Chương 5: Tà giáo tranh hùng
Vô Danh
10/12/2013
Mới đầu hôm mà khắp trấn Đông Bình không một bóng người qua lại, nhà nhà đóng cửa, phố xá im lìm vắng vẻ. Tin Khương gia bị cường địch uy hiếp khiến cho mọi người ai cũng khiếp vía. Cư dân ở đây xưa nay vẫn tưởng họ Khương là đệ nhất hào kiệt võ lâm. Thế mà bỗng dưng có kẻ ra tay giết người của Khương gia ngay trên đất họ Khương, khiến họ trong lòng không khỏi hoang mang, rúng động.
Xú hòa thượng chén một bữa rượu thịt no say rồi lên giường nằm ngáy như sấm. Riêng Âu Dương Ngạo Thiên trong lòng trĩu nặng âu lo nên không tài nào ngủ được. Có thể nói, với chàng, lần bước chân ra giang hồ này cái gì cũng mới mẻ. Những chuyện thị phi rồi cảnh chém giết đầu rơi máu đổ khiến chàng không khỏi cảm thán thương thay cho số phận con người.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Ngạo Thiên cảm thấy bầu máu nóng sục sôi, phút chốc hào khí anh hùng xông lên ngút trời. Chàng khao khát mãnh liệt ý muốn học được tuyệt nghệ võ công để đứng ra giữ gìn công đạo. Được như thế, cho dù phải xả thân nằm xuống như Bạch Hạc lão nhân cũng lưu danh muôn thủa.
Trong lòng đã có quyết tâm, Ngạo Thiên từ từ chìm vào giấc ngủ. Giữa lúc mơ màng, bỗng chàng nghe một tiếng động lớn trong phòng liền giật mình choàng tỉnh, nhìn lại thấy cửa sổ mở toang. Xú hòa thượng vẫn nằm trên giường, nhưng giọng lão tỉnh như sáo :
- Tiểu tử ở yên trong phòng, để ta ra xem ma quỷ nào cả gan dám chọc ghẹo Xú lão gia.
Dứt lời, lão không ngồi dậy mà thân hình bỗng cất lên bay xẹt ra ngoài cửa sổ. Ngạo Thiên vội vàng nhảy xuống giường chạy ra xem thì không thấy bóng lão đâu nữa, ngoài trời tối đen như mực.
Giữa lúc chàng còn đang ngơ ngác thì thấy trước mắt nhoáng một cái rồi cả người tê cứng, thân hình bị nhấc bổng lên bay đi vùn vụt.
Kẻ tập kích bất ngờ vẫn cắp chàng bên hông, thi triển khinh công bay đi, có điều lần này Ngạo Thiên còn có thể mở mắt nhìn cảnh vật. Dù sao tốc độ của người lần này cũng không thể sánh bằng Xú hòa thượng.
Đột nhiên, người đó dừng lại đáp xuống một tòa miếu hoang rồi thẳng tay ném chàng đánh phịch xuống đất khiến chàng đau ê ẩm cả người. Âu Dương Ngạo Thiên vốn là một thiếu niên cương cường, tính khí cao ngạo, tuy trong lòng khiếp sợ nhưng không vì thế mà nhịn nhục để người ta ức hiếp. Chàng lồm cồm ngồi dậy, quắc mắt nhìn đối phương.
- Các hạ...
Chàng bỗng kêu lên :
- Ồ, hóa ra là ngươi!
Thì ra đó chính là một trong hai đại hán ngồi ở bàn ngoài cùng mà chàng đã gặp trong tửu quán. Lần này hắn mặc áo dạ hành, thanh cương đao dắt trên lưng chỉ ló ra chiếc cán bạc sáng lấp lánh. Hắn cất giọng ồm ồm khó nghe :
- Hóa ra ngươi còn nhận ra ta đấy!
- Các hạ cùng đi với một người nữa. Người đó... Thôi, ta hiểu rồi, người kia phải chăng đã dẫn dụ hòa thượng?
- Thế mà ta còn tưởng ngươi là một tên ngốc đấy!
Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi :
- Các hạ muốn gì?
Hắn lườm lườm nhìn chàng, đôi mắt quỷ quyệt của hắn trong bóng đêm lập lòe như hai đốm lửa :
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
- Các hạ dùng thủ đoạn bức người thế này thì e rằng không được toại nguyện đâu.
- Ta e rằng ngươi không làm chủ được đấy thôi.
Dứt lời, hắn gằn giọng :
- Nói cho ta biết ngươi có phải là đệ tử của Bạch Hạc lão nhân không?
Ngạo Thiên bỗng bật cười to, tên mặc áo đen tức giận :
- Ngươi cười gì?
- Ta cười ngươi thật hồ đồ. Bạch Hạc lão nhân là bậc danh sĩ lẽ nào lại chọn một kẻ phế nhân như ta làm đệ tử.
- Lão gia ta mấy năm qua lùng sục Tuyết Sơn, hạng người nào cũng từng gặp qua, chỉ riêng ngươi là ta chưa thấy bao giờ.
- Chỉ căn cứ bấy nhiêu ngươi đã khẳng định ta là đệ tử của lão nhân gia thì thật buồn cười.
Tên áo đen lừ lừ nhìn chàng một lúc rồi bật lên tiếng cười khẩy :
- Xem ra ngươi đúng là không đáng mặt. Đã thế, ta cứ lấy mạng của ngươi trước rồi lục xét trong người ngươi, họa chăng may mắn tìm được Cổ Phù.
Dứt lời, hắn cất tả chưởng nhắm ngay đỉnh đầu chàng gù đánh xuống. Âu Dương Ngạo Thiên không phải hạng người sợ chết, nhưng nghĩ đến di nguyện sư môn, chí lớn chưa thành khiến lòng không cam tâm.
Giữa lúc kình lực đến nơi, chàng cảm thấy hoa mắt như có sức mạnh ngàn cân giáng xuống đầu thì bỗng nghe “bùng” một tiếng inh tai, dư lực phát tán xô chàng ngã nhào xuống đất. Chừng định thần nhìn lại thì đã thấy Tuyết Từ đứng kề bên, phong thái đĩnh đạc không kém gì đấng mày râu.
Nàng cúi xuống nhìn chàng, vẻ quan tâm :
- Ngươi có hề gì không?
Giọng nói thỏ thẻ, mềm mại của nàng khiến chàng gù không khỏi rúng động tâm can, bồi hồi xúc động. Tuy trong bóng đêm không nhìn rõ nhan sắc giai nhân, nhưng mùi thơm da thịt nàng quyện vào trong gió làm cho anh hùng phải nao lòng. Âu Dương Ngạo Thiên mặc dù hình dạng xấu xí nhưng không vì thế mà mặc cảm, chàng vùng đứng lên lấy lại vẻ hiên ngang :
- Đa tạ cô nương đã ra tay cứu mạng.
Tên áo đen sau phút bàng hoàng đã kịp định thần lại.
- Hừ! Ngươi tưởng con nhãi này có thể giữ mạng cho ngươi sao?
Tuyết Từ thủng thẳng nói :
- Tiểu nữ tài nghệ thấp kém chắc hẳn không làm gì được. Nhưng Tam cô cô của tiểu nữ hy vọng có thể tiếp người dăm chiêu chăng?
Tên áo đen nghe nhắc đến Tạ Tam Cô không tránh khỏi giật mình. Hắn đảo mắt ngó láo liên rồi nói cứng :
- Cho dù Tạ Tam Cô có đến đây ta cũng không sợ đâu.
Hắn vừa dứt lời thì bỗng có tiếng cười lạt vọng ra từ phía sau ngôi miếu hoang. Tên áo đen lùi lại một bước, giọng thảng thốt :
- Ngươi là cao nhân phương nào, sao không ra mặt mà thập thò như chuột thế?
Không có tiếng người đáp lại, chỉ thấy thấp thoáng một vật to tròn bay ra rơi phịch xuống đất lăn lông lốc đến dưới chân tên áo đen. Hắn lùi lại mấy bước bỗng rú lên thật to :
- Tam ca...
Hóa ra vật đó là chiếc đầu lâu còn rỏ máu tươi ròng ròng trông rất gớm ghiếc. Tên áo đen rống lên rồi ôm chiếc đầu khóc lóc thảm thiết. Tuyết Từ là phận nữ nhi, mặc dù cũng là người của giang hồ nhưng thấy cảnh đó không khỏi sờn lòng quay mặt đi chỗ khác. Ngay cả Ngạo Thiên can đảm hơn người cũng phải sởn da gà trước cảnh tượng thê thảm ấy.
Lại có tiếng cười lạnh lẽo vang lên, rồi từ phía sau miếu đủng đỉnh bước ra một bóng người, nhìn lại thì chẳng phải ai khác, hóa ra là Xú hòa thượng. Lão vừa lấy đầu người nhưng xem ra vẫn bình thản như không :
- Thất Sát Đao các người tài nghệ bao nhiêu mà dám đến vuốt mặt Xú lão gia, lại còn dám giở trò điệu hổ ly sơn.
Thì ra tên áo đen là một trong Thất Sát Đao nổi tiếng vùng Lữ Châu. Bọn chúng bảy người bấy lâu hoành hành bá đạo suốt dãy Thọ Sơn không coi người ta ra gì, không ngờ đêm nay giở trò với Xú hòa thượng đã chuốc họa sát thân.
Thất sát huynh đệ tuy tính tình hung ác nhưng coi nhau như thủ túc, tình nghĩa thâm trọng, nên tên áo đen quá phẫn uất gào to lên :
- Tên hòa thượng gian ác kia! Từ nay, Thất sát huynh đệ thề không đội trời chung với ngươi.
Xú hòa thượng cười khẩy :
- Các ngươi chỉ còn lại Lục sát thôi, nhưng từ nay phải gọi là Ngũ sát vì lão phu sắp lấy mạng ngươi rồi.
- Hòa thượng! Ta liều mạng với ngươi.
Tên áo đen gào to lên rồi băng mình lao hẳn vào Xú hòa thượng. Trong bóng đêm, ánh đao bạc chớp lên, nhưng cây bát xà mâu trong tay hòa thượng còn nhanh hơn, chỉ nghe “ối” một tiếng, nhìn lại đã thấy hắn đầu một nơi, mình một nẻo, máu tươi phún thành vòi trên chiếc cổ không đầu của hắn.
- Trời ơi!
Tuyết Từ bật lên tiếng kêu thất thanh rồi ôm mặt không dám nhìn cảnh tượng hãi hùng ấy. Ngạo Thiên trong lòng bất nhẫn nhìn hòa thượng đầy ác cảm :
- Sao ngươi ra tay tàn độc như thế?
- Ngươi không cảm ơn ta mà còn trách móc sao? Ta không quay lại kịp thì liệu con nhãi này có bảo vệ nổi ngươi chăng? Hay giờ này đầu hai đứa bay rơi khỏi cổ chứ không phải là bọn chúng.
- Dù sao chúng cũng không đáng phải chết thảm như thế.
Hòa thượng tức quá mắng :
- Tên tiểu tử này thật không biết hay dở. Lão phu ra tay cứu mạng ngươi mà ngươi còn lải nhải trách móc là nghĩa làm sao?
- Vãn bối không đồng ý với cách hành sự bá đạo của người.
- Thật tức chết đi được
Hòa thượng nghiến răng trèo trẹo có vẻ tức giận thật sự :
- Lão phu xưa nay giết người không nháy mắt, cũng chưa từng bị ại mắng mỏ vì tội giết người bao giờ. Tên tiểu tử hồ đồ! Nhà ngươi làm ta cũng hồ đồ mất rồi. Ta đi đây, nếu không thì cái mạng chó của ngươi e rằng có lúc nào đó lão phu không kềm được.
Lão chưa nói dứt lời đã phóng mình đi mất. Phút chốc chỉ còn lại hai người, một nam một nữ trước tòa miếu hoang. Tuyết Từ là nữ nhi nên có phần e thẹn trước khung cảnh thanh vắng chỉ cô nam quả nữ.
Ngạo Thiên bỗng ngửa mặt nhìn trời buông tiếng thở dài. Tuyết Từ ngập ngừng hỏi :
- Người... người có tâm sự gì chăng?
- Tại hạ bỗng cảm thấy ngao ngán nhân tình. Tại sao người ta cứ phải chém giết lẫn nhau như thế này chứ?
- Có điều tôi không hiểu sao mọi người ai cũng ngờ người có quan hệ thân thế với Bạch Hạc lão nhân gia.
- Điều đó... tại hạ cũng không sao hiểu được.
Tuyết Từ cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi có điều này muốn nói với người.
- Tại hạ xin được lĩnh giáo.
- Người không nên ở lại trấn Đông Bình này nữa, hãy nhân cơ hội rời xa chốn thị phi này càng sớm càng hạy.
- Thế còn cô nương?
Tuyết Từ có vẻ cảm động :
- Cảm ơn người đã quan tâm, nhưng không phải lo cho tôi, dù sao tôi cũng còn có cô cô. Còn nữa, tôi khuyên người đừng đi với Xú hòa thượng, ông ta tính khí thất thường, mà người thì ngang tàng cương trực quá, sợ rằng có lúc làm lão nổi đóa thì thật nguy hiểm. Vừa rồi, tôi tưởng đâu lão đã...
Nàng không nói hết câu nhưng dụng tâm lo lắng thì rất rõ ràng. Âu Dương Ngạo Thiên tự biết mình dung mạo xấu xí, trong người lại mang dị bệnh không biết sống chết ngày nào, đối với hai chữ tương lai xa xôi mịt mù, còn hai chữ ái tình thì càng không dám nghĩ tới, tuy thế nhưng trước tấm lòng của nàng không khỏi khiến chàng bồi hồi xúc động.
Giữa lúc chàng không biết nói gì cho phải lẽ thì bỗng nổi lên một cơn gió lạnh, mùi máu xông lên tanh tưởi rất khó chịu. Nhân cơ hội đó, chàng vội lảng sang chuyện khác.
- Tại hạ muốn bỏ chút sức giúp cho hai kẻ xấu số này một nấm mồ, chỉ tiếc không biết cái xác còn lại ở đâu, đành để đầu một nơi mình một nẻo vậy.
- Vừa rồi hắn định ra tay giết người mà người không oán hắn sao?
- Hắn muốn làm ác, đó là tội nghiệt của hắn. Tại hạ chỉ không nỡ để người chết rồi mà còn phơi xác cho thú dữ.
- Người quả thật là có tấm lòng độ lượng. Đã thế... tôi giúp người một tay.
Nói rồi, Tuyết Từ rút kiếm ra cùng với Ngạo Thiên tìm một chỗ cao ráo đào hai cái huyệt mộ. Chôn cất xong thì trời cũng vừa hừng sáng, Tuyết Từ chia tay chàng gù rồi phóng mình trở lại thị trấn. Ngạo Thiên phân vân suy nghĩ một lúc rồi cũng tìm đường về trấn Đông Bình.
* * * * *
Cả ngày hôm đó, trấn Đông Bình không thấy một bóng người của Khương gia, tất cả võ sĩ được lệnh Khương Ngũ lang tề tựu về Khương gia ra sức phòng bị. Trong trấn thỉnh thoảng xuất hiện bọn Hắc Kỳ đường thuộc Ngũ Kiếm kỳ môn. Bọn chúng đi lại im lìm, dò xét tình hình chứ không nghênh ngang như thói thường.
Đám khách giang hồ còn lại thì ra sức kháo nhau về chuyện Khương gia gặp nạn, mỗi người một ý, chung quy không ai biết Thuận Thiên giáo là giáo phái gì, có nguồn gốc từ đâu. Tất cả cùng chờ đợi đêm xuống, thời hạn cuối cùng của Khương gia để xem tấn tuồng diễn ra như thế nào. Có kẻ còn dám đánh cược Khương gia đại bại, toàn gia sẽ gặp nạn diệt vong.
Trong cánh rừng phía nam xuất hiện ba chiếc bóng áo đen vùn vụt phóng đi trên con đường mòn của tiều phu. Người đi đầu không ai khác chính là tên áo đen Đường chủ Hắc Kỳ đường đã từng động thủ với Tạ Tam Cô, trên cổ tay hắn vẫn còn băng mảnh vải trắng.
Bọn chúng ba người dừng lại trước cây đại thụ rồi đứng im như đang chờ đợi ai đó. Chẳng bao lâu xuất hiện một bóng áo đỏ từ thinh không đáp xuống nhẹ nhàng như chiếc lá rơi, thân pháp kỳ ảo khác thường.
Ba tên áo đen đồng thanh cung kính :
- Chúng thuộc hạ xin ra mắt Điện Tiền tả sứ.
Người áo đỏ xem chừng thân thế trọng vọng. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là hắn còn rất trẻ, tuổi chỉ độ quá ba mươi một chút. Chiếc áo bào đỏ rực của hắn tựa như màu máu nhìn rất ghê rợn. Hắn quét ánh mắt sắc lạnh nhìn ba tên hắc y, khiến bọn chúng dù là đồng bọn cũng không khỏi rét run. Giọng hắn vang lên lạnh lẽo :
- Đường chủ Hắc Kỳ đường!
- Thuộc hạ nghe lệnh.
- Bổn sứ chờ nghe ngươi báo cáo đây.
Tên Đường chủ cung kính cúi đầu :
- Bẩm Tả sứ, tình hình chuyển biến rất phức tạp. Sau khi Bạch Bình chết, Công Tôn môn chủ đã vào cổ thành. Thuộc hạ vâng lệnh thiếu chủ huy động toàn bộ Hắc Kỳ đệ tử truy tìm tông tích Cổ Phù nhưng vẫn chưa có kết quả.
- Hừ! Ta e rằng ngươi chưa tận tâm làm việc. Chỉ một câu nói như thế cũng đủ làm tên Đường chủ Hắc Kỳ đường run bắn lên. Hắn vập đầu rối rít :
- Xin tả sứ tha mạng, thuộc hạ đã dốc toàn lực rồi. Tuy chưa tìm được Cổ Phù nhưng cũng thu lượm được chút tin tức.
Tên Sứ giả vẫn một giọng lạnh lùng :
- Tin tức gì?
- Thuộc hạ đã lùng sục khắp Tuyết Sơn, phát hiện một tên gù rất khả nghi. Hắn xưa nay chưa từng xuất hiện ở vùng này, nhưng sau khi Bạch Bình chết thì nhìn thấy hắn. Rất có thể bấy lâu hắn ẩn cư cùng Bạch Bình, lần này sư phụ chết nên hắn mới xuất đầu lộ diện.
- Võ công hắn thế nào?
- Dạ... Dạ... Hắn không biết võ công.
Tên sứ giả rít lên :
- Thế là thế nào?
- Thuộc hạ... thuộc hạ cho rằng hắn cố tình che giấu thân thế. Bẩm Tả sứ, tên gù này rất đáng nghi, hắn không chỉ xuất hiện bất ngờ mà còn là người có khí độ rất cao, tuyệt nhiên không phải hạng tầm thường. Theo quan sát của thuộc hạ, hắn nhất định có liên quan đến Bạch Bình không sai.
- Thế sao ngươi còn không bắt hắn?
- Thuộc hạ...
Tên Đường chủ cúi đầu run rẩy, tên sứ giả cất giọng lạnh băng :
- Ai đả thương ngươi?
- Chính là Tạ Tam Cô.
Tên sứ giả thoáng giật mình :
- Người của Tạ gia cũng đến đây ư?
- Dạ phải! Không chỉ thế mà tên gù còn được Xú hòa thượng che chở.
Tên sứ giả cười khẩy :
- Hừ! Xem ra có lắm kẻ dòm ngó Cổ Phù đây, nếu không sớm ra tay e rằng báu vật lọt vào tay kẻ khác mất.
- Đúng như thế ạ. Còn một chuyện lạ nữa, thuộc hạ xin được báo cáo.
- Ngươi nói đi!
- Thuộc hạ phát hiện còn có một thế lực thần bí rất ghê gớm xuất hiện ở vùng này.
Tên sứ giả quát lên :
- Thế nào là thần bí? Thế nào là ghê gớm? Chả lẽ ngoài bổn môn còn có kẻ khác cao tay hơn sao?
- Dạ, thưa bọn chúng tự xưng là Thuận Thiên giáo.
- Thuận Thiên giáo ư? Ta chưa nghe đến bao giờ.
- Chúng ra tay sát hại người của Khương gia, hẹn trong ba ngày phải quy hàng Thuận Thiên giáo, bằng không sẽ tru lục toàn gia.
Gương mặt cao ngạo của tên sứ giả bỗng biến sắc, giọng hắn kích động :
- Thuận Thiên giáo ư? Không ngờ chúng ra tay hành động trước bổn môn một bước, xem ra mưu đồ của chúng không nhỏ.
- Thuộc hạ cho rằng chúng cũng muốn thống nhất võ lâm, tranh giành ngôi bá chủ với bổn môn.
Tên sứ giả im lặng, gương mặt lộ vẻ căng thẳng. Hắc Kỳ đường chủ cung kính hỏi :
- Xin Tả sứ ra lệnh liệu có nên ra tay can thiệp chăng?
- Việc này...
Hắn còn đang ngập ngừng thì bỗng trong bóng đêm vang lên giọng nói còn rất trẻ, giọng nói xa mà gần, gần mà xa, chứng tỏ người này công lực không phải nhỏ.
- Việc này ta giao cho ngươi, Trương tả sứ.
Giọng nói vừa dứt, cả bọn bốn tên đồng loạt rạp người hô lên :
- Thiếu môn chủ!
Giọng nói kia lại vang lên mà không thấy bóng người.
- Tả sứ nghe lệnh.
Tên Tả sứ họ Trương bước lên một bước.
- Trương Thiên Hoành xin nghe huấn thị của thiếu chủ.
- Nhiệm vụ của ngươi là phải bắt cho được tên gù, truy ra lai lịch của hắn, dò tìm tung tích Cổ Phù.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Đường chủ Hắc Kỳ đường nghe lệnh!
- Xin thiếu chủ huấn thị.
- Ngươi huy động đệ tử Hắc Kỳ đường bắt cho ta vài tên Thuận Thiên giáo. Hạn cho các ngươi hai ngày đến gặp ta ở miếu Thành Hoàng phía tây.
Cả bọn đồng thanh hô to :
- Xin tuân lệnh thiếu chủ.
- Các ngươi đi đi!
- Xin thiếu chủ bảo trọng.
Dứt lời, bốn tên thi triển khinh công lao mình vào bóng đêm. Bọn chúng vừa đi khỏi thì trên ngọn cây đại thụ, một bóng người áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống không mảy may một tiếng động. Trong bóng đêm, không nhìn rõ hình dáng, chỉ biết người ấy còn rất trẻ, y phục màu trắng thư sinh nho nhã, trên tay phe phẩy một chiếc quạt giấy.
Xú hòa thượng chén một bữa rượu thịt no say rồi lên giường nằm ngáy như sấm. Riêng Âu Dương Ngạo Thiên trong lòng trĩu nặng âu lo nên không tài nào ngủ được. Có thể nói, với chàng, lần bước chân ra giang hồ này cái gì cũng mới mẻ. Những chuyện thị phi rồi cảnh chém giết đầu rơi máu đổ khiến chàng không khỏi cảm thán thương thay cho số phận con người.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Ngạo Thiên cảm thấy bầu máu nóng sục sôi, phút chốc hào khí anh hùng xông lên ngút trời. Chàng khao khát mãnh liệt ý muốn học được tuyệt nghệ võ công để đứng ra giữ gìn công đạo. Được như thế, cho dù phải xả thân nằm xuống như Bạch Hạc lão nhân cũng lưu danh muôn thủa.
Trong lòng đã có quyết tâm, Ngạo Thiên từ từ chìm vào giấc ngủ. Giữa lúc mơ màng, bỗng chàng nghe một tiếng động lớn trong phòng liền giật mình choàng tỉnh, nhìn lại thấy cửa sổ mở toang. Xú hòa thượng vẫn nằm trên giường, nhưng giọng lão tỉnh như sáo :
- Tiểu tử ở yên trong phòng, để ta ra xem ma quỷ nào cả gan dám chọc ghẹo Xú lão gia.
Dứt lời, lão không ngồi dậy mà thân hình bỗng cất lên bay xẹt ra ngoài cửa sổ. Ngạo Thiên vội vàng nhảy xuống giường chạy ra xem thì không thấy bóng lão đâu nữa, ngoài trời tối đen như mực.
Giữa lúc chàng còn đang ngơ ngác thì thấy trước mắt nhoáng một cái rồi cả người tê cứng, thân hình bị nhấc bổng lên bay đi vùn vụt.
Kẻ tập kích bất ngờ vẫn cắp chàng bên hông, thi triển khinh công bay đi, có điều lần này Ngạo Thiên còn có thể mở mắt nhìn cảnh vật. Dù sao tốc độ của người lần này cũng không thể sánh bằng Xú hòa thượng.
Đột nhiên, người đó dừng lại đáp xuống một tòa miếu hoang rồi thẳng tay ném chàng đánh phịch xuống đất khiến chàng đau ê ẩm cả người. Âu Dương Ngạo Thiên vốn là một thiếu niên cương cường, tính khí cao ngạo, tuy trong lòng khiếp sợ nhưng không vì thế mà nhịn nhục để người ta ức hiếp. Chàng lồm cồm ngồi dậy, quắc mắt nhìn đối phương.
- Các hạ...
Chàng bỗng kêu lên :
- Ồ, hóa ra là ngươi!
Thì ra đó chính là một trong hai đại hán ngồi ở bàn ngoài cùng mà chàng đã gặp trong tửu quán. Lần này hắn mặc áo dạ hành, thanh cương đao dắt trên lưng chỉ ló ra chiếc cán bạc sáng lấp lánh. Hắn cất giọng ồm ồm khó nghe :
- Hóa ra ngươi còn nhận ra ta đấy!
- Các hạ cùng đi với một người nữa. Người đó... Thôi, ta hiểu rồi, người kia phải chăng đã dẫn dụ hòa thượng?
- Thế mà ta còn tưởng ngươi là một tên ngốc đấy!
Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi :
- Các hạ muốn gì?
Hắn lườm lườm nhìn chàng, đôi mắt quỷ quyệt của hắn trong bóng đêm lập lòe như hai đốm lửa :
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
- Các hạ dùng thủ đoạn bức người thế này thì e rằng không được toại nguyện đâu.
- Ta e rằng ngươi không làm chủ được đấy thôi.
Dứt lời, hắn gằn giọng :
- Nói cho ta biết ngươi có phải là đệ tử của Bạch Hạc lão nhân không?
Ngạo Thiên bỗng bật cười to, tên mặc áo đen tức giận :
- Ngươi cười gì?
- Ta cười ngươi thật hồ đồ. Bạch Hạc lão nhân là bậc danh sĩ lẽ nào lại chọn một kẻ phế nhân như ta làm đệ tử.
- Lão gia ta mấy năm qua lùng sục Tuyết Sơn, hạng người nào cũng từng gặp qua, chỉ riêng ngươi là ta chưa thấy bao giờ.
- Chỉ căn cứ bấy nhiêu ngươi đã khẳng định ta là đệ tử của lão nhân gia thì thật buồn cười.
Tên áo đen lừ lừ nhìn chàng một lúc rồi bật lên tiếng cười khẩy :
- Xem ra ngươi đúng là không đáng mặt. Đã thế, ta cứ lấy mạng của ngươi trước rồi lục xét trong người ngươi, họa chăng may mắn tìm được Cổ Phù.
Dứt lời, hắn cất tả chưởng nhắm ngay đỉnh đầu chàng gù đánh xuống. Âu Dương Ngạo Thiên không phải hạng người sợ chết, nhưng nghĩ đến di nguyện sư môn, chí lớn chưa thành khiến lòng không cam tâm.
Giữa lúc kình lực đến nơi, chàng cảm thấy hoa mắt như có sức mạnh ngàn cân giáng xuống đầu thì bỗng nghe “bùng” một tiếng inh tai, dư lực phát tán xô chàng ngã nhào xuống đất. Chừng định thần nhìn lại thì đã thấy Tuyết Từ đứng kề bên, phong thái đĩnh đạc không kém gì đấng mày râu.
Nàng cúi xuống nhìn chàng, vẻ quan tâm :
- Ngươi có hề gì không?
Giọng nói thỏ thẻ, mềm mại của nàng khiến chàng gù không khỏi rúng động tâm can, bồi hồi xúc động. Tuy trong bóng đêm không nhìn rõ nhan sắc giai nhân, nhưng mùi thơm da thịt nàng quyện vào trong gió làm cho anh hùng phải nao lòng. Âu Dương Ngạo Thiên mặc dù hình dạng xấu xí nhưng không vì thế mà mặc cảm, chàng vùng đứng lên lấy lại vẻ hiên ngang :
- Đa tạ cô nương đã ra tay cứu mạng.
Tên áo đen sau phút bàng hoàng đã kịp định thần lại.
- Hừ! Ngươi tưởng con nhãi này có thể giữ mạng cho ngươi sao?
Tuyết Từ thủng thẳng nói :
- Tiểu nữ tài nghệ thấp kém chắc hẳn không làm gì được. Nhưng Tam cô cô của tiểu nữ hy vọng có thể tiếp người dăm chiêu chăng?
Tên áo đen nghe nhắc đến Tạ Tam Cô không tránh khỏi giật mình. Hắn đảo mắt ngó láo liên rồi nói cứng :
- Cho dù Tạ Tam Cô có đến đây ta cũng không sợ đâu.
Hắn vừa dứt lời thì bỗng có tiếng cười lạt vọng ra từ phía sau ngôi miếu hoang. Tên áo đen lùi lại một bước, giọng thảng thốt :
- Ngươi là cao nhân phương nào, sao không ra mặt mà thập thò như chuột thế?
Không có tiếng người đáp lại, chỉ thấy thấp thoáng một vật to tròn bay ra rơi phịch xuống đất lăn lông lốc đến dưới chân tên áo đen. Hắn lùi lại mấy bước bỗng rú lên thật to :
- Tam ca...
Hóa ra vật đó là chiếc đầu lâu còn rỏ máu tươi ròng ròng trông rất gớm ghiếc. Tên áo đen rống lên rồi ôm chiếc đầu khóc lóc thảm thiết. Tuyết Từ là phận nữ nhi, mặc dù cũng là người của giang hồ nhưng thấy cảnh đó không khỏi sờn lòng quay mặt đi chỗ khác. Ngay cả Ngạo Thiên can đảm hơn người cũng phải sởn da gà trước cảnh tượng thê thảm ấy.
Lại có tiếng cười lạnh lẽo vang lên, rồi từ phía sau miếu đủng đỉnh bước ra một bóng người, nhìn lại thì chẳng phải ai khác, hóa ra là Xú hòa thượng. Lão vừa lấy đầu người nhưng xem ra vẫn bình thản như không :
- Thất Sát Đao các người tài nghệ bao nhiêu mà dám đến vuốt mặt Xú lão gia, lại còn dám giở trò điệu hổ ly sơn.
Thì ra tên áo đen là một trong Thất Sát Đao nổi tiếng vùng Lữ Châu. Bọn chúng bảy người bấy lâu hoành hành bá đạo suốt dãy Thọ Sơn không coi người ta ra gì, không ngờ đêm nay giở trò với Xú hòa thượng đã chuốc họa sát thân.
Thất sát huynh đệ tuy tính tình hung ác nhưng coi nhau như thủ túc, tình nghĩa thâm trọng, nên tên áo đen quá phẫn uất gào to lên :
- Tên hòa thượng gian ác kia! Từ nay, Thất sát huynh đệ thề không đội trời chung với ngươi.
Xú hòa thượng cười khẩy :
- Các ngươi chỉ còn lại Lục sát thôi, nhưng từ nay phải gọi là Ngũ sát vì lão phu sắp lấy mạng ngươi rồi.
- Hòa thượng! Ta liều mạng với ngươi.
Tên áo đen gào to lên rồi băng mình lao hẳn vào Xú hòa thượng. Trong bóng đêm, ánh đao bạc chớp lên, nhưng cây bát xà mâu trong tay hòa thượng còn nhanh hơn, chỉ nghe “ối” một tiếng, nhìn lại đã thấy hắn đầu một nơi, mình một nẻo, máu tươi phún thành vòi trên chiếc cổ không đầu của hắn.
- Trời ơi!
Tuyết Từ bật lên tiếng kêu thất thanh rồi ôm mặt không dám nhìn cảnh tượng hãi hùng ấy. Ngạo Thiên trong lòng bất nhẫn nhìn hòa thượng đầy ác cảm :
- Sao ngươi ra tay tàn độc như thế?
- Ngươi không cảm ơn ta mà còn trách móc sao? Ta không quay lại kịp thì liệu con nhãi này có bảo vệ nổi ngươi chăng? Hay giờ này đầu hai đứa bay rơi khỏi cổ chứ không phải là bọn chúng.
- Dù sao chúng cũng không đáng phải chết thảm như thế.
Hòa thượng tức quá mắng :
- Tên tiểu tử này thật không biết hay dở. Lão phu ra tay cứu mạng ngươi mà ngươi còn lải nhải trách móc là nghĩa làm sao?
- Vãn bối không đồng ý với cách hành sự bá đạo của người.
- Thật tức chết đi được
Hòa thượng nghiến răng trèo trẹo có vẻ tức giận thật sự :
- Lão phu xưa nay giết người không nháy mắt, cũng chưa từng bị ại mắng mỏ vì tội giết người bao giờ. Tên tiểu tử hồ đồ! Nhà ngươi làm ta cũng hồ đồ mất rồi. Ta đi đây, nếu không thì cái mạng chó của ngươi e rằng có lúc nào đó lão phu không kềm được.
Lão chưa nói dứt lời đã phóng mình đi mất. Phút chốc chỉ còn lại hai người, một nam một nữ trước tòa miếu hoang. Tuyết Từ là nữ nhi nên có phần e thẹn trước khung cảnh thanh vắng chỉ cô nam quả nữ.
Ngạo Thiên bỗng ngửa mặt nhìn trời buông tiếng thở dài. Tuyết Từ ngập ngừng hỏi :
- Người... người có tâm sự gì chăng?
- Tại hạ bỗng cảm thấy ngao ngán nhân tình. Tại sao người ta cứ phải chém giết lẫn nhau như thế này chứ?
- Có điều tôi không hiểu sao mọi người ai cũng ngờ người có quan hệ thân thế với Bạch Hạc lão nhân gia.
- Điều đó... tại hạ cũng không sao hiểu được.
Tuyết Từ cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Tôi có điều này muốn nói với người.
- Tại hạ xin được lĩnh giáo.
- Người không nên ở lại trấn Đông Bình này nữa, hãy nhân cơ hội rời xa chốn thị phi này càng sớm càng hạy.
- Thế còn cô nương?
Tuyết Từ có vẻ cảm động :
- Cảm ơn người đã quan tâm, nhưng không phải lo cho tôi, dù sao tôi cũng còn có cô cô. Còn nữa, tôi khuyên người đừng đi với Xú hòa thượng, ông ta tính khí thất thường, mà người thì ngang tàng cương trực quá, sợ rằng có lúc làm lão nổi đóa thì thật nguy hiểm. Vừa rồi, tôi tưởng đâu lão đã...
Nàng không nói hết câu nhưng dụng tâm lo lắng thì rất rõ ràng. Âu Dương Ngạo Thiên tự biết mình dung mạo xấu xí, trong người lại mang dị bệnh không biết sống chết ngày nào, đối với hai chữ tương lai xa xôi mịt mù, còn hai chữ ái tình thì càng không dám nghĩ tới, tuy thế nhưng trước tấm lòng của nàng không khỏi khiến chàng bồi hồi xúc động.
Giữa lúc chàng không biết nói gì cho phải lẽ thì bỗng nổi lên một cơn gió lạnh, mùi máu xông lên tanh tưởi rất khó chịu. Nhân cơ hội đó, chàng vội lảng sang chuyện khác.
- Tại hạ muốn bỏ chút sức giúp cho hai kẻ xấu số này một nấm mồ, chỉ tiếc không biết cái xác còn lại ở đâu, đành để đầu một nơi mình một nẻo vậy.
- Vừa rồi hắn định ra tay giết người mà người không oán hắn sao?
- Hắn muốn làm ác, đó là tội nghiệt của hắn. Tại hạ chỉ không nỡ để người chết rồi mà còn phơi xác cho thú dữ.
- Người quả thật là có tấm lòng độ lượng. Đã thế... tôi giúp người một tay.
Nói rồi, Tuyết Từ rút kiếm ra cùng với Ngạo Thiên tìm một chỗ cao ráo đào hai cái huyệt mộ. Chôn cất xong thì trời cũng vừa hừng sáng, Tuyết Từ chia tay chàng gù rồi phóng mình trở lại thị trấn. Ngạo Thiên phân vân suy nghĩ một lúc rồi cũng tìm đường về trấn Đông Bình.
* * * * *
Cả ngày hôm đó, trấn Đông Bình không thấy một bóng người của Khương gia, tất cả võ sĩ được lệnh Khương Ngũ lang tề tựu về Khương gia ra sức phòng bị. Trong trấn thỉnh thoảng xuất hiện bọn Hắc Kỳ đường thuộc Ngũ Kiếm kỳ môn. Bọn chúng đi lại im lìm, dò xét tình hình chứ không nghênh ngang như thói thường.
Đám khách giang hồ còn lại thì ra sức kháo nhau về chuyện Khương gia gặp nạn, mỗi người một ý, chung quy không ai biết Thuận Thiên giáo là giáo phái gì, có nguồn gốc từ đâu. Tất cả cùng chờ đợi đêm xuống, thời hạn cuối cùng của Khương gia để xem tấn tuồng diễn ra như thế nào. Có kẻ còn dám đánh cược Khương gia đại bại, toàn gia sẽ gặp nạn diệt vong.
Trong cánh rừng phía nam xuất hiện ba chiếc bóng áo đen vùn vụt phóng đi trên con đường mòn của tiều phu. Người đi đầu không ai khác chính là tên áo đen Đường chủ Hắc Kỳ đường đã từng động thủ với Tạ Tam Cô, trên cổ tay hắn vẫn còn băng mảnh vải trắng.
Bọn chúng ba người dừng lại trước cây đại thụ rồi đứng im như đang chờ đợi ai đó. Chẳng bao lâu xuất hiện một bóng áo đỏ từ thinh không đáp xuống nhẹ nhàng như chiếc lá rơi, thân pháp kỳ ảo khác thường.
Ba tên áo đen đồng thanh cung kính :
- Chúng thuộc hạ xin ra mắt Điện Tiền tả sứ.
Người áo đỏ xem chừng thân thế trọng vọng. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là hắn còn rất trẻ, tuổi chỉ độ quá ba mươi một chút. Chiếc áo bào đỏ rực của hắn tựa như màu máu nhìn rất ghê rợn. Hắn quét ánh mắt sắc lạnh nhìn ba tên hắc y, khiến bọn chúng dù là đồng bọn cũng không khỏi rét run. Giọng hắn vang lên lạnh lẽo :
- Đường chủ Hắc Kỳ đường!
- Thuộc hạ nghe lệnh.
- Bổn sứ chờ nghe ngươi báo cáo đây.
Tên Đường chủ cung kính cúi đầu :
- Bẩm Tả sứ, tình hình chuyển biến rất phức tạp. Sau khi Bạch Bình chết, Công Tôn môn chủ đã vào cổ thành. Thuộc hạ vâng lệnh thiếu chủ huy động toàn bộ Hắc Kỳ đệ tử truy tìm tông tích Cổ Phù nhưng vẫn chưa có kết quả.
- Hừ! Ta e rằng ngươi chưa tận tâm làm việc. Chỉ một câu nói như thế cũng đủ làm tên Đường chủ Hắc Kỳ đường run bắn lên. Hắn vập đầu rối rít :
- Xin tả sứ tha mạng, thuộc hạ đã dốc toàn lực rồi. Tuy chưa tìm được Cổ Phù nhưng cũng thu lượm được chút tin tức.
Tên Sứ giả vẫn một giọng lạnh lùng :
- Tin tức gì?
- Thuộc hạ đã lùng sục khắp Tuyết Sơn, phát hiện một tên gù rất khả nghi. Hắn xưa nay chưa từng xuất hiện ở vùng này, nhưng sau khi Bạch Bình chết thì nhìn thấy hắn. Rất có thể bấy lâu hắn ẩn cư cùng Bạch Bình, lần này sư phụ chết nên hắn mới xuất đầu lộ diện.
- Võ công hắn thế nào?
- Dạ... Dạ... Hắn không biết võ công.
Tên sứ giả rít lên :
- Thế là thế nào?
- Thuộc hạ... thuộc hạ cho rằng hắn cố tình che giấu thân thế. Bẩm Tả sứ, tên gù này rất đáng nghi, hắn không chỉ xuất hiện bất ngờ mà còn là người có khí độ rất cao, tuyệt nhiên không phải hạng tầm thường. Theo quan sát của thuộc hạ, hắn nhất định có liên quan đến Bạch Bình không sai.
- Thế sao ngươi còn không bắt hắn?
- Thuộc hạ...
Tên Đường chủ cúi đầu run rẩy, tên sứ giả cất giọng lạnh băng :
- Ai đả thương ngươi?
- Chính là Tạ Tam Cô.
Tên sứ giả thoáng giật mình :
- Người của Tạ gia cũng đến đây ư?
- Dạ phải! Không chỉ thế mà tên gù còn được Xú hòa thượng che chở.
Tên sứ giả cười khẩy :
- Hừ! Xem ra có lắm kẻ dòm ngó Cổ Phù đây, nếu không sớm ra tay e rằng báu vật lọt vào tay kẻ khác mất.
- Đúng như thế ạ. Còn một chuyện lạ nữa, thuộc hạ xin được báo cáo.
- Ngươi nói đi!
- Thuộc hạ phát hiện còn có một thế lực thần bí rất ghê gớm xuất hiện ở vùng này.
Tên sứ giả quát lên :
- Thế nào là thần bí? Thế nào là ghê gớm? Chả lẽ ngoài bổn môn còn có kẻ khác cao tay hơn sao?
- Dạ, thưa bọn chúng tự xưng là Thuận Thiên giáo.
- Thuận Thiên giáo ư? Ta chưa nghe đến bao giờ.
- Chúng ra tay sát hại người của Khương gia, hẹn trong ba ngày phải quy hàng Thuận Thiên giáo, bằng không sẽ tru lục toàn gia.
Gương mặt cao ngạo của tên sứ giả bỗng biến sắc, giọng hắn kích động :
- Thuận Thiên giáo ư? Không ngờ chúng ra tay hành động trước bổn môn một bước, xem ra mưu đồ của chúng không nhỏ.
- Thuộc hạ cho rằng chúng cũng muốn thống nhất võ lâm, tranh giành ngôi bá chủ với bổn môn.
Tên sứ giả im lặng, gương mặt lộ vẻ căng thẳng. Hắc Kỳ đường chủ cung kính hỏi :
- Xin Tả sứ ra lệnh liệu có nên ra tay can thiệp chăng?
- Việc này...
Hắn còn đang ngập ngừng thì bỗng trong bóng đêm vang lên giọng nói còn rất trẻ, giọng nói xa mà gần, gần mà xa, chứng tỏ người này công lực không phải nhỏ.
- Việc này ta giao cho ngươi, Trương tả sứ.
Giọng nói vừa dứt, cả bọn bốn tên đồng loạt rạp người hô lên :
- Thiếu môn chủ!
Giọng nói kia lại vang lên mà không thấy bóng người.
- Tả sứ nghe lệnh.
Tên Tả sứ họ Trương bước lên một bước.
- Trương Thiên Hoành xin nghe huấn thị của thiếu chủ.
- Nhiệm vụ của ngươi là phải bắt cho được tên gù, truy ra lai lịch của hắn, dò tìm tung tích Cổ Phù.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Đường chủ Hắc Kỳ đường nghe lệnh!
- Xin thiếu chủ huấn thị.
- Ngươi huy động đệ tử Hắc Kỳ đường bắt cho ta vài tên Thuận Thiên giáo. Hạn cho các ngươi hai ngày đến gặp ta ở miếu Thành Hoàng phía tây.
Cả bọn đồng thanh hô to :
- Xin tuân lệnh thiếu chủ.
- Các ngươi đi đi!
- Xin thiếu chủ bảo trọng.
Dứt lời, bốn tên thi triển khinh công lao mình vào bóng đêm. Bọn chúng vừa đi khỏi thì trên ngọn cây đại thụ, một bóng người áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống không mảy may một tiếng động. Trong bóng đêm, không nhìn rõ hình dáng, chỉ biết người ấy còn rất trẻ, y phục màu trắng thư sinh nho nhã, trên tay phe phẩy một chiếc quạt giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.