Thẩm Kiều một mặt mờ mịt cộng thêm chả hiểu ra sao.
Yến Vô Sư: “Cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng tin tưởng đây quả thực chỉ là một cục đá bình thường không đáng giá. Nhưng ở trong mắt người đó, so với kim ngân tài bảo khắp phòng, cho dù nó chỉ là một cục đá, cũng là một cục đá mà cả vạn người chưa chắc có được.”
Thẩm Kiều: “….”
Chuyện cũ này sao nghe kỳ quái như vậy, quả nhiên rất khó từ miệng một người không quá bình thường nghe được một câu chuyện bình thường.
Hắn không nhịn được nói: “Thiên kim khó mua được lòng tốt. Có mấy người thích thú tiền tài, chỉ là vì trong mắt họ không tìm được vật gì đánh giá. Theo ta thấy, người này ngay từ lúc ban đầu đã yêu thích cục đá kia hơn hẳn kim ngân tài bảo khắp phòng, chỉ là hắn vốn có thành kiến, cho nên không chịu thừa nhận một điểm này mà thôi.”
Yến Vô Sư nở nụ cười: “Không sai, ngươi nói rất có lý, thiên kim khó mua được lòng tốt.”
Câu nói sau cùng kia nói tới ý vị sâu xa.
Thẩm Kiều: “Chỉ là tại sao Yến tông chủ đột nhiên nhắc tới cố sự này, cái này cùng với tộc Vũ Văn có gì liên quan sao?”
Yến Vô Sư: “Không có liên quan a, bản tọa nhàn rỗi không có chuyện gì đùa chơi ngươi thôi.”
Thẩm Kiều: “…..”
Hắn thực sự có chút hối hận, vừa rồi nên để cho đối phương tự biên tự diễn, tại sao còn muốn tốt bụng tiếp lời.
Thời gian nói chuyện đủ để hai người từ Hoàng gia đi tới khách điếm. Nửa đêm canh ba, cửa chính khách điếm tự nhiên không có mở, Thẩm Kiều men theo cửa sổ ban đầu trở lại căn phòng, thấy Vũ Văn Tụng quả nhiên vẫn ngọt ngào trong mộng, mới thả tâm xuống.
Yến Vô Sư theo sau, nhìn thấy Vũ Văn Tụng trên giường, lại hơi khẽ ồ lên một tiếng: “Lúc trước không thấy đứa nhỏ này, vừa thấy, ngược lại là một tài năng tập võ, gân cốt thượng thừa.”
Y mắt cao hơn đầu là chuyện không cần nhắc đến, có được vị này nói một tiếng “Gân cốt thượng thừa”, đã là lời khen cực tốt rồi.
Thẩm Kiều cười nói: “Không sai, nó là mầm mống tốt, nếu có thể chuyên tâm tu tập võ đạo, thành tựu ngày sau tất nhiên không kém.”
Yến Vô Sư điểm huyệt ngủ của Vũ Văn Tụng, khiến đối phương rơi vào mộng đẹp sâu thẳm, sẽ không bị tiếng nói chuyện của hai người đánh thức.
“Vân Phất Y và Hoàng gia âm thầm cấu kết chuyện này, ngươi biết là được, không cần quản nhiều.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Hoàng gia có qua lại với Đột Quyết, đã thế, Lục Hợp bang cũng lại có liên hệ cùng đám người Đột Quyết. Chỉ là nếu lần đó Đậu Yến Sơn chịu cùng Đoạn Văn Ương liên thủ đối phó với ngươi, chắc hẳn là đã sớm có qua lại rồi chứ?”
Yến Vô Sư: “Đây không phải là nhóm. Lục Hợp bang nắm giữa hơn nửa tin tức thủy bộ trong thiên hạ, áp tiêu chạy thuyền, mà phía nam đường sông nhiều, cho nên tới nay, Lục Hợp bang và Trần quốc có quan hệ tương đối mật thiết. Ngoại trừ chuyện liên thủ đối phó với ta để thu được lợi ích cộng đồng, Đậu Yến Sơn không phải người chịu hợp tác nhiều với người Đột Quyết.”
Thẩm Kiều hiểu ra: “Ý của ngươi là, Vân Phất Y và Đậu Yến Sơn bất hòa?”
Yến Vô Sư ừ một tiếng: “Từ khi Vân Phất Y làm tàn quyển “Chu Dương Sách” thất lạc trong tay ta tại Xuất Vân tự, Đậu Yến Sơn vẫn luôn có bất mãn với nàng. Vân Phất Y nhận ra, lại càng không vui hơn khi quyền lực bị tước bỏ. Hai người ở trong Lục Hợp bang minh tranh ám đấu không ít lần. Vân Phất Y dù sao cũng chỉ là phó bang, người nguyện ý đi theo nàng không nhiều, nàng đương nhiên phải kéo người ngoài viện trợ.”
Thẩm Kiều: “Cho nên nàng tìm tới Hoàng gia, muốn Hoàng gia giúp mình đoạt quyền. Mà nàng tất nhiên cũng thông qua Hoàng gia, cùng người Đột Quyết bên kia đồng ý bàn lợi nhuận.”
Yến Vô Sư: “Không sai, ta và Đậu Yến Sơn cũng có thù, sao không thể tọa sơn xem hổ đấu. Trước hết để Vân Phất Y toại nguyện, nàng muốn làm bang chủ, mặc dù có người Đột Quyết ở phía sau âm thầm trợ lực, nhưng cũng phải diệt trừ dược những người trung thành với Đậu Yến Sơn ở trong bang. Chờ nàng ngồi lên chức bang chủ, Lục Hợp bang khó tránh khỏi nhất thời rơi vào thời kỳ giáp hạt, cục diện nhân tài kế tục không còn, đến lúc đó ta lại ra tay đẩy một cái, tin rằng có rất nhiều người nguyện ý đứng lên chia phần thế lực trong Lục Hợp bang. Không tốn một binh một tốt lại làm đối phương tự sụp đổ, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Thẩm Kiều: “Nhưng người Đột Quyết cũng có thể lựa chọn sau khi chuyện thành, đá rơi Vân Phất Y, đem tài phú tích lũy bao năm của Lục Hợp bang chiếm làm của riêng.”
Yến Vô Sư: “Không sai, đến lúc đó liền phải xem thủ đoạn mỗi người.”
Thẩm Kiều có chút bất đắc dĩ: “Nếu Nghiễm Lăng Tán cũng biết ngươi không mất trí nhớ, ban ngày tại sao ngươi lại diễn trò trước mặt hắn?”
Yến Vô Sư thong thả ung dung nói: “Thứ nhất, bản tọa không muốn để Nghiễm Lăng Tán biết quan hệ giữa chúng ta quá mật thiết, đây cũng là vì nghĩ cho an toàn của ngươi. Ngươi vốn nên cảm tạ bản tọa mới phải.”
Thẩm Kiều nghĩ bụng ngươi và ta có cái quan hệ mật thiết gì đáng nói, nhưng hắn vẫn phối hợp nói: “Đa tạ Yến tông chủ đã quan tâm, vậy thứ hai đâu?”
Yến Vô Sư: “Thứ hai, đương nhiên là vì muốn nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách trợn mắt há mồm không dám tin tưởng của ngươi a, không phải rất thú vị sao?”
Thẩm Kiều: “…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.