Chương 11: Thác đom đóm
Thiên Thu Nguyệt Lương
21/01/2023
Thật sự làm mất mặt của thần nữ!
.....
Tống Thư Lễ không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp gọi tên y, y thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Không biết lớn nhỏ. Còn nữa, đi đường sao lại thất thần như như thế?”
Thanh âm của y rất nhẹ nhàng, ngữ khí xen lẫn chút bất đắc dĩ, không có chút ý tứ trách móc nào.
Thiên Kỳ gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi công tử.”
Tống Thư Lễ đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa. Y nhìn nàng, ánh mắt đầy dịu dàng: “Đêm hôm khuya khoắt, sao nàng còn ra ngoài, không sợ nguy hiểm sao?”
“Chuyện ta cần giải quyết đã giải quyết xong rồi, giữ lại Kiều Tiểu Ngũ thì không thỏa đáng lắm... Hơn nữa, nơi này có thể có nguy hiểm gì chứ?”
Tống Thư Lễ lắc đầu: “Ngây thơ. Nàng không sợ ta sẽ bắt cóc nàng sao?”
“Ồ?” Đôi mắt trong veo to tròn của Thiên Kỳ khẽ chớp, có chút nghi hoặc không hiểu, “Ta vô dụng, huynh bắt cóc ta làm gì?”
Y không nhịn được mà bật cười.
Đột nhiên, trước mắt Thiên Kỳ tối sầm, giống như có một miếng vải đen che hai mắt nàng lại. Thiên Kỳ giật mình, sửng sốt trong giây lát, sau đó mới kịp phản ứng lại, lớn tiếng la lên:
“Không phải chứ, sao huynh lại làm thế, ta chỉ nói đùa thôi mà!”
Tống Thư Lễ nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, xúc cảm ấm áp lan tràn vào tim y. Y nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên vì tức giận của nàng, cố nén ý cười: “Ta nói nghiêm túc.”
Thiên Kỳ: “……”
Được lắm, là nàng nhìn nhầm, thế mà lại cảm thấy người này có chút ân cần tốt bụng.
Rõ ràng là một người xấu xa mà!
...
Tống Thư Lễ giữ chặt nàng, không cho nàng cơ hội chạy thoát. Y dẫn nàng đi từng bước về phía trước, hình như đã đi rất xa rồi.
Thiên Kỳ theo sát y, nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể thầm mắng kẻ mặt người dạ thú này.
Đúng rồi, Sơ Huyền đâu? Cả ngày lười biếng chỉ biết ngủ, tiểu chủ nhân bị bắt cóc cũng không thèm giúp đỡ!
Sơ Huyền rõ ràng cảm nhận được oán khí của Thiên Kỳ, khẽ động một chút, truyền âm nói: “Tiểu chủ nhân, người đừng lo lắng……”
Thiên Kỳ tức giận, truyền âm cắt dứt lời của nó: “Đừng lo lắng cái con khỉ, ta bị người ta bắt cóc rồi!”
Thanh âm của Sơ Huyền hơi yếu ớt: “Ta cảm thấy, Tống Thư Lễ sẽ không làm chuyện gì xấu với người……”
“Hửm? Vì sao người cảm thấy như vậy?”
“Tiểu chủ nhân, người biết y đưa người đến nơi nào không?”
Thiên Kỳ không nói nên lời: “Ta không nhìn thấy gì cả thì làm sao biết được. Hơn nữa nơi này không có tiếng người ồn ào, nhất định là hắn dẫn ta đến nơi xa xôi hẻo lánh nào đó!”
Sơ Huyền đột nhiên cười hì hì, không nói nữa.
Thiên Kỳ: “?”
……
Cọng lông vũ này thật coi thường chủ tử!
Thiên Kỳ cố gắng vùng vẫy, nỗ lực làm cho giọng điệu của bản thân trở nên lạnh lùng: “Tống Thư Lễ, huynh mau thả ta ra! Nếu không sau này ta không bỏ qua cho huynh đâu!”
“Ồ?” Tống Thư Lễ cảm thấy có chút buồn cười, “Nàng là một cô nương không quyền không thế, sau này muốn trả thù ta như thế nào đây?”
Thiên Kỳ hơi nghẹn họng, tức giận khiến mặt càng đỏ hơn.
Ta không quyền không thế thì sao? Huynh thanh cao! Chẳng phải huynh cũng không có chức quan nào sao, huynh cũng không quyền không thế đó thôi!
Đúng rồi, y không có chức quan, so với Thần Vương nhất định là kém xa. Không phải có câu “tiểu quan sợ đại quan” sao, ở trước mặt Thẩm Trường Dịch y nhất định bị trị đến tâm phục khẩu phục.
Nàng đột nhiên cảm thấy mười phần tự tin, hắng giọng một cái, âm thanh cất cao: “Biết Thần Vương Thẩm Trường Dịch không? Ta có hắn che chở! Nếu huynh dám khi dễ ta, hắn nhất định sẽ giúp ta báo thù!”
Lần này đổi lại là Tống Thư Lễ ngẩn người.
Hai người này thân thiết nhanh như vậy sao?
Thiên Kỳ thấy y trầm mặc, tưởng y sợ hãi, nàng bắt đầu ồn ào: “Biết sợ rồi sao, còn không mau thả bổn cô……”
Đột nhiên, tấm vải đen trên mắt nàng bị Tống Thư Lễ lấy xuống. Trước khi Thiên Kỳ kịp phản ứng lại, y nhẹ nhàng sửa sang lại tóc tai cho nàng, dịu dàng cười nói: “Nàng ồn ào như vậy, gọi thẳng tên thật của Thần Vương, còn mở miệng xưng bổn cô nương, thật không biết lớn nhỏ.”
Gì nữa đây?
Đương lúc Thiên Kỳ mở miệng muốn hỏi, Tống Thư Lễ lại cười nói: “Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng ta muốn bắt cóc nàng sao? Thật dễ bị lừa mà.”
Có ý gì thế?
“Vậy huynh bịt mắt của ta, đêm hôm khuya khoắt dẫn ta tới đây làm gì?”
Y nhìn nàng, mỗi một chữ đều tràn ngập sự dịu dàng: “Xoay người lại.”
Thiên Kỳ khó hiểu, chậm rãi quay lại, sau đó kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt ——
Thác đom đóm!
Lúc này, bọn họ đang ở dưới chân một ngọn núi. Thác nước cao vạn trượng giống từ đổ xuống từ những đám mây bồng bềnh trên trời cao, bọt nước văng tung tóe tạo thành từng làn khói mỏng, lượn lờ như sương mù chốn thần tiên.
Dọc theo hướng thác nước, hàng ngàn hàng vạn con đom đóm như đang đuổi theo thủy quang, ngược dòng bay lên. Điểm điểm huỳnh quang kim sắc phảng chiếu trên mặt nước lấp lánh, khiến nó càng thêm hư ảo, động lòng người. Nhìn từ xa, giống như đom đóm hội tụ thành sông dài, tạo thành một thác nước màu vàng, rực rỡ hơn cả dải ngân hà bao la.
Như thi như họa, khiến người ta nhìn tới không rời mắt được.
“Thật đẹp……” Thiên Kỳ lẩm bẩm.
Đối với cảnh tượng rực rỡ mĩ lệ bày, nàng nhất thời mê mẩn, mỉm cười trong vô thức.
Không ai chú ý đến, Tống Thư Lễ ở bên cạnh nhìn sườn gương mặt nàng, dần dần thất thần.
Cùng một cảnh tượng, đều là y tự mình bố trí. Y từng dẫn nàng đi xem vô số lần. Là nàng, không nhớ gì nữa.
Giữa không sơn u cốc, không biết ai đã nặng nề thở dài.
Cả hai người đắm chìm ở thế giới của chính mình, nhất thời không nói gì cả.
Thật lâu sau, Thiên Kỳ nhớ tới cái gì đó, xoay người lại: “Này, muốn dẫn ta đi xem cảnh đẹp thì cứ nói thẳng, cần gì phải hù dọa ta.”
Tống Thư Lễ khoát tay: “Không phải muốn cho nàng một bất ngờ sao?”
Thiên Kỳ bĩu môi, không nói nữa, nhưng ý cười nơi đuôi mắt lại không cách nào che giấu được.
Vị công tử này có vẻ khá dễ gần. Y giống như Đế Thanh ca ca đang ở phương xa, thích dọa dẫm nàng, nhưng kì thực rất dịu dàng.
“Được rồi, ngắm cảnh đã đủ. Đêm hôm khuya khoắt, nàng vẫn nên về nhà sớm một chút.” Y nhìn Thiên Kỳ đang say mê mĩ cảnh, tiếp tục trêu đùa: “Đương nhiên, nếu nàng muốn ở lại thêm chút nữa, bổn công tử sẽ miễn cưỡng ở lại với nàng một lúc.”
Bên tai Thiên Kỳ nổi lên một tầng hồng nhạt. Không phải chứ, người này sao cứ thích trêu chọc nàng vậy!
Nàng vội vàng xoay người, cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình, nghiêm túc nói: “Trời đúng là đã khuya, ta hiện tại phải về nhà.”
“Nhà nàng ở đâu?” Tống Thư Lễ không để ý lắm, hỏi nàng
“?”Người này thật nhiều chuyện, Thiên Kỳ quay đầu nhìn hắn, “Huynh hỏi làm gì?”
“Đương nhiên là muốn đưa nàng về nhà. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, một mình nàng an toàn sao?”
Thiên Kỳ đang muốn chuồn đi, ai ngờ người này lại mặt dày nói thêm: “Nếu không, giữa đường nàng bị người ta bắt cóc làm sao?”
Thiên Kỳ: “……”
...
Suốt đường đi Thiên Kỳ đều đen mặt, nàng cảm thấy bản thân thua một người phàm, thật sự rất mất mặt của thần nữ.
Cuối cùng cũng đến biệt viện, Thiên Kỳ chạy nhanh chui vào, hé mở cửa nói với Tống Thư Lễ: “Cảm ơn huynh. Trăng thanh gió mát, huynh cũng mau về đi.”
Tống Thư Lễ nghiêng đầu: “Như thế nào, không mời khách vào à?”
Người này được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu không phải nàng không đánh lại y, thì ngay cả cửa nhà y cũng không nhìn thấy!
Thiên Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhanh như chớp đóng của lại.
“Tạm biệt công tử! Đi đường cẩn thận nha ~ ”
Tống Thư Lễ: “……”
Không biết lớn nhỏ.
Nghe được tiếng bước chân của nữ hài càng ngày càng xa, y hơi ngẩng đầu nhìn biệt viện tao nhã.
Nếu nàng có thể luôn vui vẻ mà ở lại đây, như vậy cũng rất tốt.
Thật là…… Đáng tiếc.
Y tặc lưỡi một cái, rồi sau đó biến mất trong màn đêm thăm thẳm. Một thân bạch y trong trẻo lạnh lùng, trong đêm đen tĩnh mịch càng tăng thêm mấy phần trầm lãnh
.....
Tống Thư Lễ không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp gọi tên y, y thoáng sửng sốt, sau đó nói: “Không biết lớn nhỏ. Còn nữa, đi đường sao lại thất thần như như thế?”
Thanh âm của y rất nhẹ nhàng, ngữ khí xen lẫn chút bất đắc dĩ, không có chút ý tứ trách móc nào.
Thiên Kỳ gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi công tử.”
Tống Thư Lễ đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa. Y nhìn nàng, ánh mắt đầy dịu dàng: “Đêm hôm khuya khoắt, sao nàng còn ra ngoài, không sợ nguy hiểm sao?”
“Chuyện ta cần giải quyết đã giải quyết xong rồi, giữ lại Kiều Tiểu Ngũ thì không thỏa đáng lắm... Hơn nữa, nơi này có thể có nguy hiểm gì chứ?”
Tống Thư Lễ lắc đầu: “Ngây thơ. Nàng không sợ ta sẽ bắt cóc nàng sao?”
“Ồ?” Đôi mắt trong veo to tròn của Thiên Kỳ khẽ chớp, có chút nghi hoặc không hiểu, “Ta vô dụng, huynh bắt cóc ta làm gì?”
Y không nhịn được mà bật cười.
Đột nhiên, trước mắt Thiên Kỳ tối sầm, giống như có một miếng vải đen che hai mắt nàng lại. Thiên Kỳ giật mình, sửng sốt trong giây lát, sau đó mới kịp phản ứng lại, lớn tiếng la lên:
“Không phải chứ, sao huynh lại làm thế, ta chỉ nói đùa thôi mà!”
Tống Thư Lễ nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, xúc cảm ấm áp lan tràn vào tim y. Y nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên vì tức giận của nàng, cố nén ý cười: “Ta nói nghiêm túc.”
Thiên Kỳ: “……”
Được lắm, là nàng nhìn nhầm, thế mà lại cảm thấy người này có chút ân cần tốt bụng.
Rõ ràng là một người xấu xa mà!
...
Tống Thư Lễ giữ chặt nàng, không cho nàng cơ hội chạy thoát. Y dẫn nàng đi từng bước về phía trước, hình như đã đi rất xa rồi.
Thiên Kỳ theo sát y, nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể thầm mắng kẻ mặt người dạ thú này.
Đúng rồi, Sơ Huyền đâu? Cả ngày lười biếng chỉ biết ngủ, tiểu chủ nhân bị bắt cóc cũng không thèm giúp đỡ!
Sơ Huyền rõ ràng cảm nhận được oán khí của Thiên Kỳ, khẽ động một chút, truyền âm nói: “Tiểu chủ nhân, người đừng lo lắng……”
Thiên Kỳ tức giận, truyền âm cắt dứt lời của nó: “Đừng lo lắng cái con khỉ, ta bị người ta bắt cóc rồi!”
Thanh âm của Sơ Huyền hơi yếu ớt: “Ta cảm thấy, Tống Thư Lễ sẽ không làm chuyện gì xấu với người……”
“Hửm? Vì sao người cảm thấy như vậy?”
“Tiểu chủ nhân, người biết y đưa người đến nơi nào không?”
Thiên Kỳ không nói nên lời: “Ta không nhìn thấy gì cả thì làm sao biết được. Hơn nữa nơi này không có tiếng người ồn ào, nhất định là hắn dẫn ta đến nơi xa xôi hẻo lánh nào đó!”
Sơ Huyền đột nhiên cười hì hì, không nói nữa.
Thiên Kỳ: “?”
……
Cọng lông vũ này thật coi thường chủ tử!
Thiên Kỳ cố gắng vùng vẫy, nỗ lực làm cho giọng điệu của bản thân trở nên lạnh lùng: “Tống Thư Lễ, huynh mau thả ta ra! Nếu không sau này ta không bỏ qua cho huynh đâu!”
“Ồ?” Tống Thư Lễ cảm thấy có chút buồn cười, “Nàng là một cô nương không quyền không thế, sau này muốn trả thù ta như thế nào đây?”
Thiên Kỳ hơi nghẹn họng, tức giận khiến mặt càng đỏ hơn.
Ta không quyền không thế thì sao? Huynh thanh cao! Chẳng phải huynh cũng không có chức quan nào sao, huynh cũng không quyền không thế đó thôi!
Đúng rồi, y không có chức quan, so với Thần Vương nhất định là kém xa. Không phải có câu “tiểu quan sợ đại quan” sao, ở trước mặt Thẩm Trường Dịch y nhất định bị trị đến tâm phục khẩu phục.
Nàng đột nhiên cảm thấy mười phần tự tin, hắng giọng một cái, âm thanh cất cao: “Biết Thần Vương Thẩm Trường Dịch không? Ta có hắn che chở! Nếu huynh dám khi dễ ta, hắn nhất định sẽ giúp ta báo thù!”
Lần này đổi lại là Tống Thư Lễ ngẩn người.
Hai người này thân thiết nhanh như vậy sao?
Thiên Kỳ thấy y trầm mặc, tưởng y sợ hãi, nàng bắt đầu ồn ào: “Biết sợ rồi sao, còn không mau thả bổn cô……”
Đột nhiên, tấm vải đen trên mắt nàng bị Tống Thư Lễ lấy xuống. Trước khi Thiên Kỳ kịp phản ứng lại, y nhẹ nhàng sửa sang lại tóc tai cho nàng, dịu dàng cười nói: “Nàng ồn ào như vậy, gọi thẳng tên thật của Thần Vương, còn mở miệng xưng bổn cô nương, thật không biết lớn nhỏ.”
Gì nữa đây?
Đương lúc Thiên Kỳ mở miệng muốn hỏi, Tống Thư Lễ lại cười nói: “Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ rằng ta muốn bắt cóc nàng sao? Thật dễ bị lừa mà.”
Có ý gì thế?
“Vậy huynh bịt mắt của ta, đêm hôm khuya khoắt dẫn ta tới đây làm gì?”
Y nhìn nàng, mỗi một chữ đều tràn ngập sự dịu dàng: “Xoay người lại.”
Thiên Kỳ khó hiểu, chậm rãi quay lại, sau đó kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt ——
Thác đom đóm!
Lúc này, bọn họ đang ở dưới chân một ngọn núi. Thác nước cao vạn trượng giống từ đổ xuống từ những đám mây bồng bềnh trên trời cao, bọt nước văng tung tóe tạo thành từng làn khói mỏng, lượn lờ như sương mù chốn thần tiên.
Dọc theo hướng thác nước, hàng ngàn hàng vạn con đom đóm như đang đuổi theo thủy quang, ngược dòng bay lên. Điểm điểm huỳnh quang kim sắc phảng chiếu trên mặt nước lấp lánh, khiến nó càng thêm hư ảo, động lòng người. Nhìn từ xa, giống như đom đóm hội tụ thành sông dài, tạo thành một thác nước màu vàng, rực rỡ hơn cả dải ngân hà bao la.
Như thi như họa, khiến người ta nhìn tới không rời mắt được.
“Thật đẹp……” Thiên Kỳ lẩm bẩm.
Đối với cảnh tượng rực rỡ mĩ lệ bày, nàng nhất thời mê mẩn, mỉm cười trong vô thức.
Không ai chú ý đến, Tống Thư Lễ ở bên cạnh nhìn sườn gương mặt nàng, dần dần thất thần.
Cùng một cảnh tượng, đều là y tự mình bố trí. Y từng dẫn nàng đi xem vô số lần. Là nàng, không nhớ gì nữa.
Giữa không sơn u cốc, không biết ai đã nặng nề thở dài.
Cả hai người đắm chìm ở thế giới của chính mình, nhất thời không nói gì cả.
Thật lâu sau, Thiên Kỳ nhớ tới cái gì đó, xoay người lại: “Này, muốn dẫn ta đi xem cảnh đẹp thì cứ nói thẳng, cần gì phải hù dọa ta.”
Tống Thư Lễ khoát tay: “Không phải muốn cho nàng một bất ngờ sao?”
Thiên Kỳ bĩu môi, không nói nữa, nhưng ý cười nơi đuôi mắt lại không cách nào che giấu được.
Vị công tử này có vẻ khá dễ gần. Y giống như Đế Thanh ca ca đang ở phương xa, thích dọa dẫm nàng, nhưng kì thực rất dịu dàng.
“Được rồi, ngắm cảnh đã đủ. Đêm hôm khuya khoắt, nàng vẫn nên về nhà sớm một chút.” Y nhìn Thiên Kỳ đang say mê mĩ cảnh, tiếp tục trêu đùa: “Đương nhiên, nếu nàng muốn ở lại thêm chút nữa, bổn công tử sẽ miễn cưỡng ở lại với nàng một lúc.”
Bên tai Thiên Kỳ nổi lên một tầng hồng nhạt. Không phải chứ, người này sao cứ thích trêu chọc nàng vậy!
Nàng vội vàng xoay người, cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình, nghiêm túc nói: “Trời đúng là đã khuya, ta hiện tại phải về nhà.”
“Nhà nàng ở đâu?” Tống Thư Lễ không để ý lắm, hỏi nàng
“?”Người này thật nhiều chuyện, Thiên Kỳ quay đầu nhìn hắn, “Huynh hỏi làm gì?”
“Đương nhiên là muốn đưa nàng về nhà. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, một mình nàng an toàn sao?”
Thiên Kỳ đang muốn chuồn đi, ai ngờ người này lại mặt dày nói thêm: “Nếu không, giữa đường nàng bị người ta bắt cóc làm sao?”
Thiên Kỳ: “……”
...
Suốt đường đi Thiên Kỳ đều đen mặt, nàng cảm thấy bản thân thua một người phàm, thật sự rất mất mặt của thần nữ.
Cuối cùng cũng đến biệt viện, Thiên Kỳ chạy nhanh chui vào, hé mở cửa nói với Tống Thư Lễ: “Cảm ơn huynh. Trăng thanh gió mát, huynh cũng mau về đi.”
Tống Thư Lễ nghiêng đầu: “Như thế nào, không mời khách vào à?”
Người này được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu không phải nàng không đánh lại y, thì ngay cả cửa nhà y cũng không nhìn thấy!
Thiên Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nhanh như chớp đóng của lại.
“Tạm biệt công tử! Đi đường cẩn thận nha ~ ”
Tống Thư Lễ: “……”
Không biết lớn nhỏ.
Nghe được tiếng bước chân của nữ hài càng ngày càng xa, y hơi ngẩng đầu nhìn biệt viện tao nhã.
Nếu nàng có thể luôn vui vẻ mà ở lại đây, như vậy cũng rất tốt.
Thật là…… Đáng tiếc.
Y tặc lưỡi một cái, rồi sau đó biến mất trong màn đêm thăm thẳm. Một thân bạch y trong trẻo lạnh lùng, trong đêm đen tĩnh mịch càng tăng thêm mấy phần trầm lãnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.