Chương 10: Cực hình thảm khốc
Vô Danh
10/12/2013
Ngạo Thiên bị Trương Thiên Hoành cắp đi vùn vụt, gió rát cả mặt, hai mắt mở không lên. Được một lúc hắn dừng lại trước một ngôi miếu bỏ hoang. Ngạo Thiên mở mắt ra thì thấy bọn võ sĩ Hắc Kỳ đường hơn mười mấy tên đứng canh phòng quanh tòa miếu. Tên Đường chủ từ trong miếu bước ra.
- Tả sứ!
Trương Thiên Hoành lạnh lùng hỏi :
- Các ngươi hành sự thế nào rồi?
- Thuộc hạ đắc thủ đã bắt được hai tên Thuận Thiên giáo.
- Thiếu môn chủ đã đến chưa?
- Ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Giọng nói phát ra từ trong miếu. Họ Trương vội vàng lôi Ngạo Thiên đi vào. Trong tòa miếu hoang phế, Ngạo Thiên nhìn thấy Mã Siêu cùng với tên đồng bọn bị trói nằm dưới bệ thờ, đứng cạnh đó là một thư sinh áo trắng che mặt.
Họ Trương xô mạnh một cái làm Ngạo Thiên té lăn xuống đất. Chàng lưng gù vừa đau vừa giận, lồm cồm bò dậy trừng mắt nhìn bọn chúng :
- Các ngươi thật hiếp người quá đáng.
Họ Trương quát to :
- Tiểu tử câm miệng!
Tên thư sinh che mặt cất giọng ôn tồn :
- Tiểu huynh đệ có biết ta là ai không?
Ngạo Thiên cười khẩy :
- Ngươi giấu đầu giấu đuôi, có gương mặt cha sinh mẹ đẻ cũng không dám chường ra, sao còn hỏi ta biết ngươi là ai?
- Ngươi muốn thấy mặt ta chăng?
- Tại hạ không quan tâm các hạ là ai. Chung quy các người bắt ta đến đây làm gì?
Trương Thiên Hoành xen vào :
- Thiếu môn chủ! Vừa rồi hắn nói là biết tung tích Cổ Phù.
Thư sinh che mặt nghe đến đó thì có vẻ kích động, hắn chồm tới túm lấy Ngạo Thiên :
- Ngươi biết Cổ Phù ở đâu?
- Tại hạ sao phải nói cho ngươi biết?
- Ngươi là đệ tử của Bạch Bình?
- Ta việc gì phải trả lời ngươi?
- Ngươi...
Thư sinh che mặt không nhịn được rít lên :
- Ngươi không nói cũng không được.
- Ngươi làm gì được ta nào?
Thư sinh che mặt có vẻ bất ngờ trước khí chất kiêu ngạo của chàng gù. Hắn buông Ngạo Thiên ra rồi nói :
- Ngươi khá lắm, nhưng hôm nay rơi vào tay thiếu gia thì cho dù ngươi không muốn nói cũng không được.
Âu Dương Ngạo Thiên biết là số mình lành ít dữ nhiều, nhưng không vì thế mà run sợ. Chàng lưng gù hiên ngang nhìn đối phương :
- Ngươi đừng hăm dọa ta. Cùng lắm là chết, mà chết thì ta không sợ.
- Chỉ e là ngươi muốn chết cũng không được.
Đôi mắt của tên che mặt thoáng gợn lên một tia sát khí. Cùng lúc, hắn ra tay nhanh như chớp. Tả thủ của hắn lay động, lập tức năm ngón tay nhọn hoắt đó bấu vào vai Ngạo Thiên, bỗng hắn kêu lên thất thanh :
- Ối chao!
Hắn trừng mắt nhìn Ngạo Thiên rồi bật lên giọng cười nham hiểm :
- Hừ! Ngươi quả là thân thế không tầm thường.
Dứt lời, hắn vận thêm công lực, năm ngón tay ấn mạnh vào bả vai Ngạo Thiên đâm xuyên qua da thịt làm bắn cả máu tươi. Ngạo Thiên tuy trong người có ba mươi năm công lực nhưng vì mang dị bệnh, kinh mạch không thông nên cũng không thể vận công được. Ba mươi năm công lực mà người nào đó đã truyền cho Ngạo Thiên chẳng qua là để trấn áp khí huyết, điều hòa tâm mạch giữ gìn mạng sống, bởi thế nên Ngạo Thiên chẳng có chút sức lực kháng cự nào.
Ngạo Thiên bị tên thư sinh che mặt bấu thủng da thịt đau đớn khôn cùng, nhưng vẫn gan lỳ chịu đựng, mặt mày không có vẻ gì là đau đớn, khí thế anh hùng đó làm cho đối phương cũng phải kinh sợ. Bọn Mã Siêu thấy thế cũng phải lè lưỡi thán phục.
Thư sinh che mặt rít lên :
- Ngươi đã chịu nói chưa?
Ngạo Thiên vẫn một giọng ngang tàng :
- Một chút thủ đoạn đó làm sao bắt thiếu gia mở miệng được.
- Vậy thì ta cho ngươi hưởng thêm chút mùi vị.
Hắn vừa dứt lời, lập tức Ngạo Thiên cảm thấy có một luồng khí nóng từ bàn tay hắn tuôn ra, ào ào xâm nhập vào cơ thể chàng. Luồng khí đến đâu thì xương cốt Ngạo Thiên bị thiêu đốt, nóng rát như có một ngọn lửa tràn qua. Đó chính là tuyệt học chân truyền Tụ Hỏa Dương Quang của Công Tôn Ngạn. Thư sinh che mặt được gọi là Thiếu môn chủ thì hắn chính là con trai của Công Tôn Ngạn, Công Tôn Thiếu Dương.
Ngạo Thiên bị ngọn lửa Tụ Hỏa Dương Quang thiêu đốt làm cho mồ hôi tuôn ra đầm đìa, đau đớn đến cực điểm. Thân hình chàng gù phút chốc đỏ rực lên, hỏa khí bốc khói làm cho bao nhiêu mồ hôi cũng khô sạch. Công Tôn Thiếu Dương phát ra tiếng cười đắc ý :
- Xem ngươi có còn gan lỳ nữa không? Tiểu tử! Ta hỏi ngươi, Bạch Bình là gì của ngươi?
Ngạo Thiên nghiến răng cố chịu cơn đau :
- Ta không nói.
Giọng Công Tôn Thiếu Dương phát run lên vì giận :
- Cổ Phù ở đâu?
- Ta không biết.
- Tiểu tử, thiếu gia đánh giá thấp ngươi rồi.
Ngạo Thiên trong lúc bị ức hiếp cùng cực, uất khí nổi lên khiến chàng ta cũng nổi lên sát khí :
- Cuồng đồ, một ngày nào đó thiếu gia sẽ lột da ngươi.
- Ngươi còn có ngày đó sao?
Lập tức Công Tôn Thiếu Dương vận thêm công lực, lần này hắn nhả nội công ra ào ạt khiến công phu Tụ Hỏa Dương Quang như một dòng thác lửa ào ào tuôn vào cơ thể Ngạo Thiên. Âu Dương Ngạo Thiên cho dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi cực hình ghê gớm đó, chàng ta thét to lên một tiếng rồi ngã ra bất tỉnh. Trương Thiên Hoành thấy thế vội can :
- Thiếu chủ không nên giết hắn.
Công Tôn Thiếu Dương gầm gừ, hắn có vẻ uất ức trước sự gan lỳ hơn người của đối phương :
- Tên tiểu quỷ này nếu không vì Cổ Phù ta bóp nát đầu hắn.
- Xin thiếu chủ bớt giận! Thuộc hạ cho rằng hắn dù gan lỳ đến đâu cũng không chịu đau đớn mãi được, cần nhất là không nên làm cho hắn chết.
- Ngươi nói phải lắm.
Dứt lời, hắn cung chân đá một cước làm thân hình bất động của Ngạo Thiên văng lên vào gầm thờ thành hoàng. Bọn Mã Siêu hai người nhìn cảnh tượng tra tấn tàn khốc vừa rồi trong lòng không còn chút đởm khí. Cũng may, Công Tôn Thiếu Dương chỉ lấy Cổ Phù làm trọng nên hắn giao việc ở đấy cho thuộc hạ :
- Ta có việc phải đi. Ngươi trông chừng bọn chúng cẩn thận chờ ta trở lại.
- Tả sứ!
Trương Thiên Hoành lạnh lùng hỏi :
- Các ngươi hành sự thế nào rồi?
- Thuộc hạ đắc thủ đã bắt được hai tên Thuận Thiên giáo.
- Thiếu môn chủ đã đến chưa?
- Ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Giọng nói phát ra từ trong miếu. Họ Trương vội vàng lôi Ngạo Thiên đi vào. Trong tòa miếu hoang phế, Ngạo Thiên nhìn thấy Mã Siêu cùng với tên đồng bọn bị trói nằm dưới bệ thờ, đứng cạnh đó là một thư sinh áo trắng che mặt.
Họ Trương xô mạnh một cái làm Ngạo Thiên té lăn xuống đất. Chàng lưng gù vừa đau vừa giận, lồm cồm bò dậy trừng mắt nhìn bọn chúng :
- Các ngươi thật hiếp người quá đáng.
Họ Trương quát to :
- Tiểu tử câm miệng!
Tên thư sinh che mặt cất giọng ôn tồn :
- Tiểu huynh đệ có biết ta là ai không?
Ngạo Thiên cười khẩy :
- Ngươi giấu đầu giấu đuôi, có gương mặt cha sinh mẹ đẻ cũng không dám chường ra, sao còn hỏi ta biết ngươi là ai?
- Ngươi muốn thấy mặt ta chăng?
- Tại hạ không quan tâm các hạ là ai. Chung quy các người bắt ta đến đây làm gì?
Trương Thiên Hoành xen vào :
- Thiếu môn chủ! Vừa rồi hắn nói là biết tung tích Cổ Phù.
Thư sinh che mặt nghe đến đó thì có vẻ kích động, hắn chồm tới túm lấy Ngạo Thiên :
- Ngươi biết Cổ Phù ở đâu?
- Tại hạ sao phải nói cho ngươi biết?
- Ngươi là đệ tử của Bạch Bình?
- Ta việc gì phải trả lời ngươi?
- Ngươi...
Thư sinh che mặt không nhịn được rít lên :
- Ngươi không nói cũng không được.
- Ngươi làm gì được ta nào?
Thư sinh che mặt có vẻ bất ngờ trước khí chất kiêu ngạo của chàng gù. Hắn buông Ngạo Thiên ra rồi nói :
- Ngươi khá lắm, nhưng hôm nay rơi vào tay thiếu gia thì cho dù ngươi không muốn nói cũng không được.
Âu Dương Ngạo Thiên biết là số mình lành ít dữ nhiều, nhưng không vì thế mà run sợ. Chàng lưng gù hiên ngang nhìn đối phương :
- Ngươi đừng hăm dọa ta. Cùng lắm là chết, mà chết thì ta không sợ.
- Chỉ e là ngươi muốn chết cũng không được.
Đôi mắt của tên che mặt thoáng gợn lên một tia sát khí. Cùng lúc, hắn ra tay nhanh như chớp. Tả thủ của hắn lay động, lập tức năm ngón tay nhọn hoắt đó bấu vào vai Ngạo Thiên, bỗng hắn kêu lên thất thanh :
- Ối chao!
Hắn trừng mắt nhìn Ngạo Thiên rồi bật lên giọng cười nham hiểm :
- Hừ! Ngươi quả là thân thế không tầm thường.
Dứt lời, hắn vận thêm công lực, năm ngón tay ấn mạnh vào bả vai Ngạo Thiên đâm xuyên qua da thịt làm bắn cả máu tươi. Ngạo Thiên tuy trong người có ba mươi năm công lực nhưng vì mang dị bệnh, kinh mạch không thông nên cũng không thể vận công được. Ba mươi năm công lực mà người nào đó đã truyền cho Ngạo Thiên chẳng qua là để trấn áp khí huyết, điều hòa tâm mạch giữ gìn mạng sống, bởi thế nên Ngạo Thiên chẳng có chút sức lực kháng cự nào.
Ngạo Thiên bị tên thư sinh che mặt bấu thủng da thịt đau đớn khôn cùng, nhưng vẫn gan lỳ chịu đựng, mặt mày không có vẻ gì là đau đớn, khí thế anh hùng đó làm cho đối phương cũng phải kinh sợ. Bọn Mã Siêu thấy thế cũng phải lè lưỡi thán phục.
Thư sinh che mặt rít lên :
- Ngươi đã chịu nói chưa?
Ngạo Thiên vẫn một giọng ngang tàng :
- Một chút thủ đoạn đó làm sao bắt thiếu gia mở miệng được.
- Vậy thì ta cho ngươi hưởng thêm chút mùi vị.
Hắn vừa dứt lời, lập tức Ngạo Thiên cảm thấy có một luồng khí nóng từ bàn tay hắn tuôn ra, ào ào xâm nhập vào cơ thể chàng. Luồng khí đến đâu thì xương cốt Ngạo Thiên bị thiêu đốt, nóng rát như có một ngọn lửa tràn qua. Đó chính là tuyệt học chân truyền Tụ Hỏa Dương Quang của Công Tôn Ngạn. Thư sinh che mặt được gọi là Thiếu môn chủ thì hắn chính là con trai của Công Tôn Ngạn, Công Tôn Thiếu Dương.
Ngạo Thiên bị ngọn lửa Tụ Hỏa Dương Quang thiêu đốt làm cho mồ hôi tuôn ra đầm đìa, đau đớn đến cực điểm. Thân hình chàng gù phút chốc đỏ rực lên, hỏa khí bốc khói làm cho bao nhiêu mồ hôi cũng khô sạch. Công Tôn Thiếu Dương phát ra tiếng cười đắc ý :
- Xem ngươi có còn gan lỳ nữa không? Tiểu tử! Ta hỏi ngươi, Bạch Bình là gì của ngươi?
Ngạo Thiên nghiến răng cố chịu cơn đau :
- Ta không nói.
Giọng Công Tôn Thiếu Dương phát run lên vì giận :
- Cổ Phù ở đâu?
- Ta không biết.
- Tiểu tử, thiếu gia đánh giá thấp ngươi rồi.
Ngạo Thiên trong lúc bị ức hiếp cùng cực, uất khí nổi lên khiến chàng ta cũng nổi lên sát khí :
- Cuồng đồ, một ngày nào đó thiếu gia sẽ lột da ngươi.
- Ngươi còn có ngày đó sao?
Lập tức Công Tôn Thiếu Dương vận thêm công lực, lần này hắn nhả nội công ra ào ạt khiến công phu Tụ Hỏa Dương Quang như một dòng thác lửa ào ào tuôn vào cơ thể Ngạo Thiên. Âu Dương Ngạo Thiên cho dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi cực hình ghê gớm đó, chàng ta thét to lên một tiếng rồi ngã ra bất tỉnh. Trương Thiên Hoành thấy thế vội can :
- Thiếu chủ không nên giết hắn.
Công Tôn Thiếu Dương gầm gừ, hắn có vẻ uất ức trước sự gan lỳ hơn người của đối phương :
- Tên tiểu quỷ này nếu không vì Cổ Phù ta bóp nát đầu hắn.
- Xin thiếu chủ bớt giận! Thuộc hạ cho rằng hắn dù gan lỳ đến đâu cũng không chịu đau đớn mãi được, cần nhất là không nên làm cho hắn chết.
- Ngươi nói phải lắm.
Dứt lời, hắn cung chân đá một cước làm thân hình bất động của Ngạo Thiên văng lên vào gầm thờ thành hoàng. Bọn Mã Siêu hai người nhìn cảnh tượng tra tấn tàn khốc vừa rồi trong lòng không còn chút đởm khí. Cũng may, Công Tôn Thiếu Dương chỉ lấy Cổ Phù làm trọng nên hắn giao việc ở đấy cho thuộc hạ :
- Ta có việc phải đi. Ngươi trông chừng bọn chúng cẩn thận chờ ta trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.